Giả hôn
-
Chương 31:
Khương Ngọc Doanh từ trên giường bật dậy, không chỉ không thấy con gấu mà người cũng không có luôn. Cô theo mép giường mà tìm, tìm được con gấu ở phía trong cùng, cô kéo tay gấu lên, còn không quên kiểm tra áo ngủ trên người.
Mọi thứ đều ổn, xem ra chó con nhỏ không làm chuyện xấu.
Đúng rồi, chó con nhỏ đi đâu rồi nhỉ?
Cô nhìn vào trong phòng, trống không, chắc là đã đi làm sớm rồi.
Thím Ngô gõ cửa gọi cô: “Phu nhân, nên dùng cơm sáng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh xuống giường, mở cửa hỏi: "Thiếu gia đâu?"
“Công ty có chuyện, thiếu gia đi trước rồi.” Thím Ngô nói.
Khương Ngọc Doanh gật đầu, đi rồi cũng tốt, tỉnh dậy đỡ phải xấu hổ. Cô lập tức vào toilet vệ sinh cá nhân, lúc rửa mặt thì nhận được điện thoại của Mã Điêu, bên tổ tiết mục yêu cầu ghi hình vào chiều hôm nay. Lần này chọn hình thức khép kín, nghệ sĩ ghi hình xong cũng không được rời đi.
Trợ lý cũng không được.
Đối với chuyện này Khương Ngọc Doanh không có vấn đề gì, dù sao cô cũng không có trợ lý.
Mã Điêu có chút lo lắng, sợ cô không xử lý được nên nói: " Tổng giám đốc Lâm và người phụ trách của tổ tiết mục có quen biết, nếu không em…”
“Không cần.” Khương Ngọc Doanh không cần suy nghĩ mà đã trực tiếp từ chối.
Mã Điêu biết tính tình của cô, như cô vừa nói, đi được là tốt nhất, không đi được cũng không sao, sau đó anh ta phụ họa nói: “Được, nghe lời em.”
Sau đó Mã Điêu gửi lịch trình ghi hình, thời gian khá dài, mất khoảng nửa tháng, quay xong đã đến cuối năm.
Trước khi đi, Khương Ngọc Doanh lại gọi điện thoại cho cha cô, làm nũng đáng yêu đủ kiểu chọc cho cha Khương cười ha ha hồi lâu, còn nói chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, là bất ngờ lớn.
Sinh nhật?
Lúc này Khương Ngọc Doanh mới nhớ ra đêm giao thừa là sinh nhật của cô, giao thừa trước kia đều là cô và cha cùng nhau đón giao thừa, năm nay không biết sẽ phải ở nơi nào đây.
Nói không thất vọng là giả, nhưng cô không muốn làm cha lo lắng, vì vậy cô nói đùa vài câu rồi cúp điện thoại.
Người thứ hai trong danh bạ là Lâm Thần Khuynh, ngón tay cô vuốt màn hình do dự, có nên gọi cho anh không nhỉ?
Nhưng nghĩ lại, chó con nhỏ cả ngày chỉ biết công tác, phỏng chừng cô ở đâu anh cũng không quan tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quên đi, quên đi.
Cất điện thoại, lại nghe Mã Điêu nói mấy câu dông dài, cô xách theo hành lý đến địa điểm ghi hình.
…
Buổi ghi hình diễn ra thuận lợi và kết thúc sớm, Khương Ngọc Doanh vốn tưởng hoan nghênh cô chính là một cái ôm ấm áp, ai biết được lại là khuôn mặt lạnh te của người nào đó.
Lâm Thần Khuynh dựa vào cửa xe nhìn cô chằm chằm, đôi chân dài dưới ánh mặt trời quả thật là muốn nghịch thiên.
Khương Ngọc Doanh kéo kính râm trên sống mũi xuống nhìn anh, thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô đột nhiên mất đi ý nghĩ chào hỏi, nói với Mã Điêu bên cạnh: "Xe ở đâu?"
Mã Điêu trề môi: "Đằng sau Tổng giám đốc Lâm kia kìa.”
“Em đang nói về xe mà anh lái ấy.” Khương Ngọc Doanh đeo kính râm lên: “Không ngồi xe của anh ta đâu.”
Mã Điêu nhìn cái này nhìn cái kia, mắt cũng đảo một vòng, cẩn thận thăm dò: "Làm sao vậy? Cãi nhau à?"
Cãi nhau?
Cô tranh cãi nhau với anh á?
“Chắc em rảnh.” Khương Ngọc Doanh có chút không kiên nhẫn: “Nói mau, xe của anh đâu?”
Mã Điêu buông tay: "Không có."
Khương Ngọc Doanh kinh ngạc hỏi: "Vậy anh đến làm gì?”
Anh đến đón người mà không có xe á?
Mã Điêu cầm va li của cô, làm nhân viên hòa giải: “Được rồi, hai vợ chồng em có chuyện gì không về nhà đóng cửa tâm sự được à, nửa tháng không gặp chẳng lẽ không nhớ người ta hả?”
“Không… nhớ.” Nói xong, Khương Ngọc Doanh quay người đi hướng khác.
Mã Điêu có một câu nói đúng, cô chẳng những không nhớ, mà còn mắng người luôn đây, còn không phải tại chó con nhỏ rất làm cho người ta phát phiền à.
Cô đi ra ngoài nửa tháng, không có bất cứ một cuộc gọi điện hay tin nhắn nào từ anh, làm sao? Chẳng lẽ còn mất sóng được à.
Đương nhiên nói như vậy thì hơi quá, nói đúng ra thì ba ngày đầu cô không nhận được gì, cái sau cô chỉ đơn giản là dành cho anh sự chăm sóc đặc biệt.
Chặn số.
Anh phớt lờ cô, cô mới không thèm để ý đến anh.
Chung quanh không có ai, bước chân của Khương Ngọc Doanh rất nhanh, giơ tay gọi taxi, vừa định soi người lên xe thì cánh tay bị kéo lại: “Bác tài, cô ấy không lên xe."
Anh tài xế taxi xanh mặt lẩm bẩm: “Không lên xe thì vẫy làm cái gì không biết, có bệnh à?”
Giây tiếp theo, xe taxi lao vụt đi.
Khương Ngọc Doanh nhìn lại anh: “Ai nói tôi không lên xe.”
Lâm Thần Khuynh đè lại giọng nói: “Không muốn bị chụp ảnh thì theo tôi.”
"Tôi…" Khương Ngọc Doanh nhìn trái phải, đám chó săn không chừa lỗ hổng nào, nếu bị họ chụp được ảnh sẽ rất thảm, cô đẩy đẩy kính râm, kéo khẩu trang lên, lúc này mới mở miệng: “Bỏ tay ra.”
Không phải nói bị chụp ảnh không tốt à, lôi lôi kéo kéo làm cái gì.
“Này, anh bỏ tay ra mau lên, bị nhìn thấy là không ổn đâu.” Khương Ngọc Doanh không nổi tiếng, làm thần tượng phải chịu gánh nặng rất lớn, trước khi nổi tiếng, cô không nên có quan hệ gì với *kim chủ ba ba.
*Giống su gơ đa đi
Lâm Thần Khuynh càng – không – được.
Ánh mắt Lâm Thần Khuynh từ liếc cô một cái, không có ý buông ra.
Mã Điêu đứng ở một bên nhìn, thấy hai người đi tới thì vội vàng tiến lên: “Bà cô của tôi ơi em yên tĩnh một lát đi, lỡ mà bị chụp được thì còn không biết phải giải thích như nào đâu.”
“Mau, lên xe đi.” Anh đẩy Khương Ngọc Doanh lên xe, nói với Lâm Thần Khuynh: “Tổng giám đốc Lâm, tôi giao lại Doanh Doanh cho anh, vất vả cho anh rồi.”
Cao Huy cũng là người có ánh mắt, thấy Khương Ngọc Doanh lên xe, lập tức ra hiệu cho tài xế lái xe đi, Khương Ngọc Doanh không có cơ hội phản kháng, giây tiếp theo xe đã lao đi như bay.
Trên cầu vượt có rất nhiều ô tô, xe chạy rất chậm, trước khi đến Thịnh Hải, họ đã đến siêu thị trước.
Khương Ngọc Doanh mệt chết đi được, cũng không muốn gây sức ép, dựa vào cửa xe không nhúc nhích.
Lâm Thần Khuynh đẩy cửa xuống xe, Cao Huy đi theo sau: “Tổng giám đốc Lâm, để tôi đi."
Lâm Thần Khuynh cách cửa kính liếc mắt nhìn bên trong xe, nhẹ giọng nói: "Cậu lên xe chờ, tôi đi."
Cao Huy quay lại xe, tài xế hỏi: "Tổng giám đốc Lâm mua gì vậy?"
“Chắc là cái gì quan trọng.” Cụ thể là cái gì thì Cao Huy cũng không biết, thao tác của ông chủ có chút làm cho người ta không hiểu được.
Nhưng mà phá án rất nhanh, hơn mười phút sau, Lâm Thần Khuynh cầm hai cái túi đi ra, Cao Huy nhận lấy, lúc bỏ vào cốp xe còn cố ý nhìn thoáng qua, thiếu chút ngã sấp xuống.
Thịt bò?
Chân gà?
Tôm hùm?
Cua?
Ông chủ định tổ chức tiệc hải sản à?
Cậu rất tò mò, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể dùng ánh mắt điên cuồng bắn phá, không nghĩ đến bắn trúng mặt Khương Ngọc Doanh, chọn ra câu cô thích nghe: "Phu nhân, làn da của cô thật tốt."
"Phu nhân công tác vất vả mà còn có thể giữ được làn da đẹp như thế, đúng là lợi hại.”
"Mấy ngày trước tôi có đến buổi họp lớp, một số bạn học nữ trong lớp chúng tôi rõ ràng là trạc tuổi cô nhưng trông họ có vẻ già hơn cô nhiều, gọi là bà cũng có người tin.”
"Cô vừa xinh đẹp lại có khí chất nữa."
Có người phụ nữ nào mà không thích được khen ngợi, đặc biệt là từ cánh mày râu, Khương Ngọc Doanh chậm rãi cho cậu ta một ánh mắt tán thưởng, khiêm tốn nói: "Anh nói khoa trương thế."
“Không hề, không khoa trương tí nào.” Cao Huy nói: “Cháu gái nhỏ của tôi còn là fan của cô đấy.”
"Cháu gái nhỏ của anh bao nhiêu tuổi?"
“Ba tuổi rưỡi.” Cao Huy tiếp tục nịnh nọt: “Con bé nói lớn lên muốn xinh đẹp như cô.”
Vỗ mông ngựa đúng là tốt, Khương Ngọc Doanh nở nụ cười, vẻ mặt bớt căng thẳng hơn, từ trong túi xách lấy ra bức ảnh có chữ ký của mình: “Tới, cho cháu gái nhỏ của anh."
“Cảm ơn phu nhân.” Cao Huy một bộc cảm động sắp rơi nước mắt đến nơi, nếu không phải thời điểm không đúng, kêu cậu ta quỳ xuống cũng được.
Trợ lý vô duyên nhất trong lịch sử chính là nói cậu ta.
Lâm Thần Khuynh hờ hững nhìn tất thảy, ánh mắt liếc nhìn tấm ảnh trên tay Cao Huy vài lần, lúc xuống xe anh nói với Cao Huy: “Mang qua đây."
Cao Huy không hiểu lắm: “Tổng giám đốc Lâm lấy cái gì?"
Lâm Thần Khuynh: "Ảnh."
Thấy gió thổi bánh lái, Cao Huy quay đầu vuốt mông ngựa: “Tổng giám đốc Lâm, tôi đây là cố ý lấy đến cho anh, biết anh ngại mở miệng.”
"..." Sắc mặt Lâm Thần Khuynh tối sầm lại.
Cao Huy lập tức đổi giọng: "Sai rồi, ý tôi là, nếu anh yêu cầu, phu nhân có thể sẽ không nể mặt mà không đưa cho anh, tôi thì không sợ, da mặt tôi dày.”
"..." Sắc mặt Lâm Thần Khuynh lại càng tối.
“Tổng giám đốc Lâm, anh đừng hiểu lầm.” Cao Huy cảm thấy hôm nay ra đường quên xem lịch hoàng đạo, tiếp tục đấu tranh: “Phu nhân cũng đã kêu anh là chó con nhỏ rồi, chắc chắn là rất thích anh, cô ấy…”
Lâm Thần Khuynh không nghe cậu ta nói, đẩy cửa xuống xe, sau đó trầm giọng nói: "Dự án bên Mỹ có vấn đề, cậu đi xem một chút."
"Khi nào đi?"
"Đêm nay."
Tài xế thấy ông chủ và bà chủ đã vào cổng nên mới dám lên tiếng: "Trợ lý Cao à, cái miệng của cậu đúng là…”
Cao Huy đánh cái miệng của mình một cái, thất sách.
Khương Ngọc Doanh không biết chuyện Cao Huy bị sung quân đi Mỹ, cô vào phòng ngủ không bao lâu thì đi tắm, đã lâu không ngâm bồn, cô phải ngâm bồn cho tốt mới được.
Tinh dầu và vân vân cũng cho nhiều hơn lúc trước, trong phòng tắm tràn ngập hương thơm.
Di động của cô reo lên, Lâm Lan gọi, vừa bắt máy đã báo cáo tình trạng tình cảm của cô ấy. Đối tượng xem mắt thứ N hôm nay mời cô đi xem phim, cô không muốn đi, lại không biết nên từ chối như thế nào.
Khương Ngọc Doanh không vội nói cho cô ấy biết giải pháp, ngược lại hỏi: "Những lần xem mắt gần đây em có đăng lên vòng bạn bè không?”
Lâm Lan thành thật trả lời: “Có chứ."
Khương Ngọc Doanh Thành hỏi: "Phó Châu có trả lời không?”
“Không.” Nói đến chuyện này, Lâm Lan cũng rất thất vọng. cô đăng nhiều như thế, nhưng Phó Châu hình như không nhìn thấy, thậm chí còn không thèm gọi điện thoại.
Khương Ngọc Doanh: "Đã như vậy, em phải làm khó anh ta rồi.
“Làm khó cái gì?” Lâm Lan hỏi.
Khương Ngọc Doanh: "Đổi địa điểm xem mắt của em thành club Tinh Hải, chia sẻ lên vòng bạn bè, cho Phó Châu biết.”
“Nhưng nếu anh ấy lại không để ý đến em thì sao?” Lâm Lan có chút hèn mọn nói.
“Vậy thì đành từ bỏ thôi bé ơi.” Khương Ngọc Doanh nói: “Tình yêu của một người không phải là tình yêu, phải hai người ở bên nhau mới được.”
Lâm Lan có chút thương tâm: “Vậy được rồi, em sẽ cố gắng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook