Giả O Sẽ Bị Cắn
-
Chương 69
****
Khi Đoạn Từ ra khỏi phòng hiệu trưởng thì gặp Quý Hoằng đang hút thuốc ở một góc khuất tầm nhìn.
Quý Hoằng phất phất tay Đoạn Từ, tro tàn rơi xuống từ trên người y, cả người đều nhảy lên.
"Lão Đoạn cậu muốn làm gì thế?"
Đoạn Từ giải thích: "Thuong lượng với hiệu trưởng chút chuyện thôi."
Quý Hoằng không hỏi hắn chuyện gì, ánh mắt nhìn vào trong balo:
"Cậu xem, đôi mắt của Tiểu Kỷ Kỷ đã tốt lên rồi này."
Đoạn Từ liếc mắt, bệnh mắt đỏ của hồ ly đã hết, lộ ra một đôi con ngươi màu vàng kim.
"Sau đó thì sao?"
Quý Hoằng vỗ đùi: "Chúng ta nhất định phải ăn mừng!"
"Chúc mừng tôi đã làm tốt chức một con sen hốt shit!"
"Lão anh tôi cũng cho tôi gấp đôi tiền tiêu vặt hahahahaha."
Quý Hoằng nhả khói, đi theo Đoạn Từ vào lớp học, vừa nói:
"Tối nay đưa Tiểu Lâm đi cùng đi, đi ăn lẩu."
Đoạn Từ không ngại ăn lẩu, thế nhưng lại thấy phiền vì có thêm một tên Quý Hoằng.
Hắn mở miệng nói: "Gần đây cảm cúm rất nghiêm trọng, cho nên hạn chế ra ngoài ăn đi."
Quý Hoằng sờ cằm: "Vậy thì đi nhà cậu ăn đi, tôi sẽ gọi thức ăn ngoài giao đến."
Lời từ chối của Đoạn Từ biến mất ở bên trong yết hầu.
Ở nhà ăn lẩu là ý kiến hay.
Ở nhà = bé con đến = bé con không về được = ngủ chung.
"Được thôi."
Quý Hoằng thầm nói: "Cậu nói xem có nên kêu lão anh tôi tới không? Một là hồ ly của lão ấy, người còn lại là cháu trai."
"Lão Đoạn? Ôi chao, cậu đi nhanh như vậy làm gì?"
Y chạy chậm theo sau, Đoạn Từ cũng không quay đầu lại mà đi vào lớp học.
Sau khi nhìn thấy Lâm Dữ an phận ngồi tại chỗ, Đoạn Từ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đẩy bàn sau về phía trước, kéo ghế ra, duỗi chân dài ra, dùng thân thể chặn đường thoát của Lâm Dữ.
"Anh đã trở về."
"Ồ."
Lâm Dữ đang xem nội dung sẽ học ở tiết học tiếp theo, trong lòng đột nhiên có chút bối rối.
Cậu khép sách lại, hỏi Đoạn Từ: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Sẽ xảy ra chuyện, nếu vừa rồi em không có ở đây."
Nhìn vào mắt Lâm Dữ, nhịp tim Đoạn Từ từ từ bình phục lại.
Lâm Dữ nghe không hiểu, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đoạn Từ mím môi nói: "Nếu em không ở đây."
"Anh sẽ sợ bị em rời bỏ."
Lâm Dữ cười nói: "Em vẫn ở lớp học mà."
Đoạn Từ nói: "Lớp học cũng không an toàn."
Lâm Dữ cũng không muốn hỏi hắn nơi nào mới an toàn, cậu cảm thấy sau khi hỏi Đoạn Từ khẳng định hắn lại muốn nói những lời kia.
Cậu nhàn nhạt đáp: "Ồ."
Đoạn Từ ở trong lòng yên lặng mà nói, chỉ khi ở nhà hắn, ở ngay dưới mắt hắn là an toàn nhất.
Hắn lấy táo tây từ trong cặp sách ra, tìm nửa ngày cũng không tìm được dao gọt vỏ, liền dứt khoát từ trong hộp đựng bút lấy ra con dao tiện ích.
Sợ dao tiện ích bẩn, Đoạn Từ dùng khăn ướt tiêu độc lau lau.
Dao tiện ích rất bén, hắn không để ý, ngón tay liền bị một vết thương sâu.
Máu trong nháy mắt bị nhỏ lên trên bàn.
Lãng phí!
Đoạn Từ vội vàng dùng tay tiếp được máu, đưa tới bên miệng Lâm Dữ.
Lâm Dữ ngửi được hương vị máu, nhìn thấy vết thương trên tay Đoạn Từ, điều đầu tiên cậu muốn không phải là hút máu, mà là muốn cho nó nhanh chóng khép lại.
Cậu cẩn thận liếm lên miệng vết thương, sợ làm đau Đoạn Từ.
Vài giây loại sau, Đoạn Từ ngẩn người.
Vết thương đã khép lại hoàn toàn, nếu không còn giọt máu trên bàn, suýt chút nữa hắn đã nghĩ mình không bị thương.
Chú ý tới phản ứng của hắn, tim Lâm Dữ nhảy một cái.
Hình như.. vết thương lành quá nhanh.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của bé con, Đoạn Từ ho nhẹ một tiếng,nói với cậu:
"Khả năng chữa trị của anh đây có mạnh không?"
Khi Đoạn Từ ra khỏi phòng hiệu trưởng thì gặp Quý Hoằng đang hút thuốc ở một góc khuất tầm nhìn.
Quý Hoằng phất phất tay Đoạn Từ, tro tàn rơi xuống từ trên người y, cả người đều nhảy lên.
"Lão Đoạn cậu muốn làm gì thế?"
Đoạn Từ giải thích: "Thuong lượng với hiệu trưởng chút chuyện thôi."
Quý Hoằng không hỏi hắn chuyện gì, ánh mắt nhìn vào trong balo:
"Cậu xem, đôi mắt của Tiểu Kỷ Kỷ đã tốt lên rồi này."
Đoạn Từ liếc mắt, bệnh mắt đỏ của hồ ly đã hết, lộ ra một đôi con ngươi màu vàng kim.
"Sau đó thì sao?"
Quý Hoằng vỗ đùi: "Chúng ta nhất định phải ăn mừng!"
"Chúc mừng tôi đã làm tốt chức một con sen hốt shit!"
"Lão anh tôi cũng cho tôi gấp đôi tiền tiêu vặt hahahahaha."
Quý Hoằng nhả khói, đi theo Đoạn Từ vào lớp học, vừa nói:
"Tối nay đưa Tiểu Lâm đi cùng đi, đi ăn lẩu."
Đoạn Từ không ngại ăn lẩu, thế nhưng lại thấy phiền vì có thêm một tên Quý Hoằng.
Hắn mở miệng nói: "Gần đây cảm cúm rất nghiêm trọng, cho nên hạn chế ra ngoài ăn đi."
Quý Hoằng sờ cằm: "Vậy thì đi nhà cậu ăn đi, tôi sẽ gọi thức ăn ngoài giao đến."
Lời từ chối của Đoạn Từ biến mất ở bên trong yết hầu.
Ở nhà ăn lẩu là ý kiến hay.
Ở nhà = bé con đến = bé con không về được = ngủ chung.
"Được thôi."
Quý Hoằng thầm nói: "Cậu nói xem có nên kêu lão anh tôi tới không? Một là hồ ly của lão ấy, người còn lại là cháu trai."
"Lão Đoạn? Ôi chao, cậu đi nhanh như vậy làm gì?"
Y chạy chậm theo sau, Đoạn Từ cũng không quay đầu lại mà đi vào lớp học.
Sau khi nhìn thấy Lâm Dữ an phận ngồi tại chỗ, Đoạn Từ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đẩy bàn sau về phía trước, kéo ghế ra, duỗi chân dài ra, dùng thân thể chặn đường thoát của Lâm Dữ.
"Anh đã trở về."
"Ồ."
Lâm Dữ đang xem nội dung sẽ học ở tiết học tiếp theo, trong lòng đột nhiên có chút bối rối.
Cậu khép sách lại, hỏi Đoạn Từ: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Sẽ xảy ra chuyện, nếu vừa rồi em không có ở đây."
Nhìn vào mắt Lâm Dữ, nhịp tim Đoạn Từ từ từ bình phục lại.
Lâm Dữ nghe không hiểu, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đoạn Từ mím môi nói: "Nếu em không ở đây."
"Anh sẽ sợ bị em rời bỏ."
Lâm Dữ cười nói: "Em vẫn ở lớp học mà."
Đoạn Từ nói: "Lớp học cũng không an toàn."
Lâm Dữ cũng không muốn hỏi hắn nơi nào mới an toàn, cậu cảm thấy sau khi hỏi Đoạn Từ khẳng định hắn lại muốn nói những lời kia.
Cậu nhàn nhạt đáp: "Ồ."
Đoạn Từ ở trong lòng yên lặng mà nói, chỉ khi ở nhà hắn, ở ngay dưới mắt hắn là an toàn nhất.
Hắn lấy táo tây từ trong cặp sách ra, tìm nửa ngày cũng không tìm được dao gọt vỏ, liền dứt khoát từ trong hộp đựng bút lấy ra con dao tiện ích.
Sợ dao tiện ích bẩn, Đoạn Từ dùng khăn ướt tiêu độc lau lau.
Dao tiện ích rất bén, hắn không để ý, ngón tay liền bị một vết thương sâu.
Máu trong nháy mắt bị nhỏ lên trên bàn.
Lãng phí!
Đoạn Từ vội vàng dùng tay tiếp được máu, đưa tới bên miệng Lâm Dữ.
Lâm Dữ ngửi được hương vị máu, nhìn thấy vết thương trên tay Đoạn Từ, điều đầu tiên cậu muốn không phải là hút máu, mà là muốn cho nó nhanh chóng khép lại.
Cậu cẩn thận liếm lên miệng vết thương, sợ làm đau Đoạn Từ.
Vài giây loại sau, Đoạn Từ ngẩn người.
Vết thương đã khép lại hoàn toàn, nếu không còn giọt máu trên bàn, suýt chút nữa hắn đã nghĩ mình không bị thương.
Chú ý tới phản ứng của hắn, tim Lâm Dữ nhảy một cái.
Hình như.. vết thương lành quá nhanh.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của bé con, Đoạn Từ ho nhẹ một tiếng,nói với cậu:
"Khả năng chữa trị của anh đây có mạnh không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook