Giả Yêu
-
C10: Chương 10
Trường cậu rất rộng, cậu đã ở đây được gần 3 năm rồi nhưng lần nào đi hết một vòng trường cậu cũng mệt ra rời. Nhưng mỗi lần đi qua nửa khuôn viên để đến nhà đa năng thì cậu lại chẳng hề mệt chút nào.
Là một trong những ngồi trường đứng trong top của cả nước nên không thể không phủ nhận trường cậu rất đẹp, ngay cả những cây trồng trong khuôn viên cũng đều là những loại cây quý hiếm hoặc những loài hoa thơm.
Một bên khác, Hạ Thiên Ân đang phàn nàn vì Mễ Liên cứ bắt y đi lấy đồ trong khi cả cái lớp có tận 25 nam. Mễ Liên cũng không vừa trừng mắt nhìn y.
‘’ Đầu năm không phải cậu cứ đi theo tôi nói hứa sẽ làm tất cả để vào đội bóng của lớp à? Sao? Giờ chán rồi ư?’’
Hạ Thiên Ân cứng họng, quả thật y từng nói vậy với Mễ Liên thật nhưng y cũng là con người mà, cũng biết mệt mà. Mọi người xung quanh nhìn hai người nhưng không có ngăn cản cuộc cãi vã của cả hai vì biết Mễ Liên không dễ đụng.
‘’ Để tôi đi cho ‘’
Thẩm Mạnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt sau đó liền đi về hướng người lúc nãy đi qua, Mễ Liên nhìn hắn không ngờ một người như hắn sẽ có ngày lại hành động trượng nghĩa như vậy liền lạnh mặt rời đi.
Thẩm Mạnh chân dài đi một lúc là đến nhà đa năng vừa lúc thấy cậu đang ở bên trong tìm bóng trong kho, hắn tiến đến khoanh tay đứng ở cửa nhìn.
Chỉ thấy người phía trước khiễng chân ưỡn người lấy quả bóng mới được đặt vào trên kệ cao nhất, thân hình nhỏ nhắn cố gắng khiễng chân vươn tay lấy quả bóng hệt như một đứa trẻ.
Lục Hồng Minh tập chung với quả bóng lại không để ý cái thứ cứ nhìn cậu bằng ánh mắt đăm chiêu đó. ‘’ Cuối cùng cũng lấy được. ‘’
Lục Hồng Minh lấy được đồ liền ném nhẹ trái bóng lên rồi nhanh nhẹn bắt lấy, cậu vui vẻ quay đầu chuyển bị về sân thể dục lại giật thót mình bởi cái ánh mắt như kiểu muốn đánh chén cậu tại chỗ.
Càng hốt hoảng hơn khi đó là người cậu muốn tránh mặt, Thẩm Mạnh. Vốn dĩ đã không muốn chạm mặt rồi mà cứ muốn né cục nợ thì cục nợ lại tự mò đến cửa.
_’’ dm...sao cậu cứ dí tôi hoài vậy? Tha tôi đi Thẩm Mạnh áhhh!!!’'_
trong nội tâm mỏng manh của thiếu niên đang nghĩ ra 7749 câu chửi dành tặng Thẩm Mạnh.
Cậu không muốn dính dáng gì tới hắn liền cúi gằm mặt nhìn đôi dày rồi tự tưởng tượng như hắn bị mù mà rón rén từ từ bước qua hắn.
Cữ ngỡ là bản thân bình an vô sự thì một bàn tay mạnh mẽ kéo hắn lại rồi áp sát vào tường, lưng đột nhiên cảm nhận một trận đau đớn giữ dội quả bóng trong tay cũng rơi xuống nền sàn lạnh lẽo lăn vài vòng.
Cậu muốn vươn tay định nhặt lấy quả bóng thì một lực mạnh mẽ lại nắm chặt cổ tay cậu. Thiếu niên đau đớn mặt đỏ bừng tức giận, cậu cố gắng dùng sức hất tay nam nhân ra nhưng chỉ nhận lại là sức ép trở nên mạnh hơn.
‘’ Thẩm Mạnh cậu bị điên à, tay tôi đau quá thả tôi ra ngay’’
Thẩm Mạnh tròn xoe mắt, đôi mắt lông mày nhướn lên một độ. Hắn nhếch mép cười để lộ rá hàm răng trắng, đều như hạt bắp.
‘’ Tôi bị điên sao? Cậu là người đầu tiên dám nói tôi như vậy đấy.’’
Nói rồi bàn tay to lớn của hắn nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cậu, ngón tay thon dài miết nhẹ lên đôi môi đỏ mọng màu cherry của cậu, ngón tay cứ mãi mân mê đôi môi ngọt cậu còn có thể cảm nhận được độ thô ráp tiếp xúc trên đầu ngón tay.
Cậu không ngờ tới một thiếu gia như Thẩm Mạnh ngón tay lại không mịn màng như trong tưởng tượng ngược lại còn có những vết chai sần thô ráp.
‘’ Cậu là cậu nhóc hôm đó? ‘’ Thẩm Mạnh nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc hỏi thẳng cậu.
Lục Hồng Minh bối rồi không ngờ nam nhân có thể nhận ra cậu dù hôm đó có trang điểm thay đổi diện mạo rất chỉn chu. Cậu khựng lại đôi chút mắt đảo liền vài vòng tìm cánh thoát thân.
Bỗng dưng một tiếng.
‘’ bộp ‘’
Lục Hồng Minh đá mạnh một cưới vào hạ bộ đối phương, Thẩm Mạnh không ngờ đến kết cục như vậy liền nhăn mặt mà khuỵu gối chống một tay xuống sàn, một tay bưng bít con kô đang nhức nhối của mình.
Lục Hồng Minh có cơ hội trốn thoát cậu liền chạy ra khỏi hắn nhanh nhẹn nhặt bóng lên ôm vào lòng, lúc sắp bước ra khỏi cửa Thẩm Mạnh cố gắng nhẫn nhịn cơn đau mà nói ra một câu.
‘’ Cậu làm thương tôi rồi..ah...cậu phải chịu trách nhiệm với tôi...làm người yêu tôi đi.’’
Hết câu Thẩm Mạnh nhăn nhó mặt tái canh như tàu lá chuối, chắn hắn lúc bấy giờ xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi mà Lục Hồng Minh ra tới cửa nghe những lời nói kia của hắn không khỏi tức giận mà chửi một câu.
‘’ Tên điên.’’
Là một trong những ngồi trường đứng trong top của cả nước nên không thể không phủ nhận trường cậu rất đẹp, ngay cả những cây trồng trong khuôn viên cũng đều là những loại cây quý hiếm hoặc những loài hoa thơm.
Một bên khác, Hạ Thiên Ân đang phàn nàn vì Mễ Liên cứ bắt y đi lấy đồ trong khi cả cái lớp có tận 25 nam. Mễ Liên cũng không vừa trừng mắt nhìn y.
‘’ Đầu năm không phải cậu cứ đi theo tôi nói hứa sẽ làm tất cả để vào đội bóng của lớp à? Sao? Giờ chán rồi ư?’’
Hạ Thiên Ân cứng họng, quả thật y từng nói vậy với Mễ Liên thật nhưng y cũng là con người mà, cũng biết mệt mà. Mọi người xung quanh nhìn hai người nhưng không có ngăn cản cuộc cãi vã của cả hai vì biết Mễ Liên không dễ đụng.
‘’ Để tôi đi cho ‘’
Thẩm Mạnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt sau đó liền đi về hướng người lúc nãy đi qua, Mễ Liên nhìn hắn không ngờ một người như hắn sẽ có ngày lại hành động trượng nghĩa như vậy liền lạnh mặt rời đi.
Thẩm Mạnh chân dài đi một lúc là đến nhà đa năng vừa lúc thấy cậu đang ở bên trong tìm bóng trong kho, hắn tiến đến khoanh tay đứng ở cửa nhìn.
Chỉ thấy người phía trước khiễng chân ưỡn người lấy quả bóng mới được đặt vào trên kệ cao nhất, thân hình nhỏ nhắn cố gắng khiễng chân vươn tay lấy quả bóng hệt như một đứa trẻ.
Lục Hồng Minh tập chung với quả bóng lại không để ý cái thứ cứ nhìn cậu bằng ánh mắt đăm chiêu đó. ‘’ Cuối cùng cũng lấy được. ‘’
Lục Hồng Minh lấy được đồ liền ném nhẹ trái bóng lên rồi nhanh nhẹn bắt lấy, cậu vui vẻ quay đầu chuyển bị về sân thể dục lại giật thót mình bởi cái ánh mắt như kiểu muốn đánh chén cậu tại chỗ.
Càng hốt hoảng hơn khi đó là người cậu muốn tránh mặt, Thẩm Mạnh. Vốn dĩ đã không muốn chạm mặt rồi mà cứ muốn né cục nợ thì cục nợ lại tự mò đến cửa.
_’’ dm...sao cậu cứ dí tôi hoài vậy? Tha tôi đi Thẩm Mạnh áhhh!!!’'_
trong nội tâm mỏng manh của thiếu niên đang nghĩ ra 7749 câu chửi dành tặng Thẩm Mạnh.
Cậu không muốn dính dáng gì tới hắn liền cúi gằm mặt nhìn đôi dày rồi tự tưởng tượng như hắn bị mù mà rón rén từ từ bước qua hắn.
Cữ ngỡ là bản thân bình an vô sự thì một bàn tay mạnh mẽ kéo hắn lại rồi áp sát vào tường, lưng đột nhiên cảm nhận một trận đau đớn giữ dội quả bóng trong tay cũng rơi xuống nền sàn lạnh lẽo lăn vài vòng.
Cậu muốn vươn tay định nhặt lấy quả bóng thì một lực mạnh mẽ lại nắm chặt cổ tay cậu. Thiếu niên đau đớn mặt đỏ bừng tức giận, cậu cố gắng dùng sức hất tay nam nhân ra nhưng chỉ nhận lại là sức ép trở nên mạnh hơn.
‘’ Thẩm Mạnh cậu bị điên à, tay tôi đau quá thả tôi ra ngay’’
Thẩm Mạnh tròn xoe mắt, đôi mắt lông mày nhướn lên một độ. Hắn nhếch mép cười để lộ rá hàm răng trắng, đều như hạt bắp.
‘’ Tôi bị điên sao? Cậu là người đầu tiên dám nói tôi như vậy đấy.’’
Nói rồi bàn tay to lớn của hắn nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cậu, ngón tay thon dài miết nhẹ lên đôi môi đỏ mọng màu cherry của cậu, ngón tay cứ mãi mân mê đôi môi ngọt cậu còn có thể cảm nhận được độ thô ráp tiếp xúc trên đầu ngón tay.
Cậu không ngờ tới một thiếu gia như Thẩm Mạnh ngón tay lại không mịn màng như trong tưởng tượng ngược lại còn có những vết chai sần thô ráp.
‘’ Cậu là cậu nhóc hôm đó? ‘’ Thẩm Mạnh nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc hỏi thẳng cậu.
Lục Hồng Minh bối rồi không ngờ nam nhân có thể nhận ra cậu dù hôm đó có trang điểm thay đổi diện mạo rất chỉn chu. Cậu khựng lại đôi chút mắt đảo liền vài vòng tìm cánh thoát thân.
Bỗng dưng một tiếng.
‘’ bộp ‘’
Lục Hồng Minh đá mạnh một cưới vào hạ bộ đối phương, Thẩm Mạnh không ngờ đến kết cục như vậy liền nhăn mặt mà khuỵu gối chống một tay xuống sàn, một tay bưng bít con kô đang nhức nhối của mình.
Lục Hồng Minh có cơ hội trốn thoát cậu liền chạy ra khỏi hắn nhanh nhẹn nhặt bóng lên ôm vào lòng, lúc sắp bước ra khỏi cửa Thẩm Mạnh cố gắng nhẫn nhịn cơn đau mà nói ra một câu.
‘’ Cậu làm thương tôi rồi..ah...cậu phải chịu trách nhiệm với tôi...làm người yêu tôi đi.’’
Hết câu Thẩm Mạnh nhăn nhó mặt tái canh như tàu lá chuối, chắn hắn lúc bấy giờ xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi mà Lục Hồng Minh ra tới cửa nghe những lời nói kia của hắn không khỏi tức giận mà chửi một câu.
‘’ Tên điên.’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook