Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó
-
Chương 72
Bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Lý Phá Tinh cứng ngắc nhìn bộ đồ trẻ con trong tay rồi lại nhìn sang Tế Tu, sau đó mới nhận ra Lý Vũ Trụ đang hiểu lầm cái gì.
Mấy người Hà Tiểu Hoa run lên, Lý Vũ Trụ quả là một vị anh hùng chân chính, dám hỏi điều bọn họ muốn hỏi mà chỉ chôn chặt trong lòng không dám hỏi.
Còn Tế Tu, vừa nghe thấy giọng Lý Vũ Trụ y liền cứng đờ người, vội vàng đưa lưng về phía mọi người, cúi thấp đầu, lặng lẽ đeo khẩu trang che mặt, kéo mũ lưỡi trai thấp xuống.
Nói một cách không hề khoa trương chút nào thì,
…Bây giờ y chỉ muốn chết.
Bạch tuộc đánh giá cô gái mặc váy đỏ kia, ánh mắt thâm trầm.
Bụng phẳng lì.
Vậy rốt cuộc đứa bé vừa được mấy tháng, hay là đã sinh ra rồi?
…Nếu đã sinh rồi, vậy Tế Tu thì sao đây? Lý Vũ Trụ thì sao đây?
Quan trọng nhất là, thiếu nữ này đã trưởng thành chưa vậy?
Anh Tinh của hắn… sẽ không phạm tội chứ?!
Lý Phá Tinh thấy bầu không khí càng ngày càng kỳ lạ, nghiêng đầu thì thầm với Tế Tu: “Yên tâm, em cứ đứng đây, anh đi giải thích với bọn họ.”
“Anh định giải thích thế nào?” Tế Tu kéo vạt váy, gian nan hỏi: “Chẳng lẽ định nói cho bọn họ biết… Em là Tế Tu sao?”
“Yên tâm.” Lý Phá Tinh trịnh trọng hứa: “Nhất định anh sẽ không làm em bị lộ.”
“Đừng nói mâu thuẫn.” Tế Tu không thiết sống nữa: “Cũng đừng nói hớ.”
Lý Phá Tinh chuẩn bị tâm lý xong, đi về phía đám Bạch tuộc, vừa đi được hai bước đã bị Bạch tuộc vội vàng kéo đến giữa bọn họ.
“Anh!” Bạch tuộc liếc Tế Tu, thấp giọng hỏi: “Cô bé kia bao nhiêu tuổi rồi? Sao em thấy như chưa được mười bảy thế.”
“Anh, anh đi tìm Tế Tu cơ mà? Cô gái này là sao?” Nhóc mập lắp bắp: “Anh, anh cặp bồ từ khi nào?”
“Cặp bồ cái gì!” Hà Tiểu Hoa lườm Nhóc mập, hùng hồn phản bác: “Anh ấy ly hôn từ lâu rồi, quen ai, sinh con với ai đều là tự do của anh ấy, hiểu không hả!”
“Ngừng ngừng.” Lý Phá Tinh cắt lời: “Mấy đứa nghĩ gì thế, sinh con gì, chuyện không như mấy đứa tưởng tượng đâu.”
Trong lúc bọn họ không để ý, Lý Vũ Trụ đã lặng lẽ chạy đến chỗ Tế Tu.
“Chị ơi!” Lý Vũ Trụ ngước lên gọi.
Tế Tu sửng sốt, chầm chậm cúi đầu. Y ngồi xổm xuống, đang định mở miệng nói, lại sợ mình mặc váy mà nói giọng nam sẽ dọa Vũ Trụ nên đành thôi. Thấy áo Lý Vũ Trụ bị quăn lên, Tế Tu tự tay chỉnh lại áo cho nhóc.
Lý Vũ Trụ chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Trong bụng chị có em gái nhỏ hả chị?”
Tế Tu hơi ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì Lý Vũ Trụ đã hỏi tiếp: “Em ấy bao nhiêu tháng rồi chị, bao giờ em có thể gặp em ấy, em sờ, sờ em ấy được không?”
Lý Vũ Trụ chìa ngón trỏ, chớp mắt: “Chỉ một cái thôi.”
Tế Tu: “…”
Tế Tu lắc đầu, nói bằng khẩu hình:…Không có em gái.
Chỉ có điều, y nói xong mới nhớ ra mình còn đeo khẩu trang, Lý Vũ Trụ không nhìn thấy, tưởng Tế Tu không muốn để nhóc chạm vào em.
Lý Vũ Trụ thoáng thất vọng, song chẳng mấy chốc đôi mắt lại sáng lấp lánh: Tuy chị này đeo khẩu trang che kín hết mặt mũi, chỉ chừa ra con mắt, nhưng nhóc vẫn nhận ra chị ấy xinh đẹp cực kỳ. Không chỉ vậy, không hiểu tại sao, đôi mắt chị ấy mang tới cho nhóc một cảm giác rất thân thiết và gần gũi, làm nhóc vừa nhìn đã ưng rồi.
Vừa tưởng tượng em gái có lẽ cũng xinh đẹp giống chị gái này, Lý Vũ Trụ đã không kìm được vui mừng nhảy nhót.
“Chị ơi, chị sẽ lấy bố em à?” Nhóc hỏi.
Tế Tu kinh ngạc, y gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong.
“Sao chị không nói gì?”
Lý Phá Tinh đi đến, kéo Lý Vũ Trụ sang một bên: “Chị ấy bị đau họng.”
Tế Tu thở phào, đứng dậy. Ba người Hà Tiểu Hoa đã đi rồi.
Lý Phá Tinh thì thầm: “Anh bảo với bọn họ em là cô bé nhà hàng xóm, anh vô tình gặp em ở đây, vì vậy giúp em chọn đồ trẻ con cho cháu gái em.”
Lý Phá Tinh cúi đầu liếc Lý Vũ Trụ, nói với Tế Tu: “Còn Lý Vũ Trụ, về nhà anh sẽ giải thích dần với nó.”
Sau này Lý Vũ Trụ sẽ sống chung với Tế Tu, hơn nữa, nhóc còn là con trai của y, không thể giấu nhóc bệnh tình của y được. Chỉ có điều, căn bệnh này quá kỳ lạ, không biết liệu Lý Vũ Trụ có chấp nhận được hay không, họ phải từ từ nói cho nhóc hiểu.
Vì Lý Vũ Trụ đang ở đây, kế hoạch mua sắm của Lý Vũ Trụ và Tế Tu không thể hoàn thành, nhưng quần áo cho Tế Tu từ mười đến mười lăm tuổi vẫn chưa mua đủ, vậy nên Lý Phá Tinh bảo Tế Tu và Lý Vũ Trụ ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, còn mình thì chạy đến khu thời trang thanh thiếu niên mua.
Lý Vũ Trụ nhìn bóng lưng Lý Phá Tinh, bỗng nói: “Hôm qua bố em đi tìm chị, không phải tìm bố hai em đúng không?
Chị ơi! Chị ơi! Chị có biết bố hai em không, đó là một ông bố khác của em, cũng là chồng cũ của bố em, nhưng chị đừng lo, bọn họ đã ly hôn rồi! Chị cứ yên tâm sinh em bé đi.
Chị ơi! Chị ơi! Chị yên tâm, em sẽ ngoan, vì em và bố hai cũng không có tình cảm gì hết ~ Chờ tới khi chị và bố em kết hôn, em sẽ gọi chị là mẹ, nhất định em sẽ không gây khó dễ cho chị, cũng sẽ chăm sóc em gái thật tốt!
Từ nay về sau bố hai em sẽ trở thành quá khứ, nhất định em sẽ không nhắc tới bố hai trước mặt chị nữa, không để chị phải buồn. Chúng ta cứ xem như không có người đó đi!
Thực ra em chẳng thấy bố hai có gì hay cả! Em chẳng thân với bố hai, gặp được rồi thì sao chứ? Cùng lắm chỉ đẹp đẹp chút xíu thôi, nhưng chị cũng rất xinh! Em thấy chị hoàn toàn có thể thay thế bố hai!
Không, chị còn siêu hơn bố hai em nữa, bởi vì trong bụng chị có em bé!
Bố em cũng nói không quan tâm đến bố hai nữa rồi, nhất định bố em sẽ quên đi quá khứ, đối xử tốt với chị! Chị đừng lo gì nha!
Sau này chúng ta sẽ trở thành một nhà bốn người hạnh phúc!”
Tế Tu: “…”
Y bắt đầu nghiêm túc suy tính chuyện tháo khẩu trang, mở miệng nói thẳng với nhóc rằng, Lý Vũ Trụ, bố chính là bố hai của con đây.
Nhưng bên cạnh đó, lòng y lại có chút chua xót, cảm thấy để chiếm được trái tim con trai mình sẽ vô cùng gian khổ.
“Chị này!” Không biết Lý Vũ Trụ lôi ra ở đâu một cây… Gậy phép thuật cực bự, sáng lấp lánh, quấn dây rực rỡ đủ sắc màu.
Lý Vũ Trụ chìa gậy phép thuật cho Tế Tu xem, khuôn mặt phấn khích: “Chị! Lát nữa em sẽ lấy tiền tiêu vặt của em mua đồ chơi này! Em muốn tặng cho em gái em! Chờ bao giờ em có tiền, em sẽ tặng cho em gái nhiều món đồ chơi đẹp hơn bự hơn nữa! Sau này em sẽ đưa hết tiền tiêu vặt của em cho em gái!”
Tế Tu: “…”
Cách bày tỏ tình cảm của Vũ Trụ… Thực sự là giống anh Tinh y như đúc.
Chỉ có điều, đáng tiếc.
Tế Tu gõ chữ trên đầu cuối, cố ý sử dụng phiên bản ghép vần để Lý Vũ Trụ có thể hiểu được, viết xong đưa cho nhóc xem:
“Mặc dù rất tiếc, nhưng tôi cần phải giải thích một chút, tôi không mang thai, cháu không có em gái. Thật đấy.”
“Bộp.” Gậy phép thuật trong tay Lý Vũ Trụ rớt xuống đất.
Nhóc hơi hé miệng, vẻ mặt không tin nổi. Sau đó, nhóc tủi thân sụt sịt mũi một cái, đôi mắt như sắp khóc tới nơi. Nhóc lấy tay áo lau nước mắt, nhặt gậy phép thuật lên, thổi thổi bụi trên gậy, chạy bạch bạch đến gian hàng cách đó không xa, để gậy về chỗ cũ.
Lúc quay trở về, khuôn mặt nhóc đã không còn nước mắt.
Tế Tu lại đưa đầu cuối cho nhóc xem: “Xin lỗi đã làm cháu buồn, tôi nên giải thích với cháu sớm hơn.”
Lý Vũ Trụ nhìn Tế Tu, đôi mắt ửng hồng, ấp úng: “Em cũng có lỗi với chị, em gạt chị đó.”
Tế Tu sửng sốt.
Lý Vũ Trụ: “Em… Chị, chị đừng lấy bố em được không. Bố em thực sự không quên được bố hai em. Bố vừa thấy bố hai em đã chẳng có chút tiền đồ nào. Em làm sai, bố em rượt đánh em hai con phố, nhưng bố hai làm sai, bố em còn không nỡ đánh bố hai em.
…Bố em thực sự rất thích bố hai em, chính bố tự nói như vậy. Hôm qua khi nói muốn đi tìm bố hai em, bố em còn khóc, khóc thảm thương lắm…Lần đầu tiên em thấy bố em khóc.
Chị thử nghĩ xem, người như bố em lại vì một người đàn ông mà khóc như thế, bố em phải thích bố hai em nhiều cỡ nào chứ…”
Tế Tu đứng dậy, đôi mắt trĩu nặng nhìn Lý Phá Tinh phía sau Lý Vũ Trụ.
Lý Phá Tinh còn cân nhắc món đồ trong tay, nào biết mình vừa đi một lúc con mình đã bán sạch mình rồi.
Hắn đối diện với đôi mắt Tế Tu, ngượng ngùng kể: “Anh ưng một bộ quần áo thể thao kiểu trung tính, nam nữ đều dùng được, nhưng chỉ có một cỡ thôi, em có muốn thử không?”
Tế Tu cầm bộ quần áo trong tay Lý Phá Tinh, nắm tay hắn, khàn giọng đáp: “…Được.”
Tới tận lúc hai người nắm tay nhau đi được vài mét, Lý Vũ Trụ vẫn chưa phản ứng được.
…Tại sao?
Tại sao giọng chị ấy lại giống đàn ông thế!
“Lý Vũ Trụ, nhanh lên con.”
Lý Vũ Trụ nhìn hai bóng lưng đang nắm chặt tay nhau, lòng càng thêm nghi hoặc.
Cớ sao lại có cảm giác… Mình thiệt là dư thừa thế nhỉ.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Mấy năm nay, Tế Tu sợ nhất là ra ngoài mua sắm. Nếu không phải vì tình huống đặc biệt, đa số y đều mua online, bởi vì y sợ trên đường đi mình bất ngờ “phát bệnh”, khiến cơ thể đột ngột biến hóa, giống như bây giờ.
Y đang đứng trong phòng thay đồ. Trước khi vào, nữ nhân viên Beta cầm quần áo giúp y, kiên nhẫn hỏi y có cần kéo khóa sau hộ hay không, bị Tế Tu từ chối. Sau đó, y phát bệnh. Cơ thể y càng ngày càng nhỏ, quần áo trên người cũng càng ngày càng rộng.
Nhân viên nữ chờ ngoài cửa thấy y vào được một lúc lâu, lịch sự gõ cửa hỏi y có cần hỗ trợ gì hay không, song không nhận được đáp lại.
Cảnh tượng bây giờ hơi giống hôm y biến thành ông lão ngồi xổm trong buồng điện thoại. Lúc ấy, y vừa căng thẳng vừa hoảng loạn.
Tế Tu vốn tưởng lần này y cũng hốt hoảng như vậy, ấy vậy mà lại không.
Y lấy đầu cuối, nhắn tin cho anh Tinh.
Ngay lập tức, giọng anh Tinh và nhân viên vang lên ngoài cửa.
“Ôi, anh không vào được đâu ạ, bên trong đang có người thay đồ.”
“Xin lỗi, đó là người yêu của tôi, cô ấy đang không thoải mái.”
“Xin hỏi anh có cần giúp đỡ không ạ?”
“Không cần đâu, cảm ơn cô, nhưng cô cách xa một chút được không, cô ấy sợ người lạ.”
Tiếng gõ cửa vang lên: “Tiểu Tu, là anh đây.”
Tế Tu nhón chân, cẩn thận mở hé cửa. Anh Tinh lách vào, ngay sau đó, Tế Tu bị một chiếc áo gió thật to bao lấy.
Anh Tinh ôm y, hôn lên trán y.
“Tiểu Tu, em làm tốt lắm.” Anh Tinh cười nói.
Lý Phá Tinh cứng ngắc nhìn bộ đồ trẻ con trong tay rồi lại nhìn sang Tế Tu, sau đó mới nhận ra Lý Vũ Trụ đang hiểu lầm cái gì.
Mấy người Hà Tiểu Hoa run lên, Lý Vũ Trụ quả là một vị anh hùng chân chính, dám hỏi điều bọn họ muốn hỏi mà chỉ chôn chặt trong lòng không dám hỏi.
Còn Tế Tu, vừa nghe thấy giọng Lý Vũ Trụ y liền cứng đờ người, vội vàng đưa lưng về phía mọi người, cúi thấp đầu, lặng lẽ đeo khẩu trang che mặt, kéo mũ lưỡi trai thấp xuống.
Nói một cách không hề khoa trương chút nào thì,
…Bây giờ y chỉ muốn chết.
Bạch tuộc đánh giá cô gái mặc váy đỏ kia, ánh mắt thâm trầm.
Bụng phẳng lì.
Vậy rốt cuộc đứa bé vừa được mấy tháng, hay là đã sinh ra rồi?
…Nếu đã sinh rồi, vậy Tế Tu thì sao đây? Lý Vũ Trụ thì sao đây?
Quan trọng nhất là, thiếu nữ này đã trưởng thành chưa vậy?
Anh Tinh của hắn… sẽ không phạm tội chứ?!
Lý Phá Tinh thấy bầu không khí càng ngày càng kỳ lạ, nghiêng đầu thì thầm với Tế Tu: “Yên tâm, em cứ đứng đây, anh đi giải thích với bọn họ.”
“Anh định giải thích thế nào?” Tế Tu kéo vạt váy, gian nan hỏi: “Chẳng lẽ định nói cho bọn họ biết… Em là Tế Tu sao?”
“Yên tâm.” Lý Phá Tinh trịnh trọng hứa: “Nhất định anh sẽ không làm em bị lộ.”
“Đừng nói mâu thuẫn.” Tế Tu không thiết sống nữa: “Cũng đừng nói hớ.”
Lý Phá Tinh chuẩn bị tâm lý xong, đi về phía đám Bạch tuộc, vừa đi được hai bước đã bị Bạch tuộc vội vàng kéo đến giữa bọn họ.
“Anh!” Bạch tuộc liếc Tế Tu, thấp giọng hỏi: “Cô bé kia bao nhiêu tuổi rồi? Sao em thấy như chưa được mười bảy thế.”
“Anh, anh đi tìm Tế Tu cơ mà? Cô gái này là sao?” Nhóc mập lắp bắp: “Anh, anh cặp bồ từ khi nào?”
“Cặp bồ cái gì!” Hà Tiểu Hoa lườm Nhóc mập, hùng hồn phản bác: “Anh ấy ly hôn từ lâu rồi, quen ai, sinh con với ai đều là tự do của anh ấy, hiểu không hả!”
“Ngừng ngừng.” Lý Phá Tinh cắt lời: “Mấy đứa nghĩ gì thế, sinh con gì, chuyện không như mấy đứa tưởng tượng đâu.”
Trong lúc bọn họ không để ý, Lý Vũ Trụ đã lặng lẽ chạy đến chỗ Tế Tu.
“Chị ơi!” Lý Vũ Trụ ngước lên gọi.
Tế Tu sửng sốt, chầm chậm cúi đầu. Y ngồi xổm xuống, đang định mở miệng nói, lại sợ mình mặc váy mà nói giọng nam sẽ dọa Vũ Trụ nên đành thôi. Thấy áo Lý Vũ Trụ bị quăn lên, Tế Tu tự tay chỉnh lại áo cho nhóc.
Lý Vũ Trụ chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Trong bụng chị có em gái nhỏ hả chị?”
Tế Tu hơi ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì Lý Vũ Trụ đã hỏi tiếp: “Em ấy bao nhiêu tháng rồi chị, bao giờ em có thể gặp em ấy, em sờ, sờ em ấy được không?”
Lý Vũ Trụ chìa ngón trỏ, chớp mắt: “Chỉ một cái thôi.”
Tế Tu: “…”
Tế Tu lắc đầu, nói bằng khẩu hình:…Không có em gái.
Chỉ có điều, y nói xong mới nhớ ra mình còn đeo khẩu trang, Lý Vũ Trụ không nhìn thấy, tưởng Tế Tu không muốn để nhóc chạm vào em.
Lý Vũ Trụ thoáng thất vọng, song chẳng mấy chốc đôi mắt lại sáng lấp lánh: Tuy chị này đeo khẩu trang che kín hết mặt mũi, chỉ chừa ra con mắt, nhưng nhóc vẫn nhận ra chị ấy xinh đẹp cực kỳ. Không chỉ vậy, không hiểu tại sao, đôi mắt chị ấy mang tới cho nhóc một cảm giác rất thân thiết và gần gũi, làm nhóc vừa nhìn đã ưng rồi.
Vừa tưởng tượng em gái có lẽ cũng xinh đẹp giống chị gái này, Lý Vũ Trụ đã không kìm được vui mừng nhảy nhót.
“Chị ơi, chị sẽ lấy bố em à?” Nhóc hỏi.
Tế Tu kinh ngạc, y gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong.
“Sao chị không nói gì?”
Lý Phá Tinh đi đến, kéo Lý Vũ Trụ sang một bên: “Chị ấy bị đau họng.”
Tế Tu thở phào, đứng dậy. Ba người Hà Tiểu Hoa đã đi rồi.
Lý Phá Tinh thì thầm: “Anh bảo với bọn họ em là cô bé nhà hàng xóm, anh vô tình gặp em ở đây, vì vậy giúp em chọn đồ trẻ con cho cháu gái em.”
Lý Phá Tinh cúi đầu liếc Lý Vũ Trụ, nói với Tế Tu: “Còn Lý Vũ Trụ, về nhà anh sẽ giải thích dần với nó.”
Sau này Lý Vũ Trụ sẽ sống chung với Tế Tu, hơn nữa, nhóc còn là con trai của y, không thể giấu nhóc bệnh tình của y được. Chỉ có điều, căn bệnh này quá kỳ lạ, không biết liệu Lý Vũ Trụ có chấp nhận được hay không, họ phải từ từ nói cho nhóc hiểu.
Vì Lý Vũ Trụ đang ở đây, kế hoạch mua sắm của Lý Vũ Trụ và Tế Tu không thể hoàn thành, nhưng quần áo cho Tế Tu từ mười đến mười lăm tuổi vẫn chưa mua đủ, vậy nên Lý Phá Tinh bảo Tế Tu và Lý Vũ Trụ ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, còn mình thì chạy đến khu thời trang thanh thiếu niên mua.
Lý Vũ Trụ nhìn bóng lưng Lý Phá Tinh, bỗng nói: “Hôm qua bố em đi tìm chị, không phải tìm bố hai em đúng không?
Chị ơi! Chị ơi! Chị có biết bố hai em không, đó là một ông bố khác của em, cũng là chồng cũ của bố em, nhưng chị đừng lo, bọn họ đã ly hôn rồi! Chị cứ yên tâm sinh em bé đi.
Chị ơi! Chị ơi! Chị yên tâm, em sẽ ngoan, vì em và bố hai cũng không có tình cảm gì hết ~ Chờ tới khi chị và bố em kết hôn, em sẽ gọi chị là mẹ, nhất định em sẽ không gây khó dễ cho chị, cũng sẽ chăm sóc em gái thật tốt!
Từ nay về sau bố hai em sẽ trở thành quá khứ, nhất định em sẽ không nhắc tới bố hai trước mặt chị nữa, không để chị phải buồn. Chúng ta cứ xem như không có người đó đi!
Thực ra em chẳng thấy bố hai có gì hay cả! Em chẳng thân với bố hai, gặp được rồi thì sao chứ? Cùng lắm chỉ đẹp đẹp chút xíu thôi, nhưng chị cũng rất xinh! Em thấy chị hoàn toàn có thể thay thế bố hai!
Không, chị còn siêu hơn bố hai em nữa, bởi vì trong bụng chị có em bé!
Bố em cũng nói không quan tâm đến bố hai nữa rồi, nhất định bố em sẽ quên đi quá khứ, đối xử tốt với chị! Chị đừng lo gì nha!
Sau này chúng ta sẽ trở thành một nhà bốn người hạnh phúc!”
Tế Tu: “…”
Y bắt đầu nghiêm túc suy tính chuyện tháo khẩu trang, mở miệng nói thẳng với nhóc rằng, Lý Vũ Trụ, bố chính là bố hai của con đây.
Nhưng bên cạnh đó, lòng y lại có chút chua xót, cảm thấy để chiếm được trái tim con trai mình sẽ vô cùng gian khổ.
“Chị này!” Không biết Lý Vũ Trụ lôi ra ở đâu một cây… Gậy phép thuật cực bự, sáng lấp lánh, quấn dây rực rỡ đủ sắc màu.
Lý Vũ Trụ chìa gậy phép thuật cho Tế Tu xem, khuôn mặt phấn khích: “Chị! Lát nữa em sẽ lấy tiền tiêu vặt của em mua đồ chơi này! Em muốn tặng cho em gái em! Chờ bao giờ em có tiền, em sẽ tặng cho em gái nhiều món đồ chơi đẹp hơn bự hơn nữa! Sau này em sẽ đưa hết tiền tiêu vặt của em cho em gái!”
Tế Tu: “…”
Cách bày tỏ tình cảm của Vũ Trụ… Thực sự là giống anh Tinh y như đúc.
Chỉ có điều, đáng tiếc.
Tế Tu gõ chữ trên đầu cuối, cố ý sử dụng phiên bản ghép vần để Lý Vũ Trụ có thể hiểu được, viết xong đưa cho nhóc xem:
“Mặc dù rất tiếc, nhưng tôi cần phải giải thích một chút, tôi không mang thai, cháu không có em gái. Thật đấy.”
“Bộp.” Gậy phép thuật trong tay Lý Vũ Trụ rớt xuống đất.
Nhóc hơi hé miệng, vẻ mặt không tin nổi. Sau đó, nhóc tủi thân sụt sịt mũi một cái, đôi mắt như sắp khóc tới nơi. Nhóc lấy tay áo lau nước mắt, nhặt gậy phép thuật lên, thổi thổi bụi trên gậy, chạy bạch bạch đến gian hàng cách đó không xa, để gậy về chỗ cũ.
Lúc quay trở về, khuôn mặt nhóc đã không còn nước mắt.
Tế Tu lại đưa đầu cuối cho nhóc xem: “Xin lỗi đã làm cháu buồn, tôi nên giải thích với cháu sớm hơn.”
Lý Vũ Trụ nhìn Tế Tu, đôi mắt ửng hồng, ấp úng: “Em cũng có lỗi với chị, em gạt chị đó.”
Tế Tu sửng sốt.
Lý Vũ Trụ: “Em… Chị, chị đừng lấy bố em được không. Bố em thực sự không quên được bố hai em. Bố vừa thấy bố hai em đã chẳng có chút tiền đồ nào. Em làm sai, bố em rượt đánh em hai con phố, nhưng bố hai làm sai, bố em còn không nỡ đánh bố hai em.
…Bố em thực sự rất thích bố hai em, chính bố tự nói như vậy. Hôm qua khi nói muốn đi tìm bố hai em, bố em còn khóc, khóc thảm thương lắm…Lần đầu tiên em thấy bố em khóc.
Chị thử nghĩ xem, người như bố em lại vì một người đàn ông mà khóc như thế, bố em phải thích bố hai em nhiều cỡ nào chứ…”
Tế Tu đứng dậy, đôi mắt trĩu nặng nhìn Lý Phá Tinh phía sau Lý Vũ Trụ.
Lý Phá Tinh còn cân nhắc món đồ trong tay, nào biết mình vừa đi một lúc con mình đã bán sạch mình rồi.
Hắn đối diện với đôi mắt Tế Tu, ngượng ngùng kể: “Anh ưng một bộ quần áo thể thao kiểu trung tính, nam nữ đều dùng được, nhưng chỉ có một cỡ thôi, em có muốn thử không?”
Tế Tu cầm bộ quần áo trong tay Lý Phá Tinh, nắm tay hắn, khàn giọng đáp: “…Được.”
Tới tận lúc hai người nắm tay nhau đi được vài mét, Lý Vũ Trụ vẫn chưa phản ứng được.
…Tại sao?
Tại sao giọng chị ấy lại giống đàn ông thế!
“Lý Vũ Trụ, nhanh lên con.”
Lý Vũ Trụ nhìn hai bóng lưng đang nắm chặt tay nhau, lòng càng thêm nghi hoặc.
Cớ sao lại có cảm giác… Mình thiệt là dư thừa thế nhỉ.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Mấy năm nay, Tế Tu sợ nhất là ra ngoài mua sắm. Nếu không phải vì tình huống đặc biệt, đa số y đều mua online, bởi vì y sợ trên đường đi mình bất ngờ “phát bệnh”, khiến cơ thể đột ngột biến hóa, giống như bây giờ.
Y đang đứng trong phòng thay đồ. Trước khi vào, nữ nhân viên Beta cầm quần áo giúp y, kiên nhẫn hỏi y có cần kéo khóa sau hộ hay không, bị Tế Tu từ chối. Sau đó, y phát bệnh. Cơ thể y càng ngày càng nhỏ, quần áo trên người cũng càng ngày càng rộng.
Nhân viên nữ chờ ngoài cửa thấy y vào được một lúc lâu, lịch sự gõ cửa hỏi y có cần hỗ trợ gì hay không, song không nhận được đáp lại.
Cảnh tượng bây giờ hơi giống hôm y biến thành ông lão ngồi xổm trong buồng điện thoại. Lúc ấy, y vừa căng thẳng vừa hoảng loạn.
Tế Tu vốn tưởng lần này y cũng hốt hoảng như vậy, ấy vậy mà lại không.
Y lấy đầu cuối, nhắn tin cho anh Tinh.
Ngay lập tức, giọng anh Tinh và nhân viên vang lên ngoài cửa.
“Ôi, anh không vào được đâu ạ, bên trong đang có người thay đồ.”
“Xin lỗi, đó là người yêu của tôi, cô ấy đang không thoải mái.”
“Xin hỏi anh có cần giúp đỡ không ạ?”
“Không cần đâu, cảm ơn cô, nhưng cô cách xa một chút được không, cô ấy sợ người lạ.”
Tiếng gõ cửa vang lên: “Tiểu Tu, là anh đây.”
Tế Tu nhón chân, cẩn thận mở hé cửa. Anh Tinh lách vào, ngay sau đó, Tế Tu bị một chiếc áo gió thật to bao lấy.
Anh Tinh ôm y, hôn lên trán y.
“Tiểu Tu, em làm tốt lắm.” Anh Tinh cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook