Gia Đình Biến Thái
-
Chương 37
Màn đêm vừa bắt đầu hạ xuống, anh hớn hở đi mua đồ ăn đến nhà cô.
Oan gia ngõ hẹp thế nào, vừa đặt chân đến cửa, hai người đàn ông lại đụng mặt.
Chẳng ai nhường ai vào trước, cuối cùng lại đày Thiên Khánh lết xác từ trong nhà ra mở cửa. Nay cục cưng được cô giáo đưa về.
"Hai người thôi ngay đi, thật là phiền phức. Tiểu thiếu gia đau đầu quá"
Anh và hắn cùng cởi giày, cùng đi vào nhà, cùng chạy đến sopha đưa đồ ăn cho cô.
"Tôi vào trước, cô ấy phải ăn của tôi"
Anh nhìn hắn, cố ý nói lớn để nhắc nhở.
"Tôi mới là người vào trước"
Thiên Khánh vừa đứng khoanh tay, vừa lắc đầu kiêu ngạo, tặc lưỡi.
"Không ra cái thể thống gì cả. Mẫu thân của ta và ta đã ăn rồi, hai người đem xuống mà ăn với nhau đi"
Ngọc Khanh mỉm cười nhìn Thiên Khánh, được coi như lần này nó tốt, con trai cô có khác.
Nhóc chạy đến ôm lấy cô, ngồi chỗm chệ hí hửng vào tai nhau, tưởng tượng ra cái cảnh Thiên Vũ và Liên Thành âu yếm đút cho nhau ăn.
Máu hủ trong cô nổi lên, nhắm mắt tưởng tượng, Liên Thành sẽ rửa tay cho Thiên Vũ rồi nhìn nhau cười hồn nhiên.
Ôi không! Mới nghĩ thôi đã đặc sắc không khác gì phim, thậm chí tự mình tưởng tượng nó còn sống động hơn.
"Anh để ở dưới tủ, sáng mai em lấy ăn nhé! Mà thôi, để sáng mai anh đem đến cho đồ ăn nóng hổi. Bây giờ anh về, tạm biệt em."
Liên Thành khoác áo đi về, Thiên Vũ cũng từ dưới bếp đi lên.
"Khánh, con vào nhà ngủ đi"
Nhóc đưa tay lắc lắc.
"Ngủ sớm thế này mau sau con không đủ tỉnh táo để tán gái. Chi bằng phải cố gắng từ bây giờ"
"Thế con muốn chim teo đi à, chim teo là khó kiếm vợ hơn nữa nhé"
Anh vờ dọa, nhưng thế mọe nào nó tin ngay, ôm gối vào phòng ngủ.
Mới tí tuổi đã lo giữ gìn cho em người yêu tương lai rồi!
Phòng khách chỉ còn lại cô và hắn. Cô chẳng hiểu nổi bản thân, lí do vì sao khoảng thời gian này cô không dám đối diện với anh.
Cứ thấy anh là cô chẳng biết nói gì, chỉ hỏi dăm ba câu vặt vãnh rồi về phòng.
Anh nhìn cô hồi lâu, mới mở miệng ra nói.
"Ngọc Khanh, anh có chuyện muốn nói"
"Ừm, anh nói đi, em đang nghe"
Thiên Vũ dường như lấy hết can đảm, dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
"Chúng ta kết hôn đi"
Sặp bờ roai, oắt đờ phắc là hai trạng thái khuôn mặt của cô lúc bấy giờ.
Cô sốc đến nghẹt thở, anh Vũ à, sao anh có thể mở miệng là nói đến câu của boss Lăng nhà em dễ dàng đến thế.
Định chơi trò lớn xem em có trầm trồ không à? Không lớn nhưng em đủ chết ngất ra đây rồi!!!
Cô nuốt nước bọt, trả lời:
"Anh à, đùa lớn quá rồi! Tha cho em"
"Anh không đùa"
Thiên Vũ đáp chắc nịch, dường như nói lên quyết định cả một đời của anh.
Anh cũng biết trước được hành động và cảm xúc của cô như thế này nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Anh tiếp lời, giải tỏa đi sự bối rối của cô.
"Anh không ép em phải trả lời ngay, khi nào có quyết định hãy nói với anh."
Anh đứng lên, vẫy tay chúc cô ngủ ngon.
"Có cần anh bế vào phòng không?"
Cô xua tay lắc đầu, chưa hết choáng và sốc, cô cười mỉm.
"Anh vào đi, em vào được. Anh ngủ ngon"
"Em ngủ ngon"
Thiên Vũ về phòng, cô tựa lưng vào ghế suy nghĩ. Chính bản thân cô cũng không ngờ, hai người lại càng đi xa khoảng cách định sẵn ban đầu.
Quá khứ, anh từng là người mà cô kí phục nhất, là người anh trai, là người thân duy nhất của cô.
Nhưng bây giờ, quan hệ của hai người như thế nào chính cô cũng không định rõ.
Dù thế nào, câu trả lời của cô vẫn chỉ có một, nhưng cô sợ anh đau, nên cô không dám nói ngay khi anh có mặt.
Cô tắt điện về phòng, mang tâm trạng não nề đi ngủ.
[...]
Sáng sớm, anh gọi Thiên Khánh dậy từ sớm, đưa đi học. Có lẽ, anh muốn cô suy nghĩ mà không bị ảnh hưởng bởi anh.
Cô tỉnh dậy là khi Liên Thành đến, mang đồ ăn sáng cho cô.
"Anh chạy đi chạy lại mãi không thấy mệt à?"
"Vì người đẹp, chút vất vả này có đáng là gì"
"Em đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm, anh có chuyện muốn nhờ vả"
Anh vào bếp thấy sắp xếp đồ ăn ra bàn, ngồi chờ cô ra.
Cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình, ngồi xuống bàn. Vết thương gần như sắp khỏi.
"Anh định nhờ chuyện gì?"
"Em có đồng ý giúp anh không? Việc này chỉ duy nhất mình em làm được thôi. Nếu em không đồng ý, anh cũng không ép"
Anh thẳng thắn nói rõ.
"Giúp thì cũng được, nhưng không công thì không được"
Anh ok luôn, anh bảo 1 tháng sẽ trả gấp ba lần tiền lương của cô. Công việc này cũng chưa đến một tháng.
Cô vội vàng đồng ý, tiền là được rồi, những thứ khác thế nào không quan trọng.
"Việc gì? Anh nói đi"
"Giả làm người yêu anh, giúp anh đuổi tiểu tam"
Các bác đợi đi, đảm bảo đoạn sau sẽ cười rớt hàm!
Vote nhé! Yêu!
Oan gia ngõ hẹp thế nào, vừa đặt chân đến cửa, hai người đàn ông lại đụng mặt.
Chẳng ai nhường ai vào trước, cuối cùng lại đày Thiên Khánh lết xác từ trong nhà ra mở cửa. Nay cục cưng được cô giáo đưa về.
"Hai người thôi ngay đi, thật là phiền phức. Tiểu thiếu gia đau đầu quá"
Anh và hắn cùng cởi giày, cùng đi vào nhà, cùng chạy đến sopha đưa đồ ăn cho cô.
"Tôi vào trước, cô ấy phải ăn của tôi"
Anh nhìn hắn, cố ý nói lớn để nhắc nhở.
"Tôi mới là người vào trước"
Thiên Khánh vừa đứng khoanh tay, vừa lắc đầu kiêu ngạo, tặc lưỡi.
"Không ra cái thể thống gì cả. Mẫu thân của ta và ta đã ăn rồi, hai người đem xuống mà ăn với nhau đi"
Ngọc Khanh mỉm cười nhìn Thiên Khánh, được coi như lần này nó tốt, con trai cô có khác.
Nhóc chạy đến ôm lấy cô, ngồi chỗm chệ hí hửng vào tai nhau, tưởng tượng ra cái cảnh Thiên Vũ và Liên Thành âu yếm đút cho nhau ăn.
Máu hủ trong cô nổi lên, nhắm mắt tưởng tượng, Liên Thành sẽ rửa tay cho Thiên Vũ rồi nhìn nhau cười hồn nhiên.
Ôi không! Mới nghĩ thôi đã đặc sắc không khác gì phim, thậm chí tự mình tưởng tượng nó còn sống động hơn.
"Anh để ở dưới tủ, sáng mai em lấy ăn nhé! Mà thôi, để sáng mai anh đem đến cho đồ ăn nóng hổi. Bây giờ anh về, tạm biệt em."
Liên Thành khoác áo đi về, Thiên Vũ cũng từ dưới bếp đi lên.
"Khánh, con vào nhà ngủ đi"
Nhóc đưa tay lắc lắc.
"Ngủ sớm thế này mau sau con không đủ tỉnh táo để tán gái. Chi bằng phải cố gắng từ bây giờ"
"Thế con muốn chim teo đi à, chim teo là khó kiếm vợ hơn nữa nhé"
Anh vờ dọa, nhưng thế mọe nào nó tin ngay, ôm gối vào phòng ngủ.
Mới tí tuổi đã lo giữ gìn cho em người yêu tương lai rồi!
Phòng khách chỉ còn lại cô và hắn. Cô chẳng hiểu nổi bản thân, lí do vì sao khoảng thời gian này cô không dám đối diện với anh.
Cứ thấy anh là cô chẳng biết nói gì, chỉ hỏi dăm ba câu vặt vãnh rồi về phòng.
Anh nhìn cô hồi lâu, mới mở miệng ra nói.
"Ngọc Khanh, anh có chuyện muốn nói"
"Ừm, anh nói đi, em đang nghe"
Thiên Vũ dường như lấy hết can đảm, dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
"Chúng ta kết hôn đi"
Sặp bờ roai, oắt đờ phắc là hai trạng thái khuôn mặt của cô lúc bấy giờ.
Cô sốc đến nghẹt thở, anh Vũ à, sao anh có thể mở miệng là nói đến câu của boss Lăng nhà em dễ dàng đến thế.
Định chơi trò lớn xem em có trầm trồ không à? Không lớn nhưng em đủ chết ngất ra đây rồi!!!
Cô nuốt nước bọt, trả lời:
"Anh à, đùa lớn quá rồi! Tha cho em"
"Anh không đùa"
Thiên Vũ đáp chắc nịch, dường như nói lên quyết định cả một đời của anh.
Anh cũng biết trước được hành động và cảm xúc của cô như thế này nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Anh tiếp lời, giải tỏa đi sự bối rối của cô.
"Anh không ép em phải trả lời ngay, khi nào có quyết định hãy nói với anh."
Anh đứng lên, vẫy tay chúc cô ngủ ngon.
"Có cần anh bế vào phòng không?"
Cô xua tay lắc đầu, chưa hết choáng và sốc, cô cười mỉm.
"Anh vào đi, em vào được. Anh ngủ ngon"
"Em ngủ ngon"
Thiên Vũ về phòng, cô tựa lưng vào ghế suy nghĩ. Chính bản thân cô cũng không ngờ, hai người lại càng đi xa khoảng cách định sẵn ban đầu.
Quá khứ, anh từng là người mà cô kí phục nhất, là người anh trai, là người thân duy nhất của cô.
Nhưng bây giờ, quan hệ của hai người như thế nào chính cô cũng không định rõ.
Dù thế nào, câu trả lời của cô vẫn chỉ có một, nhưng cô sợ anh đau, nên cô không dám nói ngay khi anh có mặt.
Cô tắt điện về phòng, mang tâm trạng não nề đi ngủ.
[...]
Sáng sớm, anh gọi Thiên Khánh dậy từ sớm, đưa đi học. Có lẽ, anh muốn cô suy nghĩ mà không bị ảnh hưởng bởi anh.
Cô tỉnh dậy là khi Liên Thành đến, mang đồ ăn sáng cho cô.
"Anh chạy đi chạy lại mãi không thấy mệt à?"
"Vì người đẹp, chút vất vả này có đáng là gì"
"Em đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm, anh có chuyện muốn nhờ vả"
Anh vào bếp thấy sắp xếp đồ ăn ra bàn, ngồi chờ cô ra.
Cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình, ngồi xuống bàn. Vết thương gần như sắp khỏi.
"Anh định nhờ chuyện gì?"
"Em có đồng ý giúp anh không? Việc này chỉ duy nhất mình em làm được thôi. Nếu em không đồng ý, anh cũng không ép"
Anh thẳng thắn nói rõ.
"Giúp thì cũng được, nhưng không công thì không được"
Anh ok luôn, anh bảo 1 tháng sẽ trả gấp ba lần tiền lương của cô. Công việc này cũng chưa đến một tháng.
Cô vội vàng đồng ý, tiền là được rồi, những thứ khác thế nào không quan trọng.
"Việc gì? Anh nói đi"
"Giả làm người yêu anh, giúp anh đuổi tiểu tam"
Các bác đợi đi, đảm bảo đoạn sau sẽ cười rớt hàm!
Vote nhé! Yêu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook