Có vẻ như ban đêm anh áo lông cừu kêu gào, phá phách vì đau đớn nên mệt mỏi, ban ngày anh ấy lại ngủ bù. Mùa và Cúc cùng phụ giúp bà bếp nấu ăn và làm việc nhà cả ngày nhưng ko hề thấy động tĩnh gì từ căn phòng ấy phát ra. Cúc vẫn chưa biết chuyện đêm qua Mùa đã lên chăm sóc vết thương cho anh ấy, cả chuyện anh ấy bị thương nặng thế nào... bởi vậy cô ấy ko mấy bận tâm. Mùa cũng ko phải người nhiều chuyện, ở đây chỉ có hai cô mới hiểu và trao đổi đc với nhau, nếu Cúc đã ko quan tâm chuyện người khác thì Mùa nghĩ, tốt nhất là bản thân ko nên nhiều chuyện.

Đêm hôm sau, khi vạn vật đều đã chìm sâu trong giấc ngủ, hai cô đều đã đi nằm thì sự ồn ào, ném phá đồ đạc ở nhà trên lại bắt đầu diễn ra. Mùa chưa ngủ được ngay nên cô nghe thấy hết, anh áo lông cừu ko hẳn là chửi bới, nghe giống như kêu than về việc bản thân đang bị đau đớn hơn.

Anh ấy ko ngủ thì mọi người ko đc ngủ, từ gian nhà bếp lại vọng ra tiếng dao thớt lịch kịch, thương thay cho bà bếp, gặp phải chủ nhà khó tính thì bất kể là ngày hay đêm đều ko đc nghỉ ngơi đúng giờ.

Nhớ lại đêm hôm qua, vì cậu chủ đau đớn nên bà bếp sợ hãi ko dám vào phòng và cầu cứu sự có mặt của Mùa. Bà hy vọng, cô gái trẻ đẹp chắc chắn sẽ xoa dịu đc nỗi đau thể xác của cậu ấy, bởi sự xuất hiện của người lạ mặt sẽ khiến cho cậu chủ phân tâm, chú ý đến người khác sẽ quên đi nỗi đau đớn mà vết thương mang lại. Bà ấy thông minh thật, kế sách này tương đối hiệu nghiệm. Vì sự xuất hiện của Mùa đã gợi lên trong đầu người thanh niên trẻ tuổi ấy khá nhiều tâm trạng và cảm xúc. Anh cảm thấy ở cô có rất nhiều điểm tương đồng với một người phụ nữ... mà cho đến hết cuộc đời này có lẽ anh cũng ko quên đc.

Ánh mắt, cử chỉ của Mùa cũng hao hao giống người ấy. Thái độ của cô khi chăm chút vết thương cho anh tỉ mỉ, cần mẫn... Càng làm cho anh thấy cô có một sức hút lạ kỳ. Phụ nữ đẹp thì tìm ở đâu cũng có. Nhưng, để tìm đc một người đem lại cho mình cảm giác quen thuộc, sự ấm áp thì không hề đơn giản. Xem ra, lần này anh đã ko lãng phí thời gian và tiền bạc rồi.

Thời gian qua kể từ khi đón hai cô gái Việt Nam về nhà mình, người thanh niên trẻ tuổi này bận công việc đến mức ko có thời gian để tiếp xúc với hai người ấy. Đôi khi anh nghĩ bản thân có đôi chút miễn cưỡng và gò ép, bởi cái ước muốn và lý do có phần ko thực tế của anh sẽ khiến cho một số người ko hài lòng.

Nhưng mà... anh đã thoả thuận với người ở bên Việt Nam rồi, anh cần người, điều đó là sự thật. Anh có trao đổi yêu cầu với họ rằng, tiền anh có thể cung cấp sòng phẳng, song cần phải tôn trọng người được chuyển đến đây. Nghĩa là, họ có quyền quyết định, đi hoặc ở. Một là đồng ý sang bên đây, sống một thời gian. Nếu như thích ứng được và anh thấy ưng ý thì mọi chuyện có thể tính tiếp. Nếu ko hợp... anh sẽ tạo điều kiện để họ về nhà. Hai là, nếu họ ko đồng ý đi, điều đó hoàn toàn thoải mái, bản thân họ họ có quyền quyết định mọi chuyện, ko ai miễn cưỡng đc.

Bởi vậy, phía bên Việt Nam đã nhận tiền và vận chuyển người qua cho anh, họ ko cần biết mục đích của anh thế nào, họ chỉ cần tiền. Bởi vậy trong quá trình tìm người, họ đã ko nói thật, họ muốn tước đoạt quyền tự do của người khác, lừa dối hai cô gái trẻ để nuốt toàn bộ số tiền thỏa thuận với người thanh niên trẻ tuổi kia.

Và Mùa, Cúc chính là nạn nhân của cuộc trao đổi này. Anh ấy muốn tìm người, nhưng xuất phát điểm ko phải tìm người sang để làm điều xấu, anh muốn tìm ai tự nguyện sang đây và đáp ứng đủ yêu cầu anh đưa ra. Anh ko có lỗi... lỗi là ở bên Việt Nam, vì ham tiền, ham lợi ích cá nhân nên toàn bộ những nguyện vọng mà anh gửi gắm đều ko đc truyền đạt tới Mùa và Cúc, vô hình biến họ thành nạn nhân... Mà rào cản ngôn ngữ.. chính là thứ khiến cho họ thấy bất tiện hơn bao giờ hết.

Chính vì bận rộn ko có thời gian, hơn nữa lại tin tưởng người môi giới bên phía Việt Nam, bởi vậy anh cứ đinh ninh rằng Mùa và Cúc là tình nguyện sang bên đây. Và hai cô gái ấy hiểu được những gì anh muốn... Thế nhưng, sự thật thì cả đôi bên đều ko hiểu một chút gì về đối phương cả.

Hai cô gái thì luôn nghĩ rằng mình là nạn nhân của cuộc buôn người, cuộc sống hiện tại hay tươg lai luôn luôn phải đề phòng. Với người thanh niên trẻ tuổi, anh tưởng họ đã hiểu nên mặc định luôn suy nghĩ rằng, Mùa xuất hiện đêm hôm khuya khoắt chăm chút vết thương cho anh là toàn tâm toàn ý. 😊😋

Bởi vậy, đc quan tâm và chăm chút cũng thành thói quen.. Đêm đến, sau khi tỉnh giấc sau một ngày dài ngủ ly bì, anh áo lông cừu ko chịu đc sự bứt rứt từ những vết thương, những chỗ ấy cần đc vệ sinh và bôi thuốc. Anh phát hiện, đêm qua sau một hồi anh kêu gào phách lối thì Mùa xuất hiện... nên đêm nay anh cũng làm như thế, tùy tiện ném vài món đồ xuống nền nhà, mồm rên rỉ khóc lóc....

Quả nhiên. Không lâu sau đó Mùa xuất hiện, cô đến vì nghĩ đó là bổn phận của mình, còn anh thì nghĩ, cô xuất hiện là vì có tình ý với anh. 😊 Như hôm trước, Mùa dọn dẹp gọn gàng đâu đấy rồi mới chăm sóc vết thương cho anh. Thấy Mùa đến, anh ngoan ngoãn nằm yên và chờ đợi, đôi bên ko nói với nhau câu gì nhưng lại âm thầm quan sát cử chỉ và động thái của nhau.

Người trai trẻ ấy nghĩ: liệu mình có điên rồ quá không? Quyết định một việc mà chính anh cũng biết rằng kết quả sẽ chẳng thể như mong đợi. Tại sao vẫn dám liều mình??

Thấy anh áo lông cừu nằm yên, ngoan ngoãn như một chú chó nhỏ, mới đau ốm mấy ngày mà hai hàng ria mép đã lởm chởm, da dẻ xanh xao đi trông thấy. Mùa thoáng nhìn trộm chứ ko dám nhìn trực diện, bởi hôm nay anh ấy rất lạ, mắt cứ mở tròn và quan sát mọi cử chỉ của cô. Lau vết thương trên ngực xong lại đến vết thương ở hai bắp đùi. Mùa giúp anh ấy kéo cao ống quần rộng lên và băng bó lại. Khi đang loay hoay với lọ thuốc sát trùng thì vô tình Mùa hướng ánh mắt vào phía đũng quần.

Bên trong đó có cái gì cứ từ từ nhô lên cao, Mùa tò mò... biểu hiện này là sao nhỉ? Hết nhìn vào đó cô lại nhìn lên mặt anh áo lông cừu để kiếm câu trả lời. Vẫn ánh mắt tròn xoe ấy, anh nhìn lại cô, ko hề xấu hổ... Nguyên nhân cũng là bởi vì khi Mùa dùng tay vệ sinh vết thương ở đùi cho anh, những ngón tay con gái vô tình chạm vào da thịt.. Đã khiến cho anh nảy sinh thứ ham muốn bản năng... mà chính anh cũng ko ngờ rằng mình đang đau ốm vẫn khao khát đến thế!

Mùa hiểu được sự bất thường ấy là gì, cô chột dạ buông bông băng lên trên người anh, nhanh chóng đứng dậy và nói trong vô thức:

Anh không nghiêm túc thì tự đi mà làm lấy, tôi... tôi ko biết đâu!

Lại một lần nữa cô thấy mình lỡ lời, bởi những lời hờn dỗi, trách móc vu vơ ấy anh đâu có hiểu được. Anh áo lông cừu vẫn tròn mắt nhìn cô, ánh mắt ấy thản nhiên... giống như anh ko biết xấu hổ là gì vậy. Anh quan sát biểu hiện lúng túng, ngúng nguẩy của Mùa rồi lại tự mình nhìn xuống khu vực nhạy cảm. Đúng là có chút "vô duyên", nhưng bản thân anh đang thế này, tình huống khó đỡ ấy anh biết thanh minh, biện bạch cho sự vô duyên ấy thế nào đây?

Thôi thì... ko giải quyết được thì cũng kệ đi. 😁😝 Anh ko nói năng gì, ko cáu gắt, không biểu hiện bất cứ hành động gì kỳ lạ nữa... Nhưng mà... Mùa sợ hãi, ngượng ngùng, cô bỏ dở, ko băng bông vết thương cho anh ấy nữa, mở cửa chạy biến về nơi ở của mình, trái tim trong lồng ngực vẫn ko ngừng đập thật nhanh. Một thứ cảm xúc hồi hộp, xao xuyến gì đó rất khó tả mỗi khi Mùa nhìn thẳng vào mắt anh ấy, sự làm ngơ như ko có chuyện gì ấy càng khiến Mùa bối rối...

Cô bước vào phòng chưa được bao lâu, ngồi sưởi ấm bên chậu than một lát, hai bàn tay chưa kịp ấm trở lại thì ở nhà trên anh áo lông cừu lại bắt đầu rên rỉ, tiếng đồ đạc rơi xuống nền nhà lại bắt đầu. Mùa biết được cô bỏ về giữa chừng khiến anh ấy ko hài lòng nên sự ồn ào này chắc chắn là để thông báo cho cô biết: "Nếu cô ko quay lại căn phòng đó... chắc chắn cả nhà sẽ mất ngủ"!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương