Giải Mê Du Hí FULL
-
32: Căn Phòng Tâm Ý Tương Thông
Khi Voldemort cầm chìa khóa lấy từ con búp bê mở cửa gian phòng đối diện cầu thang lên lầu ba, Harry đang nhàm chán gác má ngồi trong lồng tự hỏi Voldemort đến bao giờ mới xuất hiện.
Sau đó cậu nghe thấy Voldemort gọi mình.
Harry nghi hoặc nhìn bốn phía lại không thấy Voldemort.
Cậu thầm nghĩ Voldemort không phải thật sự biến thành quỷ rồi chứ, kết quả lại tự dọa chính mình lạnh gáy.
Trở lại chỗ Voldemort một phút trước.
Voldemort vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy một màn hình choán gần hết vách tường, hình ảnh chiếu trên đó chính là Harry vừa biến mất.
Sư tử con bị một sợi dây xích màu bạc khóa lại trong lồng, đang dùng tay gác đầu, đôi mắt xanh ngọc bích ngẫu nhiên chớp chớp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Voldemort nhếch khóe miệng, cảm thấy cảnh tượng này thật thú vị.
Cơ mà Voldemort cũng không muốn làm một tên biến thái cuồng theo dõi nhìn chằm chằm Harry qua màn hình cả đêm, hắn nhìn thứ đồ kì quái màu đen dán mấy chữ “Mời nói vào đây”, gọi tên Harry.
Tiếp đó, hắn nhìn Harry trên màn hình có cử động, nhìn nhìn xung quanh, nhíu nhíu mày, cuối cùng lại xoa tay run rẩy.
Tuy rằng không rõ cử động cuối cùng của Harry là vì sao nhưng xác nhận được tên nhóc đó có thể nghe thấy hắn nói là đủ rồi.
Vì thế hắn lại hỏi một chút tình huống chỗ Harry.
“… Ta không biết.” Voldemort nhìn Harry bất đắc dĩ xoay đầu nhìn quanh, trong ánh mắt không thấy tiêu cự, hiển nhiên là không nhìn thấy màn chiếu.
“Lúc ngươi lấy cái chìa khóa, ta đột nhiên cảm thấy như bị ai đánh một cái vào gáy, sau đó liền hôn mê.
Tỉnh lại đã ở chỗ này.
Đũa phép của ta ở trên một cái bàn trong góc xa, bên cạnh, nếu ta đoán không nhầm, là một phần nhật kí.”
Voldemort gật đầu.
Hắn đột nhiên ý thức được Harry không nhìn thấy, vì thế lại mở miệng nói, “Đã biết.”
Harry trên màn chiếu khi nghe hắn nói thì thở dài nhưng trên vẻ mặt không có sự nôn nóng như trong dự đoán của hắn.
“Ta không biết Cậu bé cứu thế từ khi nào lại không khẩn trương trước một tình thế như thế này đấy…” Voldemort nói, Harry này thật không giống cái người mới mấy ngày trước vừa nhìn thấy con rối giả đã sợ run tí nào.
Nghe Voldemort châm chọc, Harry lại có chút chần chừ.
Voldemort cảm thấy Harry hình như đang rối rắm cái gì đó.
Một lát sau, hắn nghe được Harry nói thế này: “Ta chỉ là cảm thấy….
ngươi dù sao cũng không thể bỏ mặc ta.”
Tim Voldemort lập tức không thể khống chế nảy “thịch” một cái, hắn vừa định mở miệng phản bác lại nghe tiểu sư tử nói tiếp, “Quy định của hệ thống là hai người phải đi cùng nhau, một mình ngươi có thể làm gì khác sao?”
Nói xong còn hề hề cười ngốc, chỉ là phương hướng Harry nhìn hoàn toàn lệch khỏi vị trí màn hình.
“…”
Voldemort nhất thời nghẹn lời.
Mà bên kia, thấy Voldemort đột nhiên im lặng, Harry lại luống cuống, vừa an ủi bản thân Voldemort tuyệt đối không phải loại người sẽ làm chuyện ngu xuẩn kiểu để cả hai đồng vu quy tận ở đây, vừa lo lắng liệu Voldemort có đột nhiên não tàn, chỉ số IQ, EQ tất cả tụt về 0 liền thật sự làm thế hay không.
“Này, này, ngươi còn ở đó không?”
“Voldemort?”
“Lord Voldemort?”
“Chúa Tể Hắc Ám?”
“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?”
“…”
Cậu gọi vài lần, cuối cũng cũng nghe thấy Voldemort trả lời.
“Ta ở đây,” Giọng Voldemort nghe rất bình tĩnh, Harry lặng lẽ thở phào một hơi, “Ta hiện tại cần xác định vị trí của mi, ta đoán có khả năng chúng ta đang cách nhau một bức tường.”
“Được,” Harry đáp.
Harry không dám nói ra, thực ra vừa rồi cậu thật sự cảm thấy Voldemort không thể bỏ mặc mình chứ không phải chỉ vì quy định trò chơi phải do hai người cùng nhau hoàn thành mà cậu nói thêm vào câu cuối.
Harry không rõ cảm giác này là gì nhưng cậu biết, trong một khắc, cậu đối với Voldemort lại sinh ra cảm giác tin tưởng giống như với Ron và Hermione.
Rất khó tin đúng không? Đối với tử địch của mình lại có cảm giác tin tưởng.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Có lẽ bởi vì lần say rượu lúc trước, còn có lúc rơi xuống mật thất, Voldemort đều không bỏ mặc cậu, mới làm cho cậu sinh ra loại ảo giác ỷ lại này đi?
Nhưng nhìn từ góc độ của Voldemort mà nói, cái quy định của trò chơi có vẻ sẽ phù hợp với lối suy nghĩ của hắn hơn, cho nên sau khi nói ra suy nghĩ trong lòng, Harry mới bổ sung thêm một câu như vậy, lại không biết sao đáy lòng lại nổi lên chút chua sót mờ nhạt.
Không biết, Voldemort nhìn như bình tĩnh nơi đó, trên thực tế nội tâm có thực sự bình tĩnh hay không.
Hắn tự cười nhạo chính mình, rèn luyện tâm tính nhiều năm thế rồi mà lại có thể bởi một hai câu nói của một tên tiểu quỷ mà phập phồng lên xuống đến vậy.
Voldemort tâm tình có chút phức tạp nhìn thoáng qua Harry trên màn hình, đột nhiên ý thức được, trong quá trình hóa giải trò chơi này, có điều gì đó đã thay đổi, không chỉ Cậu bé cứu thế mà còn cả chính bản thân hắn.
Voldemort không biết mình có sợ sự thay đổi đó không nhưng hắn đích xác có cảm giác muốn chạy trốn khỏi nó.
Chẳng qua cảm xúc dao động này vẫn bị Voldemort khống chế, hắn đem suy nghĩ kì quái chưa từng có trong đầu toàn bộ ném ra ngoài, cố gắng hướng sự chú ý của mình tới việc khác.
Ví dụ như, làm thế nào cứu tên nhóc vừa mới nói hai câu đã khiến hắn cảm thấy nội tâm mình có chút mất khống chế thoát ra ngoài.
Voldemort đi đến gõ gõ vách tường hai bên màn chiếu.
Như dự kiến, thanh âm phát ra không phải loại trầm đục của đá khối, bên kia đích thực là khối rỗng.
Voldemort dùng đũa phép thử niệm vài chú ngữ nhưng toàn bộ đều bị hệ thống hấp thu.
Lúc này, hắn chú ý tới trên vách tường có một cái nút to bằng móng tay út.
Hắn suy xét một chút, ấn xuống.
Nhất thời, trước mặt Harry cùng Voldemort đồng thời xuất hiện một thiết bị trả lời câu hỏi.
Trên thiết bị có 3 phím ‘A’, ‘B’, ‘C’, thoạt nhìn tựa hồ muốn bọn họ hoàn thành một bài thi.
“Chào mừng đi vào Căn phòng tâm ý tương thông.”
“Sự thuận lợi của các ngươi tựa hồ cho nàng ta một chút hy vọng, cho nên ta quyết định phụ tặng cho các ngươi một trạm kiểm soát thú vị, có lẽ ở tại căn phòng này, trò chơi có thể trực tiếp chấm dứt.
Bởi vì —— có thể một người sẽ chết.”
Tiếp theo giọng nữ quỷ dị, một chùm tia sáng trắng đánh lên người Harry, ánh sáng chói lòa làm cậu nhịn không được nheo mắt.
Bên kia màn hình, sắc mặt Voldemort tối sầm.
“Cơ mà đừng lo, thật ra cũng không khó.”
Giọng nói quỷ dị mang theo chút sung sướng lần thứ hai vang lên.
“Ta chỉ yêu cầu các ngươi trả lời một vài vấn đề, để thử nghiệm độ ăn ý của các ngươi thôi.
Câu hỏi không có đáp án tiêu chuẩn, chỉ cần hai kẻ các ngươi đưa ra đáp án giống nhau là được.
Dù sao đến tử địch của mình cũng có thể tâm ý tương thông, ta đây cũng chỉ có thể tạm thời buông tha cho bọn họ.
Nhưng mà ——”
Giọng nói dừng lại một chút.
“Mỗi lần ra đáp án không giống nhau, cái vòng cổ kia sẽ thu nhỏ lại một chút, cho đến khi đem tên nhóc kia bóp chết mới thôi ~ là chết luôn trong hiện thực nha ~ Đừng nghĩ đến chuyện tỉnh lại về thực tại lúc này, tuy việc ép hai kẻ tử địch không thể không thương lượng thông đồng với nhau cũng rất thú vị nhưng việc đó sẽ phá hư trò chơi của ta, ta tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra.”
“A! Đúng rồi! Để phòng ngừa các ngươi làm bừa, mấy thứ này, ta tạm thời tịch thu.”
Dứt lời, màn hình chiếu cùng thiết bị nói chuyện trước mặt Voldemort biến mất.
Nơi từng là màn hình khôi phục lại thành một bức tường trắng bình thường.
Hai người đã hoàn toàn bị ngăn cách trong hai không gian riêng biệt.
Harry khó chịu chuyển động cơ thể, cậu không biết chỗ Voldemort đã xảy ra chuyện gì nhưng những gì kẻ kia nói cậu cũng nghe thấy.
Thử hô vài tiếng, không thấy Voldemort trả lời, Harry cười khổ, nghĩ thầm, nhiều ngày đồng hành với nhau như vậy không biết có đủ để giữa hai người sinh ra ăn ý hay không, nếu không thì lần này cậu chết chắc rồi.
“Câu hỏi thứ nhất.”
“Xin hỏi, tại Hogwarts, nữ sinh Harry thích nhất là ai?”
“A: Hermione Granger, B: Ginny Weasley, C: Cho Chang”
Nghe câu hỏi, trên mặt Harry trượt xuống vài đường hắc tuyến (_ _ |||)
Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng chọn bạn thân của mình Hermione, dù sao với hai cô gái còn lại, tuy trước kia cậu đối với họ có một chút hảo cảm nhưng hiện tại đã không còn.
Mặt khác, bên kia, nhớ tới lời tình báo của Draco mang đến, Voldemort tâm tình cực kì khó chịu ấn nút C.
Mặc dù hắn chẳng biết sao mình lại có cảm giác đó.
“Oops! Thật đáng tiếc, đáp án của hai ngươi không giống nhau.”
Vừa dứt lời, Harry liền cảm giác được cái vòng trên cổ mình co rút lại một chút nhưng vẫn chưa có cảm giác đặc biệt khó chịu.
Cậu vừa sờ sờ cổ vừa nhủ thầm, chẳng lẽ Voldemort không biết bạn nữ thân nhất với cậu là Hermione sao?
Mà bên kia, Voldemort phát hiện mình đáp sai, ngược lại ngẩn người.
Không phải là Cho Chang?
Chẳng lẽ là con gái út nhà Weasley?
Voldemort vô thức nhíu mày.
“Ai da, hai người không cần lo lắng như vậy.
Được rồi, niệm tình ta cũng thích các ngươi, tiếp theo sẽ là một câu hỏi dễ.” Giọng nói kia càng thêm sung sướng.
“Câu hỏi thứ hai.”
“Xin hỏi, hung thủ giết chết cha mẹ Harry Potter là ai?”
“A: Bản thân Harry Potter, B: Hiệu trưởng kính yêu của Harry Potter – Dumbledore, C: Tử địch của Harry Potter – Lord Voldemort.”
“Mời chọn đáp án.”
Nghe xong câu hỏi, trong lòng hai người đều trầm xuống.
Voldemort mặt không đổi sắc ấn nút C, bên kia, Harry nhắm mắt lại, lông mi hơi hơi run rẩy, sau một lát, đôi mắt xanh biếc mở ra, quyết đoán ấn nút C.
“Chúc mừng các ngươi trả lời đúng câu hỏi thứ hai, kẻ giết cha mẹ ngươi trước kia chính là đồng đội cùng ngươi giải trò chơi hiện giờ nha~”
“Bây giờ, câu hỏi thứ 3.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook