Giả quý tộc
-
Chương 39:
Tống Triết sững sờ tại chỗ, dầu trong tay đổ ra ngoài , anh đột nhiên phản ứng lại, luống cuống tay chân thu dọn, sau đó mới vội vàng nói với Giang Hoài An: “Tôi đã biết.”
“Ừ.” Giang Hoài An suy nghĩ, vẫn dặn Tống Triết rằng “Đừng xúc động.”
“Tôi biết.”
Tống Triết cởi tạp dề, hít sâu một hơi nói: “Giờ tôi qua.”
Tống Triết cúp điện thoại, lập tức phi đến Một Độ.
Lúc này Dương Vi và Chu Văn đã thay đổi sang một chiếc bàn nhỏ, đang ngồi uống rượu, Chu Văn đứt quãng kể chuyện của anh và Mộ Nhu trong quá khứ cho cô nghe. Dương Vi có thể cảm giác được sự hoài niệm thông qua miệng lưỡi anh.
“Lúc đó cô ấy dẫn tôi đi quán bar,” thanh âm Chu Văn ôn hòa, “Cô ấy mang theo tôi đi khiêu vũ, sau này mỗi lần thấy người khác khiêu vũ, tôi đều nhớ tới cô ấy.”
“Kỳ thật tôi đặc biệt sợ……” thanh âm Chu Văn dừng một chút, “Tôi đặc biệt sợ rằng mình vẫn luôn nhớ kỹ cô ấy, vẫn luôn không bỏ xuống được.”
Dương Vi không nói chuyện, cô uống rượu, thời điểm quay đầu lại, cô thấy Chu Văn dưới ánh đèn tối tăm .
Chu Văn lặng lẽ nhìn về phía trước, ánh mắt có chút dại ra, phảng phất như phía trước có ai đang đứng . Loại thần sắc mờ mịt này khiến Dương Vi cảm thấy rất quen thuộc, cô nhìn thấy con muỗi đang nhẹ nhàng bay múa bên cạnh gò má anh, cô theo bản năng vươn tay ra, muốn xua đuổi. Nhưng vừa mới vươn tay, đã bị người bắt lấy.
Người tới thở hổn hển, giống như chạy như điên mà đến, anh nắm chặt tay cô, khiến Dương Vi nhịn không được nhíu mày.
Cô giương mắt, thấy người đàn ông dưới ánh đèn tối tăm, khuôn mặt văn nhã mang theo vài phần kìm chế không được tức giận, Dương Vi nhíu mày, có chút kỳ quái lên tiếng: “Tống Triết?”
Một tiếng “Tống Triết” này khiến nhịp thở người vừa mới tới hơi dừng một chút, anh giương mắt nhìn về Chu Văn phía đối diện, rất lâu sau, anh đột nhiên cười rộ lên, anh buông tay Dương Vi , một mặt cởi bỏ cúc áo âu phục, một mặt kéo ghế ra ngồi xuống.
Dương Vi và Chu Văn đều nhìn anh, dường như Tống Triết không hề cảm giác ra sự bài xích của hai người, ngược lại thoải mái hào phóng nhướng mày nói: “Như thế nào, không tiện khi thêm một người là tôi sao?”
Anh nhìn Chu Văn, Chu Văn nhíu mày, Tống Triết nói: “Ảnh đế không đến mức nhỏ mọn như vậy đi? Tất cả mọi người đều là người quen, thêm ly rượu thì đã làm sao ? Hay là tôi ngồi ở chỗ này, khiến cho Chu ảnh đế sợ hãi đến mức ngồi không nổi nữa?”
Lời này khiến Chu Văn có chút tức giận, anh cười rộ lên,nhưng trong mắt lại không mang ý cười, khách khí nói: “Sao lại thế được? Tống tổng mời ngồi.”
Tống Triết ngồi xuống, anh làm như không chút để ý đặt tay trên lưng ghế ngồi của Dương Vi, Dương Vi mặt không biến sắc liếc nhìn anh một cái, anh không hề phát hiện, giống như thời thiếu niên vậy, anh ngồi bên người cô, đặt tay sau lưng ghế cô, trò chuyện với đám người Giang Hoài An phía đối diện,
“Tôi phát hiện gần đây Chu ảnh đế dừng lại Nam thành hơi lâu đấy?” anh nhấp một ngụm rượu, cười mở miệng.
“Nghỉ phép,” giọng nói Chu Văn lạnh nhạt, giải thích nói, “Chỉ nhận tham gia 1 chương trình thực tế, vẫn luôn ở tại Nam thành.”
“Ồ,” Tống Triết gật đầu, sau đó anh nhắc tới một người mà Chu Văn cực kỳ không muốn nghĩ tới, “Nghe nói Mộ tiểu thư cũng tới Nam thành, cũng nghỉ phép?”
Nghe được lời này, Chu Văn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Tống Triết.
Tống Triết giống như tìm được nhược điểm của đối phương, nhẹ nhàng gõ lưng ghế Dương Vi, mỉm cười nói tiếp: “Gần đây tôi cũng hiểu biết thêm một chút về Chu ảnh đế, nghe nói ảnh đế ở thủ đô đi theo Mộ tiểu thư ra vào tiệc rượu rất nhiều năm hỗn tạp tới mức hô mưa gọi gió, chuyện uống rượu cùng phụ nữ này, anh rất có kinh nghiệm đi?”
Những lời này có thể nói là từng từ từng chữ đều công kích vào tim của đối phương, một mặt nhắc tới địa vị Mộ tiểu thư trong lòng Chu Văn là phi thường, một mặt khác lại cường điệu việc Chu Văn bồi rượu phụ nữ.
Lời này tuy rằng không hề nhục nhã ở bên ngoài, nhưng so với bị mắng lại khiến người ta càng thêm khó lòng chịu đựng nổi.
Dương Vi nhấp ngụm rượu, đang chuẩn bị nói chuyện, liền nghe Chu Văn ở đối diện cười nói: “Uống rượu cùng phụ nữ tôi không có nhiều kinh nghiệm, nhưng chuyện uống rượu này, tôi đích xác rất có kinh nghiệm.”
Nói xong, anh bảo người mang thêm một chai rượu mới, mở nắp, mỉm cười ngẩng đầu nói: “Tống tổng, dám uống một chén sao?”
Tống Triết không nói chuyện, anh nhìn Chu Văn đang mỉm cười phía đối diện.
Anh nhìn ra đây là khiêu khích, anh không nên tiếp nhận loại khiêu khích này, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Chu Văn, anh đột nhiên cười nói: “Được , có thể uống.”
Nghe thấy Tống Triết đáp ứng, Dương Vi không khỏi nhíu mày: “anh Văn ,” cô bất an mở miệng, “Anh đi về trước đi.”
“Vi Vi,” Chu Văn rót rượu, bình tĩnh lên tiếng, “Đây là chuyện của tôi và Tống tổng.”
Lời này khiến Dương Vi câm nín, Dương Vi hiểu, mới vừa rồi Tống Triết đâm Chu Văn một dao, không có đạo lý cô lại giúp đỡ một bên như vậy. Cô hít sâu một hơi, đứng dậy: “Vậy hai người uống đi, tôi đi trước.”
Cô đứng dậy rời đi, đi được vài bước, lại có chút không yên lòng, cô quay trở về, kéo Tống Triết nói: “Anh đi theo tôi.”
Tống Triết không để ý tới cô, rũ mắt: “Đây là chuyện của anh.”
“Được thôi” Dương Vi hít sâu một hơi, ngồi xuống nói, “Tôi ngồi ở chỗ này, uống đến chết thì tôi nhặt xác cho anh!”
Sắc mặt Tống Triết trắng bạch, nhưng anh cũng không nói chuyện, anh mở ly, rót đầy rượu, anh trước trực tiếp uống hết một ly, và dốc ngược chiếc ly trước mặt Chu Văn.
Chu Văn mỉm cười, cầm ly rượu của mình, cũng một ngụm một ngụm đi xuống, úp ngược trên mặt bàn.
Bọn họ không tiếng động uống rượu, một lát sau, Sắc mặt Tống Triết bắt đầu trở nên trắng bệch, nhưng anh vẫn duy trì tươi cười như cũ, ánh mắt nhìn Chu Văn bình tĩnh lại quyết tuyệt.
Sắc mặt Chu Văn cũng không quá đẹp, nhưng hai người không ai lùi bước.
“Kỳ thật tôi cảm thấy rất kỳ lạ,” Tống Triết vừa uống, vừa làm như không chút để ý mở miệng, “Chu Văn, anh nói xem, mối quan hệ của anh và Mộ Nhu rất không minh bạch, anh còn cùng người phụ nữ khác ăn cơm uống rượu, không thích hợp đi?”
“Chuyện này không quan hệ gì với anh.” Dương Vi quyết đoán mở miệng, cô biết Mộ Nhu uy hiếp Chu Văn, cũng biết rõ ràng Tống Triết người này nói chuyện luôn có lực sát thương rất mạnh.
Từ trước tới nay anh luôn biết cách biến ngôn ngữ trở thành lưỡi đao sắc bén nhất , và xâm nhập chính xác vào nơi đau đớn nhất của một người. Ngay cả khi anh không có tự giác như vậy, nó cũng không cản trở hành vi của anh.
Tống Triết giương mắt nhìn thoáng qua Dương Vi, thần sắc lạnh nhạt.
Anh gắt gao nắm chặt chén rượu, anh không rõ, một người mới chỉ quen biết một đoạn thời gian như vậy, sao có thể có quan trọng địa vị như thế.
Cô che chở cho Chu Văn, anh nói anh ta một câu, cô đã phải giúp đỡ anh ta.
Anh cố gắng khắc chế cảm xúc của chính mình, nắm chặt chén rượu, đem rượu uống xuống.
Rượu nóng rát xâm nhập vào dạ dày, ở bên trong sóng cuộn biển gầm, ý thức của anh bắt đầu mông lung, nhưng anh vẫn liều chết nắm chặt tay.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm Chu Văn phía đối diện, nhìn sắc mặt anh ta càng ngày càng khó coi, anh biết rõ, bọn họ đang không tiếng động đánh giá và giao chiến lẫn nhau.
Sắc mặt Chu Văn càng ngày càng khó coi, thần sắc cũng bắt đầu hoảng hốt, Tống Triết cũng cảm thấy trước mắt mông lung, nhưng anh khống chế được hô hấp, tập trung tinh thần.
Từ trước đến nay anh vẫn luôn điên cuồng bướng bỉnh như vậy, trong vấn đề về ý chí, rất ít người có thể thắng anh.
Sau một hồi, rốt cuộc Chu Văn chống đỡ không được, “Loảng xoảng” một tiếng ngã gục trên bàn.
Tống Triết che dạ dày,gương mặt tái nhợt mang theo trào phúng mỉm cười.
Dương Vi sốt ruột vỗ mặt Chu Văn, vội vàng lên tiếng nói: “anh Văn ? anh có khỏe không?”
Bộ dáng quan tâm như vậy dừng trong mắt Tống Triết, Tống Triết cảm giác tất cả rượu đều hóa thành phẫn nộ, anh nhìn chằm chằm Dương Vi, âm thanh lạnh lùng nói: “Em buông anh ta ra.”
Dương Vi giương mắt nhìn về phía Tống Triết, nhíu mày: “Anh ầm ĩ đủ chưa?”
“Anh ầm ĩ?” Tống Triết trào phúng bật cười, “Anh ầm ĩ cái gì? Là anh ta muốn uống rượu với anh, anh ta uống không được, còn trách anh?”
Tống Triết che dạ dày, cảm giác bên trong đang quặn đau, anh nhìn Dương Vi, cảm thấy uất ức và tức giận đang dây dưa cùng nhau, ánh mắt anh dừng trên bàn tay che chở Chu Văn của Dương Vi, không thể nhẫn nại được nữa, duỗi tay muốn kéo Dương Vi.
Tuy nhiên sau khi uống rượu anh hoàn toàn không có lực cân bằng như ngày thường , Dương Vi đột nhiên đẩy anh ra, hét to: “Anh muốn làm gì?!”
Bị Dương Vi đẩy ngã trên mặt đất, đầu đập vào thân cây phía sau, anh đau muốn ngất đi, thở hổn hển không ra tiếng.
Dương Vi nôn nóng đỡ Chu Văn lên, lúc này Phương Hoài bị cô gọi đã đuổi tới đây, vội vàng đỡ Chu Văn. Chu Văn đã mơ hồ, Dương Vi dặn dò Phương Hoài vài câu, Phương Hoài gật đầu, sau khi tiễn chu văn đi, Dương Vi mới đi xem Tống Triết.
Tống Triết ngồi dưới đất, một câu cũng không nói.
Dương Vi do dự một lát, duỗi tay dìu anh.
Anh không phản kháng, chờ tới khi lên xe, cô đỡ anh lên ghế phó lái, giúp anh cài đai an toàn. Tuy nhiên ,ngay khi cô chuẩn bị dời đi, anh bắt lấy tay cô, mở mắt ra, trong ánh mắt xinh đẹp mang theo chất vấn cùng mỏi mệt: “Em gạt anh.”
Anh nói.
Động tác của Dương Vi dừng lại, cô mím môi, rất lâu sau, cô mới nói: “Anh buông tôi ra.”
“Vì sao lại gạt anh?” anh khàn khàn lên tiếng, gắt gao nắm chặt tay cô. Sức lực của anh khiến cô cảm giác đau đớn, cô nhịn không được nhíu mày. Nhưng Tống Triết không khống chế được chính mình, anh nhìn cô chằm chằm , giống như một con ác long đang bị chọc giận, tức giận mở miệng: “Em đi cùng anh ta, vì sao không nói cho anh? Tại sao lại muốn đi cùng anh ta? tại sao em không chấm dứt quan hệ với anh ta? Phía sau mối quan hệ của anh ta và Mộ Nhu là trời đất và người , em không biết sao? Em nói anh tai tiếng nhiều, anh phản bội, cho nên em muốn ly hôn với anh, để em có thể đón nhận anh ta?!”
“Anh buông ra.”
Dương Vi bình tĩnh mở miệng: “Anh say.”
“Anh rất tỉnh.” Tống Triết nhìn cô, thở hổn hển ra tiếng, “Anh có gì kém anh ta? Có cái gì anh ta làm được mà anh không làm được? Rốt cuộc em thích anh ta ở điểm nào?”
“Em thích gương mặt anh ta sao?”
“Hay em thích anh ta biết ca hát? Sẽ nói lời hay? Biết đóng phim?”
“Dương Vi,” anh chống thân mình lên, vội vàng tới gần “Em nhìn xem ” anh giống như một đứa trẻ vừa vụng về lại thẳng thắn đang tranh sủng, nôn nóng nói, “Em nghiêm túc nhìn xem, anh cũng đẹp, bọn họ đều nói anh lớn lên đẹp……”
“Còn có ?” Dương Vi giương mắt nhìn anh, Tống Triết sửng sốt, cô bình tĩnh mở miệng, “Trừ bỏ gương mặt này, anh còn có cái gì?”
“Tôi biết anh khinh thường anh ấy, nhưng ít nhất tất cả những gì anh ấy có được, anh ấy sẽ ca hát, biết đóng phim, sẽ nói lời hay. Anh ấy sẽ đối xử với mọi người dịu dàng, và khi tôi khổ sở nhất, anh ấy đã làm bạn với tôi.”
Lời Dương Vi nói khiến anh rơi vào đáy cốc, anh vội vàng muốn phản bác, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, cồn khiến đầu óc anh hỗn loạn, anh ngơ ngác nhìn Dương Vi, thần sắc Dương Vi bình tĩnh: “Tôi lừa anh, không sai. Bởi vì tôi sợ anh quấy rầy sinh hoạt của tôi. Tôi không có nghĩa vụ phải đối xử thẳng thắn thành khẩn với anh, cũng không cần thẳng thắn thành khẩn. Tống Triết, tôi hy vọng anh hiểu rõ ràng, anh và tôi không có quan hệ gì.”
“Giờ phút này tôi chăm sóc anh, tôi đồng ý để anh xuất hiện xung quanh tôi, là bởi vì anh nói, anh cần thời gian thích ứng.”
Lời này khiến anh không có cách nào thở dốc, cơn đau dạ dày cùng đau lòng chồng chéo lên nhau, đau đến mức trong mắt anh đã mang theo sương mù.
“Tôi biết anh Văn và Mộ Nhu dây dưa không rõ, nhưng điều này không có quan hệ gì với tôi, đối với tôi mà nói, nếu tôi thích anh Văn , tôi sẽ lẳng lặng chờ anh ấy lựa chọn liền tốt rồi. Hiện giờ chúng tôi chỉ là bạn, càng không có tư cách gì để quản anh ấy, tôi không thèm để ý quá khứ của anh ấy.”
“Em thích anh ta?” khớp hàm Tống Triết nhẹ nhàng run lên, anh nhìn Dương Vi, cồn khiến anh cố chấp truy cứu một đáp án.
Dương Vi trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Nếu anh nhất định phải yêu cầu tôi thích một người, anh có thể nghĩ tôi thích anh ấy.”
Lời này khiến cả người Tống Triết đều ngốc.
Kỳ thật anh biết Dương Vi và Chu Văn ái muội, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy, đây là Chu Văn một bên tình nguyện yêu đơn phương, hoặc là vẫn chưa bắt đầu tiếp xúc.
Nhưng anh không nghĩ tới, Dương Vi sẽ thừa nhận với anh, cô thích anh ta.
Cô thích anh ta……
Cô thật sự thích anh ta!
Hô hấp của Tống Triết trở nên dồn dập, cả người chìm trong một mớ hỗn độn.
Dương Vi rút tay từ trong tay anh ra, trên cổ tay cô bị anh nắm có chút đỏ. Cô lẳng lặng nhìn vệt mà đỏ kia, một lát sau, cô trào phúng mỉm cười, một lần nữa khởi động xe.
Tống Triết ngơ ngác nhìn phía trước, chờ sau khi xuống xe , Dương Vi đỡ anh lên nhà , anh nằm trên giường, vẫn luôn có chút hoảng hốt.
Dương Vi cho đắp chăn cho anh, tính toán định rời đi, nhưng thời điểm đi đến phòng bếp, cô đột nhiên thấy được trong phòng bếp có xuyến xuyến.
Que xiên kia còn chưa có làm xong, nhưng đại khái đã nhìn ra hình dạng, trong phòng bếp một mảnh hỗn độn, có thể biết được vừa rồi người này đang làm cái gì.
Khẩu vị của Tống Triết rất thanh đạm, hoàn toàn không giống cô, anh ở chỗ này làm xuyến xuyến, không cần nghĩ cũng biết, anh là vì cái gì.
Dương Vi đứng trong phòng khách dừng lại động tác, cô lẳng lặng nhìn phòng bếp, rất lâu lúc sau, cô hít sâu một hơi, vẫn đi lấy hòm thuốc.
Tống Triết nằm ở trên giường, dạ dày khó chịu đến cuồn cuộn, anh cuộn thân mình, một mình ở trong bóng tối chịu dày vò. Anh nghe thấy thanh âm cô rời đi, cắn răng không dám nói một câu. Nhưng mà thanh âm kia đột nhiên dừng lại, và quay trở lại, rồi sau đó phòng ngủ đèn đột nhiên mở lên, anh không dám mở mắt, chỉ nắm lấy một góc chăn, làm bộ cái gì cũng không biết.
Dương Vi ngồi vào bên cạnh anh, đặt một ly nước ấm và thuốc dạ dày ở bên cạnh anh, bình tĩnh nói: “Dậy uống thuốc trước.”
Tống Triết run rẩy lông mi mở mắt, thấy Dương Vi đứng ở đầu giường. Anh theo bản năng muốn hỏi cô, đi rồi còn trở về làm gì? Lấy thuốc cho anh làm gì? Để tự anh tìm chết thì tốt rồi, còn quản anh làm gì?
Nhưng mà anh không dám nói, anh sợ anh nói xong, người này thật sự đi thật.
Trong quá khứ anh dám nói những lời này, bởi vì anh biết cô sẽ không đi. Nhưng giờ phút này anh biết rõ ràng, cô không còn nhiều kiên nhẫn và tình yêu như trước, để anh tiêu xài làm bậy.
Anh chống thân mình đứng dậy, ngoan ngoãn uống thuốc. Dương Vi nhìn anh uống xong, bình tĩnh nói: “Tôi đi trước.”
Nói xong, cô liền xoay người rời đi, mới vừa đi không quá vài bước, cô đã nghe được tiếng bước chân lảo đảo phía sau, cô quay đầu lại, thấy Tống Triết vọt vào buồng vệ sinh, tiếp theo bên trong liền truyền ra tiếng anh liều mạng nôn mửa.
Dương Vi cứng đờ người, cô xoay người hướng tới buồng vệ sinh đi qua , còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy Tống Triết mở miệng: “Đừng, đừng tới đây.”
Thanh âm của anh suy yếu, Dương Vi biết anh chưa bao giờ muốn người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật của anh, vì thế cô đứng chờ ở cửa nhà vệ sinh.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng nước bên trong, cô cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, qua một lúc lâu, cô nghe thấy tiếng “Loảng xoảng”, cô vội vàng đẩy cửa đi vào, thấy Tống Triết ngã trên mặt đất, dường như có chút mơ hồ.
Vòi hoa sen còn đang phun nước, Dương Vi vội vàng qua đi khóa vòi hoa sen, ngồi xổm xuống, nôn nóng nói: “Làm sao vậy? Ngã chỗ nào?”
Tống Triết không nói chuyện, nhẹ nhàng thở dốc, Dương Vi không dám di chuyển anh, rút khăn tắm ở trên người anh, bắt đầu kiểm tra trên người anh có miệng vết thương hay không. Xác nhận không có vấn đề gì, cô mới cau mày nói: “Tôi đỡ anh lên, không có vấn đề gì chứ?”
Tống Triết nhẹ nhàng lên tiếng, Dương Vi đỡ anh đứng lên, cả người Tống Triết đều dựa lên người cô, nhiệt độ cơ thể anh có chút nóng rực không bình thường, Dương Vi nhíu mày.
Cô đỡ Tống Triết lên giường, đắp chăn cho anh, lại đo nhiệt độ cơ thể.
Quả nhiên là sốt cao, Dương Vi muốn đưa anh đi bệnh viện, lại bị anh ngăn lại.
“Không có việc gì,” anh khàn khàn lên tiếng, “Em ở cạnh anh thì tốt rồi.”
Dương Vi mím môi, đi tìm cho anh miếng dán hạ sốt, và uống thuốc.
Chờ làm xong toàn bộ , cô nhìn Tống Triết ngủ rồi, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra. Cô đang chuẩn bị rời đi, Tống Triết đột nhiên vươn tay, giữ chặt cô.
Anh cái gì cũng không nói, thậm chí bàn tay đang lôi kéo tay cô cũng không có sức lực, chỉ nhẹ nhàng run rẩy, nhìn qua vừa gò bó lại suy yếu. Dương Vi đưa lưng về phía anh, cảm giác được anh giữ lại.
“Dương Vi……” Rốt cuộc anh mở miệng, trong thanh âm mang theo vài phần khóc nức nở, “Cầu xin em, ở cùng anh, được không?”
Dương Vi không nói chuyện, rất lâu sau, cô vỗ vỗ tay anh, ý bảo anh buông ra.
Tống Triết không nhúc nhích, dường như anh đang giãy giụa, rốt cuộc mới gian nan thả tay ra.
Dương Vi trở về phòng mình, cô thay quần áo, nằm ở trên giường, trái lo phải nghĩ, trước sau đều nhớ tới bệnh của Tống Triết.
Cô cũng không anh đã hạ sốt hay chưa, càng không biết có phải anh lại bị xuất huyết dạ dày hay không. Cô do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn ôm chăn đến phòng Tống Triết.
Thời điểm cô mở cửa phòng Tống Triết ra, Tống Triết đang cuộn thân mình, dùng chăn bao lấy chính mình, cắn răng, nhẹ nhàng khụt khịt.
Dương Vi mới vừa mở cửa, liền nghe thấy thanh âm khụt khịt kia đột nhiên im bặt.
Tống Triết không dám ngẩng đầu, anh ở trong chăn lung tung xoa nước mắt, Dương Vi hít sâu một hơi, để chăn vào phía bên kia giường của Tống Triết, cô nằm lên giường, tắt đèn ngủ nói: “Ngủ đi, nếu anh cảm thấy không thoải mái, thì gọi tôi.”
Tống Triết đưa lưng về phía cô, không nói gì.
Ban đêm lẳng lặng, chỉ có tiếng hít thở của hai người, Tống Triết nghe giọng nói của cô, cảm giác phảng phất như bọn họ đã quay về năm thứ nhất kết hôn.
Khi đó mỗi ngày hai người đều ngủ chung. Kỳ thật anh rất thích ôm cô, nhưng anh lại không bằng lòng thừa nhận chuyện này, vì thế thời điểm ngủ mỗi ngày anh đều đoan đoan chính chính,nhưng khi tỉnh ngủ lại thấy hai người đang ôm nhau.
Khi đó cô sẽ đỏ mặt, sau đó làm bộ như không có việc gì xảy ra.
Lúc đó hai người đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ,chuyện trên giường, kỳ thật anh không quá hiểu, đều là cùng cô thăm dò, cùng nhau tìm hiểu. Chỉ là anh học rất nhanh, nhanh chóng tựa như một tay già đời.
Khi đó cô vẫn luôn rụt rè, anh đặc biệt thích nhìn thấy sự chân thật mà cô thể hiện vào thời điểm bùng nổ.
Anh có thể cảm giác được cô vui vẻ, cũng có thể cảm giác cô nóng bỏng.
Anh hoài niệm sự sung sướng khi đó, sau này cô cự tuyệt anh, không phải thân thể không tốt, mà là quá mệt mỏi.
Anh vẫn luôn thông cảm, lời cô nói, anh đều nghĩ là thật. Hơn nữa tính tình anh như vậy, bị cự tuyệt vài lần, cũng sẽ không chủ động nữa.
Hiện tại từng chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, nhớ tới đều cảm thấy tâm can đau đớn.
Dương Vi nghe được thấy tiếng hít thở của anh không bình thường, cô không khỏi nhíu mày, gọi một tiếng: “Tống Triết?”
Tống Triết không nói chuyện, Dương Vi chống thân mình lên, cô đá chăn, thấy người đàn ông dùng tay ôm đầu không cho cô thấy mặt, cô trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Khóc?”
Tống Triết không đáp lại, Dương Vi thở dài: “Tống Triết, hiện tại tôi mới phát hiện, không ngờ anh lại thích khóc như vậy.”
Lời này khiến Tống Triết cứng đờ, Dương Vi nằm xuống , dùng tay gối đầu, chậm rãi nói: “Trước kia thời điểm cha mẹ ra đi tôi cũng đã nhìn thấy anh khóc một lần.”
Tống Triết trầm mặc, anh nhớ tới khi đó.
lúc đó anh còn là thiếu niên, cô cùng anh tham gia lễ tang của cha anh, khi đó mọi người đối xử với mẹ con anh như hổ rình mồi, thời điểm anh nhìn cha bị hạ táng, cả người căng chặt muốn chết. Là cô đứng ở bên người anh, nhẹ nhàng cầm tay anh, trấn định lại trầm ổn mở miệng, nói với anh: “Đừng khóc.”
Sau này mẹ anh hạ táng, vẫn là cô đứng bên người anh. Lúc này anh đã là thanh niên, mặc một bộ tây trang màu trắng, cô mặc một chiếc váy đen, cầm ô đứng phía sau anh.
Cô cái gì cũng không nói, nhưng anh có cảm giác mình có một sức mạnh vô hạn, có thể đối mặt với thế giới đầy rẫy những ác ý này.
Sau lại một mình anh phải đối mặt với sự bất lực khi công ty bị chú hai kiểm soát, thời điểm anh ở nghĩa trang khóc rống, cũng là người này tìm được anh, cô đứng phía sau anh, lẳng lặng cầm ô che cho anh.
Cô không phát hiện ra rằng, cô khiến cho anh biết, người này —— vợ anh, anh phải bảo vệ cô , ở bên cạnh anh.
Sau đó anh đứng lên, khóc lóc ôm chặt cô.
Khi đó anh nghĩ ——
Tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn lại Dương Vi.
Lúc này anh lẳng lặng nghĩ, đột nhiên phản ứng lại.
Vì sao anh không thể buông tay, vì sao anh không muốn buông tay?
Bởi vì nếu không có Dương Vi, bên người anh, thật sự một người cũng không có.
Anh không có anh chị em, cha mẹ lại qua đời, anh cũng không có con cái, người thân duy nhất mà anh có, cũng chỉ có người phụ nữ đang lẳng lặng nằm bên người này.
Anh không thể để mất cô, cho dù là bất kỳ nguyên nhân gì, bất cứ lý do gì, anh đều cần cô làm bạn. Bằng không cả đời anh, chính là lục bình không rễ.
Dương Vi là người được ký thác tất cả mọi tình cảm của cuộc đời anh, bạn bè, người thân, người yêu, đều ở trên người một mình cô.
Cô là sinh mạng của anh. Mặc kệ bằng cách nào, anh đều không thể buông tay.
Anh nhắm mắt lại, cảm giác như rốt cuộc mình cũng tỉnh táo lại sau một hồi dài dòng tự lừa mình dối người. Mà thanh tỉnh như vậy khiến anh phá lệ sợ hãi, anh bắt đầu ảo tưởng, Dương Vi thích Chu Văn, nếu Dương Vi và Chu Văn ở bên nhau……
Nếu Dương Vi rời khỏi anh……
Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, anh liền cảm thấy, dường như mình không còn chút dũng khí nào.
Anh không còn bất luận cứ thứ gì để chống đỡ cho sinh mệnh.
Anh không nói lời nào, Dương Vi cho rằng anh ngủ rồi, cô ngáp một cái, lùi về ổ chăn, thời điểm cô mơ mơ màng màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, đột nhiên cô nghe thấy anh dò hỏi: “Dương Vi, nếu em thích Chu Văn, anh phải làm sao bây giờ?”
Dương Vi đưa lưng về phía anh mở mắt ra, sau đó cô cảm giác người phía sau đến gần cô.
Độ ấm và hương vị quen thuộc bao vây cô, anh ôm cô, khàn khàn lên tiếng: “Dương Vi,anh không rời được em.”
Dương Vi không nói lời nào, cô lẳng lặng nhìn bóng tối, bình tĩnh mở miệng: “Tống Triết, tôi rồi sẽ có người yêu thích, cũng sẽ có đoạn hôn nhân tiếp theo.”
Động tác Tống Triết ôm cô trở nên cứng đờ, rất lâu sau, cô nghe thấy người phía sau mở miệng bằng một giọng nói nghèn nghẹn: “Em thích người khác…… Cũng không quan hệ. Anh sẽ ở bên em, em muốn cái gì anh đều có thể cho em thứ tốt nhất, em coi anh là gì cũng được.”
“Chỉ cần chúng ta ở bên nhau.”
Anh gian nan lên tiếng: “Cái gì anh cũng có thể tha thứ, cái gì anh cũng có thể tiếp nhận.”
Nghe được lời này, Dương Vi nhịn không được mỉm cười.
“Tôi thích người khác cũng không sao?”
“Không sao.”
“Coi anh như một người thay thế cũng không sao?”
Thanh âm Tống Triết dừng một chút, nhưng anh vẫn mở miệng: “Không sao.”
“Nếu tôi kết hôn cùng người khác, biến anh thành tình nhân, vẫn luôn yêu đương vụng trộm với tôi, nhưng anh không được phép yêu người khác, không thể có con, cũng không sao?”
Lời này khiến Tống Triết trầm mặc, vòng tay anh ôm cô trở nên chết lặng. Lời này dường như hút hết tất cả không khí xung quanh anh, khiến lục phủ ngũ tạng của anh đều cảm thấy đau.
Dương Vi nhẹ nhàng cười, cô thở dài, đang chuẩn bị nói cái gì, liền nghe thấy Tống Triết cắn răng lên tiếng.
“Không sao.”
“Chỉ cần em ở bên anh,” anh khàn khàn nói, “Anh đều có thể.”
Thời điểm nói hết lời, Tống Triết đột nhiên cảm giác được sự tuyệt vọng vô tận xuất hiện. Rõ ràng anh đang ôm người này, nhưng vẫn cảm thấy lạnh như cũ.
Trong nháy mắt khi anh nói ra những lời này, rốt cuộc anh cũng hiểu, tình cảm nếu muốn hèn mọn, có thể hèn mọn đến tình trạng gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook