Giả Quan Huyện Đấu Địa Chủ
-
Chương 6: Khó bề phân biệt 1
Edit: meowluoi.
Tiếu Sắc cẩn thận kiểm tra phòng bếp, ngẩng đầu nhìn nóc nhà. Nóc nhà có mấy cây gỗ chống đỡ, mặt trên để ra một khoảng nửa mét, là thanh xà nhà, xếp rất ngay ngắn thành một tầng.
Người mang thai kia là tiểu phu nhân Lư thị, tay đỡ bụng, một thân y phục màu trắng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm, vị trước mặt này là cao nhân Huyện thái gia mời đến, công tử trẻ tuổi như vậy có thể tra ra chân tướng được sao?
Tiếu Sắc cẩn thận kiểm tra lọ bát muôi chậu trong phòng bếp, Phong huyện lệnh mang theo sư gia Trương Tử Bộ, nhắm mắt theo đuôi. Còn có vài người đức cao vọng trọng ở Lưu gia trang, cũng tới cùng đi tra án. Vẻ mặt hai người Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ mờ mịt quan sát đại nhân nhà mình.
“Tiếu huynh đệ, đệ nhìn ra được cái gì sao?” Trương Tử Bộ mở miệng hỏi đầu tiên.
“Đúng vậy, Tiếu đại nhân, ngươi nhìn ra được gì sao?” Phong huyện lệnh Lưu Lăng nhìn Tiếu Sắc nói.
Tiếu Sắc nhìn thoáng qua Phong huyện lệnh Lưu Lăng, mở miệng nói: “Có chút manh mối, đại nhân không ngại bảo Lư thị làm một nồi canh nữa. Có lẽ đại nhân liền biết ai là hung thủ.”
“A, có lý! Vậy Lư thị ngươi theo ý Tiếu đại nhân mà làm, làm canh mà ngày đó ngươi làm cho Lưu Đại, làm một nồi ra.” Vẻ mặt Lưu đại nhân hứng thú mở miệng nói.
Trong mắt Lư thị hiện lên một chút gì đó rất nhanh, sau đó “Dạ”. Thuần thục đi vào trong viện, hái một ít rau tươi mới tiến vào. Đợi nồi nóng, cho hành hoa vào nấu, sau đó cho rau vào, xào đồ ăn rồi cho thêm nước, sau đó đợi nồi sôi cho một ít mì sợi vào.
Lúc này Tiếu Sắc ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà, chỉ thấy một con thằn lằn thật lớn ngửi được mùi thơm bò ra. Sau đó thèm ăn nhỏ vài giọt nước miếng, nước miếng thằn lằn từ xà nhà chảy xuống, nhỏ vào trong nồi, vẻ mặt Lư thị khẩn trương đậy nắp nồi lại.
“Lưu đại nhân thấy được không? Đó chính là hung thủ, một con thằn lằn to.” Tiếu Sắc giơ tay chỉ về phía xà nhà, mọi người nhìn con thằn lằn xấu xí trên xà nhà, cả người sởn gai ốc. Tiếu Tứ sợ tới mức xuýt chút nữa kêu to ra tiếng, vội dùng tay bịt kín miệng mình, trốn ra sau lưng Tiểu Ngũ.
“Thằn lằn thích sống ở chỗ ấm áp, thời tiết càng ngày càng lạnh, thằn lằn chui vào phòng bếp, ở trên nóc nhà. Ngửi được mùi canh Lư thị làm, nhịn không được chảy nước miếng.
Nước miếng thằn lằn có kịch độc, cho nên mới khiến cho Lưu Đại uống canh xong bỏ mình. Cho nên hung thủ hạ độc chết Lưu Đại, đó là thằn lằn xấu xí, không phải là thê tử Lưu Đại. Đại nhân không tin, có thể đút canh này cho gia cầm ăn, kết quả thế nào sẽ biết.”
Sau khi Phong huyện lệnh nghe xong, vỗ tay nói: “Được, được, thật sự quá tốt, không nghĩ tới Tiếu đại nhân phá được án này nhanh như vậy, Lưu mỗ không thể không tâm phục khẩu phục. Người đâu, mang gà trống lại đây, uy nó uống canh.”
Quả nhiên gà trống vừa uống canh xong, cổ lệch sang một bên chân đạp khẽ chết thẳng cẳng. Phong huyện lệnh Lưu đại nhân càng cười ha ha, nói thẳng Tiếu Tường xử án như thần.
Lúc sau mẫu thân Lưu Đại chống quải trượng, ngồi ở bậc thang khóc lớn, nhi tử chết thê thảm, sao có thể bị một con thằn lằn hại chết.
Lư thị lại nói thêm một tràng, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, kêu lên: “Thanh thiên Đại lão gia nhìn rõ mọi việc, xử án như thần! Tiểu phụ nhất định sẽ làm cho Đại lão gia một bài vị trường sinh, sớm tối thắp ba nén hương.”
Lúc Lư thị quỳ xuống, ánh mắt Tiếu Sắc hơi sáng một chút, âm thầm nhíu lông mày, Phong huyện lệnh Lưu Lăng vung bàn tay lên, cười nói: “Lư thị vô tội được phóng thích, sau này điều dưỡng thân mình thật tốt, sinh hạ đứa bé mồ côi của Lưu Đại, hiếu kính bà bà.” Vẻ mặt Lư thị vui sướng liên tục đáp “Dạ”.
Mẫu thân Lưu Đại nhìn tức phụ Lư thị mình, che kín nước mắt không cam lòng trên mặt. Huyện thái gia, mình cùng với mấy người có uy trong tộc đều thấy được chân tướng, mình không có chứng cứ chứng minh Lư thị hạ độc chết nhi tử mình, chỉ có thể lo lắng suông không có cách gì.
Người đứng ở viện ngoài xem náo nhiệt cũng nói thẳng: “Đại nhân anh minh, gương sáng treo cao rốt cuộc trả lại trong sạch cho Lư thị.” Tiếu Sắc nhìn Lưu huyện lệnh phóng thích Lư thị, không nói cái gì.
Buổi tối hôm nay, Tiếu Sắc không hồi Vạn Huyện, mà cùng Phong huyện lệnh Lưu Lăng và Trương Tử Bộ cùng nhau mở tiệc rượu ăn mừng. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tiếu Sắc, Trương Tử Bộ và Lưu huyện lệnh mở miệng hỏi: “Tiếu huynh đệ, nếu án tử đã phá được, sao huynh đệ vẫn ủ rũ chau mày thế.”
“Lưu đại nhân, Trương huynh, án này còn có điểm đáng ngờ. Ta hoài nghi Lư thị kia mới là hung thủ chân chính.” Tiếu Sắc suy nghĩ một lát, trực tiếp mở miệng nói.
Phong huyện lệnh Lưu Lăng quả thực không thể tin mở to hai mắt nhìn, buông đũa xuống, nói thẳng: “Sao có thể? Không phải Tiếu đại nhân và chúng tôi tận mắt nhìn thấy thằn lằn chảy nước miếng, Lưu Đại mới trúng độc bỏ mình không phải sao? Không lẽ ngươi đùa giỡn chúng ta?”
Dứt lời sắc mặt Lưu Lăng trầm xuống, rõ ràng đã kết án, sao Tiếu đại nhân còn nói chưa kết thúc.
“Lưu đại nhân bớt giận, nếu hiện tại chúng ta mang người qua đấy, có thể tìm ra được chân tướng.” Tiếu Sắc không chút hoang mang mở miệng nói.
“Bang” một tiếng, Phong huyện lệnh Lưu Lăng cầm chén rượu trong tay ném xuống mặt đất, nổi giận nói: “Được, theo ý ngươi, chúng ta dẫn người qua đấy, nếu như đúng như lời Tiêu đại nhân nói, Lưu Lăng ta đời này phục ngươi.” Lưu Lăng nói xong liền mang theo Trương Tử Bộ cùng với nha dịch, đi theo Tiếu Sắc, yên lặng không một tiếng động tới Lưu gia trang.
Ánh trăng đêm nay sáng ngời, tựa như khay bạc treo trên không trung. Ban đêm cuối mùa thu hơi lạnh, Tiếu Sắc kéo áo choàng trên người mình, trong thôn thường xuyên truyền đến vài tiếng chó sủa, Tiếu Sắc để Tiểu Tứ ở lại, chỉ mang Tiểu Ngũ theo.
Đến bên ngoài nhà Lưu Đại, Tiếu Sắc bảo mọi người không được làm ra động tĩnh gì, Tiểu Ngũ vặn eo nhảy lên đầu tường, Tiếu Sắc lùi lại bốn năm bước, phi thân lên đầu tường. Phong huyện lệnh dẫm lên bả vai của nha dịch, cũng bò lên tường nhà Lưu Đại.
Nghe được trong phòng có âm thanh nói chuyện, Phong huyện lệnh Lưu Lăng giơ ngón tay cái, bội phục Tiếu Sắc liệu sự như thần! Hóa ra Lư thị thật sự là hung thủ giết người.
Tiếu Sắc cẩn thận kiểm tra phòng bếp, ngẩng đầu nhìn nóc nhà. Nóc nhà có mấy cây gỗ chống đỡ, mặt trên để ra một khoảng nửa mét, là thanh xà nhà, xếp rất ngay ngắn thành một tầng.
Người mang thai kia là tiểu phu nhân Lư thị, tay đỡ bụng, một thân y phục màu trắng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm, vị trước mặt này là cao nhân Huyện thái gia mời đến, công tử trẻ tuổi như vậy có thể tra ra chân tướng được sao?
Tiếu Sắc cẩn thận kiểm tra lọ bát muôi chậu trong phòng bếp, Phong huyện lệnh mang theo sư gia Trương Tử Bộ, nhắm mắt theo đuôi. Còn có vài người đức cao vọng trọng ở Lưu gia trang, cũng tới cùng đi tra án. Vẻ mặt hai người Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ mờ mịt quan sát đại nhân nhà mình.
“Tiếu huynh đệ, đệ nhìn ra được cái gì sao?” Trương Tử Bộ mở miệng hỏi đầu tiên.
“Đúng vậy, Tiếu đại nhân, ngươi nhìn ra được gì sao?” Phong huyện lệnh Lưu Lăng nhìn Tiếu Sắc nói.
Tiếu Sắc nhìn thoáng qua Phong huyện lệnh Lưu Lăng, mở miệng nói: “Có chút manh mối, đại nhân không ngại bảo Lư thị làm một nồi canh nữa. Có lẽ đại nhân liền biết ai là hung thủ.”
“A, có lý! Vậy Lư thị ngươi theo ý Tiếu đại nhân mà làm, làm canh mà ngày đó ngươi làm cho Lưu Đại, làm một nồi ra.” Vẻ mặt Lưu đại nhân hứng thú mở miệng nói.
Trong mắt Lư thị hiện lên một chút gì đó rất nhanh, sau đó “Dạ”. Thuần thục đi vào trong viện, hái một ít rau tươi mới tiến vào. Đợi nồi nóng, cho hành hoa vào nấu, sau đó cho rau vào, xào đồ ăn rồi cho thêm nước, sau đó đợi nồi sôi cho một ít mì sợi vào.
Lúc này Tiếu Sắc ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà, chỉ thấy một con thằn lằn thật lớn ngửi được mùi thơm bò ra. Sau đó thèm ăn nhỏ vài giọt nước miếng, nước miếng thằn lằn từ xà nhà chảy xuống, nhỏ vào trong nồi, vẻ mặt Lư thị khẩn trương đậy nắp nồi lại.
“Lưu đại nhân thấy được không? Đó chính là hung thủ, một con thằn lằn to.” Tiếu Sắc giơ tay chỉ về phía xà nhà, mọi người nhìn con thằn lằn xấu xí trên xà nhà, cả người sởn gai ốc. Tiếu Tứ sợ tới mức xuýt chút nữa kêu to ra tiếng, vội dùng tay bịt kín miệng mình, trốn ra sau lưng Tiểu Ngũ.
“Thằn lằn thích sống ở chỗ ấm áp, thời tiết càng ngày càng lạnh, thằn lằn chui vào phòng bếp, ở trên nóc nhà. Ngửi được mùi canh Lư thị làm, nhịn không được chảy nước miếng.
Nước miếng thằn lằn có kịch độc, cho nên mới khiến cho Lưu Đại uống canh xong bỏ mình. Cho nên hung thủ hạ độc chết Lưu Đại, đó là thằn lằn xấu xí, không phải là thê tử Lưu Đại. Đại nhân không tin, có thể đút canh này cho gia cầm ăn, kết quả thế nào sẽ biết.”
Sau khi Phong huyện lệnh nghe xong, vỗ tay nói: “Được, được, thật sự quá tốt, không nghĩ tới Tiếu đại nhân phá được án này nhanh như vậy, Lưu mỗ không thể không tâm phục khẩu phục. Người đâu, mang gà trống lại đây, uy nó uống canh.”
Quả nhiên gà trống vừa uống canh xong, cổ lệch sang một bên chân đạp khẽ chết thẳng cẳng. Phong huyện lệnh Lưu đại nhân càng cười ha ha, nói thẳng Tiếu Tường xử án như thần.
Lúc sau mẫu thân Lưu Đại chống quải trượng, ngồi ở bậc thang khóc lớn, nhi tử chết thê thảm, sao có thể bị một con thằn lằn hại chết.
Lư thị lại nói thêm một tràng, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, kêu lên: “Thanh thiên Đại lão gia nhìn rõ mọi việc, xử án như thần! Tiểu phụ nhất định sẽ làm cho Đại lão gia một bài vị trường sinh, sớm tối thắp ba nén hương.”
Lúc Lư thị quỳ xuống, ánh mắt Tiếu Sắc hơi sáng một chút, âm thầm nhíu lông mày, Phong huyện lệnh Lưu Lăng vung bàn tay lên, cười nói: “Lư thị vô tội được phóng thích, sau này điều dưỡng thân mình thật tốt, sinh hạ đứa bé mồ côi của Lưu Đại, hiếu kính bà bà.” Vẻ mặt Lư thị vui sướng liên tục đáp “Dạ”.
Mẫu thân Lưu Đại nhìn tức phụ Lư thị mình, che kín nước mắt không cam lòng trên mặt. Huyện thái gia, mình cùng với mấy người có uy trong tộc đều thấy được chân tướng, mình không có chứng cứ chứng minh Lư thị hạ độc chết nhi tử mình, chỉ có thể lo lắng suông không có cách gì.
Người đứng ở viện ngoài xem náo nhiệt cũng nói thẳng: “Đại nhân anh minh, gương sáng treo cao rốt cuộc trả lại trong sạch cho Lư thị.” Tiếu Sắc nhìn Lưu huyện lệnh phóng thích Lư thị, không nói cái gì.
Buổi tối hôm nay, Tiếu Sắc không hồi Vạn Huyện, mà cùng Phong huyện lệnh Lưu Lăng và Trương Tử Bộ cùng nhau mở tiệc rượu ăn mừng. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tiếu Sắc, Trương Tử Bộ và Lưu huyện lệnh mở miệng hỏi: “Tiếu huynh đệ, nếu án tử đã phá được, sao huynh đệ vẫn ủ rũ chau mày thế.”
“Lưu đại nhân, Trương huynh, án này còn có điểm đáng ngờ. Ta hoài nghi Lư thị kia mới là hung thủ chân chính.” Tiếu Sắc suy nghĩ một lát, trực tiếp mở miệng nói.
Phong huyện lệnh Lưu Lăng quả thực không thể tin mở to hai mắt nhìn, buông đũa xuống, nói thẳng: “Sao có thể? Không phải Tiếu đại nhân và chúng tôi tận mắt nhìn thấy thằn lằn chảy nước miếng, Lưu Đại mới trúng độc bỏ mình không phải sao? Không lẽ ngươi đùa giỡn chúng ta?”
Dứt lời sắc mặt Lưu Lăng trầm xuống, rõ ràng đã kết án, sao Tiếu đại nhân còn nói chưa kết thúc.
“Lưu đại nhân bớt giận, nếu hiện tại chúng ta mang người qua đấy, có thể tìm ra được chân tướng.” Tiếu Sắc không chút hoang mang mở miệng nói.
“Bang” một tiếng, Phong huyện lệnh Lưu Lăng cầm chén rượu trong tay ném xuống mặt đất, nổi giận nói: “Được, theo ý ngươi, chúng ta dẫn người qua đấy, nếu như đúng như lời Tiêu đại nhân nói, Lưu Lăng ta đời này phục ngươi.” Lưu Lăng nói xong liền mang theo Trương Tử Bộ cùng với nha dịch, đi theo Tiếu Sắc, yên lặng không một tiếng động tới Lưu gia trang.
Ánh trăng đêm nay sáng ngời, tựa như khay bạc treo trên không trung. Ban đêm cuối mùa thu hơi lạnh, Tiếu Sắc kéo áo choàng trên người mình, trong thôn thường xuyên truyền đến vài tiếng chó sủa, Tiếu Sắc để Tiểu Tứ ở lại, chỉ mang Tiểu Ngũ theo.
Đến bên ngoài nhà Lưu Đại, Tiếu Sắc bảo mọi người không được làm ra động tĩnh gì, Tiểu Ngũ vặn eo nhảy lên đầu tường, Tiếu Sắc lùi lại bốn năm bước, phi thân lên đầu tường. Phong huyện lệnh dẫm lên bả vai của nha dịch, cũng bò lên tường nhà Lưu Đại.
Nghe được trong phòng có âm thanh nói chuyện, Phong huyện lệnh Lưu Lăng giơ ngón tay cái, bội phục Tiếu Sắc liệu sự như thần! Hóa ra Lư thị thật sự là hung thủ giết người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook