Giấc Mộng Quân Doanh
Chương 31: Gặp lại Chu Tử Phong

Ngọn đèn đường vàng vọt tà tà chiếu rọi, vẻ mặt Diệp Bành Đào rất lạ, luôn luôn trêu tức người khác thì giờ lại rất quật cường, yêu sao mà không khổ sở được chứ, sợ mất đi, dù có bá đạo đến đâu cũng không thể không có cảm xúc đó, nhiều loại tình cảm đan xen lẫn nhau, thế mà đã lay động tận đáy lòng Cố Lăng Vi.

Cô đột nhiên cảm thấy Diệp Bành Đào thật sự không kiên cường gì đâu, thậm chí so với người ta còn yếu ớt hoen, ánh mắt sắc bén như vậy nhưng trong lòng Cố Lăng Vi, cô thậm chí cảm giác được, tảng băng cứng trong lòng mình đang từ từ hòa tan, không chớp mắt nhìn sững Diệp Bành Đào, những đường cong trên khuôn mặt dần trở nên mềm mại.

Diệp Bành Đào bỗng mừng như điên, một tay chống bức tường phía sau Cố Lăng Vi, một tay ôm lấy thắt lưng cô, kéo cô sát lại mình, cúi đầu hôn, Cố Lăng Vi theo bản năng nhắm mắt lại, cảm thụ bờ môi lạnh lẽo trên môi mình, mang hương rượu nhàn nhạt, trằn trọc mà sâu sắc, đầu lưỡi mở hàm ra, tìm kiếm những bí ẩn bất ngờ chưa từng ai biết đến.

Diệp Bành Đào điên cuồng hôn cô, hai người quấn quít không tách ra được.

Hỗn loạn, tất cả đều hỗn loạn hết thảy, đến khi Diệp Bành Đào mỹ mãn buông Cố Lăng Vi ra, rồi ôm cô vào ngực, Cố Lăng Vi quả thực hận không thể tự đánh mình vài cái, đang định nói rõ ràng, thế mà lần này, chẳng những không hiểu được mà trong đầu mình lại càng loạn hơn, nhưng nếu thành thực mà nói, sâu trong lòng cô lại nảy sinh một niềm vui sướng, giống như nổi trên mặt nước, tuy là nhỏ bé nhưng không cách nào bỏ qua được.

"Bịch! Bịch! Bịch."

Ngực Diệp Bành Đào thùng thùng tiếng nhịp tim rất nhanh, giống như nốt nhạc vui mừng, làm cho Cố Lăng Vi bất giác nóng cả người lên, vẻ mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy anh ra, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt người nào đó, lắp bắp nói: "Anh, cái kia, anh ra quán bờ sông lại đi, gọi bọn họ về trường, muộn quá không tốt, em về trước!"

Không cần chờ phản ứng của Diệp Bành Đào, cô vội vã chạy ào khỏi ngõ nhỏ, còn nhanh hơn thỏ nữa, nhưng nhìn thấy người nào đó đứng dưới bóng đèn đường cách đó không xa, Cố Lăng Vi không khỏi ngây người, mặt lại nóng lên, không cần chào hỏi mà chạy thẳng.

Trịnh Viễn ảm đạm tái nhợt, nhìn thân ảnh Cố Lăng Vi biến mất sau ngã tư, rồi lại thấy Diệp Bành Đào cười ngây ngô bước ra, gặp Trịnh Viễn, sắc mặt Diệp Bành Đào thay đổi: "Viễn?"

Trịnh Viễn cẩn thận đánh giá anh hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: "Bành Đào, từ nhỏ đến lớn chúng ta cùng nhau đánh người thì không ít nhưng hình như hai ta còn chưa có dịp phân cao thấp đúng không?"

Ánh mắt Diệp Bành Đào chợt lóe lên, nhíu mày nói: "Sao thế, cậu muốn bị đánh à?"

Trịnh Viễn bật cười, đây chính là Diệp Bành Đào, tự tin bá đạo: "Bị đánh là ai còn chưa biết?"

Vừa nói dứt lời, một quyền nhắm thẳng mặt Diệp Bành Đào, đấm này rất mạnh, một chút cũng không hề nhân nhượng, khóe miệng Diệp Bành Đào bật ra tơ máu, anh há mồm lau miệng rồi nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất: "Tiểu tử cậu làm thật à".

"Ai dọa cậu, đương nhiên làm thật".

Trịnh Viễn vừa nói một quyền thứ hai đã nhắm tới.

"Mẹ nó, xem tôi đánh cậu ra sao".

Tay vung lên, chân đá qua, hai người cậu tới tôi đỡ còn mắng nhau, lao vào nhau mà đánh, đêm khuya, đây cũng không phải khu đông đúc, hầu như không mấy người qua lại, cho dù ngẫu nhiên đi ngang cũng bị dọa mà chạy mất, sợ hai tên lính ngốc đánh nhau chẳng khác gì chó điên này.

Không biết qua bao lâu, hai người đồng thời đá lên một phát, đẩy đối phương nằm dài trên mặt đất, không nhúc nhích nổi mà chỉ biết nằm dài thở hổn hển, quay đầu nhìn nhau, dưới ngòn đèn mặt mũi ai nấy đều bầm dập, Diệp Bành Đào không khỏi cười to: "Cậu nhìn gương mà xem, y như Trư Bát Giới".

"Xì!Cậu cũng không khác gì đâu, còn nói tôi, cậu giờ giống như thủ mộ thần thú lắm đó".

Hai người ngồi xuống nhìn nhau rồi không hẹn mà phá lên cười, Diệp Bành Đào vươn tay, Trịnh Viễn đánh lên tay anh, bốp một tiếng vang dội giữa màn đêm: "Viễn, cả đời là bạn".

Trịnh Viễn gật đầu, cầm thật chặt tay anh: "Bành Đào, nắm thật chặt, không cần cho mình cơ hội, nếu là cậu, ... mình sẽ không khách khí".

Vì sao có trận đánh này, cả hai người trong lòng đều hiểu.Khi chân trời hơi lộ ra ánh ban mai, nhìn cũng đoán được ngày mai sẽ nắng.Cả hai đoán chắc những người khác cũng sớm về rồi, thế nên kề vai sát cánh cùng nhau về trường học.

Hôm sau là Chủ Nhật, hiếm khi được nghỉ ngơi, tâm tình Diệp Bành Đào trở nên rất vui vẻ, tuy là mặt mày rất dữ tơn nhưng tâm tình lại như hoa đào tháng ba, nở tươi thơm ngát.Trong lòng cân nhắc hành trình hẹn hò hôm nay, khóe miệng đã không tự chủ được mà nhích lên, lại động đến mấy vết xanh tím trên mặt, tê đau, trong lòng không khỏi mắng cái tên Trịnh Viễn kia, hắn chắc là ghen tị mình đẹp trai quá cho nên mới nhắm vào mặt mà đánh thế.

"Diệp thiếu điện thoại kìa, là một cô bé, giọng nói nhỏ nhẹ, a là đóa hoa của hệ tin tức kia phải không?"

"Cút".

Diệp Bành Đào một cước đá bay, chạy sang nghe: "Alo".

"Diệp Bành Đào anh đưa Lăng Vi của chúng tôi đi đâu thế hả?"

Tai nghe truyền đến giọng hổn hển của Hà Hiểu Vân, Diệp Bành Đào kinh ngạc: "Cô nói cái gì?"

Hà Hiểu Vân rống to: "Lăng Vi, Lăng Vi nhà chúng tôi giờ còn chưa có về, Diệp Bành Đào, Diệp Bành Đào..."

Điện thoại trả lời bằng những tiếng tút tút, Trương Lệ Hồng lo lắng: "Thế nào, Diệp Bành Đào về rồi à, thế Lăng Vi đâu?"

Lí Dĩnh nói: "Không phải bị Diệp thiếu yêu cầu không được nên giết người diệt khẩu chứ?"

Hà Hiểu Vân và Trương Lệ Hồng đồng loạt liếc cô một cái, Hài Hiểu Vân nhìn đồng hồ đã là bảy giờ: "Mình biết thì ở đây Lăng Vi không có bà con hay bạn bè gì cả, chắc không có đâu để đi đâu".

Trương Lệ Hồng nói: "Hay là đi báo nguy".

Hà Hiểu Vân lắc đầu: "Không được, nếu kinh động đến trường học, chúng ta sẽ bị xử nặng lắm, từ từ xem thử, Lăng Vi như thế nào chúng ta biết rồi, cho dù gặp chuyện gì cũng có thể tự bảo vệ mình được".

Diệp Bành Đào cấp tốc chạy lên, ba người không khỏi ngạc nhiên, trên mặt sưng vù như đầu heo, hoàn toàn không còn nét tuấn mĩ gì đó nữa, đầu đầy tuyết, lồng ngực thì phật phồng kịch liệt thở hổn hển, chắc là mới chạy một trăm mét tới đây: "Hà Hiểu Vân... cô nói, Lăng Vi cả đêm không về, sao thế được, đêm qua cô ấy về trước mà".

Ba người Hà Hiểu Vân nhìn nhau: "Lúc chúng tôi trở về cứ nghĩ cậu ấy với anh ở chung, nhưng mà đến sáng mới phát hiện ra cả đêm cậu ấy không về, cho nên mới gọi điện thoại cho anh".

Điện thoại đột nhiên reo lên, Diệp Bành Đào vội vã nhận máy: "Này!Cố Lăng Vi, em đã chạy đi đâu hả?"

Hà Hiểu Vân, Trương Lệ Hồng, Lý Dĩnh cũng đi qua, âm lượng tai nghe không nhỏ, giọng nói dễ nghe của Lăng Vi truyền tới: "Diệp Bành Đào, anh ở kí túc xá nữ sinh làm gì thế?"

Diệp Bành Đào hổn hển nói: "Em khai báo thành thật cho anh, giờ đang ở đâu?"

Cố Lăng Vi nhìn trái phải: "Em cũng không biết nữa, để về rồi nói sau, lát nữa em về, mọi người không cần lo lắng cho em, em không sao".

Nói xong điện thoại đã tắt.

"Cố Lăng Vi, Cố Lăng Vi, nha đầu chết tiệt này".

Diệp Bành Đào la hét vào điện thoại vài tiếng, nghiến răng nghiến lợi hận không thể nuốt luôn, mấy người Hà Hiểu Vân cũng nhẹ nhàng thở ra: "Dù sao thì Lăng Vi không có việc gì là tốt rồi".

Sắc mặt Diệp Bành Đào biến đổi, cạch một tiếng, đặt điện thoại xuống rồi xoay người đi, Lý Dĩnh vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi: "Cậu xem, ánh mắt Diệp thiếu vừa rồi, giống như muốn ăn thịt người nha, có phải có khuynh hướng bạo lực hay không đó, Lăng Vi của chúng ta sẽ không bị hắn đánh chứ?"

Trương Lệ Hồng cười xì một tiếng: "Nhìn cái dạng của hắn thấy Lăng Vi có khác gì ong thấy mật đâu, bạo lực cái rắm, quả thực chỉ là một con cừu nhỏ thôi, nhưng mà Lăng Vi đêm nay không ở trường, rốt cục là đi đâu chứ?"

Cố Lăng Vi xoa xoa gáy đau nhức, cẩn thận nhớ lại sự tình tối qua, cứ như là một thước phim điện ảnh không có thực, cô hôm qua sau khi đi ra khỏi ngõ, men theo trí nhớ rẽ trái rồi lại rẽ phải, buổi tối xác định phương hướng không tốt, hơn nữa các ngõ xung quanh cũng không khác nhau là mất, không biết phải đi đường nào.

Cố Lăng Vi ngẩng đầu nhìn, lúc đó chỉ có thể dựa theo hướng của trường để về, ai mà ngờ vừa quẹo vào một ngõ nhỏ đã đụng phải một người đàn ông, cô theo bản năng nghiêng người, người phía sau lại lao tới, trong bóng đêm dao trong tay người đó ánh lên, hướng Cố Lăng Vi đâm tới, Cố Lăng Vi không kịp tự hỏi, nhấc chân đá văng dao bay đi, quay tay khống chế đối phương quỳ trên mặt đất.

Sâu trong ngõ sáng lên ánh đèn xe chói mắt, trong bóng đêm không nhìn rõ kịp, cô đưa tay trái lên che, nhíu mắt mới nhìn rõ được, không ngờ mình vô tình bước vào ngõ cụt, hai bên cũng không có nhà nào, chỉ có hai bức tường bao lấy, ngõ cũng không hề nhỏ, đủ để một chiếc xe ra vào, thế nhưng lại giấu tận sâu trong ngõ, một chiếc xe mới cóng màu đen.

Nhãn hiệu này rất giống với chiếc đi cùng Diệp Bành Đào, cho nên Cố Lăng Vi liếc mắt đã nhận ra ngay, phía trước xe có bốn năm người, đều là tây trang giày da cả, hoàn toàn không có vẻ gì là vi phạm pháp luật, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, Cố Lăng Vi không khỏi ngẩn ra, là hắn.

Cô khẽ hít sâu, nhìn Chu Tử Phong tao nhã đi tới, tuy chỉ mới gặp một lần nhưng Chu Tử Phong không phải là người có thể dễ dàng quên được, đến gần chỗ Cố Lăng VI, Chu Tử Phong mới híp mắt nói: "Lại gặp rồi, cô bé, thì ra là học sinh trường quân sự thành phố C, lần này có tính là duyên phận không nhỉ?"

Cố Lăng Vi buông tay thả người kia ra, tên thủ hạ vội giãy dụa mắng: "X, chả hay ho gì, hóa ra mẹ mày là Chu Tử Phong hả?"

Ánh mắt Chu Tử Phong lạnh ngắt, nâng chân đá văng hắn ra ngoài, hai người phía sau một trái một phải khiêng hắn đưa đi, Cố Lăng Vi vội ngăn lại: "Các người muốn làm gì, có chuyện nên giao cho cảnh sát xử lí".

Hai người đàn ông liếc nhìn Chu Tử Phong một cái, thấy anh ta khoát tay, hai người vội đưa tên kia ra khỏi ngõ, Cố Lăng Vi định chạy đuổi theo, thì bị mặt sau con dao đánh vào gáy, lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng khách sạn, nếu như trí nhớ ngày hôm qua rõ ràng đến thế, cô còn tường mình đang nằm mơ nữa kia.

Việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Hiểu Vân tránh cho các cô sợ hãi, kinh động đến trường thì không hay lắm.Tắt máy xong, Cố Lăng Vi mới bắt đầu đánh giá nơi này, trước mặt là cửa sổ sát đất, qua tấm kính có thể nhìn thấy ban công mày trắng, hoa cỏ nở rộ tươi mát, toàn bộ phòng cũng đều một tông màu trắng tinh, thảm cũng thế, bắt ánh sáng vô cùng tốt, sạch sẽ không có chỗ chê.

Cố Lăng Vi ngủ lại đây một đêm, trên chiếc sô pha lớn màu trắng giữa phòng, sô pha thôi nhưng mà còn lớn hơn giường kí túc xá của cô nhiều lắm, lách cách hai tiếng, cửa phòng mở ra, phục vụ khom người chào hỏi: "Tiểu thư, xin chào, Chu tiên sinh dưới lầu chờ cô xuống ăn".

"Chu tiên sinh, Chu Tử Phong".

Cố Lăng Vi khẽ nhíu máy, vội mang giày của mình rồi theo phục vụ đi ra ngoài, hành lang dài được phủ một tấm thảm dày, bước lên không hề có âm thanh, người phục vụ quả nhiên được huấn luyện rất tốt, mỗi cử chỉ đều cực kì có lễ nghi, cho dù Cố Lăng Vi mặc quân phục cũng không hề nao núng chút nào.

Nói thật, sau lần đầu gặp mặt, Cố Lăng Vi vẫn còn sợ Chu Tử Phong, không biết vì sao, cô thấy người này mạnh mẽ hơn bất kì ai, loại khí chất này làm người ta run sợ, rồi chuyện ngày hôm qua, cũng có thể thấy được, Chu Tử Phong tuyệt đối không phải một người làm ăn đơn giản gì, nói không chừng là xã hội đen, hơn nữa hắn hôm qua ra tay quá chuẩn xác, Cố Lăng Vi nghĩ đây không phải là nhân vật tầm thường, có thể làm mấy việc này, không phải một sớm một chiều mà thực hiện được.

Cố Lăng Vi trời sinh trong đầu luôn luôn nghe theo một thứ chính nghĩa mù quáng, có lẽ là bệnh nghề nghiệp trước kia, bất cứ việc gì trước mặt mà không hợp phát, cô không thể cho qua, nhưng mà cô cũng không ngốc, Chu Tử Phong này mà ngay cả cậu út của Diệp Bành Đào thần thông quảng đại cũng phải nể tình, cũng thấy được bối cảnh người này lớn mức nào, mình chỉ là một học viên trường quân sự, muốn đối kháng đúng là nói nhảm, chuyện hôm qua cũng chẳng thể quy cho Chu Tử Phong được cái tội gì.

Dù Cố Lăng Vi nghĩ thế nào đi nữa, nhưng nhìn thấy Chu Tử Phong, cô vẫn bị bất ngờ như trước, phòng được trang hoàng tao nhã, âm nhạc nhẹ nhàng, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Chu Tử Phong có một hương vị không nói nên lời, nhìn qua cao quý lạ thường, cả tư thế ngồi nữa, giống y như các vị quí tộc thời trung đại, thưởng thức bữa ăn sáng toàn mĩ vị, từng cử chỉ tao nhã, khăn trắng buộc trên cổ, cho nên dù có ngồi ở một nơi đơn sơ thì cái khí chất kia cũng khiến cho người ta ngưỡng mộ.

Người đàn ông này thực sự rất mâu thuẫn, lúc hắc ám, lúc nho nhã kiêu ngạo, giống như một con người xảo quyệt, phong cách đó rất riếng, nguy hiểm lại dụ hoặc người khác.

Chu Tử Phong ngẩng đầu cười nhạt: "Hân hạnh được đón tiếp, mời dùng cơm".

Ánh mắt ấm máp, ngữ khí thoải mái, giống như đã biết Cố Lăng Vi từ lâu, cô chần chừ một lát, ngồi vào vị trí đối diện, Chu Tử Phong tao nhã nâng tay, lát sau bữa ăn sáng kiểu Tây u đã được dọn ra trước mặt, Cố Lăng Vi nhìn một lát, rồi nói: "Chào buổi sáng Chu tiên sinh, tôi không biết hôm qua người đó giờ ở đâu, và hắn rốt cục là loại người nào?"

Mắt Chu Tử Phong thoáng động, thản nhiên cười: "Người hôm qua là nhân viên công ty tôi, trộm cơ mật công ty, đây là hành vi phạm pháp đưa đến cơ quan công an là đương nhiên, hắn phải nhận hình phạt thích đáng".

Cố Lăng Vi khẽ thở nhẹ ra, nhưng lại hoài nghi nhìn Chu Tử Phong lần nữa.Anh ta khẽ nhíu mày: "Sao, không tin tôi, sợ tôi giết hắn sao, tuy tôi cũng không phải công dân gương mẫu nhưng tối thiểu các quy tắc thương nhân thì vẫn tuân thủ, cô bé, cô không cần xem phim nhiều quá, suy nghĩ miên man, hay là tham gia quân ngũ nên choáng váng rồi?"

Cố Lăng Vi có chút ngượng ngùng: "Vậy hôm qua tại sao ông lại đánh tôi?"

Chu Tử Phong cười ha hả: "Tôi vốn rất ngạc nhiên về thân thủ của cô, nên muốn xem thử thực tế có phải vậy không, đáng tiếc tôi hơi thất vọng".

Cố Lăng Vi không khỏi đỏ mặt, da trắng nõn dưới ánh nắng mặt trời nhuộm thành một màu hồng nhạt, giống như đóa hoa đào nở rộ nhạt nhẽo trong biệt thự Chu Tử Phong, xinh đẹp kiều diễm, mắt Chu Tử Phong càng sâu hơn.

Cố Lăng Vi đứng lên: "Nếu là hiểu lầm, vậy thì, Chu tiên sinh, hẹn gặp lại".

Chu Tử Phong cũng không ngăn cô, đưa ra một tờ danh thiếp tinh xảo: "Nếu cô muốn học cách đánh nhau chân chính, nơi này là một lựa chọn không tồi, trường quân sự võ thuật đẹp đấy nhưng gặp cao thủ thì một chút tác dụng cũng không có đâu".

Cố Lăng Vi ngẩn ra, hồ nghi nhận lấy, nhìn sơ qua một chút cũng không hiểu được, đây là hội quán địa phương, lễ phép gật đầu nói cảm ơn, rồi đặt vào túi.

Nhìn thân ảnh xinh đẹp bên ngoài, khóe môi Chu Tử Phong không khỏi nhếch lên.

"Phong ca, anh không đem tên đó giao cho cảnh sát chứ, nếu hắn cắn ngược lại, chúng ta sợ lại có phiền toái".

Người đàn ông giày da tây trang phía sau âm trầm nói.

Ánh mắt Chu Tử Phong lóe lên: "Để cho hắn không thể mở miệng là được, nghe nói em gái hắn đang làm ngành điện tử thì phải?"

Quả là Phong ca, em đi làm ngay.

"Còn nữa, điều tra tư liệu về cô bé này cho tôi".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương