Mùa thu….

Tố Bạch hăng say tưới nước cho đám bông cô trồng. Mặc Phong mặc bộ đồ ngủ ngồi trước hiên nhà nhìn cô chăm sóc cây cỏ.

“ Đó là hoa gì?”.

Dưới ánh nắng ban mai, Tố Bạch vận một thân váy màu hồng có đính vài bông hoa nhỏ xinh. Cô cười híp mắt, khi cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền rất duyên.

“ Đây là hoa bụi đường".

Mặc Phong nhướn mày, nhìn khóm hoa hỏi:” Hoa bụi đường? Tên nghe lạ quá".

Tố Bạch cười hì hì:” Giám đốc à, anh suốt ngày chỉ biết đến công việc làm sao biết được các loại hoa", ngưng một chút cô lại nói:” Em trồng hoa này vì nó giống như anh, luôn lạnh lùng lại có chút thờ ơ".

Cô bước tiếp lên phía trước, mỗi bước đi đều rất nhẹ nhàng. Tố Bạch nghiêng đầu nhìn Mặc Phong nói:” Đây là hoa phù dung, anh biết không?”.

Mặc Phong lắc đầu, đáp:” Không biết".

“ Có người nói rằng loài hoa này sớm nở tối tàn, khi nói đến loài hoa này họ sẽ liên tưởng đến những cô gái dễ thay lòng đổi dạ. Nhưng mà, anh biết không? Em đã được nghe một người yêu hoa kể về câu chuyện truyền thuyết đóa hoa phù dung. Anh có muốn nghe không?”, Tố Bạch ngọt ngào nói.

Mặc Phong gật đầu, mắt không rời nhìn chằm chằm Tố Bạch.

“ Chuyện kể rằng xưa kia trên thiên đình có một nàng tiên tính tình hiền lành tốt bụng nhưng nét mặt lúc nào cũng u buồn, pháp hiệu của nàng là “Phù Dung Tiên Nữ”.

Vương Mẫu nương nương rất thương yêu nàng bèn cho một ân huệ đó là được chu ngu bốn bể du sơn ngoạn thủy chốn trần gian trong một ngày để quên hết mọi sầu não rồi trở về thiên cung. Xuống trần thế ngắm những núi non hung vĩ, song hồ xanh ngát… mọi thứ quá đỗi thơ mộng và giản dị khiến nàng quên hết đi mọi ưu phiền nơi tiên cảnh. Nàng muốn được hòa mình vào khung cảnh thiên nhiên, nhìn dòng nước xanh mát không kiềm lòng được nàng đã đắm mình vào dòng suối. Thế nhưng mãi mê vui đùa nàng đã làm mất lá bùa phi thiên – lá bùa để bay được về trời. Nàng vội lên bờ tìm kiếm nhưng tìm hoài không thấy, trời càng lúc càng tối Phù Dung lo lắng và òa khóc nức nở.

Vừa lúc đó có chàng thợ săn tên là Đông Tâm đi săn về thấy nàng khóc liền hỏi chuyện. Nàng giả vờ rằng mình bị lạc người thân và không biết đường về nhà. Đông Tâm rủ lòng thương liền đưa nàng về nhà mình trú tạm. Nhà Đông Tâm nghèo và chỉ có một bà mẹ già bị bệnh nặng mà thôi. Mẹ chàng bị bệnh nặng nên chàng phải vào rừng săn bắn để lấy tiền mua thuốc thang cho mẹ. Nghe thấy thế Phù Dung khuyên chàng: “ Vạn vật trên đời đều có sinh mạng, chàng đừng vì miếng ăn mà tàn sát nhân loài”. Đồng Tâm cũng biết là thế nhưng vì nhà chàng nghèo quá nếu không săn bắn thì lấy tiền đâu thuốc thang cho mẹ già. Thấu hiểu tấm lòng hiếu thảo của chàng trai nghèo Phù Dung trả lời mình có chút y dược hãy để cô lên núi tìm thảo dượ về nấu thuốc trị bệnh cho mẹ phụ mẫu và tìm rau cải về ăn tạm, xin chàng đừng săn bắn thú rừng nữa. Mẹ Đông Tâm rất đồng tình với ý kiến này của nàng Phù Dung.

Thế là từ đó mỗi buổi sáng Phù Dung phải dậy từ rất sớm để hứng giọt sương trên cây cỏ, sau đó lên núi tìm thảo dược quý về nấu thuốc. Còn Đông Tâm thì vào rừng chặt củi gánh về bán. Ngày tháng trôi qua, tuy bệnh tình của mẹ Đông Tâm khỏi hẳn nhưng thay vào đó vì quá mỏi mệt nên Phù Dung đã ngất đi. Đồng Tâm vô cùng biết ơn nàng nên đã chăm sóc tận tình cho cô.

Nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng chai sần và bị gai cào trầy xước khi leo núi hái thuốc, đào rể cây thảo dược chữa bệnh cho mẹ chàng, Đông Tâm vô cùng cảm động và biết ơn Phù Dung. Dần dần hai người nảy sinh tình cảm và yêu nhau, Phù Dung cũng quên mất những việc trên Thiên Đình và sống hạnh phúc cùng Ðông Tâm nơi trần gian.

Hết kỳ hạn một ngày Vương Mẫu nương nương không thấy nàng tiên Phù Dung trở về liền bấm quẻ thì biết vì làm mất lá bùa phi thiên nên nàng không thể về trời, lại còn sinh tình với người phàm, liền cho thiên binh thiên tướng xuống bắt nàng về. Trước khi bị bắt về trời Phù Dung trao cho Đông Tâm một viên ngọc lộ có thể nhớ quá khứ vị lai và luôn nhớ nàng.

Sau khi trở về Thiên Đình, Vương Mẫu trách tội Phù Dung. Thế nhưng nàng lại nói với Vương Mẫu rằng sẽ bằng lòng đánh đổi đạo hạnh ngàn năm tu hành của mình chỉ mong được làm người phàm và sống bên Ðông tâm. Vương mẫu tức giận liền phán rằng: “Nhân sinh tự sinh tự diệt, khó khăn lắm con mới được thành chánh quả, nay vì người phàm mà đánh đổi đạo hạnh ngàn năm thật không đáng, nhân gian không hữu tình như con nghĩ đâu”. Phù Dung hết lời van lạy và chấp nhận đánh cuộc với Vương mẫu, nếu Ðông tâm vô tình với mình và không được hạnh phúc bên Ðông tâm, Phù Dung nguyện không làm người nữa.

Vương mẫu phán tiếp: “Cho dù Ðông tâm có chung tình bao nhiêu đi nữa cũng không thoát khỏi dư luận xã hội và luân thường đạo lý.Ta khuyên con nên suy nghĩ cẩn thận, kẻo hối hận không kịp”.

Thế nhưng nàng Phù Dung vẫn kiên quyết chấp nhận thử thách.

Kiếp sau…

Phù Dung đầu thai xuống trần nhưng lại là nam nhi chứ không phải là nữ, tuy mang hình hài là của một đấng mày râu nhưng trái tim và tâm hồn vẫn là nhi nữ. Nàng rất buồn và nuốt lệ cay đắng ráng tìm cho được Đông Tâm, nhưng số trời đã định nên mãi tới 20 năm nàng Phù Dung mới tìm được Đông Tâm.

Khi gặp lại thấy nàng trong hình dáng nam nhi Đông Tâm vô cùng ngạc nhiên nhưng vì có viên ngọc lô ngày xưa giúp hai người nhận ra nhau. Họ vui mừng hạnh phúc, nước mắt ngọt, đắng, chát cứ không ngừng rơi. Thế nhưng trớ trêu thay vì Đông Tâm đã có vợ và hai con thơ dại. Nàng nghe xót xa nhưng vì cố gắng vượt qua thử thách do Vương mẫu sắp đặt nên đành ngậm ngùi chấp nhận.

Hai người phải lén lút gặp nhau mỗi tháng vài lần để được hạnh phúc bên nhau. Tuy nhiên cuối cùng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, vợ Đông Tâm đã phát hiện. Chuyện vỡ lỡ nhưng với thân xác này giải thích mấy ai tin được, mọi chuyện đều do Đông Tâm quyết định. Vì vợ chàng bắt buộc chỉ được chọn một trong hai mà thôi. Đông Tâm yêu Phù Dung nhưng vì hai con thơ dại đang than khóc não lòng nên chàng đành buông xuôi phụ bạc nàng để trở về với gia đình của mình.

Trái tim Phù Dung tan nát vụn vỡ tung mạch máu trong cơ thể, viên ngọc lô cũng vì thế mà hóa thành tro bụi. Thế nên nàng đau buồn, uất ức mà chết đi, linh hồn nàng nương theo cây cỏ thành hoa Phù Dung. Đông Tâm hay chuyện muốn chết theo nàng nhưng vì còn gánh nặng hai con nhỏ trên vai nên không thể. Chàng nuốt lệ vào trong làm kẻ vọng phu. Đêm đêm than thở với hoa Phù Dung, nhưng Vương mẫu không muốn nàng vì quyến luyến mà không được siêu thoát nên chỉ cho hoa nở vào ban ngày và hoàng hôn xuống phai tàn và phải tự rụng để tránh cho Phù Dung phải đau lòng khi nhìn thấy Đông Tâm.”, Tố Bạch vuốt ve từng cánh hoa, giọng nói có chút cô đơn nhẹ nhàng kể từng câu từng chữ cho Mặc Phong nghe.

Mặc Phong có chút thẫn thờ nhìn khung cảnh như mộng ảo phía trước, Tố Bạch khom lưng ngồi ngắm những đóa hoa kiều diễm kia, giọng nói lại như tiếng chuông trong trẻo nhưng phản phất chút u buồn. Không hiểu tại sao, anh bỗng cảm thấy rất sợ mất cô, anh cảm thấy chỉ cần lơ là một chút thôi cô sẽ biến mất. Chỉ cần nghĩ như thế trái tim lại không tự giác được mà thắt lại. Mặc Phong buồn bực đứng dậy nói:” Ngày mai, anh sẽ đi công tác. Có thể sẽ mất vài tuần".

Tố Bạch gật đầu, không đáp.

--- ------ ------ ------ ---

“ Bố! Tiền bố gửa con nhân được rồi “.

“ Tố Bạch, con tính đi như vậy đến bao giờ?”.

“ Sao? Bố nhớ con à?”, Tố Bạch lạnh đi vài phần nói.

Giọng nói của ông có chút trách mắng vọng lại:” Con lớn rồi, không có việc gì thì nên ngoan ngoãn ở nhà”, ông nói tiếp “ Dạo này, mẹ con có liên lạc với mẹ không?”.

Tố Bạch có chút mỉa mai, nói:” Liên lạc? Ông nghĩ bà ta muốn nhìn thấy tôi sao?”.

“ Tùy con vậy “.

Cuộc gọi kết thúc, Tố Bạch thẫn thờ ngồi nhìn đám mây trắng đang trôi lơ lững trên bầu trời. Thời gian, qua cô luôn cảm thấy Mặc Phong có chút kỳ lạ, đôi khi anh ấy rất cưng chiều cô nhưng đôi khi lại có chút xa cách. Anh không bao giờ hỏi cuộc sống của cô như thế nào? Cũng chưa bao giờ hỏi về gia đình của cô. Rốt cuộc trong lòng anh, cô đứng vị trí nào.

Vốn dĩ, hai người đến với nhau là tự nguyện. Cả hai người đều rất tự nhiên chấp nhận đối phương nhưng chưa bao giờ can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau. Giữa họ cuối cùng là mối quan hệ gì?

Tố Bạch có chút buồn tủi, cho dù là mối quan hệ gì đi nữa thì cũng chỉ cô biết người thua cuộc vẫn là cô. Ngay từ đầu cô đã thua rồi, cô yêu anh không vì anh giàu có, cũng không vì vẻ bề ngoài, chỉ đơn giản là anh mang đến một cảm đặc biệt, ở bên anh cô cảm thấy mình được che chở, cảm giác mà cô thèm khát có được từ gia đình. Anh khiến cô trở nên yếu đuối, chỉ muốn dựa dẫm vào anh.

Mặc Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tố Bạch trong gương, hôm nay cô thật yên tĩnh không như thường ngày, cô chỉ im lặng giống như đang chìm vào một không gian riêng của chính mình.

Tố Bạch giúp Mặc Phong xếp lại từng chút một, cô hơi nhướn mày hỏi:” Phong, anh mang nhiều đồ như vậy. Có phải sẽ đi rất lâu không?”.

Mặc Phong hờ hững đáp:” Ừ, nhanh nhất là hai tuần".

“ À!”, Cô gật đầu.

Tố Bạch kéo khóa vali, đứng dậy giúp anh chỉnh lại caravat và cổ áo:” Thời gian này, em cũng có chút việc. Nhớ liên lạc cho em nhé".

Mặc Phong nhìn hàng mi dài của Tố Bạch, anh hơi buồn bực “ Cô không hỏi anh đi đâu, cũng không hỏi anh đi với ai? “, thậm chí khi anh nói anh sẽ đi vài tuần cô cũng không có ý kiến gì. Mặc Phong muốn rời cô một thời gian, chỉ như vậy anh mới có thể xác định được trong lòng anh cô không hề quan trọng.

Tố Bạch ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đẹp của Mặc Phong, cô đưa tay vuốt ve hàng chân mày đậm như mực của anh. Cô vươn người hôn lên môi anh, tiếng nói ấm áp như cơn gió mùa hạ thổi vào lòng anh:” Phong, em yêu anh".

--- ------ ------ ------ ---------

Tiếng xe cộ ồn ào, bước chân của dòng người vội vã qua lại. Tố Bạch đứng giữa dòng người đông đúc có chút ngây người.

Cô bước vào một siêu thị nhỏ bên đường.

“ A..”, giọng nói có chút già nua bất lực vang lên.

Tố Bạch chạy đến, nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi. Ông ngồi bệt dưới đất, chiếc xe lăn bị ngã bên cạnh. Cô ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi:” Bác à, bác không sao chứ?”.

Ông cụ lắc đầu:” Cảm ơn, tôi không sao".

Tố Bạch đỡ ông ngồi lên xe lăn, cô nhìn xung quanh không thấy ai nên hỏi:” Bác à, không có ai đi với bác sao? Tại sao, lại để bác đi siêu thị một mình như vậy?”.

Ông cười hiền lành, nhìn Tố Bạch nói:” Ta đi với quản gia, nhưng là ông ấy vừa đi vệ sinh. Ta muốn lấy món đồ trên kệ kia, không nghĩ lại thành ra như thế. Thật ngại quá, cám ơn cháu “.

Tố Bạch cảm thấy hốc mắt có chút cay cay, nhìn người đàn ông phúc hậu trước mắt. Cô bỗng nhớ đến ông ngoại mình.

“ Cô gái, để cảm ơn cháu giúp ta. Hôm nay, ta mời cháu một bữa cơm", ông từ tốn nói.

“ Không cần đâu ạ, chỉ là việc nhỏ mà thôi", Tố Bạch lắc đầu nói.

“ Tính ta xưa nay, không muốn nợ nần ai dù chỉ là việc nhỏ. Cháu không cần phải từ chối".

Tố Bạch không biết phải nói gì, đành im lặng đồng ý.

--- ------ ------ -----

Tố Bạch nhìn cánh cổng cao lớn trước mắt, không hiểu sao trái tim có chút co lại. Giống như một dự cảm không lành sắp xảy ra.

“ Cháu ngồi đi, hai chúng ta cùng trò truyện chờ đến bữa ăn nhé", ông vui vẻ nói.

Tố Bạch cười lễ phép.

“ Lâu lắm rồi, nhà ta mới có khách đấy. Cháu là người ở đây sao?”.

Tố Bạch gật đầu:” Dạ, cháu lớn lên ở đây.Bác cứ gọi con là Tiểu Bạch".

Ông cười gật đầu:” Ta tên Mặc Tú “.

“ Vợ và con bác đâu? “, Tố Bạch vô tình nhìn quanh căn phòng hỏi.

Bất chợt, giọng nói của ông có chút cay đắng, sự cô tịch cùng bất lực hằn lên trên mắt ông:” Ta từng có một người vợ, ta đã rất yêu thương bà ấy. Nhưng mà ông trời trêu người, cứ ngỡ bà ấy sẽ hiểu được ta yêu bà ấy nhiều như thế nào. Ta đã nghĩ rằng sẽ có ngày bà ấy cũng yêu ta. Cuối cùng thì bà ấy cũng chọn lựa bỏ ta, và đứa con mười tuổi của mình để chạy theo mối tình cũ kia".

Tố Bạch ngạc nhiên nhìn ông, cô cảm thấy thật có lỗi vì đã hỏi đến chuyện không nên hỏi.

“ Cháu xin lỗi".

“ Không sao, là chuyện đã qua mà thôi. Đôi khi học cách buông bỏ cũng tốt, cứ day dưa níu kéo mãi một người chỉ ở bên mình như cái xác không hồn cũng không hề vui vẻ gì. Bây giờ, ta chỉ cần chăm lo cho cuộc sống của mình và đứa con trai kia là đủ rồi", ông xua tay nói.

Tố Bạch cầm khung hình trên bàn, trong bức hình có một đứa bé điển trai hơi cười mỉm bên gia đình, bên trái là bác trai này, bên phải là một người phụ nữ rất xinh đẹp, một nét đẹp dịu dàng. Nhưng là nhìn người phụ nữ có chút quen mắt.

Mặc Tú nhìn Tố Bạch đang nhíu mày xem khung hình, giọng nói khàn đặc từ tốn giải thích:” Đấy là bức ảnh lúc gia đình ta còn bên nhau, người phụ nữ đó là vợ ta Diễm Kỳ, còn bên cạnh là con trai ta Mặc Phong. Thằng bé rất đẹp trai phải không?”.

Tay Tố Bạch có chút run lên, mắt không rời khung hình.

Mặc Tú lăn bánh xe đến bên ô cửa sổ, giọng nói có chút bất đắc dĩ:” Đứa con đó càng lớn lại càng cứng đầu. Nó nói với ta, “ Con hận người đàn ông đã cướp đi mẹ con. Con hận ông ta đã khiến gia đình mình tan nát. Sẽ có ngày con khiến cho người nhà ông ta phải đau khổ". Khi đó, nó mới mười một tuổi. Mặc cho ta có nói bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn cứng đầu cố chấp như thế".

Tố Bạch cảm thấy trái tim mình như siết lại, cảm giác đau đớn đến không diễn tả. Hóa ra là như vậy. Cô nhếch môi, nụ cười có chút cứng ngắt.

“ Ông chủ, vừa nãy cậu Phong có gọi về nói là chút nữa xong việc sẽ về “, người quản gia cung kính nói.

“ Ừm, vậy thì tốt quá".

Điện thoại Tố Bạch bỗng reo lên đúng lúc, cô hơi rối bời tay chân có chút luống cuống tìm điện thoại.

“ Bạch Bạch, cậu về nước rồi phải không? “.

“ Ừ “.

“ Bây giờ, cậu ra quán cũ đi. Nhanh đi".

“ Tớ biết rồi “. Tố Bạch đáp.

Cô lễ phép đứng đậy, hướng ông Mặc Tú hơi khom người nói:” Cháu có việc gấp, không thể ăn cơm với bác trai được. Lần sau,nếu có thể cháu hứa sẽ đích thân xuống bếp làm vài món đãi bác".

Ông Mặc Tú hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười nói:” Không sao,không sao. Đã vậy, thì đợi dịp khác vậy".

--- ------ -------

Rời khỏi căn biệt thự xa hoa, chân Tố Bạch có chút mềm nhũn. Cô đưa tay đặt lên tim mình, cảm thấy nó đập liên hồi. Cô bắt một chiếc taxi gần đó, bánh xe vừa lăn bánh rời đi, thì một chiếc xe màu đen khác đi tới.

Đôi khi trái đất naỳ quả thật rất nhỏ, dù cho nó có xoay thêm bao nhiêu vòng đi nữa thì số phận của họ cũng đã là sợi tơ vướn vào nhau đầy nút thắt. Người ta từng nói, khoảng cách giữa hai người yêu nhau không đáng sợ, quả thật là vậy. Chỉ cần họ yêu nhau, dù có cách xa bao nhiêu cũng chỉ là vị trí địa lý mà thôi. Thứ đáng sợ hơn là họ cùng đi trên một con đường nhưng mãi mãi là hai đường song song không nhìn thấy nhau.

“ Tố Bạch, ở đây", Mỹ Phượng cười nói vẫy tay với Tố Bạch.

Tố Bạch gượng cười, bước tới.

‘’ Cậu không khỏe sao? Mặt cậu xanh quá. Lúc lên máy bay giọng của cậu rất vui vẻ mà", Mỹ Phượng khó hiểu nhìn Tố Bạch nói.

“ Không có gì, chỉ hơi mệt một chút thôi", Cô lắc đầu nói.

Mỹ Phượng tựa người vào ghế, có chút do dự nhìn Tố Bạch nói:” Hôm qua, tớ thấy ba cậu. Ông ấy cùng nhân tình đi mua nhẫn cưới".

Tố Bạch hơi bất đắc dĩ cười gượng, nói:” Vậy à".

“ Ông ấy có nói sẽ ly dị không?Cậu có nghe họ nói gì không?”, Mỹ Phượng chau đôi mày lá liễu nhìn Tố Bạch lo lắng hỏi. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, cô làm sao không hiểu người bạn này của mình cơ chứ. Bề ngoài Tố Bạch có bất cần, có ngã ngớn, có ăn chơi ra sao thì cũng chỉ là cái vỏ mà chính cô đã dựng lên cho mình. Thật sâu trong lòng Tố Bạch chính là cô gái yếu đuối và mong manh.

Mỹ Phượng ngửi mùi cafe nhớ lại nhiều năm trước, khi ấy Tố Bạch đưa cô về nhà chơi. Mỹ Phượng đứng sau lưng Tố Bạch, lúc đó cô trông thấy một người phụ nữ rất sang trọng, xinh đẹp và kiêu ngạo. Tố Bạch cười nhe hàm răng trắng tinh nói:” Mẹ “, người phụ nữ kia không đáp chỉ liếc nhìn Tố Bạch rồi ngoảnh mặt đi, giọng nói của bà ấy như lời nguyền rủa đầy khinh bỉ:” Nghiệt chủng “.

Mỹ Phượng ngạc nhiên, lúc đó Tố Bạch lại quay đầu cười với cô như không có chuyện gì nói:” Không sao, đi thôi".

Cô cứng đầu như thế, mạnh mẽ như thế. Dù có chuyện gì cũng không hề khóc, giống như một nhím xù lông thu mình vào một góc tự gặm nhấm nỗi đau ấy.

“ Họ ly dị hay không thì có gì khác sao? Xưa nay, có bao giờ họ sống với nhau vợ chồng đâu?”, Tố Bạch giễu cợt nói.

Mỹ Phượng thở dài, nhìn Tố Bạch.

--- ------ ------ ------ --------

“ 1 2 3…...cụng….”

“ Nào nào, nâng ly lên….”

Tố Bạch ngồi vào một góc tối, lâu lâu sẽ nâng lên ly rượu uống ừng ực. Cô đưa điếu thuốc lên hít một hơi rồi từ tốn thả một luồng khói trắng xóa.

Mỹ Phượng thấy vậy liền nhăn mày, cằn nhằn:” Tố Bạch, cậu lại hút thuốc".

Tố Bạch ngửa đầu nhìn ánh đèn chớp nhoáng trên đầu, tiếng nhạc nơi vũ trường thật náo nhiệt, bọn thanh niên cười vui vẻ nhảy bên các cô gái trẻ trung xinh đẹp. Trên sân khấu, vài cô người mẫu ăn mặc sexy múa điệu múa quyến rũ đẹp mắt đến kỳ ảo.

Mỹ Phượng buồn chán, lại nói:” Cậu nói xem, người đàn ông khiến cậu yêu là ai vậy? Anh ta có biết cậu là cô gái hư hỏng hay không?”.

Tố Bạch bật cười “ điều đó quan trọng sao, ngay từ đầu anh ấy đã biết rõ về cô. Chỉ có mình cô ngu ngốc mà thôi", cô dập điếu thuốc trên tay nở một nụ cười tuyệt sắc nói:” Anh ấy rất hoàn hảo, là người đàn ông mà ai ai cũng muốn chiếm huữ".

Mỹ Phượng trợn mắt khó tin, nút một ngụm nước bọt:” Thật?”.

Tố Bạch một hơi uống cạn ly rượu,:” Phải, rất đẹp, rất giàu “.

“ Vậy cậu và anh ta?”

“ Chẳng là gì cả, chỉ là tình một đêm mà thôi", Tố Bạch hờ hững nói.

“ Cái gì? Không phải cậu nói, cậu yêu anh ta sao?”, Mỹ Phượng không hiểu nói.

Tố Bạch cười mỉa, mắt đăm chiêu nhìn ly rượu vừa được rót đầy:” Yêu? Tớ yêu anh ta. Nhưng mà, tớ xứng với người ấy sao? Anh ta cao cao tại thượng như vậy, muốn hô mưa ắt sẽ không nắng. Huống hồ, chỉ cần anh ta muốn chắc chắn sẽ không đến lượt tớ rồi".

“ Cậu...rốt cuộc làm sao vậy?”, Mỹ Phượng lo lắng nói.

Tố Bạch tựa vào hõm vai Mỹ Phượng, giọng nói thê lương:” Tớ yêu anh ấy, ở bên anh ấy tớ cảm thấy hạnh phúc, giống như lúc ông bà còn sống vậy. Anh ấy thường mặt lạnh khó chịu mắng tớ, không cho tớ làm cái này, không cho tớ làm cái kia…. Hàng ngày, anh ấy sẽ cùng tớ ăn cơm, lúc rãnh rỗi sẽ đưa tớ đi dạo. Đêm đến, anh ấy sẽ ôm tớ ngủ…”. Nước mắt cay xè không nghe lời đã ngưng thành từng dòng chảy dài trên gò má.

Giọng nói có chút nghẹn lại:” Mỹ Phượng, ở bên anh ấy tớ cảm thấy mình tồn tại, tớ có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt anh ấy. Nhưng là,...tớ nhận ra, anh ấy không thuộc về tớ. Mỹ Phượng, tình yêu của tớ giống như hạt mầm nó đã đâm chồi nảy mầm rồi, rễ đã cắm sâu vào lòng tớ. Tớ yêu anh ấy...rất yêu".

Mỹ Phượng nhìn Tố Bạch như vậy, trong lòng cũng buồn theo. Lâu lắm rồi, cô mới nhìn thấy người con gái này khóc thương tâm như vậy. Ngày trước dù có bị mắng là nghiệt chủng, có bị hắt hủi, cô cũng không khóc. Khi đi học, bị bọn đầu gấu chặn đường đánh cho chảy máu phải nhập viện cũng không khóc, cô cố chấp đến nỗi vừa ra viện liền tìm bọn đầu gấu kia trả thù...Vậy mà, giờ đây cô lại hoàn toàn yếu đuối, khóc nức nở trên vai người khác. Mỹ Phượng yên lặng ngồi nghe tiếng nấc nghẹn ngào của Tố Bạch.

Một đời người, sinh ra rồi chết đi. Có hay chăng đều phải nếm trải hương vị của tình yêu. Chỉ cần biết đó là một cuốn phim buồn, người ta sẽ không muốn xem nữa. Vậy nếu biết yêu một người là đau khổ thì sẽ không cố chấp mà yêu như vậy chứ?.

Tình yêu của Tố Bạch đơn thuần là một chữ yêu. Chỉ cần ở bên anh cô đã rất thỏa mãn rồi. Cuối cùng, cũng chỉ vì một một ánh mắt giao nhau, ngọn nến sinh mệnh cũng từ đó mà nhen nhóm. Chữ duyên chữ nợ cứ quấn lấy nhau mãi không rời.

Tố Bạch gục trong lòng Mỹ Phượng, cô đã thôi khóc chỉ yên lặng suy nghĩ. Kiếp trước chắc là cô nợ anh, vậy thì hãy để kiếp này cô trả nợ đi. Chỉ cần khiến anh xóa bỏ thù hận của kiếp này, biết đâu kiếp sau anh và cô sẽ được hạnh phúc thì sao. Tố Bạch nhắm mắt trong đầu không ngừng nghĩ đến “ Mặc Phong”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương