Mắt Tiêu Phượng Nghi lóe sáng: “Ồ?”

Ta ngước lên nhìn hắn, nghiêm túc nói:

“Đạo của quân tử, bao la như biển cả.

“Phủ Cảnh đã có tài học, thần nên rất vui mừng, càng nhiều rường cột quốc gia thì càng tốt.

Nhưng thần không những không cảm thấy vui, mà còn có một cảm giác bứt rứt như muốn gãi mà không được—

“Từ đó mà thấy, thần không phải là quân tử như trúc xanh, thần là kẻ lòng dạ hẹp hòi, là kẻ tiểu nhân, thưa công chúa!”

Tiêu Phượng Nghi đột nhiên bật cười.

Vừa cười, vừa nhéo má ta:

“Phò mã ngốc, thư sinh ngốc, uổng cho ngươi tam nguyên cập đệ, một thân học thức, sao lại không hiểu rằng mình đang ghen?”

Ta ngẩn người.

Tiêu Phượng Nghi cười, ánh mắt ngập tràn ý cười:

“Bản cung chưa từng nghĩ rằng, ngươi cũng sẽ ghen, lại còn ghen với một người như thế.


Dù bản cung và hắn đều là nam nhân, ngay cả khi bản cung là nữ tử, bản cung cũng tuyệt đối không coi trọng Phủ Cảnh.”

“Không coi trọng mà lại cười với hắn.” Ta lẩm bẩm theo bản năng.

“Cười với hắn là vì thấy hắn đáng cười.”

Tiêu Phượng Nghi cười nhạt, giọng nói lạnh lẽo:

“Hôm đó, hắn nhận ra bản cung, nhưng lại giả vờ không biết, bày trò khoe khoang trước mặt bản cung.

“Bản cung không thích những món đồ chơi quá ngu ngốc, kiểu như hắn, có chút tài năng như đom đóm, lại tự cho mình là thông minh, thì nên đánh cho bại, áp đảo, hãm hại mọi thứ để xem hắn đau khổ, xem hắn suy sụp.

“Đợi đến khi hắn không đạt được gì, trở nên căm hận thế gian và ghen ghét người đời, bản cung sẽ cho hắn một đòn chí mạng, ép hắn tự sát...”

“Công chúa!”

Ta vội vàng nói: “Nhân tài khó có được, xin hãy tha cho hắn!”

Để Tiêu Phượng Nghi buông tha cho Phủ Cảnh, ta buộc phải theo ý hắn.

Câu “ta ghen” ta phải nói đi nói lại ba lần.

Như thế vẫn chưa đủ, mỗi lần nói xong, ta còn phải hôn hắn một cái.

Tai ta nóng bừng lên, ta hôn lên má hắn hai bên.

Đến lần cuối cùng, hắn giữ chặt cằm ta.

Hắn tiến gần hơn, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta, cười nhẹ nói: “Nói lại lần nữa.”

Tim ta đập mạnh, dồn dập, run rẩy nói: “Thần...!thần, ghen, ghen...”

Đôi môi mềm mại chặn lại những lời chưa kịp nói.

Ta sợ bị người khác phát hiện, chỉ có thể cáo bệnh để ẩn mình trong phủ công chúa.

Từ khi ta làm quan tới nay, đây là lần đầu tiên ta có thời gian nhàn rỗi như vậy.

Khác với ta, từ sau đêm đó, Tiêu Phượng Nghi trở nên bận rộn hơn hẳn.



Ánh mắt của hắn càng thêm rực rỡ, như dã thú muốn thoát khỏi xiềng xích, quỷ quyệt và điên cuồng.

Ta không biết hắn đang dự định làm gì, nhưng ta có linh cảm, đó không phải chuyện gì tốt.

Không thể chịu đựng nổi, ta chặn đường Tiêu Phượng Nghi.

Tiêu Phượng Nghi nhếch môi, cười lạnh lẽo: “Hóa ra phò mã vẫn còn quan tâm đến chuyện triều chính, bản cung cứ tưởng, phò mã đã hoàn toàn chán nản rồi.”

“Công chúa!” Ta nhíu mày chặt.

“Phu thê một nhà, bản cung nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, gần đây trong triều có hai chuyện lớn.”

Hắn cười khẽ, từng chuyện từng chuyện kể cho ta nghe.

Chuyện thứ nhất là hỷ sự, tiểu hoàng đế sắp đại hôn, Đỗ Thái phó bằng mọi cách đưa cháu gái lên ngôi hậu.

Chuyện thứ hai là họa sự, Mạc Bắc phụ thuộc vào Bích Nguyệt suốt mười mấy năm đã phản loạn triều đình, trong chưa đến mười ngày đã đánh chiếm ba thành.

“Bản cung đã quyết định thân chinh đến Mạc Bắc, bình định chiến sự, nhưng trước đó, bản cung đã đề nghị với bệ hạ một đề nghị.”

Tiêu Phượng Nghi nhẹ nhàng nói: “Đêm bản cung xuất chinh, cũng là đêm đại hôn của bệ hạ, dùng hỷ sự của thiên tử để tiễn đại quân lên phía bắc, bệ hạ đã đồng ý.”

Ta cảm thấy bất an vô cùng: “Người rốt cuộc muốn làm gì?”

Tiêu Phượng Nghi cười lớn, phượng trâm trên đầu hắn gần như bay lên.

“Bản cung tất nhiên muốn làm những chuyện thú vị hơn, nhưng chuyện này, có liên quan gì đến phò mã…


“Cố Ngọc Hành, đến nước này, ngươi làm sao ngăn được bản cung, lại dùng cái gì để trói buộc bản cung đây?”

Hắn cười không dứt, lên kiệu loan.

Ngón tay ta run rẩy không ngừng, trong đầu rối như tơ vò.

Đỗ Thái phó muốn làm quốc trượng, Tiêu Phượng Nghi vốn không thể nào đồng ý, nhưng hắn đã đồng ý.

Đêm đại hôn, khi xuất chinh, đây là một cơ hội nguy hiểm, giống như...!là điềm báo trước khi pháo hoa m.á.u nổ tung!

Ta đột nhiên bụm miệng, trong dạ dày cuộn trào khó chịu.

Không còn bận tâm gì nữa, ta nhanh chóng đi đến bộ Hộ.

Bộ Hộ vốn dĩ lúc nào cũng lơ là, nay lại chật kín người, kẻ đến người đi, bận rộn không ngừng.

Thấy ta đến, thị lang quen thuộc mắt ngập vui mừng:

“Cố đại nhân, cuối cùng ngài cũng đến, thân thể ngài không sao chứ?

“Ngài không biết đâu, từ khi ngài cáo bệnh, bộ Hộ gặp vận rủi, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đổ lên đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương