Cả một đêm làm đi làm lại, anh ta lật tôi làm đủ mọi tư thế, không biết chán cũng chẳng biết đủ, cứ thế kéo tôi càng sâu xuống dục vọng, ngọt ngào, kích thích và phóng túng không có cách nào thoát ra.
Mãi đến khi ánh sáng bên ngoài khung cửa sổ đã bắt đầu ló rạng, tôi gần như kiệt sức, anh ta mới chịu nằm xuống ôm tôi, nhưng vẫn chưa hài lòng, chốc chốc lại mở mắt rồi hôn khắp thân thể tôi.
Tôi quá mệt, không còn sức phản kháng nên chỉ có thể mặc kệ anh ta, nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôi ngủ một mạch đến tận cuối giờ chiều mới tỉnh dậy, lúc mở mắt đã thấy trên bàn bày đầy thức ăn, Khánh thì vẫn nằm bên cạnh tôi, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy tôi động đậy, anh ta mới cúi đầu, sắc mặt thấm đẫm ánh hoàng hôn lẫn sự dịu dàng:
– Dậy rồi à?
Nhớ đến chuyện đêm qua, tôi hơi xấu hổ.

Nhưng không thể quay mặt đi nên đành hắng giọng, khẽ “Ừm” một tiếng.
Khánh lại bắt đầu hôn từng ngón tay tôi:
– Xuống giường đi rửa mặt đi rồi ăn cơm, anh bảo nhà bếp hâm nóng lại đồ ăn.
– Đồ ăn mang đến lâu chưa?
– Khoảng 30 phút.

Anh bảo phục vụ để bên ngoài, đợi họ đi rồi mới ra lấy vào.
Anh ta luôn đọc ra thắc mắc trong lòng tôi nên không cần tôi phải dài dòng đã trả lời ngay.

Tôi càng lúc càng cảm thấy rất hài lòng với sự quen thuộc này, cũng không muốn làm bộ làm tịch, chỉ nói:
– Ừ.

Không cần đổi đồ ăn đâu.

Vẫn chưa nguội lắm mà.

Để tôi đi rửa mặt đã.
Nói xong, tôi rút tay về rồi lồm cồm bò xuống giường.

Nhưng chịu giày vò suốt một đêm, chân tay tôi gần như đã không còn cảm giác, vừa mới đứng thẳng thì đầu gối đã khuỵu xuống, may sao cùng lúc này Khánh đã đỡ lấy eo tôi.
Anh ta bế tôi lên:
– Để anh bế em vào.
– Không cần đâu.

Bỏ tôi xuống đi.
Tất nhiên anh ta không hề bỏ tôi xuống, vẫn bế tôi đi thẳng vào phòng tắm, đợi tôi tắm xong lại bế tôi ra ngoài, tự tay sấy tóc cho tôi.
Quá lâu, quá lâu rồi không trải qua cảm giác quen thuộc này, bất giác tôi cảm thấy như người đàn ông bên cạnh vẫn giống hệt như xưa, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ vẫn chưa từng thay đổi.
Ân ái xong, anh ta sẽ ôm tôi đi vào phòng tắm, khi sấy tóc, những đầu ngón tay mềm mại sẽ luồn vào da đầu tôi rồi kéo một đường thẳng xuống, rất dễ chịu, cũng rất yên lòng.
Tôi ngồi trên giường, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh ta, bỗng nhiên rất muốn vòng tay qua eo Khánh ôm một cái, mỉm cười nói chuyện với anh ta như trong quá khứ.

Nhưng có lẽ vẫn còn ngượng ngùng và xấu hổ, thế nên rút cuộc vẫn không thể nào có đủ can đảm.
Chúng tôi lặng yên ở bên nhau, xung quanh chỉ có tiếng sấy tóc rì rì nóng hổi, cứ thế đến khi tóc tôi đã trở nên mềm mại thì anh ta mới buông tay.

Đặt máy sấy xuống rồi bảo tôi:
– Được rồi.

Đi ăn cơm.
– Vâng.
Bên ngoài, tàu đang chạy qua một hồ nước rất rộng rãi, xung quanh hồ là một vườn cây gì đó trông có vẻ hơi điêu tàn, phía sau lưng chính là núi Phú Sĩ vào mùa đông, tuyết phủ trắng xóa kéo dài từ đỉnh đến tận chân núi.
Khánh đặt một miếng cơm nắm hình tam giác vào đĩa của tôi, ánh mắt hướng theo tầm mắt tôi.

Anh ta cất giọng đều đều:
– Hồ Kawaguchi.


Một trong ngũ hồ Fuji.

Nằm ngay dưới chân núi Phú Sĩ.
– Đẹp quá.

Mùa này nước trong hồ vẫn chưa bị đóng băng.
– Ừ.

Mọi năm ở đây có lễ hội cây đóng băng, nhưng năm nay chắc là tổ chức muộn hơn một chút vì nước trong hồ chưa bị đóng băng.

Em dịch người sang đây.

Ngồi ở đây nhìn rõ hơn.
Tôi gật đầu, kéo ghế ngồi xích lại gần anh ta.

Đúng là ở vị trí này có thể nhìn thấy toàn diện bóng núi Phú Sĩ in xuống mặt hồ, hòa cùng với ánh hoàng hôn đỏ và màu nước xanh biếc, hóa thành một khung cảnh đẹp đến say đắm lòng người.
– Vườn cây bên hồ nhìn giống hoa oải hương thế? Là hoa oải hương phải không?
– Ừ.

Hoa oải hương, nhưng mùa này không phải mùa hoa nở.

Nếu em muốn nhìn hoa oải hương, năm sau tháng 6 anh sẽ đưa em sang đây.
– Thôi… đi thế này là được rồi.

Cảnh đẹp chỉ cần ngắm một lần.

Ngắm thêm sẽ dần dần không cảm thấy đẹp nữa.
Anh ta hơi cong môi, nở một nụ cười đầy ý vị:
– Thật à?
Tôi hơi giật mình quay đầu lại, thấy ánh mắt Khánh đang chuyên chú quan sát tôi, đồng tử ẩn hiện vẻ say đắm cùng dịu dàng, hệt như hồ nước dưới chân núi Phú Sĩ kia, mênh mông khiến người ta dễ sa chân vào trong đó.
Tim tôi bất giác đập nhanh một nhịp, cảm thấy hai má đỏ bừng, đành lúng túng quay đầu đi.

Tôi hiểu hai chữ “thật à?” mang ý nghĩa gì, cũng hiểu được ánh mắt của anh ta, bởi vì đối với một người đã vì tôi quay đầu tận hai lần, chuyện “ngắm thêm sẽ dần dần không thấy đẹp nữa” không hề phù hợp.
Không khí rơi vào yên tĩnh, chúng tôi không một ai lên tiếng nữa, chỉ lặng yên nhìn cảnh vật bên ngoài chậm rì rì trôi qua.

Đến khi ánh tịch dương vụt tắt, Khánh mới nói với tôi:
– Chúng ta bắt đầu lại đi.
Lòng tôi như bị thứ gì đó gõ mạnh một cái, tôi rất kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn anh ta.

Dưới tia sáng mờ mịt, gương mặt anh ta vẫn kiên định không suy chuyển, thậm chí còn phảng phất mang theo một vẻ chấp niệm cố hữu khiến tim tôi chấn động.
Khánh dịu dàng nói với tôi:
– Chuyện quá khứ bỏ qua hết đi.

Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.

Nếu em cần thời gian để chấp nhận, anh sẽ chờ em.

Nhưng, cũng đừng lâu quá.
Tôi há hốc miệng hồi lâu mới có thể hỏi anh ta:
– Tại sao tự nhiên lại muốn thế?
– Em đã có câu trả lời rồi.

Anh ta lặp lại câu nói của ngày hôm qua.

Rõ ràng anh ta biết, mà chính bản thân tôi cũng biết.
Chỉ là đã từng lạc lối quá lâu giữa đêm đen, con người ta đã quên mất ánh sáng có màu sắc như thế nào.

Bởi vì đã từng hứng chịu nỗi đau bị phản bội, cho nên hai chữ “bắt đầu” này tựa như một hố chông đối với tôi.

Mặc dù sợ hãi, nhưng lại không kìm lòng được, muốn tiếp tục tiến về phía trước.
Tôi hít vào một hơi dài, cầm cốc nước chanh đưa lên miệng uống một ngụm rồi mới đáp:
– Tôi đã có chồng rồi.
– Anh sẽ đợi đến khi em ly hôn.
– Nếu như cả đời tôi không ly hôn thì sao?
– Em sẽ ly hôn.
– Sao anh khẳng định như thế?
– Vì anh hiểu em.
Anh ta quay đầu ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nhấn mạnh từng từ.

Lời nói rất kiên định, tự tin và cố chấp:
– Nếu em thật sự yêu người đàn ông kia, khi gặp khó khăn, người mà em tìm đến sẽ không phải là tôi.
Câu nói này khiến lớp sương mù trong lòng tôi như được xua đi, mọi thứ đột nhiên trở nên sáng tỏ.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, chợt phát hiện ra anh ta nói rất đúng, đúng vô cùng.
Khánh thực sự hiểu tôi, hiểu còn hơn tôi hiểu chính mình!
Con người ta một khi rơi vào cảnh khốn cùng, có chọn cách bán thân cũng không muốn dây dưa với tình cũ.

Một là vì sợ phải chịu sự khinh thường của người cũ, hai là vì nó chẳng khác nào một cái tát thẳng vào cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Nhưng cuối cùng, thay vì bán thân cho những người qua đường khác, tôi lại vẫn đi về phía anh ta, vẫn giằng co mâu thuẫn cho đến tận bây giờ.

Thậm chí lúc gần gũi chỉ thấy xúc cảm trào dâng, không một chút miễn cưỡng.
Vì sao vậy? Vì tiền của anh ta quá nhiều, hay là vì có một đoạn tình cảm vẫn tồn tại đến bây giờ mà tôi chẳng thể nào chối bỏ?
Trong lúc tôi còn đang bần thần thì Khánh tiếp tục nói với tôi:
– Dù sao giữa hai người cũng không thể quay lại nữa.

Chuyện ly hôn đợi đến khi anh ta khỏe lại rồi bắt đầu cũng được.
Tôi lặng lẽ ngước lên, nhìn vẻ mặt khăng khăng không thay đổi của anh ta, bỗng dưng lại tự hỏi: Một người như anh ta thiếu gì đàn bà mà lại phải vì tôi hạ mình đến mức này?
Rất lâu sau đó, tôi mới hít sâu vào một hơi, nói với anh ta:
– Tôi cần suy nghĩ.

Cho tôi thời gian.
– Ừ.

Em muốn suy nghĩ, anh sẽ để em suy nghĩ.

Nhưng anh nói rồi.

Linh, đừng suy nghĩ lâu quá.
Nói xong, Khánh lại gắp thêm một miếng cơm nắm hình mặt cười vào bát tôi.

Chúng tôi trầm ngâm bên nhau ăn uống, sau đó lại cùng nhau ngắm cảnh ở ngũ hồ Fujisanroku, buổi đêm ánh đèn thắp sáng lung linh phản chiếu dưới hồ nước, đẹp đẽ rực rỡ khiến tôi nhớ đến hồ nước trong ảo ảnh của cây Chu Tước.

Có phải năm đó chiến thần Quách Dĩ Kiên và Trịnh Vân Trang cũng đã thưởng thức cảnh đêm lung linh tuyệt diệu giống như tôi đang nhìn hay không? Hay là có ánh sáng của kim sa trân, mọi thứ sẽ trở nên bồng lai tiên cảnh hơn?
Tối hôm đó, Khánh không về phòng mà vẫn ở chỗ tôi.

Anh ta ôm tôi ngủ.

Bởi vì đã đồng ý cho tôi thời gian nên không hề làm gì cả, chỉ yên tĩnh ngủ suốt một đêm.
Tôi cũng bắt đầu quen với việc có anh ta bên cạnh nên ngủ rất ngon, ngày mai tỉnh dậy thì tàu chậm đang bắt đầu đi qua một ngôi đền ngay dưới chân núi Phú Sĩ.

Khánh nói với tôi đây là đền Fujisan Hongsu Sengen – Taisha, một báu vật lịch sử với tuổi đời 1200 năm ở Nhật Bản.

Nghe nói tiên hoàng Suinin đã xây dựng đền Fujisan này để thờ thần Asamano Okamim, vị thần chế ngự ngọn núi Phú Sĩ.
Vì tàu đi rất chậm, chúng tôi có thể vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp của đền Fujisan, ngắm hàng trăm cây anh đào màu trắng, thật kỳ lạ, vào cuối tháng 12 nhưng nó vẫn nở hoa.
Tôi thích thú reo lên:
– Sao mùa này vẫn có hoa anh đào thế? Tôi cứ nghĩ hoa anh đào đã tàn trước hè rồi.
– Đây là shikizakura, hoa anh đào bốn mùa, nó nở cả vào mùa đông.

Nhưng không có màu hồng như các hoa anh đào khác.
– Đẹp thật đấy.

Giống như hoa mận Tây Bắc ở nước mình nhỉ? Mùa đông cũng nở hoa trắng khắp nơi như thế.
Khánh cười cười, ôm lấy eo tôi:
– Đã có cảm hứng vẽ tranh chưa?
– Có rồi.

Nhưng tôi phải ngắm một lúc đã, khi nào về nhà mới bắt đầu vẽ tranh.
Anh ta gật đầu, im lặng cùng tôi ngắm hoa anh đào màu trắng trải dài khắp ngôi đền Fujisan.

Ở đây, tuyết trắng như kéo dài từ đỉnh núi Phú Sĩ đến nóc ngôi đền, kéo lên cả những tán hoa anh đào.

Màu trắng của hoa hòa cùng màu trắng của tuyết, rực rỡ khắp đất trời, linh thiêng và đẹp đẽ tựa như một bức tranh.
Khi đi qua ngôi đền Fujisan, tàu lại xuyên qua một cánh rừng đầy lá đỏ vắng vẻ.

Nhìn lên bản đồ, thấy cánh rừng này kéo dài hơn chục cây số, công ty lữ hành cố ý sắp xếp tàu đi qua một nơi yên tĩnh như vậy vào thời điểm trước khi kết thúc hành trình là để hành khách được nghỉ ngơi.

Hình như, màu đỏ xen kẽ vàng của lá có thể khiến người ta thư thái.
Nghĩ đến đây, tôi mới chợt phát hiện ra, qua đêm nay là chúng tôi đã quay về điểm xuất phát rồi, sáng sớm ngày mai tàu sẽ quay lại ga, hành trình ngắm núi Phú Sĩ tươi đẹp cũng sẽ kết thúc.
– Đang nghĩ gì thế?
Nghe giọng Khánh, tôi mới chợt giật mình:
– À… đang nghĩ đến ngày mai được gặp mọi người.
– Có muốn đi đâu chơi nữa không?
Tôi lắc đầu, cầm một quả dâu tây đưa lên miệng cắn một miếng:
– Chơi thế tôi thấy vui rồi.

Quay về còn phải làm việc nữa.
Nói mới nhớ, bình thường Khánh rất bận rộn, thế mà mấy ngày nay anh ta dành hết thời gian cho tôi, đến điện thoại cũng ít dùng.

Tôi ăn xong quả dâu tây, lại hỏi:
– Anh không phải giải quyết công việc à?
– Không.

Chuyến đi này nghỉ ngơi theo đúng nghĩa.
Khánh vươn tay đến, lau nước dâu tây dính bên miệng tôi, mỉm cười:
– Ăn chẳng bao giờ gọn gàng.
– Ăn như thế mới ngon.

Dâu tây phải cắn cả quả.

Mà dâu tây ở Nhật ngon thật, ngon với ngọt hơn dây tây ở Việt Nam mình.

Anh ăn thử không?

– Đút cho tôi đi.
Tôi không muốn, nhưng anh ta lại cầm một quả dâu tây đặt vào tay tôi, sau đó nhìn tôi đầy mong đợi.
Chẳng còn cách nào, tôi đành đút cho anh ta, nhưng quả dâu tây còn chưa kịp đưa đến miệng, Khánh đã vươn tay kéo tôi ngồi lên đùi mình.
Tôi hơi hốt hoảng, mở to mắt nhìn anh ta, người đàn ông kia vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ như không:
– Ngồi thế này ăn mới ngon.
– Ăn mình dâu tây đã ngon rồi.
Tôi lườm anh ta một cái:
– Nào, há miệng.
Anh ta ăn một quả, lại muốn thêm một quả nữa.

Bình thường cái tên này ăn uống rất lịch sự sạch sẽ, giờ bỗng dưng lại học theo tôi, ăn cả quả một lúc, nước dâu tây cũng dính ra khóe miệng anh ta.
Tôi lấy tay lau đi, nhưng vừa lau xong thì Khánh đã cầm bàn tay tôi lên, hôn qua vệt dâu tây, sau đó cứ thế chậm chạp hôn từng đầu ngón tay của tôi, ánh mắt càng lúc càng trở nên nóng bỏng.
Tôi không thể chịu nổi ánh mắt này nên quay đầu đi, nhưng anh ta đã nhanh chóng kéo lại rồi phủ môi xuống.

Có lẽ vì tiếc nuối khoảng thời gian ít ỏi còn lại trên tàu, cũng có lẽ lòng tôi đã đổ xiêu đổ vẹo từ lâu, tôi không buồn chống cự nữa, cũng ngây ngốc đáp lại nụ hôn của anh ta.
Quần áo trên người chẳng mấy chốc đã bị người kia cởi sạch, ánh sáng bên ngoài cửa sổ như nhuộm lên làn da tôi.

Một lát sau, tôi nghe thấy loáng thoáng tiếng kéo khóa quần, tiếp theo eo tôi bị nhấc bổng lên, tôi ôm chặt lấy cổ anh ta, nghe giọng Khánh trầm đục khàn khàn.
Anh ta nhắc lại câu vừa nãy:
– Ngồi như thế này ăn mới ngon.
Gương mặt tôi phút chốc đỏ bừng, xấu hổ muốn trèo xuống, nhưng ngay lúc này bàn tay anh ta lại mạnh mẽ ấn người tôi xuống, vật nóng bỏng như sắt thép lập tức xuyên thẳng vào cơ thể tôi.
Khoái cảm tựa như một mạch núi lửa bùng nổ, tôi không kìm được, bật ra những tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.

Người đàn ông kia cũng ôm siết lấy tôi, mạnh mẽ như một con thú hoang mới được xổ lồng, mãnh liệt xâm chiếm tôi không ngừng không nghỉ.
Những hàng cây màu đỏ rực trước mắt tôi lay động kịch liệt, tầm mắt tôi bắt đầu mơ hồ, nhìn thứ gì cũng không rõ ràng nữa, tất cả mọi giác quan chỉ tập trung ở duy nhất một chỗ, nơi dục vọng của anh ta tồn tại chân thật nhất trong tôi.
Giây phút ấy, sau rất lâu không trông đợi điều gì cho bản thân, tôi đã ước.

Tôi ước những ký ức ngọt ngào này cứ kéo dài mãi, dài mãi, chuyến tàu này cũng đừng bao giờ dừng lại, để tôi suốt kiếp được sống trong sự hoang tưởng này, để sự dịu dàng và ấm áp của anh ta mãi ở bên tôi.
Nhưng mà cuối cùng thì sau một đêm, chuyến tàu cũng dần dần xuyên qua cánh rừng đó, tôi lại nhìn thấy đỉnh núi Phú Sĩ sừng sững giữa đất trời rộng lớn.

Mọi thứ kết thúc, chúng tôi lại phải quay về với nơi mà chúng tôi nên thuộc về.
Trên đường về Tokyo, anh Hưng hai mắt sưng húp uể oải, ngáp dài ngáp ngắn bảo hai người bọn tôi:
– Ôi, ước gì được đi nghỉ dưỡng thế này một tuần nhỉ? Anh còn chưa kịp xem hết mấy bộ phim ngôn tình.
– Anh cũng thích xem phim ngôn tình à?
– Chuyện, đến sếp còn đọc truyện ngôn tình, anh đọc truyện ngôn tình có là gì.
Vẻ mặt Khánh có chút cứng ngắc, anh ta làm như không nghe thấy, lơ đãng quay đầu đi.

Tôi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng ngại nói làm anh ta xấu hổ nên đành nhịn đến tận khi xuống khỏi tàu cao tốc mới tranh thủ hỏi anh Hưng:
– Sao anh biết sếp anh thích đọc truyện ngôn tình?
Anh Hưng sửng sốt quay đầu nhìn tôi:
– Em với sếp chưa làm lành à?
– Hả? Sao lại hỏi thế?
– Ngày trước sếp bảo anh đi tìm mua truyện Cánh Hoa Tàn Trong Gió của tác giả gì gì đó, hôm em chụp ảnh bức tranh em vẽ gửi cho anh.

Anh thấy trên bàn em có cuốn đó mà.

Em thích đọc truyện đó nên anh Khánh mới bắt anh đi mua còn gì.
Thấy vẻ mặt tôi ngơ ra, anh Hưng vẫn nghĩ chúng tôi chưa có gì thay đổi, lại tặc lưỡi thở dài:
– Anh nói cho em nghe nhé, truyện của tác giả kia, sếp đã mua hết đấy, mua sạch sẽ, chỉ có cuốn Cánh Hoa Tàn Trong Gió là không mua được thôi.

Toàn bộ sách anh ấy cất hết trong két bảo hiểm ở công ty, hình như là 28 hay 29 cuốn thì phải.
Lòng tôi như được một dòng sông ấm áp vây lấy, vừa kinh ngạc, vừa ngọt ngào và vừa ấm áp.

Một người không những mua một cuốn truyện vì tôi, còn sưu tập cả một bộ truyện vì tôi, nhiều năm như vậy vẫn luôn nhớ rõ sở thích của tôi, thậm chí két bảo hiểm vốn dĩ là nơi luôn lưu giữ những giấy tờ quan trọng, vậy mà anh ta lại dùng nó để lưu giữ truyện ngôn tình…
Tình cảm này chẳng biết có lại khiến tôi phải đau khổ hay không, nhưng tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ thử một lần.

Dù phía trước là chông gai hay hố lửa, tôi cũng vẫn muốn thử bước tới một lần nữa.
Còn sau này, cứ để sau này tính đi….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương