Nhìn video, nhìn mặt Thanh Thanh trắng bệch, Hi Hi đột nhiên cảm giác được đáy lòng nặng nề, đầu cũng có chút đau, một giây kế tiếp, Hi Hi còn không biết chuyện gì xảy ra, thoáng cái hôn mê bất tỉnh...

Tạp Ni thấy thế, lập tức vọt tới, "Hi Hi, Hi Hi, cậu làm sao vậy?"

Nhìn Hi Hi ngất đi, Tạp Ni ngước mắt, khi nhìn đến hình ảnh trong máy tính, trong nháy mắt hiểu cái gì...

Ôm lấy Hi Hi, không nói hai lời xông ra ngoài.

"Bạch Dạ, Bạch Dạ!" Tạp Ni ở bên ngoài hô to.

Tiếng nói của Tạp Ni, làm không ít người đi ra.

Hoa Hồng bất mãn nhất, vừa mở cửa ra rống giận, "Tạp Ni, anh ăn phải cái gì à?? Hơn nửa đêm gào gì!"

Vừa mới dứt lời, khi nhìn đến trong lòng Tạp Ni ôm Hi Hi thì, ánh mắt Hoa Hồng của trong nháy mắt trợn to, "Hi Hi làm sao vậy?"

"Ngất đi thôi!"

Đúng vào lúc này, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng đi ra, vừa định hỏi chuyện gì xảy ra mà, lại nghe được Tạp Ni cùng Hoa Hồng đối thoại, Lâm Tử Lam cả kinh, theo Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.

"Chuyện gì xảy ra!?" Mặc Thiếu Thiên lo lắng hỏi.

"Hay là trước đừng hỏi, Bạch Dạ đâu!" Tạp Ni khẩn trương nói.

Lúc này, Bạch Dạ từ trong phòng đi ra, thấy Hi Hi té xỉu, mở miệng, "Đưa vào phòng!"

Vì vậy, Tạp Ni trực tiếp ôm Hi Hi đi vào.

Lý Thuận cùng Lưu Ly cũng đều từ gian phòng đi ra, biết được tin tức Hi Hi gặp chuyện không may, đều chạy tới.

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Ly cũng lo lắng nhìn Hi Hi nằm ở trên giường hỏi.

Bạch Dạ làm kiểm tra cho Hi Hi, Tạp Ni ở một bên nhìn.

Lúc này, Hoa Hồng nhìn Tạp Ni, "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Tạp Ni lúc này mới lên tiếng, "Vừa rồi Hi Hi vào phòng của tôi nói dùng máy tính, tôi cho bé dùng, không nghĩ tới bé tra Nhiễm Dĩnh và Thanh Thanh, khi nhìn thấy Thanh Thanh đã chết, bé liền hôn mê bất tỉnh!"

Nghe thế một, mấy người bọn họ sửng sốt.

Lâm Tử Lam hiểu việc này, lúc cô vừa đi Hi Hi có điểm không đúng, không nghĩ như vậy!

"Sớm biết vậy em đã ở bên cạnh con!" Lâm Tử Lam nói, ngôn ngữ có điểm tự trách, thân thể Hi Hi vừa tốt, hiện tại xảy ra chuyện, để cho bọn họ đều khó có thể tiếp thu.

Nghe Lâm Tử Lam tự trách, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Được rồi, đừng nói lời này, cái gì phát sinh sớm muộn sẽ phát sinh!"

Hoa Hồng có chút nghe không hiểu, "Thanh Thanh chết cùng Hi Hi có quan hệ gì?"

"Một ngày trước, Thanh Thanh đến xem Hi Hi, khi đó cô ấy cho Hi Hi một sợi dây chuyền, chúng ta suy đoán, là bởi vì Thanh Thanh, Nhiễm Dĩnh đáp ứng cứu Hi Hi!" Lâm Tử Lam nói.

Nói lên cái này, Hoa Hồng cũng sững sờ.

Nếu quả như thật đúng vậy, như vậy...

Thanh Thanh chết, cùng Hi Hi cũng có quan hệ?

Hoa Hồng ngẩn người tại đó, có chút kinh ngạc, không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ, "Thế nào? Bé thế nào? Có tái phát hay không?"

Lúc Bạch Dạ kiểm tra xong, lắc đầu, "Điều không phải, chỉ là lửa giận công tâm mới có thể hôn mê bất tỉnh, cũng bởi gì mấy ngày qua thể chất của bé tương đối bé, cho nên mới phải té xỉu, tỉnh lại không có chuyện gì!" Bạch Dạ nói.

Hiện tại Bạch Dạ trở thành bác sĩ thân cận bên người Hi Hi.

Nghe được Bạch Dạ nói, bọn họ mới cảm thấy yên tâm.

Còn tưởng rằng cổ trong người Hi Hi căn bản cũng không có hết, có lẽ tái phát.

Nghe thế, an tâm rất nhiều.

"Khổ cực cho anh!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Tôi nghĩ Hi Hi thật sự có điểm không ổn định!" Tạp Ni nói, "Sau khi xem video xong, liền nghĩ tới Thanh Thanh chết là bởi vì bé!"

"Tôi sx chăm sóc bé!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Bọn họ đều gật đầu.

.................................

Ngày hôm sau.

Lúc Hi Hi tỉnh lại, tất cả mọi người đang chờ bé.

"Cháu đã tỉnh? Có cảm giác khó chịu ở đâu hay không!?" Bạch Dạ nhìn Hi Hi hỏi.

Nghe được Bạch Dạ nói, Hi Hi nhíu mày, lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi, như thế này là có thể cho bé ăn chút gì, bổ sung thể lực!" Bạch Dạ nói.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, phân phó người đi làm.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Bảo bối, con thế nào? Con không nên dọa mẹ!”

Hi Hi không trả lời Lâm Tử Lam nói, lại nhìn Bạch Dạ, "Bạch Dạ, cháu có chuyện hỏi chú!”

Bạch Dạ nhíu mày, hỏi bé, "Nói cái gì!?"

"Người hiểu trung cổ, như vậy người hạ cổ, cũng sẽ bị phản phệ, đúng không?" Hi Hi nhìn Bạch Dạ hỏi.

Bạch Dạ sửng sốt, không nghĩ tới Hi Hi hỏi cái này.

Ánh mắt nhìn những người khác, Bạch Dạ thành thật trả lời, "Là có loại khả năng này!"

Nghe thế, Hi Hi thoáng cái trầm mặc.

Cái gì cũng không muốn nói.

Trước,lúc bé có xem, trong lúc vô tình thấy cái này, nếu như là tử cổ, sau khi mổ cổ, như vậy người hạ cổ sẽ bị phản phệ, dẫn đến cái chết.

Bé giống như đã biết, Thanh Thanh vì sao mà chết.

Cũng là bởi vì Hi Hi nói, nhắc nhở Bạch Dạ cùng bọn họ.

Lẽ nào Thanh Thanh là người hạ cổ?

Cô chết, là bởi vì bị cắn trả.

Lâm Tử Lam nghe, nhìn dáng vẻ Hi Hi, có chút bận tâm, "Bảo bối, con đừng như vậy, con nói như vậy, mọi người sẽ rất lo lắng cho con!”

"Mẹ, con không sao mà, con muốn nghỉ ngơi!" Hi Hi nói.

Hi Hi nói lời này, rõ ràng là muốn cho bọn họ đều đi ra ngoài.

Nhưng bây giờ Hi Hi có loại trạng thái này, bọn họ lại không dám nói thêm cái gì.

"Được rồi, con nghỉ ngơi thật tốt, mọi người sẽ tới thăm con!” Lâm Tử Lam nói.

Hi Hi không có lên tiếng trả lời, mà là nằm ở nơi đó, nhắm hai mắt lại.

Mấy người bọn họ đều nhìn, không nói gì nữa, mà là đi ra ngoài.

Bọn họ mới vừa đi, Hi Hi mới mở hai mắt ra, đáy mắt một mảnh chỗ trống.

Tay, nắm lấy dây chuyền đeo trên cổ.

Bé cùng Thanh Thanh gặp mặt, chỉ có một lần, thế nhưng cô cứ như vậy khắc rõ ràng ở trong đầu bé.

Bé càng không nghĩ tới là, Thanh Thanh sẽ đem dây chuyền đưa cho mình, để cứu mình, mà chết...

Nắm dây chuyền, Hi Hi lần đầu tiên cảm giác, mất đi một người, là thống khổ như vậy.........

Bên trong phòng khách, mấy người bọn họ ngồi ở chỗ kia, việc này thật là sóng trước chưa dừng sóng sau đã đến.

Cổ Hi Hi vừa mới được giải, thì lại biết được nguyên nhân mọi chuyện, hiện tại nhìn ra, đối với Hi Hi là một đả kích, nếu không đã không đến mức ngất đi.

Lúc này, Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ, "Vừa rồi Hi Hi nói là sự thật sao?"

"Hiện nay xem ra, chỉ có thể giải thích là như vậy!”

Bạch Dạ nói như vậy, bọn họ còn có thể nói cái gì.

"Thì ra để Hi Hi sống tiếp, thì Thanh Thanh chết..." Lâm Tử Lam thì thào nói, đáy lòng tự trách.

Nhớ tới gương mặt Thanh Thanh, lòng Lâm Tử Lam cũng khó chịu không nói ra được.

Hi Hi là người, Thanh Thanh cũng là người, giống nhau là đều có cha mẹ, để cứu Hi Hi, lại hại Thanh Thanh... Tin tức này đối với Lâm Tử Lam mà nói, cũng là một đả kích.

Nếu như trước cũng biết, có lẽ, cô sẽ do dự, nhưng là bây giờ, cô cũng chỉ còn lại có tự trách.

Một mạng đổi một mạng, tuyệt đối điều không phải tác phong của Lâm Tử Lam, nhưng là bây giờ...

Mặc Thiếu Thiên giống như biết Lâm Tử Lam đang suy nghĩ gì, nhìn cô, "Chuyện này, chúng ta trước ai cũng không biết, nếu như biết, chúng ta cũng không làm như vậy, thế nhưng việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp thu sự thực!"

"Thế nhưng Hi Hi? Con càng khó tiếp thu!" Lâm Tử Lam nói.

"Cho con thời gian!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Mọi người đều nghe, nhíu mày, chẳng ai nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy mà!

"Anh, nếu như có thể, cho bọn họ một chút bồi thường không được sao?” Lưu Ly hỏi.

Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Ngày hôm qua anh đã cho người đi tìm cô ấy, thế nhưng trong một ngày, cô ấy rời khỏi Bermuda, cho nên, anh cho người đi tìm, chỉ cần có tin tức, sẽ lập tức cho chúng ta biết!"

Mặc kệ bồi thường cái gì, chỉ cần Mặc Thiếu Thiên có thể làm được, anh nhất định tận lục làm.

Nói lên cái này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh cho người đi tìm!?”

"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

Nghe thế, trong lòng Lâm Tử Lam mới dễ chịu một chút, chuyện đến bây giờ, cũng chỉ có thể nhìn về phía trước, nếu như có thể tìm được Nhiễm Dĩnh là hay nhất.

"Được rồi, em đừng lo lắng, nếu có tin tức, anh sẽ nói cho em biết!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lúc này Lâm Tử Lam mới gật đầu.

Mọi người ở trong phòng khách, đều nhìn phòng của Hi Hi, tràn đầy lo lắng.

Mấy giờ sau, bọn họ mang cho Hi Hi một ít thức ăn, thế nhưng Hi Hi ngồi ở chỗ kia, không ăn không uống, cũng không nói.

Cái dạng này, lo lắng phá hủy bọn họ.

"Hi Hi, ăn một chút gì, nếu không con sẽ không chịu nổi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.

Thế nhưng Hi Hi ngồi ở chỗ kia, trong tay vẫn nắm dây chuyền Thanh Thanh đưa cho, ánh mắt trống rỗng, vẫn không nhúc nhích.

Lâm Tử Lam nhìn cũng có chút bận tâm, "Bảo bối, con thực sự muốn cho mẹ phải lo lắng sao!?”

Hi Hi vẫn không nhúc nhích, không nói được một lời.

"Hi Hi!" Hoa Hồng cũng gọi là một tiếng, "Cậu mở miệng ra nói cho tôi!”

Hi Hi thủy chung ngồi ở chỗ kia, ngoại trừ hô hấp, an tĩnh giống như là đã chết, mặc kệ nói cái gì, bé đều không phản ứng chút nào.

Nhìn mấy người bọn họ nóng ruột.

Mới vừa chuyển biến tốt một chút, hiện tại lại như vậy, thế nào để cho bọn họ khỏi bận tâm.

Mặc kệ mấy người bọn họ nói cái gì, Hi Hi đều không động.

Không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Bạch Dạ, Bạch Dạ nhìn bọn họ, "Đừng nhìn tôi, đây là tâm bệnh!”

"Tâm bệnh!?" Hoa Hồng nhíu mày.

"Tôi không quản bênh gì, anh không phải quái tài sao, giúp một chút!!” Hoa Hồng nóng nảy nói.

"Các người chưa từng nghe qua sao? Tâm bệnh cần tâm dược, tôi không có biện pháp!" Bạch Dạ nói.

Nghe thế, Hoa Hồng có chút nóng nảy, "Không có biện pháp? Cái gì gọi là không có biện pháp, nếu như anh không có biện pháp, cũng đừng tên là quái tài!”Hoa Hồng châm chọc Bạch Dạ.

Ngoại trừ Hoa Hồng, mấy người bọn họ đều tương đối lý trí.

"Tâm thuốc? Thế nhưng Thanh Thanh đã mất, tâm dược như thế nào để duy trì!?” Lâm Tử Lam nhìn Bạch Dạ hỏi.

"Tôi đây không có cách nào, tôi là người, không phải thần tiên, không phải bệnh nào cũng chữa được, cái này phải xem bản thân Hi Hi!" Bạch Dạ nhìn Hi Hi nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương