Giá Như Đừng Gặp Gỡ
-
Chương 4
Trước kia tôi cũng nghe nói về tập đoàn Hoàng Phong này rồi, đúng là rất lớn, rất danh tiếng.
Chủ tịch tập đoàn tên Lương Văn Hoàng thì phải, ông ta chỉ có một đứa con trai duy nhất là Lương Hoàng Phong, người này hình như rất đứng đắn, sự nghiệp thành công lại đã kết hôn.
Rất tốt, không liên quan đến Khánh, mà chắc hẳn bọn họ cũng không thừa hơi đến nỗi nhắm vào một kẻ chẳng có gì như tôi, cho nên tôi cũng xuôi xuôi:
– Sức khỏe của anh yếu, có kham nổi không? Nhận tiền của người ta rồi mà lỡ làm không được lại vi phạm hợp đồng đấy.
– Để anh thử xem.
Họ cũng cho mấy tháng thử việc mà.
Nếu không làm được thì anh xin nghỉ.
Em để anh đi làm nhé?
– Vâng, nếu anh thích thì cứ nhận việc cũng được, nhưng mà nếu mệt quá, không kham được phải nói với em ngay.
Đừng có cố, được không anh?
– Ừ, anh biết rồi.
Em uống sữa đi, uống từ từ thôi không sặc đấy.
– Vâng.
Chẳng biết công việc thế nào mà sau khi được nhận vào làm, Trung có vẻ rất vui, ngày nào tôi gọi điện về cũng thấy anh đang ôm máy tính, ánh mắt lấp lánh sáng ngời:
– Bản vẽ lần trước của anh được trưởng phòng khen lắm, hôm nay lại giao cho anh thêm bản khác đây.
Anh đang vẽ, đợi anh vẽ xong rồi chụp cho em xem có đẹp không nhé?
– Vâng, anh cứ làm từ từ thôi, với cả anh cứ bật điện lên cho sáng, đừng tiết kiệm điện, hỏng mắt đấy.
– Anh biết rồi.
Chiều hôm ấy tôi được tan ca sớm, trên đường về nhà mới rẽ qua siêu thị, định mua lọ nước nhỏ mắt cho Trung.
Lúc thanh toán tự nhiên lại nghe tiếng gọi từ phía sau:
– Linh, Linh phải không nhỉ?
Quay đầu lại thì thấy người phía sau là một cô gái trông rất giàu có, trên người khoác toàn hàng hiệu, dù gương mặt có hơi xa lạ nhưng nhìn kỹ vẫn nhận ra được vài nét quen quen.
Tôi nghi hoặc hỏi:
– Vân à?
– Ôi bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn nhận ra tớ à? Lâu quá không gặp, cậu dạo này thế nào rồi?
– Tớ vẫn thế thôi, cậu thì sao? Càng lúc càng xinh thế này.
– Thật à?
– Thật, xinh hơn trước nhiều ấy, tớ suýt nữa thì không nhận ra.
– Xinh làm sao bằng cậu được, hoa khôi nổi tiếng của trường ngày đó, giờ vẫn xinh.
Cậu có thời gian không? Lâu lắm không gặp, đi uống café nói chuyện tý đi.
– Ừ, cũng được.
Đợi tớ thanh toán xong thì mình đi.
– Để đấy tớ thanh toán cho.
– Thôi, có một lọ nước nhỏ mắt thôi mà.
Để tớ.
Tôi nói thế nên Vân cũng không giành trả tiền nữa, chỉ ra sau quầy thu ngân đứng đợi.
Hai đứa tôi chọn một quán cafe cách đó không xa, lâu ngày không gặp, vừa mới đụng mặt đã tíu tít buôn đủ thứ chuyện.
Vân nói:
– Cậu bây giờ làm gì rồi, đã lấy chồng chưa?
– À… tớ giờ làm phục vụ ở nhà hàng thôi, tớ lấy chồng rồi.
Không rõ có phải vì tôi luôn tâm niệm rằng sau này đợi Trung khỏe mạnh sẽ kết hôn với anh, hay là bởi vì thương anh nên không muốn anh phải chịu thiệt thòi, mà tôi luôn mặc định thừa nhận mối quan hệ này trước mặt người khác.
Vân nghe xong thì gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt rồi tròn xoe mắt hỏi:
– Trước tớ nghe nói cậu sang nước ngoài học Mỹ thuật cơ mà, sao giờ tự nhiên lại làm trái nghề?
– Nhiều việc xảy ra lắm, nói ra cũng dài, nói chung là giờ tớ không xin được đúng công việc nên phải làm trái ngành thôi.
Cậu thì sao? Giờ cậu làm gì rồi?
– Tớ bán hàng online.
Công việc nhàng nhàng thôi, nhưng cũng tạm.
– À, thế cũng ổn mà.
Lâu rồi không tụ tập với lớp bọn mình, cũng mất liên lạc mấy năm rồi, không biết giờ mọi người thế nào rồi nhỉ?
– Ôi giào, chúng nó lấy chồng gần hết rồi, chỉ còn mỗi tớ ế thôi.
Năm ngoái đi họp lớp, mọi người cứ đoán già đoán non không biết cậu đang ở phương trời nào, đứa thì bảo cậu định cư ở nước ngoài hẳn, đứa thì nói cậu vào miền nam, thế mà không ngờ lại gặp được cậu ở Hà Nội.
Hôm nào có dịp thì mình tụ tập đi.
Trước đây vì bố tôi làm quan to nên chuyện đời tư tôi phải giấu kín, sau này khi bố tôi bị bắt, các bạn trong lớp cũng vẫn không biết tôi là con ai.
Thành ra đến giờ ai cũng vẫn nghĩ cuộc đời tôi vẫn êm đềm.
Tôi cũng không muốn nói nhiều về mình nên cười bảo:
– Ừ, cậu lưu số tớ đi.
Khi nào mọi người tụ tập thì gọi tớ nhé, nếu không bận thì tớ sẽ tham gia.
– Oke.
Add Zalo Vân xong, tối đó về nhà tôi rảnh rang mới vào trang cá nhân của cô ấy xem, thấy Vân rất thường xuyên post ảnh.
Đều là ảnh cô ấy đi du lịch khắp nơi, xinh đẹp, trẻ trung và tự do như một cánh diều rực rỡ được tung bay trên bầu trời.
Nhìn những tấm ảnh ấy, bỗng dưng lòng tôi lại xuất hiện một ước nguyện, tôi ước giá như cuộc sống của tôi không gặp biến cố thì tốt biết mấy.
Nếu không có chuyện của 6 năm trước, có lẽ giờ tôi cũng đã trở thành một họa sĩ vẽ tranh, được phiêu du đến chân trời góc bể thưởng thức cảnh đẹp để tìm cảm hứng, được sống thảnh thơi tự do như người bạn kia của tôi.
Đáng tiếc, cuộc đời con người vốn không có hai chữ Giá Như nhỉ?
Thao thức cả đêm nên ngày hôm sau tôi đi làm với hai con mắt thâm quầng, vừa mới đến nhà hàng thì chị quản lý đã gọi:
– Linh, ra đây chị bảo.
Mọi lần là nói luôn ở bếp, nhưng hôm nay chẳng biết sao bà ấy lại gọi tôi lên tận phòng làm việc.
Ban đầu tôi cứ nghĩ do mình làm sai chuyện gì, nhưng thái độ chị quản lý vẫn rất nhẹ nhàng, thậm chí, nhìn ánh mắt bà ấy, tôi còn có cảm giác chị ấy đang muốn lấy lòng tôi.
– Em ngồi xuống ghế đi.
– Vâng, có việc gì mà có vẻ nghiêm trọng thế hả chị?
– À thật ra cũng không phải nghiêm trọng gì lắm.
Chỉ là chị định đổi việc cho em thôi.
– Vâng, lần trước em cũng xin phép chị rồi đấy ạ.
Em thấy em làm bếp là phù hợp nhất rồi, việc phục vụ phòng em không làm được chị ạ.
– Không, không phải phục vụ phòng.
Em không thích làm thì chị cũng không ép em, nhưng có công việc khác, chị nghĩ em làm được, cũng đơn giản ấy mà.
Nghe chị ấy nói thế, tôi mới yên tâm ngồi xuống, mỉm cười bảo:
– Vâng, chị nói đi ạ.
– Hôm trước chắc em cũng nghe nói phòng tổng thống trên tầng 15 sửa sang lại để cho ông chủ dùng rồi phải không?
– Vâng ạ.
– Hôm nay sửa xong rồi, ông chủ đang bảo chị tìm người phục vụ riêng phòng cho anh ấy.
Chị thấy công việc cũng nhàn, mỗi dọn phòng với cả mang café, rồi đồ ăn lên cho ông chủ thôi.
Mà cũng hiếm khi anh ấy ở đây, ít đụng mặt ấy mà.
Em làm được không?
– Chỉ dọn phòng với pha café thôi ấy hả chị?
– Ừ, chỉ thế thôi.
Nghe nói chuẩn bị có thêm một con đường lớn nữa mở ngay bên hông khách sạn mình, đằng sau cũng quy hoạch làm công viên nữa.
Bên tập đoàn chắc xác định sau lượng khách đến sẽ nhiều nên định xây thêm một tòa nữa ngay bên khu đất trống cạnh khu bếp ấy.
Chị nghĩ thế nên ông chủ mới bảo sửa sang phòng để đến đây giám sát thi công.
– À vâng.
Nhưng em sợ ông chủ khó tính, em thì chưa có kinh nghiệm gì, rồi lại lỡ làm mất lòng người ta.
– Chị nghe bảo anh ấy cũng dễ tính ấy mà, nói chung em cứ làm vài ngày đi xem thế nào, nếu không ổn thì chị bảo người khác thay.
Có công việc tốt như thế thì chẳng tội gì không làm, nhưng tôi vẫn còn đắn đo nên hỏi:
– Mà chị biết ông chủ tên gì không ạ?
– Sao thế? Em quen ông chủ à?
– Không ạ, em chỉ tò mò thôi, với cả biết để sau dễ xưng hô ấy chị ạ.
Chị quản lý nhìn tôi vài giây rồi khẽ mỉm cười:
– Chị cũng chưa biết tên anh ấy, để chị tìm hiểu rồi nói với em sau nhé.
Nhưng chị nghĩ tên cũng không quan trọng mấy đâu mà, chủ yếu làm trên đó thì lương cao, nhàn nữa, mình cứ khéo vào là sẽ thuận lợi cả thôi.
Lúc ấy, tôi không thể hiểu được nụ cười cùng lời nói ẩn ý của chị quản lý, mãi đến khi tôi bắt đầu lên phục vụ phòng 1505 kia, tôi mới hiểu “khéo” ở đây nghĩa là gì.
Hôm đó, vì đã được thông báo từ trước nên tôi đi làm từ rất sớm, chị quản lý đưa cho tôi thẻ phòng 1505, bảo tôi lên dọn dẹp trước vì buổi chiều ông chủ sẽ đến.
Trước đây, tôi chưa được lên phòng tổng thống ở khách sạn này bao giờ, hôm nay lần đầu tiên lên mới thấy căn phòng này rất rộng, cửa sổ cũ hình như đã bị đập thông thành một cửa sổ lớn sát sàn, ánh nắng chan hòa chiếu đi khắp nơi, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Nghe nói ông chủ chưa từng đến đây nên đồ đạc ở đây vẫn còn mới nguyên, tôi còn ngửi được cả mùi túi nilon mới bóc, giường ngủ trong phòng ngủ chính cũng rất phẳng phiu sạch sẽ, nói chung tất cả đều gọn gàng nên hầu như tôi chẳng phải quá tốn công dọn dẹp gì.
Chỉ là khi xong xuôi, tôi lại thấy hơi buồn ngủ.
Hôm qua vì thức ngồi nghiên cứu bản thiết kế cùng Trung đến tận 2 giờ sáng, hôm nay 5 giờ đã phải dậy nên mắt tôi cứ ríu lại.
Nhìn đồng hồ mới chỉ hơn 10 giờ, mà chị quản lý nói buổi chiều ông chủ mới đến nên tôi mới gục xuống ghế sofa tranh thủ chợp mắt.
Cứ đinh ninh rằng mình chỉ ngủ một lúc thôi, trước khi ông chủ đến thì cũng đã dậy rồi, không ngờ lúc tôi thức giấc thì đã thấy mình đang nằm trên giường, mặt trời cũng đã bắt đầu ngả qua sườn tây.
Khoan đã, sao tôi lại có thể nằm trên giường của ông chủ được nhỉ?
Tôi hốt hoảng bò dậy, sợ đến nỗi tim đập thình thịch.
Nhưng chuyện đã rồi, không còn cách nào khác nên đành vuốt phẳng phiu lại ga giường, sau đó mới thấp tha thấp thỏm đi ra bên ngoài.
Đang nghĩ xem mình nên giải thích thế nào với ông chủ thì thấy có một người đang cầm cốc cafe đứng trước cửa sổ ngoài phòng khách, có lẽ khi đó hơi run nên tôi không nhận ra bóng lưng ấy rất quen.
Chỉ bối rối nói:
– Xin lỗi anh ạ.
Lần đầu tiên gặp đã ngủ quên trong phòng của anh, tôi vô ý quá, xin lỗi anh.
Người kia nghe xong mới chầm chậm xoay người, gương mặt kia ngược sáng nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ được nụ cười mang theo đầy vẻ giễu cợt và châm biếm của anh ta:
– Sao thế? Mới lần đầu tiên gặp đã muốn trèo lên giường ông chủ rồi à?
– Sao… anh lại ở đây?
– Sao tôi không thể ở đây?
Trông thấy ánh mắt chẳng mấy ngạc nhiên của anh ta, tôi mới hiểu, hóa ra tất cả những chuyện “tốt đẹp” mà quản lý đã nói đều là do ông chủ – cũng chính là Khánh cố ý sắp đặt.
Giữa bao nhiêu nhân viên phục vụ như thế, anh ta lại chọn tôi, mục đích có lẽ chỉ là muốn nhìn thấy tôi phải hèn mọn dưới chân anh ta, muốn chứng minh cho tôi thấy người như anh ta có khả năng sai khiến được mọi việc.
Cảm giác nhục nhã này khiến cơn giận trong lòng tôi cuồn cuộn sôi lên, lồng ngực nặng nề như bị một tảng đá rất to đè xuống.
Tôi hít sâu vào một hơi rồi nói:
– Anh cố tình sắp xếp tôi lên làm phục vụ ở phòng này phải không? Muốn nhìn tôi hèn hạ làm phục vụ dưới chân anh à?
– Đằng nào cũng là công việc, là tôi hay là ai thì có gì khác nhau?
– Ỷ mình có tiền rồi đem người khác ra làm trò đùa thì hay ho lắm à? Nhiều tiền thì kiếm việc tử tế mà làm, thích cười cợt thì đi tìm người khác, đừng có lôi tôi vào mấy trò cặn bã của anh.
– À… nổi giận cơ đấy.
Anh ta đặt tách café xuống bệ cửa sổ, sắc mặt vẫn không hề suy chuyển:
– Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc quản lý bảo cô lên phục vụ phòng này, thái độ của cô vui vẻ lắm cơ mà.
Sao thế? Mới lần đầu gặp đã mất công diễn trò để dụ dỗ ông chủ, nhưng cuối cùng người đến lại là tôi nên thất vọng quá à?
Những lời nói này như từng mũi kim đ.iê.n cuồng châm chích vào tim tôi, khiến tôi khó chịu đến mức sống lưng run lên không ngừng.
Khi ấy, tôi như một con nhím bị chọc xù lông, cũng cay nghiệt đáp trả:
– Mấy năm rồi không gặp, anh vẫn hiểu tôi thật đấy.
Đúng là tôi đang mong kiếm được một anh đại gia ngon ngon, thế mà tự nhiên anh lại từ đâu đến phá đám.
Tôi không thích chơi với loại người như anh, đừng phá tôi nữa.
– Chồng cô có biết cô kiếm tiền bằng cách này không?
Nói đến đây, Khánh lại làm như nhớ ra chuyện gì đó nên tặc lưỡi lắc đầu:
– À tôi quên mất, chắc chồng cô không nuôi nổi cô nên dù có biết cũng phải mắt nhắm mắt mở coi như không nhỉ?
– Đó là việc riêng của tôi, chẳng liên quan gì đến anh.
– Tôi đang có lòng quan tâm người cũ thôi.
Anh ta vừa nói vừa đi lại gần tôi, lần này, tôi không lùi bước mà chỉ đứng im một chỗ, siết chặt tay không khuất phục nhìn anh ta.
Lúc mũi giày anh ta chạm đến mũi giày tôi, Khánh mới dừng lại, anh ta chống tay vào tường, ép tôi lọt thỏm giữa lòng anh ta và bức tường phía sau:
– Dù sao cũng từng ở bên nhau mấy năm, bây giờ cuộc sống của cô khó khăn đến mức phải dùng thân xác để kiếm tiền thế này, tôi cũng cảm thấy động lòng đấy.
Muốn tôi giúp cô tìm mối khác ngon hơn không?
– Lòng tốt của anh tôi không dám nhận đâu, anh cứ giữ lại mà dùng.
– Cũng không phải lòng tốt gì, chỉ là tiện nên tôi nói luôn thôi.
Gần đây mấy ông đối tác của tôi cứ bảo chán mấy em người đẹp thẩm mỹ rồi, muốn tìm người nào trông có vẻ tự nhiên một tý, lúc lên giường mới có cảm giác chân thật.
Tôi thấy mặt mũi cô chưa sửa lần nào, rất phù hợp để cho đối tác của tôi đổi gió, mà cô cũng có thể tranh thủ kiếm được một khoản.
Nếu cô muốn, tôi giới thiệu cho cô.
Trước đây, đã không ít lần tôi bị người khác gạ kiếm tiền bằng cách này, thậm chí còn có những người chửi thẳng tôi nghèo mà còn ra vẻ thanh cao.
Nhưng tất cả những lời ấy tôi chưa bao giờ để trong lòng, mãi đến bây giờ mới hiểu, hóa ra cũng một loại câu thoại, nhưng phát ra từ miệng mỗi người lại có sức sát thương khác nhau lớn đến thế..
Mấy lời sỉ nhục của người đàn ông kia khiến tôi có cảm giác tự trọng của mình đã bị anh ta dẫm nát dưới chân, trái tim đau đớn tựa như bị thứ gì đó liên tục giày xéo.
Khi vẫn còn sót lại một chút lý trí, tôi vẫn cố gắng kiềm chế:
– Tôi sợ mang ơn người khác lắm, đại gia cứ để tôi tự kiếm đi, không dám làm phiền anh.
– Đằng nào cũng là lên giường với đàn ông để đổi lấy tiền, cô ra vẻ với tôi làm…
Bốp!
Anh ta còn chưa nói hết câu thì sự nhẫn nhịn của tôi đã đứt tung, tôi vung tay lên, tát thẳng vào mặt anh ta một tát.
Chẳng biết lực có mạnh không, chỉ thấy toàn bộ lòng bàn tay tôi đau đến mức tê rần.
Tôi nghiến răng, nhấn mạnh từng câu từng chữ:
– Tôi có lên giường với đàn ông để đổi lấy tiền cũng không đến lượt anh phán xét, anh cũng không có quyền gì đánh giá tôi, hiểu không? Từ 6 năm trước tôi đã nói tôi không muốn gặp lại anh, giờ đụng mặt ở đây tôi đã cố tránh đi rồi, sao anh cứ như âm hồn mãi không tan thế, cậy mình có tiền nên tưởng muốn chơi thế nào thì chơi, sỉ nhục người ta thế nào thì sỉ nhục à? Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng anh là ông chủ ở đây thì tôi không dám động vào anh.
Khánh bị đánh đến nghiêng mặt sang một bên, gò má in hằn năm đầu ngón tay của tôi, đỏ rần rần.
Một ông chủ khách sạn mà bị một nhân viên quèn đánh thế này, tôi nghĩ anh ta sẽ phải nổi giận.
Nhưng anh ta vẫn giống hệt như xưa, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng vẫn giữ bộ dạng ngông nghênh bất cần đó, thậm chí lúc đưa tay quệt máu trên khóe miệng, anh ta còn cười:
– Mấy năm không gặp, đánh người có lực hơn nhiều rồi đấy.
– Biết vì sao không? Vì tôi mấy năm nay tôi luôn để dành sức, chờ có dịp gặp loại đàn ông cặn bã như anh đấy.
Thích thì cứ đuổi việc đi.
Công việc này tôi cũng không làm nữa.
Nói xong, tôi xô anh ta sang một bên rồi hùng hổ đi thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lấy một lần, chỉ muốn đi thật nhanh khỏi nơi có người đàn ông làm tôi hận đến thấu xương đó.
Tôi không gặp chị quản lý, cũng không đến nhà bếp, vì xác định sẽ bị đuổi rồi nên tôi chỉ thay đổ rồi rời khỏi khách sạn, đi bộ đến một bờ hồ cách đó hơn một kilomet, kiếm một chiếc ghế ở góc khuất nhất rồi ngồi xuống, lẳng lặng hít gió trời, cố gắng để lòng mình bình tĩnh lại.
Cho đến khi cơn giận dữ qua đi, cảm giác còn sót lại chính là tiếc nuối.
Tôi không hối hận vì việc mình vừa làm, nhưng ở Hà Nội đất chật người đông này, khó khăn lắm mới có thể kiếm được công việc, nửa tháng lương tôi còn chưa kịp lấy, thế mà giờ phải nghỉ ngang rồi, sắp tới cần tiền để chạy thận cho Trung, giờ lấy đâu ra nữa đây?
Càng lo nghĩ về tương lai, tôi lại càng cảm thấy căm ghét Khánh đến tận xương tủy.
6 năm trước anh ta vứt bỏ tôi khi tôi suy sụp đau đớn nhất, 6 năm sau anh ta quay lại khuấy đảo cuộc sống yên bình của tôi, đùa giỡn lòng tự trọng của tôi, khiến tôi mất đi công việc, làm vai tôi lại chất chồng thêm gánh nặng.
Một gã đàn ông khốn nạn như vậy, chẳng hiểu sao nhiều năm trước tôi lại yêu đến si mê cháy bỏng được, thậm chí đến tận bây giờ vẫn chưa quên được anh ta, hoặc giả như giây phút này, trong lòng vẫn tồn tại một tình cảm không thể nào buông bỏ được.
Yêu càng nhiều thì hận lại càng sâu, loại cảm xúc ngu ngốc như vậy, có lẽ chỉ có mình bản thân tôi hiểu!
Tôi cứ ngồi ở bờ hồ đó cho đến tận chiều muộn, khi chuông điện thoại reo lên mới giật mình.
Mở ra, thấy số của Trung gọi đến, tôi mới khẽ hắng giọng mấy tiếng rồi mới nhận máy:
– Em đây.
– Hôm nay anh nghe em bảo về sớm, nhưng giờ vẫn chưa thấy em về nên anh gọi hỏi xem sao.
Vẫn còn đang bận việc hả em?
Vì tôi đinh ninh hôm nay mình chỉ phục vụ phòng 1505, chị quản lý nói chỉ cần làm đến 5h chiều thôi nên tôi mới nói với Trung rằng mình sẽ về sớm.
Giờ nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ rồi, chắc anh lo nên mới gọi điện cho tôi.
– Vâng, em đang còn có ít việc, giờ em về ngay đây.
– Ừ, anh nấu cơm rồi, chờ em về rồi nấu canh nữa thôi.
Em cứ đi từ từ nhé.
– Vâng, em biết rồi.
Tối hôm ấy, tôi vẫn không nói gì đến chuyện mình đã nghỉ việc, sợ anh lo nên vẫn cứ giả vờ như không có chuyện gì.
Trung thì vẫn hồ hởi kể cho tôi nghe bản vẽ của anh đã đến giai đoạn nào rồi, đã lên được bao nhiêu ý tưởng sáng tạo, rồi nên thêm chi tiết nào để nội thất gọn gàng sinh động hơn.
Tôi cố làm ra vẻ thoải mái đáp:
– Chiều nay anh đến công ty nữa à?
– Ừ, đến giải quyết ít việc, nhưng anh đến có một lúc rồi về luôn thôi.
Mấy anh chị trong phòng ai cũng nhiệt tình với thoải mái lắm, còn bảo anh cần gì thì cứ bảo bọn họ mang đến giúp cho, không cần phải đến tận nơi.
– Vâng, tìm được công việc như thế thì tốt quá rồi anh nhỉ? Sau về quê mua ít bánh quê mình lên làm quà biếu mọi người anh ạ.
– Ừ, anh cũng định thế.
Nhưng để hết tháng thử việc này xem có được nhận chính thức không đã.
Trước làm ở mấy công ty khác anh không có động lực với cảm hứng làm như công ty này đâu, chẳng hiểu sao anh cứ thích phong cách làm việc của công ty này, thiết kế cũng nhiều cảm hứng hơn ấy em ạ.
Tôi cũng cười, gắp cho anh một miếng thịt thật mềm:
– Vâng, cố lên, mong là hết tháng anh được nhận vào làm chính thức.
Lúc đó nhớ liên hoan to vào nhé.
– Yên tâm, tháng lương đầu tiên sẽ dắt em đi ăn một bữa lẩu ếch nhé, được không?
– Được ạ.
Nhưng mà phải lẩu ếch măng cay nhé?
– Ok luôn.
Tôi lẩm nhẩm tính ngày, thấy từ giờ đến tháng lương đầu tiên của Trung cũng phải còn gần nửa tháng nữa, mà bốn hôm nữa đã đến lịch chạy thận.
Trong túi tôi chỉ còn vài trăm bạc, tất nhiên là không đủ để anh đi bệnh viện nên tôi mới lo.
Ngày hôm sau, tôi vẫn nói với Trung rằng mình đi làm, nhưng thực ra là đi nơi khác để xin việc.
Trước đây, vì gia đình gặp biến cố nên tôi không thể theo học tiếp, chưa tốt nghiệp Mỹ thuật nên chưa có bằng cấp gì cả, giờ mà xin việc làm theo tháng thì không kịp nhận tiền, cho nên tôi định tìm một công việc gì đó trả lương theo ngày, hy vọng mấy hôm nữa sẽ đủ tiền đưa Trung đi.
Tuy nhiên, công việc trả lương theo ngày thường là các việc tay chân như vận chuyển đồ, phát tờ rơi, hoặc PG gì đó, nhưng tôi đến chỗ nào người ta cũng chê tôi gầy yếu, với cả tay phải đã từng bị thương nên không thể làm việc nặng, mang hồ sơ đi xin mấy ngày trời nhưng chẳng chỗ nào nhận.
Lúc ấy tôi thực sự rất sợ, không phải sợ nghèo sợ đói mà là sợ bệnh tình của Trung trở nặng, người bị suy thận mà không được chạy thận hàng tuần thì chỉ có nước chờ c.hế.t mà thôi, tôi thì lại không thể để anh c.hế.t được, cho nên đến trước ngày anh đi viện, tôi đành liều mang mấy bức tranh mình vẽ đi bán.
Mấy năm nay, dù tay không tốt nhưng tôi vẫn cố vẽ tranh, một là để luyện tập, hai là để đỡ mất cảm giác.
Có điều, vì tay run nên tôi vẽ rất xấu, mang ra đường ngồi từ sáng đến tận trưa cũng chẳng có ai thèm mua.
Vài người dừng đèn đỏ cũng liếc mấy bức tranh của tôi, nhưng chỉ nhìn một lát rồi lắc đầu, chờ đèn chuyển sang xanh rồi đi tiếp thôi.
Tôi ôm bụng đói cứ thấp tha thấp thỏm ngóng đợi mãi, đến tận chiều muộn, khi tôi đã thất vọng định dọn đồ ra về thì bỗng nhiên chiếc xe biển ngũ quý 8 dừng lại ngay trước mặt.
Một cặp vợ chồng rất trẻ từ trên xe bước xuống hỏi tranh của tôi.
Chị vợ kia rất xinh, rõ ràng là người giàu có nhưng thái độ rất hòa nhã dễ chịu:
– Bạn ơi, tranh này do bạn vẽ đấy à?
– Vâng ạ.
Em tự tay vẽ, không đẹp lắm, nhưng phối màu cũng không đến nỗi chị ạ.
Chị xem hình con bướm này này.
Chị ấy ngắm nhìn bức tranh của tôi một lúc lâu, sau đó lại quay sang chồng mình hỏi:
– Anh ơi, mấy bức này đẹp nhỉ?
Người đàn ông kia vô cùng điển trai, nãy giờ anh ta có xem tranh của tôi, còn liếc tôi mấy cái, tuy nhiên, chỉ khi nhìn vợ thì ánh mắt lạnh nhạt của anh ta mới hiện lên vẻ ấm áp:
– Em thích thì mua hết đi.
– Vâng.
Nhà mình trước giờ chưa có bức tranh nào cả, mấy bức này có vẻ ấm áp dễ chịu, treo ở nhà chắc đẹp lắm đây.
– Lúc trước treo Dreamcatcher em cũng nói y như thế.
– Thì Dreamcatcher cũng đẹp mà.
Chị vợ cười cười, sau đó cẩn thận đưa lại bức tranh cho tôi:
– Bạn ơi, mình lấy toàn bộ tranh này.
Bạn tính tiền giúp mình nhé.
– Chị lấy hết ấy ạ?
– Vâng.
Bạn có bán hết không?
Có chứ, tất nhiên là tôi bán, tôi cần tiền mà, nhưng tự nhiên có người mua toàn bộ thế này tôi thấy hơi kỳ lạ.
Tôi lưỡng lự một hồi, lại hỏi lại chị ấy xem có chắc chắn mua không, chị vợ khẳng định chắc nịch là sẽ mua, còn rút ra một xấp tiền đặt vào tay tôi:
– Giá lúc nãy bạn nói thấp quá, tranh của bạn đáng giá hơn số tiền đó nhiều.
Bạn cầm số tiền này đi, đây là tiền mình mua công sức của bạn, xứng đáng với những bức tranh bạn vẽ.
– Chị ơi, nhiều quá, em không dám cầm đâu ạ.
Em chỉ lấy đủ tiền tranh thôi ạ.
– Đã là nghệ thuật thì biết bao nhiêu là đủ? Biết đâu vài năm nữa bạn nổi tiếng, mấy bức tranh này lại đáng giá hơn gấp nhiều lần số tiền mình đưa ấy chứ.
Bạn vẽ đẹp lắm, nếu có duyên, sau này sẽ đến nhờ bạn vẽ cho phòng con của mình nhé.
Người phụ nữ ấy nói xong thì dúi tiền vào tay tôi, sau đó cùng với chồng lên xe rời đi.
Khi tôi lách qua được mấy giá vẽ để đuổi theo thì xe của bọn họ đã đi xa lắm rồi, tôi không thể trả lại tiền nữa nên chỉ âm thầm ghi nhớ biển xe của hai người họ.
Cũng là Posrche 911, nhưng là màu trắng, biển ngũ quý 8!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook