Giấc Mộng Quân Doanh
-
Chương 17: Hội diễn thành quả huấn luyện quân sự
Ngày mùa thu trong lành, gió đưa nhè nhẹ, sân huấn luyện trường
quân sự rông lớn hôm nay đã được chưng dụng làm nơi hành binh, toàn bộ
các giáo viên, học sinh đều có mặt đông đủ, dưới ánh mắt của các vị thủ
trưởng trên đài, tiếng hiệu lệnh rõ ràng vang lên... 94 lớp tân sinh
viên thẳng tắp bước vào, nhịp nhàng từng bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn
các thủ trưởng quân khu liên tiếp gật đầu cũng thấy, trong ánh mắt thể
hiện rõ ràng sự đắc ý hài lòng.
Sinh viên nam nữ tách nhau ra, nam sinh đi trước nối tiếp sau đó là nữ sinh, Cố Lăng Vi dẫn đầu đoàn, khẩu lệnh hô vang, đội ngũ hình vuông chỉnh tề tiến về phía trước, tới khu vực gần đài trung tâm, Cố Lăng Vi lớn tiếng hô: "Cúi chào."
"Chào thủ trưởng."
"Chào các em, vất vả rồi."
"Làm việc phụng sự."
Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, giọng nữ vang dội tuy rằng không to rõ như giọng nam, nhưng trong nhu có cương, một hương vị rất khác, trước đài trung tâm năm cánh sao quốc kì bay trong gió, chiếu rọi tư thế hiên ngang oai hùng của những chiến sĩ, ánh mắt Diệp tư lệnh bất giác dừng lại trên người cô bé đứng đầu đội ngũ nữ sinh.
Khoảng cách hơi xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra dánh vẻ duyên dáng, so với bức ảnh đã gầy đi rất nhiều rồi, nhưng mà xinh đẹp không hề thay đổi, không mảnh mai yếu đuối, cô bé ưỡn ngực ngẩng đầu, quân trang phẳng phiu, đi đứng kiên định, khẩu lệnh được hô rất rõ ràng, lớn giọng, trong trẻo lại đầy khí thế, cho dù duyệt binh chưa ai sánh bằng Diệp tư lệnh, nhưng mà không thể không nói, cô bé xinh đẹp xuất sắc này, trong quân đội không mấy ai có được, cho dù có cũng chỉ đi công tác đoàn văn công, bộ đội tác chiến làm sao tìm được.
Hiệu trưởng Lưu Quảng Nguyên bên cạnh thấp giọng nói:
"Thủ trưởng à, cô bé đứng đầu kia chính là Cố Lăng Vi, thế nào, tôi không nói ngoa chứ."
Lưu Quảng Nguyên trước đây là thủ hạ của Diệp tư lệnh, cho nên vẫn quen gọi ông là thủ trưởng như thế, hôm nay cũng không sửa được, Diệp tư lệnh quét mắt nhìn ông:
"Đội ngũ thôi mà, dễ dàng như thế có thể thấy cái gì hả, nhưng mà con bé này cũng có tướng lắm đấy."
Trịnh tham mưu trưởng ngồi bên nói:
"Lão Diệp ông trước tới nay lúc nào cũng ăn ngay nói thẳng, nhưng mà lần này lại đắn đo, tôi thấy con bé này không chỉ có dáng thôi đâu, rất tốt đấy chứ, so với chúng ta thời còn tân binh tốt hơn rất nhiều rồi."
Sắc mặt Diệp tư lệnh đen đi:
"Ai là đội trưởng tân binh năm nhất này?"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là Vu Kiến Quốc."
Tham mưu trưởng Trịnh cười nói.
"Vu Kiến Quốc?Thằng nhóc này thì dạy được cái gì, Tiểu Trương gọi điện cho Vu Kiến Quốc, nói hắn nếu không cho ra được một thế hệ hùng binh, tôi sẽ bắn chết nó."
Tiểu Trương vội vàng đáp ứng, Trịnh tham mưu trưởng khẽ cười:
"Lão Diệp ông tính tình mấy chục năm rồi cũng không thay đổi, làm lính cũng phải có thời điểm bắt đầu chứ, đều được cha mẹ nuông chiều từ bé cả, tự nhiên sao lại thích ứng ngay với cuộc sống khổ cực của quân doanh được chứ."
"Vô nghĩa."
Diệp tư lệnh nhếch mi:
"Muốn làm thiếu gia thì chạy về nhà làm đi, ông đây không phải là nơi dạy trẻ nhỏ, lính của tôi phải là loại tốt nhất, tưởng đội ngũ là một đống ham ăn chờ chết chắc, không có cửa đâu."
Mấy người thoải mái nói chuyện, dưới đài đã bắt đầu màn biểu diễn thể thao, a, ha, từng thanh âm không dứt bên tai, bởi vì đây đều là những nữ sinh xuất sắc, cho nên hiệu quả thị giác vô cùng mới mẻ và đẹp mắt.Hiệu trưởng Lưu Quảng Nguyên nhìn các em học sinh phía dưới, bởi vì gần với đài trung tâm nên thấy vô cùng rõ ràng, Cố Lăng Vi hô vang:
"Chuẩn bị đòn đánh địch."
Khẩu lệnh vừa đưa, đội ngũ nữ sinh hình vuông nhất tề cử động, hướng trái, chân phải rút ra sau, hai chân tạo thành hình chữ bát, thể trọng tập trung vào chân phải, hai tay nắm phía trước, cánh tay trái gấp khúc, lớn hơn 90 độ, nắm tay cao ngang cằm, đánh quyền móc vào trong, một quyền từ phía sau hướng mặt đánh tới, sau đó nhanh chóng thu tay, mắt nhìn thẳng.
Ánh mắt Diệp tư lệnh lộ ra tia hứng thú, trong các bài tập thể thao thì đòn đánh địch học sinh nữ tập tương đối khó khăn, nắm đấm phải thật có lực, con gái lại yếu, nhưng mà, Diệp tư lệnh nhìn về phía cô bé đứng đầu, chỉ còn hai chữ, tiêu chuẩn, ông cũng không tìm được một khuyết điểm nào, tay đánh chân đá, phòng thủ chắc chắn, liên tiếp một loạt động tác lưu loát, nhuần nhuyễn thuần thục.
Chính xác mà nói, phía sau đội hình nàu vẫn còn nhiều người chưa tốt, nắm chưa đúng kĩ thuật, nhưng mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn có thể luyện được như thế, với sức khỏe yếu ớt của nữ sinh mà nói là không phải dễ dàng.Còn cô bé Cố Lăng Vi này, không chỉ Diệp tư lệnh mà cả các vị thủ trưởng khác, không ai không ngỡ ngàng.
Động tác sạch sẽ lưu loát, không chút yểu điệu ướt át, tinh thần dám đánh dám ngã đó đã để lại trong lòng các vị thủ trưởng một ấn tượng sâu sắc, đặc biệt là động tác sườn ngã, hoàn hảo.Trước đài trung tâm, hàng loạt học sinh giáo viên vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Bên cạnh đội trưởng Vu là một người phụ nữ khoảng tầm 30 tuổi, hiên ngang trong bộ nữ quan, một thân màu xanh đã khiến cho toàn bộ thủ trưởng quân khu chú ý, cô là đội trưởng đội nữ đặc công Hàn Vệ Hồng, Hàn đội trưởng nhìn xuống Cố Lăng VI, không khỏi cười nói:
"Cô bé chính là mục đích mà cô mời tôi đến đây hôm nay sao?"
Vu đội trưởng hiện lên một ý cười ôn hòa khó thấy:
"Chính xác, là tân sinh viên năm nay, hệ tin tức Cố Lăng Vi, cô xem, thấy thế nào?"
Hàn Vệ Hồng gật gật đầu:
"Một mầm non tốt, nhưng mà cô bé xinh đẹp như vậy, tôi luyện ở chỗ chúng ta có phải đáng tiếc quá không, hơn nữa cô cũng biết điều kiện công tác của chúng ta nguy hiểm đến tính mạng thế nào mà, nếu không phải cô bé tự nguyện, cho dù các kĩ năng có tiêu chuẩn tới mức nào cũng không được, cô hiểu phải không?"
Ánh mắt đội trưởng Vu nghiêm túc:
"Tôi hiểu, có lẽ tôi hơi cố chấp, nhưng cô bé này, cô không thấy rất giống một người sao?"
Hàn Vệ Hồng ngây ra một lúc, lướt qua Cố Lăng Vi đằng xa:
"Cô nói Hải Vân?"
Đội trưởng Vu gật đầu:
"Cô bé này cũng thổi sáo bầu, hồi trước Hải Vân cũng thích nhất thổi cái này, cô còn nhớ không?"
Hàn Vệ Hồng có chút ngỡ ngàng, mãi một lúc mới lấy lại tinh thần vỗ vỗ vai đội trưởng:
"Cô đấy, vẫn không thoát ra khỏi những khúc mắc đó, ngày ấy là ngoài ý muốn, không phải vì cô."
Mặt đội trưởng tái nhợt, trầm mặc thật lâu mới nói:
"Nhưng tôi biết, nếu ngày đó tôi tới, Hải Vân sẽ..."
Hàn đội trưởng cướp lời:
"Cô đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt này nữa, nhiều năm rồi vẫn không sửa được tật xấu này, người chết cũng chết rồi, cô có nhớ thì hãy để Hải Vân trong lòng, cô ấy sẽ vĩnh viễn bất tử, chỉ thế là đủ rồi."
Đội trưởng Vu sửng sốt:
"Đúng, ở trong lòng sẽ trường tồn vĩnh viễn, cô thấy con bé Cố Lăng Vi này?"
Hàn Vệ Hồng nói:
"Tôi xem qua, thấy quân ủy sang năm có kế hoạch thành lập đội điều tra nữ, ngoài việc chiêu binh ta, nghe nói cũng sẽ tìm trong trường quân sự, là bộ đội tác chiến phải tiên phong tinh nhuệ, cái này ai cũng biết, thể lực, tiềm năng, kỹ năng, tâm lý đều phải phi thường, nữ đặc công chúng ta cũng cần có tầng lớp kế cận rồi, hôm nay tới đây tôi cũng muốn xem, nếu cô bé đủ xuất sắc, tôi tin nguyện vọng của cô sẽ thành sự thật."
Đội trưởng thoáng vui mừng:
"Bộ đội tác chiến, vậy thì tôi có thế trở về bộ đội phải không, làm giáo viên ở đây tôi sắp điên rồi."
Hàn Vệ Hồng khẽ cười:
"Chân của cô không tốt lắm."
Đội trưởng Vu kịch liệt lắc đầu, Hàn đội trưởng cúi đầu nói:
"Yên tâm đi, thời điểm thích hợp tôi sẽ nói với cấp trên, bộ đội vẫn thích hợp với cô hơn, đúng rồi, cô bé này gọi là gì nhỉ?"
"Cố Lăng Vi, can đảm cẩn trọng, bắn bia lúc nào cũng điểm tối đa, tôi còn hoài nghi con bé này trước kia làm lính kia, rất có tiềm năng của một tay súng bắn tỉa."
Đội trưởng Vu nói xong, Hàn Vệ Hồng gật gật đầu, Cố Lăng Vi, cái tên cũng thật dễ nghe.
Cố Lăng Vi dẫn đầu đoàn biểu diễn thể thao, đứng phía trước các vị thủ trưởng quân khu, các tư thế tiêu chuẩn họ đã xem không ít, nhưng mà cô bé xinh đẹp này, chỉ trải qua ba tháng huấn luyện đã có thể đạt tới mức độ chính xác như vậy thực sự rất khó tin, Diệp tư lệnh vui vẻ nói:
"Tiểu Trương, cô bé kia tốt đấy, nhưng mà nhìn nó mạnh mẽ thế kia, phải theo đuổi rất cực khổ đây."
Tiểu Trương bật cười phốc một tiếng:
"Đúng vậy, Bành Đào cũng nếm mùi thất bại rồi."
Diệp tư lệnh haha phá lên cười, nói:
"Nhớ nói với thằng nhóc kia, phải thu phục được con bé này về nhà, coi như là nhiệm vụ tôi giao, không đạt được thì khỏi về, tôi không cần thằng con vô dụng như vậy."
Tiểu Trương có chút dở khóc dở cười, ở bên cạnh sân thể dục, Trịnh Viễn thấp giọng nói:
"Bành Đào, ba cậu sao lần này cũng tới, tôi nghe nói không phải sắp diễn tập quân sự sao?"
Diệp Bành Đào nói:
"Chú Trịnh không phải cũng tới sao?"
Nói xong ánh mắt anh đảo qua người ba tôn kính đang ngồi bên cạnh hiệu trưởng Lưu, nói thầm trong bụng, không phải chú Lưu lại báo cáo cái gì đó chứ, lão gia còn tự mình đến giáo huấn mình hay sao, nghĩ đến đây tự nhiên lại thấy không yên, nhưng mà anh ngẫm nghĩ một hồi, khoảng thời gian gần đây mình rất quy củ mà, đi học huấn luyện đủ cả, cũng không làm chuyện xấu.
Nghĩ xong, Diệp Bành Đào âm thầm thở ra, ánh mắt nhìn về Cố Lăng Vi đứng đầu dưới sân thể dục, bước từng bước, nhẹ nhàng xinh đẹp, chắc anh cũng không thể làm tiêu chuẩn như cô ấy được, Mập mạp bên cạnh nói:
"Diệp thiếu cậu thấy không, đóa hoa kia không phải cô nhóc bình thường nha, thân thủ kìa, người bình thường chắc bị một đấm làm chết khiếp."
Trịnh Viễn và Diệp Bành Đào đồng thời bật cười, liếc nhìn tên đó, Bành Đào đắc ý dào dạt nói:
"Đương nhiên, bạn gái Diệp Bành Đào đâu phải người tầm thường."
Trịnh Viễn hơi cúi đầu, có gì đó lóe lên trong đôi mắt, lại như không, Mập mạp cười nói:
"Thôi đi Diệp thiếu, bạn gái, tôi thấy cô bé kia còn không thèm quan tâm cậu, Trịnh Viễn nhìn còn thấy có hy vọng hơn đấy."
Mặt Diệp Bành Đào đen một mảnh, đồng hương của Trương Lệ Hồng ngồi bên cạnh nhéo tay cậu ta, thấp giọng:
"Mày bớt nói đi, miệng hôi thúi."
Mập mạp giờ mới phát hiện lời mình nói dễ khiến người ta hiểu lầm, vội sửa:
"Ha ha, tôi nói hươu nói vượn mà haha..."
Trịnh Viễn ngẩng đầu vừa vặn đụng phải ánh mắt Diệp Bành Đào đang nhìn, lần này Trịnh Viễn không biết vì sao, không hề lui bước, nhìn thẳng tắp lại anh, không biết bao lâu sao, Diệp Bành Đào mới vươn tay đánh vào vai Trịnh Viễn:
"Buổi tối ra ngoài uống rượu đi không?"
Trịnh Viễn liếc anh một cái:
"Lại như cũ, leo tường đi.
Diệp Bành Đào gật đầu:
"Ai say trước mời khách."
Cố Lăng Vi hôm nay không thấy thoải mái mấy, hội diễn cùng thời điểm dì cả của cô tới thăm, thực sự quá mệt, cho nên với màn biểu diễn của mình cũng không mấy tin tưởng, thẳng tay túm lấy Hà Hiểu Vân hỏi:
"Sao hả Hiểu Vân, thấy động tác của mình tiêu chuẩn không?"
Hiểu Vân trừng mắt liếc cô một cái:
"Yên tâm, cực kì tiêu chuẩn, mình thấy mấy vị chủ tịch trên đài liên tục gật đầu nữa là."
Lí Dĩnh cười ha hả:
"Đúng vậy, mấy vị thủ trưởng viện suốt ngày nghiêm túc mặt than vậy mà hôm nay cũng tươi cười hớn hở, chắc chắn là chúng ta làm cho họ có mặt mũi, nếu không đã sớm đen thui luôn rồi."
Trương Lệ Hồng thấp giọng:
"Các cậu thấy ai bên cạnh thủ trưởng viện không, một hoa ba sao Hiểu Vân đó là thượng tướng phải không?"
Hiểu Vân vụng trộm tới thủ thỉ bên tai Cố Lăng Vi:
"Mình biết, là Diệp tư lệnh, ba của Diệp Bành Đào, nếu cậu tương lai gả cho Diệp thiếu thì đó là ba chồng cậu đấy."
Cố Lăng Vi trừng mắt nhìn cô một cái, vươn tay nhéo lưng người nào đó:
"Nói bậy bạ, mình với Diệp Bành Đào một chút quan hệ cũng không có."
"Không có, không có là được rồi, ai u, Lăng Vi cậu mà khiến mình hét to thì tới lúc đó bị thổi phạt đó."
Hiểu Vân thấp giọng đe dọa, mấy người châu đầu ghé tai thì thầm, tới khi cô Lưu với ánh mắt đe dọa quét qua cảnh cáo thì mấy người mới vội vàng nghiêm chỉnh, ngồi im không có âm thanh.
Sinh viên nam nữ tách nhau ra, nam sinh đi trước nối tiếp sau đó là nữ sinh, Cố Lăng Vi dẫn đầu đoàn, khẩu lệnh hô vang, đội ngũ hình vuông chỉnh tề tiến về phía trước, tới khu vực gần đài trung tâm, Cố Lăng Vi lớn tiếng hô: "Cúi chào."
"Chào thủ trưởng."
"Chào các em, vất vả rồi."
"Làm việc phụng sự."
Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, giọng nữ vang dội tuy rằng không to rõ như giọng nam, nhưng trong nhu có cương, một hương vị rất khác, trước đài trung tâm năm cánh sao quốc kì bay trong gió, chiếu rọi tư thế hiên ngang oai hùng của những chiến sĩ, ánh mắt Diệp tư lệnh bất giác dừng lại trên người cô bé đứng đầu đội ngũ nữ sinh.
Khoảng cách hơi xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra dánh vẻ duyên dáng, so với bức ảnh đã gầy đi rất nhiều rồi, nhưng mà xinh đẹp không hề thay đổi, không mảnh mai yếu đuối, cô bé ưỡn ngực ngẩng đầu, quân trang phẳng phiu, đi đứng kiên định, khẩu lệnh được hô rất rõ ràng, lớn giọng, trong trẻo lại đầy khí thế, cho dù duyệt binh chưa ai sánh bằng Diệp tư lệnh, nhưng mà không thể không nói, cô bé xinh đẹp xuất sắc này, trong quân đội không mấy ai có được, cho dù có cũng chỉ đi công tác đoàn văn công, bộ đội tác chiến làm sao tìm được.
Hiệu trưởng Lưu Quảng Nguyên bên cạnh thấp giọng nói:
"Thủ trưởng à, cô bé đứng đầu kia chính là Cố Lăng Vi, thế nào, tôi không nói ngoa chứ."
Lưu Quảng Nguyên trước đây là thủ hạ của Diệp tư lệnh, cho nên vẫn quen gọi ông là thủ trưởng như thế, hôm nay cũng không sửa được, Diệp tư lệnh quét mắt nhìn ông:
"Đội ngũ thôi mà, dễ dàng như thế có thể thấy cái gì hả, nhưng mà con bé này cũng có tướng lắm đấy."
Trịnh tham mưu trưởng ngồi bên nói:
"Lão Diệp ông trước tới nay lúc nào cũng ăn ngay nói thẳng, nhưng mà lần này lại đắn đo, tôi thấy con bé này không chỉ có dáng thôi đâu, rất tốt đấy chứ, so với chúng ta thời còn tân binh tốt hơn rất nhiều rồi."
Sắc mặt Diệp tư lệnh đen đi:
"Ai là đội trưởng tân binh năm nhất này?"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là Vu Kiến Quốc."
Tham mưu trưởng Trịnh cười nói.
"Vu Kiến Quốc?Thằng nhóc này thì dạy được cái gì, Tiểu Trương gọi điện cho Vu Kiến Quốc, nói hắn nếu không cho ra được một thế hệ hùng binh, tôi sẽ bắn chết nó."
Tiểu Trương vội vàng đáp ứng, Trịnh tham mưu trưởng khẽ cười:
"Lão Diệp ông tính tình mấy chục năm rồi cũng không thay đổi, làm lính cũng phải có thời điểm bắt đầu chứ, đều được cha mẹ nuông chiều từ bé cả, tự nhiên sao lại thích ứng ngay với cuộc sống khổ cực của quân doanh được chứ."
"Vô nghĩa."
Diệp tư lệnh nhếch mi:
"Muốn làm thiếu gia thì chạy về nhà làm đi, ông đây không phải là nơi dạy trẻ nhỏ, lính của tôi phải là loại tốt nhất, tưởng đội ngũ là một đống ham ăn chờ chết chắc, không có cửa đâu."
Mấy người thoải mái nói chuyện, dưới đài đã bắt đầu màn biểu diễn thể thao, a, ha, từng thanh âm không dứt bên tai, bởi vì đây đều là những nữ sinh xuất sắc, cho nên hiệu quả thị giác vô cùng mới mẻ và đẹp mắt.Hiệu trưởng Lưu Quảng Nguyên nhìn các em học sinh phía dưới, bởi vì gần với đài trung tâm nên thấy vô cùng rõ ràng, Cố Lăng Vi hô vang:
"Chuẩn bị đòn đánh địch."
Khẩu lệnh vừa đưa, đội ngũ nữ sinh hình vuông nhất tề cử động, hướng trái, chân phải rút ra sau, hai chân tạo thành hình chữ bát, thể trọng tập trung vào chân phải, hai tay nắm phía trước, cánh tay trái gấp khúc, lớn hơn 90 độ, nắm tay cao ngang cằm, đánh quyền móc vào trong, một quyền từ phía sau hướng mặt đánh tới, sau đó nhanh chóng thu tay, mắt nhìn thẳng.
Ánh mắt Diệp tư lệnh lộ ra tia hứng thú, trong các bài tập thể thao thì đòn đánh địch học sinh nữ tập tương đối khó khăn, nắm đấm phải thật có lực, con gái lại yếu, nhưng mà, Diệp tư lệnh nhìn về phía cô bé đứng đầu, chỉ còn hai chữ, tiêu chuẩn, ông cũng không tìm được một khuyết điểm nào, tay đánh chân đá, phòng thủ chắc chắn, liên tiếp một loạt động tác lưu loát, nhuần nhuyễn thuần thục.
Chính xác mà nói, phía sau đội hình nàu vẫn còn nhiều người chưa tốt, nắm chưa đúng kĩ thuật, nhưng mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn có thể luyện được như thế, với sức khỏe yếu ớt của nữ sinh mà nói là không phải dễ dàng.Còn cô bé Cố Lăng Vi này, không chỉ Diệp tư lệnh mà cả các vị thủ trưởng khác, không ai không ngỡ ngàng.
Động tác sạch sẽ lưu loát, không chút yểu điệu ướt át, tinh thần dám đánh dám ngã đó đã để lại trong lòng các vị thủ trưởng một ấn tượng sâu sắc, đặc biệt là động tác sườn ngã, hoàn hảo.Trước đài trung tâm, hàng loạt học sinh giáo viên vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Bên cạnh đội trưởng Vu là một người phụ nữ khoảng tầm 30 tuổi, hiên ngang trong bộ nữ quan, một thân màu xanh đã khiến cho toàn bộ thủ trưởng quân khu chú ý, cô là đội trưởng đội nữ đặc công Hàn Vệ Hồng, Hàn đội trưởng nhìn xuống Cố Lăng VI, không khỏi cười nói:
"Cô bé chính là mục đích mà cô mời tôi đến đây hôm nay sao?"
Vu đội trưởng hiện lên một ý cười ôn hòa khó thấy:
"Chính xác, là tân sinh viên năm nay, hệ tin tức Cố Lăng Vi, cô xem, thấy thế nào?"
Hàn Vệ Hồng gật gật đầu:
"Một mầm non tốt, nhưng mà cô bé xinh đẹp như vậy, tôi luyện ở chỗ chúng ta có phải đáng tiếc quá không, hơn nữa cô cũng biết điều kiện công tác của chúng ta nguy hiểm đến tính mạng thế nào mà, nếu không phải cô bé tự nguyện, cho dù các kĩ năng có tiêu chuẩn tới mức nào cũng không được, cô hiểu phải không?"
Ánh mắt đội trưởng Vu nghiêm túc:
"Tôi hiểu, có lẽ tôi hơi cố chấp, nhưng cô bé này, cô không thấy rất giống một người sao?"
Hàn Vệ Hồng ngây ra một lúc, lướt qua Cố Lăng Vi đằng xa:
"Cô nói Hải Vân?"
Đội trưởng Vu gật đầu:
"Cô bé này cũng thổi sáo bầu, hồi trước Hải Vân cũng thích nhất thổi cái này, cô còn nhớ không?"
Hàn Vệ Hồng có chút ngỡ ngàng, mãi một lúc mới lấy lại tinh thần vỗ vỗ vai đội trưởng:
"Cô đấy, vẫn không thoát ra khỏi những khúc mắc đó, ngày ấy là ngoài ý muốn, không phải vì cô."
Mặt đội trưởng tái nhợt, trầm mặc thật lâu mới nói:
"Nhưng tôi biết, nếu ngày đó tôi tới, Hải Vân sẽ..."
Hàn đội trưởng cướp lời:
"Cô đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt này nữa, nhiều năm rồi vẫn không sửa được tật xấu này, người chết cũng chết rồi, cô có nhớ thì hãy để Hải Vân trong lòng, cô ấy sẽ vĩnh viễn bất tử, chỉ thế là đủ rồi."
Đội trưởng Vu sửng sốt:
"Đúng, ở trong lòng sẽ trường tồn vĩnh viễn, cô thấy con bé Cố Lăng Vi này?"
Hàn Vệ Hồng nói:
"Tôi xem qua, thấy quân ủy sang năm có kế hoạch thành lập đội điều tra nữ, ngoài việc chiêu binh ta, nghe nói cũng sẽ tìm trong trường quân sự, là bộ đội tác chiến phải tiên phong tinh nhuệ, cái này ai cũng biết, thể lực, tiềm năng, kỹ năng, tâm lý đều phải phi thường, nữ đặc công chúng ta cũng cần có tầng lớp kế cận rồi, hôm nay tới đây tôi cũng muốn xem, nếu cô bé đủ xuất sắc, tôi tin nguyện vọng của cô sẽ thành sự thật."
Đội trưởng thoáng vui mừng:
"Bộ đội tác chiến, vậy thì tôi có thế trở về bộ đội phải không, làm giáo viên ở đây tôi sắp điên rồi."
Hàn Vệ Hồng khẽ cười:
"Chân của cô không tốt lắm."
Đội trưởng Vu kịch liệt lắc đầu, Hàn đội trưởng cúi đầu nói:
"Yên tâm đi, thời điểm thích hợp tôi sẽ nói với cấp trên, bộ đội vẫn thích hợp với cô hơn, đúng rồi, cô bé này gọi là gì nhỉ?"
"Cố Lăng Vi, can đảm cẩn trọng, bắn bia lúc nào cũng điểm tối đa, tôi còn hoài nghi con bé này trước kia làm lính kia, rất có tiềm năng của một tay súng bắn tỉa."
Đội trưởng Vu nói xong, Hàn Vệ Hồng gật gật đầu, Cố Lăng Vi, cái tên cũng thật dễ nghe.
Cố Lăng Vi dẫn đầu đoàn biểu diễn thể thao, đứng phía trước các vị thủ trưởng quân khu, các tư thế tiêu chuẩn họ đã xem không ít, nhưng mà cô bé xinh đẹp này, chỉ trải qua ba tháng huấn luyện đã có thể đạt tới mức độ chính xác như vậy thực sự rất khó tin, Diệp tư lệnh vui vẻ nói:
"Tiểu Trương, cô bé kia tốt đấy, nhưng mà nhìn nó mạnh mẽ thế kia, phải theo đuổi rất cực khổ đây."
Tiểu Trương bật cười phốc một tiếng:
"Đúng vậy, Bành Đào cũng nếm mùi thất bại rồi."
Diệp tư lệnh haha phá lên cười, nói:
"Nhớ nói với thằng nhóc kia, phải thu phục được con bé này về nhà, coi như là nhiệm vụ tôi giao, không đạt được thì khỏi về, tôi không cần thằng con vô dụng như vậy."
Tiểu Trương có chút dở khóc dở cười, ở bên cạnh sân thể dục, Trịnh Viễn thấp giọng nói:
"Bành Đào, ba cậu sao lần này cũng tới, tôi nghe nói không phải sắp diễn tập quân sự sao?"
Diệp Bành Đào nói:
"Chú Trịnh không phải cũng tới sao?"
Nói xong ánh mắt anh đảo qua người ba tôn kính đang ngồi bên cạnh hiệu trưởng Lưu, nói thầm trong bụng, không phải chú Lưu lại báo cáo cái gì đó chứ, lão gia còn tự mình đến giáo huấn mình hay sao, nghĩ đến đây tự nhiên lại thấy không yên, nhưng mà anh ngẫm nghĩ một hồi, khoảng thời gian gần đây mình rất quy củ mà, đi học huấn luyện đủ cả, cũng không làm chuyện xấu.
Nghĩ xong, Diệp Bành Đào âm thầm thở ra, ánh mắt nhìn về Cố Lăng Vi đứng đầu dưới sân thể dục, bước từng bước, nhẹ nhàng xinh đẹp, chắc anh cũng không thể làm tiêu chuẩn như cô ấy được, Mập mạp bên cạnh nói:
"Diệp thiếu cậu thấy không, đóa hoa kia không phải cô nhóc bình thường nha, thân thủ kìa, người bình thường chắc bị một đấm làm chết khiếp."
Trịnh Viễn và Diệp Bành Đào đồng thời bật cười, liếc nhìn tên đó, Bành Đào đắc ý dào dạt nói:
"Đương nhiên, bạn gái Diệp Bành Đào đâu phải người tầm thường."
Trịnh Viễn hơi cúi đầu, có gì đó lóe lên trong đôi mắt, lại như không, Mập mạp cười nói:
"Thôi đi Diệp thiếu, bạn gái, tôi thấy cô bé kia còn không thèm quan tâm cậu, Trịnh Viễn nhìn còn thấy có hy vọng hơn đấy."
Mặt Diệp Bành Đào đen một mảnh, đồng hương của Trương Lệ Hồng ngồi bên cạnh nhéo tay cậu ta, thấp giọng:
"Mày bớt nói đi, miệng hôi thúi."
Mập mạp giờ mới phát hiện lời mình nói dễ khiến người ta hiểu lầm, vội sửa:
"Ha ha, tôi nói hươu nói vượn mà haha..."
Trịnh Viễn ngẩng đầu vừa vặn đụng phải ánh mắt Diệp Bành Đào đang nhìn, lần này Trịnh Viễn không biết vì sao, không hề lui bước, nhìn thẳng tắp lại anh, không biết bao lâu sao, Diệp Bành Đào mới vươn tay đánh vào vai Trịnh Viễn:
"Buổi tối ra ngoài uống rượu đi không?"
Trịnh Viễn liếc anh một cái:
"Lại như cũ, leo tường đi.
Diệp Bành Đào gật đầu:
"Ai say trước mời khách."
Cố Lăng Vi hôm nay không thấy thoải mái mấy, hội diễn cùng thời điểm dì cả của cô tới thăm, thực sự quá mệt, cho nên với màn biểu diễn của mình cũng không mấy tin tưởng, thẳng tay túm lấy Hà Hiểu Vân hỏi:
"Sao hả Hiểu Vân, thấy động tác của mình tiêu chuẩn không?"
Hiểu Vân trừng mắt liếc cô một cái:
"Yên tâm, cực kì tiêu chuẩn, mình thấy mấy vị chủ tịch trên đài liên tục gật đầu nữa là."
Lí Dĩnh cười ha hả:
"Đúng vậy, mấy vị thủ trưởng viện suốt ngày nghiêm túc mặt than vậy mà hôm nay cũng tươi cười hớn hở, chắc chắn là chúng ta làm cho họ có mặt mũi, nếu không đã sớm đen thui luôn rồi."
Trương Lệ Hồng thấp giọng:
"Các cậu thấy ai bên cạnh thủ trưởng viện không, một hoa ba sao Hiểu Vân đó là thượng tướng phải không?"
Hiểu Vân vụng trộm tới thủ thỉ bên tai Cố Lăng Vi:
"Mình biết, là Diệp tư lệnh, ba của Diệp Bành Đào, nếu cậu tương lai gả cho Diệp thiếu thì đó là ba chồng cậu đấy."
Cố Lăng Vi trừng mắt nhìn cô một cái, vươn tay nhéo lưng người nào đó:
"Nói bậy bạ, mình với Diệp Bành Đào một chút quan hệ cũng không có."
"Không có, không có là được rồi, ai u, Lăng Vi cậu mà khiến mình hét to thì tới lúc đó bị thổi phạt đó."
Hiểu Vân thấp giọng đe dọa, mấy người châu đầu ghé tai thì thầm, tới khi cô Lưu với ánh mắt đe dọa quét qua cảnh cáo thì mấy người mới vội vàng nghiêm chỉnh, ngồi im không có âm thanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook