Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau
25: Lưu Manh Với Riêng Em Thôi Mà


Sáng hôm sau.

Diễm Lệ Uyển.

Mọi người thức dậy từ sớm Lam Sương ra vườn cùng Lưu Nguyệt ngắm,tỉa hoa.

"Chủ mẫu, Lưu Nguyệt vào ăn sáng đi"Hoắc Long đứng cách xa tầm khoảng 10m vẫy vẫy tay gọi hai người vào ăn sáng.

"Được rồi, tới liền"Lam Sương quay người trả lời lại, rồi dắt tay Lưu Nguyệt vào nhà.

Vừa vào đến cửa mùi hương của các loại thức ăn toả mùi hương thơm ngon tứ phía, trên bàn có đủ loại thức ăn trải dài vô kể, người ngồi trên bàn ăn lúc này chỉ có ba người là Lưu Trần Lãng, Hoắc Long và Bạch Long cả ba đang chờ hai người đến ăn sáng.

Ngồi vào bàn ăn Lam Sương như hổ đói giữa chốn sa mạc Sahara cả Bạch Long và Lưu Nguyệt nữa, cả ba người ăn như mà không chút để ý trên dưới, Lưu Trần Lãng và Hoắc Long cười nhẹ rồi cũng cùng ăn.

Lam Sương là người ăn xong nhanh nhất Lưu Nguyệt và Bạch Long mới ăn được nửa đường mà Lam Sương cô đã ăn xong rồi, Lưu Nguyệt và Bạch Long đồng thanh:"Quái vật"
Lam Sương đang uống nước nghe thấy hai người ngồi đối diện mình nói vậy cô sặc nước ho khụ khụ, Lưu Trần Lãng vỗ vỗ lưng cô, sặc được một lúc lâu rồi mới hết.

"Quái vật cái đầu anh, chẳng qua ngày xưa tôi với Lam Anh thi ai ăn nhanh hơn nhiều quá nên thành thói quen ăn nhanh thôi, quái vật cái con khỉ"Lam Sương liếc xéo Bạch Long.

"Em ăn như vậy không sợ đau bụng à?"Lưu Trần Lãng đồng thời cũng ăn xong nhẹ giọng hỏi.

"Thay vì lo cho cái bụng của em thì anh nên lo cho sức khỏe của mình đi"Lam Sương nhìn Lưu Trần Lãng một lúc rồi đứng dậy.


"Tính đi đâu đấy?".

"Ầy đi đến công ty anh".

"Đi làm gì?".

"Đến xem thử cái thứ mà anh buôn bán thật giả như nào?".

"Anh còn chưa đi,em vội cái gì?".

"Anh an tâm mà ở nhà nghỉ cho khỏe đi, đừng đến công ty nữa mọi chuyện để em và Hoắc Long xử lý là được rồi".

"Em có biết làm đâu chứ".

"Còn Hoắc Long mà,anh cứ tin tưởng ở em,cho dù cái công ty Diamond Jewelry này bị giảm sút thì chẳng phải vẫn còn công ty điện tử bên Ý sao đừng lo làm gì".

Lưu Trần Lãng ngồi nghe mà thái dương giật giật, lời lẽ như vậy cũng thốt ra được, đúng là phụ nữ của anh có khác.

"Ủa cơ mà còn cái này muốn hỏi mọi người"
Lam Sương lại ngồi xuống".

"Nói đi"Lưu Trần Lãng hai mắt sâu thẳm nhìn cô.

"Rốt cuộc hôm kia anh đã đi đâu?".

"Đến công ty".

"Nói dối!"Lam Sương ánh mắt nhìn anh chằm chằm, nếu như không trả lời thật thì cô sẽ không buông tha cho anh.

"Anh đến Campuchia".

"Làm gì?".

"Tổ chức NEP đã tấn công người của Lưu Bang".

"Rồi sao nữa?".

"Anh tiêu diệt hết rồi?".

"Tên của kẻ cầm đầu là ai?".


"Sùng Ku Khai ".

"Lúc đó bên họ có xuất hiện người phụ nữ nào không?".

"Không có".

"Vậy thì vẫn chưa tiêu diệt hết người của NEP đâu".

Bạch Long đứng bật dậy :"Tại sao chứ?".

"Tổ chức này người mạnh nhất không phải Sùng Ku Khai mà là vợ ông ta Man Ta Ri, được biết đến là bà Hoàng sản xuất các loại độc và ma túy bậc nhất Đông Nam Á, sau một lần bị bắt cóc chính Sùng Ku Khai đã cứu bà ta,bà ta đã có tình cảm với hắn và đã phản bội lại tổ chức bà ta từng hoạt động để đi theo hắn, giờ đây Sùng Ku Khai chết mà bà ta chưa chết thì tổ chức này vẫn còn tồn tại.

"
"Bà ta mới là người đáng sợ nhất trong tổ chức NEP đó nhỉ?"Hoắc Long đặt đũa xuống bàn dùng khăn lau miệng vừa lau vừa hỏi.

"Đó là điều đương nhiên rồi,mà thôi bỏ qua đi,tôi lên phòng thay đồ"Lam Sương dậy lên tầng thay đồ.

"Âm thầm truy tìm rồi giết bà ta đi để tránh gây hậu hoạ"Lưu Trần Lãng dặn dò Bạch Long rồi về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi lên phòng anh mở cửa đi vào thấy Lam Sương đang mặc đồ, hôm nay cô mặc nội y màu đen tuyền kết hợp với làn da trắng mịn tạo nên sự xinh đẹp đến nao lòng.

"A,đồ đáng ghét,anh quay mặt ra chỗ khác cho em"Lam Sương hai má đỏ ửng dùng chiếc áo sơ mi che chắn cơ thể mình.

"Ồ đã cùng nhau lên giường bao lần mà còn tỏ vẻ thanh cao cái gì,hửm?"Lưu Trần Lãng cười nhẹ còn người đang thay đồ kia thì hai má đỏ bừng.

"A cái đồ đáng ghét,đồ lưu manh!".


"Lưu manh với riêng em thôi mà còn kêu la cái gì chứ?".

"Nếu như nghỉ ngơi thì anh đi nghỉ đi đừng nhìn nữa".

"Anh đâu có nhìn em,anh nhìn thứ mà em đang lấy che thân kìa!".

"Ý anh là cái!.

"Lam Sương chậm rãi nhìn xuống dưới thầm nghĩ chết rồi đây là áo sơ mi cửa ổng mà.

"Giỏi nhỉ hôm nay còn lấy áo anh về mặc sao?".

Lam Sương nghe vậy thì mặt đỏ thêm đỏ Lưu Trần Lãng ngày một đến gần , cô vội mặc chiếc áo sơ mi vào, thật xinh đẹp chiếc áo dài và rộng tóc cô xoã ra kết hợp với vẻ mặt ngại ngùng làm cho người đàn ông nào nhìn vào đều muốn khơi dậy dục vọng của mình.

Anh mở tủ lấy một chiếc áo vest đen khoác lên người cô :"Nếu như muốn mặc đồ của anh thì mặc, nhưng chỉ mấy ngày anh ở nhà thôi nghe chưa"
"Dạ ông xã!".

Lưu Trần Lãng hôn lên trán cô:"Được rồi nhớ khi đến công ty đừng làm loạn đấy!".

"Em biết rồi mà".



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương