Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái
-
Chương 27
Đêm nay chất lượng giấc ngủ vô cùng kém.
Đầu đông đã tới, thời tiết càng ngày càng lạnh, tinh thần của Giang Chức càng thêm không tốt, một ngày ngủ rất nhiều, luôn nhấc sức không nổi.
Trúc Uyển Phù Sinh cư, từng bình trà thay đổi, phó tổng của Hoa Ngu đã chờ đến độ không kiên nhẫn.
"Giang đạo sao còn chưa tới?"
Thư ký đằng sau bước lên: "Trợ lý của Giang đạo đã gọi điện tới, nói Giang đạo tối hôm qua bị nhiễm lạnh, thân thể không thoải mái, phải tối nay mới đến."
Hoa Ngu trừ Bảo Quang của Tiết gia, Thiên Tinh của Lạc gia ra, thì công ty giải trí quốc nội có quy mô lớn nhất, vị phó tổng này là em trai ruột của đương nhiệm đổng sự Cận Lỗi, Cận Tùng.
Ba mươi lăm tuổi, bộ dạng khá là đẹp, tên tuổi Cận Tùng trong vòng cũng là như sấm bên tai, mới đây nhất là thủ đoạn hành sự lợi hại của hắn, thứ hai là hoa danh bên ngoài của hắn.
Đợi đã nửa tiếng, Cận Tùng tất nhiên rất bất mãn: "Giang Chức này, cái giá cũng thật lớn."
Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn.
"Cận tổng," cô ta rót cho hắn một ly trà, lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ, "Không vội, trước tiên uống ly trà."
Người phụ nữ này gọi là Tô Thiền, nghệ sĩ của Hoa Ngu, cô ta là dân tộc thiểu số, dáng vẻ có ba bốn phần dị vực phong tình, nhưng cũng không mất mềm dịu, vẻ đẹp vừa đủ, diện mạo như vậy, xem như trong giới giải trí mỹ nhân như mây cũng là hiếm thấy. Cô ta xuất thân là thế thân, xuất đạo cũng quá lắm mới bốn năm, lại là ảnh hậu nhỏ tuổi nhất của Hoa Ngu.
Cận Tùng hơi thu lại thần sắc, di động vang lên, hắn đứng dậy đi ra ngoài tiếp.
"Mấy người tôi chọn kia ký hết không?"
Người trong điện thoại đáp: "Đường Âm Âm và Phương Chi được Bảo Quang ký mất rồi."
Hai người kia đều là nghệ sĩ Thiên Tinh, sau vụ gièm pha vừa rồi của Thiên Tinh, cổ phiếu liền một đường rớt giá, không ít nghệ sĩ dưới trướng giải ước.
Đường xuống dốc này của Thiên Tinh, còn phải đi thêm một đoạn thời gian, nghệ sĩ giải ước nếu đã đủ thực lực, cũng có khả năng thành lập phòng làm việc, địa vị không đủ, chỉ có thể tìm ông chủ khác, Bảo Quang và Hoa Ngu thực lực tốt nhất, tất nhiên là lựa chọn đầu tiên, hai nhà này đoạt người cũng là đoạt đến độ vỡ đầu chảy máu.
Tới đây liền không thể không nói một chút lão tổng của Bảo Quang - Tiết Bảo Di, thực sự là tên ỷ thế hiếp người, công tử ca từ đại viện đế đô nhảy ra, các ngành các nghề đều để cho hắn ba phần mặt mũi, được không ít tiện lợi.
Cận Tùng nghĩ tới liền nổi nóng: "Cái tên Tiết Bảo Di ngu ngốc đó, lão tử sớm muộn gì muốn xử chết --"
"Khụ khụ khụ khụ khụ.."
Đột nhiên, có âm thanh thấp thấp ho khan, lời nói của Cận Tùng đột nhiên im bặt, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngưng hẳn đề tài vừa rồi: "Chờ tao trở về lại nói."
Cúp điện thoại, Cận Tùng thay đổi vẻ mặt, gương mặt tươi cười đón người: "Giang đạo tới rồi, vào trong nói chuyện."
Hắn làm một động tác cung thỉnh, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt Giang Chức chưa từng dịch chuyển.
Giang Chức vào ghế lô, cởi áo khoác đưa cho A Vãn, A Vãn lui sang một bên, dùng dư quang xem xét Cận Tùng, anh vẫn cảm thấy ánh mắt người này nhìn ông chủ có gì đó không đúng.
"Tô Thiền, rót ly trà cho Giang đạo." Cận Tùng kéo ghế dựa ngồi xuống cạnh Giang Chức.
Tô Thiền đứng dậy, tay ngọc nhỏ dài cầm chung trà, chân dẫm gót sen, thướt tha lại quyến rũ, chỉ là nước trà còn chưa rót, lạch cạch một tiếng, Giang Chức đã đậy nắp ly lại.
Anh thấp giọng ho nhẹ, màu da trắng, sắc môi lại hồng, nói: "Ho quá nên đau họng, không uống trà."
Tay cầm ấm trà của Tô Thiền thoáng cương một chút, tiện đà cười cười, trở lại chỗ ngồi.
Cận Tùng lấy hợp đồng ra.
"Đây là hợp đồng, bên này của tôi không có gì vấn đề." Hắn đẩy đến Giang Chức bên kia, "Giang đạo anh nhìn xem còn có gì muốn bổ sung hay không."
Lần này định ngày hẹn là để ký hợp đồng.
Bộ phim mới của Giang Chức chọn Tô Thiền làm nữ chính, thứ nhất là vì danh khí của cô ta, thứ hai càng là do thực lực của cô ta, còn về mặt thù lao đóng phim, hai bên đều không để ý nhiều, bộ điện ảnh này là đại chế tác, hướng về phía giải thưởng lớn, hai bên ăn nhịp với nhau, chỉ kém một tờ giấy hiệp ước, vốn dĩ cho rằng hôm nay chỉ là lướt qua một chút, vậy mà..
Giang Chức lật cũng không thèm lật bản hợp đồng kia ra, đẩy y nguyên trở về.
Tươi cười trên mặt Cận Tùng thu lại: "Anh đây là có ý gì?"
Giang Chức bình tĩnh nâng mắt lên, cười như không cười, như giận mà không giận, một đôi mắt đen thâm trầm hoa đào sóng nước, không rõ ý vị hỏi một câu: "Anh không biết tôi và Tiết Bảo Di là quan hệ gì sao?"
A, lời nói mới rồi bị anh ta nghe được.
Cận Tùng dựa vào lưng ghế, ánh mắt đảo qua mặt Giang Chức, khóe miệng ẩn chứa ý cười, ba phần khiêu khích bảy phần thâm ý: "Quan hệ gì?"
Tây trang giày da, mặt người dạ thú.
Trong vòng, rất nhiều người dùng này tám chữ hình dung về phó tổng Hoa Ngu.
"Anh nói xem?"
Giang Chức điệu bộ lười biếng hỏi lại.
Quan hệ gì?
Trong vòng đều truyền Tiết Bảo Di và Giang Chức có một chân như vậy.
Cũng đúng, dung mạo Giang Chức như vậy.. Cận Tùng rút một điếu thuốc trong hộp đưa cho Giang Chức: "Giang đạo, bộ phim này của anh, hẳn là tìm không thấy diễn viên nào thích hợp hơn Tô Thiền, anh cần phải suy nghĩ cho kỹ."
Anh ngồi chưa động: "Không hút thuốc lá." Hồi sau giơ tay, A Vãn truyền một tờ danh thiếp và một cái bút máy lên, Giang Chức để lại một chuỗi số điện thoại ở mặt sau danh thiếp, "Về việc bồi thường, mời liên hệ luật sư."
Nói xong, anh đẩy danh thiếp đến trước mặt Cận Tùng, buông bút, dùng khăn xoa xoa tay, xoay người rời đi, A Vãn lấy bút lại, đuổi theo.
Thỉnh thoảng có tiếng ho khan vang lên, Cận Tùng nhìn liếc mắt hướng phía cửa, chỉ thấy Giang Chức hơi hơi cong lưng, lộ ra một phần da trông trắng nõn như phụ nữ.
Tây Thi bệnh ba phần đẹp.
Cậu út Giang gia đế đô này, quả nhiên giống như trong lời đồn, ba bước thở gấp, năm bước ho, bệnh nhan vô song, phù dung cũng không sánh được mỹ nhân trang.
"Cận tổng." Tô Thiền hô một tiếng.
Cận Tùng thu hồi tầm mắt: "Giang Chức này," bật lửa gõ mặt bàn, lộc cộc.. Từng tiếng từng tiếng, không nhanh không chậm vang lên, tay hắn dừng lại, âm thanh ngừng, "Khó trách ngay cả những cậu ấm đó cũng bị hắn câu hồn."
Thật là người đàn ông so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn mà.
Bên kia, Giang Chức mới ra khỏi Trúc Uyển, liền đụng phải con bướm hoa Tiết Bảo Di, một phần tóc đen vừa mọc ra, lại bị anh nhuộm thành xám trắng, màu trông như lão già, cũng chỉ gương mặt tuấn tú kiểu như anh mới đảm đương nổi mái tóc đó.
Tiết Bảo Di là tới phóng túng, thấy Giang Chức, vui mừng nha: "Chức Ca Nhi, Chức Ca Nhi!"
Giang Chức nhìn hắn một cái: "Đồ ngốc."
Cõi lòng đầy nhiệt tình của Tiết Bảo Di bị một chậu nước lạnh tạt xuống: "..."
Tâm đau quá, "Tôi trêu ai chọc ai?"
Giang Chức mặc kệ anh.
A Vãn nhìn thoáng qua Tiết Bảo Di, anh cảm thấy ông chủ cũng không tính là quá xấu, tuy rằng tính tình không tốt hỉ nộ vô thường độc miệng hay bắt bẻ lại ngạo kiều.. Nhưng anh rất bênh vực người mình, nhìn đi, bản thân anh có thể mắng Tiết Bảo Di là đồ ngốc, nhưng không cho phép Cận Tùng mắng.
Hừm, này cũng xem như một cái ưu điểm chăng.
A Vãn lại cảm thấy tuy rằng ông chủ mỗi ngày mắng mình, chẳng qua, anh vẫn là cảm thấy nếu có một ngày anh đánh nhau với người khác mà đánh không lại, ông chủ cũng sẽ kéo thân thể ốm yếu mềm mại tới giúp anh.
Xe ngừng ở bên ngoài Phù Sinh cư, còn chưa khởi động, Kiều Nam Sở liền gọi điện tới, Giang Chức nghe máy, ừ một tiếng.
"Ở đâu?"
Giang Chức nói: "Đang ở ngoài bàn công việc."
"Nói xong rồi chưa?"
"Xé mặt rồi." Giang Chức ném viên kẹo vào miệng, Tiết Bảo Di cái đồ ngốc kia!
Kiều Nam Sở hỏi anh: "Có hứng thú với chuyện của người chạy việc không?"
Anh thưởng trầm mặc không nói thưởng thức hộp kẹo, khi đậy khi mở, thường thường phát ra âm thanh lộc cộc.
"Tôi qua ngay." Anh cúp điện thoại, dặn dò A Vãn, "Đi kêu Tiết Bảo Di tới."
Giang Phong công quán.
9 giờ sáng, ánh mặt trời mới vừa lộ một ít ra từ trong mây, đầu đông giá lạnh, hải đường bốn mùa trong công quán đã nhô ra nhuỵ.
"Cháu lại tới nữa?" Chú bảo vệ vịn cửa sổ, chào hỏi với cô gái ở ngoài.
Cô gái gật đầu, hai rặng đỏ trên mặt bị gió thổi mà càng đỏ hai phần.
Chú bảo vệ nhìn cô đeo một cái túi vải rất lớn, cười hỏi: "Tới tặng đồ ăn cho Kiều tiên sinh?"
Cô lại gật đầu, cười cười, gỡ túi vải xuống đưa qua.
Chú bảo vệ tiếp nhận: "Kiều tiên sinh hôm nay ở nhà, cháu không đi lên sao?"
Cô lắc đầu, lấy giấy bút từ áo khoác ra, viết lời nói: "Không được, làm phiền chú chuyển giao giúp cháu." Lại từ túi vải lấy ra một hộp cơm nhỏ, lướt qua cửa sổ, đặt lên bàn, "Đây là tặng cho ngài, chân gà ướp và gà xé tôi tự làm, ngài cũng nếm thử."
"Chú cũng có à." Chú bảo vệ cười tới đầy mặt nếp gấp, "Cảm ơn cháu nhé, còn chưa biết cháu tên gì nữa."
Cô lật một tờ giấy mới, viết xuống tên mình từng nét một.
"Ôn Bạch Dương."
Cô nói, cô gọi là Ôn Bạch Dương.
Giang Chức cùng Tiết Bảo Di ở Giang Phong công quán cũng có bất động sản, chỉ là không thường tới ở, ngẫu nhiên tới cũng là trực tiếp ở nhà của Kiều Nam Sở.
Bảo vệ cửa nhận biết được hai người bọn họ.
"Giang tiên sinh Tiết tiên sinh tới rồi." Ông hỗ trợ mở cửa kéo, "Các cậu là tới nhà Kiều tiên sinh ư?"
Tiết Bảo Di lên tiếng.
Vị Giang tiên sinh kia bộ dạng không dễ nói chuyện, chẳng qua Tiết tiên sinh tính tình cũng không tệ lắm, chú bảo vệ liền tiện thể đem bao đồ mới vừa rồi cô gái kia để lại lấy ra: "Ở đây có đồ của Kiều tiên sinh, một cô gái vừa mới đưa tới, là thức ăn, có thể làm phiền các cậu giúp tôi mang lên không?"
Tiết Bảo Di từ ghế phụ vươn một bàn tay: "Đưa tôi đi."
Chú bảo vệ liền đưa đồ cho anh.
Anh lấy vào trong xe, đưa mũi ngửi ngửi, móa nó! Thơm quá!
Ba phút sau, người còn chưa tới, Kiều Nam Sở đã nghe thấy được tiếng quỷ kêu của Tiết Bảo Di.
"Kiều Nam Sở!"
Kiều Nam Sở mở cửa.
Tiết Bảo Di kêu kêu quát quát mà vọt vào: "Kiều Nam Sở, cậu vậy mà lại giấu tôi kim ốc tàng kiều!"
"Tàng em gái cậu!" Anh nhìn thoáng qua giày da đang đạp lên thảm của Tiết Bảo Di, một chân sút qua, "Mẹ nó, đổi giày."
Tiết Bảo Di một bên thay giày, một bên huơ đồ trong tay đến trước mặt Kiều Nam Sở, cũng không biết hưng phấn cái lông gì, vẻ mặt kích động: "Ờ, chứng cứ cũng có rồi, đừng nghĩ chống chế."
"Thứ gì?" Kiều Nam Sở nhìn lướt qua, không để ý, đi lấy một đôi dép lê sạch sẽ dùng một lần cho Giang Chức.
"Một cô gái đưa tới." Tiết Bảo Di làm mặt quỷ, cười đến không có ý tốt, "Đừng có mà không thừa nhận, thành thật khai báo cho tôi, cậu từ khi nào bắt đầu nuôi phụ nữ?"
Người lớn trong nhà còn luôn làm bộ làm tịch đem Nam Sở tới giáo dục anh, giáo dục anh phải giữ mình trong sạch, hừ, sạch cái lông!
Kiều Nam Sở nhìn anh, tựa như nhìn tên ngốc: "Cậu cho rằng tôi là cậu."
"..."
Mẹ nó, liền cái đức hạnh này, những trưởng bối đó còn khen mỗi ngày. Tiết Bảo Di lấy cơm hộp từ túi vải thiếu nữ phấn hồng hình hoạt họa ra: "Vậy đây là cái gì?" Còn không thừa nhận!
Kiều Nam Sở nhìn thoáng qua, liền đem hộp cơm đoạt lấy, mặc kệ tiếng quỷ kêu của Tiết Bảo Di, trực tiếp bỏ vào tủ lạnh: "Con gái mẹ kế của tôi, tôi từng giúp cô ấy mấy năm, người ta còn nhỏ, đừng lấy cô ấy ra đùa."
Đậu móa!
Tiết Bảo Di nhớ ra rồi: "Cái người 5 năm trước cậu mang từ Đại Mạch sơn ra kia?"
Đầu đông đã tới, thời tiết càng ngày càng lạnh, tinh thần của Giang Chức càng thêm không tốt, một ngày ngủ rất nhiều, luôn nhấc sức không nổi.
Trúc Uyển Phù Sinh cư, từng bình trà thay đổi, phó tổng của Hoa Ngu đã chờ đến độ không kiên nhẫn.
"Giang đạo sao còn chưa tới?"
Thư ký đằng sau bước lên: "Trợ lý của Giang đạo đã gọi điện tới, nói Giang đạo tối hôm qua bị nhiễm lạnh, thân thể không thoải mái, phải tối nay mới đến."
Hoa Ngu trừ Bảo Quang của Tiết gia, Thiên Tinh của Lạc gia ra, thì công ty giải trí quốc nội có quy mô lớn nhất, vị phó tổng này là em trai ruột của đương nhiệm đổng sự Cận Lỗi, Cận Tùng.
Ba mươi lăm tuổi, bộ dạng khá là đẹp, tên tuổi Cận Tùng trong vòng cũng là như sấm bên tai, mới đây nhất là thủ đoạn hành sự lợi hại của hắn, thứ hai là hoa danh bên ngoài của hắn.
Đợi đã nửa tiếng, Cận Tùng tất nhiên rất bất mãn: "Giang Chức này, cái giá cũng thật lớn."
Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn.
"Cận tổng," cô ta rót cho hắn một ly trà, lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ, "Không vội, trước tiên uống ly trà."
Người phụ nữ này gọi là Tô Thiền, nghệ sĩ của Hoa Ngu, cô ta là dân tộc thiểu số, dáng vẻ có ba bốn phần dị vực phong tình, nhưng cũng không mất mềm dịu, vẻ đẹp vừa đủ, diện mạo như vậy, xem như trong giới giải trí mỹ nhân như mây cũng là hiếm thấy. Cô ta xuất thân là thế thân, xuất đạo cũng quá lắm mới bốn năm, lại là ảnh hậu nhỏ tuổi nhất của Hoa Ngu.
Cận Tùng hơi thu lại thần sắc, di động vang lên, hắn đứng dậy đi ra ngoài tiếp.
"Mấy người tôi chọn kia ký hết không?"
Người trong điện thoại đáp: "Đường Âm Âm và Phương Chi được Bảo Quang ký mất rồi."
Hai người kia đều là nghệ sĩ Thiên Tinh, sau vụ gièm pha vừa rồi của Thiên Tinh, cổ phiếu liền một đường rớt giá, không ít nghệ sĩ dưới trướng giải ước.
Đường xuống dốc này của Thiên Tinh, còn phải đi thêm một đoạn thời gian, nghệ sĩ giải ước nếu đã đủ thực lực, cũng có khả năng thành lập phòng làm việc, địa vị không đủ, chỉ có thể tìm ông chủ khác, Bảo Quang và Hoa Ngu thực lực tốt nhất, tất nhiên là lựa chọn đầu tiên, hai nhà này đoạt người cũng là đoạt đến độ vỡ đầu chảy máu.
Tới đây liền không thể không nói một chút lão tổng của Bảo Quang - Tiết Bảo Di, thực sự là tên ỷ thế hiếp người, công tử ca từ đại viện đế đô nhảy ra, các ngành các nghề đều để cho hắn ba phần mặt mũi, được không ít tiện lợi.
Cận Tùng nghĩ tới liền nổi nóng: "Cái tên Tiết Bảo Di ngu ngốc đó, lão tử sớm muộn gì muốn xử chết --"
"Khụ khụ khụ khụ khụ.."
Đột nhiên, có âm thanh thấp thấp ho khan, lời nói của Cận Tùng đột nhiên im bặt, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngưng hẳn đề tài vừa rồi: "Chờ tao trở về lại nói."
Cúp điện thoại, Cận Tùng thay đổi vẻ mặt, gương mặt tươi cười đón người: "Giang đạo tới rồi, vào trong nói chuyện."
Hắn làm một động tác cung thỉnh, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt Giang Chức chưa từng dịch chuyển.
Giang Chức vào ghế lô, cởi áo khoác đưa cho A Vãn, A Vãn lui sang một bên, dùng dư quang xem xét Cận Tùng, anh vẫn cảm thấy ánh mắt người này nhìn ông chủ có gì đó không đúng.
"Tô Thiền, rót ly trà cho Giang đạo." Cận Tùng kéo ghế dựa ngồi xuống cạnh Giang Chức.
Tô Thiền đứng dậy, tay ngọc nhỏ dài cầm chung trà, chân dẫm gót sen, thướt tha lại quyến rũ, chỉ là nước trà còn chưa rót, lạch cạch một tiếng, Giang Chức đã đậy nắp ly lại.
Anh thấp giọng ho nhẹ, màu da trắng, sắc môi lại hồng, nói: "Ho quá nên đau họng, không uống trà."
Tay cầm ấm trà của Tô Thiền thoáng cương một chút, tiện đà cười cười, trở lại chỗ ngồi.
Cận Tùng lấy hợp đồng ra.
"Đây là hợp đồng, bên này của tôi không có gì vấn đề." Hắn đẩy đến Giang Chức bên kia, "Giang đạo anh nhìn xem còn có gì muốn bổ sung hay không."
Lần này định ngày hẹn là để ký hợp đồng.
Bộ phim mới của Giang Chức chọn Tô Thiền làm nữ chính, thứ nhất là vì danh khí của cô ta, thứ hai càng là do thực lực của cô ta, còn về mặt thù lao đóng phim, hai bên đều không để ý nhiều, bộ điện ảnh này là đại chế tác, hướng về phía giải thưởng lớn, hai bên ăn nhịp với nhau, chỉ kém một tờ giấy hiệp ước, vốn dĩ cho rằng hôm nay chỉ là lướt qua một chút, vậy mà..
Giang Chức lật cũng không thèm lật bản hợp đồng kia ra, đẩy y nguyên trở về.
Tươi cười trên mặt Cận Tùng thu lại: "Anh đây là có ý gì?"
Giang Chức bình tĩnh nâng mắt lên, cười như không cười, như giận mà không giận, một đôi mắt đen thâm trầm hoa đào sóng nước, không rõ ý vị hỏi một câu: "Anh không biết tôi và Tiết Bảo Di là quan hệ gì sao?"
A, lời nói mới rồi bị anh ta nghe được.
Cận Tùng dựa vào lưng ghế, ánh mắt đảo qua mặt Giang Chức, khóe miệng ẩn chứa ý cười, ba phần khiêu khích bảy phần thâm ý: "Quan hệ gì?"
Tây trang giày da, mặt người dạ thú.
Trong vòng, rất nhiều người dùng này tám chữ hình dung về phó tổng Hoa Ngu.
"Anh nói xem?"
Giang Chức điệu bộ lười biếng hỏi lại.
Quan hệ gì?
Trong vòng đều truyền Tiết Bảo Di và Giang Chức có một chân như vậy.
Cũng đúng, dung mạo Giang Chức như vậy.. Cận Tùng rút một điếu thuốc trong hộp đưa cho Giang Chức: "Giang đạo, bộ phim này của anh, hẳn là tìm không thấy diễn viên nào thích hợp hơn Tô Thiền, anh cần phải suy nghĩ cho kỹ."
Anh ngồi chưa động: "Không hút thuốc lá." Hồi sau giơ tay, A Vãn truyền một tờ danh thiếp và một cái bút máy lên, Giang Chức để lại một chuỗi số điện thoại ở mặt sau danh thiếp, "Về việc bồi thường, mời liên hệ luật sư."
Nói xong, anh đẩy danh thiếp đến trước mặt Cận Tùng, buông bút, dùng khăn xoa xoa tay, xoay người rời đi, A Vãn lấy bút lại, đuổi theo.
Thỉnh thoảng có tiếng ho khan vang lên, Cận Tùng nhìn liếc mắt hướng phía cửa, chỉ thấy Giang Chức hơi hơi cong lưng, lộ ra một phần da trông trắng nõn như phụ nữ.
Tây Thi bệnh ba phần đẹp.
Cậu út Giang gia đế đô này, quả nhiên giống như trong lời đồn, ba bước thở gấp, năm bước ho, bệnh nhan vô song, phù dung cũng không sánh được mỹ nhân trang.
"Cận tổng." Tô Thiền hô một tiếng.
Cận Tùng thu hồi tầm mắt: "Giang Chức này," bật lửa gõ mặt bàn, lộc cộc.. Từng tiếng từng tiếng, không nhanh không chậm vang lên, tay hắn dừng lại, âm thanh ngừng, "Khó trách ngay cả những cậu ấm đó cũng bị hắn câu hồn."
Thật là người đàn ông so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn mà.
Bên kia, Giang Chức mới ra khỏi Trúc Uyển, liền đụng phải con bướm hoa Tiết Bảo Di, một phần tóc đen vừa mọc ra, lại bị anh nhuộm thành xám trắng, màu trông như lão già, cũng chỉ gương mặt tuấn tú kiểu như anh mới đảm đương nổi mái tóc đó.
Tiết Bảo Di là tới phóng túng, thấy Giang Chức, vui mừng nha: "Chức Ca Nhi, Chức Ca Nhi!"
Giang Chức nhìn hắn một cái: "Đồ ngốc."
Cõi lòng đầy nhiệt tình của Tiết Bảo Di bị một chậu nước lạnh tạt xuống: "..."
Tâm đau quá, "Tôi trêu ai chọc ai?"
Giang Chức mặc kệ anh.
A Vãn nhìn thoáng qua Tiết Bảo Di, anh cảm thấy ông chủ cũng không tính là quá xấu, tuy rằng tính tình không tốt hỉ nộ vô thường độc miệng hay bắt bẻ lại ngạo kiều.. Nhưng anh rất bênh vực người mình, nhìn đi, bản thân anh có thể mắng Tiết Bảo Di là đồ ngốc, nhưng không cho phép Cận Tùng mắng.
Hừm, này cũng xem như một cái ưu điểm chăng.
A Vãn lại cảm thấy tuy rằng ông chủ mỗi ngày mắng mình, chẳng qua, anh vẫn là cảm thấy nếu có một ngày anh đánh nhau với người khác mà đánh không lại, ông chủ cũng sẽ kéo thân thể ốm yếu mềm mại tới giúp anh.
Xe ngừng ở bên ngoài Phù Sinh cư, còn chưa khởi động, Kiều Nam Sở liền gọi điện tới, Giang Chức nghe máy, ừ một tiếng.
"Ở đâu?"
Giang Chức nói: "Đang ở ngoài bàn công việc."
"Nói xong rồi chưa?"
"Xé mặt rồi." Giang Chức ném viên kẹo vào miệng, Tiết Bảo Di cái đồ ngốc kia!
Kiều Nam Sở hỏi anh: "Có hứng thú với chuyện của người chạy việc không?"
Anh thưởng trầm mặc không nói thưởng thức hộp kẹo, khi đậy khi mở, thường thường phát ra âm thanh lộc cộc.
"Tôi qua ngay." Anh cúp điện thoại, dặn dò A Vãn, "Đi kêu Tiết Bảo Di tới."
Giang Phong công quán.
9 giờ sáng, ánh mặt trời mới vừa lộ một ít ra từ trong mây, đầu đông giá lạnh, hải đường bốn mùa trong công quán đã nhô ra nhuỵ.
"Cháu lại tới nữa?" Chú bảo vệ vịn cửa sổ, chào hỏi với cô gái ở ngoài.
Cô gái gật đầu, hai rặng đỏ trên mặt bị gió thổi mà càng đỏ hai phần.
Chú bảo vệ nhìn cô đeo một cái túi vải rất lớn, cười hỏi: "Tới tặng đồ ăn cho Kiều tiên sinh?"
Cô lại gật đầu, cười cười, gỡ túi vải xuống đưa qua.
Chú bảo vệ tiếp nhận: "Kiều tiên sinh hôm nay ở nhà, cháu không đi lên sao?"
Cô lắc đầu, lấy giấy bút từ áo khoác ra, viết lời nói: "Không được, làm phiền chú chuyển giao giúp cháu." Lại từ túi vải lấy ra một hộp cơm nhỏ, lướt qua cửa sổ, đặt lên bàn, "Đây là tặng cho ngài, chân gà ướp và gà xé tôi tự làm, ngài cũng nếm thử."
"Chú cũng có à." Chú bảo vệ cười tới đầy mặt nếp gấp, "Cảm ơn cháu nhé, còn chưa biết cháu tên gì nữa."
Cô lật một tờ giấy mới, viết xuống tên mình từng nét một.
"Ôn Bạch Dương."
Cô nói, cô gọi là Ôn Bạch Dương.
Giang Chức cùng Tiết Bảo Di ở Giang Phong công quán cũng có bất động sản, chỉ là không thường tới ở, ngẫu nhiên tới cũng là trực tiếp ở nhà của Kiều Nam Sở.
Bảo vệ cửa nhận biết được hai người bọn họ.
"Giang tiên sinh Tiết tiên sinh tới rồi." Ông hỗ trợ mở cửa kéo, "Các cậu là tới nhà Kiều tiên sinh ư?"
Tiết Bảo Di lên tiếng.
Vị Giang tiên sinh kia bộ dạng không dễ nói chuyện, chẳng qua Tiết tiên sinh tính tình cũng không tệ lắm, chú bảo vệ liền tiện thể đem bao đồ mới vừa rồi cô gái kia để lại lấy ra: "Ở đây có đồ của Kiều tiên sinh, một cô gái vừa mới đưa tới, là thức ăn, có thể làm phiền các cậu giúp tôi mang lên không?"
Tiết Bảo Di từ ghế phụ vươn một bàn tay: "Đưa tôi đi."
Chú bảo vệ liền đưa đồ cho anh.
Anh lấy vào trong xe, đưa mũi ngửi ngửi, móa nó! Thơm quá!
Ba phút sau, người còn chưa tới, Kiều Nam Sở đã nghe thấy được tiếng quỷ kêu của Tiết Bảo Di.
"Kiều Nam Sở!"
Kiều Nam Sở mở cửa.
Tiết Bảo Di kêu kêu quát quát mà vọt vào: "Kiều Nam Sở, cậu vậy mà lại giấu tôi kim ốc tàng kiều!"
"Tàng em gái cậu!" Anh nhìn thoáng qua giày da đang đạp lên thảm của Tiết Bảo Di, một chân sút qua, "Mẹ nó, đổi giày."
Tiết Bảo Di một bên thay giày, một bên huơ đồ trong tay đến trước mặt Kiều Nam Sở, cũng không biết hưng phấn cái lông gì, vẻ mặt kích động: "Ờ, chứng cứ cũng có rồi, đừng nghĩ chống chế."
"Thứ gì?" Kiều Nam Sở nhìn lướt qua, không để ý, đi lấy một đôi dép lê sạch sẽ dùng một lần cho Giang Chức.
"Một cô gái đưa tới." Tiết Bảo Di làm mặt quỷ, cười đến không có ý tốt, "Đừng có mà không thừa nhận, thành thật khai báo cho tôi, cậu từ khi nào bắt đầu nuôi phụ nữ?"
Người lớn trong nhà còn luôn làm bộ làm tịch đem Nam Sở tới giáo dục anh, giáo dục anh phải giữ mình trong sạch, hừ, sạch cái lông!
Kiều Nam Sở nhìn anh, tựa như nhìn tên ngốc: "Cậu cho rằng tôi là cậu."
"..."
Mẹ nó, liền cái đức hạnh này, những trưởng bối đó còn khen mỗi ngày. Tiết Bảo Di lấy cơm hộp từ túi vải thiếu nữ phấn hồng hình hoạt họa ra: "Vậy đây là cái gì?" Còn không thừa nhận!
Kiều Nam Sở nhìn thoáng qua, liền đem hộp cơm đoạt lấy, mặc kệ tiếng quỷ kêu của Tiết Bảo Di, trực tiếp bỏ vào tủ lạnh: "Con gái mẹ kế của tôi, tôi từng giúp cô ấy mấy năm, người ta còn nhỏ, đừng lấy cô ấy ra đùa."
Đậu móa!
Tiết Bảo Di nhớ ra rồi: "Cái người 5 năm trước cậu mang từ Đại Mạch sơn ra kia?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook