Học sinh lớp 12/9 hầu như điểm số không tốt, nếu so với mấy cô cậu học sinh lầu trên tranh thủ từng giây từng phút đọc sách, trong phòng học im lặng như tờ, thì bầu không khí lớp 12/9 vô cùng náo nhiệt ồn ào.
Trong khi các bạn cùng lớp tụ tập cùng nhau trò chuyện, đọc tiểu thuyết, chơi game, ăn quà vặt, thì Tại Dã ngồi bên cửa sổ nghịch điện thoại, có vẻ rất lạc lõng.
Anh đang chơi một trò game mới, đương nhiên với người sếp mười mấy năm sau xuyên về thì đây là một trò chơi rất nhanh sẽ bị đào thải.
Bé Thiên dựa vào đùi anh, xem anh chơi game một lúc nhưng chỉ trong chốc lát bé liền thấy chán, đôi chân ngắn đi lang thang quanh lớp.
Tại Dã mải mê chơi game, nhất thời không để ý động tĩnh của cô bé, đến khi anh định thần lại thì đã thấy bé Thiên lôi ra một túi sữa chua của bạn cùng bàn.
“Ba ơi, ba xem nè, ở đây có sữa chua Thỏ Trắng nè!” Cô bé vui vẻ gọi ba.img
Ảnh minh họa Sữa chua Thỏ TrắngĐây là hãng sữa chua yêu thích của bé Thiên, nhưng từ khi Tại Dã chuyển đến trường này, anh đi tìm khắp các siêu thị lớn nhưng không thấy họ bán loại sữa chua đó.
Mỗi lần bé Thiên uống hãng sữa chua khác, cô bé đều thở ngắn than dài, mặt xị cả ra.
Không ai nhìn thấy bé Thiên nên người ngoài nhìn cảnh tượng này giống như túi sữa chua tự bay ra khỏi bàn, lơ lửng trong không khí.
Tại Dã nhanh chóng cúi người qua nắm lấy túi sữa chua, nhỏ giọng nói: “Con đừng lộn xộn, coi chừng bị nhìn thấy!”
Anh vừa dứt lời, Tiêu Địch đang cầm điện thoại quay xuống nói chuyện với người ta bỗng xoay người lại, ngạc nhiên nhìn sữa chua của mình trên tay của Tại Dã.
Tại Dã: “……”
“Nó rơi nên tôi nhặt giúp cậu đấy”.

Tại Dã lạnh lùng nói, giữ lại chút mặt mũi cho bản thân, đặt lại sữa chua lên bàn của cậu bạn.

“À, hahaha, cám ơn nhá.

Cậu muốn uống không? Sữa chua này rất ngon, tôi còn hai túi đây.” Tiêu Địch nhiệt tình đặt sữa chua lên bàn Tại Dã, kéo ghế lại gần, vui vẻ mời.
“Cậu cũng đang chơi game bắn súng Thunder X này à? Cậu chơi thế nào? Vừa lúc đội của chúng tôi đang thiếu một người, cậu vào không?”
Các học sinh lớp 12/9 từ lâu đã tò mò về cậu học sinh chuyển trường đẹp trai, lạnh lùng này, đặc biệt là những học sinh ngồi xung quanh Tại Dã, vừa muốn bắt chuyện với anh nhưng vì khí thế lạnh nhạt của anh mà sợ hãi không dám tiếp cận.
вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé
Trong lớp 11/3, bạn cùng bàn của Trương Thanh Hạc – Tiệp Mỹ gấp cuốn tiểu thuyết ngôn tình đang đọc dở, nhìn sang cô.
Bạn cùng bàn của cô – Trương Thanh Hạc – luôn là một học sinh giỏi, cậu ấy luôn đứng đầu lớp và nằm trong top ba của khối.

Mỗi ngày giáo viên giảng gì Tiệp Mỹ nghe không hiểu, thế mà cậu ấy còn có sức làm các bài tập tự luyện, nghe nói còn hoàn thành bài tập về nhà mà anh trai cậu ấy giao cho.
Hôm nay hiếm khi thấy bạn cùng bàn không vùi đầu vào học mà lật giở một cuốn sách ngoài chương trình học, Tiệp Mỹ tò mò nghiêng người sang hỏi: “Hạc Hạc, cậu đang đọc gì vậy? Tiểu thuyết à?”
Chỉ cần nhìn vào những ký tự màu đen dày đặc, font chữ và cách sắp chữ, cô ấy bắt đầu thấy chóng mặt.

Tiệp Mỹ không cần nhìn kỹ cũng biết đó chắc chắn không phải là tiểu thuyết.
Nhìn vào trang bìa, chiếc bìa có màu đỏ rất giản dị và bắt mắt, dòng chữ in đậm “Những nguyên lý triết học của chủ nghĩa Mác” làm Tiệp Mỹ cảm thấy mịt mù khó hiểu.
“Hạc Hạc, sao cậu lại xem cái này thế?”

Trương Thanh Hạc không ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhìn có cảm giác an toàn.”
Tiệp Mỹ: Nghe không hiểu.
Thái độ của Tiệp Mỹ đối với các vấn đề khác nhau trong cuộc sống cũng giống như việc học, nếu nghe không hiểu thì cứ bỏ qua, đến thời điểm cần hiểu sẽ tự nhiên hiểu.
“Hạc Hạc, tụi mình đi vệ sinh đi!” Cô ấy rủ.
Đi vệ sinh cùng bạn trước giờ là hoạt động gắn kết tình bạn, Trương Thanh Hạc không thể từ chối.
“Đi thôi.” Cô đóng sách lại, cùng Tiệp Mỹ bước ra ngoài.
Tiệp Mỹ nhìn tay cô, nhất thời không nói nên lời, hỏi: “Đi vệ sinh sao lại mang theo quyển sách này?”
Trương Thanh Hạc trả lời: “Dùng để phòng thân.”
Tiệp Mỹ: Vẫn nghe không hiểu.
Dạo này cô bạn cùng bàn của cô ấy trở nên khó hiểu quá.
Sau khi đi vệ sinh về, Tiệp Mỹ bỏ qua hành vi kỳ quái của Trương Thanh Hạc, vô cùng hứng thú kể cho cô nghe về cuốn tiểu thuyết mà cô ấy đọc gần đây.
“Là chuyện tình công sở, nam chính là tổng giám đốc của một công ty lớn, lạnh lùng bá đạo, nữ chính là thư ký của anh ta.

Hai người họ yêu nhau trong âm thầm, không để cho đồng nghiệp biết, ngọt ngào lắm luôn!”

Sau khi nghe xong, Trương Thanh Hà đánh giá: “Sao lại có người muốn yêu sếp của mình nhở, lúc ở công ty thì bị chèn ép, về nhà còn nhìn thấy mặt sếp, buổi tối khi ngủ lại vô tình nhìn thấy người bên cạnh mình chính là sếp, nhất định sẽ gặp ác mộng.”
Trương Thanh Hạc cảm thấy khó hiểu, công việc là công việc, kết hôn là một chuyện khác, cùng sếp nói chuyện yêu đương chắc chắn người này đầu óc có vấn đề.
Tiệp Mỹ nghe cô nói như vậy cũng không tức giận, cô ấy đã quen với việc bạn mình chẳng hiểu chút gì về lãng mạn.
“Cậu không thích kiểu tình yêu công sở này, vậy cậu thích kiểu gì? Tình yêu vườn trường hả? À, gần đây tớ cũng đọc một truyện về “đầu gấu học đường” nha.

Đàn anh lạnh nhạt kiêu ngạo đánh nhau vì nữ chính, chỉ cười với mình nữ chính thôi.

Siêu ngọt ngào luôn, mỗi lần tớ đọc đều liên tưởng đến đàn anh Dã lớp 12 đó, há há!”
Trương Thanh Hạc ngay lập tức dựng tóc gáy, cô ngăn không cho bạn cùng bàn nói tiếp, tay nắm chặt cuốn sách triết học Mác của mình, nói: “Cậu cứ kể tiếp về chuyện tình sếp và thư ký đi.”
Buổi chiều, cả ba khối 10, 11 và 12 cùng có tiết học thể dục, sân thể dục cũng chia làm ba khu, Khi thời gian tự do hoạt động bắt đầu, học sinh cả 3 khối nhanh chóng hòa lẫn vào nhau.
Trương Thanh Hạc ngồi dưới bóng cây, cầm một quyển sách luyện tập môn toán, ghi ghi chép chép.
Bé Thiên cũng theo ba đến lớp học thể dục, nhưng ba cô bé bị các bạn mới tóm đi chơi bóng rổ, nhìn thấy mẹ ngồi một mình ở rìa sân thể dục, bé Thiên lập tức quên mất lời dặn của ba mà chạy về phía Trương Thanh Hạc.
Cảm nhận được có người đang đến gần, Trương Thanh Hạc bất ngờ nhìn thấy Thiên, tim cô như đông cứng lại, khuôn mặt không còn giọt máu, vô cùng tái nhợt.
Nhưng vẻ mặt của cô vẫn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt vô tình liếc qua bé Thiên rồi cúi đầu tiếp tục nhìn đề toán.
Nhưng tốc độ bút so với lúc trước nhanh chóng chậm lại, khi bé Thiên đứng sát vào nhìn kỹ hơn, cô đã đánh dấu mười mấy chấm đen vào đề rồi dừng bút không viết tiếp, như thể đang suy nghĩ xem nên làm câu hỏi này như thế nào.
Bé Thiên ngồi xổm trước mặt Trương Thanh Hạc, tay chống cằm, nhìn khuôn mặt thời trẻ của mẹ mình, thở ngắn than dài.

Tại sao mẹ không thể nhìn thấy bé chứ!

Trương Thanh Hạc đặt sách bài tập toán xuống, cầm cuốn sách triết học Mác lên, mở ra.
Ngồi xổm một lúc lâu, bé Thiên đứng dậy ngồi cạnh cô, quần áo của hai người họ chạm vào nhau.
Trương Thanh Hạc hít một hơi thật sâu.
Cô lấy điện thoại ra, click mở một ca khúc.
《Nghĩa dũng quân tiến hành khúc》(quốc ca của Trung Quốc)
《Hoàng Hà đại hợp xướng》
……
Trương Thanh Hà nghe con quỷ nhỏ bên cạnh không những không sợ mà còn ngân nga hát theo, lắc đầu lắc chân, váy của nó đung đưa phất vào người cô.
Trương Thanh Hạc chuyển sang các ca khúc tiếp theo.
Một bài hát Đạo giáo cầu siêu cho các vong linh, cô hồn.
Kinh Phật do các nhà sư tụng.

Hầy, cũng không hiệu quả.
Bé Thiên không biết gì cả, cô bé chỉ nghĩ những bài hát mà mẹ bé nghe thời còn trẻ thật là kỳ lạ.
Sau khi chơi bóng rổ một lúc, Tại Dã liếc nhìn sang bên cạnh, anh nhận ra đứa bé đáng lẽ phải ngoan ngoãn ngồi ở đó giờ đã biến mất, mí mắt giật giật, anh ném quả bóng rổ trong tay cho người khác rồi đứng dậy đi tìm nó.
Anh không mất quá nhiều công sức, trong chốc lát đã thấy Trương Thanh Hạc và Thiên ngồi cạnh nhau dưới bóng cây ở rìa sân thể dục.
Tại Dã bước tới..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương