Giải Mộng
Chương 73: C73: Chương 73

Địa điểm Lý Dịch nói kỳ quái nằm tại một vườn hoa ở nửa trên đường Kim Hoa. Giữa vườn hoa cành lá xanh đậm mọc một nụ hoa nhỏ sát rễ cây.

Thông thường thì không có gì kỳ quái, nhưng vấn đề là các ô vuông xung quanh vừa mới được xới đất rắc hạt giống, cả vườn hoa chỉ có một mầm cây nảy mầm dạng hoa.

Vài người đứng vây quanh ô vuông vườn hoa này.

Lý Dịch giải thích nguyên nhân kỳ quái, quan sát nụ hoa: “Chưa nở hoa, không biết là hoa gì.”

Liễu Nhân nói: “Nhìn như Tulip.”

Lâm Tùy Ý cũng nhìn nụ hoa nhỏ. Cậu không biết nhiều chủng loại hoa, không biết hoa ở vườn hoa thuộc chủng loại gì. Cậu chỉ có thể quan sát màu sắc nụ hoa, cánh hoa thuần trắng.

Lý Dịch nói xong đặc điểm kỳ quái thì về phía Lâu Lệ, khách khí hỏi: “Tiền bối, ngài thấy hoa này có bất thường không?”

Lý Dịch và Lâu Lệ cách nhau một Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý khom lưng sát vào đóa hoa, để hai người nói chuyện không bị mình ngăn trở.

Cậu nghe thấy Lâu Lệ trả lời.

“Không đủ.”

Các ngành các nghề, phàm là người tài giỏi đều có tính cách cổ quái, nói chuyện cũng kiểu lời ít ý nhiều. Lâu Lệ hỏi một đằng trả lời một nẻo. Lý Dịch nhìn khí chất Lâu Lệ đoán anh có năng lực, không để bụng Lâu Lệ lãnh đạm, mà cân nhắc câu trả lời của Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý trộm liếc Lý Dịch, thấy trên mặt Lý Dịch hiện vẻ suy tư.

Khó hiểu thật. Cậu cảm thấy Lâu Lệ trả lời rất rõ ràng. Chỉ dựa vào việc các ô vuông xung quanh không mọc hoa chỉ có ô vuông này mọc hoa, mà chứng minh hoa này cổ quái không khỏi hơi gượng ép.

Cho dù nụ hoa nở có màu vàng ấm cũng gượng ép lắm, muốn chứng minh hoa cổ quái cần tìm thêm bằng chứng.

Quan sát nhìn không ra chủng loại hoa. Lâm Tùy Ý ghé sát vào nụ hoa, hít hít mũi ngửi mùi hương.

“Không đủ là có ý gì?” Liễu Kiệt nói: “Ý là hoa này không có vấn đề?”

Vị thành niên vẫn còn giữ thế giới quan trắng đen rạch ròi, cho rằng hoa hoặc là có vấn đề hoặc là không có vấn đề, chỉ có hai lựa chọn.


Liễu Kiệt dứt khoát giơ tay, muốn ngắt nụ hoa.

Liễu Nhân vội vàng túm Liễu Kiệt, nói: “Tiền bối chưa nói không có vấn đề.”

Lý Dịch đánh tay Liễu Kiệt, cả giận: “Chán sống hả?”

Liễu Kiệt không phục, chỉ vào Lâm Tùy Ý: “Cậu ta cũng chạm vào.”

Lâu Lệ nhìn Lâm Tùy Ý đang ngửi mùi, duỗi tay túm người về, ngữ khí nhàn nhạt: “Ngửi được gì?”

Lý Dịch bừng tỉnh, đã hiểu Lâu Lệ nói ‘không đủ’ là có ý gì, cắn răng mắng: “Người ta đang tìm manh mối, còn đệ đang làm gì hả, giống nhau chỗ nào?”

Lâm Tùy Ý lắc đầu. Nụ hoa chưa nở rộ, cậu không ngửi được mùi hương. Chỉ ghé sát vào xem… xuyên qua cánh hoa mỏng thuần trắng, cậu thấy vài sợi nhụy h0a màu vàng nhạt.

Lý Dịch nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút.”

Liễu Nhân so với Liễu Kiệt thận trọng hơn nhiều. Cô thả Liễu Kiệt, nói với Lâu Lệ: “Tiền bối, trời sắp tối, nếu tạm thời không phát hiện hoa này có vấn đề, kế tiếp chúng ta đi tìm cánh cửa thứ hai ạ?”

Nếu chỉ là thai mộng thông thường, trời tối cơ bản không có nguy hiểm, nhưng nếu có Tà Ám vào mộng, bọn họ nhất định phải vạn phần cẩn thận. Đến bây giờ, bọn họ chỉ biết có một cánh cửa tồn tại, không biết có cánh cửa thứ hai hay không. Nếu có, họ phải mau chóng tìm được điềm lành Tà Ám. Bằng không trong mộng vạn sự vạn vật, dù bọn họ có cẩn thận hết mức cũng không làm nên trò trống gì.

Lâu Lệ đáp ừm.

Lý Dịch nhìn Lâu Lệ, hỏi: “Chẳng lẽ tiền bối biết cánh cửa thứ hai ở đâu?”

Liễu Kiệt: “Vậy đi mau, đừng chậm trễ.”

Lâu Lệ liếc Liễu Kiệt, không động đậy. Lý Dịch ngẩn người hiểu ý. Lâu Lệ không muốn cùng bọn họ đi tìm cánh cửa thứ hai, chắc là ghét bỏ Liễu Kiệt lỗ m ãng.

Liễu Nhân cũng nhìn ra, tìm cửa không phải việc nguy hiểm, nhưng là dưới tình huống chỉ có một cánh cửa. Nếu thực sự có hai cánh cửa, Liễu Kiệt lỗ m ãng sẽ gây hoạ.

Liễu Nhân hoà giải: “Tiền bối, ngài xem thế này được chứ?”


Liễu Nhân đề nghị: “Trời sắp tối rồi, chúng tôi đi tìm chỗ qua đêm, hai vị tiền bối đi tìm cửa. Xong việc chúng ta tập hợp tại vườn hoa này.”

Lâm Tùy Ý không có ý kiến. Cậu cảm thấy đề nghị của Liễu Nhân không tồi, tập hợp tại vườn hoa, nhân tiện nhìn xem nụ hoa sau khi người rời đi có xuất hiện thêm điểm kỳ lạ nào không.

Tuy nhiên vẫn phải đợi Lâu Lệ quyết định. Lâm Tùy Ý có cảm giác Lâu Lệ hơi bài xích ba người, không biết buổi tối Lâu Lệ có đồng ý qua đêm cùng ba người họ hay không.

Lâu Lệ liếc Lâm Tùy Ý một cái, cuối cùng đồng ý.

Liễu Nhân thở nhẹ ra: “Tốt.”

Lâu Lệ xoay người đi hướng quầy bán quà vặt, Lâm Tùy Ý đuổi theo.

Ba người nhìn bóng dáng hai người, Liễu Kiệt cực kỳ không phục: “Không phải chỉ lớn tuổi hơn em một chút nhập môn sớm hơn em một tí thôi à, bày vẽ lắm trò.”

Liễu Nhân phản bác: “Chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào hả?”

Liễu Kiệt: “Cảm giác cái gì? Em chả có cảm giác gì hết, chị cảm giác ra cái gì?”

Liễu Nhân: “Trực giác, chị cảm thấy bọn họ rất lợi hại.”

“Giả vờ giả vịt.” Liễu Kiệt tỏ vẻ không tán đồng: “Nếu nói người cao hơn lợi hại em còn miễn cưỡng đồng ý, người còn lại thì thôi đi, đến Cửa là cái gì cũng không biết.”

Liễu Nhân định nói thêm, Lý Dịch cốc mạnh vào đầu Liễu Kiệt: “Mày là vãn bối, tư lịch tiền bối khi nào đến lượt mày đánh giá?”

Liễu Kiệt ôm đầu, nhưng đúng là hiện tại hắn không được coi là Thầy Giải Mộng, đành phải im mồm. Nhưng không hoàn toàn im mồm, trong lòng nhất quyết không chịu thua, lẩm bẩm: “… Có gì đặc biệt hơn người, sớm hay muộn mình cũng sẽ trở nên lợi hại.”

Liễu Nhân không tiếp tục nói cảm nhận của mình với Liễu Kiệt. Cô ngước mắt nhìn bóng Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ đi xa, nói: “Đi thôi, đi tìm chỗ ở đêm nay.”




Bên kia, Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ đi tới quầy bán quà vặt.

Quầy bán quà vặt đang đuọc trang hoàng, không phải kiểu đập đi xây lại, mà chỉ sửa sang sắp xếp đơn giản, người cũng không ở trong tiệm thời gian dài.

Lúc này trong tiệm không có ai, cửa cuốn kéo xuống. Không biết vì tiện cho ngày mai sửa sang tiếp hay sao, cửa cuốn chỉ kéo xuống chứ không khóa, Lâu Lệ đỡ mất công cạy khóa.

Quen chăm sóc Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý xum xoe bước lên, kéo cửa cuốn lên một nửa.

Quay đầu lại hỏi Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, cao tầm này được chứ?”

Cậu không kéo cửa cuốn lên hết, độ cao đủ để người ta cúi xuống liền có thể đi vào. Cơ mà Lâm Tùy Ý sợ làm dơ quần áo Lâu Lệ, Lâu Lệ có thói sạch sẽ.

Lâu Lệ đứng ở cửa nhìn chăm chú cậu, vẫn chưa trả lời.

Lâm Tùy Ý lặp lại: “Lâu tiên sinh, cao tầm này…”

“Tôi từng nói.” Lâu Lệ mở miệng: “Vạn sự cẩn thận có thể tránh được rất nhiều phiền toái.”

Tính sổ vụ Lâm Tùy Ý lỗ m ãng ngửi mùi hoa.

Trước mặt ba người Lý Dịch, Lâu Lệ không răn dạy cậu, lúc này chỉ có hai người, Lâu Lệ mới nhắc tới. Lâm Tùy Ý cúi đầu, giải thích: “Hoa đó… Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không đủ bằng chứng, tôi muốn tìm thêm chứng cứ chứng minh hoa có vấn đề.”

“Cậu làm cái gì tôi làm cái gì?” Lâu Lệ bình tĩnh hỏi.

Lâm Tùy Ý nhất thời không hiểu, mờ mịt lẩm bẩm: “Ngài có thể làm, tôi đây cũng có thể…”

Nói một nửa, cậu ngừng miệng. Cậu lấy lại tinh thần nghe ra ngụ ý của Lâu Lệ… Lỗ m ãng nguy hiểm Lâu Lệ sẽ làm, an toàn giao cho Lâm Tùy Ý.

Cậu vào mộng được Lâu Lệ che chở, nhưng cậu luôn quá chủ động.

Lâu Lệ không nhiều lời cùng Lâm Tùy Ý, cúi người chui vào cửa hàng quầy bán quà vặt.

Lâm Tùy Ý ở ngoài cửa sửng sốt một hồi lâu, mãi đến khi giọng Lâu Lệ từ bên trong truyền ra: “Cửa.”

Cậu vội đi vào.

Cánh cửa thứ hai cũng không khó tìm.


Nó nằm trong phòng nhỏ sau quầy bán quà vặt. Ở nhân gian, thi thoảng bác Vương sẽ qua đêm trong phòng này, Vương Đình Đình thì ngồi bên trong làm bài tập.

Lâm Tùy Ý nhìn cánh cửa trước mắt. Màu đen, không phải là thuần đen, nó có hoa văn. Cậu vốn định đẩy cửa, kiểm tra xem cửa đã bị mở ra chưa, chợt nghĩ tới lời Lâu Lệ, bèn ép mình ngừng tay, cho Lâu Lệ cơ hội che chở mình.

Lâu Lệ giơ tay sờ cửa, rút khăn lụa lau tay: “Khóa.”

Ý là Vương Đình Đình cũng chưa mở cánh cửa này.

Cửa khóa nằm trong dự kiến của Lâm Tùy Ý. So với cánh cửa màu vàng ấm, cánh cửa màu đen cho Lâm Tùy Ý cảm giác không tốt lắm. Không biết là vì cánh cửa thứ hai, cánh cửa thứ hai đại điện cho điềm xui, hay là do màu sắc cánh cửa khiến Lâm Tùy Ý liên tưởng đến cổng địa ngục.

Bản năng con người kháng cự không muốn tiếp cận. Nếu cậu là Vương Đình Đình, cậu chắc chắn sẽ chọn cánh cửa màu vàng nắng, tránh xa cánh cửa hoa văn màu đen.

Tuy nhiên chỉ dựa vào màu sắc và cảm giác để đoán cánh cửa nào là cửa thai nhi, cửa nào là cửa Tà Ám thì quá mức qua loa. Lâm Tùy Ý thật sự không có ý tưởng, đành hỏi Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, kế tiếp chúng ta nên làm gì?”

Hai cánh cửa xuất hiện, chứng minh bà lão có ý định tu hú chiếm tổ, hơn nữa đã bắt đầu hành động.

“Mộng vừa mới bắt đầu, cửa chưa mở không có gì lạ, khả năng cao chủ mộng chưa nhận chìa khóa của thai nhi hoặc Tà Ám.” Lâu Lệ nói: “Về sau thai nhi hoặc Tà Ám sẽ đưa chìa khóa cho chủ mộng. Tà Ám không chỉ đưa chìa khóa, rất có khả năng sẽ giế t chết thai nhi.”

“Nếu muốn bảo vệ thai nhi.” Lâm Tùy Ý hiểu: “Nếu thai nhi muốn đưa chìa khóa, chúng ta giúp nó. Nếu Tà Ám đưa chìa khóa, chúng ta ngăn cản nó.”

“Đúng vậy.”

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý gãi đầu: “Cho nên kế tiếp chúng ta cần tìm thai nhi và điềm lành Tà Ám.”

Cậu nhìn cánh cửa, suy nghĩ tính toán, hỏi: “Lâu tiên sinh, điềm lành có liên quan với cửa nhỉ.”

Lâu Lệ không phủ nhận.

Lâm Tùy Ý bỗng nhớ tới: “Nụ hoa có màu vàng…”

Cậu nhìn Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, nụ hoa là điềm lành sao?”

Lâu Lệ: “Hoa còn chưa nở.”

Theo Giải mộng, thai phụ mơ thấy hoa tươi nở rộ là điềm báo sẽ sinh hạ bé gái xinh đẹp đáng yêu.

Nhưng mà nụ hoa chưa nở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương