Pt 14:

Một đêm, khoảng một giờ sáng.

Tôi đang ngủ say thì bị Lục Lan Châu đánh thức, anh ta nhanh chóng kéo tôi ra khỏi giường, trên tay cầm một khẩu súng lục mà tôi không biết là loại nào, sau đó dẫn tôi vào phòng làm việc chuyên biệt của anh ta, nhấn công tắc, bức tường phía sau di chuyển, suốt quãng đường anh ta luôn nắm chặt tay tôi, dắt tôi đi trong con đường bí mật đến một căn nhà gỗ cách biệt thự rất xa.

Trong căn nhà gỗ, trước khi cạn kiệt sức lực tôi nghe Lục Lan Châu nói: "Đừng sợ, ngủ đi."

Tôi nằm trong lòng anh ta và ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, trên đầu xuất hiện một luồng gió mạnh và âm thanh ầm ầm.

Tôi bị đánh thức bởi âm thanh ấy, ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh.

“Hoan Hoan, có người tới đón chúng ta.” Lục Lan Châu cất súng, dùng hai tay bịt chặt tai tôi rồi dẫn tôi ra khỏi nhà gỗ.

Bên ngoài ngôi nhà gỗ, một chiếc trực thăng đang đậu.

Khi chiếc trực thăng thuận lợi cất cánh, cũng là lúc ngôi biệt thự ven biển chúng tôi đang sống vang lên vô số tiếng súng, âm thanh của đạn bốc lên không ngừng...

Lục Lan Châu đã giúp tôi thoát khỏi một trận mưa bom bão đạn.

Chiếc trực thăng hạ cánh xuống một hòn đảo do lực lượng vũ trang chiếm đóng.

Trên đảo có rất nhiều ngôi nhà được làm bằng gỗ ẩn mình dưới rừng rậm, và người thống trị hòn đảo này là một người đàn ông tóc vàng, có râu quai nón.

Lục Lan Châu dẫn tôi đến trước mặt người đàn ông tóc vàng, anh ta ôm lấy Lục Lan Châu, nhiệt tình chào đón: "Hi, A Kha, cuối cùng thì cậu đã trở về!” Tiếp đó, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, “Wow… đây chính là cô gái của cậu sao, có vẻ như là đúng rồi. "

Người đàn ông tóc vàng rõ ràng nhìn giống một người đàn ông Trung Đông, ông ta có lông mày rậm và đôi mắt to, nhưng lại nhuộm tóc vàng, và những gì ông ta vừa nói lúc nãy là tiếng Trung chính gốc.

Ông ta định tiến tới ôm tôi một cái, Lục Lan Châu liền đi trước, dừng lại trước mặt tôi: "Đừng hành động thô lỗ với cô ấy."

Người đàn ông tóc vàng khịt mũi một cái cho thấy ông ta đã hiểu ý: "Tôi biết ở nước cậu có câu châm ngôn “vợ của bạn không nên động vào”. Nhưng A Kha à, cậu đang bảo vệ cô ấy một cách thái quá, ngay cả một cái ôm chào đón cũng không được."

Lục Lan Châu không thèm để ý lời ông ta, quay sang hỏi tôi, "Đói bụng không?"

Tôi khẽ gật đầu.

Người đàn ông tóc vàng lập tức hiểu ý Lục Lan Châu, anh ta nhiệt tình dẫn tôi và Lục Lan Châu vào một ngôi nhà nhìn từ bên ngoài trông rất bình thường, không khác gì những ngôi nhà gỗ khác trên đảo, nhưng bên lại được trang trí rất lộng lẫy.

Tôi ngồi cạnh Lục Lan Châu để anh ta chăm sóc mình, và thỉnh thoảng, tôi lại nhận được ánh mắt săm soi từ người đàn ông tóc vàng.

Tình trạng ốm nghén của tôi đã đỡ hơn rất nhiều, đến cả mùi tanh tôi cũng có thể ngửi được. Lục Lan Châu nướng cá, rắc một ít gia vị màu lên trên rồi gắp một miếng cho vào bát của tôi, sau đó lại lấy một con tôm khác bóc vỏ rồi cho vào bên trong bát.

Đến khi tôi lắc đầu nói đủ rồi, Lục Lan Châu mới thôi gắp thức ăn. Sau khi ăn xong, anh ta cầm khăn giấy lau miệng cho tôi, rồi nhìn qua người đàn ông tóc vàng đang ngồi đối diện với ánh mắt không hài lòng: "Nhìn đủ chưa?"

Người đàn ông tóc vàng ngay lập tức giải thích: "Không, không, không, A Kha à, tôi không có hứng thú với người phụ nữ của cậu đâu, tôi chỉ tò mò muốn biết điều gì đã khiến cậu giấu một người phụ nữ suốt bảy năm trời như thế. Tôi cho đã cho rằng cậu chỉ vì hứng thú nhất thời, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc cậu sẽ mang cô ấy theo khi quay về tổ chức. "

“Em dâu à,” người đàn ông tóc vàng mỉm cười chỉ vào các món ăn trên bàn, “Gần đây trên đảo thiếu thốn nguyên liệu nên tiếp đãi không được chu đáo, mong em thông cảm”.

Ở một nơi xa lạ, tôi cảm thấy hơi sợ người đàn ông này, hơn nữa, anh ta còn có vẻ không thân thiện chút nào.

Lục Lan Châu nhìn thấy tôi có vẻ sợ người đàn ông tóc vàng trước mặt, liền nói với anh ta: "Cậu cười khốn nạn vậy khiến người phụ nữ của tôi hoảng sợ đấy."

Người đàn ông tóc vàng: "... cậu mới khốn nạn ấy, cả nhà cậu đều khốn nạn."

Sau khi đáp trả Lục Lan Châu, anh ta quay sang nghiêm túc giới thiệu bản thân với tôi, "Em dâu, A Kha ngay cả lúc trốn chạy để bảo vệ tính mạng cũng đưa em theo, điều này cho thấy em vô cùng quan trọng đối với cậu ta. Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không cần xem nhau là người ngoài. Tên tôi là Mahote, là anh em của A Kha. "

Tôi nở một nụ cười thân thiện: "Tên của anh rất hay."

Mahote định hỏi tên tiếng Trung của tôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Lục Lan Châu liền không dám hỏi nữa. Sau đó anh ta nhìn xuống bụng tôi, không nhịn được mà nói một câu: "A Kha, tôi muốn làm cha đỡ đầu của con cậu!"

Cuộc nói chuyện giữa Lục Lan Châu và Mahote không nhắc đến tôi quá nhiều, khi họ bàn bạc công việc, họ sẽ dùng tiếng Ả Rập.

Nhưng họ không biết, trong lúc họ nói chuyện, tuy tôi không hiểu hết nhưng tôi có thể nghe ra một hai từ trong đó.

Trần Mặc tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Ả Rập. Khi chúng tôi yêu nhau, vì quá tò mò về chuyên ngành của anh ấy nên tôi thường hỏi anh ấy làm thế nào để nói một số từ hiếm trong tiếng Ả Rập.

Trong cuộc nói chuyện giữa Lục Lan Châu và Mahote, tôi đã nghe thấy họ nói về dầu mỏ, khủng bố và Trung Đông.

Tất cả những gì tôi biết về Lục Lan Châu chỉ là hacker, nhưng tôi chưa bao giờ biết, cũng không nghĩ đến việc anh ta có liên quan đến các tay súng nổi dậy ở Trung Đông.

Hóa ra.

Lục Lan Châu đưa tôi đến ngôi biệt thự trên núi sống bảy năm, chỉ để tránh sự ám sát của chính phủ Húc Quốc.

Mà ngày này của bảy năm sau, anh được tổ chức triệu hồi.

Trong suốt 7 năm đó, anh ta đã rất nhiều lần dung túng cho việc bỏ trốn của tôi. Tôi không biết liệu anh ta đang đấu tranh để giết chết ý chí phản kháng của tôi, hay chỉ là lấy đó làm trò tiêu khiển lúc buồn chán...

Vương quốc Đông Xu.

Dầu mỏ.

Trung đông.

Tôi không dám tiếp tục nghĩ thêm về việc Lục Lan Châu rốt cuộc là người như thế nào.

Anh ta vốn là một sinh viên đại học du học ở nước ngoài, tôi thực sự muốn biết những năm tháng ở đó, anh ta đã phải trải qua những gì, mới có thể khiến một người anh trai tiền đồ sáng lạn trong trí nhớ của tôi trở thành một tên tội phạm.

Một tên tội phạm liên quan đến khủng bố.

Pt 15:

Sau khi đến hòn đảo được canh giữ nghiêm ngặt này này, mỗi ngày tôi đều trông thấy những lô hàng chứa vũ khí được vận chuyển lên đảo.

Những người sống trên đảo đa số là người Châu Á, người Trung Đông, và một số ít đến từ Bắc Mỹ và Châu Âu.

Với tư cách là lão đại của hòn đảo này, sau khi Lục Lan Châu lên đảo, Mahote hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của anh ta.

Mahote rất tôn trọng Lục Lan Châu.

Và anh ta cũng rất tôn trọng tôi.

Về việc ăn uống hay quần áo, họ chưa bao giờ để tôi chịu thiệt thòi.

Mấy ngày nay, trên đảo bắt đầu xuất hiện nhiều tiếng súng.

Mỗi lần ngủ trưa, tôi thường bị nó làm giật mình tỉnh giấc.

Rồi một ngày.

"Em dâu."

Ngoài cửa, Mahote lịch sự gõ cửa hỏi: "Là tôi đây, tôi có thể vào không?"

Tôi đỡ bụng, đi ra ngoài mở cửa.

Sau khi bước vào phòng, Mahote đưa cho tôi một đôi vòng tay bằng vàng ròng, "Nghe nói người Trung Quốc thích tặng những vật bằng vàng cho những đứa trẻ mới sinh, chúc mừng sự ra đời của chúng."

Tôi cười nói: "Đại ca, đứa trẻ vẫn chưa chào đời mà anh đã tặng quà rồi".

Mahote lắc đầu cười khổ, "Em dâu, tình hình quốc tế gần đây không khả quan cho lắm... mà thôi, A Kha không muốn anh nói với em những chuyện này."

Anh ta dúi chiếc vòng vào tay tôi, trò chuyện như thường này: "Nhắc mới nhớ, tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy A Kha đưa em về đây. Trước đây khi A Kha liên lạc với tôi, cậu ấy đều nói là sẽ trả tự do cho em, còn nói em rất lạnh lùng. "

"Nhưng không hiểu vì sao, sau này cậu ấy lại nói rằng, em dường như đã bắt đầu bộc lộ cảm xúc của mình với cậu ấy. Còn đặt biệt hỏi tôi là, em thay đổi như vậy, có phải là vì không còn sợ cậu ấy nữa hay không."

Mahote muốn đưa tay vỗ vai tôi, nhưng sau khi nghĩ đến Lục Lan Châu rất hay ghen thì lại không dám chạm vào người tôi nữa, anh ta nhanh chóng thu tay về, "Một thời gian sau đó, A Kha nói em có thai. Cậu ấy đã nói với tôi muốn rời khỏi tổ chức để sống một cuộc sống bình thường với em. "

Mahote nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm, nói: "Tôi không hiểu rõ mối quan hệ giữa em và A Kha, nhưng tôi biết, từ trước đến nay, những thứ A Kha muốn thì cậu ta nhất định sẽ có được. Cậu ấy nói muốn từ bỏ em, không phải là cậu ấy sẽ thực sự để em đi, mà là..."

Anh ta bỗng dừng lại, nhận ra mình đã nói những điều không nên nói, thay vì tiếp tục thì anh chuyển sang vấn đề khác: "Nhưng A Kha của chúng ta là người trọng tình trọng nghĩa. Nhìn thấy em vẫn sống tốt như vậy, tôi cũng rất vui."

Mahote tặng quà xong, trò chuyện với tôi mấy lời, sau đó anh ta chào tôi rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

"Đại ca, xin chờ chút."

Anh ta bị tôi gọi lại.

Tôi hỏi chuyện tiếng súng bên ngoài là như thế nào, Mahote nói với tôi đó là do Lục Lan Châu đang giải quyết những tên phản bội.

Sau khi Mahote đi ra, tôi bắt đầu suy nghĩ về câu nói của anh ta "A Kha nói muốn từ bỏ em, không phải là cậu ấy sẽ thực sự để em đi, mà là...". Mà là gì chứ?

Tôi đoán, câu tiếp theo Mahote nói sẽ là:

Cậu ấy nói muốn từ bỏ em, không phải để em rời đi, mà là sẽ giết em.

Nếu không có được.

Anh ta sẽ phá hủy đến cùng.

Điều này rất phù hợp với tính cách của Lục Lan Châu.

Pt 16:

Trên đảo, căn bản mỗi ngày, đúng giờ đều có tiếng súng nổ.

Lục Lan Châu và Mahote bắt đầu trở nên bận rộn.

Lục Lan Châu không nói cho tôi biết anh ta đang làm gì, mà tôi cũng không hỏi để tránh gây rắc rối.

Anh ta tìm một cô gái mười bảy tuổi về để chăm sóc tôi. Tên tiếng Trung của cô gái đó là A Kim.

Thay vì chăm sóc, thực ra tôi cảm thấy giống như đang bị giám sát hơn.

A Kim giống như Mahote, đều đến từ nước Húc, biết tiếng Trung, nhưng cô ấy chỉ có thể nói một ít.

Tôi và cô ấy giao tiếp chủ yếu bằng tiếng Anh.

A Kim là một cô gái tốt, cô ấy lúc nào cũng cười, nhưng tôi luôn cảm thấy có một nỗi buồn vô tận ẩn dưới nụ cười kia, cô ấy đang che giấu điều gì đó bằng nụ cười của mình.

Đôi khi cô ấy hỏi tôi, đất nước của tôi trông như thế nào, liệu ở đó có chiến tranh, có những người dân nghèo khổ và một chính phủ kém năng lực như đất nước của cô ấy không.

Tôi sẽ luôn tự hào nói với cô ấy rằng: "Đất nước chúng tôi có một nền quốc phòng vững chắc, và đã không còn chiến tranh từ rất lâu rồi."

A Kim vô cùng thất vọng về đất nước của mình, nhưng cô ấy lại luôn tò mò về đất nước của tôi. Khi biết được điều ấy, cô ấy cười nhạt và thở dài, "Chị ơi, em cảm thấy ganh tị vì chị được sống trong một đất nước phát triển như vậy."

Câu tiếp theo, A Kim không biết dùng tiếng Trung để diễn tả, vì vậy cô ấy nói tiếng Anh: "Cầu mong chúa phù hộ cho em, kiếp sau được sinh ra ở một đất nước không có chiến tranh."

Trước khi tôi bị bắt cóc, tôi đã từng xem những tin tức liên quan đến nước Húc trên bản tin trong nước, nhưng những bản tin đó đều liên quan đến cuộc chiến tranh đang diễn ra ở nơi này.

Tiếp xúc với A Kim lâu dần, tôi càng học được nhiều điều từ cô ấy. Có lẽ do tôi được Lục Lan Châu đưa đến đây nên cả Mahote và A Kim đều không đề phòng tôi cho lắm.

Tôi biết được từ A Kim một số tin tức, tổ chức vũ trang nổi dậy mà cô ấy và Lục Lan Châu trực thuộc, ban đầu là một đội quân chính quy của chính phủ nước Húc.

Sau đó, các thành viên cấp cao của quân đội đã phát động một cuộc vũ trang nổi dậy, đứng về phe đối lập với chính phủ, trở thành tổ chức vũ trang chống chính phủ lớn nhất trên lãnh thổ nước này.

Hòn đảo này là nơi cất giấu đạn dược của tổ chức, vũ khí mua từ quốc tế sẽ được chuyển đến đây trước tiên, chỉ cần các tổ chức vũ trang ở đất nước này cần thuốc súng, hòn đảo sẽ lập tức đến hỗ trợ.

Đồng thời, trên đảo này cũng sẽ huấn luyện ra những chiến binh cống hiến hết mình cho tổ chức, đưa họ vào chiến trường nước Húc.

Thẳng thắn mà nói.

Hòn đảo này.

Vừa là kho đạn, vừa là bãi tập.

Tôi biết, dù là chính phủ nước Húc hay những phần tử vũ trang chống lại chính phủ như A Kim, thì mỗi người đều có những vị trí và giá trị khác nhau, vì vậy tôi không đào sâu nguyên nhân tại sao A Kim lại tham gia vào tổ chức vũ trang, chỉ hỏi cô ấy: "A Kim, em có muốn trở về đất nước của mình không?"

A Kim trả lời với giọng bình tĩnh, "Chị, đất nước của em vì bom đạn mà trở thành một bãi chiến trường từ lâu rồi. Dù có muốn trở về hay không, dường như đã không còn quan trọng nữa."

Đêm hôm đó, Lục Lan Châu bị thương trở về, sốt rất cao, trán còn nóng hơn cả nồi xông hơi.

Mahote đạp cửa phát ra âm thanh rất lớn, sau đó dìu Lục Lan Châu vào trong. Lúc đó tôi đang nằm trên giường chưa ngủ, bỗng nghe tiếng ai đẩy cửa vào phòng, tôi theo bản năng ngồi dậy, cảnh giác nhìn ra cửa.

Lục Lan Châu bị bắn một phát ở vai, anh ta dù bị thương nhưng vẫn nghĩ cho tôi, tôi còn nghe thấy anh ta hung dữ mắng Mahote: "Nhẹ chút đi, cô ấy đang ngủ, đừng đánh thức cô ấy."

Mahote: "... cậu là cái đồ không có nhân tính!"

Mahote dìu Lục Lan Châu vào nhà, tôi xuống giường đi tới đỡ anh ta, Mahote thấy tôi còn thức liền lẩm bẩm nói: "Cậu hung dữ với tôi làm gì, chẳng phải người phụ nữ của cậu vẫn còn thức sao!"

Bả vai Lục Lan Châu bị thương, máu dọc theo cánh tay chảy xuống sàn, nhìn thấy vết máu tôi có chút khó chịu, cau mày nhìn Mahote: "Đạn đã được lấy ra chưa?"

Mahote lắc đầu, "Tình hình lúc đó rất nguy cấp, không bận tâm đến việc lấy viên đạn ra."

"Đại ca, vậy anh mau gọi bác sĩ trước đi, em sẽ chăm sóc anh ấy ở đây."

"Được."

Tốc độ Mahote rất nhanh, sau ba phút sau anh ta đã đưa bác sĩ đến.

Sau khi bác sĩ xử lý vết thương, tôi đến bên giường ngồi xuống bên cạnh anh ta, để tránh vết thương tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, "Lần sau, lúc quay về đừng để bản thân bị thương nữa, được không?"

Trong chốc lát, Lục Lan Châu cảm thấy vết thương trên người không còn đau nữa.

Anh ta ghé sát vào tai tôi, thấp giọng nói: "Được, Hoan Hoan, anh hứa với em."

Pt 17:

Lục Lan Châu bị thương ở vai trái. Trong lúc hồi phục chấn thương, Mahote không biết từ đâu cầm một cây guitar trở về, anh ta nói rằng âm nhạc rất có lợi cho việc dưỡng thai nên để Lục Lan Châu chơi guitar cho tôi nghe, Mahote còn nói chơi guitar sẽ không làm ảnh hưởng đến sự hồi phục của Lục Lan Châu.

Lục Lan Châu, người luôn tỏ ra rất quyết đoán trong mọi việc giờ đây thực sự đã nghe theo lời khuyên của Mahote.

Khi không có việc gì làm, anh ta thích ngồi trên bậc thềm trước ngôi nhà gỗ và hát cho tôi nghe những bài hát tiếng Anh, hoặc những bài hát tiếng Trung mà tôi thích.

Cha ruột của tôi là người Hồng Kông, tôi có thể nói tiếng Quảng Đông, cũng thích nghe các bài hát tiếng Quảng Đông. Lục Lan Châu trước đây cũng vì tôi mà học tiếng Quảng Đông, còn học luôn cả những bài hát vùng này nữa.

Nếu Lục Lan Châu không phải là người có tính khí u ám, nếu anh ta không liên quan đến các tổ chức vũ trang ở nước Húc, thì có lẽ anh ta sẽ là một người bạn trai hoàn hảo.

Tôi đã từng rất kính trọng Lục Lan Châu.

Đáng tiếc.

Bảy năm qua, Lục Lan Châu đã tự mình phá hủy sự tôn trọng của tôi dành cho anh ta…

Lục Lan Châu ngừng đánh đàn, anh ta lặng lẽ nhìn tôi rồi cười khẽ.

Người con gái mình thích giờ đây đã an toàn ở bên cạnh, còn đang mang thai đứa con của mình.

Được ở bên cô ấy là hạnh phúc hơn bất kì điều gì.

Anh nhẹ nhàng gọi, "Hoan Hoan."

Tôi khôi phục tinh thần, đáp lại, "Hả?"

"Em thật đẹp."

Tôi cười gượng, "Em cảnh cáo anh, đừng có mà nói dối."

Anh ta nhìn tôi, trong mắt ngập tràn những vì sao: "Anh chưa bao giờ nói dối em điều gì."

Tôi nhướng mày cười, "Thật không?"

Anh ta kiên định trả lời: "Thật đấy."

Bây giờ, vị trí của tôi và Lục Lan Châu dường như bị đảo ngược.

Anh ta trở thành con mồi, còn tôi, biến thành thợ săn.

Anh ta đang đắm chìm.

Đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng do chính tay tôi dùng cả thời gian và sức lực, từng bước từng bước tạo nên.

Lúc nói những lời dối trá với Lục Lan Châu, bản thân tôi vô cùng thành thạo, “Anh, em hình như có chút thích anh rồi.” Tôi nhìn anh ta với ánh mắt tràn ngập sự yêu mến, cả biểu cảm lẫn giọng nói của tôi đều tỏ ra sự chân thành.

Chắc chắn sau khi nghe được điều này, Lục Lan Châu đã vui sướng đến phát điên, anh ta đặt cây đàn xuống, bước đến ôm chầm lấy tôi rồi xoay một vòng.

Vì sợ Lục Lan Châu làm ngã mình nên tôi dang tay liều mạng ôm chặt lấy cổ anh ta.

Tôi vỗ vỗ lưng "Mau thả em xuống."

Lục Lan Châu tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm: "Không thả."

Tôi cố ý dọa anh ta: "Bụng em đau."

Vừa nghe thấy thế, quả nhiên anh ta thật sự không dám đùa nữa, đặt tôi xuống, lo lắng nói: "Đau lắm không? Anh đi gọi bác sĩ."

Tôi nắm tay anh ta nở với một nụ cười, "Được rồi được rồi, em chỉ dọa anh thôi."

Lục Lan Châu lúc này mới hết lo lắng, nhẹ giọng cảnh cáo tôi: "Lần sau không được dọa anh như thế nữa."

Mahote đang dưới gốc cây nhìn chúng tôi, nói: "Hai người thật là nhàm chán..."

Lục Lan Châu liếc hắn một cái: "Anh có ý kiến?"

Mahote vội xua tay: "No no no, sao tôi dám có ý kiến gì chứ!” Anh ta hỏi cho vui chứ không quá coi trọng “Em bé cũng đã có rồi, hai người định khi nào tổ chức đám cưới?”.

Khi nghe đến từ đám cưới, tim tôi chùng xuống.

Ngày hôm sau, A Kim sáng sớm đã vội vàng đến vỗ cửa phòng.

Lục Lan Châu đang ngủ thì bị đánh thức, nhíu mày tức giận, xuống giường mở cửa: "Chuyện gì?"

A Kim nói một tràng tiếng Ả Rập, sau khi cô ấy nói liên tiếp một hơi dài, sắc mặt của Lục Lan Châu trở nên lạnh lẽo: "Được, tôi biết rồi, cô bảo Mahote thu xếp trước đi, tôi sẽ đến ngay."

Lục Lan Châu quay lại, thấy tôi cũng đã thức dậy, đang dụi mắt nhìn mình, anh ta ngay lập tức thay đổi thái độ, dịu dàng nói với tôi: "Hoan Hoan, hiện giờ đang xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta phải rời khỏi hòn đảo này. "

"Nhưng vết thương của anh vẫn chưa khỏi..."

"Không sao đâu Hoan Hoan," anh ta bóp nhẹ mũi của tôi và cười, "Mèo con nhà ta đã biết quan tâm đến người khác rồi, thật tốt."

Lục Lan Châu biết tình hình hiện tại của tôi không thích hợp di chuyển khắp nơi, "Hoan hoan." Anh nắm gáy tôi, vùi đầu tôi sâu vào trong lòng, "Anh hứa với em, đây là lần cuối cùng, sau này chúng ta sẽ đến sống ở nước Húc, đó sẽ là nhà của chúng ta."

Lục Lan Châu cúi đầu, lại đưa tay sờ lên bụng của tôi, ánh mắt dịu dàng âu yếm: "Nhóc con, ba sẽ đưa con đến nơi ở mới, trên đường đi con phải ngoan ngoãn nghe lời, không được quậy."

Tôi cũng đặt tay lên bụng, cách lớp da tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ, nó đang lớn lên từng ngày dưới sự nuôi dưỡng của tôi, sẽ thật tuyệt nếu bố nó không phải là Lục Lan Châu...

Như vậy, tôi sẽ yêu nó rất nhiều.

Lục Lan Châu không để tôi động đến bất kỳ thứ gì, tôi chỉ cần đi theo anh ta vào trực thăng.

A Kim cũng cùng đi với chúng tôi. Trước khi lên trực thăng, tôi đã nhìn quanh hòn đảo lần cuối, tôi sống ở đây gần một tháng, xung quanh toàn là nước, nếu không có thuyền thì tôi không thể chạy trốn được. Căn bản là không cách nào chạy thoát.

Pt 18:

Lục Lan Châu đưa tôi đến một thành phố tên là Abo ở nước Húc, trụ sở của tổ chức nằm khuất trong những ngọn núi phía cực Bắc thành phố.

Đất nước Húc nằm ở Trung Đông, là một nền văn minh cổ đại.

Đáng tiếc, trong mười năm qua, tất cả các thế lực trong lãnh thổ nước này đều “Người đánh ta, ta đánh trả”, trở thành một mớ hỗn độn.

Vô số di vật văn hóa đã bị đánh cắp và bán ra nước ngoài để đổi lấy vũ khí.

Vô số di tích đã bị biến thành đống đổ nát dưới sự tàn phá của bom đạn.

Một nền văn minh cổ đại giờ chỉ còn là một mô hình thu nhỏ.

Tổ chức vũ trang chống chính phủ mà Lục Lan Châu tham gia, với sự can thiệp và trung gian của nhiều quốc gia, đã bắt tay với chính phủ nước Húc. Chính phủ nước này công nhận tính hợp pháp của tổ chức của họ trong trong nước và trao quyền tự trị cho họ. Có nghĩa là, tất cả các khu vực do tổ chức vũ trang này thống trị đều thuộc quyền kiểm soát của họ, nhưng trên danh nghĩa, những khu vực đó vẫn do chính phủ quản lý.

Vì vậy, trong tình huống thuận lợi, thủ lĩnh của tổ chức này - Hajasha - đã triệu hồi Lục Lan Châu và Mahote về trụ sở chính ở thành phố Abo.

Lục Lan Châu muốn trở lại, đương nhiên sẽ mang theo tôi đi cùng.

Từ biệt thự đến hòn đảo, giờ đến thành phố Abo.

Tôi ngày càng xa Trung Quốc, xa quê hương...

Vào đêm đầu tiên trở về nước Húc, Hajasha đích thân tổ chức yến tiệc để rửa sạch bụi trần cho Lục Lan Châu và Mahote.

Hajasha là một người đàn ông có khuôn mặt râu ria rậm rạp, đầu đội khăn xếp màu đen, mặc áo choàng đen. Ông có một đôi mắt sắc bén có thể nhìn xuyên thấu lòng người.

Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, Hajasha đã mỉm cười thể hiện thành ý, nhưng ánh mắt ông ta lại đáng sợ đến mức khiến tôi rùng mình.

Lục Lan Châu dạy tôi nói một câu tiếng Ả Rập, có nghĩa là “xin chào”.

Tôi đã nói theo như vậy.

Trái lại, Hajasha không tỏ ra thận trọng với tôi, ông ta nhìn ra được sự cảnh giác trong mắt tôi nhưng lại không bận tâm. Hajasha biết tôi không hiểu tiếng Ả Rập nên trong suốt cuộc trò chuyện, ông ta đã giao tiếp với tôi bằng tiếng Anh.

"Hoan Hoan, tôi nghe thấy A Kha gọi cô như thế, tôi có thể gọi cô như vậy không?"

Tôi mỉm cười nói, "Tất nhiên là được."

"A Kha đưa cô về đây vì cậu ấy tin tưởng cô, nếu cậu ấy đã tin, vậy thì tôi cũng tin."

Trong mắt Hajasha ngập tràn ý cười. Ông ta nhìn tôi, dường như đang hồi tưởng về một người phụ nữ phương Đông khác: "Cô không giống mẹ của A Kha, nhưng tính khí thì rất giống với bà ấy, cả hai người đều rất dịu dàng."

Câu tiếp theo, ông ta tỏ ra rất thành kính: "Chào mừng đến với thành phố Abo, cô gái phương Đông xinh đẹp của A Kha."

Tôi theo Lục Lan Châu rời hòn đảo đến thành phố Abo, A Kim vẫn ở bên cạnh tôi, một bước cũng không rời.

Tôi biết rất rõ cô ấy chính là tai mắt của Lục Lan Châu, tôi đi đâu thì cô ấy cũng sẽ theo đó.

Sau khi trở lại thành phố Abo, Lục Lan Châu lại trở nên bận rộn, ngày nào anh ta cũng đi sớm về khuya.

Tôi vẫn không hỏi những việc anh ta làm.

Thứ nhất là tôi không quan tâm.

Thứ hai, tôi không muốn biết anh ta định làm gì.

Sau đó, Lục Lan Châu đã chủ động nói cho tôi biết, trong thời gian này, anh ta sẽ bàn giao quyền cai quản khu vực gần thành phố Abo cho các quan chức của chính phủ nước Húc.

Trong hơn 80 thành phố ở đất nước này, chính phủ chỉ kiểm soát chưa đến 1/3 khu vực, còn lại các thành phố đều nằm trong tay của hơn 10 tổ chức vũ trang lớn nhỏ chống lại quân đội chính phủ.

Thân phận hacker chỉ là lớp vỏ ngụy trang của Lục Lan Châu, thân phận thực sự của anh ta chính là trợ thủ của Hajasha, là người chỉ huy mà Mahote vô cùng kính trọng.

Nhưng so với thân phận của Lục Lan Châu, có một vấn đề khiến tôi vô cùng phiền não.

Đứa bé trong bụng tôi được tròn sáu tháng rồi.

Cho dù là lúc bắt đầu hay hiện tại, tôi cũng không có ý định sinh con cho anh ta.

Nếu điều này còn kéo dài thêm nữa, tôi sợ mình sẽ mềm lòng mất.

Một khi đứa trẻ này được sinh ra.

Tôi không thể đảm bảo rằng, nó sẽ không đánh thức tình mẫu tử yếu ớt trong trái tim tôi, càng không chắc nó sẽ không phải là nguyên nhân khiến Lục Lan Châu giam cầm tôi mãi mãi.

Hơn nữa, tôi không thể chịu đựng được việc ở bên Lục Lan Châu cả đời này. Mỗi lần tiếp xúc với anh ta, dù chỉ đơn giản là ngủ cạnh thôi, tôi cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Cảm giác ghê tởm này ngày càng mãnh liệt hơn sau khi tôi biết tin mình có thai.

Mỗi ngày, tôi bắt đầu nghe những câu chuyện từ A Kim, dần dần tôi biết thêm nhiều điều.

A Kim nói rằng toàn bộ thành phố Abo cũng như khu vực 50 dặm bên ngoài thành phố, đều là những nơi mà tổ chức của cô ấy kiểm soát.

Tôi cũng được biết rằng, có một bệnh viện ở thành phố Abo chỉ phục vụ cho tổ chức và không mở cửa cho người dân. Các bác sĩ trong đó đều là những du học sinh ở nước ngoài trở về, có y thuật rất cao và kinh nghiệm dày dặn, tốt hơn trên đảo rất nhiều.

Lần đầu tiên, tôi cố tình làm sảy thai trong nhà tắm của biệt thự vì lúc đó thai nhi vẫn còn rất nhỏ.

Nhưng trong khoảng thời gian ở trên đảo, cái thai đã lớn gần năm tháng tuổi. Một đứa trẻ năm tháng tuổi, nếu chẳng may gặp tai nạn ngoài ý muốn, thì bắt buộc tôi phải phá thai mới có thể giữ được mạng của mình. Mặc dù trên đảo có bác sĩ, nhưng điều kiện y tế đâu thể đảm bảo rằng tôi sẽ không chết nếu tôi bị sảy thai.

Vì vậy trong hơn một tháng ở trên đảo, tôi luôn an phận, không dám làm điều gì quá khích.

Tôi muốn sống.

Tôi phải sống.

Sống để quay về gặp những người hâm mộ, còn cả Trần Mặc của tôi nữa.

Pt 19:

Buổi chiều, A Kim cầm theo vài cuốn sách bước vào phòng, "Chị ơi, em đã mua sách chị cần rồi đây."

Lúc đó, tôi đang nằm trên ghế tựa, buồn chán nghịch ngón tay.

“Cảm ơn.” Tôi đưa tay nhận cuốn sách mà A Kim đưa, đặt nó lên chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh ghế dài, phía trên bìa sách có in hình một em bé rất đáng yêu.

Đây là những cuốn sách về kiến ​​thức nuôi dạy con cái, tôi để A Kim mua chỉ để đóng kịch trước mặt Lục Lan Châu, thực ra tôi cũng không định đọc.

A Kim lấy một chiếc ghế đến ngồi xuống cạnh tôi, cầm con dao bắt đầu gọt táo.

"Chị à, chắc chị thích trẻ con lắm. Trước khi con chị với anh A Kha chào đời, chị đã bắt đầu đọc sách về cách nuôi dạy con." A Kim ở với tôi được hơn một tháng, cả tôi và cô ấy đều không dùng tiếng Anh để nói chuyện với nhau.

Câu nói bất ngờ của A Kim khiến trái tim tôi run lên, tôi không thốt ra được câu trả lời, cố tỏ ra bình tĩnh, gượng cười: "Tôi đọc cuốn sách này vì muốn trở thành một người mẹ tốt”.

Tôi thích trẻ con.

Nhưng, tôi không thích con của tôi với Lục Lan Châu.

“Chị, đây này.” A Kim không nhận ra việc tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy, cô ấy cắt quả táo thành hai miếng và đưa cho tôi miếng lớn hơn.

“A Kim, tôi có thể ra ngoài đi dạo không?” Tôi giả vờ tỏ ra tự nhiên hỏi.

A Kim cắn một miếng táo, lắc đầu: "Không được đâu chị, anh A Kha nói chị chỉ có thể ở lại đây, trong nhà này, không được ra ngoài."

Tôi thở dài chán nản nói, "Nhưng A Kim, tôi chán..."

A Kim cũng khẽ thở dài: "Chị à, em biết chị thật buồn chán, nhưng em phải nghe lời anh A Kha."

"Em rất kính trọng anh ta?"

"Vâng ạ."

"Tại sao?"

Mắt A Kim hiện lên ý cười, "Bởi vì anh A Kha rất tài giỏi, anh ấy đã cứu em và anh trai em."

"Đã cứu em và anh trai em?"

Thấy tôi có hứng thú với câu chuyện, A Kim đã hăng hái kể cho tôi nghe: "Lần đầu tiên em gặp anh A Kha là 8 năm trước."

"Lúc đó, ba anh em em đang đi làm nhiệm vụ và bị mắc kẹt tại một thị trấn nhỏ cách xa thành phố Abo. Khi chạm trán với kẻ thù, bọn em lại sắp hết đạn nên chỉ có thể phòng thủ, không dám vội vàng tấn công. Khi đám người kia chuẩn bị xâm nhập vào căn cứ của bọn em, anh A Kha đã dẫn người đến cứu kịp thời."

“Chị, chị biết không!” A Kim hào hứng kể, “Lúc em và anh trai em tuyệt vọng nhất, anh A Kha đã dẫn theo thuộc hạ xuất hiện trước mặt bọn em. Khi đó trông anh ấy như một vị anh hùng vậy."

Tôi nhẫm tính thời gian, tám năm trước... "Tám năm trước, em mới chín tuổi, còn nhỏ như vậy mà đã vác ​​súng đi làm nhiệm vụ rồi sao?"

Tôi có thể đoán được nhiệm vụ mà A Kim nói có lẽ không phải là việc gì tốt.

A Kim cười nhẹ như không có gì to tát: "Trong tổ chức của bọn em, những đứa trẻ cầm súng không được tính trẻ con, mà là một chiến binh anh dũng."

Câu nói của cô ấy khiến tôi bị sốc.

Một đứa trẻ cầm súng không được tính là trẻ con, mà là một chiến binh anh dũng sao?

Tôi sốc đến mức không thốt nên lời, ngẩn người ra nhìn cô ấy. Trong mắt hiện lên sự sợ hãi đối với tổ chức vũ trang mà A Kim đã tham gia.

Thật là điên rồ khi bắt một đứa trẻ cầm súng...

Trẻ em là niềm hy vọng của gia đình, đất nước. Những đứa trẻ cần được bảo vệ chứ không phải cầm súng trong tay.

Hồi ấy chẳng qua tôi chỉ đơn thuần sợ Lục Lan Châu.

Nhưng bây giờ, tôi còn sợ cả tổ chức vũ trang của thành phố Abo này, bao gồm cả A Kim.

"Bảy năm trước, anh A kha biến mất không rõ tung tích sau một vụ ám sát."

"Cho đến hai tháng trước, anh A Kha đã xuất hiện, còn đưa cả chị lên đảo."

"Chị, em cảm thấy rất biết ơn anh A Kha vì đã cứu mạng em và anh trai. Vì vậy, em phải nghe theo lệnh của anh A Kha."

Tôi mỉm cười vuốt tóc A Kim: "Được rồi, vì anh ta không cho tôi ra ngoài, nên tôi phải ngoan ngoãn nghe lời thôi."

"Chị..." A Kim dường như đang do dự, muốn nói gì đó nhưng chưa dám.

"Sao?"

"Thật ra bây giờ, thành phố Abo cũng không yên bình lắm, vì vậy nên thủ lĩnh đã ra lệnh cho anh A Kha trở về, nếu không anh ấy cũng sẽ không đưa chị đến thành phố này đâu. Thế nên, anh A Kha không để chị đi ra ngoài là vì đảm bảo sự an toàn cho chị đấy. "

Lục Lan Châu có thực sự muốn bảo vệ tôi hay không, tôi không biết. Tất cả những gì tôi biết là anh ta muốn giới hạn phạm vi hoạt động của tôi.

Tối hôm đó, lúc Lục Lan Châu trở về, tôi đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, tôi ngủ rất sâu nên không cảm giác được có người nằm bên cạnh.

Buổi sáng tỉnh dậy Lục Lan Châu vẫn ở đó.

Tôi có linh cảm rằng sau khi Lục Lan Châu bận rộn một thời gian, anh ta sẽ không ra ngoài làm việc nữa, mà sẽ ở lại chăm sóc tôi đến lúc sinh.

Tôi nhìn xuống cái bụng ngày một lớn của mình, rồi lại nhìn sang Lục Lan Châu, tôi hận anh ta sao?

Đúng.

Cuộc sống của tôi vốn không phải như thế này.

Tôi không nên mang thai đứa con của Lục Lan Châu, cũng không nên ở lại thành phố Abo.

Tôi vốn thuộc về sân khấu, thuộc về chính mình, không phải bị giam cầm như một con chim trong lồng như thế này.

Nếu không phải bị mất tích, tôi sẽ cưới Trần Mặc và trở thành bà Trần.

Anh ấy đã cầu hôn tôi trước khi tôi biến mất.

Trần Mặc, Trần Mặc...

Tôi thầm gọi cái tên này hai lần, nước mắt như sắp tràn tràn ra. Trần Mặc của tôi là một người đàn ông rất ưu tú.

Sau đó, đúng như tôi dự đoán, sau hơn mười ngày đàm phán liên tục về các vấn đề cai quản các khu vực gần Thành phố Abo, tất cả đều đã được giải quyết.

Lục Lan Châu bắt đầu rảnh rỗi, đích thân đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra thai nhi, anh ta chủ động hỏi bác sĩ về ngày dự sinh của tôi và những điều cần lưu ý trong kì thai cuối, giống hệt như một người chồng thực thụ.

Sau khi từ bệnh viện trở về, quyền tự do cá nhân của tôi vẫn bị hạn chế, tôi vẫn bị theo sát mỗi ngày.

Trong giai đoạn buồn chán và tẻ nhạt này, mỗi ngày sau khi thức dậy, tôi đều phải tự thôi miên mình, Diệp Hoan Ngôn, mày phải cố chịu đựng, còn có người đang đợi mày trở về.

Tuy nhiên, dù cố thôi miên bản thân đến mức nào, con người ta cũng sẽ có những lúc suy sụp.

Tôi rất sợ bản thân sẽ gục ngã.

Ngay khi tôi nghĩ đến việc sẽ sinh đứa trẻ này ở đây, bị mắc kẹt ở thành phố này cả đời, sống như một cái xác không hồn bên cạnh Lữ Lan Châu, mọi thứ như không cách nào có thể xoay chuyển.

Một lần khác, khi Lục Lan Châu cùng tôi đến bệnh viện khám sản, anh ta nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp nên phải rời đi.

Trước khi đi, anh ta còn cử nhiều người đến bệnh viện để đưa tôi và A Kim trở về.

Nhưng trên đường đi, chúng tôi đã bị tấn công.

Người do A Kim và Luc Lan Châu phái tới luôn bảo vệ tôi, nhưng đám côn đồ đó rất hung hãn, lại còn đông người. Mục tiêu của chúng rất rõ ràng, chúng dám công khai bắt cóc tôi ở thành phố Abo này, dưới con mắt của Lục Lan Châu.

Pt 20:

Thời gian chậm rãi trôi.

Đã ba tiếng kể từ lúc tôi bị bắt cóc.

Tôi bị bọn côn đồ bịt mặt, trói vào một chiếc ghế gỗ bằng dây thừng dày, không thể cử động được.

A Kim không ở bên cạnh, hai mắt tôi bị che bằng vải đen nên tôi không biết mình đang ở nơi nào.

Nhưng điều duy nhất tôi biết là, mục đích của chúng không phải muốn lấy mạng tôi.

Nói thẳng ra, nhóm người này không nhằm vào tôi.

Bọn chúng mang đồ ăn cho tôi ba bữa ăn một ngày, thậm chí còn đút tôi ăn từng miếng một.

Khi tôi cần đi vệ sinh, bọn chúng yêu cầu lính canh tháo dây trói tay và chân của tôi.

Cứ như vậy, tôi bị nhốt được một ngày.

Chiều hôm sau, tôi nghe thấy tiếng còi hú, tiếng súng nổ và tiếng bước chân hỗn loạn, có vẻ như là có người đến cứu tôi.

Tôi không thể đảm bảo liệu Lục Lan Châu có tìm thấy tôi hay không, nhưng tôi quyết định đánh cược một lần.

Trong lúc bị trói, tôi luôn suy nghĩ một vấn đề.

Chân tôi bị bọn chúng trói vào góc ghế bằng dây thừng, nếu tôi dùng chân làm điểm tựa rồi di chuyển trọng tâm sang bên trái hoặc bên phải, thì cả ghế và người sẽ cùng rơi xuống đất. Nếu có thể đảm bảo bụng tôi sẽ đập xuống đất, thì liệu đứa trẻ có sống không?

Tiếng súng càng lúc càng dữ dội bên tai.

Trái tim tôi bắt đầu run rẩy.

Trước đây, tôi không dám làm điều điên rồ này vì sợ bọn chúng sẽ không cứu cả tôi và đứa trẻ.

Nhưng bây giờ.

Tôi muốn đặt cược một lần.

Tôi cá Lục Lan Châu sẽ đến cứu tôi.

Tôi cá rằng đứa trẻ trong bụng tôi sẽ không được sinh ra một cách suôn sẻ.

Nếu đứa trẻ này được sinh ra, nó sẽ luôn làm tôi nhớ về quá khứ kinh khủng của mình.

Mà sự dơ bẩn đó bắt nguồn từ việc tôi mang thai đứa con của kẻ đã cưỡng hiếp tôi.

Tam quan của tôi không cho phép chấp nhận điều này, không thể nào!

Con ơi, mẹ không dám cầu xin sự tha thứ của con, nhưng mẹ mong con có thể đầu thai vào một nơi khác tốt đẹp hơn.

Tôi hít thở thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho những việc sẽ làm tiếp theo.

...

Khi Lục Lan Châu lao vào trong, anh ta cởi bỏ sợi dây trên người rồi bế tôi lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau lan khắp cơ thể, một nỗi đau cào xé tim gan.

Đau, rất đau...

Nỗi đau này.

Còn hơn gấp trăm lần nỗi đau khi Lục Lan Châu dùng súng bắn tôi.

(Còn tiếp)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương