Giải Mộng
-
Chương 104: Mộng yểm chi mộng 4
Lâm Tùy Ý mở quán ăn, không phải như lời mộng yểm nói, muốn dùng quán ăn vượt qua quãng đời còn lại. Chỉ là cậu không muốn quán mì đóng cửa, cho nên chỉ cần không đóng cửa, bán cái gì cũng được, có khách tới hay không cũng được.
Quán ăn mới vừa khai trương, lưu lượng khách còn tính không tồi, tay nghề Lâm Tùy Ý cũng được khen ngợi. Mỗi tội về sau các khách hàng dần phát hiện đầu óc chủ quán ăn có vấn đề.
Cậu thường nói chuyện với không khí, lúc tươi cười lúc buồn bã.
Mỗi khi ăn cơm, chủ quán luôn bày phần hai người, một phần mình ăn, một phần không biết cho ai. Chờ đồ ăn nóng hổi nguội lạnh, cậu bưng đồ ăn vào bếp.
Hành vi này khiến người ta sợ phát hoảng, thêm việc láng giềng đường Kim Hoa đều biết Lâu Lệ đã chết, càng cảm thấy sợ nổi da gà. Vì thế quán ăn kinh doanh càng ngày càng thảm đạm, mười ngày nửa tháng không thấy một người tới cửa.
Không có khách tới, Lâm Tùy Ý hơi sầu. Không phải sầu vì không có nguồn thu nhập, khi còn là Thầy Giải Mộng, thù lao giải mộng đủ để cậu phô trương lãng phí mấy đời. Cậu không thiếu tiền, nhưng nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày nhập về sẽ bị hư.
Không có biện pháp, Lâm Tùy Ý đành phải giảm lượng mua nguyên liệu nấu ăn. Mà vì nguyên liệu nấu ăn giảm bớt, đôi khi khách tới gọi món ăn, thường là ‘món này không có’ ‘món kia cũng không có’. Tình hình kinh doanh quán ăn lâm vào vòng tròn tuần hoàn ác tính.
Quán ăn lâu lắm rồi không có khách, chỉ có mộng yểm châm chọc Lâm Tùy Ý.
Ngày này, Lâm Tùy Ý đứng sau bếp nhìn nồi chén gáo bồn được rửa sạch đến bóng loáng.
Bên ngoài hô một tiếng ‘chủ quán’.
Mộng yểm dựa vào tường, dùng ngữ khí âm dương quái khí nói: “Hôm nay thế mà có khách, còn không mau đi mời chào.”
Lâm Tùy Ý tốt tính cảm ơn mộng yểm nhắc nhở, từ sau bếp đi đến phía trước.
“Ăn món gì?” Lâm Tùy Ý hỏi, cũng báo trước: “Trong tiệm không có nhiều món ăn.”
Khách nhìn thấy Lâm Tùy Ý đầu tiên là khựng lại, theo sau gọi: “Nguyên Ý đạo trưởng.”
Lâu không nghe danh hiệu này, Lâm Tùy Ý không quen, tuy nhiên ngoài mặt không biểu hiện. Cậu nhìn khách nói: “Tôi không còn giải mộng, nếu anh đến vì giải mộng, xin lỗi, tôi không giúp được.”
Khách khôi phục lại từ kinh ngạc, tìm ghế ngồi xuống: “Nghe nói Nguyên Ý đạo trưởng biến mất, không biết sẽ gặp được ở địa phương này. Tôi không đến xin giải mộng, tôi tới ăn cơm.”
Lâm Tùy Ý giao thực đơn cho hắn.
Khách nhìn thực đơn, nói: “Nguyên Ý đạo trưởng còn nhớ tôi không?”
Lâm Tùy Ý thành thật nói: “Xin lỗi.”
Người tìm cậu giải mộng quá nhiều, cậu không nhớ được tất cả.
Khách nhắc nhở: “Tôi họ Vu, trước đây là thư ký tổng giám đốc Vương của tập đoàn Bác Vũ.”
Mộng yểm đến cạnh Lâm Tùy Ý, nói bên tai Lâm Tùy Ý: “Tới kiếm chuyện đây.”
Lâm Tùy Ý không đáp lại mộng yểm, như cũ xin lỗi vị họ ‘Vu’. Khách lắc đầu. Đừng nói khách họ gì, ngay cả tổng giám đốc Vương của tập đoàn Bác Vũ, Lâm Tùy Ý cũng không có ấn tượng.
Khách trào phúng: “Nguyên Ý đạo trưởng thật sự không có ấn tượng sao? Tôi ngàn dặm xa xôi đến Nguyên Thanh Quan thỉnh Nguyên Ý đạo trưởng giải mộng cho tổng giám đốc Vương, cậu lại nói tôi tâm tư bất chính, đuổi tôi ra ngoài, không cho tôi bước chân qua cửa Nguyên Thanh Quan. Nhờ phúc Nguyên Ý đạo trưởng, tôi không hoàn thành công việc được giao, bị đuổi việc.”
Lâm Tùy Ý mơ hồ nhớ lại.
Thay người tìm Thầy Giải Mộng giải mộng là chuyện thường gặp, nhưng giải mộng cần lòng thành tâm. Vị khách thay người khác xin cậu giải mộng có ý đồ riêng. Tổng giám đốc Vương gặp ác mộng liên tục, tìm Thầy Giải Mộng khác giải mộng. Vị khách này ngàn dặm xa xôi đến Nguyên Thanh Quan mời Lâm Tùy Ý rời núi, muốn Lâm Tùy Ý thông qua giải mộng, giúp mình gián tiếp có được ân tình từ Tổng giám đốc Vương, từ đó đạt được mục đích riêng.
Lâm Tùy Ý hồi đó chịu đáp ứng rời núi mới lạ.
Khách bị sa thải có phải tại mình hay không, Lâm Tùy Ý không muốn miệt mài theo đuổi. Cậu hỏi lại: “Nhìn xem muốn ăn món gì?”
Như đấm một quyền vào bông, khách tức giận Lâm Tùy Ý phản ứng lạnh nhạt, châm chọc nói: “Nghe nói Nguyên Ý đạo trưởng hại chết người, người nhà người bị hại quậy đến tận Nguyên Thanh Quan.”
Người được nhắc đến là Phương Toa Toa và Lâu Hải.
Tuy nhiên Lâm Tùy Ý như cũ không giải thích. Cậu cũng nhìn ra khách không thiệt tình tới ăn cơm, không hỏi khách muốn ăn món gì, mà bình tĩnh nhìn hắn.
Những lời này mộng yểm đề cập ngày đêm bên tai cậu, hình như nghe đến độ hơi chết lặng.
Khách nhìn trên dưới Lâm Tùy Ý: “Ồ, Nguyên Ý đạo trưởng ngày xưa cao cao tại thượng không ai bì nổi sao lại lăn lộn thành thế này?” Hắn ngửa đầu quán ăn nhỏ: “Tới đây làm đầu bếp?”
Mắt nhìn về thực đơn, khách nhìn lướt tên món ăn: “Tôi không biết Nguyên Ý đạo trưởng có thể nấu được món gì ngon, phiền Nguyên Ý đạo trưởng nấu bừa hai món cho tôi nếm thử tay nghề của cậu nhé.”
Lâm Tùy Ý nói được.
Đi vào bếp chuẩn bị.
Khách lấy di động chụp bóng lưng Lâm Tùy Ý, cúi đầu gõ di động, không biết gửi ảnh chụp cho ai, dùng giọng tám nhảm trò chuyện với đối phương: “Đoán xem đây là ai?”
“Nguyên Ý đạo trưởng Nguyên Thanh Quan, cười chết, không ngờ sẽ gặp ở chỗ này.”
“Hiện tại làm nghề đầu bếp.”
“…”
Mộng yểm ủ dột nhìn khách.
Không bao lâu sau Lâm Tùy Ý bưng tới hai món ăn, khách nếm thử, nói: “Cũng chẳng ra gì. Nguyên Ý đạo trưởng cùng đường rồi hả? Mới chọn tới đây làm đầu bếp.”
Có lẽ đồ ăn Lâm Tùy Ý làm chẳng ra gì thật, hoặc khách cố ý khó dễ.
Lâm Tùy Ý tốt tính nói: “Ăn không hợp, bữa cơm này miễn phí.”
“Ha ha.” Khách nói: “Nếu Nguyên Ý đạo trưởng miễn tiền, tôi không nhận thì không biết điều rồi.”
Khách đứng lên, lấy ba cây đũa từ hộp đũa, cắm vào đĩa đồ ăn như thắp hương, nói: “Coi như là tôi đáp lễ!”
Lâm Tùy Ý không nói gì, chờ khách rời đi, cậu tiến lên rút ba chiếc đũa.
Bị châm chọc trêu đùa, Lâm Tùy Ý chẳng hề nổi giận. Cậu chỉ nghĩ, mỗi món khách chỉ ăn một chút, đổ bỏ rất tiếc.
Cậu tính ăn nốt.
Mộng yểm ở bên cạnh nhìn, nhìn Lâm Tùy Ý buông một cây đũa gỗ, chuẩn bị cầm hai cây còn lại gắp đồ ăn.
Hành động này hoàn toàn khác biệt Nguyên Ý đạo nhân cao cao tại thượng ngày xưa.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, mộng yểm cướp đôi đũa, “Anh…”
Chạm đến ánh mắt khó hiểu của Lâm Tùy Ý, mộng yểm mới hồi phục tinh thần.
Mộng chủ sa đọa ngã vào bụi bặm, mộng yểm nên thấy vui. Nhưng mộng yểm không thoải mái tí nào, có lẽ nó ngứa mắt người khác hạ nhục Lâm Tùy Ý, mộng chủ chỉ được phép bị nó tra trấn.
Mộng yểm bẻ gãy đôi đũa, lật ngửa bàn ăn, không cho Lâm Tùy Ý ăn đồ ăn thừa của người khác.
Ban đêm, mộng yểm không tra trấn Lâm Tùy Ý trong mộng, mà vào mộng người khác.
Tùy ý xuất nhập giấc mơ người khác là năng lực của mộng yểm.
Nó vào trong mộng vị khách hồi sáng đến quán ăn, đi ba ngày liên tiếp.
Lâm Tùy Ý không biết chuyện này, thẳng đến ba ngày sau, khách tè ra quần chạy tới trước Lâm Tùy Ý dập đầu xin lỗi. Lâm Tùy Ý thế mới biết mộng yểm của mình vào mộng người khác trung dạy dỗ người ta.
Có lẽ là lo lắng người khác phát hiện mộng yểm tồn tại từ đó biết cậu bị mộng yểm đeo bám, hoặc là lo lắng mộng yểm bị người khác tới xử lý, Lâm Tùy Ý tìm một cơ hội nói lời cảm tạ với mộng yểm.
Lâm Tùy Ý nói mộng yểm: “Cảm ơn đã giúp tôi.”
“Ai giúp anh?” Mộng yểm không cảm kích: “Tôi thích làm gì thì làm đó, anh quản không được, người khác cũng quản không được.”
Mộng yểm sinh ra bởi Lâm Tùy Ý, tất nhiên có tính tình giống Lâm Tùy Ý.
Tuy nhiên là Lâm Tùy Ý trước kia mới có thể nói ra lời như vậy, hiện tại Lâm Tùy Ý đã bị tra tấn mất hết sức sống, bởi vậy có vẻ quá mức ôn hòa.
Lâm Tùy Ý không hoài niệm bản thân trước kia, cũng không thể hoàn toàn cáo biệt bản thân trước kia.
Cậu nhìn mộng yểm sót lại hình bóng cậu trước kia. Mộng yểm bị cậu nhìn đến khó chịu cả người, hung dữ nói: “Nhìn tôi làm gì?”
Lâm Tùy Ý cười khẽ: “Thấy cậu đẹp.”
Mộng yểm: “…”
Mộng yểm vẫn dùng diện mạo ‘Lâu Lệ 25 tuổi’, Lâu Lệ có ngũ quan sắc bén từ nhỏ, ngũ quan Lâu Lệ 25 tuổi càng thêm sắc bén. Hai hàng lông mày như mực vẽ kết hợp cùng đôi mắt hắc diệu thạch. Trông con ngươi Lâu Lệ 25 tuổi tựa như vực sâu.
Mộng yểm không muốn Lâm Tùy Ý nhìn mình miết, nó nhanh chóng biến hóa, biến thành Lâu Lệ 90 tuổi, trên mặt có nếp nhăn năm tháng.
Lâm Tùy Ý ngẩn người, lại cười: “Cũng là ông cụ đẹp lão.”
Nói xong Lâm Tùy Ý lại ngắm mộng yểm, ánh mắt tự hỏi.
“…” Mộng yểm không thể nhịn được nữa: “Anh quấy rối tôi?”
Lâm Tùy Ý giải thích: “Là tò mò.”
Mộng yểm: “Tò mò cái gì?”
Lâm Tùy Ý nói: “Tò mò người tôi yêu, à không, tò mò mộng yểm tôi yêu rốt cuộc là như thế nào.”
Mộng yểm cảm thấy Lâm Tùy Ý đang quấy rối mình. Từ khi biết máu hai người dung hợp, Lâm Tùy Ý thuận theo Thiên Đạo yêu nó. Thường xuyên phát ngôn dọa người làm mộng yểm cạn lời. Nó xuất hiện để tra tấn Lâm Tùy Ý, chứ không phải tới yêu đương cùng Lâm Tùy Ý.
Bởi vậy, mộng yểm hỏi: “… có phải thầy trò không được yêu nhau.”
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Ừ.”
Đạo giáo không hạn chế tình cảm của đạo sĩ, nhưng một số hành vi lẽ thường vẫn không được chấp nhận, ví dụ như thầy trò.
Mộng yểm đang chờ Lâm Tùy Ý nói cậu này. Nó nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không phải anh muốn day tôi giải mộng hả? Tôi bái anh làm sư phụ, là đồ đệ của anh, theo anh học giải mộng.”
Lâm Tùy Ý phản ứng lại. Mộng yểm dùng biện pháp này ngăn cản hai người yêu nhau.
Lâm Tùy Ý muốn thuận theo Thiên Đạo, nhưng mộng yểm cực độ không phối hợp, điều này làm cậu có hơi buồn rầu.
Mộng yểm thúc giục: “Có đồng ý hay không? Cơ hội chỉ có một lần, nếu anh không đồng ý, về sau đừng hòng dạy tôi giải mộng.”
Lâm Tùy Ý bất đắc dĩ. Cậu luôn muốn dạy mộng yểm giải mộng, đành phải gật đầu.
Mộng yểm nói: “Được, hiện tại anh là sư phụ tôi, về sau lại nói ba cái lời tào lao quấy rối tôi, tôi sẽ vặt đầu anh xuống đá như trái banh!”
Bị mộng yểm bài xích dữ dằn, Lâm Tùy Ý cảm thấy thú vị.
Cậu cười gật đầu: “Được, tôi sẽ tận lực không quấy rối cậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook