Gia Đình Biến Thái
-
Chương 10
"Hiểu lầm kệ họ, anh là giám đốc ở đây, ai dám hiểu lầm?"
"Tôi đã nói tôi không biết anh mà, mong anh xa ra để tôi đi về."
Khuôn mặt anh tức giận hơn, trong ánh mắt gằn lên những tia máu. Có vẻ anh rất tức giận.
"Ngọc Khanh, anh xin em, đừng như vậy! Lỗi là ở anh, anh sai rồi!"
Cô hất tay anh ra, nhưng sức lực ít ỏi của cô không thể làm gì được. Khóe mắt cô rưng rưng, cô thực sự muốn khóc.
"Xin anh.... tôi đã nói tôi không biết anh là ai mà! Anh tha cho tôi đi!"
Một giọt nước mắt từ khóe mi cô lăn xuống. Cô ngồi thụp xuống, gục đầu xuống khóc lớn lên. Cô khóc vì đau, vết thương chưa chữa lành kia bây giờ lại mở ra, đau nhói.
Nhìn cô như vậy, anh không đành lòng, ngồi xuống ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Anh xin lỗi, do anh quá khích, em đừng khóc nữa!"
Từ sau anh, Thiên Khánh chạy đến, đôi tay nhỏ nhắn nắm lại đấm vào lưng anh. Vừa đánh nhóc vừa chửi.
"Tên đáng chết, lão phu sẽ xử, tại sao ngươi lại làm mẹ ta khóc? Ta sẽ giết ngươi!"
Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt hình viên đạn đang nhìn mình, giật mình. Là thằng nhóc hôm nọ? Sao nó lại gọi cô là mẹ? Mọi chuyện là sao?
"Này nhóc, đừng đánh nữa!"
"Dừng lại đi Khánh, về thôi con!"
Cô lau nước mắt đứng dậy, đôi mắt giờ đã đỏ ngầu. Nét mặt không được như ban sáng nữa, mệt mỏi hơn.
Thiên Khánh rất ngạc nhiên khi tên đáng ghét kia là người mình gặp hai lần trước. Nhóc chạy theo mẹ, không quên bắn lại một câu.
"Tôi sẽ không tha cho chú đâu!"
Anh đứng hình, bóng cô khuất hẳn sau cửa anh xỏ tay vào túi quần đi thẳng, miệng lẩm bẩm.
"Tôi sẽ khiến em yêu tôi thêm một lần nữa, lần này tôi sẽ không để em chạy thoát đâu!"
Về nhà, cô về phòng nằm vật ra giường. Sao cô lại gặp anh ở đó? Cô mới bắt đầu cho cuộc sống mới của mình thôi mà, sao lại vùi cô vào bế tắc như vậy?
Não cô chợt lóe lên một suy nghĩ, hay là cô nghỉ việc? Cũng không được, làm việc ở đây vừa nhàn lương lại cao, mỡ dâng tận mồm mà không húp thì vứt.
Thôi kệ, cứ giả vờ không quen biết anh, như người dưng là được.
"Mẹ ơi, mẹ có sao không?"
Thiên Khánh từ ngoài cửa lon ton chạy vào. Trên tay nhóc là một cốc nước cam rất mát.
"Mẹ uống đi!"
Cô ngạc nhiên, mồm rộng chắc đến tận mang tai vì sự việc này.
"Con trai, con đã tự tay pha cho mẹ ư? Mẹ cảm ơn!"
Nhóc trèo lên giường cầm ipad nói:" Không! Con đi mua!"
Nà ní? Làm cô tưởng bở, tưởng thằng oắt con này nó tự tay pha! Mà cũng đúng, nó có biết làm gì đâu, ăn bám mà!
"Mà mẹ, lúc nãy chú kia chọc mẹ sao mà mẹ khóc vậy?"
"Không có gì!"
"Lần sau, con sẽ không tha cho chú ta đâu!"
"Con biết người này à?"
"Tôi đã nói tôi không biết anh mà, mong anh xa ra để tôi đi về."
Khuôn mặt anh tức giận hơn, trong ánh mắt gằn lên những tia máu. Có vẻ anh rất tức giận.
"Ngọc Khanh, anh xin em, đừng như vậy! Lỗi là ở anh, anh sai rồi!"
Cô hất tay anh ra, nhưng sức lực ít ỏi của cô không thể làm gì được. Khóe mắt cô rưng rưng, cô thực sự muốn khóc.
"Xin anh.... tôi đã nói tôi không biết anh là ai mà! Anh tha cho tôi đi!"
Một giọt nước mắt từ khóe mi cô lăn xuống. Cô ngồi thụp xuống, gục đầu xuống khóc lớn lên. Cô khóc vì đau, vết thương chưa chữa lành kia bây giờ lại mở ra, đau nhói.
Nhìn cô như vậy, anh không đành lòng, ngồi xuống ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Anh xin lỗi, do anh quá khích, em đừng khóc nữa!"
Từ sau anh, Thiên Khánh chạy đến, đôi tay nhỏ nhắn nắm lại đấm vào lưng anh. Vừa đánh nhóc vừa chửi.
"Tên đáng chết, lão phu sẽ xử, tại sao ngươi lại làm mẹ ta khóc? Ta sẽ giết ngươi!"
Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt hình viên đạn đang nhìn mình, giật mình. Là thằng nhóc hôm nọ? Sao nó lại gọi cô là mẹ? Mọi chuyện là sao?
"Này nhóc, đừng đánh nữa!"
"Dừng lại đi Khánh, về thôi con!"
Cô lau nước mắt đứng dậy, đôi mắt giờ đã đỏ ngầu. Nét mặt không được như ban sáng nữa, mệt mỏi hơn.
Thiên Khánh rất ngạc nhiên khi tên đáng ghét kia là người mình gặp hai lần trước. Nhóc chạy theo mẹ, không quên bắn lại một câu.
"Tôi sẽ không tha cho chú đâu!"
Anh đứng hình, bóng cô khuất hẳn sau cửa anh xỏ tay vào túi quần đi thẳng, miệng lẩm bẩm.
"Tôi sẽ khiến em yêu tôi thêm một lần nữa, lần này tôi sẽ không để em chạy thoát đâu!"
Về nhà, cô về phòng nằm vật ra giường. Sao cô lại gặp anh ở đó? Cô mới bắt đầu cho cuộc sống mới của mình thôi mà, sao lại vùi cô vào bế tắc như vậy?
Não cô chợt lóe lên một suy nghĩ, hay là cô nghỉ việc? Cũng không được, làm việc ở đây vừa nhàn lương lại cao, mỡ dâng tận mồm mà không húp thì vứt.
Thôi kệ, cứ giả vờ không quen biết anh, như người dưng là được.
"Mẹ ơi, mẹ có sao không?"
Thiên Khánh từ ngoài cửa lon ton chạy vào. Trên tay nhóc là một cốc nước cam rất mát.
"Mẹ uống đi!"
Cô ngạc nhiên, mồm rộng chắc đến tận mang tai vì sự việc này.
"Con trai, con đã tự tay pha cho mẹ ư? Mẹ cảm ơn!"
Nhóc trèo lên giường cầm ipad nói:" Không! Con đi mua!"
Nà ní? Làm cô tưởng bở, tưởng thằng oắt con này nó tự tay pha! Mà cũng đúng, nó có biết làm gì đâu, ăn bám mà!
"Mà mẹ, lúc nãy chú kia chọc mẹ sao mà mẹ khóc vậy?"
"Không có gì!"
"Lần sau, con sẽ không tha cho chú ta đâu!"
"Con biết người này à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook