Gia Tộc Ma Cà Rồng 3: Hé Lộ
-
Chương 17
Bliss Khi lớn lên, gia đình cô sống ở một trong những tòa lâu đài khổng lồ phổ biến ở River Oaks, một khu ngoại ô Houston giàu có. nhà của họ là hình ảnh thu nhỏ của "Texas Excess," với 28.000 mét vuông. Bliss đã từng đùa rằng ngôi nhà này chắc hẳng phải có mã vùng riêng. Cô chưa bao h cảm thấy thoải mái trong ngôi nhà đó và yêu thích trang trại của ông bà cô tại một vùng hoang dã phía Tây Texas hơn. Mặc dù nguồn gốc của họ là người Yankee, gia đình cô được coi là tầng lớp quý tộc Lone Star-tiền của họ được dùng vào dầu ăn, gia súc, dầu ... và chủ yếu là dầu.
Câu chuyện mà nhà Llewellyns thích kể là các tộc trưởng gia đình đã xúc phạm đến gia đình của các tầng lớp thượng lưu bằng cách để cho Yale làm việc tại một mỏ dầu. Ông đã nhanh chóng học được bản chất của việc nước đặc quánh lại, mua lại hàng ngàn mẫu đất dầu để trở thành ông trùm dầu mỏ may mắn nhất trên toàn tiểu bang. Có phải là may mắn hay do khả năng ma cà rồng, bây h thì Bliss thắc mắc điều đó.
Forsyth là con trai út của người con trai út. Ông nội cô là một người nổi loạn sống tại miền Đông sau khi bỏ học, kết hôn với người yêu của ông là Andover, một Connecticut khéo léo, và nuôi nấng con trai của họ trong căn hộ của gia đình bà trên đại lộ Fifth, cho đến khi không gặp may mắn trên thị trường chứng khoán, gia đình đã trở lại trang trại ở Texas.
Ông nội cô là một trong những người mà cô yêu thích. Ông vẫn còn giữ được giọng nói Texas của ông thậm chí sau nhiều năm sống ở vùng Đông Bắc, và ông sự khuynh hường hài hước, châm biếm. Ông thích nói ông không thuộc về bất cứ nơi nào và do đó thuộc về khắp mọi nơi. Ông hoài niệm về cuộc sống của mình ở New York, nhưng ông chôn vùi và và tiếp quản sự nghiệp của gia đình khi không có ai khác muốn trang trại, thích chuyển đến các đô thị ở Dallas hay San Antonio hơn là nông trại. Cô ước gì Pap-Pap quanh quẩn gần đây; vấn đề của việc là 1 ma cà rồng là gì nếu bạn sống một cuộc đời con người, và sau đó phải chờ đợi để được gọi lên một lần nữa cho chu kỳ tiếp theo?
Bliss lớn lên giữa vô số anh em họ, và cho đến khi cô chuyển tới New York và đến tuổi mười lăm, cô luôn cho rằng không có gì đặc biệt hoặc thú vị về cô. Có lẽ đó là một sự thiếu hiểu biết cố ý. Đã có nhiều dấu hiệu, sau này cô đã nhận ra: những anh chị họ của cô đã ám chỉ "thay đổi", trộm cười khúc khích từ khi làm lễ kết nạp xong, những cô thư ký luân phiên của cha cô, giờ thì cô đã hiểu, phục vụ như là Thần linh quen thuộc của ông. Gần đây Bliss mới phát hiện ra cách kỳ lạ đó là không ai nói về người mẹ ruột của cô.
BobiAnne là mẹ duy nhất mà cô từng biết đến. Bliss đã có một mối quan hệ không thoải mái với mẹ kế tồi, người tắm rửa cho Bliss với tình cảm trong khi phớt lờ con mình, em gái cùng cha của Bliss, Jordan. BobiAnne, với lông thú và kim cương và lối trang trí lố bịch của bà, đã cố gắng để thay thế người mẹ mà Bliss chưa bao giờ được biết đến, và Bliss không ghét bà vì việc đó. Mặt khác, cô cũng không thể yêu bà vì điều đó.
Forsyth kết hôn với BobiAnne trong khi Bliss vẫn còn nằm trong nôi, và Jordan đã được sinh ra bốn năm sau đó. Một đứa trẻ im lặng và xa lạ, 1 đứa trẻ mập lùn khi so với hình dáng thướt tha của Bliss, nhợt nhạt khi so với nước da màu ngà của Bliss, và khó khăn so với tính khí dễ chịu của Bliss. Tuy nhiên, Bliss không thể tưởng tượng 1 cuộc sống mà không có em gái cô, và bày tỏ một sự bảo vệ mãnh liệt bất cứ khi nào BobiAnne sẽ trêu chọc hay xúc phạm con gái của bà. Về phần mình, Jordan yêu mến chị gái khi cô không chế giễu mình. Đó là mối quan hệ chị em bình thường - có đủ những cuộc cải vả vặt vãnh, và bênh vực nhau bởi lòng trung thành không thay đổi.
Một người luôn lấy những điều quan trọng nhất trong cuộc sống để ban ơn, Bliss nghĩ, khi một vài ngày sau buổi trình diễn thời trang, cô bắt xe taxi đến địa điểm cao nhất của vùng Manhattan. Cô chỉ người tài xế đến bệnh viện Columbia-Presbyterian.
- Cô là người nhà à? - Nhân viên bảo vệ tại bàn tiếp tân hỏi, đẩy tới 1 tờ phiếu thăm bệnh cho cô kí.
Bliss do dự. Cô chạm vào bức ảnh giấu trong túi áo khoác của mình cho may mắn. Nó giống với bức hình mài cha cô giữ trong ví của ông, đây là bản sao cô tìm thấy trong một va li đồ trang sức và bây giờ đang nằm trong tay cô.
- Vâng.
- Tầng trên. Căn phòng cuối ở cuối hành lang.
Cô ước có một người nào đó đi cùng cô, nhưng cô không thể nghĩ đến bất kì ai mà cô có thể hỏi. Schuyler chắc chắn sẽ yêu cầu một lời giải thích, và Bliss sẽ không thể đưa ra 1 lý do hợp lý. - Um, mình nghĩ rằng cậu và mình có thể là chị em? - nghe có vẻ phi lý quá.
Đối với Dylan, Bliss đã đẩy tất cả những suy nghĩ của anh ra khỏi tâm trí cô. Cô biết cô nên kiểm tra anh, đặc biệt là bây giờ anh đã ngừng cố gắng liên lạc với cô, nhưng cô quá tức giận và bẽ mặt khi quay lại căn phòng khủng khiếp đó ở khách sạn Chelsea. Những tật lạ lùng mà cô quan sát thấy: cách nói bằng yết hầu, tiếng cười có âm vực cao, lảm nhảm những ngôn ngữ kỳ lạ chỉ làm cho cô sợ hãi anh hơn. Bliss biết đó là mơ tưởng, nhưng cô không thể không hy vọng rằng có thể mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Cô đã hứa với Schuyler và Oliver rằng cô sẽ đối phó với nó, trả anh lại với Uỷ ban và Hội đồng, nhưng cho đến nay cô vẫn giữ lý do tìm kiếm để không làm vậy. Ngay cả khi cô quyết định không bị anh thu hút nữa, cô không thể tìm thấy trong tim cô lý do nào để bỏ rơi anh cả.
Cô đã có những thứ khác phải lo lắng, mặc dù cô biết cô sẽ không tìm thấy bất kỳ câu trả lời tại bệnh viện. Allegra đã hôn mê, sau tất cả. Và thật là vô ích để cố gắng đưa ra đối tượng với cha cô.
Trong cuộc sống của cô, Bliss đã được nói rằng mẹ cô đã qua đời khi cô còn nhỏ. Đó là "Charlotte Potter" một cô giáo mà cha cô đã gặp trong cuộc vận động chính trị đầu tiên của ông, khi ông chạy đua cho chức nghị sĩ tiểu bang.
Giờ thì Bliss thắc mắc liệu Charlotte Bliss Potter có từng tồn tại không. Chắc chắn không có album cưới, không có nữ trang, không có đồ nữ trang, không có vật gia truyền để chỉ bất kỳ người phụ nữ như vậy đã từng kết hôn với cha cô. Trong 1i thời gian dài cô cho rằng đó là vì BobiAnne không muốn nhắc nhở đến cựu bà Llewellyn.
Cô không biết gì về gia đình người mẹ thực sự của mình, và với trí nhớ sắc bén ma cà rồng của cô, có thể quay trở lại thời gian khi lần đầu tiên cô tên mẹ ruột cô là gì. Cô được năm tuổi, và cha cô vừa mới đọc một câu chuyện đi ngủ cho cô. "Charlotte Potter," ông vui vẻ nói với cô. - Mẹ của con tên là Charlotte Potter.
Bliss đã bị mê hoặc. - Giống như trang web của Charlotte! - Cô ré lên. Và họ của cô giống tên người phụ nữ giống đã viết tất cả những cuốn sách trên giá sách của cô, Beatrix Potter.
Bliss ngày càng có nhiều nghi ngờ rằng cha cô đã hoàn toàn bịa đặt. Vào 1 ngày khác khi cô đề cập đến tên với Forsyth, ông đơn giản là nhìn có vẻ bối rối.
Bliss đi đến cuối hành lang và thấy căn phòng. Cô đẩy cửa và lướt vào bên trong.
Căn phòng của Allegra Van Alen lạnh như một kho chứa thịt. Người phụ nữ say ngủ trên giường không di chuyển. Bliss thử bước đến gần đầu giường, cảm thấy như một kẻ xâm nhập. Allegra trông thanh thản, trẻ đẹp, mặt cô không có 1 nếp nhăn. Cô ấy giống như một nàng công chúa trong một quan tài thủy tinh: xinh đẹp và vẫn còn thở.
Cô nghĩ rằng cuối cùng khi nhìn thấy Allegra cô sẽ có cảm giác gì đó, để biết chắc liệu cô ấy có liên quan đến cô hay không. Nhưng không có gì. Bliss chạm vào vòng cổ nằm ẩn dưới áo sơ mi của cô để cho thoải mái, sau đó rướn tới để nắm bàn tay của Allegra, cảm thấy làn da mỏng như giấy của cô ấy. Cô nhắm mắt lại và cố gắng để xâm nhập vào cuộc sống trong quá khứ của cô ấy, những kỷ niệm của cô, để xem cô có bất kỳ kiến thức nào về Gabrielle.
Trong 1 thoáng, cô đã bắt được hình dáng thoáng qua của 1 người trông rất quen, người có thể là cô, nhưng Bliss không chắc lắm. Cuối cùng, người phụ nữ nằm trên giường cũng xa lạ như người y tá ở hành lang vậy.
- Allegra? - Bliss thì thầm. Dường như quá tự tin khi gọi bà là "mẹ". - Là tôi. Tôi là...Bliss. Tôi không biết bà có nhớ tôi không, nhưng tôi nghĩ có thể...
Bliss đột nhiên dừng lại. Cô cảm thấy một nỗi đau trong ngực, như thể cô không thể thở được. Cô đã làm gì ở đây vậy? Cô phải đi. Cô phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Cô đã đúng, cô sẽ không tìm thấy câu trả lời ở đây. Cô sẽ không bao h biết được sự thật. Cha cô sẽ không bao h nói với cô, và Allegra thì không phải.
Bliss bỏ đi, cảm thấy lo lắng và bối rối, vẫn đang tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi mà cô vẫn giữ trong tim.
Cô không biết rằng khi cô rời khỏi phòng, Allegra Van Alen bắt đầu la hét.
Câu chuyện mà nhà Llewellyns thích kể là các tộc trưởng gia đình đã xúc phạm đến gia đình của các tầng lớp thượng lưu bằng cách để cho Yale làm việc tại một mỏ dầu. Ông đã nhanh chóng học được bản chất của việc nước đặc quánh lại, mua lại hàng ngàn mẫu đất dầu để trở thành ông trùm dầu mỏ may mắn nhất trên toàn tiểu bang. Có phải là may mắn hay do khả năng ma cà rồng, bây h thì Bliss thắc mắc điều đó.
Forsyth là con trai út của người con trai út. Ông nội cô là một người nổi loạn sống tại miền Đông sau khi bỏ học, kết hôn với người yêu của ông là Andover, một Connecticut khéo léo, và nuôi nấng con trai của họ trong căn hộ của gia đình bà trên đại lộ Fifth, cho đến khi không gặp may mắn trên thị trường chứng khoán, gia đình đã trở lại trang trại ở Texas.
Ông nội cô là một trong những người mà cô yêu thích. Ông vẫn còn giữ được giọng nói Texas của ông thậm chí sau nhiều năm sống ở vùng Đông Bắc, và ông sự khuynh hường hài hước, châm biếm. Ông thích nói ông không thuộc về bất cứ nơi nào và do đó thuộc về khắp mọi nơi. Ông hoài niệm về cuộc sống của mình ở New York, nhưng ông chôn vùi và và tiếp quản sự nghiệp của gia đình khi không có ai khác muốn trang trại, thích chuyển đến các đô thị ở Dallas hay San Antonio hơn là nông trại. Cô ước gì Pap-Pap quanh quẩn gần đây; vấn đề của việc là 1 ma cà rồng là gì nếu bạn sống một cuộc đời con người, và sau đó phải chờ đợi để được gọi lên một lần nữa cho chu kỳ tiếp theo?
Bliss lớn lên giữa vô số anh em họ, và cho đến khi cô chuyển tới New York và đến tuổi mười lăm, cô luôn cho rằng không có gì đặc biệt hoặc thú vị về cô. Có lẽ đó là một sự thiếu hiểu biết cố ý. Đã có nhiều dấu hiệu, sau này cô đã nhận ra: những anh chị họ của cô đã ám chỉ "thay đổi", trộm cười khúc khích từ khi làm lễ kết nạp xong, những cô thư ký luân phiên của cha cô, giờ thì cô đã hiểu, phục vụ như là Thần linh quen thuộc của ông. Gần đây Bliss mới phát hiện ra cách kỳ lạ đó là không ai nói về người mẹ ruột của cô.
BobiAnne là mẹ duy nhất mà cô từng biết đến. Bliss đã có một mối quan hệ không thoải mái với mẹ kế tồi, người tắm rửa cho Bliss với tình cảm trong khi phớt lờ con mình, em gái cùng cha của Bliss, Jordan. BobiAnne, với lông thú và kim cương và lối trang trí lố bịch của bà, đã cố gắng để thay thế người mẹ mà Bliss chưa bao giờ được biết đến, và Bliss không ghét bà vì việc đó. Mặt khác, cô cũng không thể yêu bà vì điều đó.
Forsyth kết hôn với BobiAnne trong khi Bliss vẫn còn nằm trong nôi, và Jordan đã được sinh ra bốn năm sau đó. Một đứa trẻ im lặng và xa lạ, 1 đứa trẻ mập lùn khi so với hình dáng thướt tha của Bliss, nhợt nhạt khi so với nước da màu ngà của Bliss, và khó khăn so với tính khí dễ chịu của Bliss. Tuy nhiên, Bliss không thể tưởng tượng 1 cuộc sống mà không có em gái cô, và bày tỏ một sự bảo vệ mãnh liệt bất cứ khi nào BobiAnne sẽ trêu chọc hay xúc phạm con gái của bà. Về phần mình, Jordan yêu mến chị gái khi cô không chế giễu mình. Đó là mối quan hệ chị em bình thường - có đủ những cuộc cải vả vặt vãnh, và bênh vực nhau bởi lòng trung thành không thay đổi.
Một người luôn lấy những điều quan trọng nhất trong cuộc sống để ban ơn, Bliss nghĩ, khi một vài ngày sau buổi trình diễn thời trang, cô bắt xe taxi đến địa điểm cao nhất của vùng Manhattan. Cô chỉ người tài xế đến bệnh viện Columbia-Presbyterian.
- Cô là người nhà à? - Nhân viên bảo vệ tại bàn tiếp tân hỏi, đẩy tới 1 tờ phiếu thăm bệnh cho cô kí.
Bliss do dự. Cô chạm vào bức ảnh giấu trong túi áo khoác của mình cho may mắn. Nó giống với bức hình mài cha cô giữ trong ví của ông, đây là bản sao cô tìm thấy trong một va li đồ trang sức và bây giờ đang nằm trong tay cô.
- Vâng.
- Tầng trên. Căn phòng cuối ở cuối hành lang.
Cô ước có một người nào đó đi cùng cô, nhưng cô không thể nghĩ đến bất kì ai mà cô có thể hỏi. Schuyler chắc chắn sẽ yêu cầu một lời giải thích, và Bliss sẽ không thể đưa ra 1 lý do hợp lý. - Um, mình nghĩ rằng cậu và mình có thể là chị em? - nghe có vẻ phi lý quá.
Đối với Dylan, Bliss đã đẩy tất cả những suy nghĩ của anh ra khỏi tâm trí cô. Cô biết cô nên kiểm tra anh, đặc biệt là bây giờ anh đã ngừng cố gắng liên lạc với cô, nhưng cô quá tức giận và bẽ mặt khi quay lại căn phòng khủng khiếp đó ở khách sạn Chelsea. Những tật lạ lùng mà cô quan sát thấy: cách nói bằng yết hầu, tiếng cười có âm vực cao, lảm nhảm những ngôn ngữ kỳ lạ chỉ làm cho cô sợ hãi anh hơn. Bliss biết đó là mơ tưởng, nhưng cô không thể không hy vọng rằng có thể mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Cô đã hứa với Schuyler và Oliver rằng cô sẽ đối phó với nó, trả anh lại với Uỷ ban và Hội đồng, nhưng cho đến nay cô vẫn giữ lý do tìm kiếm để không làm vậy. Ngay cả khi cô quyết định không bị anh thu hút nữa, cô không thể tìm thấy trong tim cô lý do nào để bỏ rơi anh cả.
Cô đã có những thứ khác phải lo lắng, mặc dù cô biết cô sẽ không tìm thấy bất kỳ câu trả lời tại bệnh viện. Allegra đã hôn mê, sau tất cả. Và thật là vô ích để cố gắng đưa ra đối tượng với cha cô.
Trong cuộc sống của cô, Bliss đã được nói rằng mẹ cô đã qua đời khi cô còn nhỏ. Đó là "Charlotte Potter" một cô giáo mà cha cô đã gặp trong cuộc vận động chính trị đầu tiên của ông, khi ông chạy đua cho chức nghị sĩ tiểu bang.
Giờ thì Bliss thắc mắc liệu Charlotte Bliss Potter có từng tồn tại không. Chắc chắn không có album cưới, không có nữ trang, không có đồ nữ trang, không có vật gia truyền để chỉ bất kỳ người phụ nữ như vậy đã từng kết hôn với cha cô. Trong 1i thời gian dài cô cho rằng đó là vì BobiAnne không muốn nhắc nhở đến cựu bà Llewellyn.
Cô không biết gì về gia đình người mẹ thực sự của mình, và với trí nhớ sắc bén ma cà rồng của cô, có thể quay trở lại thời gian khi lần đầu tiên cô tên mẹ ruột cô là gì. Cô được năm tuổi, và cha cô vừa mới đọc một câu chuyện đi ngủ cho cô. "Charlotte Potter," ông vui vẻ nói với cô. - Mẹ của con tên là Charlotte Potter.
Bliss đã bị mê hoặc. - Giống như trang web của Charlotte! - Cô ré lên. Và họ của cô giống tên người phụ nữ giống đã viết tất cả những cuốn sách trên giá sách của cô, Beatrix Potter.
Bliss ngày càng có nhiều nghi ngờ rằng cha cô đã hoàn toàn bịa đặt. Vào 1 ngày khác khi cô đề cập đến tên với Forsyth, ông đơn giản là nhìn có vẻ bối rối.
Bliss đi đến cuối hành lang và thấy căn phòng. Cô đẩy cửa và lướt vào bên trong.
Căn phòng của Allegra Van Alen lạnh như một kho chứa thịt. Người phụ nữ say ngủ trên giường không di chuyển. Bliss thử bước đến gần đầu giường, cảm thấy như một kẻ xâm nhập. Allegra trông thanh thản, trẻ đẹp, mặt cô không có 1 nếp nhăn. Cô ấy giống như một nàng công chúa trong một quan tài thủy tinh: xinh đẹp và vẫn còn thở.
Cô nghĩ rằng cuối cùng khi nhìn thấy Allegra cô sẽ có cảm giác gì đó, để biết chắc liệu cô ấy có liên quan đến cô hay không. Nhưng không có gì. Bliss chạm vào vòng cổ nằm ẩn dưới áo sơ mi của cô để cho thoải mái, sau đó rướn tới để nắm bàn tay của Allegra, cảm thấy làn da mỏng như giấy của cô ấy. Cô nhắm mắt lại và cố gắng để xâm nhập vào cuộc sống trong quá khứ của cô ấy, những kỷ niệm của cô, để xem cô có bất kỳ kiến thức nào về Gabrielle.
Trong 1 thoáng, cô đã bắt được hình dáng thoáng qua của 1 người trông rất quen, người có thể là cô, nhưng Bliss không chắc lắm. Cuối cùng, người phụ nữ nằm trên giường cũng xa lạ như người y tá ở hành lang vậy.
- Allegra? - Bliss thì thầm. Dường như quá tự tin khi gọi bà là "mẹ". - Là tôi. Tôi là...Bliss. Tôi không biết bà có nhớ tôi không, nhưng tôi nghĩ có thể...
Bliss đột nhiên dừng lại. Cô cảm thấy một nỗi đau trong ngực, như thể cô không thể thở được. Cô đã làm gì ở đây vậy? Cô phải đi. Cô phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Cô đã đúng, cô sẽ không tìm thấy câu trả lời ở đây. Cô sẽ không bao h biết được sự thật. Cha cô sẽ không bao h nói với cô, và Allegra thì không phải.
Bliss bỏ đi, cảm thấy lo lắng và bối rối, vẫn đang tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi mà cô vẫn giữ trong tim.
Cô không biết rằng khi cô rời khỏi phòng, Allegra Van Alen bắt đầu la hét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook