Gia Đình Công Hầu
-
Chương 35
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Càfé Sáng
Tính tình Triển Vân Đóa cởi mở thẳng thắn, nên vừa nhìn thấy Lư Ngọc đầu tiên là bất ngờ, sau đó che miệng “Phì --” cười ra tiếng, không chút che giấu hỏi: “Bích Khả tỷ, đây là Nhị tiểu thư nhà tỷ ạ? Sao lại mặc xiêm y thế này, khó coi chết được!”
Lư Ngọc lập tức đỏ mặt, cúi đầu mím môi cắn chặt răng, hai tay nắm lại vặn xoắn liên tục, lúng túng không thốt nổi lời nào. Triển Vân Đóa thấy vậy, trong lòng cũng biết rằng mình lỡ lời, thẹn thùng le lưỡi một cái khẽ lên tiếng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi luôn không biết giữ mồm miệng, cô đừng trách tôi nhé.”
“Không sao…không sao…” Lư Ngọc cúi đầu, đỏ mặt nhỏ giọng trả lời, vẫn như cũ không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Thấy vẻ mặt Triển Vân Đóa áy náy không biết làm sao, Thất Nương vội kéo tay nàng ta rồi khẽ nói: “Muội đừng ở đây với bọn tỷ nữa, nhanh đi chào hỏi khách khứa khác đi. Lư Ngọc ở đây có tỷ và Lư Yên được rồi.”
Thấy Triển Vân Đóa vẫn còn do dự, Lư Yên cũng vội lên tiếng khuyên nhủ: “Vân tỷ tỷ không cần lo lắng, muội cũng chẳng phải lần đầu đến đây, sẽ không lạc đường đâu. Lúc nãy vào phủ, muội loáng thoáng có thấy xe ngựa phủ Tể Tướng đó, chắc là Thất tiểu thư Trương gia cũng đến rồi, tỷ còn không nhanh ra tiếp nàng ta, không chừng tí nữa nàng ta lại giận hờn cho xem.”
Vừa nghe nói Thất tiểu thư Trương gia cũng đến, vẻ mặt Triển Vân Đóa lập tức hiện vẻ chán ghét, nhỏ giọng lầm bầm: “Thật đáng ghét, nương ép tôi viết thiệp mời nàng ta làm gì không biết nữa, không phải là tự tìm chuyện cho mình hay sao?”
Thất Nương nghe thấy danh hiệu Thất tiểu thư Trương gia thì mơ hồ cảm thấy có chút quen tai, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra, hình như Lương Khang đã từng đề cập qua một lần, bảo là hình như cô nàng đặc biệt có hảo cảm với Thiệu Trọng thì phải? Vừa nghĩ đến đây, Thất Nương không nhịn được có chút hiếu kỳ với vị tiểu thư Trương gia kia, nên nghiêng người nhìn về phía cửa.
“Đại tỷ tỷ chưa gặp Thất tiểu thư Trương gia bao giờ đúng không?” Lư Yên vừa kéo tay Thất Nương đi về phía vườn hoa, vừa bĩu môi oán giận: “Muội ghét nàng ta lắm, suốt ngày vênh mặt vểnh đuôi, không coi ai ra gì, làm ra vẻ cứ như nàng ta là công chúa ấy. Ngay cả Tam công chúa cũng không ngạo mạn như nàng ta đâu…”
Lư Ngọc cúi đầu theo sát phía sau, trong lòng Thất Nương cũng có chút bận tâm, nên đi được vài bước, lại quay đầu nắm lấy tay nàng ta, cười nói: “Chúng ta cùng đi.”
Lư Ngọc khúm núm cúi đầu đi theo, vẻ mặt vẫn hoảng sợ như cũ. Thất Nương cũng không biết phải khuyên nàng ta thế nào, đành phải nháy mắt với Lư Yên, Lư Yên lại bĩu môi quay đầu sang chỗ khác. Ba tỷ muội đi được một đoạn, bỗng nghe tiếng Lư Ngọc hỏi, nàng ta hỏi cực nhỏ, giọng cũng run run: “Đại tỷ tỷ….xiêm y của muội…..khó coi lắm sao?”
Thất Nương cũng chẳng biết phải trả lời nàng ta thế nào, nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới cẩn thận chọn lời đáp: “Cũng không phải là khó coi, chỉ là không thích hợp lắm thôi.” Dứt lời, nàng dừng một chút, mới khẽ khuyên nhủ: “Chắc Nhị muội muội cũng phát hiện, hôm nay tỷ và Yên nhi đều mặc khá giản dị đúng không? Không phải tự nhiên như vậy, mà là vì hôm nay là sinh nhật của Triển tiểu thư, chúng ta đến làm khách, phải chú ý một chút, không nên ăn mặc quá nổi bật.”
Lư Ngọc không ngu ngốc, đã nghe đến đó thì còn gì không rõ nữa, gương mặt nàng ta vốn đang đỏ bừng, giờ thì tím tái thành màu gan heo, đầu cúi xuống suýt dính luôn vào ngực.
“Bất quá muội cũng không cần phải quá mức lo ngại, Vân Đóa không phải là người tính toán chi li, tính tình nàng ấy cởi mở thẳng thắn, trong lòng nghĩ gì đều sẽ lập tức nói ra, không thù hằn ai đâu.” Chỉ là, dù cho Triển Vân Đóa sẽ không thế nào, nhưng cũng không thể đảm bảo những người khác sẽ không chán ghét, có thể họ sẽ không nói thẳng trước mặt, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ nghị luận xôn xao. Nhưng những chuyện này, Thất Nương cũng chẳng thể nào khống chế được. Đã đến đây rồi, nàng cũng không thể bắt Lư Ngọc thay bộ xiêm y khác được.
Lư Ngọc nghe vậy thì vẻ mặt càng thêm cứng ngắc, nhưng cũng không nói gì nữa.
Trong vườn đã có sáu bảy thiếu nữ đang ngồi, lớn thì khoảng mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ thì cỡ tuổi với Lư Yên. Sau khi Thất Nương đến Kinh Thành cũng không thường xuyên ra ngoài, nên không biết mấy nàng thiếu nữ kia, ngược lại Lư Yên thì hi hi ha ha cùng các nàng chào hỏi. Các nàng nhìn thấy Lư Yên, cũng lập tức đoán được thân phận của Thất Nương và Lư Ngọc, nên đều rối rít đứng dậy gật đầu chào hỏi, chỉ là khi nhìn thấy cách ăn mặc của Lư Ngọc, trên mặt mọi người đều không giấu được vẻ kinh ngạc mà thôi.
Lư Ngọc thấy vậy, càng cúi đầu không dám lên tiếng.
Ngoại hình Thất Nương xinh đẹp, đoan trang hào phóng, còn vừa vặn làm con thừa tự của Hầu phủ, nên hiển nhiên chúng tiểu thư đều vô cùng tò mò về nàng, các nàng thay phiên nhau hỏi Thất Nương các loại vấn đề, vừa có thiện ý, cũng vừa có địch ý. Trong đó có một cô nàng mặc váy lụa đào biểu lộ rõ ràng không ưa Thất Nương, còn cố ý làm ra vẻ khó hiểu hỏi: “Nghe nói trước kia Lư Đại tiểu thư ở nông thôn nhỉ? Vậy không phải sống cùng với bọn dân đen quê mùa hay sao? Bẩn muốn chết.”
Thất Nương mỉm cười, không để ý đáp: “Nhà tổ Lư gia đúng là ở vùng quê Ích Châu, là nơi non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp.”
Cô nàng váy đào còn định nói thêm gì nữa, thì đã bị Lư Yên tức giận đáp trả: “Thái gia gia và gia gia của tôi đều ở vùng quê Ích Châu lớn lên đấy, ngược lại tôi chưa thấy ai dám nói hai ngài ấy là đồ nhà quê đâu. Nhưng mà tổ tiên của Hạ tiểu thư….” Đôi mắt Lư Yên trừng to, cô bé mỉa mai nói tiếp: “Nếu tôi nhớ không lầm, là người Hồ ở Hà Tây thì phải!”
Mọi người lập tức cười ồ lên, sắc mặt vị Hạ tiểu thư kia thì lúc xanh lúc trắng, vô cùng đặc sắc.
Lư Yên khiến Hạ tiểu thư nuốt nghẹn vào người, thì vô cùng đắc ý, xong cô bé đến ngồi bên cạnh Thất Nương, ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Cô ả Hạ Như Mai này là đồ thiển cận, không chịu được nhà người khác hơn nhà mình, đáng ghét lắm, Đại tỷ tỷ đừng thèm để ý đến nàng ta. Nếu nàng ta còn nói lời nào khó nghe nữa, tỷ cứ mắng vào mặt nàng ta cho bõ ghét. Kiểu như nàng ta là loại đội trên đạp dưới, tỷ mắng nàng, ngược lại nàng sẽ không dám cãi lại tỷ đâu.”
Thất Nương nén cười đồng ý, rồi bẹo gò má phúng phính của Lư Yên, nàng cười nói: “Biết là Yên nhi tốt nhất rồi.”
Trong lúc các nàng nói chuyện, thì Triển Vân Đóa cũng dẫn một cô nương mặc váy hoa tầm mười ba, mười bốn tuổi bước vào, Thất Nương lơ đãng nhìn sang, thoáng thấy bộ xiêm y trên người nàng ta, trong lòng lập tức rối rắm, nghĩ thầm không hay rồi, vừa muốn kéo Lư Ngọc tránh đi, thì cô nàng váy hoa kia đã nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lư Ngọc.
Cô nàng hẳn là vị Thất tiểu thư Trương gia mà Triển Vân Đóa nhắc đến, ngay cả Lư Yên đều bảo tính tình nàng ta rất tệ, khỏi phải nói, nếu cô nàng thấy có người mặc xiêm y giống với mình thì sẽ nổi giận đến mức nào rồi! Lư Ngọc lại yếu đuối vô dụng như vậy, lát nữa nếu bị vị tiểu thư Trương gia này mắng mấy câu, còn không phải sẽ khóc đến chết sao?
Nhìn thấy cô nàng có vẻ như muốn xông đến, Thất Nương cắn răng, giả vờ như muốn uống trà, nhưng run tay làm ngã cả ấm trà và mâm điểm tâm trên bàn, toàn bộ đều đổ lên người Lư Ngọc.
……..
Trong sương phòng Triển gia, Lư Ngọc vẫn còn đang sợ hãi, ngây người hồi lâu mới nhớ đến cảm ơn Thất Nương, hai mắt đẫm lệ, hít mũi nói: “May mắn có Đại tỷ nhanh ý, nếu không nhờ tỷ làm dơ y phục của muội rồi kéo muội đi, chỉ sợ tiểu thư Tể Tướng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho muội.”
Lư Yên ngồi trên giường, thở phì phì ưỡn ngực quát lớn: “Sợ gì nàng ta chứ? Tỷ cũng không phải trộm y phục của nàng ta, sao lại không thể mặc được? Muội cứ nhìn thấy cái mặt vênh váo của nàng ta là ghét cay ghét đắng!”
Thất Nương bẹo má Lư Yên, dịu dàng khuyên nhủ: “Lát nữa ra ngoài không được cãi nhau với nàng ta đâu đấy. Hôm nay là sinh nhật Vân tỷ tỷ của muội, nếu muội và cô nàng cãi nhau, sẽ làm Vân Đóa khó xử. Nếu đổi thành muội, sinh nhật của muội mà có người gây gỗ cãi nhau, chắc chắn muội cũng sẽ không vui đúng không?”
Lư Yên chép miệng, bất đắc dĩ đáp: “Đại tỷ tỷ yên tâm đi, đạo lý này mẫu thân đã nói với muội rồi, muội cũng hiểu nữa. Nếu không, lúc nãy muội đã không trốn vào đây với tỷ đâu. Muội mà còn ở đó ấy hả, tám phần là sẽ không nhịn được gây gổ với nàng ta thôi. Bất quá, nàng ta đã lớn như vậy rồi, cãi nhau với muội, người khác cũng chỉ bảo nàng ta không hiểu chuyện mà thôi.”
“Đều do muội không tốt, tại…tại muội không tốt…” Rốt cuộc Lư Ngọc không nhịn được nữa mà khóc nấc lên, hai tay bụm mặt khóc run cả người. Thất Nương và Lư Yên nhìn nhau, trong mắt đều hiện vẻ bất đắc dĩ.
Thay xong y phục ra ngoài, không khí trong vườn đã thay đổi hẳn so với trước đó. Vị tiểu thư Trương gia luôn cao ngạo vênh váo bỗng nhiên ngoan ngoãn, yên tĩnh dịu dàng ngồi ở chỗ của mình không nói lời nào, mà trong lương đình lại bất ngờ có một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi đang ngồi, cô bé mặc váy màu vàng nhạt, chải song búi tóc, dây buộc tóc cũng màu vàng nhạt, làm nổi bật gương mặt bánh bao tròn trịa phúng phính, trông rất đáng yêu.
Ngay cả tiểu thư Trương gia đều phải im lặng nghe lời, hiển nhiên thân phận của cô bé này không thấp. Thất Nương đang suy đoán thân phận của tiểu cô nương kia, thì Lư Yên bên cạnh đã chạy vụt lên trước, ôm cổ cô bé đó, vui vẻ reo lên: “Thông tỷ tỷ xuất cung sao không báo cho muội biết trước vậy? Muội không biết, rồi nhỡ hôm nay không đến thì không phải sẽ không gặp được tỷ hay sao?”
Thất Nương nghe đến đây thì cũng đã đoán ra được, nàng từ tốn bước lên, quy củ hành lễ với tiểu cô nương kia: “Bái kiến Tam công chúa.”
Tam công chúa tròn mắt tò mò nhìn nàng, nháy mắt hỏi: “Cô chính là Đại tiểu thư Hầu phủ đúng không? Ừm, bộ dạng đúng là giống như tôi tưởng tượng thật.” Vừa nói, vừa nghiêng mặt sang, bất đắc dĩ nói với Lư Yên: “Yên nhi à, muội lại mập hơn nữa rồi đúng không, đụng vào ngực tỷ đau quá.”
Lư Yên lập tức khẩn trương, sờ sờ bụng nhỏ, lông mày nhíu lại. Vừa sờ, lập tức sợ hãi, giọng run run nức nở: “Hình như đúng thật rồi! Ôi phải làm sao đây? Nhất định là dạo này muội ăn nhiều quá rồi, tối hôm qua muội còn ăn hẳn mười cái hoa quế viên cơ mà….”
Tam công chúa giả vờ ghét bỏ xua Lư Yên: “Cô ú kia, cút ngay, xấu quá đi mất!”
Lư Yên mím môi, vẻ mặt tủi thân lườm nàng một cái, khẽ nói: “Đừng ở đó mà chê muội mập, tỷ cũng chẳng hơn muội bao nhiêu đâu. Lần trước đến phủ cô cô của muội, không phải tỷ còn ăn nhiều hơn cả muội nữa hay sao.”
Tam công chúa lập tức đổi đề tài, thân thiết hỏi: “Sao ca ca của muội không đến vậy? Còn Thụy…Thụy gì đó nữa, cậu ta đâu rồi?”
Thất Nương hơi bất ngờ, nghi ngờ nhìn sang Lư Yên, nàng không biết Tam công chúa gặp Thụy ca nhi đã gặp nhau, thế nào lại chưa bao giờ nghe Thụy ca nhi nhắc gì đến vậy nhỉ?
“Hai người họ phải đi học mà.” Lư Yên đi đến bên cạnh Tam công chúa ngồi xuống, thản nhiên đáp: “Ca ca muội và Thụy ca ca còn phải thi Trạng Nguyên, sao có thể suốt ngày theo chúng ta chơi bời kia chứ.”
Tam công chúa bỗng nhiên chán nản: “Tỷ chơi bời suốt ngày bao giờ, vất vả lắm mới xuất cung một chuyến được, chẳng mấy chốc phải trở về thôi. Mẫu hậu suốt ngày càu nhàu bắt tỷ học cái này học cái kia, phiền muốn chết được. Sau này cũng đâu phải không ai thèm lấy đâu, học mấy thứ đó làm gì kia chứ?”
Nàng nói xong, mới chợt nhớ ra là một cô nương đem việc lấy chồng ra nói trước mặt người khác là không thỏa đáng, nên vội phất tay đuổi mọi người trong lương đình đi, nói: “Các ngươi muốn làm gì thì làm đi, trong này có Lư Yên trò chuyện với ta là được rồi.”
Sắc mặt của Thất tiểu thư Trương gia lập tức vô cùng khó coi, nàng ta hung hăng trừng mắt lườm Lư Yên một cái, nghiến răng nghiến lợi, xem tư thế, nếu không có Tam công chúa ở đây, chỉ sợ nàng ta sẽ xông lên cãi nhau ầm ĩ cùng Lư Yên một trận. Thất Nương nghe Tam công chúa nói thì cũng muốn cáo lui, Tam công chúa bỗng nhìn thoáng sang nàng, nghiêng đầu tò mò nhìn, rồi nói: “Lư tỷ tỷ không cần đi, tôi còn có chuyện muốn nói với tỷ.”
Lư Ngọc nghe vậy thì sững sờ ngay tại chỗ, nhìn trái nhìn phải, không biết bản thân nên bước đi hay ở lại.
Thất Nương ngẫm nghĩ, nếu để Lư Ngọc một mình, chín phần sẽ bị người khác ăn hiếp, nên nàng vội vàng nháy mắt, ra hiệu cho nàng ta cùng ở lại. Tam công chúa nhìn thấy, cũng không nói gì.
“Lư tỷ tỷ cũng từ vùng quê Ích Châu tới sao?” Tam công chúa tròn mắt hỏi, “Tôi nghe Thụy ca nhi nói, cậu ấy cũng từ Ích Châu tới.”
“Đại tỷ tỷ và Thụy ca ca là tỷ đệ ruột thịt mà!” Lư Yên bên cạnh xen vào, thuận tay đưa miếng bánh ngọt vào miệng, xong lại chỉ vào miếng bánh đậu xanh trên bàn, khẽ nói: “Thêm một miếng nữa.”
Tam công chúa nghe vậy thì lập tức vui vẻ, “Thì ra tỷ là tỷ tỷ của Thụy ca ca, huynh ấy hay nói về tỷ lắm. Thụy ca ca nói chuyện thú vị…….” tiểu cô nương vô cùng hưng phấn kéo tay Thất Nương hỏi hết cái này tới cái kia, lúc thì hỏi hành tây và hành lá khác nhau chỗ nào, lúc thì lại hỏi con heo ăn gì…..
Thất Nương nhẫn nại đáp từng câu một, nhưng tâm tư lại bay đến bên người Lư Thụy, rốt cuộc thì cậu nhóc nhà mình và vị thiên chi kiều nữ (*) này gặp nhau khi nào vậy?
Chú thích:
(*) Thiên chi kiều nữ: đại khái là chỉ cô gái có điều kiện tốt, có quyền có tiền còn được cưng chiều.
Edit: Càfé Sáng
Tính tình Triển Vân Đóa cởi mở thẳng thắn, nên vừa nhìn thấy Lư Ngọc đầu tiên là bất ngờ, sau đó che miệng “Phì --” cười ra tiếng, không chút che giấu hỏi: “Bích Khả tỷ, đây là Nhị tiểu thư nhà tỷ ạ? Sao lại mặc xiêm y thế này, khó coi chết được!”
Lư Ngọc lập tức đỏ mặt, cúi đầu mím môi cắn chặt răng, hai tay nắm lại vặn xoắn liên tục, lúng túng không thốt nổi lời nào. Triển Vân Đóa thấy vậy, trong lòng cũng biết rằng mình lỡ lời, thẹn thùng le lưỡi một cái khẽ lên tiếng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi luôn không biết giữ mồm miệng, cô đừng trách tôi nhé.”
“Không sao…không sao…” Lư Ngọc cúi đầu, đỏ mặt nhỏ giọng trả lời, vẫn như cũ không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Thấy vẻ mặt Triển Vân Đóa áy náy không biết làm sao, Thất Nương vội kéo tay nàng ta rồi khẽ nói: “Muội đừng ở đây với bọn tỷ nữa, nhanh đi chào hỏi khách khứa khác đi. Lư Ngọc ở đây có tỷ và Lư Yên được rồi.”
Thấy Triển Vân Đóa vẫn còn do dự, Lư Yên cũng vội lên tiếng khuyên nhủ: “Vân tỷ tỷ không cần lo lắng, muội cũng chẳng phải lần đầu đến đây, sẽ không lạc đường đâu. Lúc nãy vào phủ, muội loáng thoáng có thấy xe ngựa phủ Tể Tướng đó, chắc là Thất tiểu thư Trương gia cũng đến rồi, tỷ còn không nhanh ra tiếp nàng ta, không chừng tí nữa nàng ta lại giận hờn cho xem.”
Vừa nghe nói Thất tiểu thư Trương gia cũng đến, vẻ mặt Triển Vân Đóa lập tức hiện vẻ chán ghét, nhỏ giọng lầm bầm: “Thật đáng ghét, nương ép tôi viết thiệp mời nàng ta làm gì không biết nữa, không phải là tự tìm chuyện cho mình hay sao?”
Thất Nương nghe thấy danh hiệu Thất tiểu thư Trương gia thì mơ hồ cảm thấy có chút quen tai, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra, hình như Lương Khang đã từng đề cập qua một lần, bảo là hình như cô nàng đặc biệt có hảo cảm với Thiệu Trọng thì phải? Vừa nghĩ đến đây, Thất Nương không nhịn được có chút hiếu kỳ với vị tiểu thư Trương gia kia, nên nghiêng người nhìn về phía cửa.
“Đại tỷ tỷ chưa gặp Thất tiểu thư Trương gia bao giờ đúng không?” Lư Yên vừa kéo tay Thất Nương đi về phía vườn hoa, vừa bĩu môi oán giận: “Muội ghét nàng ta lắm, suốt ngày vênh mặt vểnh đuôi, không coi ai ra gì, làm ra vẻ cứ như nàng ta là công chúa ấy. Ngay cả Tam công chúa cũng không ngạo mạn như nàng ta đâu…”
Lư Ngọc cúi đầu theo sát phía sau, trong lòng Thất Nương cũng có chút bận tâm, nên đi được vài bước, lại quay đầu nắm lấy tay nàng ta, cười nói: “Chúng ta cùng đi.”
Lư Ngọc khúm núm cúi đầu đi theo, vẻ mặt vẫn hoảng sợ như cũ. Thất Nương cũng không biết phải khuyên nàng ta thế nào, đành phải nháy mắt với Lư Yên, Lư Yên lại bĩu môi quay đầu sang chỗ khác. Ba tỷ muội đi được một đoạn, bỗng nghe tiếng Lư Ngọc hỏi, nàng ta hỏi cực nhỏ, giọng cũng run run: “Đại tỷ tỷ….xiêm y của muội…..khó coi lắm sao?”
Thất Nương cũng chẳng biết phải trả lời nàng ta thế nào, nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới cẩn thận chọn lời đáp: “Cũng không phải là khó coi, chỉ là không thích hợp lắm thôi.” Dứt lời, nàng dừng một chút, mới khẽ khuyên nhủ: “Chắc Nhị muội muội cũng phát hiện, hôm nay tỷ và Yên nhi đều mặc khá giản dị đúng không? Không phải tự nhiên như vậy, mà là vì hôm nay là sinh nhật của Triển tiểu thư, chúng ta đến làm khách, phải chú ý một chút, không nên ăn mặc quá nổi bật.”
Lư Ngọc không ngu ngốc, đã nghe đến đó thì còn gì không rõ nữa, gương mặt nàng ta vốn đang đỏ bừng, giờ thì tím tái thành màu gan heo, đầu cúi xuống suýt dính luôn vào ngực.
“Bất quá muội cũng không cần phải quá mức lo ngại, Vân Đóa không phải là người tính toán chi li, tính tình nàng ấy cởi mở thẳng thắn, trong lòng nghĩ gì đều sẽ lập tức nói ra, không thù hằn ai đâu.” Chỉ là, dù cho Triển Vân Đóa sẽ không thế nào, nhưng cũng không thể đảm bảo những người khác sẽ không chán ghét, có thể họ sẽ không nói thẳng trước mặt, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ nghị luận xôn xao. Nhưng những chuyện này, Thất Nương cũng chẳng thể nào khống chế được. Đã đến đây rồi, nàng cũng không thể bắt Lư Ngọc thay bộ xiêm y khác được.
Lư Ngọc nghe vậy thì vẻ mặt càng thêm cứng ngắc, nhưng cũng không nói gì nữa.
Trong vườn đã có sáu bảy thiếu nữ đang ngồi, lớn thì khoảng mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ thì cỡ tuổi với Lư Yên. Sau khi Thất Nương đến Kinh Thành cũng không thường xuyên ra ngoài, nên không biết mấy nàng thiếu nữ kia, ngược lại Lư Yên thì hi hi ha ha cùng các nàng chào hỏi. Các nàng nhìn thấy Lư Yên, cũng lập tức đoán được thân phận của Thất Nương và Lư Ngọc, nên đều rối rít đứng dậy gật đầu chào hỏi, chỉ là khi nhìn thấy cách ăn mặc của Lư Ngọc, trên mặt mọi người đều không giấu được vẻ kinh ngạc mà thôi.
Lư Ngọc thấy vậy, càng cúi đầu không dám lên tiếng.
Ngoại hình Thất Nương xinh đẹp, đoan trang hào phóng, còn vừa vặn làm con thừa tự của Hầu phủ, nên hiển nhiên chúng tiểu thư đều vô cùng tò mò về nàng, các nàng thay phiên nhau hỏi Thất Nương các loại vấn đề, vừa có thiện ý, cũng vừa có địch ý. Trong đó có một cô nàng mặc váy lụa đào biểu lộ rõ ràng không ưa Thất Nương, còn cố ý làm ra vẻ khó hiểu hỏi: “Nghe nói trước kia Lư Đại tiểu thư ở nông thôn nhỉ? Vậy không phải sống cùng với bọn dân đen quê mùa hay sao? Bẩn muốn chết.”
Thất Nương mỉm cười, không để ý đáp: “Nhà tổ Lư gia đúng là ở vùng quê Ích Châu, là nơi non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp.”
Cô nàng váy đào còn định nói thêm gì nữa, thì đã bị Lư Yên tức giận đáp trả: “Thái gia gia và gia gia của tôi đều ở vùng quê Ích Châu lớn lên đấy, ngược lại tôi chưa thấy ai dám nói hai ngài ấy là đồ nhà quê đâu. Nhưng mà tổ tiên của Hạ tiểu thư….” Đôi mắt Lư Yên trừng to, cô bé mỉa mai nói tiếp: “Nếu tôi nhớ không lầm, là người Hồ ở Hà Tây thì phải!”
Mọi người lập tức cười ồ lên, sắc mặt vị Hạ tiểu thư kia thì lúc xanh lúc trắng, vô cùng đặc sắc.
Lư Yên khiến Hạ tiểu thư nuốt nghẹn vào người, thì vô cùng đắc ý, xong cô bé đến ngồi bên cạnh Thất Nương, ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Cô ả Hạ Như Mai này là đồ thiển cận, không chịu được nhà người khác hơn nhà mình, đáng ghét lắm, Đại tỷ tỷ đừng thèm để ý đến nàng ta. Nếu nàng ta còn nói lời nào khó nghe nữa, tỷ cứ mắng vào mặt nàng ta cho bõ ghét. Kiểu như nàng ta là loại đội trên đạp dưới, tỷ mắng nàng, ngược lại nàng sẽ không dám cãi lại tỷ đâu.”
Thất Nương nén cười đồng ý, rồi bẹo gò má phúng phính của Lư Yên, nàng cười nói: “Biết là Yên nhi tốt nhất rồi.”
Trong lúc các nàng nói chuyện, thì Triển Vân Đóa cũng dẫn một cô nương mặc váy hoa tầm mười ba, mười bốn tuổi bước vào, Thất Nương lơ đãng nhìn sang, thoáng thấy bộ xiêm y trên người nàng ta, trong lòng lập tức rối rắm, nghĩ thầm không hay rồi, vừa muốn kéo Lư Ngọc tránh đi, thì cô nàng váy hoa kia đã nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lư Ngọc.
Cô nàng hẳn là vị Thất tiểu thư Trương gia mà Triển Vân Đóa nhắc đến, ngay cả Lư Yên đều bảo tính tình nàng ta rất tệ, khỏi phải nói, nếu cô nàng thấy có người mặc xiêm y giống với mình thì sẽ nổi giận đến mức nào rồi! Lư Ngọc lại yếu đuối vô dụng như vậy, lát nữa nếu bị vị tiểu thư Trương gia này mắng mấy câu, còn không phải sẽ khóc đến chết sao?
Nhìn thấy cô nàng có vẻ như muốn xông đến, Thất Nương cắn răng, giả vờ như muốn uống trà, nhưng run tay làm ngã cả ấm trà và mâm điểm tâm trên bàn, toàn bộ đều đổ lên người Lư Ngọc.
……..
Trong sương phòng Triển gia, Lư Ngọc vẫn còn đang sợ hãi, ngây người hồi lâu mới nhớ đến cảm ơn Thất Nương, hai mắt đẫm lệ, hít mũi nói: “May mắn có Đại tỷ nhanh ý, nếu không nhờ tỷ làm dơ y phục của muội rồi kéo muội đi, chỉ sợ tiểu thư Tể Tướng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho muội.”
Lư Yên ngồi trên giường, thở phì phì ưỡn ngực quát lớn: “Sợ gì nàng ta chứ? Tỷ cũng không phải trộm y phục của nàng ta, sao lại không thể mặc được? Muội cứ nhìn thấy cái mặt vênh váo của nàng ta là ghét cay ghét đắng!”
Thất Nương bẹo má Lư Yên, dịu dàng khuyên nhủ: “Lát nữa ra ngoài không được cãi nhau với nàng ta đâu đấy. Hôm nay là sinh nhật Vân tỷ tỷ của muội, nếu muội và cô nàng cãi nhau, sẽ làm Vân Đóa khó xử. Nếu đổi thành muội, sinh nhật của muội mà có người gây gỗ cãi nhau, chắc chắn muội cũng sẽ không vui đúng không?”
Lư Yên chép miệng, bất đắc dĩ đáp: “Đại tỷ tỷ yên tâm đi, đạo lý này mẫu thân đã nói với muội rồi, muội cũng hiểu nữa. Nếu không, lúc nãy muội đã không trốn vào đây với tỷ đâu. Muội mà còn ở đó ấy hả, tám phần là sẽ không nhịn được gây gổ với nàng ta thôi. Bất quá, nàng ta đã lớn như vậy rồi, cãi nhau với muội, người khác cũng chỉ bảo nàng ta không hiểu chuyện mà thôi.”
“Đều do muội không tốt, tại…tại muội không tốt…” Rốt cuộc Lư Ngọc không nhịn được nữa mà khóc nấc lên, hai tay bụm mặt khóc run cả người. Thất Nương và Lư Yên nhìn nhau, trong mắt đều hiện vẻ bất đắc dĩ.
Thay xong y phục ra ngoài, không khí trong vườn đã thay đổi hẳn so với trước đó. Vị tiểu thư Trương gia luôn cao ngạo vênh váo bỗng nhiên ngoan ngoãn, yên tĩnh dịu dàng ngồi ở chỗ của mình không nói lời nào, mà trong lương đình lại bất ngờ có một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi đang ngồi, cô bé mặc váy màu vàng nhạt, chải song búi tóc, dây buộc tóc cũng màu vàng nhạt, làm nổi bật gương mặt bánh bao tròn trịa phúng phính, trông rất đáng yêu.
Ngay cả tiểu thư Trương gia đều phải im lặng nghe lời, hiển nhiên thân phận của cô bé này không thấp. Thất Nương đang suy đoán thân phận của tiểu cô nương kia, thì Lư Yên bên cạnh đã chạy vụt lên trước, ôm cổ cô bé đó, vui vẻ reo lên: “Thông tỷ tỷ xuất cung sao không báo cho muội biết trước vậy? Muội không biết, rồi nhỡ hôm nay không đến thì không phải sẽ không gặp được tỷ hay sao?”
Thất Nương nghe đến đây thì cũng đã đoán ra được, nàng từ tốn bước lên, quy củ hành lễ với tiểu cô nương kia: “Bái kiến Tam công chúa.”
Tam công chúa tròn mắt tò mò nhìn nàng, nháy mắt hỏi: “Cô chính là Đại tiểu thư Hầu phủ đúng không? Ừm, bộ dạng đúng là giống như tôi tưởng tượng thật.” Vừa nói, vừa nghiêng mặt sang, bất đắc dĩ nói với Lư Yên: “Yên nhi à, muội lại mập hơn nữa rồi đúng không, đụng vào ngực tỷ đau quá.”
Lư Yên lập tức khẩn trương, sờ sờ bụng nhỏ, lông mày nhíu lại. Vừa sờ, lập tức sợ hãi, giọng run run nức nở: “Hình như đúng thật rồi! Ôi phải làm sao đây? Nhất định là dạo này muội ăn nhiều quá rồi, tối hôm qua muội còn ăn hẳn mười cái hoa quế viên cơ mà….”
Tam công chúa giả vờ ghét bỏ xua Lư Yên: “Cô ú kia, cút ngay, xấu quá đi mất!”
Lư Yên mím môi, vẻ mặt tủi thân lườm nàng một cái, khẽ nói: “Đừng ở đó mà chê muội mập, tỷ cũng chẳng hơn muội bao nhiêu đâu. Lần trước đến phủ cô cô của muội, không phải tỷ còn ăn nhiều hơn cả muội nữa hay sao.”
Tam công chúa lập tức đổi đề tài, thân thiết hỏi: “Sao ca ca của muội không đến vậy? Còn Thụy…Thụy gì đó nữa, cậu ta đâu rồi?”
Thất Nương hơi bất ngờ, nghi ngờ nhìn sang Lư Yên, nàng không biết Tam công chúa gặp Thụy ca nhi đã gặp nhau, thế nào lại chưa bao giờ nghe Thụy ca nhi nhắc gì đến vậy nhỉ?
“Hai người họ phải đi học mà.” Lư Yên đi đến bên cạnh Tam công chúa ngồi xuống, thản nhiên đáp: “Ca ca muội và Thụy ca ca còn phải thi Trạng Nguyên, sao có thể suốt ngày theo chúng ta chơi bời kia chứ.”
Tam công chúa bỗng nhiên chán nản: “Tỷ chơi bời suốt ngày bao giờ, vất vả lắm mới xuất cung một chuyến được, chẳng mấy chốc phải trở về thôi. Mẫu hậu suốt ngày càu nhàu bắt tỷ học cái này học cái kia, phiền muốn chết được. Sau này cũng đâu phải không ai thèm lấy đâu, học mấy thứ đó làm gì kia chứ?”
Nàng nói xong, mới chợt nhớ ra là một cô nương đem việc lấy chồng ra nói trước mặt người khác là không thỏa đáng, nên vội phất tay đuổi mọi người trong lương đình đi, nói: “Các ngươi muốn làm gì thì làm đi, trong này có Lư Yên trò chuyện với ta là được rồi.”
Sắc mặt của Thất tiểu thư Trương gia lập tức vô cùng khó coi, nàng ta hung hăng trừng mắt lườm Lư Yên một cái, nghiến răng nghiến lợi, xem tư thế, nếu không có Tam công chúa ở đây, chỉ sợ nàng ta sẽ xông lên cãi nhau ầm ĩ cùng Lư Yên một trận. Thất Nương nghe Tam công chúa nói thì cũng muốn cáo lui, Tam công chúa bỗng nhìn thoáng sang nàng, nghiêng đầu tò mò nhìn, rồi nói: “Lư tỷ tỷ không cần đi, tôi còn có chuyện muốn nói với tỷ.”
Lư Ngọc nghe vậy thì sững sờ ngay tại chỗ, nhìn trái nhìn phải, không biết bản thân nên bước đi hay ở lại.
Thất Nương ngẫm nghĩ, nếu để Lư Ngọc một mình, chín phần sẽ bị người khác ăn hiếp, nên nàng vội vàng nháy mắt, ra hiệu cho nàng ta cùng ở lại. Tam công chúa nhìn thấy, cũng không nói gì.
“Lư tỷ tỷ cũng từ vùng quê Ích Châu tới sao?” Tam công chúa tròn mắt hỏi, “Tôi nghe Thụy ca nhi nói, cậu ấy cũng từ Ích Châu tới.”
“Đại tỷ tỷ và Thụy ca ca là tỷ đệ ruột thịt mà!” Lư Yên bên cạnh xen vào, thuận tay đưa miếng bánh ngọt vào miệng, xong lại chỉ vào miếng bánh đậu xanh trên bàn, khẽ nói: “Thêm một miếng nữa.”
Tam công chúa nghe vậy thì lập tức vui vẻ, “Thì ra tỷ là tỷ tỷ của Thụy ca ca, huynh ấy hay nói về tỷ lắm. Thụy ca ca nói chuyện thú vị…….” tiểu cô nương vô cùng hưng phấn kéo tay Thất Nương hỏi hết cái này tới cái kia, lúc thì hỏi hành tây và hành lá khác nhau chỗ nào, lúc thì lại hỏi con heo ăn gì…..
Thất Nương nhẫn nại đáp từng câu một, nhưng tâm tư lại bay đến bên người Lư Thụy, rốt cuộc thì cậu nhóc nhà mình và vị thiên chi kiều nữ (*) này gặp nhau khi nào vậy?
Chú thích:
(*) Thiên chi kiều nữ: đại khái là chỉ cô gái có điều kiện tốt, có quyền có tiền còn được cưng chiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook