Giả hôn
-
Chương 26:
Khương Ngọc Doanh tức giận ba giây, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy ý cười thản nhiên trong mắt anh, cô đột nhiên hiểu được gì đó.
Được rồi, anh đang trêu chọc cô.
Cô quay người lại, bất ngờ đưa tay ra gãi eo anh một cái: "Cho anh một cơ hội trả lời lại, tôi đẹp hay sợi dây chuyền đẹp?"
"Cũng có khác gì đâu.”
"Nói sai là phạt nặng à nha."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh hứng thú với phần thưởng hơn, cúi đầu nói: "Phần thưởng là gì?"
Ôi cha cái người này, nói chuyện với tôi thì cứ nói đi, đứng gần vậy làm cái gì?
Khương Ngọc Doanh đưa tay sờ sờ một bên sườn cổ, sao lại thế này? Ngứa quá.
Cô mím môi, nghiêng người sang một bên, thuận thế tạo ra khoảng cách giữa hai người, hàng mi như đang nhảy múa, một lúc sau mới dừng lại, ngón trỏ đặt lên vai anh, nói: "Tránh xa một chút, tôi không thở được.’
Lâm Thần Khuynh rũ mi mắt chậm rãi nhìn cô một cái, vừa đứng thẳng người đồng thời đẩy ngón tay của cô ra: "Thưởng cái gì?"
Tất cả những xúc cảm của Khương Ngọc Doanh đều tập trung ở đầu ngón tay đan xen vào nhau của hai người, đầu cô như ù đi, giống như có người đang chơi đàn đột nhiên nhấn vào phím đen trắng, âm thanh vù vù quanh quẩn trong đầu cô thật lâu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô còn tưởng là cô bị bệnh, vậy nên anh đưa tay lên sờ trán cô.
Khương Ngọc Doanh lấy lại tinh thần: "Làm gì đấy?"
Lâm Thần Khuynh: "Không phát sốt."
“Tôi không bị sốt.” cô nói.
"Vậy tại sao cô lại đỏ mặt?"
“Anh quản tôi làm gì, tôi vui là được.” Khương Ngọc Doanh làm bộ ghét bỏ quay đầu đi, xoay người rồi mới hít vào một hơi, đúng rồi, hôm nay cô làm sao thế nhỉ?
Sẽ không phải là thật sự bị bệnh chứ?
Sờ sờ trán, còn may, không sao hết.
Cử động cánh tay, vẫn ổn, không đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động động, cô đột nhiên phát hiện không ổn, một bên cổ lại bắt đầu ngứa, nói là ngứa thì có chút đơn giản, nhưng thật ra có hơi tê tê.
Này giống như ... nó giống như ...
Vừa xoay người, cô liền trợn tròn mắt: "Anh dựa gần như vậy làm chi?”
Lâm Thần Khuynh lắc lắc điện thoại: "Tôi có việc phải đến công ty trước đây.”
Khương Ngọc Doanh xua tay: "Đi đi, đi lẹ hộ cái.”
Cửa phòng mở ra lại đóng lại, Khương Ngọc Doanh đi vào phòng tắm, vừa mở vòi nước liền phát hiện một thứ kỳ lạ, bên cổ cô...Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngứa nữa.
…
"... Ừ, Lâm Lan, anh trai nhà em tặng chị ‘Trái tinh tình nhân’ nè, nguyên bộ luôn bé ơi.”
"Còn có đồng hồ số lượng có hạn lần trước đi Paris nhìn trúng nữa, anh ấy cũng tặng chị luôn nè.”
"Đúng rồi, có cả túi xách nữa, anh ấy một lần tặng chị mười cái lận.”
"..."
Lâm Lan vốn đang bế quan học cách theo đuổi người khác thì bị Khương Ngọc Doanh gọi ra, cả hai đang nói về tạp chí sinh hoạt nam nữ số mới nhất. Ai biết Khương Ngọc Doanh chuyển một cái đã sang tiết mục show ân ái rồi.
Cô ấy không ăn một miếng cá hồi nào, lại phải ăn mấy tấn cơm chó, ăn đến bụng no căng. Con dao nhỏ cắt chỗ này một chút, cắt chỗ kia một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống.
Khương Ngọc Doanh Diễn trò cũng không khác lắm, cái gì nên thể hiện cũng đã thể hiện xong, có hơi vượt xa tưởng tượng của người thường, chờ khi Lâm Lan trở về nhà họ Lâm lan truyền lần show ân ái này ra, phỏng chừng tất cả mọi người đều sẽ biết cô và Lâm Thần Khuynh ân ân ái ái. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được rồi, nên dừng lại.
Cô nói khá nhiều, có chút khát, Khương Ngọc Doanh uống một ngụm nước lớn, uống xong mới bắt đầu quan tâm đến trạng thái cảm xúc của cô gái đang thất tình.
"Lâm Lan, hai ngày nay em có liên lạc với Phó Châu không?"
Lâm Lan bĩu môi lắc đầu: "Không có."
“Tại sao không liên lạc?” Khương Ngọc Doanh hỏi.
“Không có mặt mũi.” Trước nay Lâm Lan chưa từng mất mặt như vậy, thổ lộ bị từ chối, giống như trong phút chốc mất hết thể diện, cô mới không thèm liên lạc với anh ta.
Khương Ngọc Doanh nhướng mày nói: "Em định thật định từ bỏ?"
“Vâng, từ bỏ thôi.” Lâm Lan kiên quyết nói: “Em muốn quên đi anh ta.”
“Phó Châu, anh đến rồi à.” Khương Ngọc Doanh nhìn thẳng phía trước, đột nhiên nói.
Lâm Lan đột nhiên quay người lại nhìn: “Ở đâu? Anh ấy ở đâu?”
Khương Ngọc Doanh cười khẽ ra tiếng: "Em cũng nói là quên, nhưng chị không nghĩ vậy đâu."
“Chị phải cho em thời gian đã chứ.” Dù sao cô ấy lặng lẽ thích người ta nhiều năm như vậy, nào có thể nói quên là quên, trí nhớ của cô ấy cũng đâu phải não cá vàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh và Lâm Lan rất hợp tính, từ tận đáy lòng cô rất thích cô em chồng này, thân là chị dâu cô nào có thể trơ mắt nhìn cô ấy khổ sở.
Không được, cô muốn giúp cô ấy.
Khương Ngọc Doanh vỗ vỗ đầu cô: "Phó Châu không thích em, đó là bởi vì anh ta không có mắt, chị dâu giới thiệu cho em người tốt hơn.”
“Vẫn là thôi đi.” Lâm Lan khe khẽ thở dài: “Em cũng không có dự định yêu đương nữa đâu.”
"Không? Tại sao không? Chẳng lẽ em muốn thắt cổ đến chết trên cái cây Phó Châu này à?” Khương Ngọc Doanh nghiêm túc nói: "Chuyện này em cứ nghe lời chị, bắt đầu từ ngày mai, em phải đi xem mắt.”
“Xem mắt?” Lâm Lan sửng sốt” “Chị dâu, chị nghiêm túc đấy à?”
“Tất nhiên.” Khương Ngọc Doanh hỏi: “Em có kết bạn trên mạng với Phó Châu không?”
"Có."
“Tốt lắm.” Khương Ngọc Doanh gật đầu.
Lâm Lan không biết làm sao mới tốt, chỉ cảm thấy thật vớ vẩn, thời đại này rồi mà còn xem mắt cái gì, cô ấy mở miệng phản bác: "Xem mắt á, phương thức này xưa lắm rồi.”
“Chị với anh trai em gặp nhau bởi xem mắt đấy.” Khương Ngọc Doanh cười tủm tỉm nói: “Có xưa không?
Lâm Lan nuốt nước miếng, đồng ý: "Không, không xưa."
Khương Ngọc Doanh: "Tốt lắm, chị sẽ coi như em đồng ý rồi đấy.”
Lâm Lan: ...
Lâm Lan không ngờ được động tác của Khương Ngọc Doanh nhanh đến thế, ngày thứ ba đã sắp xếp xong cho cô rồi. Địa điểm hẹn gặp mặt là một quán cà phê, Khương Ngọc Doanh đeo kính râm, trước khi rời đi đã cầm đi điện thoại di động của Lâm Lan, Lâm Lan xem mắt không thể bị làm phiền. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Khương Ngọc Doanh lấy điện thoại của cô ấy đi còn hỏi luôn cả mật khẩu điện thoại.
Lâm Lan tuy khó hiểu nhưng vẫn nói cho cô biết.
Sau đó Lâm Lan không hề hay biết, Khương Ngọc Doanh chụp một bức ảnh xem mắt của cô với người đàn ông cô đang xem mắt rồi đăng lên vòng bạn bè.
Lâm Lan có rất ít bạn bè trên mạng, Khương Ngọc Doanh vừa đăng lên, vòng bạn bè chỉ hiển thị cho một người xem.
Biệt danh của người đàn ông là: Anh trai xấu xa.
Sau đó cứ hai ngày một lần, Phó Châu lại thấy trên vòng bạn bè của Lâm Lan cập nhật ảnh mới, địa điểm gặp mặt từ quán cà phê, quảng trường cho đến công viên.
Mỗi lần là một người đàn ông khác nhau.
Mắt thường cũng thấy được sắc mặt của Phó Châu không tốt, cả tập đoàn Phó thị như bị mây đen bao phủ, chúng nhân viên nhìn thấy chủ tịch liền tự động tránh ra ba mét, chỉ sợ bị đông chết.
Dù là thế nào trái tim vẫn cứ như treo lên tận cổ.
"Phó, giám đốc Phó.”
"Chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Lâm đến đây."
Phó Châu để bút xuống, lạnh nhạt nói: "Mời tổng giám đốc Lâm vào."
Lâm Thần Khuynh tới bàn chuyện hợp tác với Phó Châu, chính là đã lâu không gặp mà trông sắc mặt anh ta không tốt, thuận miệng hỏi: “Cậu không khỏe à?”
Phó Châu cởi cúc áo tây trang, ngồi trên sô pha đối diện anh, không nói chuyện công việc mà ngược lại hỏi: “Lan Lan dạo này thế nào rồi?"
“Lan Lan?” Gần đây Lâm Khuynh Thần rất bận, đã lâu không về nhà, cách lần mua túi xách cho cô gái nhỏ trong nhà đã qua một thời gian, anh xoay xoay đồng hồ: “Vẫn ổn.”
Một câu ‘Vẫn ổn’, sắc mặt Phó Châu càng thêm sầm sì.
Lâm Thần Khuynh kinh ngạc nói: "Cậu có việc gì à?”
Phó Châu: "Không có việc gì."
…
Buổi tối, Lâm Thần Khuynh về đến nhà, khó gặp được Lâm phu nhân thế mà ở nhà không đi ra ngoài, cô cho anh cái lễ diện kiến nồng nhiệt, lao ầm ầm vào lòng anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trùng hợp môi cô áp vào ngực anh, để lại dấu son hồng nhạt trên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết.
“Thực xin lỗi, tôi không cố ý.” Khương Ngọc Doanh đưa tay lên muốn lau đi, nhưng Lâm Thần Khuynh lại ngăn cô lại: “Tôi tự làm.”
“Thế thì ngại lắm, để tôi làm cho.” Khương Ngọc Doanh đưa tay ra.
Lâm Thần Khuynh nắm cổ tay cô, nhẹ nói: " Lâm phu nhân đây không phải là muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ đấy chứ?”
Khương Ngọc Doanh: ... Tôi sai rồi, không chỉ kiếp này, cho dù là kiếp sau đồ chó nhà anh cũng đừng mong thoát khỏi họ chó.
Cô rút tay về: "Anh lau đi.”
Lâm Thần Khuynh cởi áo vest ra đưa cho cô.
Khương Ngọc Doanh hỏi: "Tôi là người hầu của anh đấy à?"
“Em vừa làm bẩn áo sơ mi của tôi.” Lâm Thần Khuynh chỉ vào dấu vết in trên áo sơ mi.
Khương Ngọc Doanh vươn tay nhận lấy, than thở nói: "Đúng là nuông chiều thành thói mà.”
Lâm Thần Khuynh không nói gì với cô, xoay người đi vào phòng để đồ, sau đó thay quần áo đi vào phòng tắm. Sau khi đi ra, tóc đã ướt một nửa, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xám.
Khương Ngọc Doanh không có hứng thú với những thứ này, điểm chú ý của cô đặt trên áo sơ mi trắng trên tay, bĩu môi: "Anh cầm làm gì?”
“Sợ cô làm gì bất lợi với nó.” Lâm Thần Khuynh nói.
Khương Ngọc Doanh trợn mắt xem thường, cô phải biến thái đến mức nào mới có ý đồ với một cái áo chứ.
Có ý đồ với người sống không phải tốt hơn sao?
Anh trước mặt cô còn không thơm à?
Cô bĩu môi, quên đi, tiểu công chúa xinh đẹp thiện lương mới không thèm so đo với đồ chó, hơn nữa cô còn có chuyện quan trọng muốn hỏi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoắc ngoắc ngón tay: “Này, tôi hỏi anh một chuyện.”
Lâm Thần Khuynh cẩn thận nói: "Chuyện gì?”
"Hôm nay anh có đi gặp Phó Châu không?"
“Nói chuyện hợp tác với anh ta.” Lâm Thần Khuynh quay lại.
"Ai, đều giống nhau, dù sao chúng tôi cũng là gặp mặt thôi." Khương Ngọc Doanh cong môi cười: “Anh ta thế nào rồi? Tâm tình thế nào? Béo hay gầy? Thái độ lúc gặp anh… như thế nào? Trang phục có gì khác với trước kia không?”
"Các anh chỉ nói chuyện hợp tác thôi à? Không đúng, Cao Huy nói hai người cùng nhau đi ăn tối, anh ta ăn uống như nào? Có ăn nhiều không?”
"Nghe nói anh ta thích ăn mì Ý, hôm nay các anh ăn cái kia à? Anh ta có nói cái gì không?”
"Tôi nhớ anh ta có một chiếc đồng hồ, hình như toàn thế giới chỉ có một cái như thế, hôm nay anh ta có đeo không?”
"Đúng rồi, anh ta có hỏi chuyện của Lâm Lan không…”
Khương Ngọc Doanh chỉ lo mình hưng phấn, không chú ý đến sắc mặt của người đàn ông trước mặt, sườn mặt bỗng nhiên ngứa ngáy, thanh âm mát lạnh vang lên.
“Em có vẻ rất quan tâm đến Phó Châu nhỉ?"
"Thậm chí còn biết rằng anh ta thích ăn mì Ý?"
"Thậm chí còn để ý đến đồng hồ của anh ta luôn cơ à?"
"Còn quan tâm luôn cả thói quen ăn uống của người ta?”
"Như thế nào? Em có hứng thú với anh ta à?”
Lâm Thần Khuynh chậm rãi cúi đầu, vòng tay qua eo cô, ân cần nhắc nhở: "Đừng quên, em là Lâm phu nhân."
Hai mắt Khương Ngọc Doanh vụt sáng lên, vẻ mặt nóng bức : “Không phải, chuyện này với chuyện tôi là Lâm phu nhân thì liên quan gì?”
Cô giật nhẹ tay áo ngủ của anh: “Vừa rồi anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà? Tâm tình anh ta thế nào? Không sao chứ?”
Lâm Thần Khuynh: "Tâm tình anh ta thế nào tôi không biết, nhưng có một người tôi biết.”
Khương Ngọc Doanh chớp chớp mắt: "Ai?"
Lâm Thần Khuynh: "Tôi."
Khương Ngọc Doanh: ... Anh có thể đừng quấy rối có được không???
Lâm Thần Khuynh nhìn cô chằm chằm, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Đó giờ em chưa từng quan tâm tôi như vậy.”
"..."
"Em có biết tôi thích ăn cái gì không?"
"..."
Khương Ngọc Doanh không biết tại sao đề tài càng chạy càng xa, cô chỉ có thể an ủi anh trước: "Lỗi tôi, lỗi tôi, đều là lỗi của tôi.”
Lâm Thần Khuynh: "Em biết sai chưa?”
Khương Ngọc Doanh gật đầu thật mạnh, vì Lâm Lan cô thật đúng là dám trả bất cứ giá nào, mặt mũi cũng không cần, cô ngoan ngoãn đáp: "Biết rồi."
Lâm Thần Khuynh nhếch môi hài lòng hỏi: "Cho nên?"
Khương Ngọc Doanh dùng ngón tay mảnh khảnh trắng nõn gãi gãi mu bàn tay anh, đôi mắt đẹp hơi cong lên, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Cho nên hôm nay tâm tình Phó Châu như thế nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook