- Sky, dậy đi! Dậy đi! Cậu đang bị ác mộng thôi! Dậy đi!
Schuyler mở mắt ra. Cô đang ngồi dậy, chiếc giường là 1 mớ hỗn độn của những tấm chăn và khăn trải giường.
Oliver ngồi bên cạnh cô, tay anh đặt trên vai cô.
- Cậu đã mơ, anh nói. Lại giấc mơ đó.
Cô gật đầu, kéo đầu gối lên đến cằm. Giấc mơ đó. Luôn luôn.
Kể từ khi cô thoát khỏi Leviathan vào đêm đó ở Paris, Schuyler đã có cùng 1 giấc mơ, 1 giấc mơ giống nhau mỗi đêm, như thể tiềm thức của cô bị mắc kẹt trên một kênh, lặp đi lặp lại cùng một chương trình truyền hình kỳ lạ.
Cô không bao giờ có thể nhớ mình mơ về cái gì, chỉ biết là trong giấc mơ, cô bị lấp đầy bởi sự tuyệt vọng sâu sắc nhất, nỗi thất vọng đau đớn nhất. Trong những ngày đó, cô bị tỉnh giấc vì đang khóc.
- Cậu ổn không? - Oliver hỏi.
Mắt anh sưng húp vì mất ngủ, tóc anh bù xù và lộn xộn, 1 phần tóc ở phía sau dựng đứng lên, mềm mại như ở phía sau của 1 con vịt. Anh đang mặc chiếc áo sơ mi của trường Duchesne và cái quần của bộ đồ ngủ bẳng vải flanen như cậu vẫn thường mặc khi đi ngủ. Có lần Schuyler đã trêu chọc anh về tinh thần học đáng ngạc nhiên của anh. Oliver không bao h mặc thứ gì mang nhãn hiệu tên trường vào ban ngày trong cuộc sống của anh, xa như cô biết.
- Mình ổn, - cô nói. - Quay lại giường ngủ đi.
Họ đang ở 1 khách sạn ở Tokyo. Đã được 1 tuần kể từ khi họ rời khỏi Paris. Đầu tiên họ ở 3 ngày tại Berlin. Tokyo có vẻ là 1 nơi an toàn để đi xa khỏi nước Pháp nhất có thể.
Khi họ đến Nhật Bản, Schuyler đã kiệt quệ, thậm chí không có năng lượng để thực hiện nghi lễ tiếp thêm sinh lực cho cô. Cô quá kiệt sức, nhưng sau khi nhìn thấy Jack một lần nữa, và được những cảm xúc cũ khuấy động, cô cảm thấy thật phản bội khi dựa vào Oliver quá nhiều. Vì vậy cô đã kiềm chế việc thực hiện Nụ Hôn Thần Thánh.
Có lần cô đã ước rằng mình sẽ bắt 1 người xa lạ dễ sai bảo làm thần linh quen thuộc thay thế cho bạn cô, nhưng nó thậm chí là 1 sự phản bội khi chỉ nghĩ tới thôi.
Đó là đêm ở Tokyo, Oliver nằm xuống, đầu anh gối lên chiếc gối, quay lưng lại phía cô khi anh cuộn tròn lại bên phần của mình, cách anh luôn làm như vậy. Đây là cách họ ngủ, cách họ đã luôn ngủ kể từ khi cuộc hành trình bắt đầu trên 1 chiếc giường, lưng đối lưng, đối mặt với kẻ thù bên ngoài của họ. Đó là cách Oliver đã được dạy, đó là cách mà Conduits bảo vệ ma cà rồng của họ qua nhiều thế kỷ trong thời gian chiến tranh. Giữa đêm khi Schuyler thức giấc, cô luôn cảm thấy được an ủi ởi cảm giác ấm áp từ tấm lưng của Oliver ép vào lưng cô.
1 năm ngủ xoay lưng lại với nhau, không lần nào quay sang đối mặt với nhau, thậm chí trong nghi lễ Caerimonia. Trên giường, điều đó sẽ quá thân mật. . .quá nhiều giống như điều mà họ đã phản đối cho đến nay, một thỏa thuận ngầm phải chờ đợi cho đến thời điểm thích hợp. Vì họ còn gì khác ngoài thời gian đâu? Họ sẽ luôn ở cùng nhau. Nhiều như họ biết.
- Cậu thức chưa? - Schuyler hỏi. Phòng của họ xấp xỉ kích thước của một quan tài nhỏ. Cô chỉ có thể ngồi dậy. Những cái vỏ hộp nhỏ xếp chồng lên những cái khác, với 1 cánh cửa bằng sợi thủy tinh và một tấm màn cho sự riêng tư, và một cửa sổ. Khách sạn kiểu này rất phổ biến đối với những doanh nhân Nhật Bản, những người đã quá say rượu để về đến nhà. Đó là nơi ăn nghỉ với giá rẻ nhất mà Schuyler và Oliver có thể tìm thấy. Họ đã cất hành lý của họ trong 1 hộc tủ có kháo ở hành lang.
- Uh-huh.
- Xin lỗi vì đã đánh thức cậu. Chắc hẳn cậu rất mệt.
- Uh-huh.
- Cậu không cảm thấy muốn nói chuyện sao?
- Mmm . . .
Schuyler biết Oliver khó chịu. Và cô hiểu lý do tại sao anh trở nên lạnh nhạt trong từng câu trả lời của anh. Một cái gì đó giữa họ đã thay đổi sau khi ở Paris. Một cái gì đó đã thay đổi tình bạn dễ dàng của họ; một cái gì đó đã đi vào thế giới nhỏ bé gắn bó mà họ đã có.
Schuyler đã tin rằng Jack Force là một phần quá khứ của cô, rằng sau khi cô đã rời bỏ anh tại căn hộ trên đường Perry, điều đó sẽ kết thúc mọi chuyện. Nhưng khi nhìn thấy Jack một lần nữa ở Paris cô đã không cảm thấy kết thúc. Đặc biệt là khi họ hôn nhau. Cô không biết phải nghĩ gì. Cô cảm thấy tội lỗi về chuyện đó, đôi khi cô thậm chí không thể đối mặt với Oliver. Nhưng thỉnh thoảng khi cô nhớ lại nụ hôn, cô thấy mình không thể ngừng mỉm cười. Điều đó giống như 1 khỏi đầu, giống như một lời hứa về một tương lai tươi sáng hơn, ngay cả khi tương lai đã mập mờ. Và như vậy mỗi đêm khi cô nằm quay lưng về phía Oliver, khi cô nhắm mắt lại, cô sẽ mơ về chàng trai có đôi mắt màu xanh lá chứ không phải màu nâu lục nhạt, và cô ghét bản thân mình vì chuyện đó.
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu Jack vẫn còn tự do? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không kết hôn? Cô đã lựa chọn. Và cô yêu Oliver rất nhiều, ý nghĩ khi phải xa anh khiến tim cô tan vỡ thành hàng triệu mảnh nhỏ.
Cô phải ngừng mơ về Jack. Về nụ hôn đó. Về bài hát trong bộ phim mà cô và Oliver đã từng xem suốt 1 thời gian. Một nụ hôn chỉ là một nụ hôn. Tiếng thở dài chỉ là tiếng thở dài. Nó không là gì cả. Nó không có nghĩa gì cả.
Có thể cô ấy đã nhầm lẫn bởi vì cô đã quá mệt mỏi khi mỗi 3 ngày lại phải thức dậy tại một thành phố khác nhau. Có lẽ tất cả là tại vì như vậy. Cô đã chán ngấy sân bay và nhà ga xe lửa và khách sạn và thức ăn khách sạn nhạt nhẽo, đắt đỏ. Cô nhớ New York rất nhiều giống như 1 cơn đau của cơ thể. Cô đã cố gắng quên đi mình đã yêu thành phố đó nhiều như thế nào. Thành phố đó đã tiếp thêm sinh lực cho cô nhiều như thế nào khi cô cảm thấy mình thuộc về nơi đó.
Bên ngoài lỗ cửa sổ, Schuler có thể nhìn thấy cảnh ánh đèn nê-ông của cảnh quan thành phố Tokyo: những ánh đèn nhấp nháy vô tận, những tòa nhà chọc trời sáng lên như trò chơi video. Mắt cô sắp sửa nhắm lại, cô sắp bị cuốn đi, thì Oliver đột nhiên nói.
- Cậu biết đầy, khi mình gửi cậu đi với anh ta ở Paris, là điều khó khăn nhất mà mình từng phải làm.
Schuyler biết anh đang nói về chuyện anh đã gửi cô đi với Jack, chứ không phải là với nam tước.
- Mình biết, - cô nói, trò chuyện với cái gối của mình.
- Mình nghĩ cậu sẽ chạy trốn với anh ta, - anh nói, diễn thuyết trước bức tường.
- Mình biết.
Cô biết tất cả những điều này: cô đã đọc nó trong máu của anh, nhưng cô hiểu anh phải nói cho cô nghe. Phải nói to những lời đó.
- Mình đã nghĩ mình sẽ không bao h nhìn thấy cậu nữa.
Giọng của anh bình tĩnh, nhưng Schuyler cảm thấy vai anh run lên 1 chút.
- Oh, Oliver. . . - Tim cô trượt vào trong cổ họng, và những giọt nước mắt bắt đầu xuất hiện. Anh ấy rất yêu mình, cô nghĩ. Mình không bao h có thể làm tổn thương anh ấy. Mình không thể.
Vì vậy thay vì trả lời, Schuyler quay qua và trượt cánh tay mình qua tay anh và quấn những ngón tay họ vào nhau. Cô ấn ngực mình lên lưng anh, và đầu gối và chân cô gác lên anh. Trước đây cô chưa từng làm điều này, và bây giờ cô tự hỏi tại sao. Cảm giác thật thoải mái khi dựa vào người anh. Để đưa miệng cô vào cổ anh để anh có thể cảm thấy hơi thở của cô trên da anh.
- Ollie, mình sẽ không bao h rời bỏ cậu, - cô thì thầm, và cô biết cô đang nói sự thật. Cô sẽ giữ trái tim anh an toàn.
Nhưng anh không trả lời, và cũng không quay lại, thậm chí cả 1 lờ mời ngụ ý trong vòng tay cô. Anh quay lưng lại với cô suốt đêm, như ông đã làm hàng đêm.
Cô ngủ thiếp đi trong âm thanh ổn định của hơi thở anh.
Schuyler mở mắt ra. Cô đang ngồi dậy, chiếc giường là 1 mớ hỗn độn của những tấm chăn và khăn trải giường.
Oliver ngồi bên cạnh cô, tay anh đặt trên vai cô.
- Cậu đã mơ, anh nói. Lại giấc mơ đó.
Cô gật đầu, kéo đầu gối lên đến cằm. Giấc mơ đó. Luôn luôn.
Kể từ khi cô thoát khỏi Leviathan vào đêm đó ở Paris, Schuyler đã có cùng 1 giấc mơ, 1 giấc mơ giống nhau mỗi đêm, như thể tiềm thức của cô bị mắc kẹt trên một kênh, lặp đi lặp lại cùng một chương trình truyền hình kỳ lạ.
Cô không bao giờ có thể nhớ mình mơ về cái gì, chỉ biết là trong giấc mơ, cô bị lấp đầy bởi sự tuyệt vọng sâu sắc nhất, nỗi thất vọng đau đớn nhất. Trong những ngày đó, cô bị tỉnh giấc vì đang khóc.
- Cậu ổn không? - Oliver hỏi.
Mắt anh sưng húp vì mất ngủ, tóc anh bù xù và lộn xộn, 1 phần tóc ở phía sau dựng đứng lên, mềm mại như ở phía sau của 1 con vịt. Anh đang mặc chiếc áo sơ mi của trường Duchesne và cái quần của bộ đồ ngủ bẳng vải flanen như cậu vẫn thường mặc khi đi ngủ. Có lần Schuyler đã trêu chọc anh về tinh thần học đáng ngạc nhiên của anh. Oliver không bao h mặc thứ gì mang nhãn hiệu tên trường vào ban ngày trong cuộc sống của anh, xa như cô biết.
- Mình ổn, - cô nói. - Quay lại giường ngủ đi.
Họ đang ở 1 khách sạn ở Tokyo. Đã được 1 tuần kể từ khi họ rời khỏi Paris. Đầu tiên họ ở 3 ngày tại Berlin. Tokyo có vẻ là 1 nơi an toàn để đi xa khỏi nước Pháp nhất có thể.
Khi họ đến Nhật Bản, Schuyler đã kiệt quệ, thậm chí không có năng lượng để thực hiện nghi lễ tiếp thêm sinh lực cho cô. Cô quá kiệt sức, nhưng sau khi nhìn thấy Jack một lần nữa, và được những cảm xúc cũ khuấy động, cô cảm thấy thật phản bội khi dựa vào Oliver quá nhiều. Vì vậy cô đã kiềm chế việc thực hiện Nụ Hôn Thần Thánh.
Có lần cô đã ước rằng mình sẽ bắt 1 người xa lạ dễ sai bảo làm thần linh quen thuộc thay thế cho bạn cô, nhưng nó thậm chí là 1 sự phản bội khi chỉ nghĩ tới thôi.
Đó là đêm ở Tokyo, Oliver nằm xuống, đầu anh gối lên chiếc gối, quay lưng lại phía cô khi anh cuộn tròn lại bên phần của mình, cách anh luôn làm như vậy. Đây là cách họ ngủ, cách họ đã luôn ngủ kể từ khi cuộc hành trình bắt đầu trên 1 chiếc giường, lưng đối lưng, đối mặt với kẻ thù bên ngoài của họ. Đó là cách Oliver đã được dạy, đó là cách mà Conduits bảo vệ ma cà rồng của họ qua nhiều thế kỷ trong thời gian chiến tranh. Giữa đêm khi Schuyler thức giấc, cô luôn cảm thấy được an ủi ởi cảm giác ấm áp từ tấm lưng của Oliver ép vào lưng cô.
1 năm ngủ xoay lưng lại với nhau, không lần nào quay sang đối mặt với nhau, thậm chí trong nghi lễ Caerimonia. Trên giường, điều đó sẽ quá thân mật. . .quá nhiều giống như điều mà họ đã phản đối cho đến nay, một thỏa thuận ngầm phải chờ đợi cho đến thời điểm thích hợp. Vì họ còn gì khác ngoài thời gian đâu? Họ sẽ luôn ở cùng nhau. Nhiều như họ biết.
- Cậu thức chưa? - Schuyler hỏi. Phòng của họ xấp xỉ kích thước của một quan tài nhỏ. Cô chỉ có thể ngồi dậy. Những cái vỏ hộp nhỏ xếp chồng lên những cái khác, với 1 cánh cửa bằng sợi thủy tinh và một tấm màn cho sự riêng tư, và một cửa sổ. Khách sạn kiểu này rất phổ biến đối với những doanh nhân Nhật Bản, những người đã quá say rượu để về đến nhà. Đó là nơi ăn nghỉ với giá rẻ nhất mà Schuyler và Oliver có thể tìm thấy. Họ đã cất hành lý của họ trong 1 hộc tủ có kháo ở hành lang.
- Uh-huh.
- Xin lỗi vì đã đánh thức cậu. Chắc hẳn cậu rất mệt.
- Uh-huh.
- Cậu không cảm thấy muốn nói chuyện sao?
- Mmm . . .
Schuyler biết Oliver khó chịu. Và cô hiểu lý do tại sao anh trở nên lạnh nhạt trong từng câu trả lời của anh. Một cái gì đó giữa họ đã thay đổi sau khi ở Paris. Một cái gì đó đã thay đổi tình bạn dễ dàng của họ; một cái gì đó đã đi vào thế giới nhỏ bé gắn bó mà họ đã có.
Schuyler đã tin rằng Jack Force là một phần quá khứ của cô, rằng sau khi cô đã rời bỏ anh tại căn hộ trên đường Perry, điều đó sẽ kết thúc mọi chuyện. Nhưng khi nhìn thấy Jack một lần nữa ở Paris cô đã không cảm thấy kết thúc. Đặc biệt là khi họ hôn nhau. Cô không biết phải nghĩ gì. Cô cảm thấy tội lỗi về chuyện đó, đôi khi cô thậm chí không thể đối mặt với Oliver. Nhưng thỉnh thoảng khi cô nhớ lại nụ hôn, cô thấy mình không thể ngừng mỉm cười. Điều đó giống như 1 khỏi đầu, giống như một lời hứa về một tương lai tươi sáng hơn, ngay cả khi tương lai đã mập mờ. Và như vậy mỗi đêm khi cô nằm quay lưng về phía Oliver, khi cô nhắm mắt lại, cô sẽ mơ về chàng trai có đôi mắt màu xanh lá chứ không phải màu nâu lục nhạt, và cô ghét bản thân mình vì chuyện đó.
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu Jack vẫn còn tự do? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không kết hôn? Cô đã lựa chọn. Và cô yêu Oliver rất nhiều, ý nghĩ khi phải xa anh khiến tim cô tan vỡ thành hàng triệu mảnh nhỏ.
Cô phải ngừng mơ về Jack. Về nụ hôn đó. Về bài hát trong bộ phim mà cô và Oliver đã từng xem suốt 1 thời gian. Một nụ hôn chỉ là một nụ hôn. Tiếng thở dài chỉ là tiếng thở dài. Nó không là gì cả. Nó không có nghĩa gì cả.
Có thể cô ấy đã nhầm lẫn bởi vì cô đã quá mệt mỏi khi mỗi 3 ngày lại phải thức dậy tại một thành phố khác nhau. Có lẽ tất cả là tại vì như vậy. Cô đã chán ngấy sân bay và nhà ga xe lửa và khách sạn và thức ăn khách sạn nhạt nhẽo, đắt đỏ. Cô nhớ New York rất nhiều giống như 1 cơn đau của cơ thể. Cô đã cố gắng quên đi mình đã yêu thành phố đó nhiều như thế nào. Thành phố đó đã tiếp thêm sinh lực cho cô nhiều như thế nào khi cô cảm thấy mình thuộc về nơi đó.
Bên ngoài lỗ cửa sổ, Schuler có thể nhìn thấy cảnh ánh đèn nê-ông của cảnh quan thành phố Tokyo: những ánh đèn nhấp nháy vô tận, những tòa nhà chọc trời sáng lên như trò chơi video. Mắt cô sắp sửa nhắm lại, cô sắp bị cuốn đi, thì Oliver đột nhiên nói.
- Cậu biết đầy, khi mình gửi cậu đi với anh ta ở Paris, là điều khó khăn nhất mà mình từng phải làm.
Schuyler biết anh đang nói về chuyện anh đã gửi cô đi với Jack, chứ không phải là với nam tước.
- Mình biết, - cô nói, trò chuyện với cái gối của mình.
- Mình nghĩ cậu sẽ chạy trốn với anh ta, - anh nói, diễn thuyết trước bức tường.
- Mình biết.
Cô biết tất cả những điều này: cô đã đọc nó trong máu của anh, nhưng cô hiểu anh phải nói cho cô nghe. Phải nói to những lời đó.
- Mình đã nghĩ mình sẽ không bao h nhìn thấy cậu nữa.
Giọng của anh bình tĩnh, nhưng Schuyler cảm thấy vai anh run lên 1 chút.
- Oh, Oliver. . . - Tim cô trượt vào trong cổ họng, và những giọt nước mắt bắt đầu xuất hiện. Anh ấy rất yêu mình, cô nghĩ. Mình không bao h có thể làm tổn thương anh ấy. Mình không thể.
Vì vậy thay vì trả lời, Schuyler quay qua và trượt cánh tay mình qua tay anh và quấn những ngón tay họ vào nhau. Cô ấn ngực mình lên lưng anh, và đầu gối và chân cô gác lên anh. Trước đây cô chưa từng làm điều này, và bây giờ cô tự hỏi tại sao. Cảm giác thật thoải mái khi dựa vào người anh. Để đưa miệng cô vào cổ anh để anh có thể cảm thấy hơi thở của cô trên da anh.
- Ollie, mình sẽ không bao h rời bỏ cậu, - cô thì thầm, và cô biết cô đang nói sự thật. Cô sẽ giữ trái tim anh an toàn.
Nhưng anh không trả lời, và cũng không quay lại, thậm chí cả 1 lờ mời ngụ ý trong vòng tay cô. Anh quay lưng lại với cô suốt đêm, như ông đã làm hàng đêm.
Cô ngủ thiếp đi trong âm thanh ổn định của hơi thở anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook