Giả Tiên Nô
-
Chương 11: Kết thúc
Edit: Nguyệt Viên
Xuân về hoa nở, trong Hạ Hà Trai truyền ra tiếng nói rất nhỏ.
“Không cần kéo thấp như vậy.”
“Không cần?”
“Kéo cao lên đi!”
“…… Nàng chán ghét ta không có bộ ngực dày giống như nam nhân kia?”
“Thiếp cũng không thích nam nhân có bộ ngực dày như vậy, quan trọng nhất là, bây giờ thiếp đang vẽ chàng, chàng cởi quần áo ra làm gì?!”
“Thời tiết nóng.”
“Lại đánh lừa thiếp, rõ ràng còn rất lạnh mà! Nếu chàng không nhanh chóng mặc quần áo vào, cảm lạnh, thiếp gọi cha ta chữa trị cho chàng!” Hồng Tụ khẽ trách, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhanh chóng đứng dậy rót thuốc.“Thuốc đã nguội, chàng uống nhanh đi.”
“Tụ nhi, trước đây nàng không bảo ta uống thuốc như vậy.” Doãn Tử Liên nhìn khí thế ép người của nàng, nhăn mặt lại.
“Đó là bởi vì trước đây chàng uống thuốc cũng không cần thiếp thúc giục!” Nàng trừng hắn.
“Có hứng thú lại cùng ta ký khế ước trăm năm hay không?” Hắn bất ngờ nói.
“Khế ước trăm năm?”
“Ta cảm thấy nàng có vẻ thích hợp làm nha hoàn.”
“……” Ý là bảo nàng làm lão nha hoàn cho hắn đến trăm tuổi?“Ý của chàng là chàng không thích ta bây giờ?”
“Không phải vậy, tính tình của nàng như vậy cũng có nét phong tình đặc biệt rồi.” Hắn hôn lên tay nàng, thấy trên cổ tay có từng vết thương kia, cho dù đã rất nhỏ, nhưng hắn vẫn đau lòng.
“Rốt cuộc chàng có chịu uống thuốc hay không?” Nàng rút tay về, chống nạnh chất vấn.
“Đút cho ta.”
“……” Thở dài, Hồng Tụ bước về phía trước, giữ chặt cằm của hắn, cầm lấy chén thuốc không chút khách khí đồ vào miệng hắn, nhưng mà ngay lúc chén thuốc thấy đáy, nàng đang muốn lui về phía sau, lại bị hắn giữ lại kéo vào trong lòng, mặc sức dây dưa môi răng với nàng.
“Rất đắng……” Nụ hôn vừa ngừng, nàng lập tức oán giận.
“Đúng vậy, thuốc hay luôn đắng.” Hắn cười hôn lấy môi nàng, bàn tay to bắt đầu không an phận mà ôm chặt lấy eo nàng từ từ lướt lên trên.
“Chàng! Ban ngày ban mặt, muốn làm cái gì?” Nàng sợ tới mức vội vàng bắt lấy tay hắn.
“Muốn luyện tập thức đẩy xe với nàng.”
Nghe thấy lời này, gương mặt phần hồng của Hồng Tụ nhanh chóng đỏ lên, lại giữa lấy bàn tay không an phận khác của hắn, nũng nịu,“Đừng làm bậy!”
“Ta đây rất nghiêm túc, náo loạn ở chỗ nào chứ?” Hai tay bị nắm lấy thì không có cách nào, hắn dành dùng miệng.
Nhìn hắn hôn lên ngực nàng qua cách một lớp áo, nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận.“Chàng đừng làm loạn, chàng còn thiếu thiếp một bức tranh, có còn muốn cho thiếp vẽ không đây!”
“Không vội.” Thừa dịp tay nàng thả lỏng trong giây lát, hắn đảo khách thành chủ, áp nàng trên giường, đang muốn phát động thế công, lại nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài truyền đến —
“Tử Liên, ta bảo Đan Hòa mang mấy cái bánh nhân mơ đến cho con giải đắng miệng sau khi uống thuốc.”
“Mẹ, mẹ tới thật không đúng lúc.” Làm như không nhìn thấy khuôn mặt hung ác của người trước mắt, Doãn Tử Liên cười to trả lời.
“Đang làm gì vậy?”
“Con đang rất bận –”
Nói đến một nửa, miệng của hắn đã bị Hồng Tụ liều chết che lại, hắn mừng rỡ lợi dụng thời cơ cởi nút áo của nàng, thấy nàng vội vàng kéo vạt áo, hắn liền nhanh chóng thoát váy của nàng, gấp đến độ nàng muốn mắng lại không thể mắng, chỉ có thể liều chết chống cự.
“Tử Liên, làm sao vậy?”
“Mẹ, việc cho mẹ bồng cháu còn quan trọng hơn chuyện giải đắng miệng của con.”
“Doãn Tử Liên!” Hồng Tụ đỏ bừng mặt kêu to.
Hắn làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể! Nói ra chuyện mắc cở chết người như vậy chứ!
“Đến đây.” Hắn cười đến ý xấu tràn ngập trong mắt, che miệng của nàng lại.
Ngoài cửa, Doãn phu nhân đã ngầm hiểu ý, có chút thẹn thùng đặt món điểm tâm ngọt trên lan can của dãy hành lang trước phòng, vội vàng lôi kéo Đan Hòa rời đi.
Sau khi đi một đoạn, bà mới nghi hoặc nói:“Quái, ta nhớ rõ Hồng Tụ luôn dịu dàng ít nói, nhu thuận, nghe lời, như thế nào hôm nay lại cảm thấy con bé rất ngang tàng?”
Đan Hòa cười nhẹ.“Ngang tàng có gì không tốt? Chỉ cần có thể áp chế được đại gia là tốt rồi.”
“Cũng đúng.”
Doãn phu nhân cười gật đầu, chỉ cần con mình có thể bình an hạnh phúc là tốt rồi.
[ HOÀN ]
Xuân về hoa nở, trong Hạ Hà Trai truyền ra tiếng nói rất nhỏ.
“Không cần kéo thấp như vậy.”
“Không cần?”
“Kéo cao lên đi!”
“…… Nàng chán ghét ta không có bộ ngực dày giống như nam nhân kia?”
“Thiếp cũng không thích nam nhân có bộ ngực dày như vậy, quan trọng nhất là, bây giờ thiếp đang vẽ chàng, chàng cởi quần áo ra làm gì?!”
“Thời tiết nóng.”
“Lại đánh lừa thiếp, rõ ràng còn rất lạnh mà! Nếu chàng không nhanh chóng mặc quần áo vào, cảm lạnh, thiếp gọi cha ta chữa trị cho chàng!” Hồng Tụ khẽ trách, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhanh chóng đứng dậy rót thuốc.“Thuốc đã nguội, chàng uống nhanh đi.”
“Tụ nhi, trước đây nàng không bảo ta uống thuốc như vậy.” Doãn Tử Liên nhìn khí thế ép người của nàng, nhăn mặt lại.
“Đó là bởi vì trước đây chàng uống thuốc cũng không cần thiếp thúc giục!” Nàng trừng hắn.
“Có hứng thú lại cùng ta ký khế ước trăm năm hay không?” Hắn bất ngờ nói.
“Khế ước trăm năm?”
“Ta cảm thấy nàng có vẻ thích hợp làm nha hoàn.”
“……” Ý là bảo nàng làm lão nha hoàn cho hắn đến trăm tuổi?“Ý của chàng là chàng không thích ta bây giờ?”
“Không phải vậy, tính tình của nàng như vậy cũng có nét phong tình đặc biệt rồi.” Hắn hôn lên tay nàng, thấy trên cổ tay có từng vết thương kia, cho dù đã rất nhỏ, nhưng hắn vẫn đau lòng.
“Rốt cuộc chàng có chịu uống thuốc hay không?” Nàng rút tay về, chống nạnh chất vấn.
“Đút cho ta.”
“……” Thở dài, Hồng Tụ bước về phía trước, giữ chặt cằm của hắn, cầm lấy chén thuốc không chút khách khí đồ vào miệng hắn, nhưng mà ngay lúc chén thuốc thấy đáy, nàng đang muốn lui về phía sau, lại bị hắn giữ lại kéo vào trong lòng, mặc sức dây dưa môi răng với nàng.
“Rất đắng……” Nụ hôn vừa ngừng, nàng lập tức oán giận.
“Đúng vậy, thuốc hay luôn đắng.” Hắn cười hôn lấy môi nàng, bàn tay to bắt đầu không an phận mà ôm chặt lấy eo nàng từ từ lướt lên trên.
“Chàng! Ban ngày ban mặt, muốn làm cái gì?” Nàng sợ tới mức vội vàng bắt lấy tay hắn.
“Muốn luyện tập thức đẩy xe với nàng.”
Nghe thấy lời này, gương mặt phần hồng của Hồng Tụ nhanh chóng đỏ lên, lại giữa lấy bàn tay không an phận khác của hắn, nũng nịu,“Đừng làm bậy!”
“Ta đây rất nghiêm túc, náo loạn ở chỗ nào chứ?” Hai tay bị nắm lấy thì không có cách nào, hắn dành dùng miệng.
Nhìn hắn hôn lên ngực nàng qua cách một lớp áo, nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận.“Chàng đừng làm loạn, chàng còn thiếu thiếp một bức tranh, có còn muốn cho thiếp vẽ không đây!”
“Không vội.” Thừa dịp tay nàng thả lỏng trong giây lát, hắn đảo khách thành chủ, áp nàng trên giường, đang muốn phát động thế công, lại nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài truyền đến —
“Tử Liên, ta bảo Đan Hòa mang mấy cái bánh nhân mơ đến cho con giải đắng miệng sau khi uống thuốc.”
“Mẹ, mẹ tới thật không đúng lúc.” Làm như không nhìn thấy khuôn mặt hung ác của người trước mắt, Doãn Tử Liên cười to trả lời.
“Đang làm gì vậy?”
“Con đang rất bận –”
Nói đến một nửa, miệng của hắn đã bị Hồng Tụ liều chết che lại, hắn mừng rỡ lợi dụng thời cơ cởi nút áo của nàng, thấy nàng vội vàng kéo vạt áo, hắn liền nhanh chóng thoát váy của nàng, gấp đến độ nàng muốn mắng lại không thể mắng, chỉ có thể liều chết chống cự.
“Tử Liên, làm sao vậy?”
“Mẹ, việc cho mẹ bồng cháu còn quan trọng hơn chuyện giải đắng miệng của con.”
“Doãn Tử Liên!” Hồng Tụ đỏ bừng mặt kêu to.
Hắn làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể! Nói ra chuyện mắc cở chết người như vậy chứ!
“Đến đây.” Hắn cười đến ý xấu tràn ngập trong mắt, che miệng của nàng lại.
Ngoài cửa, Doãn phu nhân đã ngầm hiểu ý, có chút thẹn thùng đặt món điểm tâm ngọt trên lan can của dãy hành lang trước phòng, vội vàng lôi kéo Đan Hòa rời đi.
Sau khi đi một đoạn, bà mới nghi hoặc nói:“Quái, ta nhớ rõ Hồng Tụ luôn dịu dàng ít nói, nhu thuận, nghe lời, như thế nào hôm nay lại cảm thấy con bé rất ngang tàng?”
Đan Hòa cười nhẹ.“Ngang tàng có gì không tốt? Chỉ cần có thể áp chế được đại gia là tốt rồi.”
“Cũng đúng.”
Doãn phu nhân cười gật đầu, chỉ cần con mình có thể bình an hạnh phúc là tốt rồi.
[ HOÀN ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook