Gia Tộc Ma Cà Rồng 1: Máu Xanh
-
Chương 24
Thật tức phát điên khi người bạn thân nhất lại chính là người mỉa mai mình nhiều đến nỗi có thể gây tổn thương. Oliver biết rất rõ cậu ta nhắm những lời mỉa mai ấy về vấn đề gì. Thật là Pod Person mà! Còn cậu ta thì sao chứ, với chiếc Vespa và quả tóc trị giá một trăm đô la ư? Và các bữa tiệc sinh nhật hàng năm của cậu được tổ chức trên chiếc du thuyền rộng tới sáu mươi mét củagiađình? Đó không chỉ là kiểu châm chọc khác về sự nổi tiếng, điều đã loại cậu ta ra khỏi mọi người? Kể từ cuộc gặp với Ủy Ban và tiệc trà với Cordelia, Schuyler cảm thấy như buộc phải rời khỏi, buộc phải cởi trói, trên một mảnh đất không lấy gì làm chắc chắn. Có quá nhiều thứ bà cô đã thừa nhận về cuộc sống của họ trước đây - và có quá nhiều thứ vẫn nằm ngoài sự hiểu biết của cô. Tại sao mẹ cô lại hôn mê?
Chuyện gì đã xảy ra với bố cô? Cô cảm thấy mất nhiều hơn những gì đã từng mất, đặc biệt kể từ khi Oliver không còn muốn nói chuyện với cô nữa. Trước đây hai người chưa từng cãi nhau về bất cứ điều gì - họ từng nói đùa rằng họ là hai nửa của nhau. Họ thích những thứ giống nhau (50 Cent, phim khoa học viễn tưởng, bánh san đuých thịt bò hun khói phết đầy tương mù tạt) và cũng có những cái không thích giống nhau (Eminem, Academy Award - giải thưởng nghệ thuật kiêu căng, những người ăn chay tự cho là mình đúng). Nhưng vì bây giờ mối quan hệ giữa Schuyler và Jack chuyển từ “không có gì” trở thành “nóng bỏng hơn” mà không quan tâm đến chuyện Oliver có chấp nhận hay không, vậy nên cậu đã cắt đứt quan hệ với cô.
Tuần nghỉ kết thúc mà không có sự cố nào, Cordelia đang đi nghỉ ở Vườn Nho. Oliver tiếp tục coi như cô không tồn tại, cô cũng chẳng có cơ hội nào để nói chuyện với Jack. Nhưng lúc này, cô đang quá bận bịu với cuộc sống hiện tại của cô trong cái thế giới hiện thực: phải vượt qua bài sinh vật học, hoàn thành bài tập về nhà và làm các bài luận tiếng Anh - không được bỏ bất kì cái nào cả. Bất cứ khi nào Schuyler định kéo dài hay rút ngắn những chiếc ranh nanh lại thì quai hàm của cô lại đau, cô nhớ lại là mình chưa bao giờ có cảm giác đói khủng khiếp. Cô học từ bà cô rằng nụ hôn Caerimonia - Nụ Hôn Thần Thánh - là một nghi lễ đặc biệt và hầu hết các Máu Xanh phải đợi cho đến khi tới tuổi trưởng thành (mười tám tuổi) mới được phép cử hành; dù vậy vẫn có những sự cố về việc hút máu trước thời hạn đanggiatăng vào mỗi thế hệ - thậm chí một vàiMaCàRồngmới mười bốn hay mười lăm tuổi đã hút máu lần đầu tiên. Việc hút máu Máu Đỏ khi chưa đến tuổi cũng là chống lại Luật Lệ. Một ý nghĩ chợt nảy ra, Schuyler quyết định sẽ tới thăm mẹ cô vào chiều thứ sáu sau khi tan học, vì Oliver không mời cô tới nhà cậu như mọi khi nữa. Hơn nữa cô còn có một kế hoạch mà cô không muốn phải đợi đến Chủ Nhật mới thực hiện. Thay vì đọc các tờ tạp chí như cô thường làm vào cuối tuần, cô sẽ hỏi mẹ cô một vài điều. Dù cho mẹ cô không thể trả lời nhưng Schuyler sẽ cảm thấy tốt hơn vì không phải giữ mãi chúng trong lòng. Bệnh viện vắng vẻ hơn vào các buổi chiều trong tuần. Không có nhiều người thăm bệnh ở hành lang, tòa nhà này tạo cho người ta cảm giác cô đơn giống như bị bỏ rơi. Cuộc sống tồn tại ở bất cứ đâu dù cho cả các y tá cũng trông có vẻ lo âu khi nghỉ ngơi vào cuối tuần. Schuyler nhìn qua tấm kính trước khi bước vào phòng của mẹ cô. Như trước đây, ở đó, chỗ chân giường lại chính là người đàn ông tóc xám. Ông ta đang nói gì đó với mẹ cô. Schuyler ép tai sát vào cửa.
- Hãy tha thứ cho anh… Hãy tha thứ cho anh… xin hãy tỉnh lại, hãy để anh giúp em… Schuyler vừa quan sát vừa nghe. Cô biết người đó là ai. Chắc chắn là ông ta. Trái tim Schuyler đập dồn dập vì thích thú.
Người đàn ông tiếp tục nói.
- Em đã trừng phạt anh đủ lâu rồi, em cũng đã tự trừng phạt mình đủ rồi. Hãy quay lại với anh. Anh cầu xin em đấy.
Cô y tá xuất hiện trước mặt Schuyler.
- Chào Schuyler, cháu đang làm gì vậy? Sao cháu không vào trong?
- Cô không nhìn thấy ông ta sao? - Schuyler thì thầm chỉ qua tấm kính. - Thấy ai? - Cô y ta bối rối - Cô chẳng nhìn thấy ai cả.
Schuyler mím chặt môi. Vậy cô là người duy nhất nhìn thấy vị khách lạ đó. Theo những gì cô nghĩ thì đây là một sự rung của trạng thái đề phòng.
- Cô không thấy ư?
Người y tá lắc đầu rồi nhìn chằm chằm Schuyler cứ như thể đầu óc Schuyler có vấn đề vậy.
- À, đó chỉ là một thủ thuật của ánh sáng thôi - Schuyler nói - Cháu nghĩ là cháu đã nhìn thấy một thứ gì đó…
Người y tá gật đầu rồi bước đi.
Schuyler bước vào phòng. Vị khách huyền bí đó đã biến mất, nhưng Schuyler để ý thấy cái ghế vẫn còn ấm. Cô nhìn quanh căn phòng và bắt đầu gọi, kể từ khi cô nhìn thấy vị khách này thì đây là lần đầu tiên cô thấy ông ấy khóc.
- Bố? - Schuyler thì thầm, cô bước sang căn phòng bên cạnh, nơi chất đầy các đồ đạc trang thiết bị cho khách và nhìn quanh - Bố? Phải bố không? Bố đã ở đây?
Không có tiếng trả lời, người đàn ông đó cũng không xuất hiện nữa, Schuyler ngồi xuống cái ghế mà người đàn ông đã ngồi.
- Con muốn biết về bố con - Schuyler nói với người đàn bà đang nằm im trên giường - Stephen Chase. Ông ấy là ai? Ông ấy đã làm gì mẹ? Chuyện gì đã xảy ra? Ông ấy vẫn còn sống phải không? Ông ấy đã ở ngay đây đúng không ạ? - Cô tăng dần âm lượng, để nếu như người đàn ông đó vẫn còn trong tầm nghe thì có thể nghe thấy. Để cho bố cô biết rằng cô biết đó là ông. Cô ước là ông ở đây và nói chuyện với cô. Cordelia luôn gây cho cô ấn tượng là bố cô đã gây ra những tổn hại cực kì nghiêm trọng cho mẹ cô. Rằng ông chưa bao giờ yêu bà… nhưng điều đó lại trái ngược hoàn toàn với những gì cô thấy… ông đã khóc bên giường của mẹ cô.
- Mẹ, con cần mẹ giúp - Schuyler cầu xin - Cordelia nói với con rằng mẹ có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào mẹ muốn, nhưng mẹ đã không tỉnh dậy. Tỉnh dậy đi mẹ. Hãy tỉnh dậy vì con… Con xin mẹ.
Nhưng người phụ nữ nằm trên giương vẫn không hề cử động. Không có bất kì một sự hồi âm nào.
- Stephen Chase. Chồng của mẹ. Ông ấy đã chết khi con ra đời. Hay đó chỉ là những điều Cordelia nói với con thôi. Đó là sự thật phải không? Bố con đã chết? Mẹ? Con xin mà. Con cần phải biết.
Thậm chí ngón chân cái còn không nhúc nhích. Một tiếng thở dài cũng không. Schuyler lại hi vọng vào những câu hỏi và những tờ tạp chí. Cô tiếp tục đọc về các hôn lễ, cảm thấy được an ủi một cách kì lạ về những bài kinh cầu nguyện trong hôn lễ và sự hợp nhất của họ. Khi cô đọc từng mục xong, cô đứng dậy và hôn lên má mẹ cô.
Làn da của Allegra thật lạnh khiến cô có cảm giác như chạm vào sáp. Cứ như chạm đến cái chết vậy. Schuyler rời khỏi phòng bệnh, cảm thấy chán nản hơn bao giờ hết.
Chuyện gì đã xảy ra với bố cô? Cô cảm thấy mất nhiều hơn những gì đã từng mất, đặc biệt kể từ khi Oliver không còn muốn nói chuyện với cô nữa. Trước đây hai người chưa từng cãi nhau về bất cứ điều gì - họ từng nói đùa rằng họ là hai nửa của nhau. Họ thích những thứ giống nhau (50 Cent, phim khoa học viễn tưởng, bánh san đuých thịt bò hun khói phết đầy tương mù tạt) và cũng có những cái không thích giống nhau (Eminem, Academy Award - giải thưởng nghệ thuật kiêu căng, những người ăn chay tự cho là mình đúng). Nhưng vì bây giờ mối quan hệ giữa Schuyler và Jack chuyển từ “không có gì” trở thành “nóng bỏng hơn” mà không quan tâm đến chuyện Oliver có chấp nhận hay không, vậy nên cậu đã cắt đứt quan hệ với cô.
Tuần nghỉ kết thúc mà không có sự cố nào, Cordelia đang đi nghỉ ở Vườn Nho. Oliver tiếp tục coi như cô không tồn tại, cô cũng chẳng có cơ hội nào để nói chuyện với Jack. Nhưng lúc này, cô đang quá bận bịu với cuộc sống hiện tại của cô trong cái thế giới hiện thực: phải vượt qua bài sinh vật học, hoàn thành bài tập về nhà và làm các bài luận tiếng Anh - không được bỏ bất kì cái nào cả. Bất cứ khi nào Schuyler định kéo dài hay rút ngắn những chiếc ranh nanh lại thì quai hàm của cô lại đau, cô nhớ lại là mình chưa bao giờ có cảm giác đói khủng khiếp. Cô học từ bà cô rằng nụ hôn Caerimonia - Nụ Hôn Thần Thánh - là một nghi lễ đặc biệt và hầu hết các Máu Xanh phải đợi cho đến khi tới tuổi trưởng thành (mười tám tuổi) mới được phép cử hành; dù vậy vẫn có những sự cố về việc hút máu trước thời hạn đanggiatăng vào mỗi thế hệ - thậm chí một vàiMaCàRồngmới mười bốn hay mười lăm tuổi đã hút máu lần đầu tiên. Việc hút máu Máu Đỏ khi chưa đến tuổi cũng là chống lại Luật Lệ. Một ý nghĩ chợt nảy ra, Schuyler quyết định sẽ tới thăm mẹ cô vào chiều thứ sáu sau khi tan học, vì Oliver không mời cô tới nhà cậu như mọi khi nữa. Hơn nữa cô còn có một kế hoạch mà cô không muốn phải đợi đến Chủ Nhật mới thực hiện. Thay vì đọc các tờ tạp chí như cô thường làm vào cuối tuần, cô sẽ hỏi mẹ cô một vài điều. Dù cho mẹ cô không thể trả lời nhưng Schuyler sẽ cảm thấy tốt hơn vì không phải giữ mãi chúng trong lòng. Bệnh viện vắng vẻ hơn vào các buổi chiều trong tuần. Không có nhiều người thăm bệnh ở hành lang, tòa nhà này tạo cho người ta cảm giác cô đơn giống như bị bỏ rơi. Cuộc sống tồn tại ở bất cứ đâu dù cho cả các y tá cũng trông có vẻ lo âu khi nghỉ ngơi vào cuối tuần. Schuyler nhìn qua tấm kính trước khi bước vào phòng của mẹ cô. Như trước đây, ở đó, chỗ chân giường lại chính là người đàn ông tóc xám. Ông ta đang nói gì đó với mẹ cô. Schuyler ép tai sát vào cửa.
- Hãy tha thứ cho anh… Hãy tha thứ cho anh… xin hãy tỉnh lại, hãy để anh giúp em… Schuyler vừa quan sát vừa nghe. Cô biết người đó là ai. Chắc chắn là ông ta. Trái tim Schuyler đập dồn dập vì thích thú.
Người đàn ông tiếp tục nói.
- Em đã trừng phạt anh đủ lâu rồi, em cũng đã tự trừng phạt mình đủ rồi. Hãy quay lại với anh. Anh cầu xin em đấy.
Cô y tá xuất hiện trước mặt Schuyler.
- Chào Schuyler, cháu đang làm gì vậy? Sao cháu không vào trong?
- Cô không nhìn thấy ông ta sao? - Schuyler thì thầm chỉ qua tấm kính. - Thấy ai? - Cô y ta bối rối - Cô chẳng nhìn thấy ai cả.
Schuyler mím chặt môi. Vậy cô là người duy nhất nhìn thấy vị khách lạ đó. Theo những gì cô nghĩ thì đây là một sự rung của trạng thái đề phòng.
- Cô không thấy ư?
Người y tá lắc đầu rồi nhìn chằm chằm Schuyler cứ như thể đầu óc Schuyler có vấn đề vậy.
- À, đó chỉ là một thủ thuật của ánh sáng thôi - Schuyler nói - Cháu nghĩ là cháu đã nhìn thấy một thứ gì đó…
Người y tá gật đầu rồi bước đi.
Schuyler bước vào phòng. Vị khách huyền bí đó đã biến mất, nhưng Schuyler để ý thấy cái ghế vẫn còn ấm. Cô nhìn quanh căn phòng và bắt đầu gọi, kể từ khi cô nhìn thấy vị khách này thì đây là lần đầu tiên cô thấy ông ấy khóc.
- Bố? - Schuyler thì thầm, cô bước sang căn phòng bên cạnh, nơi chất đầy các đồ đạc trang thiết bị cho khách và nhìn quanh - Bố? Phải bố không? Bố đã ở đây?
Không có tiếng trả lời, người đàn ông đó cũng không xuất hiện nữa, Schuyler ngồi xuống cái ghế mà người đàn ông đã ngồi.
- Con muốn biết về bố con - Schuyler nói với người đàn bà đang nằm im trên giường - Stephen Chase. Ông ấy là ai? Ông ấy đã làm gì mẹ? Chuyện gì đã xảy ra? Ông ấy vẫn còn sống phải không? Ông ấy đã ở ngay đây đúng không ạ? - Cô tăng dần âm lượng, để nếu như người đàn ông đó vẫn còn trong tầm nghe thì có thể nghe thấy. Để cho bố cô biết rằng cô biết đó là ông. Cô ước là ông ở đây và nói chuyện với cô. Cordelia luôn gây cho cô ấn tượng là bố cô đã gây ra những tổn hại cực kì nghiêm trọng cho mẹ cô. Rằng ông chưa bao giờ yêu bà… nhưng điều đó lại trái ngược hoàn toàn với những gì cô thấy… ông đã khóc bên giường của mẹ cô.
- Mẹ, con cần mẹ giúp - Schuyler cầu xin - Cordelia nói với con rằng mẹ có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào mẹ muốn, nhưng mẹ đã không tỉnh dậy. Tỉnh dậy đi mẹ. Hãy tỉnh dậy vì con… Con xin mẹ.
Nhưng người phụ nữ nằm trên giương vẫn không hề cử động. Không có bất kì một sự hồi âm nào.
- Stephen Chase. Chồng của mẹ. Ông ấy đã chết khi con ra đời. Hay đó chỉ là những điều Cordelia nói với con thôi. Đó là sự thật phải không? Bố con đã chết? Mẹ? Con xin mà. Con cần phải biết.
Thậm chí ngón chân cái còn không nhúc nhích. Một tiếng thở dài cũng không. Schuyler lại hi vọng vào những câu hỏi và những tờ tạp chí. Cô tiếp tục đọc về các hôn lễ, cảm thấy được an ủi một cách kì lạ về những bài kinh cầu nguyện trong hôn lễ và sự hợp nhất của họ. Khi cô đọc từng mục xong, cô đứng dậy và hôn lên má mẹ cô.
Làn da của Allegra thật lạnh khiến cô có cảm giác như chạm vào sáp. Cứ như chạm đến cái chết vậy. Schuyler rời khỏi phòng bệnh, cảm thấy chán nản hơn bao giờ hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook