Giá Như Đừng Gặp Gỡ
-
Chương 9
Lúc tôi vẫn còn ngẩn ra, không hiểu sao tự nhiên thái độ của Khánh lại hòa nhã đến vậy thì lại nghe Trung nói:
– Trước đây Linh rất thích vẽ tranh, nhưng gặp nhiều chuyện nên không theo đuổi được nghề cô ấy mơ ước được.
May mà nhờ có anh giúp đỡ mà cô ấy mới có được công việc tốt như bây giờ, cảm ơn anh.
– Đừng khách sáo.
Vì vợ anh có năng lực nên cô ấy được chọn thôi.
Không cần cảm ơn tôi.
Trung mỉm cười nhìn về phía tôi:
– Đúng là Linh rất có năng lực, nhưng chỉ mình năng lực thôi thì chưa đủ, phải được anh ghi nhận và trọng dụng nữa.
Rất cảm ơn anh.
Nếu có dịp, hy vọng sẽ được mời anh một bữa cơm.
Chúng tôi và Khánh thuộc về hai thế giới khác nhau, nói chuyện xã giao mấy câu thế này đã là quá miễn cưỡng, mời nhau ăn cơm thì càng thấy xa vời quá.
Tôi biết vị trí chúng tôi ở đâu, cho nên đành kéo tay Trung, khẽ nói:
– Anh ấy bận lắm, không có thời gian đâu.
Anh, đừng làm phiền người ta nữa, muộn rồi, chúng ta vào đi ngủ thôi.
Khánh liếc bàn tay tôi đang nắm áo Trung, ánh mắt chợt hiện lên một vẻ phức tạp mà người khác không thể đọc hiểu.
Một giây sau anh ta lập tức dời mắt đi, trả lời một cách rất lịch sự:
– Nếu có thời gian sẽ sắp xếp ăn cơm cùng gia đình anh một bữa.
Tôi còn có việc, đi trước nhé.
– Vâng.
Chào anh.
Có dịp gặp lại nhé.
Anh ta khẽ gật đầu, sau đó quay người đi ngược về phía hành lang bên kia.
Chân dài nên bước rất nhanh, sống lưng cũng rất thẳng, nhưng chẳng rõ có phải vì ánh sáng ở hành lang quá tối nên làm cho thị giác người ta kém đi hay không, mà bỗng dưng tôi lại có cảm giác bóng lưng ấy đơn độc vô cùng.
Đơn độc đến mức ngay cả trái tim tôi cũng lạnh xuống, cơ hồ nếm được cả mùi vị chua xót, nhưng tôi lại chẳng hiểu mình xót xa vì cái gì, vì ai…
Đợi đến khi Khánh đi khuất rồi, Trung mới nói với tôi:
– Em sao thế, người ta là giám đốc khách sạn mà, phải lịch sự chứ.
Đang nói chuyện lại giục anh về phòng?
– Sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất, với cả đêm hôm rồi, người ta cũng cần về nghỉ ngơi mà.
– Còn chưa nói được mấy câu, người ta không vội, mình vội sao được.
Mà sao sếp em lại ở đây thế? Anh ấy bị sao à?
– Em thấy bảo vào đây thăm bạn gái.
Lúc em vẽ xong ra ngoài đây vươn vai cho thoải mái thì gặp đứng hút thuốc nên nói chuyện mấy câu thôi.
– Ừ.
Lúc về đến phòng, hình như Trung nhớ ra chuyện gì đó nên đột nhiên hỏi:
– Sao anh cứ thấy sếp em hơi quen quen nhỉ? Hình như đã gặp anh ấy ở đâu rồi thì phải.
Chúng tôi đã gặp rồi, gặp dưới sân bệnh viện lần trước, khi Khánh đi cùng một cô gái nữa.
Lúc đó Trung hỏi thì tôi nói không quen, cho nên bây giờ tôi cũng không dám thừa nhận, chỉ trả lời qua loa:
– Chắc là người với người giống nhau thôi.
Thôi anh nằm xuống ngủ đi, lần sau không tìm thấy em thì cứ ở phòng chờ, biết không? Mới chạy thận xong, người yếu như tờ giấy thế này mà còn chạy ra ngoài, nhỡ cảm lạnh rồi ngất ra đấy thì sao?
– Ngủ từ chiều đến giờ khỏe rồi mà.
Em bận rộn cả ngày mới mệt chứ.
Trung mỉm cười, vỗ vào phần giường bên cạnh mình rồi nói với tôi:
– Em đừng nằm ghế nữa, hôm nay ngủ giường một hôm đi cho đỡ mỏi lưng.
Ngồi vẽ cả ngày rồi mà.
– Thôi, giường bệnh chật lắm, hai người nằm anh lại khó xoay người.
Anh cứ ngủ đi, em ngủ ghế cũng được.
– Không thì để anh ra ghế nằm cho.
Anh ngủ từ trưa đến giờ rồi, nằm mãi cũng mệt lắm.
Em nằm trên giường ngủ cho ngon, mai còn dậy vẽ tranh.
– Anh ốm thế nằm ghế sao được? Thôi…
Tôi chối mãi, nhưng Trung có vẻ rất kiên quyết muốn tôi nằm trên giường, cuối cùng tôi đành phải nhượng bộ:
– Được rồi, em nằm một góc thôi, anh cứ nằm trên giường đi.
Hai đứa mình nằm chung.
– Ừ.
Trên chiếc giường bệnh chật hẹp, hai chúng tôi chen chúc nằm bên cạnh nhau, tôi nằm gọn một góc nhường chỗ cho anh, anh cũng nhích người ra sát mép giường để chừa chỗ lại cho tôi.
Thành ra ở giữa giường bỗng dưng lại thừa ra một khoảng trống, rộng đến mức đủ để cho một người nữa chen vào.
Nhiều năm rồi, chúng tôi sống chung vẫn luôn nhường nhịn như vậy, tựa như một cặp vợ chồng hòa hợp ăn ý, nhưng có lẽ bình yên thôi chưa đủ, mối quan hệ này vẫn thiếu đi một chút gia vị gì đó, nhưng ngay cả chính tôi cũng chẳng biết phải nêm cho nó thêm thứ gì mới có thể trở thành tình yêu.
Mí mắt tôi bắt đầu trĩu nặng, khẽ lẩm bẩm nói với Trung:
– Ngủ sớm thôi anh, ngày mai còn phải chạy thận nữa đấy.
Anh nhích người về phía tôi, sau đó vươn tay đến, đỡ lấy đầu tôi đặt lên một cánh tay anh:
– Gối lên tay anh cho đỡ mỏi.
– À… vâng.
– Ngủ đi em.
Trong bệnh viện, mùi khử trùng quanh chăn gối hòa quyện với hương nước xả vải nhàn nhạt từ quần áo Trung, phảng phất quanh mũi tôi.
Rõ ràng tôi rất buồn ngủ, nhưng chẳng hiểu sao từ lúc gối lên tay anh thì lại không thể thiếp đi nổi.
Ngày mai còn nhiều việc, tôi đang cố dỗ mình vào giấc ngủ thì lát sau bỗng nhiên lại cảm nhận được hơi thở đàn ông xích lại gần, sau đó, Trung nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nằm gần đến vậy, cũng làm một hành động thân mật đến thế.
Lẽ ra, tôi phải thổn thức mong chờ mới đúng, thế nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi vẫn lạnh tanh như không, chẳng hề thổn thức, cũng không một chút rung động, thậm chí còn cảm thấy hơi khó chịu vì Trung hôn tôi.
Thế nhưng, sợ anh thất vọng nên tôi vẫn giả vờ ngủ coi như không biết gì, cứ nghĩ anh chỉ thơm lên trán một cái rồi sẽ thôi.
Tuy nhiên không ngờ nụ hôn của Trung vẫn mãi không chịu rời đi, anh dịu dàng hôn xuống mắt tôi, lại xuống sống mũi tôi, khi chuẩn bị chạm đến môi thì tôi thực sự không thể tỏ vẻ dửng dưng được nữa.
Tôi mở mắt, nhích người lùi về phía sau một quãng, giả vờ như mình đang ngái ngủ bị đánh thức dậy:
– Anh chưa ngủ à?
Trung khẽ giật mình, vội vàng lùi về vị trí cũ.
Trong đêm tối, tôi nghe một tiếng hít vào rất nhẹ:
– Ừ, anh hơi khó ngủ.
Anh đánh thức em à?
– Vâng, tự nhiên thấy nhột nhột nên em tỉnh.
– Ừ, em ngủ tiếp đi.
– Vâng.
Tôi không xuống giường tìm chỗ ngủ khác, nhưng lại xoay lưng về phía anh rồi chậm chạp nhắm mắt.
Sau đó chẳng rõ có phải tưởng tượng hay không mà bỗng dưng tôi lại nghe được những tiếng bước chân rất khẽ ngoài hành lang.
Bên ngoài ô cửa kính trên cánh cửa không có bóng người nào cả, chỉ có một chút ánh sáng le lói từ đèn hành lang bên kia hắt đến.
Giờ này tất cả bệnh nhân chạy thận đã mệt mỏi đi ngủ cả rồi, phòng trực của bác sĩ cũng tít dãy bên kia, thông thường nửa đêm sẽ chẳng ai vào đây kiểm tra.
Thế thì tại sao lại có tiếng bước chân đó?
Tôi ngẩn ra nhìn một lúc, rất nhanh sau đó đã chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Có lẽ tiếng bước chân quen thuộc ấy chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra mà thôi, ban nãy chẳng có ai đến đây cả.
Hình như tôi đã nghĩ nhiều rồi…
Ngày hôm sau, trong lúc chờ Trung chạy thận thì tôi đến phòng trưởng khoa gặp bác sĩ, sau khi trình bày chuyện mình muốn liên hệ trung tâm điều phối tạng quốc gia để tìm thận ghép cho Trung, bác sĩ mới nói :
– Tôi sẽ liên hệ với bên trung tâm giúp cô.
Nhưng chi phí ghép thận cũng rất tốn kém đấy, cô đã chuẩn bị chưa?
– Bây giờ cháu có khoảng 100 triệu, như thế đã đủ chi phí chưa hả bác sĩ?
– Trường hợp của chồng cô thì 100 triệu chưa chắc đã đủ.
Ít nhất cũng phải chuẩn bị từ 400 – 500 triệu.
Sau ghép thận, còn phải dùng thêm các loại thuốc chống đào thải thận ghép, chi phí mỗi tháng từ 12 – 15 triệu nữa.
Đó chỉ là các khoản chính thôi, còn rất nhiều khoản lặt vặt nữa, tôi khuyên cô nên chuẩn bị dư ra một ít, đến lúc cần thì có cái mà xoay sở.
– Vâng, cháu biết ạ.
Cháu biết bây giờ người chờ được ghép thận rất nhiều, chờ đến lượt chắc tốn nhiều thời gian, mà tìm được thận phù hợp cũng rất khó khăn.
Nên trước tiên nhờ bác sĩ liên hệ bên trung tâm giúp vợ chồng cháu với ạ.
Tôi nói xong, lại rút ra từ trong túi một phong bì đẩy về phía bác sĩ.
Bác sĩ hơi liếc phong bì kia, sau đó lập tức trả lại tôi:
– Tôi biết điều kiện kinh tế của cô rất khó khăn, chữa bệnh còn dài, còn tốn kém, cô cứ giữ lại để chữa bệnh cho chồng.
Việc gì giúp được tôi sẽ giúp hết sức, về sau không cần phải mang thứ này đến chỗ tôi làm gì.
– Không ạ, từ lúc vợ chồng cháu vào đây, bác sĩ đã giúp đỡ cháu rất nhiều, đây là quà cảm ơn bác sĩ, bác sĩ nhận đi cho cháu vui.
– Tôi không nhận đâu, cô cầm về đi.
Việc bên trung tâm điều phối tạng, tôi sẽ thử liên hệ giúp cô, cứ yên tâm.
Dùng dằng đưa qua đưa lại mấy lần nhưng bác sĩ vẫn kiên quyết không nhận, cuối cùng tôi đành phải mang phong bì tiền đi về.
Lúc ngang qua hành lang tối hôm qua, tôi vô thức liếc qua chỗ Khánh đứng, thấy ở đó có một cô lao công đang cúi người quét dọn, miệng không quên lẩm bẩm:
– Người gì mà hút thuốc vứt tung tóe khắp nơi thế này.
Từng ấy đầu lọc thuốc bằng cả bao rồi còn gì.
Nơi công cộng mà chẳng có tý ý thức nào cả.
Tôi mà gặp thì kiểu gì cũng cho một trận.
Hút cả bao thuốc ngoài hành lang? Tôi nhớ trước đây Khánh rất hiếm khi hút thuốc, thỉnh thoảng ngồi cùng bạn bè, mời nhiều quá anh ta mới chỉ miễn cưỡng hút một điếu.
Lần này ở chỗ anh ta đứng nhiều mẩu đầu lọc thuốc như vậy, không phải một mình anh ta hút hết cả bao đấy chứ?
Chắc không phải đâu, người có tâm trạng rất tệ mới hút nhiều thuốc.
Cuộc sống nhung lụa như anh ta, đâu có gì nặng lòng mà phải đốt thuốc nhiều như thế?
Mấy ngày tiếp theo, tôi có lên một số ý tưởng về bức tranh chính của sảnh, sau đó viết thành một list dài rồi gửi mail cho Khánh lựa chọn.
Thế nhưng chẳng rõ anh ta có đọc được hay không mà không hề hồi đáp email của tôi.
Chờ đến 4, 5 ngày sau vẫn không thấy anh ta có động tĩnh gì, nhắn tin cho Hưng thì anh ta cũng nói không rõ Khánh đọc chưa, cuối cùng, tôi đành phải lếch thếch đến tận khách sạn để xin ý kiến của ông chủ lắm tiền nhiều tật nào đó.
Có điều, lúc tôi đến nơi thì đột nhiên lại thấy Vân ở trong phòng anh ta, hình như hai người bọn họ đang bàn chuyện gì đó nên không khí rất vui vẻ.
Vừa nhìn thấy tôi, Vân lập tức tròn xoe mắt hỏi:
– Ơ, Linh, sao cậu lại đến đây?
– Vân à?… Tớ đang làm việc ở đây.
Vì có mặt Khánh ở đây nên không tiện nói chuyện, bọn tôi chỉ nói qua loa vài câu rồi Vân cũng chào ra về.
Đợi đến khi cô ấy đi rồi, anh ta mới nhàn nhạt bảo tôi:
– Có chuyện gì thế?
– Tôi đến để hỏi anh đã nhận được email của tôi chưa? Tôi có gửi email từ hôm thứ 2 nhưng không thấy anh trả lời.
– À… hơi bận, không để ý.
– Tôi gửi cho anh một số ý tưởng tôi đã liệt kê ra, anh xem xem ý tưởng nào phù hợp với yêu cầu của anh rồi nói lại với tôi nhé.
– Nói luôn đi, không có thời gian đọc mail.
Bộ dạng của anh ta rất lười biếng, gương mặt cũng phảng phất mang theo rất nhiều vẻ mệt mỏi, không, là chán ghét thì đúng hơn.
Ban nãy khi nói chuyện với Vân, anh ta vẫn rất thoải mái, không hề mang vẻ mặt này.
Tôi cảm thấy không được tự nhiên lắm, nhưng vẫn chậm chạp kể ra một loạt ý tưởng mà tôi đã viết, anh ta nghe xong mà không hề biểu lộ cảm xúc gì, chỉ thờ ơ hỏi:
– Còn gì nữa không?
– Tạm thời tôi chỉ nghĩ được có thế.
Nếu ý tưởng có tồi tàn, mong anh bỏ qua.
Khả năng của tôi cũng chỉ được đến vậy thôi.
– Bỏ qua?
Anh ta cười lạnh một tiếng:
– Cô đã nhận tiền thì cô phải làm tốt công việc của mình, làm đến khi nào tôi hài lòng thì thôi.
Tôi bỏ qua cho cô? Thế không phải là đang dung túng cho cô vẽ hươu vẽ vượn ở khách sạn tôi à? Tôi không thừa tiền để làm những việc vô bổ.
Bị anh ta mắng, tôi cũng bắt đầu khó chịu.
Nếu như bình thường không vướng bận gì, chắc chắn tôi cũng sẽ thẳng thắn đáp trả rằng: “Nếu thế thì tôi trả lại tiền cho anh, tôi không làm nữa”.
Thế nhưng nghĩ đến lời bác sĩ nói mấy hôm trước, nhớ tới khoản chi phí ghép thận kia, cuối cùng tôi lại thôi.
Tôi cần tiền, không phải 100 triệu mà gấp thêm 5, 6 lần nữa, bây giờ không thể lấy đâu ra được chừng ấy ngoài nhận công việc này.
Thế nên tôi đành nuốt ngược những lời mình muốn nói trở lại, nhẫn nhịn đáp:
– Xin lỗi anh.
Tôi sẽ tiếp tục tìm ý tưởng khác.
Tìm xong sẽ báo lại cho anh.
– Tôi cho cô thời gian 3 ngày, nếu trong 3 ngày không xong, cô không cần làm công việc này nữa.
– Vâng.
Nói xong, tôi siết chặt tay rồi xoay người đi thẳng.
Lúc thang máy vừa xuống đến tầng một thì lại đụng mặt Vân ngay ngoài hành lang, hình như cô ấy vẫn chờ tôi nên nãy giờ mới chưa đi.
Tôi không muốn tâm trạng của mình làm ảnh hưởng đến người khác nên đành hít sâu vào mấy hơi, cố nặn ra một nụ cười hỏi:
– Cậu chưa về à?
– Chưa, tớ đang chờ cậu.
Tình cờ thế, lại gặp nhau ở đây.
– Ừ.
Ban nãy không tiện hỏi, cậu đến đây có việc gì à?
– Ừ, tớ mới vừa xin được làm thư ký của một công nội thất, nghe nói khách sạn cậu đang xây thêm một khu nữa, sếp tớ muốn thầu nội thất khu này nên mới bảo tớ mang hợp đồng đến cho sếp cậu xem qua.
– À… Chắc hai bên phải làm việc rồi chứ?
– Ừ, làm việc rồi nên hôm nay mới có mình tớ đến chứ.
Mà này, sếp cậu đẹp trai phết nhỉ? Đã có vợ chưa?
Trước đây Vân luôn có sở thích chinh phục đàn ông, bây giờ có lẽ cũng vậy.
Tất nhiên chuyện này chẳng liên quan đến tôi, nhưng khi trả lời vẫn thấy ngại ngại sao sao ấy:
– Ừ, chưa có.
– Trông ngon nghẻ, lại có tiền thế mà giờ vẫn chưa có vợ à? Do ông ấy kén chọn hay là vì lý do nào thế?
Cô ấy nói đến đây, lại thấy vẻ mặt có chút cứng ngắc của tôi mới giải thích:
– Tớ bắt đầu có hứng với sếp cậu rồi đấy, cậu biết gì thì mau khai đi.
Biết đâu sau này tớ lại hốt được sếp cậu rồi về đây làm cùng cậu thì sao.
– Tớ cũng không biết sao anh ấy chưa lấy vợ nữa.
Nói chung tớ chỉ mới gặp ông ấy gần đây thôi, nghe nói mới ở bên Mỹ về tiếp quản công ty của gia đình.
– Eo ơi, công ty của gia đình á? Cái khách sạn Louis này chẳng có chi nhánh từ bắc vào nam à? Thế cả tập đoàn Louis này của gia đình sếp cậu à?
– Ừ, tớ chỉ nghe nói thế thôi, không biết có đúng không?
– Cậu có số điện thoại của sếp cậu không, cho tớ đi.
Ban nãy sếp tớ chỉ bảo đến đưa hợp đồng thôi, không cho số điện thoại, may mà đến vẫn gặp.
– Tớ không có.
Cái này là tôi nói thật, hôm trước có nhắn tin với anh ta, nhưng từ hôm dùng mail liên lạc là tôi đã xóa toàn bộ số điện thoại và tin nhắn với Khánh đi rồi.
Chẳng rõ vì cứ nhìn thấy số của anh ta là tôi khó chịu, hay là tôi đang sợ gì khác nữa.
Vân nghe xong thì gương mặt lộ ra vẻ thất vọng, cô ấy thở dài một hơi:
– Thôi, để lúc nào mình kiếm cớ xin cũng được.
Đằng nào vẫn còn phải hợp tác mà.
Cậu mà có thông tin gì về sếp cậu thì nhớ thông báo với tớ đấy nhé.
– Ừ.
Cậu về luôn chưa?
– Giờ tớ về đây.
Cậu đi cùng không?
– Tớ đi xe bus thôi, cậu cứ đi trước đi nhé.
– Oke, hẹn gặp lại cậu nhé.
Lúc tôi đứng chờ xe bus thì thấy xe của Vân phóng qua, là một chiếc Audi dán decal màu hồng, rất nổi bật.
Còn nhớ trước kia từng đã đến nhà cô ấy chơi mấy lần, gia đình Vân cũng bình thường thôi, một nhà bốn người ở trong căn phòng 30 mét vuông của khu tập thể.
Sau mấy năm, cô ấy mua được xe xịn, lại mặc toàn hàng hiệu như thế tôi cũng thấy ngưỡng mộ.
Trôi qua thêm 3 ngày nữa, tôi lên thêm một loạt ý tưởng rồi lại gửi mail cho Khánh, nhưng anh ta vẫn lạnh nhạt như cũ, không thèm hồi đáp khiến tôi phải tự vác xác đến khách sạn lần nữa.
Lần này, tôi gõ cửa rất lâu mà không thấy có tiếng người đáp, cuối cùng phải gọi điện thoại cho anh Hưng, hỏi anh ấy xem Khánh bây giờ đang ở đâu.
Anh Hưng nghe xong mới bảo:
– Anh vừa gọi cho sếp xong.
Sếp bảo đang ở ngoài, dặn em cứ chờ đó, lát nữa sếp về nhé.
– Vâng.
Mà dạo này anh ở đâu thế, sao ít thấy ở khách sạn thế?
– Anh phụ trách việc ở tổng chứ, thỉnh thoảng sếp Khánh gọi thì mới đến khách sạn chỗ em thôi.
– À…
– Có gì thì cứ gọi anh, không phải ngại nhé.
– Vâng ạ.
Cúp máy xong, tôi tưởng Khánh lát nữa sẽ về thật nên cứ đứng ngoài hành lang chờ, có điều, tôi chờ suốt mấy tiếng, chờ đến tận trưa vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Đã có lúc tôi nghĩ hay là mình bỏ về quách đi, nhưng cứ nghĩ đến câu nói “hết 3 ngày mà không xong, cô không cần làm công việc này nữa”, cho nên tôi quyết định đứng đợi đến khi anh ta trở về mới thôi.
Cuối cùng, tôi chờ đến tận chiều tối, không thể kiên nhẫn thêm nên tôi đành lần mò tìm tin nhắn cũ của tôi với chị quản lý, tôi nhớ có một lần chị ấy gửi số Khánh cho tôi.
May sao tin nhắn ấy tôi vẫn chưa xóa đi, tìm được số điện thoại của anh ta xong, tôi không gọi mà chỉ nhắn một tin:
– Khi nào anh quay lại khách sạn? Tôi đang chờ anh.
10 phút sau mới thấy anh ta trả lời lại:
– Có việc gì?
– Tôi mang danh sách các ý tưởng vẽ tranh đến cho anh.
– Mang qua quán Bar Đồng Khánh đi.
Phòng 1102.
– Bao giờ anh xong việc?
Anh ta không trả lời nữa, tôi thì cứ cầm điện thoại chờ đợi rất lâu, rất lâu, sau đó đến 8h tối mới quyết tâm mang theo máy tính bảng đến quán Bar Đồng Khánh.
Từ nhỏ đến lớn, mang tiếng là con nhà giàu nhưng tôi chưa bao giờ đến những chỗ thác loạn như vậy.
Hôm nay tới mới thấy nơi này đúng như một cái ổ hỗn tạp, tiếng nhạc xập xình, đèn nhấp nháy xanh đỏ khắp nơi, đàn ông đàn bà ôm ấp hú hét như những kẻ đ.iê.n.
Nghe thôi cũng thấy đau đầu.
Tôi lách qua đám người ăn mặc hở hang đó, ôm máy tính bảng tìm đến phòng 1102, gõ cửa mấy tiếng mới có người nói “Vào đi”.
Khi tôi bước vào mới thấy nơi này không chỉ có mình Khánh mà còn rất nhiều người nữa.
Hầu hết là đám đàn ông đang ngồi uống rượu, tay người nào cũng ôm eo một người phụ nữ.
Khánh ngồi ở chính giữa, bên cạnh anh ta là một cô gái ăn mặc vô cùng sexy, bàn tay cô ta như rắn quấn lấy anh ta, bầu ngực size XXL cọ sát vào lồng ngực của Khánh.
Không khí nơi đây làm tôi cảm thấy rất buồn nôn, nhưng vì công việc vẫn phải cố nín nhịn.
Tôi khẽ cúi đầu coi như chào hỏi mọi người trong phòng rồi đi đến chỗ anh ta:
– Tôi mang danh sách đến rồi.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, không nhận máy tính mà chỉ im lặng vài giây, sau đó mới đáp:
– Ngồi xuống uống rượu đi!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook