Giả Làm Bạn Trai
-
Chương 23
Chu Dục còn chưa nghe được tiếng Hà Hòa thì bên tai đã vang lên tiếng cười nói ồn ào: “Bọn em chuẩn bị đi liên hoan tốt nghiệp, có thể dẫn người nhà đi cùng, anh đẹp trai, anh là người nhà của Hà Hòa, có muốn tới chơi không?”
Chu Dục nghe hiểu ngay là Hà Hòa đang ở cùng với các bạn học. Anh hỏi: “Hà Hòa đâu rồi?”
Bên kia đầu dây, Hà Hòa đã cướp được điện thoại về, trong ánh mắt như hổ rình mồi của đám bạn, cậu lên tiếng hỏi: “Anh đang bận lắm phải không, nếu không rảnh thì khỏi tới cũng không sao đâu.”
Lời này là ám chỉ Chu Dục không cần tới, nhưng Chu Dục đã sớm thèm nhỏ dãi cơ hội này làm sao mà bỏ qua được? Anh cười nói: “Không sao đâu, có bận thì cũng phải dành thời gian cho em chứ. Các em liên hoan ở đâu, mấy giờ?”
Hà Hòa bó tay, cậu muốn Chu Dục nương theo đó từ chối kia mà. Bây giờ thành ra thế này, bạn học thì đang nhìn chằm chằm, cậu cũng không tiện nói gì nhiều đành phải bảo còn chưa tìm được chỗ liên hoan, lát nữa bàn xong sẽ nhắn tin cho anh.
Chu Dục quay lại phòng họp, tinh thần sáng láng, mặt mày tươi cười hớn hở, lật mặt như lật bánh tráng, hỏi: “Ừm, vừa rồi nói đến đâu nhỉ?” Hoàn toàn không có dấu vết gì của khủng long phun lửa ban nãy.
Hỏi cũng là vừa hỏi vừa tủm tỉm cười, cấp dưới nhìn nhau như trông thấy quái vật, tốc độ lật mặt này không phải dạng vừa đâu, rốt cuộc là thần thánh phương nào gọi tới vậy?
Địa điểm liên hoan được chọn là một quán lẩu khá gần trường học. Quán lẩu này cũng không lớn, nhưng trước giờ mỗi khi lớp có liên hoan đều chọn tiệm này, ăn riết mà nuôi ra cảm tình luôn, nên tiệc chia tay bàn bạc một hồi xong vẫn muốn đến đây tổ chức.
Hà Hòa nhắn tin báo địa điểm cho Chu Dục. Lúc anh đến thì mọi người đã đến đông đủ cả. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu và quần âu. Thời tiết dạo này đã bắt đầu trở nên nóng bức, những người khác đều chảy mồ hôi nhễ nhại, mặt mày bóng loáng lên hết. Chu Dục thì ngược lại, vô cùng ung dung nhã nhặn, vừa bước vào đã làm người ta thấy khoan khoái dễ chịu.
Chu Dục cười nói sang sảng, chào hỏi khắp lượt rồi mới đến ngồi cạnh Hà Hòa. Hà Hòa thấy anh mặc bộ đồ mới tinh, giá cũng không rẻ, lại nhớ đến gần đây anh luôn mặc đồ giá cả bình dân còn mặc đi mặc lại nhiều lần, nên vừa nhìn bộ đồ này Hà Hòa đoán ngay bộ này không phải mới mua mà là đồ anh chuẩn bị sẵn từ trước, cất để dành cho những dịp trang trọng. (Ý là Hà Hòa thấy anh mấy nay anh “tiết kiệm” nên nghĩ không phải anh đi mua đồ mới mà là lôi đồ vía ra mặc)
Mấy lần anh đi xin việc cũng không có sửa soạn tỉ mỉ như vậy. Cậu nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh cố ý về nhà thay đồ chứ? Chỉ là ăn bữa lẩu thôi mà, không cần nghiêm túc vậy đâu.”
Chu Dục nhìn xuống đồ mình đang mặc, quả thật không giống mọi người, bởi vì anh không có thời gian về nhà thay, từ công ty chạy thẳng qua đây luôn.
Nhưng anh không hề ngại ngần gì hết, cứ mặt dày mà tranh công: “Tôi muốn em nở mày nở mặt mà, không thôi bị bể rồi sao?”
Hà Hòa: “…” Quả nhiên, nói dối một lần thì sẽ kéo theo n lần.
Nhưng mà Chu Dục cẩn thận như vậy thật sự khiến Hà Hòa cảm động. Cho nên ngay lúc Chu Dục muốn với tay nhúng đồ ăn thì Hà Hòa kéo anh lại, nổi lẩu bốc hơi nghi ngút, nhúng vài lần thôi chắc tay áo của anh cũng đổi màu cho xem. Hơn nữa mọi người đang cơn hăng, dễ bị nước dùng văng trúng, không khéo hỏng luôn bộ đồ thì khổ.
Hà Hòa cởi nút rồi xắn tay áo sơ mi của Chu Dục lên, hành động này làm làn da trần của cả hai chạm sát vào nhau, nhưng Hà Hòa cũng không thấy gì lạ. Gần đây Chu Dục làm người mẫu cho cậu vẽ, cậu thường phải chỉnh dáng, chỉnh động tác cho anh, hai người đã sớm quen với việc tứ chi tiếp xúc ở cự li gần như vậy.
Chu Dục thì thấy cả người mình nóng rần rật lên, anh ngắm Hà Hòa cúi đầu xắn tay áo cho mình, ngoan hiền thế kia thật muốn ôm vào lòng thương một chút mà.
Anh phát hiện càng ngày mình càng thích Hà Hòa.
Chu Dục hít sâu một hơi, kế tiếp liên tục gắp đồ ăn cho Hà Hòa, chăm sóc tận răng, vô cùng chu đáo. Bạn học ngồi xung quanh trông mà cạn lời, bánh chó miễn phí ăn muốn nghẹn.
“Đậu phộng, hai người đừng mắc ói như vầy được không? Nói gì thì thì nói, cả hai đều là nam nhi thân cao tám thước còn không tự mình gắp đồ ăn được chắc? Ngược tâm tụi tui quá xá.”
“Mời bạn trai của Hà Hòa qua thiệt sai quá sai mà.”
Ở đây cũng có mấy cặp đôi, có đôi là bạn cùng lớp, cũng có nhiều người gọi bạn trai bạn gái tới chung vui. Mấy cô nương thấy cảnh tượng Chu Dục và Hà Hòa chăm sóc cho nhau liền ra sức véo tay véo đùi bạn trai mình. Đúng là bạn trai nhà người ta mà, người yêu của người ta là nam mà còn che chở yêu thương thế kia, xem mà học hỏi đi kìa.
Cánh mày râu vội vàng bắt chước làm theo, nhưng khổ nỗi giá trị nhan sắc của hai người đó quá cao, nhìn người ta làm thì cảnh đẹp ý vui, đổi thành mình làm lại thấy trớt quớt. Mấy cô gái thấy vậy thì đành tiếc nuối bỏ qua, nhan sắc là thứ không cải tạo được.
Hà Hòa bị ghẹo dữ quá đâm ra ngượng ngùng, cậu muốn tháo chạy bèn nói với Chu Dục: “Em* đi lấy thêm nước chấm, lấy cho anh luôn nhé, anh muốn vị nào?”
Chu Dục cười với cậu: “Vị nào cũng được, miễn là em lấy anh đều ăn.”
Ây dô ~ cái điệu ngọt ngào này làm người ta run rẩy toàn tập luôn.
Hà Hòa tằng hắng một tiếng, vội chạy đi lấy nước chấm. Cậu đi khuất rồi liền có một bạn nam đến ngồi gần Chu Dục: “Anh trai, anh đang làm việc ở đâu nhỉ?”
Chu Dục nhìn cậu trai một cái, phát hiện ra nhiều người xung quanh cũng đang lắng tai nghe, cười cười trả lời: “Tôi hợp tác với bạn mở một công ty nhỏ.”
“Ui cha, anh giỏi thiệt nha, tương lai rộng mở luôn. Nhìn anh không lớn hơn tụi em bao nhiêu vậy mà mở được công ty rồi. Nhiều đứa tụi em còn đang lo thất nghiệp…” Cậu chàng lải nhải một hồi, lại quay lại chủ đề chính: “Công ty anh làm bên cái gì vậy?”
“Làm trong lĩnh vực khoa học công nghệ.” Chu Dục ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Sắp tới có một kế hoạch phát triển game online.”
“Ây, cái này triển vọng dữ lắm nè. Vậy công ty của anh có cần game designer không, nhóm tụi em từng tham gia làm thiết kế cho game đó.” Cậu sinh viên chỉ chỉ mình và mấy người bạn gần đó. Những người khác cũng chú ý nghe, học ngành mỹ thuật đúng là không dễ tìm việc lắm. Trong lớp có mấy bạn nối nghiệp gia đình thì không lo đầu ra, cũng có vài bạn đã tìm được việc rồi, nhưng số đông thì vẫn còn đang chờ việc.
Chu Dục ngoái đầu nhìn Hà Hòa còn đang ở chỗ quầy lấy nước chấm, trả lời: “Việc này…gần đây đúng là có dự định tuyển nhân viên mới, cần người chăm chỉ, chịu được áp lực cao. Công ty vẫn chưa ra quyết định, nhưng các cậu là bạn của Tiểu Hòa thì coi như là người quen cả. Vậy khi nào có thông báo chính thức tôi sẽ gọi các cậu đi phỏng vấn. Nhưng tôi phải nói trước, công ty của tôi yêu cầu chuyên môn khá cao.”
Mọi người nghe vậy thì vui vẻ hẳn lên, sôi nổi bàn bạc, nói rằng yêu cầu cao cũng không sao, yêu cầu cao mới tốt, đến lúc đó ai có bản lĩnh thì đến thử sức.
Nói đúng ra thì khóa tốt nghiệp này không có ai quá xuất sắc nổi trội, vả lại chương trình học ở trường và công việc thực tế chắc chắn chênh lệch rất nhiều, nhưng nếu nói về siêng năng chăm chỉ thì bọn họ vẫn rất tự tin mình có khả năng cạnh tranh. Lớp trưởng Trịnh Ngạn ngay lập tức trao đổi số WeChat với Chu Dục, còn thêm anh vào nhóm chat của lớp.
Đúng lúc này, Hà Hòa bưng nước chấm trở lại, Chu Dục mỉm cười ra hiệu im lặng. Mọi người rất biết quan sát tình huống mà nói sang chuyện khác, lại tiếp tục ăn uống náo nhiệt, còn có người mời Chu Dục vài ly. Chu Dục khéo léo từ chối: “Lát nữa tôi phải lái xe.” Nghe vậy người kia cũng không ép anh.
Hà Hòa cảm thấy bầu không khí khang khác nhưng không nói được lạ ở đâu. Hình như…thái độ của các bạn học đối với Chu Dục hơi thay đổi, cứ như là…đang nhìn thần tài? Cậu liếc mắt sang Chu Dục, chẳng lẽ mình mới rời đi có vài phút mà anh lại làm bộ khoe giàu rồi hả?
____________
Chu Dục nghe hiểu ngay là Hà Hòa đang ở cùng với các bạn học. Anh hỏi: “Hà Hòa đâu rồi?”
Bên kia đầu dây, Hà Hòa đã cướp được điện thoại về, trong ánh mắt như hổ rình mồi của đám bạn, cậu lên tiếng hỏi: “Anh đang bận lắm phải không, nếu không rảnh thì khỏi tới cũng không sao đâu.”
Lời này là ám chỉ Chu Dục không cần tới, nhưng Chu Dục đã sớm thèm nhỏ dãi cơ hội này làm sao mà bỏ qua được? Anh cười nói: “Không sao đâu, có bận thì cũng phải dành thời gian cho em chứ. Các em liên hoan ở đâu, mấy giờ?”
Hà Hòa bó tay, cậu muốn Chu Dục nương theo đó từ chối kia mà. Bây giờ thành ra thế này, bạn học thì đang nhìn chằm chằm, cậu cũng không tiện nói gì nhiều đành phải bảo còn chưa tìm được chỗ liên hoan, lát nữa bàn xong sẽ nhắn tin cho anh.
Chu Dục quay lại phòng họp, tinh thần sáng láng, mặt mày tươi cười hớn hở, lật mặt như lật bánh tráng, hỏi: “Ừm, vừa rồi nói đến đâu nhỉ?” Hoàn toàn không có dấu vết gì của khủng long phun lửa ban nãy.
Hỏi cũng là vừa hỏi vừa tủm tỉm cười, cấp dưới nhìn nhau như trông thấy quái vật, tốc độ lật mặt này không phải dạng vừa đâu, rốt cuộc là thần thánh phương nào gọi tới vậy?
Địa điểm liên hoan được chọn là một quán lẩu khá gần trường học. Quán lẩu này cũng không lớn, nhưng trước giờ mỗi khi lớp có liên hoan đều chọn tiệm này, ăn riết mà nuôi ra cảm tình luôn, nên tiệc chia tay bàn bạc một hồi xong vẫn muốn đến đây tổ chức.
Hà Hòa nhắn tin báo địa điểm cho Chu Dục. Lúc anh đến thì mọi người đã đến đông đủ cả. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu và quần âu. Thời tiết dạo này đã bắt đầu trở nên nóng bức, những người khác đều chảy mồ hôi nhễ nhại, mặt mày bóng loáng lên hết. Chu Dục thì ngược lại, vô cùng ung dung nhã nhặn, vừa bước vào đã làm người ta thấy khoan khoái dễ chịu.
Chu Dục cười nói sang sảng, chào hỏi khắp lượt rồi mới đến ngồi cạnh Hà Hòa. Hà Hòa thấy anh mặc bộ đồ mới tinh, giá cũng không rẻ, lại nhớ đến gần đây anh luôn mặc đồ giá cả bình dân còn mặc đi mặc lại nhiều lần, nên vừa nhìn bộ đồ này Hà Hòa đoán ngay bộ này không phải mới mua mà là đồ anh chuẩn bị sẵn từ trước, cất để dành cho những dịp trang trọng. (Ý là Hà Hòa thấy anh mấy nay anh “tiết kiệm” nên nghĩ không phải anh đi mua đồ mới mà là lôi đồ vía ra mặc)
Mấy lần anh đi xin việc cũng không có sửa soạn tỉ mỉ như vậy. Cậu nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh cố ý về nhà thay đồ chứ? Chỉ là ăn bữa lẩu thôi mà, không cần nghiêm túc vậy đâu.”
Chu Dục nhìn xuống đồ mình đang mặc, quả thật không giống mọi người, bởi vì anh không có thời gian về nhà thay, từ công ty chạy thẳng qua đây luôn.
Nhưng anh không hề ngại ngần gì hết, cứ mặt dày mà tranh công: “Tôi muốn em nở mày nở mặt mà, không thôi bị bể rồi sao?”
Hà Hòa: “…” Quả nhiên, nói dối một lần thì sẽ kéo theo n lần.
Nhưng mà Chu Dục cẩn thận như vậy thật sự khiến Hà Hòa cảm động. Cho nên ngay lúc Chu Dục muốn với tay nhúng đồ ăn thì Hà Hòa kéo anh lại, nổi lẩu bốc hơi nghi ngút, nhúng vài lần thôi chắc tay áo của anh cũng đổi màu cho xem. Hơn nữa mọi người đang cơn hăng, dễ bị nước dùng văng trúng, không khéo hỏng luôn bộ đồ thì khổ.
Hà Hòa cởi nút rồi xắn tay áo sơ mi của Chu Dục lên, hành động này làm làn da trần của cả hai chạm sát vào nhau, nhưng Hà Hòa cũng không thấy gì lạ. Gần đây Chu Dục làm người mẫu cho cậu vẽ, cậu thường phải chỉnh dáng, chỉnh động tác cho anh, hai người đã sớm quen với việc tứ chi tiếp xúc ở cự li gần như vậy.
Chu Dục thì thấy cả người mình nóng rần rật lên, anh ngắm Hà Hòa cúi đầu xắn tay áo cho mình, ngoan hiền thế kia thật muốn ôm vào lòng thương một chút mà.
Anh phát hiện càng ngày mình càng thích Hà Hòa.
Chu Dục hít sâu một hơi, kế tiếp liên tục gắp đồ ăn cho Hà Hòa, chăm sóc tận răng, vô cùng chu đáo. Bạn học ngồi xung quanh trông mà cạn lời, bánh chó miễn phí ăn muốn nghẹn.
“Đậu phộng, hai người đừng mắc ói như vầy được không? Nói gì thì thì nói, cả hai đều là nam nhi thân cao tám thước còn không tự mình gắp đồ ăn được chắc? Ngược tâm tụi tui quá xá.”
“Mời bạn trai của Hà Hòa qua thiệt sai quá sai mà.”
Ở đây cũng có mấy cặp đôi, có đôi là bạn cùng lớp, cũng có nhiều người gọi bạn trai bạn gái tới chung vui. Mấy cô nương thấy cảnh tượng Chu Dục và Hà Hòa chăm sóc cho nhau liền ra sức véo tay véo đùi bạn trai mình. Đúng là bạn trai nhà người ta mà, người yêu của người ta là nam mà còn che chở yêu thương thế kia, xem mà học hỏi đi kìa.
Cánh mày râu vội vàng bắt chước làm theo, nhưng khổ nỗi giá trị nhan sắc của hai người đó quá cao, nhìn người ta làm thì cảnh đẹp ý vui, đổi thành mình làm lại thấy trớt quớt. Mấy cô gái thấy vậy thì đành tiếc nuối bỏ qua, nhan sắc là thứ không cải tạo được.
Hà Hòa bị ghẹo dữ quá đâm ra ngượng ngùng, cậu muốn tháo chạy bèn nói với Chu Dục: “Em* đi lấy thêm nước chấm, lấy cho anh luôn nhé, anh muốn vị nào?”
Chu Dục cười với cậu: “Vị nào cũng được, miễn là em lấy anh đều ăn.”
Ây dô ~ cái điệu ngọt ngào này làm người ta run rẩy toàn tập luôn.
Hà Hòa tằng hắng một tiếng, vội chạy đi lấy nước chấm. Cậu đi khuất rồi liền có một bạn nam đến ngồi gần Chu Dục: “Anh trai, anh đang làm việc ở đâu nhỉ?”
Chu Dục nhìn cậu trai một cái, phát hiện ra nhiều người xung quanh cũng đang lắng tai nghe, cười cười trả lời: “Tôi hợp tác với bạn mở một công ty nhỏ.”
“Ui cha, anh giỏi thiệt nha, tương lai rộng mở luôn. Nhìn anh không lớn hơn tụi em bao nhiêu vậy mà mở được công ty rồi. Nhiều đứa tụi em còn đang lo thất nghiệp…” Cậu chàng lải nhải một hồi, lại quay lại chủ đề chính: “Công ty anh làm bên cái gì vậy?”
“Làm trong lĩnh vực khoa học công nghệ.” Chu Dục ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Sắp tới có một kế hoạch phát triển game online.”
“Ây, cái này triển vọng dữ lắm nè. Vậy công ty của anh có cần game designer không, nhóm tụi em từng tham gia làm thiết kế cho game đó.” Cậu sinh viên chỉ chỉ mình và mấy người bạn gần đó. Những người khác cũng chú ý nghe, học ngành mỹ thuật đúng là không dễ tìm việc lắm. Trong lớp có mấy bạn nối nghiệp gia đình thì không lo đầu ra, cũng có vài bạn đã tìm được việc rồi, nhưng số đông thì vẫn còn đang chờ việc.
Chu Dục ngoái đầu nhìn Hà Hòa còn đang ở chỗ quầy lấy nước chấm, trả lời: “Việc này…gần đây đúng là có dự định tuyển nhân viên mới, cần người chăm chỉ, chịu được áp lực cao. Công ty vẫn chưa ra quyết định, nhưng các cậu là bạn của Tiểu Hòa thì coi như là người quen cả. Vậy khi nào có thông báo chính thức tôi sẽ gọi các cậu đi phỏng vấn. Nhưng tôi phải nói trước, công ty của tôi yêu cầu chuyên môn khá cao.”
Mọi người nghe vậy thì vui vẻ hẳn lên, sôi nổi bàn bạc, nói rằng yêu cầu cao cũng không sao, yêu cầu cao mới tốt, đến lúc đó ai có bản lĩnh thì đến thử sức.
Nói đúng ra thì khóa tốt nghiệp này không có ai quá xuất sắc nổi trội, vả lại chương trình học ở trường và công việc thực tế chắc chắn chênh lệch rất nhiều, nhưng nếu nói về siêng năng chăm chỉ thì bọn họ vẫn rất tự tin mình có khả năng cạnh tranh. Lớp trưởng Trịnh Ngạn ngay lập tức trao đổi số WeChat với Chu Dục, còn thêm anh vào nhóm chat của lớp.
Đúng lúc này, Hà Hòa bưng nước chấm trở lại, Chu Dục mỉm cười ra hiệu im lặng. Mọi người rất biết quan sát tình huống mà nói sang chuyện khác, lại tiếp tục ăn uống náo nhiệt, còn có người mời Chu Dục vài ly. Chu Dục khéo léo từ chối: “Lát nữa tôi phải lái xe.” Nghe vậy người kia cũng không ép anh.
Hà Hòa cảm thấy bầu không khí khang khác nhưng không nói được lạ ở đâu. Hình như…thái độ của các bạn học đối với Chu Dục hơi thay đổi, cứ như là…đang nhìn thần tài? Cậu liếc mắt sang Chu Dục, chẳng lẽ mình mới rời đi có vài phút mà anh lại làm bộ khoe giàu rồi hả?
____________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook