Buồn cười, mặc dù cô không ghét bánh rán hành như nguyên chủ, nhưng so với lục thùng rác tìm đồ ăn thì làm người thực vật tự sinh tự diệt còn tốt hơn.
Hệ thống dụ dỗ từng bước: “Nhìn vào mặt tích cực thì ít nhất cốt truyện còn chưa bắt đầu, nam chính vẫn tuân thủ pháp luật, cô chỉ cần dùng chút mưu mẹo thôi! ”
“Rồi chết cũng không có chỗ chôn.
” Ôn Dao tiếp lời hệ thống, giọng như chém đinh chặt sắt: “Thả tôi về đi.
”
“Sorry, nguyên chủ chết rồi, chỉ còn cô là có thể gánh vác thôi.
”
Hệ thống 8848 dứt khoát chết máy, làm bộ như kiểu cô muốn làm gì tôi thì làm.
Được được được! Ôn Dao nghiến răng nghiến lợi, nặng nề bước xuống giường đi đến tủ tìm quần áo.
Bất cứ giá nào, cùng lắm thì đừng hòng ai được sống.
Nếu Phó Cẩn Chi nhất quyết một hai phải tra tấn cô!
Vậy thì cô đành ra tay trước, treo cổ tự tử trước cửa nhà Phó Cẩn Chi, một người thực vật như cô sợ cái gì?
Ôn Dao nhìn khuôn mặt quen thuộc trong gương trang điểm, tự tin xoay người, oai phong bước xuống lầu, giống như một con chó husky kiêu ngạo.
Niềm kiêu hãnh không kéo dài được hai phút.
Ôn Dao vừa xuống lầu đã nhìn thấy một chồng giấy đập thẳng vào mặt.
"Ôn Dao, vậy mà cô dám mang thai giả lừa gạt anh tôi!”
Giọng nữ chói tai nổ vang bên tai, Ôn Dao cũng không để ý tới những báo cáo bay lả tả đó.
Có cái gì đẹp? Dù sao cũng là không mang thai thôi.
Cô gái đang trừng mắt với cô mặc một chiếc váy màu hồng, xinh đẹp trong sáng, hẳn là Phó Nghiên, em gái ruột của Phó Cẩn Chi.
Chính chủ Phó Cẩn Chi lại rất thoải mái, khoanh chân ngồi trên ghế sofa, cười hờ hững nhìn trò hề trước mắt.
Anh là nam chính nên đương nhiên có được sự ưu ái đặc biệt của Chúa sáng thế, cả trong cả ngoài đều không có gì bắt vẻ được, đồng tử đen láy vốn nên lạnh lẽo lại là cặp mắt đào hoa, đảo mắt qua một cái đã thấy đa tình.
Ôn Dao ngồi đối diện hai người, cũng vẫy tay ra hiệu cho Phó Nghiên ý bảo cô ta ngồi xuống, sau đó ra vẻ thành khẩn nói:
"Tôi biết các người đang rất tức giận.
"
"Nhưng đúng lương tâm mà nói, việc gì nên làm không nên làm tôi đều đã làm, không mang thai cũng không hoàn toàn là lỗi của tôi.
”
Chủ yếu là vấn đề của Phó Cẩn Chi, tại sao những nam chính khác có thể một phát ăn ngày, còn anh thì không? Phải ngẫm lại xem liệu trong những năm qua bản thân đã rèn luyện thể chất cho khoẻ mạnh chưa, tiểu Phó có lực hay không.
Ôn Dao càng nghĩ càng thấy tự tin, ngạo nghễ nhìn vào mắt Phó Cẩn Chi.
Hix, lưng lạnh toát cả rồi.
Khóe miệng Phó Cẩn Chi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng trái ngược với nụ cười: "Nói như vậy, việc cô mang thai giả là lỗi của tôi?"
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại mang theo vài phần tức giận hiếm thấy, dù là loại đàn ông nào thì cũng khó có ai chấp nhận một người phụ nữ nghi ngờ mình không được.
Ôn Dao ngượng ngùng cúi đầu, vặn vẹo ngón tay: "Ầy, cũng không thể trách anh được.
Dù sao cũng không có thiên thời địa lợi nhân hoà, ngày đó anh cũng đã cố gắng lắm rồi.
"
Người muốn bỏ thuốc là anh của anh, ai biết người tới là ai.
Phó Cẩn Chi cũng coi như nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, không trâu bắt chó đi cày.
"À…"
Nhìn vẻ mặt của Ôn Dao, Phó Cẩn Chi bị chọc cho giận mà bật cười.
Chuyện ngày đó anh không còn ký ức nào khác, nhưng anh nhớ rõ người phụ nữ Ôn Dao này rất tàn nhẫn.
Một ly thuốc C chỉ pha có một chút nước, thiêu đốt đến nỗi anh đầu óc mơ hồ.
Khi tỉnh táo lại đã bị bắt gian trên giường, lại còn là trên giường của Phó Lễ Chi anh trai anh.
Ngày hôm đó Ôn Dao khóc sướt mướt, như thể bị oan ức lắm, nói hai người bọn họ chưa làm gì cả, từ chối yêu cầu liên hôn của mẹ anh.
Kết quả là chỉ một tháng sau khi sự việc xảy ra, cô lại bảo mình mang thai rồi, không phải anh thì không gả.
Bây giờ cái thai này cũng là giả, cho nên đi một vòng lớn như vậy chỉ là trò đùa thôi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook