Gia Tộc Ma Cà Rồng 4: Sứ Mệnh Của Dòng Họ Van Alen
-
Chương 42: Bliss
Nếu Dylan không tới với cô, có lẽ cô nên đi tìm anh ấy. Hội Kín đã thúc giục các thành viên mới gần đây nhất của mình phải thực hiện các liệu pháp hồi tưởng để tiếp cận với các kiếp sống trong quá khứ của họ và học hỏi từ những kiến thức gom góp được để sẵn sàng cho những kinh nghiệm quý giá hao la rộng lớn của mình.
Bliss ngồi vắt chân chữ ngũ trên chiếc giường công chúa. Cô nhắm mắt lại và bắt đầu chìm sâu phân tách những phần ký ức của rất nhiều cuộc sống. Đây là những hiểu biết. Bài luyện tập về việc tìm ra bản thân bạn thực sự là ai. Cô ở trong khoảng không, trong không gian giữa ý thức tỉnh táo và cái tôi tiềm thức của mình... trước đây cô là ai? Cơ thể nào đã được linh hồn cô lựa chọn ẩn mình trong những giai đoạn trước kia?
Cô đang khiêu vũ trong một phòng khiêu vũ đông đúc. Cô đã mười sáu tuổi, mẹ đã để cô vén mái tóc của mình lên lần đầu tiên... và cô đang cười bởi vì tối nay cô sẽ gặp chàng trai có thể sẽ là chồng cô... thậm chí trước cả khi anh ta tới đứng trước mặt cô và mời cô nhảy, cô đã biết khuôn mặt của anh ta.
- Maggie - Anh ta mỉm cười. Anh ta luôn giữ mái tóc của mình như thế này sao?
Dù là ở thế kỷ mười chín, Dylan - hay Huân tước Burlington - cũng khiến trái tim cô đập thình thịch.
Nhưng rồi sau đấy, chuyện gì đó đã xảy ra trong bữa tiệc - Vị khách thì thầm những lời dối trá vào tai cô. Ra lệnh cho cô phải giết người. Maggie không nghe lời hắn ta. Maggie không muốn điều đó, không tin vào nó... và trước khi Bliss có thể mở mắt ra, cô đã cảm thấy dòng nước lạnh giá xung quanh cô.
Maggie Stanford đã tự trầm mình ở Hudson. Bliss ngắm nhìn dòng sông tối đen u ám, cảm thấy hai lá phổi bỏng rát và trái tim cô dập yếu dần.
Khi Bliss đi tiếp về phía sau, tất cả vẫn giống thế. Goody Bradford đã tự thiêu mình bằng ngọn lửa, đổ dầu qua đầu mình, rồi cô ta châm một que diêm và để ngọn lửa nuốt chửng lấy mình. Giulia de Medici “tình cờ” ngà khỏi ban công trong biệt thự của gia đình ở Florence, cơ thể nát bấy của cô nằm méo mó giữa trung tâm quảng trường.
Nhanh như chớp, tất cả những hình ảnh, mọi “cái chết” mà Bliss đã trải qua hiện ra trước mắt. Nhưng rồi sau đó... Maggie bước ra khỏi nhà tang lễ, Goody Bradford sống sót trong ngọn lửa. Giulia đứng dậy sau cú ngã.
Không một ai trong số họ thành công trong việc tự kết liễu cuộc sống của mình, hay xua đuổi bóng ma đang ám ảnh họ. Tất cả bọn họ đều đã thử và tất cả đều thất bại.
Bliss đã hiểu.
Tôi phải chết đi.
Bởi vì nếu cô chết - chết đi một cách thực sự - nếu cô tìm ra một cách nào đó để không bao giờ quay trở lại. thì Vị khách cũng sẽ chết. Hắn ta sẽ không bao giờ có cơ hội để thực hiện những điều mà hắn ta đang định làm.
Chính là nó. Đó chính là cách duy nhất. Cô đã biết điều đó.
Không có cách nào thoát ra khỏi Vị khách. Cô sẽ không thể sống sót. Cô và Vị khách bị khoá chặt với nhau trong một mối liên kết số mệnh. Nếu cô có thể giết chết linh hồn của mình, dòng máu bất tử trong tay cô. Cô cũng sẽ mang cái chết đến cho hắn.
Cô sẽ phải thực hiện sự hy sinh này, nếu không những cảnh tượng hãi hùng, tương lai kinh hoàng đó sẽ không thể tránh khỏi. Cô là vỏ bọc cho một con quỷ. Và chừng nào cô còn sống, thì hắn ta cũng còn sống.
- Dylan, anh đã biết điều đó phải không? Anh đã hiết điều mà em sẽ phải làm. Ngay từ đầu - cô thì thầm.
Từ trong bóng tối, Dylan cuối cùng cũng xuất hiện. Cậu nhìn cô buồn rầu.
- Anh không muốn nói cho em biết điều đó.
Bliss ngồi vắt chân chữ ngũ trên chiếc giường công chúa. Cô nhắm mắt lại và bắt đầu chìm sâu phân tách những phần ký ức của rất nhiều cuộc sống. Đây là những hiểu biết. Bài luyện tập về việc tìm ra bản thân bạn thực sự là ai. Cô ở trong khoảng không, trong không gian giữa ý thức tỉnh táo và cái tôi tiềm thức của mình... trước đây cô là ai? Cơ thể nào đã được linh hồn cô lựa chọn ẩn mình trong những giai đoạn trước kia?
Cô đang khiêu vũ trong một phòng khiêu vũ đông đúc. Cô đã mười sáu tuổi, mẹ đã để cô vén mái tóc của mình lên lần đầu tiên... và cô đang cười bởi vì tối nay cô sẽ gặp chàng trai có thể sẽ là chồng cô... thậm chí trước cả khi anh ta tới đứng trước mặt cô và mời cô nhảy, cô đã biết khuôn mặt của anh ta.
- Maggie - Anh ta mỉm cười. Anh ta luôn giữ mái tóc của mình như thế này sao?
Dù là ở thế kỷ mười chín, Dylan - hay Huân tước Burlington - cũng khiến trái tim cô đập thình thịch.
Nhưng rồi sau đấy, chuyện gì đó đã xảy ra trong bữa tiệc - Vị khách thì thầm những lời dối trá vào tai cô. Ra lệnh cho cô phải giết người. Maggie không nghe lời hắn ta. Maggie không muốn điều đó, không tin vào nó... và trước khi Bliss có thể mở mắt ra, cô đã cảm thấy dòng nước lạnh giá xung quanh cô.
Maggie Stanford đã tự trầm mình ở Hudson. Bliss ngắm nhìn dòng sông tối đen u ám, cảm thấy hai lá phổi bỏng rát và trái tim cô dập yếu dần.
Khi Bliss đi tiếp về phía sau, tất cả vẫn giống thế. Goody Bradford đã tự thiêu mình bằng ngọn lửa, đổ dầu qua đầu mình, rồi cô ta châm một que diêm và để ngọn lửa nuốt chửng lấy mình. Giulia de Medici “tình cờ” ngà khỏi ban công trong biệt thự của gia đình ở Florence, cơ thể nát bấy của cô nằm méo mó giữa trung tâm quảng trường.
Nhanh như chớp, tất cả những hình ảnh, mọi “cái chết” mà Bliss đã trải qua hiện ra trước mắt. Nhưng rồi sau đó... Maggie bước ra khỏi nhà tang lễ, Goody Bradford sống sót trong ngọn lửa. Giulia đứng dậy sau cú ngã.
Không một ai trong số họ thành công trong việc tự kết liễu cuộc sống của mình, hay xua đuổi bóng ma đang ám ảnh họ. Tất cả bọn họ đều đã thử và tất cả đều thất bại.
Bliss đã hiểu.
Tôi phải chết đi.
Bởi vì nếu cô chết - chết đi một cách thực sự - nếu cô tìm ra một cách nào đó để không bao giờ quay trở lại. thì Vị khách cũng sẽ chết. Hắn ta sẽ không bao giờ có cơ hội để thực hiện những điều mà hắn ta đang định làm.
Chính là nó. Đó chính là cách duy nhất. Cô đã biết điều đó.
Không có cách nào thoát ra khỏi Vị khách. Cô sẽ không thể sống sót. Cô và Vị khách bị khoá chặt với nhau trong một mối liên kết số mệnh. Nếu cô có thể giết chết linh hồn của mình, dòng máu bất tử trong tay cô. Cô cũng sẽ mang cái chết đến cho hắn.
Cô sẽ phải thực hiện sự hy sinh này, nếu không những cảnh tượng hãi hùng, tương lai kinh hoàng đó sẽ không thể tránh khỏi. Cô là vỏ bọc cho một con quỷ. Và chừng nào cô còn sống, thì hắn ta cũng còn sống.
- Dylan, anh đã biết điều đó phải không? Anh đã hiết điều mà em sẽ phải làm. Ngay từ đầu - cô thì thầm.
Từ trong bóng tối, Dylan cuối cùng cũng xuất hiện. Cậu nhìn cô buồn rầu.
- Anh không muốn nói cho em biết điều đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook