Trong căn phòng với những họa tiếc độc đáo, lấy màu hồng làm chủ đạo.  Chiếc giường ngang nhiên nằm ở giữa phòng, Tố Bạch nằm im lặng trên giường, gương mặt tái nhợt có chút mệt mỏi.

Mỹ Phượng dùng chiếc khăn ấm lau khắp người cho Tố Bạch, có vẻ như cơn sốt vẫn không ngừng tăng nhiệt. 

“ Tiên Y, làm phiền anh một chuyến đến nhà tôi rồi. Tố Bạch không được khỏe “.

--- ------ ------ -----

“ Nhiều lúc tình cảm cũng chỉ là một chuyện của một người”.

Tố Bạch cười gượng gạo, nói:” Xin lỗi. đã làm cậu lo lắng".

“ Con nhỏ này,cậu cảm thấy thế nào rồi?”

Tố Bạch gật đầu “ Tớ khỏe hơn nhiều rồi".

“ Thức ăn tới rồi đây", giọng nói nam tính vang lên.

Tố Bạch hơi cười nhìn người đàn ông điển trai trước mắt, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quân tây thẳng tắp,tôn lên đôi chân của anh. Tiên Y bưng chén cháo đến ngồi xuống bên cạnh, nhẹ thổi hơi nóng của cháo. Tố Bạch đưa tay tiếp lấy chén cháo cười nói “ cảm ơn".

Mỹ Phượng cười tít mắt, vỗ đầu Tố Bạch nói:” Ngoan! Ăn hết chén cháo này đi”.

“ Em vẫn ổn chứ?”, Tiên Y nhẹ nhàng hỏi một câu.

Chỉ cô mới hiểu được một câu “ Em vẫn ổn không “ này của Tiên Y là ý gì?. Anh không hỏi cô có khỏe không, mà lại hỏi cô có ổn không. Điều này khiến cho cô cảm thấy mình được an ủi hơn nhiều, ít ra vào giờ phút này cô còn có một người bạn thân chăm sóc và một bạn không hẳn là thân quan tâm. Tố Bạch cười gượng đáp" vẫn ổn".

Mỹ Phượng nhìn hai người như hiểu ra gì đó liền nói:” Tớ ra ngoài một chút".

Tiên Y nhìn bóng lưng rời đi của Mỹ Phượng liền nói:” Hai người cãi nhau sao?”.

Tố Bạch lắc đầu, nụ cười chế giễu hiện rõ trên môi:” Làm gì có quyền để cãi nhau đâu?”.

“ Vậy là ý gì?”.

“ Giữa em và anh ấy vốn là như vậy. Không có bắt đầu thì làm gì có kết thúc.”, cô buông bát cháo chén tay xuống, nói tiếp:” Anh ấy sắp cưới vợ rồi “.

Tiên Y hơi kinh ngạc, anh rót một cốc nước đưa cho cô quan tâm hỏi:” Cho nên?”.

“ Cho dù em có là người đến trước thì đã sao? Người anh ấy yêu không phải là em. Kẻ đến trước cuối cùng cũng trở thành người thứ ba mà thôi", cô nhận cốc nước Tiên Y đưa tới ngửa đầu uống một hơi.

Tiên Y thở dài nhìn Tố Bạch:” Đừng cố chấp như vậy cô bé".

“ Em từng nói: em sợ, khi em vừa buông tay thì anh ấy sẽ quay lại. Em sợ chúng em sẽ đánh mất nhau.Em sợ lỡ như anh ấy yêu em thì sao”. Tố Bạch cúi đầu bàn tay không tự giác đã cắm sâu vào da thịt “ Tất cả cũng chỉ có mình em ôm ảo tưởng mà thôi".

Hóa ra cô vẫn không thể từ bỏ. Giữa cô và anh giống như có một bức tường ngăn cách, anh đã khóa chặt trái tim của mình. Anh ở gần ngay trước mắt lại như xa tận chân trời. Cô muốn vươn tay với lấy lại nhận ra mình không thể. Cô bướng bỉnh ở bên anh, chấp nhận gặm nhấm nỗi đau trong lòng,cũng cam tâm để anh tổn thương chỉ để nhìn thấy anh mỗi ngày.  

“ Hãy quên anh ta đi", Tiên Y nắm lấy bả vai của Tố Bạch nói.

Tố Bạch nhìn vào đôi mắt đẹp của Tiên Y, cô cảm thấy hốc mắt cay xè,nhẹ lắc đầu đáp:” Em đã quên mất cách để quên một người rồi".

“ Cô bé ngốc này, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy", Tiên Y ôm cô vào lòng nhẹ giọng nói.

Tố Bạch không kìm nén nữa, cô gục vào lòng người đàn ông hết lần này đến lần khác quan tâm cho cô. Nước mắt cứ vậy mà rơi xuống nhạt nhòa.Trái tim vốn đã không nguyên vẹn lại chồng chất thêm những tổn thương do mình cất chứa trong lòng. Cô không sao quên được ánh mắt nồng nhiệt của anh  ,cô thà rằng quên đi cách để quên một người cũng chấp nhận bị anh trói buộc.

--- ------ ---------

Mùa mưa cuối cùng đến, những cơn mưa rào cứ đua nhau bao vây cả thành phố. Tố Bạch đưa tay hứng những giọt mưa ngoài hiên, trong đầu lại hiện lên hình bóng của người mình yêu. Cô nhớ đến lúc anh mỉm cười nhìn cô, nhớ tới cái ôm ấm áp của anh…

Thật ra yêu một người mang đến cho người ta rất nhiều cảm giác. Là vui buồn, là chia ly, cảm nhận được giọt nước mắt của hạnh phúc và cả khổ đau. Có một số thứ chúng ta sẽ chẳng thể nào nắm lấy được, đôi khi mất đi một thứ gì đó thì người ta mới biết quý trọng. 

Tố Bạch cúi đầu nhìn giọt nước còn đọng trên bàn tay nhỏ giọng thì thầm “ Ước gì mỗi chuyện có thể quay lại từ đầu  , bắt đầu như: Tên của anh là gì?” như vậy thật tốt.

“ Bạch, cậu đang giấu tớ chuyện gì đúng chứ?”, Mỹ Phượng khoanh tay trước ngực, nhìn Tố Bạch đang thẫn thờ hỏi.

“ Không có gì to tát cả", Tố Bạch đáp.

“ Nói đi “, Mỹ Phượng nắm tay Tố Bạch lôi vào trong phòng thẩm vấn.

“ Có phải hai người có chuyện rồi không? Tớ không thấy cậu liên lạc với anh ta nữa?”.

“ Tớ và anh ấy chẳng có gì cả", Tố Bạch cười đáp.

“ Cái gì? Thế nào mới là có gì?”, Mỹ Phượng trợn mắt hỏi.

“ Bên tình bên nguyện, cuối cùng là có chút day dưa vì tình một đêm mà thôi". Cô thản nhiên nói, tay lại mở cuốn tiểu thuyết ra xem.

Mỹ Phượng tức đến phun khói,nói:” Cậu, cậu….muốn tớ điên lên mới được à?”.

Tố Bạch làm ngơ không biết, tiếp tục xem cuốn tiểu thuyết trên tay.

“ Cậu được lắm Tố Bạch".

“ Mỹ Phượng, có một số chuyện muốn cưỡng cầu cũng không được. Nhất là thứ không thuộc về mình. Tớ và anh ấy, đã định sẵn là huữ duyên vô phận rồi. Nói không chừng ở một không gian song song khác, bọn tớ đang rất hạnh phúc thì sao?”. Tố Bạch nhìn cuốn tiểu thuyết sâu lắng nói.

Mỹ Phượng im lặng nhìn Tố Bạch, người con gái với vẻ ngoài mạnh mẻ mà kiêu ngạo ấy luôn tạo cho mình một lớp vỏ cứng ngắc chỉ để bảo vệ chính mình mà quên mất bản thân mình thật ra yếu đuối như thế nào.

Mỹ Phượng bước đến nói:” Cậu nên tâm sự với tớ. Đưá ngốc này, đừng tự mình chôn vào lòng có được không?”.

Tố Bạch khép cuốn sách trên tay lại, mỉm cười yếu ớt đáp:” Tớ biết “.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương