Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy
-
Chương 64: Xương Phượng Hoàng Phật Hỏa (5)
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Đầu Hàn Hương kỳ xà tỏa ra mùi thơm lạnh lẽo tràn ngập khắp cung điện.
Trên đất còn phiếm những ánh vàng vụn vặt, đây là lửa Phượng Hoàng, như vàng nung cháy, chảy ra dải sáng, lưu truyền bất diệt.
Linh Giang ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, lưng hắn thẳng tắp như cây tùng xanh biếc giữa trời đông giá rét, vai lại rất đơn bạc, trên người không có mấy phần thịt, sờ lên luôn có thể đụng tới chỗ xương nhô cộm tay, trái tim hắn đặt ở ngay bên trong lồng ngực này, cách lớp da thịt mỏng manh, lúc này lạnh như băng.
"... Là ta làm sai sao?" Đáy mắt Linh Giang nhuốm màu đỏ tươi, lông mi đen nhánh phủ làn hơi ẩm ướt, núi sông biển rộng trong mắt y bị mưa to xối ướt, thần hồn đơn lạc co ro cuộn dưới mưa.
Ân Thành Lan thấy đôi mắt đã từng phấn chấn tươi vui giờ ảm đạm xuống, ứ đọng tối tăm tuyệt vọng, trong lòng hắn co rút, tay đều run lên, hắn cúi xuống dùng đôi tay run rẩy nắm lấy cánh tay của Linh Giang, muốn kéo y tiến vào trong lồng ngực.
Linh Giang không nhúc nhích nhìn hắn, ánh mắt rơi xuống mặt Ân Thành Lan, trong mắt y thời gian như cấp tốc lùi lại, giữa sáng tối chập chùng ngàn biến vạn đổi có vạn vật sinh trưởng, có trời đất hoang sơ, có cẩm bào ngọc thực, cũng có xiêm y lam lũ, cuối cùng, ngàn ngàn vạn vạn luân hồi như ngừng lại trên chiếc ngai vàng màu băng lam kia.
Y tiếp nhận khối xương của hắn, từ đây có linh trí.
Y thâm tình ngóng nhìn ngai vàng, mà người trên ngai vàng lại chưa từng ngoái đầu nhìn y.
Linh Giang cảm thấy một trận vô lực, y tận lực thả chậm hơi, kìm nén cơn đau đớn trong lòng, rút cánh tay của mình ra, đứng lên, chống đỡ thân hình gầy gò đơn bạc, nói: "Thôi..."
Linh Giang: "... Nếu ngươi không muốn giải độc, vậy đi thôi."
Nói xong, đi lên phía trước bức tường băng ban nãy khi bọn họ tiến vào, đưa tay áp lên trên, nhắm mắt lại, niệm thầm một đoạn chú ngữ cổ, những đốm lửa nhỏ trên mặt đất bắt đầu tụ lại, hoàn toàn xuyên vào trong tường băng, cách qua lớp sương trắng như ẩn như hiện, Linh Giang thấp giọng nói: "Đi theo chúng là tìm được Tô Hách, sau đó trở lại chỗ ban đầu, ta dẫn các ngươi rời đi."
Đám người trong cung điện nhìn thân ảnh thiếu niên trước tường băng, nhất thời nhìn nhau im lặng không biết nên nói gì, những thứ kỳ quái xung quanh còn nhắc nhở bọn họ mục đích tới nơi này, lao tâm khổ lực, kéo dài hơn mười năm rốt cuộc đã tìm đủ thuốc giải, ngay cả hai vị cuối cùng không mấy hi vọng cũng đã tìm đủ, nhưng không một ai có thể nghĩ tới, ý trời thế nhưng lại trêu ngươi đến vậy.
Ân Thành Lan ngồi dưới đất, nhìn Linh Giang cách đó mười bước chân, trong lòng có một xúc động mãnh liệt – đi tới ôm chặt lấy y, hôn môi y, đem y dung nhập vào trong lồng ngực mình, không bao giờ làm cho y lộ ra ánh mắt cô đơn tuyệt vọng như thế nữa.
Nhưng Ân Thành Lan không thể nhấc được chân, cách mười bước hắn đều không đi nổi.
Ân Thành Lan chưa bao giờ thống hận mình tàn tật như bây giờ, không thể tới gần y, không thể ôm ấp y, cũng không thể... Bỏ được y.
"Ngươi không quay về?" Bàn tay đặt trên đùi của Ân Thành Lan nắm thành quả đấm, trong lòng trống trải, cổ họng khô khốc, hắn cơ hồ căng thẳng nhìn chằm chằm Linh Giang, sợ y nói ra một chữ "Không".
Linh Giang đưa lưng về phía hắn, nhìn bóng dáng mơ hồ của người phía sau phản chiếu trên tường băng, y ngơ ngẩn nhìn, chua xót phủ đầy tim, Linh Giang nhắm chặt đôi mắt cay, nói: "Về. Ta đáp ứng ngươi, mặc kệ có giải độc hay không đều sẽ giúp ngươi báo thù."
Thanh âm của y hơi run run, miễn cưỡng áp chế xuống, nói: "Các ngươi đi trước tìm người, ta còn có việc... Sau đó sẽ tới."
Nói xong, hóa thành một vệt hư ảnh vàng nhạt, biến mất không thấy.
Trái tim treo trên không của Ân Thành Lan trở xuống ngực, hắn cô đơn câu môi, không nói thêm gì nữa.
Trên tế đàn, Nghiêm Sở ôm Quý Ngọc Sơn đang hôn mê bất tỉnh, cho người thu hồi thiên tài dị bảo trước tượng đá, nhìn quanh mọi người nói: "Trước tiên tìm người đi, có chuyện gì đều chờ rời khỏi nơi này lại nói."
Liên Ấn Ca đỡ Ân Thanh Y xuống tế đàn, đi đến trước mặt Ân Thành Lan cõng hắn lên, đoàn người đi theo đốm lửa của Linh Giang, tìm kiếm Tô Hách.
Đợi người vừa đi hết, Linh Giang mới chậm rãi hiện thân, lê bước chân uể oải đi tới tế đàn, nhìn ngai vàng cất hàn khí nhàn nhạt, quay người ngồi lên bậc cầu thang, lặng lẽ đánh giá cung điện trống vắng.
Đá Bắc Đẩu khổng lồ lưu chuyển tinh quang vạn năm bất biến, Hàn Hương kỳ xà ngã chết trên mặt đất, toàn thân trắng như tuyết, giống như một dải lụa bạc chắn ngang nơi đó, hoa tiên dược thảo đung đưa trong gió, núi sâu sông lớn phía sau có bầy chim bay lượn.
Linh Giang cúi người xuống, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, bả vai như bị cái gì đè ép xuống, không thể nhấc lên nổi.
Gió từ rừng sâu mênh mông thổi quét qua cung điện, y dường như phát lạnh, cả người khẽ run lên.
"A ————"
Qua hồi lâu, y thống khổ bật cười, ngã về sau nằm ngửa trên mặt đất, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy ngai vàng trong suốt long lanh, Linh Giang vươn tay sờ soạng, khóe mắt đuôi lông mày đều đỏ lên, thấp thấp giọng thì thầm: "Ngươi vĩnh viễn đều nhẫn tâm, mà ta vĩnh viễn đều không đành lòng."
Một con chim nhỏ vàng trắng đan xen bay ra từ phía sau ngai vàng, vỗ cái cánh nhỏ nhảy lên vai Linh Giang, thân mật cọ cọ y, y dùng ngón tay đỡ lấy chim nhỏ, giơ đến trước mặt: "Ngươi thích chim, vì cái gì không thích ta."
Lần theo đốm lửa của Linh Giang, bọn họ đi qua bảy tầng thông đạo trong cung điện, đi tới một gian phòng, gian phòng cũng là băng tinh xây thành, thực rộng rãi, trên vách tường có bốn ngăn tủ, bên trong mơ hồ chứa gì đó.
Trên sàn phòng là Tô Hách nằm suy yếu cùng hai võ sĩ Tuyết Mạc tình trạng tương tự, Ân Thanh Y liếc mắt một cái trông thấy, vội vàng chạy tới ôm Tô Hách.
Nghiêm Sở cho người kiểm tra qua, không có gì đáng lo ngại, hai người đi cùng cũng vậy, một nửa là bởi vì đói bụng, còn có một nửa là bị rắn cắn, tuy nhiên may là con rắn này rất độc, nhưng phát tác rất chậm, không biết có phải vì quá lạnh không hay là vì cái gì.
Máu của Hàn Hương kỳ xà có thể giải độc rắn, Nghiêm Sở lấy nước Hàn Hương trong đầu rắn đút cho bọn họ, sau đó liền mặc kệ, khoanh tay chờ độc tính bị giải trừ là có thể lên đường, hắn dựa vào vách tường rảnh rỗi không có việc gì nhìn quanh gian phòng, nhìn chằm chằm mấy ngăn tủ chốc lát, hất cằm nói với Đại tổng quản: "Ngươi tới đây, đập mở mấy cái ngăn này ra."
Liên Ấn Ca đối với việc hắn vênh mặt hất hàm sai khiến rất là khinh thường, làm sao cái gì cũng sai khiến hắn đây, nhưng là trước đó biểu hiện của Nghiêm Sở lúc ở trong cung điện quá lệnh người khiếp sợ, cho nên Liên Ấn Ca tuy không tình nguyện, vẫn là ngoan ngoãn tiến lên, hỏi: "Phát hiện thứ gì sao?"
Nghiêm Sở chỉ vào một ngăn trên vách tường: "Trong này hình như là sách, lấy ra đọc xem."
"Là viết cái gì?" Liên Ấn Ca tràn đầy phấn khởi, liếc mắt nhìn Ân Thành Lan nãy giờ trầm mặc tĩnh tọa trong góc phòng: "Liệu có liên quan tới chủ tử nhà ta không?"
Nghiêm Sở: "Muốn biết? Tự mình đi lấy đi." Thối lui sang một bên cất tay chờ hắn.
Liên Ấn Ca làm cu li đã có đầy kinh nghiệm, dùng khuỷu tay đập thủ công lên ngăn tủ hơn mười cái, đập ra vết nứt như mạng nhện trên vách băng, sau đó lui về phía sau một chút, một cước đạp lên.
Lớp băng dày vỡ tan văng lọt vào ngăn tủ, chôn vùi thứ bên trong, Nghiêm Sở cau mày lườm hắn một cái, cẩn thận từng tí một bước lên phía trước, gỡ vụn băng dời đi.
Bên trong ngăn tủ chính là thạch giản, giống như một khối bia in chữ chìm, dài rộng mười tấc, thực nặng, phía trên lại khắc rất nhiều chữ.
Những chữ kia là ký tự cổ xưa, nét bút trang trọng phức tạp, khó có thể đọc hiểu viết cái gì, Liên Ấn Ca nhìn một lát, bỗng nhiên kêu lên: "Đây là bút tích của gia."
Nghiêm Sở sửng sốt, tuy nhiên rất nhanh phản ứng lại: "Như thế mà nói, Linh Giang xác thực không nhận lầm người."
Liên Ấn Ca đã nâng khối thạch giản đen nhánh nặng trịch đưa đến trước mặt Ân Thành Lan.
Ân Thành Lan nhìn chữ viết vừa quen thuộc vừa xa lạ, lãnh đạm lắc lắc đầu, tuy rằng hắn đối với chữ viết này hết sức quen thuộc, nhưng nó viết cái gì, hắn đọc cũng không hiểu, hắn thống hận cái bút tích này, trong lòng có loại vui mừng tàn nhẫn, như thể không nhận ra những chữ này, là có thể cách xa quan hệ với người ở vạn năm trước kia một chút.
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu của Nghiêm Sở, bọn họ đem thạch giản ở bên trong bốn ngăn tủ đều dọn ra.
Nghiêm Sở đối diện với khuôn mặt âm trầm của Ân Thành Lan nói: "Lúc Bàn Khải ở dưới địa cung là toàn tâm toàn ý làm thế nào sáng tạo ra thần tướng cùng mười vạn sinh linh của mình, cho nên ghi chép trên đó cũng không ngoài hai thứ này, ngay cả khi ngươi không muốn thừa nhận, vận mệnh chú định đều khó lòng cắt đứt được."
Ân Thành Lan nhìn hắn, không nói gì.
Trong mắt Nghiêm Sở bốc lên tia cuồng nhiệt khi thầy thuốc gặp phải cây dược thảo kỳ dị: "Máu Hàn Hương kỳ xà ở trong đầu của nó, ngươi không muốn biết đoạn xương Bàn Khải cho Linh Giang ở chỗ nào trên người y hay sao, hay là nói toàn bộ xương trong người y đều là."
Trong mắt Ân Thành Lan quay cuồng sóng gió, hắn lạnh lùng nói: "Cả hai thứ này ta đều không muốn biết." Hắn rũ con ngươi, nhìn đôi tay tái nhợt đặt trên đùi của mình.
Số máu dính trên tay hắn đã đủ để nhuộm đỏ cả tòa cung điện này, số người hắn giết đã có thể phơi thây ngàn dặm, chính kẻ đã từng sát phạt quyết đoán trong núi thây biển máu ấy, khi đối mặt với vấn đề của Nghiêm Sở lại cảm thấy sợ hãi, hắn thậm chí bất ngờ duỗi tay siết chặt cổ Nghiêm Sở, kéo tới trước mặt mình, ghé sát tai Nghiêm Sở âm u nói: "Ta có thể để cho ngươi mang đi những thứ này, thế nhưng mặc kệ đoạn xương ấy ở chỗ nào, ngươi đều phải nhớ kỹ, không được đụng tới Linh Giang, một chút mảy may trên người y ngươi cũng không thể đụng vào, nếu như ngươi dám đánh chủ ý đến y..."
Hắn lé mắt nhìn Quý Ngọc Sơn cách đó không xa: "Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận."
Đầu lưỡi Nghiêm Sở dính vào cuống họng, sắc mặt trắng bệch, Ân Thành Lan thả hắn ra, Nghiêm Sở quỳ gối ho khan, vừa ho vừa nói: "Ngươi ngay cả chết còn không sợ, lại sợ y phế bỏ mấy đoạn xương sao."
Ân Thành Lan lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn ho khan hai tiếng, lau lau khóe môi, thu hồi cuồng nhiệt trong mắt, quay đầu nhìn Quý Ngọc Sơn nằm vô tri vô giác trên mặt đất, thanh âm khàn khàn nói: "Ân các chủ vào giờ khắc này ta mới có chút bội phục ngươi."
Bọn họ hội họp với Linh Giang ở nơi rơi xuống ban đầu.
Linh Giang nhìn thạch giản, không nói gì, thi pháp đưa người ra ngoài.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi địa cung mới phát hiện, ngắn ngủi ba bốn ngày, nhân gian đã rút đi giá lạnh, thay bằng quanh cảnh dần ấm áp, khắp nơi là cỏ xanh mơn mởn, bầu trời cũng trong xanh sáng tỏ.
Hóa ra nhân gian trên mặt đất đã trải qua ba, bốn tháng.
Bọn họ chui ra từ một chỗ trong dãy núi, đứng giữa sườn núi nhìn về phía bình nguyên, hồ Lan Nạp Nhĩ trông như một khối hổ phách màu xanh biếc, nằm lẳng lặng trên cánh đồng hoang của Cương Bắc, trừ bọn họ ra, không một ai biết phía dưới khối hổ phách kia là một mảnh nhân gian với mười vạn dãy núi cao đồng màu.
Linh Giang ở trước mặt mọi người phá hủy lối ra duy nhất, phong kín bất kỳ tâm tư muốn tiến vào tìm tòi hư thực, không có lối ra, tiến vào sẽ chính là tử vong.
Ân Thành Lan nhìn thiếu niên khoanh tay mà đứng trên đỉnh núi, gió núi gào thét như sắp bao phủ lấy y giữa đất trời mênh mông hoang vắng này, hắn nhìn bóng lưng y, trong lòng nảy ra một ý niệm vô cùng sống động.
Phong kín lối ra, là đóng lại con đường của mình, hay là đóng lại đường đi của người khác? – nhân gian khó khăn, hà tất quay trở lại.
Đầu Hàn Hương kỳ xà tỏa ra mùi thơm lạnh lẽo tràn ngập khắp cung điện.
Trên đất còn phiếm những ánh vàng vụn vặt, đây là lửa Phượng Hoàng, như vàng nung cháy, chảy ra dải sáng, lưu truyền bất diệt.
Linh Giang ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, lưng hắn thẳng tắp như cây tùng xanh biếc giữa trời đông giá rét, vai lại rất đơn bạc, trên người không có mấy phần thịt, sờ lên luôn có thể đụng tới chỗ xương nhô cộm tay, trái tim hắn đặt ở ngay bên trong lồng ngực này, cách lớp da thịt mỏng manh, lúc này lạnh như băng.
"... Là ta làm sai sao?" Đáy mắt Linh Giang nhuốm màu đỏ tươi, lông mi đen nhánh phủ làn hơi ẩm ướt, núi sông biển rộng trong mắt y bị mưa to xối ướt, thần hồn đơn lạc co ro cuộn dưới mưa.
Ân Thành Lan thấy đôi mắt đã từng phấn chấn tươi vui giờ ảm đạm xuống, ứ đọng tối tăm tuyệt vọng, trong lòng hắn co rút, tay đều run lên, hắn cúi xuống dùng đôi tay run rẩy nắm lấy cánh tay của Linh Giang, muốn kéo y tiến vào trong lồng ngực.
Linh Giang không nhúc nhích nhìn hắn, ánh mắt rơi xuống mặt Ân Thành Lan, trong mắt y thời gian như cấp tốc lùi lại, giữa sáng tối chập chùng ngàn biến vạn đổi có vạn vật sinh trưởng, có trời đất hoang sơ, có cẩm bào ngọc thực, cũng có xiêm y lam lũ, cuối cùng, ngàn ngàn vạn vạn luân hồi như ngừng lại trên chiếc ngai vàng màu băng lam kia.
Y tiếp nhận khối xương của hắn, từ đây có linh trí.
Y thâm tình ngóng nhìn ngai vàng, mà người trên ngai vàng lại chưa từng ngoái đầu nhìn y.
Linh Giang cảm thấy một trận vô lực, y tận lực thả chậm hơi, kìm nén cơn đau đớn trong lòng, rút cánh tay của mình ra, đứng lên, chống đỡ thân hình gầy gò đơn bạc, nói: "Thôi..."
Linh Giang: "... Nếu ngươi không muốn giải độc, vậy đi thôi."
Nói xong, đi lên phía trước bức tường băng ban nãy khi bọn họ tiến vào, đưa tay áp lên trên, nhắm mắt lại, niệm thầm một đoạn chú ngữ cổ, những đốm lửa nhỏ trên mặt đất bắt đầu tụ lại, hoàn toàn xuyên vào trong tường băng, cách qua lớp sương trắng như ẩn như hiện, Linh Giang thấp giọng nói: "Đi theo chúng là tìm được Tô Hách, sau đó trở lại chỗ ban đầu, ta dẫn các ngươi rời đi."
Đám người trong cung điện nhìn thân ảnh thiếu niên trước tường băng, nhất thời nhìn nhau im lặng không biết nên nói gì, những thứ kỳ quái xung quanh còn nhắc nhở bọn họ mục đích tới nơi này, lao tâm khổ lực, kéo dài hơn mười năm rốt cuộc đã tìm đủ thuốc giải, ngay cả hai vị cuối cùng không mấy hi vọng cũng đã tìm đủ, nhưng không một ai có thể nghĩ tới, ý trời thế nhưng lại trêu ngươi đến vậy.
Ân Thành Lan ngồi dưới đất, nhìn Linh Giang cách đó mười bước chân, trong lòng có một xúc động mãnh liệt – đi tới ôm chặt lấy y, hôn môi y, đem y dung nhập vào trong lồng ngực mình, không bao giờ làm cho y lộ ra ánh mắt cô đơn tuyệt vọng như thế nữa.
Nhưng Ân Thành Lan không thể nhấc được chân, cách mười bước hắn đều không đi nổi.
Ân Thành Lan chưa bao giờ thống hận mình tàn tật như bây giờ, không thể tới gần y, không thể ôm ấp y, cũng không thể... Bỏ được y.
"Ngươi không quay về?" Bàn tay đặt trên đùi của Ân Thành Lan nắm thành quả đấm, trong lòng trống trải, cổ họng khô khốc, hắn cơ hồ căng thẳng nhìn chằm chằm Linh Giang, sợ y nói ra một chữ "Không".
Linh Giang đưa lưng về phía hắn, nhìn bóng dáng mơ hồ của người phía sau phản chiếu trên tường băng, y ngơ ngẩn nhìn, chua xót phủ đầy tim, Linh Giang nhắm chặt đôi mắt cay, nói: "Về. Ta đáp ứng ngươi, mặc kệ có giải độc hay không đều sẽ giúp ngươi báo thù."
Thanh âm của y hơi run run, miễn cưỡng áp chế xuống, nói: "Các ngươi đi trước tìm người, ta còn có việc... Sau đó sẽ tới."
Nói xong, hóa thành một vệt hư ảnh vàng nhạt, biến mất không thấy.
Trái tim treo trên không của Ân Thành Lan trở xuống ngực, hắn cô đơn câu môi, không nói thêm gì nữa.
Trên tế đàn, Nghiêm Sở ôm Quý Ngọc Sơn đang hôn mê bất tỉnh, cho người thu hồi thiên tài dị bảo trước tượng đá, nhìn quanh mọi người nói: "Trước tiên tìm người đi, có chuyện gì đều chờ rời khỏi nơi này lại nói."
Liên Ấn Ca đỡ Ân Thanh Y xuống tế đàn, đi đến trước mặt Ân Thành Lan cõng hắn lên, đoàn người đi theo đốm lửa của Linh Giang, tìm kiếm Tô Hách.
Đợi người vừa đi hết, Linh Giang mới chậm rãi hiện thân, lê bước chân uể oải đi tới tế đàn, nhìn ngai vàng cất hàn khí nhàn nhạt, quay người ngồi lên bậc cầu thang, lặng lẽ đánh giá cung điện trống vắng.
Đá Bắc Đẩu khổng lồ lưu chuyển tinh quang vạn năm bất biến, Hàn Hương kỳ xà ngã chết trên mặt đất, toàn thân trắng như tuyết, giống như một dải lụa bạc chắn ngang nơi đó, hoa tiên dược thảo đung đưa trong gió, núi sâu sông lớn phía sau có bầy chim bay lượn.
Linh Giang cúi người xuống, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, bả vai như bị cái gì đè ép xuống, không thể nhấc lên nổi.
Gió từ rừng sâu mênh mông thổi quét qua cung điện, y dường như phát lạnh, cả người khẽ run lên.
"A ————"
Qua hồi lâu, y thống khổ bật cười, ngã về sau nằm ngửa trên mặt đất, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy ngai vàng trong suốt long lanh, Linh Giang vươn tay sờ soạng, khóe mắt đuôi lông mày đều đỏ lên, thấp thấp giọng thì thầm: "Ngươi vĩnh viễn đều nhẫn tâm, mà ta vĩnh viễn đều không đành lòng."
Một con chim nhỏ vàng trắng đan xen bay ra từ phía sau ngai vàng, vỗ cái cánh nhỏ nhảy lên vai Linh Giang, thân mật cọ cọ y, y dùng ngón tay đỡ lấy chim nhỏ, giơ đến trước mặt: "Ngươi thích chim, vì cái gì không thích ta."
Lần theo đốm lửa của Linh Giang, bọn họ đi qua bảy tầng thông đạo trong cung điện, đi tới một gian phòng, gian phòng cũng là băng tinh xây thành, thực rộng rãi, trên vách tường có bốn ngăn tủ, bên trong mơ hồ chứa gì đó.
Trên sàn phòng là Tô Hách nằm suy yếu cùng hai võ sĩ Tuyết Mạc tình trạng tương tự, Ân Thanh Y liếc mắt một cái trông thấy, vội vàng chạy tới ôm Tô Hách.
Nghiêm Sở cho người kiểm tra qua, không có gì đáng lo ngại, hai người đi cùng cũng vậy, một nửa là bởi vì đói bụng, còn có một nửa là bị rắn cắn, tuy nhiên may là con rắn này rất độc, nhưng phát tác rất chậm, không biết có phải vì quá lạnh không hay là vì cái gì.
Máu của Hàn Hương kỳ xà có thể giải độc rắn, Nghiêm Sở lấy nước Hàn Hương trong đầu rắn đút cho bọn họ, sau đó liền mặc kệ, khoanh tay chờ độc tính bị giải trừ là có thể lên đường, hắn dựa vào vách tường rảnh rỗi không có việc gì nhìn quanh gian phòng, nhìn chằm chằm mấy ngăn tủ chốc lát, hất cằm nói với Đại tổng quản: "Ngươi tới đây, đập mở mấy cái ngăn này ra."
Liên Ấn Ca đối với việc hắn vênh mặt hất hàm sai khiến rất là khinh thường, làm sao cái gì cũng sai khiến hắn đây, nhưng là trước đó biểu hiện của Nghiêm Sở lúc ở trong cung điện quá lệnh người khiếp sợ, cho nên Liên Ấn Ca tuy không tình nguyện, vẫn là ngoan ngoãn tiến lên, hỏi: "Phát hiện thứ gì sao?"
Nghiêm Sở chỉ vào một ngăn trên vách tường: "Trong này hình như là sách, lấy ra đọc xem."
"Là viết cái gì?" Liên Ấn Ca tràn đầy phấn khởi, liếc mắt nhìn Ân Thành Lan nãy giờ trầm mặc tĩnh tọa trong góc phòng: "Liệu có liên quan tới chủ tử nhà ta không?"
Nghiêm Sở: "Muốn biết? Tự mình đi lấy đi." Thối lui sang một bên cất tay chờ hắn.
Liên Ấn Ca làm cu li đã có đầy kinh nghiệm, dùng khuỷu tay đập thủ công lên ngăn tủ hơn mười cái, đập ra vết nứt như mạng nhện trên vách băng, sau đó lui về phía sau một chút, một cước đạp lên.
Lớp băng dày vỡ tan văng lọt vào ngăn tủ, chôn vùi thứ bên trong, Nghiêm Sở cau mày lườm hắn một cái, cẩn thận từng tí một bước lên phía trước, gỡ vụn băng dời đi.
Bên trong ngăn tủ chính là thạch giản, giống như một khối bia in chữ chìm, dài rộng mười tấc, thực nặng, phía trên lại khắc rất nhiều chữ.
Những chữ kia là ký tự cổ xưa, nét bút trang trọng phức tạp, khó có thể đọc hiểu viết cái gì, Liên Ấn Ca nhìn một lát, bỗng nhiên kêu lên: "Đây là bút tích của gia."
Nghiêm Sở sửng sốt, tuy nhiên rất nhanh phản ứng lại: "Như thế mà nói, Linh Giang xác thực không nhận lầm người."
Liên Ấn Ca đã nâng khối thạch giản đen nhánh nặng trịch đưa đến trước mặt Ân Thành Lan.
Ân Thành Lan nhìn chữ viết vừa quen thuộc vừa xa lạ, lãnh đạm lắc lắc đầu, tuy rằng hắn đối với chữ viết này hết sức quen thuộc, nhưng nó viết cái gì, hắn đọc cũng không hiểu, hắn thống hận cái bút tích này, trong lòng có loại vui mừng tàn nhẫn, như thể không nhận ra những chữ này, là có thể cách xa quan hệ với người ở vạn năm trước kia một chút.
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu của Nghiêm Sở, bọn họ đem thạch giản ở bên trong bốn ngăn tủ đều dọn ra.
Nghiêm Sở đối diện với khuôn mặt âm trầm của Ân Thành Lan nói: "Lúc Bàn Khải ở dưới địa cung là toàn tâm toàn ý làm thế nào sáng tạo ra thần tướng cùng mười vạn sinh linh của mình, cho nên ghi chép trên đó cũng không ngoài hai thứ này, ngay cả khi ngươi không muốn thừa nhận, vận mệnh chú định đều khó lòng cắt đứt được."
Ân Thành Lan nhìn hắn, không nói gì.
Trong mắt Nghiêm Sở bốc lên tia cuồng nhiệt khi thầy thuốc gặp phải cây dược thảo kỳ dị: "Máu Hàn Hương kỳ xà ở trong đầu của nó, ngươi không muốn biết đoạn xương Bàn Khải cho Linh Giang ở chỗ nào trên người y hay sao, hay là nói toàn bộ xương trong người y đều là."
Trong mắt Ân Thành Lan quay cuồng sóng gió, hắn lạnh lùng nói: "Cả hai thứ này ta đều không muốn biết." Hắn rũ con ngươi, nhìn đôi tay tái nhợt đặt trên đùi của mình.
Số máu dính trên tay hắn đã đủ để nhuộm đỏ cả tòa cung điện này, số người hắn giết đã có thể phơi thây ngàn dặm, chính kẻ đã từng sát phạt quyết đoán trong núi thây biển máu ấy, khi đối mặt với vấn đề của Nghiêm Sở lại cảm thấy sợ hãi, hắn thậm chí bất ngờ duỗi tay siết chặt cổ Nghiêm Sở, kéo tới trước mặt mình, ghé sát tai Nghiêm Sở âm u nói: "Ta có thể để cho ngươi mang đi những thứ này, thế nhưng mặc kệ đoạn xương ấy ở chỗ nào, ngươi đều phải nhớ kỹ, không được đụng tới Linh Giang, một chút mảy may trên người y ngươi cũng không thể đụng vào, nếu như ngươi dám đánh chủ ý đến y..."
Hắn lé mắt nhìn Quý Ngọc Sơn cách đó không xa: "Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận."
Đầu lưỡi Nghiêm Sở dính vào cuống họng, sắc mặt trắng bệch, Ân Thành Lan thả hắn ra, Nghiêm Sở quỳ gối ho khan, vừa ho vừa nói: "Ngươi ngay cả chết còn không sợ, lại sợ y phế bỏ mấy đoạn xương sao."
Ân Thành Lan lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn ho khan hai tiếng, lau lau khóe môi, thu hồi cuồng nhiệt trong mắt, quay đầu nhìn Quý Ngọc Sơn nằm vô tri vô giác trên mặt đất, thanh âm khàn khàn nói: "Ân các chủ vào giờ khắc này ta mới có chút bội phục ngươi."
Bọn họ hội họp với Linh Giang ở nơi rơi xuống ban đầu.
Linh Giang nhìn thạch giản, không nói gì, thi pháp đưa người ra ngoài.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi địa cung mới phát hiện, ngắn ngủi ba bốn ngày, nhân gian đã rút đi giá lạnh, thay bằng quanh cảnh dần ấm áp, khắp nơi là cỏ xanh mơn mởn, bầu trời cũng trong xanh sáng tỏ.
Hóa ra nhân gian trên mặt đất đã trải qua ba, bốn tháng.
Bọn họ chui ra từ một chỗ trong dãy núi, đứng giữa sườn núi nhìn về phía bình nguyên, hồ Lan Nạp Nhĩ trông như một khối hổ phách màu xanh biếc, nằm lẳng lặng trên cánh đồng hoang của Cương Bắc, trừ bọn họ ra, không một ai biết phía dưới khối hổ phách kia là một mảnh nhân gian với mười vạn dãy núi cao đồng màu.
Linh Giang ở trước mặt mọi người phá hủy lối ra duy nhất, phong kín bất kỳ tâm tư muốn tiến vào tìm tòi hư thực, không có lối ra, tiến vào sẽ chính là tử vong.
Ân Thành Lan nhìn thiếu niên khoanh tay mà đứng trên đỉnh núi, gió núi gào thét như sắp bao phủ lấy y giữa đất trời mênh mông hoang vắng này, hắn nhìn bóng lưng y, trong lòng nảy ra một ý niệm vô cùng sống động.
Phong kín lối ra, là đóng lại con đường của mình, hay là đóng lại đường đi của người khác? – nhân gian khó khăn, hà tất quay trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook