Gia Cát Linh Ẩn
Chương 344: Thất vương phi, ngươi sợ chết như vậy?

“Vương phi nương nương, Vương phi nương nương,” Ưng tổng quản gọi hai tiếng. Gia Cát Linh Ẩn quay đầu lại, thấy vẻ mặt của ông vội vàng, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, “Chuyện gì?”

“Hoàng Thượng truyền chỉ, gọi người tiến cung có chuyện quan trọng.”

“Ta biết rồi, chuẩn bị kiệu.”

Ở cửa cung. Sở Lăng Hàn cũng đến, nhìn thấy nàng, y lập tức đi tới, “Thất tẩu, Chu Nham trốn đi ngoài biên cương giờ đã trở lại, mang theo cả quân đội nước Đông Lan xâm phạm nước Lăng Nguyệt.”

Tuy rằng đã dự đoán được từ trước nhưng mà Gia Cát Linh Ẩn vẫn không nghĩ là Chu Nham lại tới nhanh như vậy. Chu Nham có danh xưng là tiểu chiến thần, đại danh của hắn cả đại lục này đều biết đến, là người nổi bật trong số các tướng quân.càng đáng sợ hơn là hắn nắm rõ thực tế thực lực và địa hình của nước Lăng Nguyệt trong lòng bàn tay.

“Ta đã nhìn thấy hắn ở nước Đông Lan.” Gia Cát Linh Ẩn vừa bước đi vừa nói, “Quả thực rất khó giải quyết.”

Sắc mặt hai người đều lo lắng, vội vàng đi tói ngự thư phòng. Sắc mặt Sở Kim so với họ cũng không tốt hơn, trước mặt ông là bản đồ nước Lăng Nguyệt.

“Chuyện Chu Nham hai con đều biết cả rồi chứ?”

Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Hàn gật đầu.

“Chu Nham mang quân tiến vào nước Lăng Nguyệt, Thất ca sao lại có thể để hắn tới được chứ?” Sở Lăng Hàn rất nghi hoặc, “Thất ca sao có thể phạm sai lầm được?”

Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, “Không phải phạm sai lầm, mà là vì quá nhiều chuyện phải lo nên không thể kiểm soát hết. Lục điện hạ dẫn ba mươi vạn quân đánh nhau với chàng, Chu Nham thừa dịp này mà vào.”

“Nghiệt tử! Trẫm thực hối hận khi không sớm nhìn ra dã tâm của nó!” Nhớ tới Sở Lăng Hiên, trong lòng Sở Kim Triêu tức giận không thôi, nắm tay nắm chặt đến run run. Bây giờ hai đứa con đấu nhau ở chiến trường, tâm tình của ông người khác không thể nào hiểu được.

“Mục tiêu của Chu Nham là Ngân Đô? tin tức mật thám dò la được là bọn họ muốn tới Ngân Đô.” Sở Lăng Hàn hỏi.

“Không, là Đồng Quan.” Ngón tay của Gia Cát Lin Ẩn rơi xuống trên bản đồ, “Đồng quan là một nơi quan trọng của nước Lăng Nguyệt, chỉ cần chiếm lĩnh Đồng Quan, không những chặt đứt được trợ giúp ra tiền tuyến mà còn có thể khiến cho Ngân Đô bị cô lập. Lương thực và viện quân không thể vào được, như vậy tình hình của quân đội Thất gia càng ngày càng gian nan hơn. Muốn giành được thắng lợi từ trận chiến này thì phải nắm được điểm mấu chốt này. Chu Nham cũng đang hiểu được điểm ấy cho nên hắn nhất định sẽ công chiếm Đồng Quan trước.”

Sở Kim Triêu trầm mặc, ban đầu ông cũng nghĩ mục tiêu của Chu Nham là Ngân Đô. Qua sự phân tích của Gia Cát Linh Ẩn ông ý thức được tình thế càng nguy hiể hơn.

“Lão Cửu, Trẫm phong con làm Tướng quân, thống lĩnh mười vạn cấm quân, tiến đến ngăn cản Chu Nham.” Sở Kim Triêu trầm giọng nói.

“Phụ hoàng, không thể.” Sở Lăng Hàn lập tức phủ quyết, “Ngân Đô tổng cộng có mười vạn tướng sĩ, nếu nhi thần đưa đi hết thì ở Ngân Đô không còn người nào. Như vậy rất nguy hiểm!”

“Ngân Đô không còn thì có thể tái lập lại, nhưng mà nước Lăng Nguyệt không còn, Thất ca con không còn thì giữ lại lão già này còn có lợi ích gì?” Trong mắt Sở Kim Triêu là vô hạn thê lương, “Cứ làm theo ý chỉ của trẫm đi!”

Gia Cát Linh Ẩn trầm tư một lát, “Hoàng Thượng, thần nữ đề nghị chia ra, năm vạn quân mang đi, còn năm vạn quân giữ lại trấn thủ Ngân Đô.”

“Năm vạn? Chu Nham có mười vạn, gấp đôi luôn đấy.”

“Hoàng Thượng, thật không dám giấu diếm,thần nữ đã sớm lấy danh nghĩa của hàng Linh Thiên để bồi dưỡng năm vạn tướng sĩ, định giao cho Hoàng Thượng nữa là mười vạn. Thần nữ muốn vào thời khắc mấu chốt có thể làm được chút chuyện cho nước Lăng Nguyệt, tuyệt đối không có tâm tư gì khác.”

“Tam nha đầu không cần giải thích, trẫm tin tưởng con.” Trong lòng Sở Kim Triêu như bị sụp đổ, đủ ngũ vị. Nàng không tin ông, nhưng rồi ông lại cảm tạ sự trợ giúp của ông, sự không tín nhiệm của nàng đều do ông mà ra.

“Hoàng Thượng, thần nữ có một yêu cầu quá đáng, mười vạn người này, năm vạn người sẽ để Cửu điện hạ thống lĩnh, năm vạn giao cho thần nữ.” Gia Cát Linh Ẩn vẫn có chút lo lắng. Sở Lăng Hàn vẫn luôn không hứng thú đối với quân sự, mười vạn quân này là lớp bảo vệ cuối cùng của nước Lăng Nguyệt, mà nàng thì kiếp trước đã từng cùng Sở Lăng Hiên Nam chinh Bắc chiến nên ít nhiều cũng hiểu việc đánh trận một chút.

Sở lăng Hàn đau lòng tự trách bản thân mình trước kia quá ham chơi, bây giờ muốn giúp một chút cũng khó. Để y dẫn binh quả thật y cũng không tin tưởng bản thân, cho nên Gia Cát Linh Ẩn lo lắng cũng không phải là không có lý do.

Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, do dự. Nàng thông minh lanh lợi là thật, nhưng chung quy thì vẫn chỉ là một nữ tử, ngay cả vô số nam nhi đều không thể chịu nổi khổ sở của chiến tranh, sao nàng có thể chịu được? Ông càng lo lắng hơn nữa là, chuyện lĩnh quân đánh giặc không phải là chuyện bình thường, cần phải hiểu rõ binh pháp.

Nhìn ra được sự do dự của ông, Gia Cát Linh Ẩn tiếp tục nói, “Hoàng Thượng, thần nữ biết người còn băn khoăn. Thần nữ từ nhỏ đã cùng đại ca xem qua không ít binh thư, sau khi thành thân với Thất gia, chàng lại dạy thần nữ không ít cách dụng binh, vậy nên xin Hoàng Thượng hãy đồng ý.”

Trầm mặc trong chốc lát, Sở Kim Triêu rốt cục mở miệng, “Cứ làm theo như lời của Tam nha đầu đi. Năm vạn quân của cửa hàng Linh Thiên sẽ do con thống lĩnh, năm vạn cấm quân sẽ do lão Cửu thống lĩnh.”

“Vâng, Hoàng Thượng.”

“Vâng, Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng, chúng ta nên đi chuẩn bị trước.”

“Mau đi đi.” Sở Kim Triêu thở dài, “Trẫm đều dựa vào các con.” Hai người đang chuẩn bị xoay người lại lại bị Sở Kim Triêu gọi lại, “Hàn nhi, nếu như kế hoạch của con và Tam nha đầu có bất đồng thì con phải nghe lời Thất tẩu của con.”

“Con biết rồi thưa phụ hoàng.”

Lúc Hoàng Thượng đồng ý để Gia Cát Linh Ẩn đi, Sở Lăng Hàn đang sợ hãi chợt cảm thấy an tâm hơn một chút. Tuy rằng y là một nam tử nhưng lại không thể không bội phục dũng khí này của nàng. Mà y vẫn luôn tin tưởng rằng, nữ tử này có thể tạo ra kỳ tích.

Sở Lăng Hàn trở về thu xếp cho Mộc Tê. Mộc Tê đã mang thai sáu tháng, rất nhanh thôi sẽ lâm bồn. Y có bao nhiêu là không muốn rời đi, nhưng vì quốc gia đang lâm vào khó khăn, thân là Hoàng tử nước Lăng Nguyệt, y phải gánh lấy phần trách nhiệm này.

Trở lại Thất vương phủ, Gia Cát Linh Ẩn dặn dò Nguyệt Lan và Tiểu Điệp, bảo a Cần mang tiểu Thế tử đến Cửu vương phủ, ở đó để với Mộc Tê để có thể chăm sóc lẫn nhau. Để ba người Kinh Phong, Ngụy Thành và Phá Trận đến giúp Sở Lăng Thiên.

Ngụy Thành đã triệu tập đội quân đã huấn luyện trong một thời gian rất lâu, để cho Gia Cát Linh Ẩn kiểm duyệt đội quân. Lúc Ngụy Thành nói với mọi người rằng, sau này phải đi theo một nữ tử, Thất vương phi sẽ ra trận thì phía dưới nhất thời ồn ào lên. Nhất là ba phó tướng, vẻ mặt nhìn nàng vô cùng tức giận.

“Có phải Hoàng Thượng điên rồi không? Sao lại để cho một nữ tử thống lĩnh quân đội chứ? Nữ nhân thì biết cái gì? Chỉ biết xe chỉ luồn kim, giờ chẳng phải là đưa mạng của đại gia cho nữ nhân kia chơi đùa sao?” La phó tướng nói.

Lâm phó tướng gật gật đầu, “Không bằng chúng ta đi gặp Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

“Nhưng mà, nàng ta dù sao cũng là Thất vương phi.” Trương phó tướng chậm rãi nói, “Trượng phu của nàng ta là Thất điện hạ, năng lực lĩnh quân Thất điện hạ thì tất cả mọi người đều biết đến.”

“Lĩnh quâ là dựa vào năng lực thiên phú và khả năng, nàng ta dù sao cũng là một nữ nhân. Không được, chúng ta phải đi tìm Hoàng Thượng!”

“Đứng lại!” Một tiếng gọi khẽ ở giữa sân huấn luyện.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía nữ tử ở trên đài, khí chất uy nghiêm khiến cho tất cả mọi người phải bàn tán, bất an mà nhìn nàng.

“Thất vương phi, mạng của nhiều tướng sĩ, không phải trò đùa!” La phó tướng lớn tiếng nói, “Thuộc hạ không thể đưa tính mạng của bọn họ giao cho người được!”

“La phó tướng là một tướng quân tốt, nhưng mà, chuyện đã quyết định chắc chắn rồi thì các ngươi có phục hay không phục cũng đều phải nghe theo bản vương phi!” Gia Cát Linh Ẩn không muốn nhiều lời, “Ba người các ngươi theo ta tiến vào trướng bàn bạc, những người khác chuẩn bị xuất phát! Hy vọng mọi người hiểu được, quân lệnh như núi, trái lệnh, chém đầu!”

Từ chữ vang lên, lời nói có khí phách, không cho phép người nghe nghi ngờ. Ba phó tướng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Trong lòng rõ ràng không tình nguyện, chân lại như không nghe sự điều khiển mà đi theo nàng vào trong, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn không phục nhưng mà hoàng mệnh quá lớn nên không dám cãi lại.

“Vương phi nương nương tìm chúng thần có chuyện gì?” La phó tướng ngạo mạn ngưỡng cổ lên, “Thuộc hạ thấy nương nương vẫn nên trở về làm nữ hồng thì có vẻ thích hợp hơn.”

Gia Cát Linh Ẩn bình tĩnh nhìn hắn một cái, mở bản đồ ra, “Trong vòng mười ngày phải đến được Đồng Quan!”

“Cái gì?” Trương phó tướng giơ chân, “Chúng ta đến Đồng Quan làm cái gì? Chu Nham sẽ đánh tới đây, chúng ta không trấn thủ ở Ngân Đô mà lại đi chạy trốn sao? Thất vương phi, người sợ chết như vậy thì còn làm tướng quân làm gì?”

“Các ngươi không cần nói lời vô nghĩa đâu, Chu Nham sẽ công chiếm Đồng Quan!”

“Vương phi, Chu Nham là ai? Là tiểu chiến thần đứng sau Thất điện hạ. Hiện tại là thời cơ tốt để chiếm đánh Ngân Đô, chỉ có người ngốc mới đi chiếm Đồng Quan! Vương phi nương nương, đây là lĩnh quân đánh giặc, không phải là nơi để nữ nhân chơi đùa.”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Ngươi cũng biết Chu Nham thông minh hơn người, nếu mục tiêu của hắn là Ngân Đô thì sẽ giống trống khua chiêng để nói cho mọi người biết là hắn muốn tới Ngân Đô sao? Để Ngân Đô nhận được tin tức đó thì có thể sẽ dời đô, sau đó để lại một tòa thành trống không vậy thì hắn còn đánh tới làm gì? Nhưng nếu như chiếm cứ Đồng Quan thì nước Lăng Nguyệt sẽ lầm vào hoàn cảnh gì thì tự các ngươi suy nghĩ thử xem!”

Nước Lăng Nguyệt sẽ bị chia làm hai nửa, tiền tuyến mất đi lương thảo và trợ giúp của viện quân . Ngân Đô thì lại bị cô lập với bên ngoài, sẽ rơi vào đường cùng.

Sắc mặt Trương phó tướng biến đổi, trong lòng La phó tướng và Lâm phó tướng cũng rơi lộp bộp. Tình hình so với tưởng tượng của bọn họ đúng là gay gắt hơn nhiều.

“Nhưng mà…. Thuộc hạ cảm thấy mục tiêu của Chu Nham vẫn là Ngân Đô, nếu mạo muội tới Đồng Quan ngộ nhỡ Ngân Đô bị đánh chiếm chẳng phải là hỏng hay sao!” Tuy rằng vẫn còn kiên trì với ý kiến của mình, nhưng mà ngữ khí của La phó tướng cũng đã dịu đi.

“Lập tức khởi hành đi Đồng Quan. Trong vòng mười ngày phải tới nới!”

“Mười ngày?” Trương phó tướng lại đá chân, “Vương phi nương nương, người có biết từ Ngân Đô đến Đồng Quan là bao xa không? Ít nhất cần trên hai mươi ngày.”

“Binh quý thần tốc! trong vòng mười ngày phải đuổi tới, không được lấy lý do này nọ!”

Ba người La phó tướng tức giận bất bình đi ra khỏi doanh trướng, ngoài miệng vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ.

“Một nữ tử thì biết cái gì? Trong vòng mười ngày, còn chưa tới Đồng Quan thì chỉ sợ mọi người đã chết hơn nửa rồi, vậy thì còn đánh đấm cái gì nữa!”

“La đại ca không cần lo lắng, nàng là tiểu thư phủ Thừa tướng, hiện tại là Thất vương phi, từ nhỏ không hề nếm qua khổ sở, ta thật muốn nhìn xem, một tiểu thư từ bé đã được nương chiều như nàng làm thế nào để có thể chịu đựng được loại khổ cực này! Cho nên cứ yên tâm đi, đến lúc đó người kêu khổ với trời đầu tiên, sẽ là nàng!”

“Trương lão đệ nói cũng có lý, chúng ta chờ mà cười nàng đi, chỉnh đốn lại đội ngũ, tới Đồng Quan!”

“Nghĩ đến có thể được đánh nhau với Chu Nham, lão tử thấy thật hưng phấn. Tiểu chiến thần? Xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu thần! Chỉ là ta vẫn cảm thấy Chu Nham sẽ quay về Ngân Đô.”

“Hoàng mệnh thật là khó, nếu thật sự hắn đến Ngân Đô thì ta tin tưởng Hoàng Thượng cũng đã có chuẩn bị sẵn sẽ không để cho hắn chiếm được tiện nghi gì đâu. Nếu lão tử đụng phải tiểu tử kia thì nhất định sẽ giết hắn. Phản đồ nước Lăng Nguyệt, lão tử sẽ bắt hắn, sau đó sẽ thiên đao vạn quả hắn.”

Gia Cát Linh Ẩn đứng đằng sau, nghe rõ ràng những lời nói của bọn họ, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương