Tấm rèm kiêu sa mở ra. Một cô gái với mái tóc xoăn bồng bềnh bước ra tựa như một nàng tiên giáng trần, xinh đẹp diễm lệ mà thoát tục.

Tố Bạch mặc chiếc cưới màu trắng, được nhà thiết kế nổi tiếng chính tay làm ra. Loại vải được dệt rất tỉ mỉ, từng đường nét vô cùng cẩn thận và thật chính xác, ôm sát cơ thể của cô phô ra những gì cần phô và che đi những gì cần che.

Chiếc váy được thiếc kế hở vai trần, những viên đá lấp lánh được đính rất tinh tế, chiếc vày xòe và kéo dài như chiếc đuôi của con công vậy. 

Mái tóc được bím lên gọn gàng, một chiếc vươn miệng nhỏ xinh được cài ngay ngắn trên đầu cô.

Tố Bạch yên tĩnh đứng đó nhìn chính mình trong gương.

“ Thật đẹp “, Mỹ Phượng ngây ngốc thốt lên.

Trần Anh Triệu bước lại gần Tố Bạch, hơi khom lưng chỉnh lại vạt váy cho cô, dịu dàng nói:” Rất hợp với em".

“ Cám ơn “, Tố Bạch cười đáp.

Tiên Y đứng một bên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tố Bạch lòng có chút mất mát.

Mỹ Phượng cười nói:” Tố Bạch, trông cậu rất đẹp, tớ hy vọng cậu sẽ hạnh phúc", cô nắm lấy tay Tố Bạch.

Tố Bạch gật đầu, cười yếu ớt:” Mỹ Phượng cám ơn cậu".

Tố Bạch xoay người nhìn Tiên Y, người đàn ông luôn mang lại cảm giác ấm áp cho cô giờ phút này có chút khác lạ. Cô mỉm cười để lộ hai má đồng tiền, nói:” Y Y, đến đây cùng chụp một bức đi".

Tiên Y nhìn cô hơi mỉm cười, Tố Bạch vòng tay vào cánh tay của anh, tay còn lại vòng lấy Mỹ Phượng, cả ba người cùng nhìn về phía ống kính cười thật tươi.

Khoảnh khắc này, sẽ đọng lại mãi trong lòng mọi người và bức hình này sẽ là món quà kỷ niệm tươi đẹp mà cô để lại.

“ Anh Triệu cùng chụp đi", Tố Bạch nói.

--- --------

Tố Bạch đứng trước xe, nắm lấy tay Mỹ Phượng và Tiên Y nói:” Cám ơn hai người đã đến xem tớ thử váy cưới".

“ Con nhỏ này, cậu nói gì vậy", Mỹ Phượng hung hăn lườm Tố Bạch.

“ Tiên Y, sau này Mỹ Phượng trông chờ vào anh giúp đỡ rồi"

Tiên Y gật đầu, đáp:” Được, Tố Bạch em cũng phải sống thật hạnh phúc".

Tố Bạch mỉm cười, gật đầu:” Tạm biệt".

Bánh xe rời đi, Tố Bạch có chút mệt mỏi tựa ra sau. Trần Anh Triệu lo lắng hỏi:” Em không khỏe ở đâu?”.

“ Đau đầu quá", cô ôm đầu nói.

Tại bệnh viện XXX

Tố Bạch nằm trên giường, sắc mặt trắng bạch.

“ Bác sĩ, cô ấy sao rồi", Anh Triệu lo lắng nói.

Bác sĩ lắc đầu “ Là ung thư thời kỳ cuối, thời gian cũng sắp hết rồi".

“ Bác sĩ, cô ấy không còn cách nào để cứu sao?”

Bác sĩ với mái tóc hoa răm lắc đầu thở dài:” Là ung thư máu giai đoạn cuối. Người nhà cũng nên chuẩn bị tâm lý".

Trần Anh Hiểu có chút run lên, “ ung thư máu giai đoạn cuối" đây là lý do mà cô muốn anh giúp đỡ, cùng cô lập nên một đám cưới giả. Cùng cô đóng một vở kịch, để người đàn ông cô yêu rời bỏ cô.

Phải yêu nhiều thế nào mới nén chịu tổn thương về mình, chấp nhận đau đớn một mình cũng không muốn để người mình yêu nhìn thấy bộ dạng của mình.

Tố Bạch yếu ớt, một nụ cười thoáng hiện lên, cô nói:” Em vẫn ổn, đừng lo ".

“ Em ngốc à, tại sao lại để bản thân như vậy?”, Trần Anh Triệu ngồi xuống bên cạnh,giọng nói có chút trách mắng vì lo lắng.

Cô giống như người không chút sức lực, dù vẫn luôn miệng nói cười nhưng trông cô lúc nào cũng mệt mỏi, khiến anh vừa xót xa vừa bất lực.  

“ Anh Triệu, em sợ mình gượng nỗi đến ngày đấy nữa", giọng nói tang thương của cô là anh cảm thấy xót xa.

“ Nói bừa, em sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi".

Cô mỉm cười nhìn ra ô cửa sổ, mi tâm hơi nheo lại “ thật chói quá".

--- ------ ----

Nhiều ngày sau đó.

Mặc Phong mỗi ngày đều chạy đến trước cổng nhà Tố Bạch, anh lẳng lặng chờ gặp cô, chờ cô bước ra gặp anh. Nhưng mọi người đều lắc đầu nói cô không ở đây.

Hà Cư thở dài nhìn Mặc Phong, tuổi trẻ luôn như vậy. Có một vài thứ mất đi rồi mới biết trân trọng. Đều là cố chấp như vậy.

Thời gian này, Mặc Phong làm mọi cách để liên lạc với cô nhưng đổi lại chỉ là con số không, ngay cả điện thoại cũng gọi được, người cũng không thấy. Hàng ngày,anh đều đi quanh quẩn những nơi cô hay đến chỉ mong nhìn thấy cô.

Trong căn phòng vắng vẻ, một cảm giác thê lương cứ quanh quẩn trong khung trung. Mặc Phong nằm trên giường hai mắt mở ra nhìn trần nhà, con ngươi thanh tĩnh như nước không hề có men say.

Bốn phía vô cùng trống trải, không một bóng người. Anh nằm trên chiếc giường rộng rãi, áo ngủ bằng gấm. Giường chăn ấm áp, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Cô cuối cùng cũng rời khỏi vòng tay của anh, rời bỏ anh mà đi.

Trong bóng tối, Mặc Phong cất tiếng cười trầm thấp, ánh mắt trở nên mông lung.

” Phong! Em có thể ở bên anh như thế này mãi không?”. 

Anh nhắm mắt lại, câu hỏi kia văng vẳng trong đầu, kéo dài mãi.

Mặc Phong nâng bàn tay,ngắm nhìn chiếc nhẫn dưới ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ. Đó là chiếc nhẫn mà cô tặng anh, cô một chiếc anh một chiếc.

Trong bóng tối, Mặc Phong lặng lẽ nở nụ cười.

Để đạt được mục đích trẻ thù, thì phải trả một cái giá. Anh đã bỏ ra cái giá mình phải trả rồi. Đó là cái giá mất đi người yêu mình và cũng là người mình yêu nhất.

Bây giờ, anh chỉ muốn nhìn thấy cô,trông thấy cô luôn vui vẻ, chỉ là đặt cô ở nơi anh có thể nhìn thấy được, nhìn cô sống thật vui tươi mà thôi.

Cuối cùng, một giọt nước mắt trong bóng đêm cũng rơi xuống.

Năm tháng tuổi trẻ qua rồi chúng ta mới nhận ra rằng, thực ra rất nhiều lúc chúng ta hi sinh, đánh đổi thứ gọi là tình yêu, đến cuối cùng cũng không có kết quả như mong đợi.

Trong cuộc đời, rồi cũng có lúc bạn sẽ phải nói lời tạm biệt ai đo, dù rằng không đành lòng. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương