Gia, Thiếu Dạy Dỗ
-
Quyển 1 - Chương 43: Hai cô gái
Ánh mắt Bố Lý Tạp Tạp hơi trừng, nhìn hai tay Du Niệm cùng Côi Dạ Tước nắm nhau, đáy mắt lướt qua oán độc không thể tin và ghen tị.
"Tước! Cô ta là ai?" Ánh mắt dần dần trở nên hung hăng vì vật sở hữu của mình bị làm bẩn bị mơ ước, chất vấn oán độc nhìn Du Niệm.
Côi Dạ Tước đối với ánh mắt Bố Lý Tạp Tạp nhìn Du Niệm rất bất mãn, cánh tay có hơi dùng sức, liền dịu dàng kéo Du Niệm vào trong lòng, "Rất rõ ràng rồi không phải sao?"
Thật sự rất rõ ràng, hai người ôm nhau, đồng thời đứng ở ngoài cửa sắt, mà chính cô rất xấu hổ ở ngoài cửa sắt.
Nhưng lúc này lửa giận công tâm khiến cô gái căn bản không chú ý tới điểm này, thật giống như cô hồi nãy cao hứng cũng không hề chú ý tới.
"Tước! Anh đang đùa giỡn cái gì vậy? Mau buông cô ta ra! Em sẽ không đem chuyện hôm nay nhìn thấy nói cho bá phụ bá mẫu." Bố Lý Tạp Tạp chán ghét nhìn Du Niệm, tay cầm lấy chiếc ví tước sĩ xinh đẹp sang quý bản số lượng có hạn, khớp xương nổi xanh trắng, có thể thấy được lửa giận áp lực cô có bao nhiêu lớn, công chúa kiêu ngạo từ nhỏ chúng tinh củng nguyệt mà trưởng thành, thế nhưng dung không dưới một hạt cát.
"Ngô, thế nhưng còn có thể hướng trưởng bối đâm chọc nha, vẫn là tiểu hài tử nhỉ." Du Niệm cười yếu ớt ra tiếng, lúc này gợi lên mỉm cười xinh đẹp làm cho người ta nhìn vạn phần ác liệt và đáng đánh đòn.
"Câm miệng! Bản công chúa nói chuyện, không tới phiên cô xen mồm!" Bố Lý Tạp Tạp hung hăng trừng Du Niệm, hồ ly tinh này!
"Thật hung dữ nga." Du Niệm đùa dai cọ cọ trong ngực Côi Dạ Tước, nhìn bộ dáng Bố Lý Tạp Tạp tức muốn hộc máu, ý cười càng trở nên sâu hơn.
"Tiện nhân! Cô..."
"Rầm!" tiếng vang cửa sắt bị thiết quyền hung hăng đập vào khiến lòng người hoảng sợ, ánh mắt lạnh lùng của Côi Dạ Tước như sói thô bạo nhìn Bố Lý Tạp Tạp, "Cút."
Sắc mặt Bố Lý Tạp Tạp trắng bệch, hung hăng nuốt nước miếng, ánh mắt gian nan hết thuốc chữa nhìn Côi Dạ Tước hấp dẫn ấy làm cho cô nhịn không được dâng lên chinh phục dục vọng, chuyển hướng Du Niệm, đáy mắt tràn đầy hung hăng cảnh cáo và khinh thường, sau đó mạnh mẽ xoay người đi tới xe thể thao tước sĩ mới nhất.
"Bố Lý Tạp Tạp." thanh âm Côi Dạ Tước chặn cước bộ của cô, "Xin cô hãy nhớ kỹ, cô chả là gì đối với tôi, đừng tư cách lấy danh nghĩa vị hôn thê tự cho mình là bạn gái của tôi. Còn nữa, nếu một mình lại điều tra riêng tư của tôi, tôi sẽ không cứ như vậy mà quên đi đâu."
Giống nhau nghe được thứ gì đó khó có thể tin, Bố Lý Tạp Tạp mạnh quay đầu cau mày nhìn Côi Dạ Tước, một hồi lâu đôi môi mới run run không rõ ý nghĩa gật đầu bước nhanh xoay người rời đi.
"Nhớ rõ cáo trạng cho trưởng bối nga, tiểu bồn hữu*." Du Niệm ở phía sau từ từ ra tiếng, cô có dự cảm, cô gái này sẽ nhanh lại tìm tới cửa, kia ánh mắt nhưng là rõ ràng ở nói cho nàng, tuyệt đối sẽ không tha thủ.
*Từ mạng TQ, đồng nghĩa với tiểu bằng hữu, nghĩa là cô bạn nhỏ, hàm ý chỉ những đứa con nít “vô sỉ” nhất. Từ này được xuất phát từ bộ truyện tranh “Shin- cậu bé bút chì”, trong bản Trung tên của Shin được dịch là Tiểu Bồn Vũ và Tiểu Bồn Vũ cũng là một từ mạng mang hàm ý như trên. ( Khái quát theo Baike)
Mà sự thật chứng minh, Du Niệm hoàn toàn đoán chính xác.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu ở trên rèm cửa sổ ren xinh đẹp màu trắng, Côi Dạ Tước có cuộc điện thoại xong đã đi ra ngoài, Du Niệm một mình lười biếng nằm ở trên giường gửi tin nhắn cho Khúc Quyến Sí, sau đó nhận được điện thoại của Tề Úy Lam.
Tề Úy Lam vẫn cũng chưa truy vấn buổi tối Du Niệm không trở về nhà đang ở nơi nào, trên thực tế bọn họ vẫn nghĩ tới Du Niệm và Khúc Quyến Sí ở cùng nhau, bởi vì nghe nói Khúc Quyến Sí và Khúc Duệ Hiền trở mặt chuyển ra Khúc gia, thời gian bắt đầu với Du Niệm không ở nhà nữa, cố tình Du Niệm lần đầu tiên ở bên ngoài, thời điểm Khúc Quyến Sí không biết tìm tới cửa là một người hầu đi ra ngoài vừa nói cho hắn biết, cho nên mới hố cha não bổ cho đến bây giờ cũng không để lộ vụ này.
"Mẹ, anh cả còn chưa trở về sao?" nguyên nhân các tộc trưởng La Sinh Nhược luôn luôn dung túng Du Niệm, Du Niệm dùng đầu gối đều đón được, nhưng mà Lương Lễ đột nhiên biến mất nửa tháng, cô thật sự không biết hắn đi nơi nào, người trong nhà cũng không nói.
"Chuyện của anh cả con không cần quan tâm, hôm nay không đi học, tiểu Niệm của mẹ lại muốn vứt bỏ mẹ mà ngấy ở chung với tiểu tử Khúc Quyến Sí kia sao?" thanh âm ở ủy khuất nói với Du Niệm, Tề Úy Lam nhớ cô.
Du Niệm nhẹ nhàng cười, muốn nói cái gì, chợt nghe được chuông cửa bên ngoài vang lên, bởi vì hôm qua mới cùng Côi Dạ Tước chuyển tới nơi đây, Côi Dạ Tước không thích có người ngoài xuất hiện ở thế giới hai người hắn cùng Du Niệm, mà Du Niệm cũng không thích người loạn thất bát tao đến ô nhiễm địa phương của cô, cho nên không có người hầu, Du Niệm chỉ có thể tự mình đứng lên nhìn xem là ai.
Cửa sổ phòng ngủ bọn họ vừa vặn đối diện với cửa sắt lớn, vén ra rèm cửa sổ ren màu trắng, lộ ra ban công tinh xảo thật to sát đất.
Ánh mặt trời trong nháy mắt bao vây bóng dáng mỹ lệ của Du Niệm, dịu dàng, giống dát lên một tầng kim mang, rõ ràng không có khí tràng cường đại hay sắc bén khinh người, nhưng mà lại vẫn có thể làm cho người ta trong nháy mắt đem ánh mắt đặt ở trên thân thể của cô.
Cho nên, đương nhiên, sáng sớm tìm tới cửa là Bố Lý Tạp Tạp và Âu Dương Minh Thiến, thấy được toàn thân khó váy ngủ không bảo thủ của Du Niệm, nhất thời tiếng chuông cửa chói tai cứ như gọi hồn không ngừng dồn dập vang lên.
"Ừm... Là có chút ầm ỹ, khách nhân có chút vô lễ, nhưng mà con có thể thu phục mẹ không cần lo lắng, cứ như vậy, buổi chiều trở về thăm mẹ và ba nha, ô a ~! Hôn một cái!" Du Niệm nghịch ngợm đáng yêu cách điện thoại hôn môi, nhất thời làm cho vốn là Tề Úy Lam thiên vị cô cao hứng phát ra tiếng cười trong suốt.
Treo điện thoại, Du Niệm không để ý tới chuông cửa bên ngoài tựa như gọi hồn, kéo lên rèm cửa sổ, chậm rì rì ở trong tủ treo đầy quần áo của cô và Côi Dạ Tước lấy ra một bộ trang phục hưu nhàn vẫn còn treo nhãn với giá trên trời, áo sơmi cao cổ màu trắng và một cái quần kaki lửng dài bảy phân, hai bên xương hông là mang theo túi tiền phong cách Harem Pants*, tùy ý kẹp lên cái túi, một bên hơi trễ xuống, có vẻ trong thanh thuần mang theo vài phần quyến rũ.
*Là loại phong cách quần lửng có hai bên túi rộng ra, xuất phát từ quần hậu cung của Islam bên tín đồ Hồi Giáo.
Tiếng chuông cửa quấy nhiễu như trước không thuận theo, cùng bộ dáng Du Niệm không chút để ý hình thành tương phản thật lớn, thẳng đến chuông cửa đều sắp bị vị công chúa kiêu ngạo ương ngạnh kia ấn nát, Du Niệm mới nhấn điều khiển từ xa, làm cho cửa sắt chạm rỗng tự động mở ra.
Cửa sắt vừa mở ra, Bố Lý Tạp Tạp lập tức liền chạy vội tiến vào, biểu tình hung ác kia, cứ như muốn đi giết người.
"Tiện nhân! Hồ ly tinh!" Chân trước mới vào cửa, Bố Lý Tạp Tạp liền há mồm hung hăng mắng hai câu, đưa tay tính đánh vào mặt Du Niệm, nhưng tay vừa mới hạ xuống, liền bị Âu Dương Minh Thiến đứng đằng sau ngăn cản.
"Âu Dương?!" Không nghĩ tới Âu Dương Minh Thiến thế nhưng sẽ ngăn lại chính mình, Bố Lý Tạp Tạp nhíu mày rõ ràng không vui.
Âu Dương Minh Thiến trấn an cười, lôi kéo tay cô, giống như đem Du Niệm trở thành không khí nói: "Không cần kích động, cô ta hiện tại là nữ nhân của Côi Dạ Tước, em chói lọi như vậy ở trên mặt cô ta lưu bàn tay, cô ta lại đi khóc mét Côi Dạ Tước vài tiếng, đến lúc đó Côi Dạ Tước khẳng định giận em, chữa tốt thành xấu, đến lúc đó cô ta thành người đáng thương bị khi dễ, em sẽ thành người phụ nữ ác độc."
Bố Lý Tạp Tạp rất tín nhiệm Âu Dương Minh Thiến, tùy ý để cô nắm tay chính mình, tuy rằng còn tức giận thở hổn hển, lại thủy chung không động thủ lần nữa.
Âu Dương Minh Thiến thế này mới rốt cục bỏ được ánh mắt chia sẻ cho Du Niệm một chút, mỉm cười nói: "Du Niệm tiểu thư, không ngại ngồi xuống nói chuyện đi."
Du Niệm nhíu mày, cô phát hiện một sự tình có vẻ chơi rất vui, qua một buổi tối, mấy người này thế nhưng còn không biết cô họ La Sinh Nhược! ( RI: Chắc mấy mẹ tưởng Du Niệm họ Du =))))
"Tước! Cô ta là ai?" Ánh mắt dần dần trở nên hung hăng vì vật sở hữu của mình bị làm bẩn bị mơ ước, chất vấn oán độc nhìn Du Niệm.
Côi Dạ Tước đối với ánh mắt Bố Lý Tạp Tạp nhìn Du Niệm rất bất mãn, cánh tay có hơi dùng sức, liền dịu dàng kéo Du Niệm vào trong lòng, "Rất rõ ràng rồi không phải sao?"
Thật sự rất rõ ràng, hai người ôm nhau, đồng thời đứng ở ngoài cửa sắt, mà chính cô rất xấu hổ ở ngoài cửa sắt.
Nhưng lúc này lửa giận công tâm khiến cô gái căn bản không chú ý tới điểm này, thật giống như cô hồi nãy cao hứng cũng không hề chú ý tới.
"Tước! Anh đang đùa giỡn cái gì vậy? Mau buông cô ta ra! Em sẽ không đem chuyện hôm nay nhìn thấy nói cho bá phụ bá mẫu." Bố Lý Tạp Tạp chán ghét nhìn Du Niệm, tay cầm lấy chiếc ví tước sĩ xinh đẹp sang quý bản số lượng có hạn, khớp xương nổi xanh trắng, có thể thấy được lửa giận áp lực cô có bao nhiêu lớn, công chúa kiêu ngạo từ nhỏ chúng tinh củng nguyệt mà trưởng thành, thế nhưng dung không dưới một hạt cát.
"Ngô, thế nhưng còn có thể hướng trưởng bối đâm chọc nha, vẫn là tiểu hài tử nhỉ." Du Niệm cười yếu ớt ra tiếng, lúc này gợi lên mỉm cười xinh đẹp làm cho người ta nhìn vạn phần ác liệt và đáng đánh đòn.
"Câm miệng! Bản công chúa nói chuyện, không tới phiên cô xen mồm!" Bố Lý Tạp Tạp hung hăng trừng Du Niệm, hồ ly tinh này!
"Thật hung dữ nga." Du Niệm đùa dai cọ cọ trong ngực Côi Dạ Tước, nhìn bộ dáng Bố Lý Tạp Tạp tức muốn hộc máu, ý cười càng trở nên sâu hơn.
"Tiện nhân! Cô..."
"Rầm!" tiếng vang cửa sắt bị thiết quyền hung hăng đập vào khiến lòng người hoảng sợ, ánh mắt lạnh lùng của Côi Dạ Tước như sói thô bạo nhìn Bố Lý Tạp Tạp, "Cút."
Sắc mặt Bố Lý Tạp Tạp trắng bệch, hung hăng nuốt nước miếng, ánh mắt gian nan hết thuốc chữa nhìn Côi Dạ Tước hấp dẫn ấy làm cho cô nhịn không được dâng lên chinh phục dục vọng, chuyển hướng Du Niệm, đáy mắt tràn đầy hung hăng cảnh cáo và khinh thường, sau đó mạnh mẽ xoay người đi tới xe thể thao tước sĩ mới nhất.
"Bố Lý Tạp Tạp." thanh âm Côi Dạ Tước chặn cước bộ của cô, "Xin cô hãy nhớ kỹ, cô chả là gì đối với tôi, đừng tư cách lấy danh nghĩa vị hôn thê tự cho mình là bạn gái của tôi. Còn nữa, nếu một mình lại điều tra riêng tư của tôi, tôi sẽ không cứ như vậy mà quên đi đâu."
Giống nhau nghe được thứ gì đó khó có thể tin, Bố Lý Tạp Tạp mạnh quay đầu cau mày nhìn Côi Dạ Tước, một hồi lâu đôi môi mới run run không rõ ý nghĩa gật đầu bước nhanh xoay người rời đi.
"Nhớ rõ cáo trạng cho trưởng bối nga, tiểu bồn hữu*." Du Niệm ở phía sau từ từ ra tiếng, cô có dự cảm, cô gái này sẽ nhanh lại tìm tới cửa, kia ánh mắt nhưng là rõ ràng ở nói cho nàng, tuyệt đối sẽ không tha thủ.
*Từ mạng TQ, đồng nghĩa với tiểu bằng hữu, nghĩa là cô bạn nhỏ, hàm ý chỉ những đứa con nít “vô sỉ” nhất. Từ này được xuất phát từ bộ truyện tranh “Shin- cậu bé bút chì”, trong bản Trung tên của Shin được dịch là Tiểu Bồn Vũ và Tiểu Bồn Vũ cũng là một từ mạng mang hàm ý như trên. ( Khái quát theo Baike)
Mà sự thật chứng minh, Du Niệm hoàn toàn đoán chính xác.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu ở trên rèm cửa sổ ren xinh đẹp màu trắng, Côi Dạ Tước có cuộc điện thoại xong đã đi ra ngoài, Du Niệm một mình lười biếng nằm ở trên giường gửi tin nhắn cho Khúc Quyến Sí, sau đó nhận được điện thoại của Tề Úy Lam.
Tề Úy Lam vẫn cũng chưa truy vấn buổi tối Du Niệm không trở về nhà đang ở nơi nào, trên thực tế bọn họ vẫn nghĩ tới Du Niệm và Khúc Quyến Sí ở cùng nhau, bởi vì nghe nói Khúc Quyến Sí và Khúc Duệ Hiền trở mặt chuyển ra Khúc gia, thời gian bắt đầu với Du Niệm không ở nhà nữa, cố tình Du Niệm lần đầu tiên ở bên ngoài, thời điểm Khúc Quyến Sí không biết tìm tới cửa là một người hầu đi ra ngoài vừa nói cho hắn biết, cho nên mới hố cha não bổ cho đến bây giờ cũng không để lộ vụ này.
"Mẹ, anh cả còn chưa trở về sao?" nguyên nhân các tộc trưởng La Sinh Nhược luôn luôn dung túng Du Niệm, Du Niệm dùng đầu gối đều đón được, nhưng mà Lương Lễ đột nhiên biến mất nửa tháng, cô thật sự không biết hắn đi nơi nào, người trong nhà cũng không nói.
"Chuyện của anh cả con không cần quan tâm, hôm nay không đi học, tiểu Niệm của mẹ lại muốn vứt bỏ mẹ mà ngấy ở chung với tiểu tử Khúc Quyến Sí kia sao?" thanh âm ở ủy khuất nói với Du Niệm, Tề Úy Lam nhớ cô.
Du Niệm nhẹ nhàng cười, muốn nói cái gì, chợt nghe được chuông cửa bên ngoài vang lên, bởi vì hôm qua mới cùng Côi Dạ Tước chuyển tới nơi đây, Côi Dạ Tước không thích có người ngoài xuất hiện ở thế giới hai người hắn cùng Du Niệm, mà Du Niệm cũng không thích người loạn thất bát tao đến ô nhiễm địa phương của cô, cho nên không có người hầu, Du Niệm chỉ có thể tự mình đứng lên nhìn xem là ai.
Cửa sổ phòng ngủ bọn họ vừa vặn đối diện với cửa sắt lớn, vén ra rèm cửa sổ ren màu trắng, lộ ra ban công tinh xảo thật to sát đất.
Ánh mặt trời trong nháy mắt bao vây bóng dáng mỹ lệ của Du Niệm, dịu dàng, giống dát lên một tầng kim mang, rõ ràng không có khí tràng cường đại hay sắc bén khinh người, nhưng mà lại vẫn có thể làm cho người ta trong nháy mắt đem ánh mắt đặt ở trên thân thể của cô.
Cho nên, đương nhiên, sáng sớm tìm tới cửa là Bố Lý Tạp Tạp và Âu Dương Minh Thiến, thấy được toàn thân khó váy ngủ không bảo thủ của Du Niệm, nhất thời tiếng chuông cửa chói tai cứ như gọi hồn không ngừng dồn dập vang lên.
"Ừm... Là có chút ầm ỹ, khách nhân có chút vô lễ, nhưng mà con có thể thu phục mẹ không cần lo lắng, cứ như vậy, buổi chiều trở về thăm mẹ và ba nha, ô a ~! Hôn một cái!" Du Niệm nghịch ngợm đáng yêu cách điện thoại hôn môi, nhất thời làm cho vốn là Tề Úy Lam thiên vị cô cao hứng phát ra tiếng cười trong suốt.
Treo điện thoại, Du Niệm không để ý tới chuông cửa bên ngoài tựa như gọi hồn, kéo lên rèm cửa sổ, chậm rì rì ở trong tủ treo đầy quần áo của cô và Côi Dạ Tước lấy ra một bộ trang phục hưu nhàn vẫn còn treo nhãn với giá trên trời, áo sơmi cao cổ màu trắng và một cái quần kaki lửng dài bảy phân, hai bên xương hông là mang theo túi tiền phong cách Harem Pants*, tùy ý kẹp lên cái túi, một bên hơi trễ xuống, có vẻ trong thanh thuần mang theo vài phần quyến rũ.
*Là loại phong cách quần lửng có hai bên túi rộng ra, xuất phát từ quần hậu cung của Islam bên tín đồ Hồi Giáo.
Tiếng chuông cửa quấy nhiễu như trước không thuận theo, cùng bộ dáng Du Niệm không chút để ý hình thành tương phản thật lớn, thẳng đến chuông cửa đều sắp bị vị công chúa kiêu ngạo ương ngạnh kia ấn nát, Du Niệm mới nhấn điều khiển từ xa, làm cho cửa sắt chạm rỗng tự động mở ra.
Cửa sắt vừa mở ra, Bố Lý Tạp Tạp lập tức liền chạy vội tiến vào, biểu tình hung ác kia, cứ như muốn đi giết người.
"Tiện nhân! Hồ ly tinh!" Chân trước mới vào cửa, Bố Lý Tạp Tạp liền há mồm hung hăng mắng hai câu, đưa tay tính đánh vào mặt Du Niệm, nhưng tay vừa mới hạ xuống, liền bị Âu Dương Minh Thiến đứng đằng sau ngăn cản.
"Âu Dương?!" Không nghĩ tới Âu Dương Minh Thiến thế nhưng sẽ ngăn lại chính mình, Bố Lý Tạp Tạp nhíu mày rõ ràng không vui.
Âu Dương Minh Thiến trấn an cười, lôi kéo tay cô, giống như đem Du Niệm trở thành không khí nói: "Không cần kích động, cô ta hiện tại là nữ nhân của Côi Dạ Tước, em chói lọi như vậy ở trên mặt cô ta lưu bàn tay, cô ta lại đi khóc mét Côi Dạ Tước vài tiếng, đến lúc đó Côi Dạ Tước khẳng định giận em, chữa tốt thành xấu, đến lúc đó cô ta thành người đáng thương bị khi dễ, em sẽ thành người phụ nữ ác độc."
Bố Lý Tạp Tạp rất tín nhiệm Âu Dương Minh Thiến, tùy ý để cô nắm tay chính mình, tuy rằng còn tức giận thở hổn hển, lại thủy chung không động thủ lần nữa.
Âu Dương Minh Thiến thế này mới rốt cục bỏ được ánh mắt chia sẻ cho Du Niệm một chút, mỉm cười nói: "Du Niệm tiểu thư, không ngại ngồi xuống nói chuyện đi."
Du Niệm nhíu mày, cô phát hiện một sự tình có vẻ chơi rất vui, qua một buổi tối, mấy người này thế nhưng còn không biết cô họ La Sinh Nhược! ( RI: Chắc mấy mẹ tưởng Du Niệm họ Du =))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook