Ghi Chú Cuộc Sống Hiện Đại Của Hoàng Hậu
-
6: Người Từ Viện Phúc Lợi
Chu Khanh Khanh có chút buồn bực trừng mắt Hạ Thừa Kỳ nghĩ thầm, đều giống nhau là thay đổi một cái xác, vì sao người này vẫn là da thịt mịn màng còn bản thân nhưng thành con nhóc.
Tuy rằng kiếp trước cô cũng không phải người xinh đẹp đứng đầu, nhưng thế nào cũng có thể xưng là một mỹ nhân.
Hôm nay bị đánh trở về nguyên hình, cũng không biết lại có thể hay không khôi phục lại như trước đây.
Hạ Thừa Kỳ tựa như cảm nhận được Chu Khanh Khanh ánh mắt bất thiện, ngẩng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đen vẫn như cũ trong trẻo nhưng lạnh lùng và như trước đây bất khả kháng.Chu Khanh Khanh chột dạ thu hồi ánh mắt không dám lại trừng.
Quả nhiên cô là bị người này ức hiếp lâu đều đã hình thành bóng ma trong lòng rồi, không thể trêu vào cô trốn còn không được sao.
Nghĩ như vậy, cô liền lại cách Hạ Thừa Kỳ xa một chút.
"Chị Đổng, hai đứa bé đều làm xong kiểm tra rồi sao? Có thể có vấn đề gì không?" Thời điểm Chu Khanh Khanh đang suy nghĩ lung tung, cảnh sát trẻ tuổi họ Đinh lại vào phòng cứu thương hướng về phía chị Đổng ở bên cạnh bàn viết báo cáo kiểm tra mà hỏi.
Chị Đổng ngẩng đầu nhìn về tiểu Đinh trả lời: "Không có chuyện gì lớn, trên người tụi nó đều chỉ có một chút trầy xát nhỏ đã được bôi qua thuốc.
Đứa bé trai kia máu trên người cũng không phải của nó, bất quá thân dính nhiều máu như vậy chỉ sợ là phát sinh qua chuyện gì, cậu một hồi cẩn thận hỏi một chút đi,
Nói như vậy xong cô lại quay đầu nhìn Hạ Thừa Kỳ cùng Chu Khanh Khanh một cái, ười tiếp tục nói:" Hai đứa bé đều là đứa trẻ ngoan, mới vừa rồi bôi thuốc không khóc làm khó, cũng đều là người trong sạch.
"
" Vậy không có chuyện gì tôi đem hai đứa trẻ này đi, còn có chút chuyện này muốn hỏi bọn nó.
"Tiểu Đinh cũng nhìn hai người một cái, hướng về phía Chị Đổng nói.
" Mang đi đi, tìm được bố mẹ sớm một chút cho bọn nó, một đứa trẻ nhỏ như vậy bị đánh mất, cha mẹ không biết sẽ lo lắng như thế nào.
Chị Đổng đang khi nói chuyện cũng đã viết xong báo cáo trong tay thuận lợi giao cho tiểu Đinh:" Đây là kiểm tra báo cáo, nhìn kỹ lại một chút.
"
Tiểu Đinh nhận lấy báo cáo gật đầu đáp cảm ơn, liền đem Chu Khanh Khanh cùng Hạ Thừa Kỳ cùng nhau mang ra khỏi phòng cứu thương.
Rất nhanh liền đến là một tương tự với phòng thẩm vấn trong căn phòng nhỏ, Chu đội trưởng đã ở bên trong chờ.
Có lẽ sợ dọa hai đứa bé sợ, tiểu Đinh ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng mềm giọng mà cùng bọn chúng nói:" Các con đừng sợ, chú chỉ muốn hỏi các con một chút vấn đề đơn giản giúp các con nhanh chút tìm được ba mẹ, có thể trước nói cho chú các con tên gọi là gì không? "
Chu Khanh Khanh cùng Hạ Thừa Kỳ thực sự đều không còn là đứa trẻ đương nhiên không sợ, nhưng tiểu Đinh hỏi vấn đề này bọn họ thật đúng là khó trả lời.
Bọn họ cũng không có ký ức gì của nguyên thân, quỷ mới biết nguyên thân tên gọi là gì.
Hai người rất ăn ý đều là ngậm miệng không nói, đồng thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Tiểu Đinh thấy hai người không nói lời nào có chút không biết làm sao, liền đem ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn vế phía Chu đội trưởng ngồi trên ghế cách đó không xa.
Chu đội trưởng đội cũng cười khổ, rõ ràng cũng không có biện pháp gì, thân trong ngày thường đối mặt nhiều nhất đều là phạm nhân, chỗ nào biết dỗ dành đứa trẻ.
" Đến đem tiểu Trần kêu đến đi, cô ấy là nữ đồng chí chắc sẽ có biện pháp.
"Chu đội trưởng đội ho nhẹ một tiếng, chỉ có thể đem mong muốn gửi gắm trên người của nữ cảnh sát tiểu Trần.Tiểu Đinh không biết làm sao gật đầu, liền đi ra ngoài kêu tiểu Trần đi vào.
Tiểu Trần thấy hai người Chu Khanh Khanh và Hạ Thừa Kỳ đôi mắt sáng lên, thân là phụ nữ dĩ nhiên là vô cùng thích trẻ con, chứ nói chi là hai đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu như vậy.
Cô ôn hòa nói lời ngọt ngào với hai đứa trẻ một lúc lâu nhưng vẫn như cũ không có nhận được một câu đáp lại, nhất thời cũng buồn bực, cũng bắt đầu hoài nghi sự nữ tính và hấp dẫn của mình yếu bớt rồi hay không.Chu Khanh Khanh chỉ là cúi đầu không nhìn tiểu Trần, đối trước mặt nữ cảnh sát cũng hết sức ngượng ngùng.
Không phải cô không muốn nói chuyện, mà cô thực sự không biết nên nói cái gì a, cũng không thể nói chuyện vô căn cứ, chỉ có thể lựa chọn ngậm miệng im lặng.
Trong phòng tam cảnh sát đang bó tay thì ngoài cửa lại một người cảnh sát đi vào báo cho, nói là trẻ của viện mồ côi đã đến.
Chu đội trưởng đội nhất thời như tìm được cọng cỏ cứu người, lập tức để cho Cảnh sát đem người mang tới.
Sau một lát, lính cảnh sát liền mang theo hai người phụ nữ trung niên tới.
Dẫn đầu là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ đồ lao động màu xám tro, giữ lại tóc ngắn chỉnh tề, khuôn mặt nhìn qua có chút nghiêm túc.
Cùng ở sau lưng cô là người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, mặc đồ lao động cũng không sai biệt lắm, chỉ là vóc người mập rất nhiều, nhìn dáng vẻ của vô cùng đôn hậu giản dị.
Hai người vừa vào trong nhà, Chu đội trưởng đội liền từ trên ghế đứng lên cười và chào hỏi bọn họ:" Hai vị chắc là người ở viện mồ côi, tôi là Chu Bình đội trường đồn cảnh sát Lang Phạt, các cô khỏe chứ! "
Người phụ nữ đi đầu cũng lập tức dơ tay ra bắt tay Chu Bình, sau đó tự giới thiệu mình:" Chu đội trưởng tôi khỏe, tôi là Trương Lệ Phó viện trưởng Viện phúc lợi Đại Hưng, đây là dì Vương Linh của viện chúng tôi.
Nghe nói đã tìm được đứa trẻ, thực sự là rất cảm kích nhà nước rồi, nếu là không có nhà nước tận sức, cũng không biết đứa nhỏ Hoàng Lượng Lượng này sẽ như thế nào..
"Chu Bình bị lời nói của Trương Lệ làm mặt có chút đỏ, dù sao hai đứa bé cũng không phải bọn họ tìm được, vẫn là người trực tiếp đến đồn cảnh sát, bọn họ thật sự không tốn một chút sức lực nào.
Chu Bình đổi chủ đề nói:" Trương Phó viện trưởng, chị trước tiên xem xem đứa trẻ của mình đi, chúng ta chỉ là dùng ảnh chụp để so sánh một chút còn cần người tự mình xác nhận đi.
"
Trương Lệ bị Chu Bình nhắc tới, lúc này mới chú ý tới hai người Hạ Thừa Kỳ và Chu Khanh Khanh đứng trong góc nhỏ.
Thấy Chu Khanh Khanh vành mắt của cô liền đỏ, cất bước tiến lên một tay lấy Chu Khanh Khanh ôm sát trong lòng, trong thanh âm mang theo khóc nức nở mà nói:" Lượng lượng a! Con không có việc gì thì tốt rồi, con không biết con mấy ngày nay không gặp dì có bao nhiêu lo lắng! "
Chu Khanh Khanh có chút mông lung bức bách, đây là tình huống gì? Viện mồ côi? Trương Phó viện trưởng? Meo meo meo meo meo meo! Những thứ này rốt cuộc là gì, ai có thể cùng cô tới giải thích một chút!
Trương Phó viện trưởng ôm Chu Khanh Khanh khóc một hồi, một bên người cũng theo cùng nhau khuyên bảo, tựa như cảm thấy không sai biệt lắm Trương Phó viện trưởng mới buông ra.
Như trước vẻ mặt mông lung bức bách Chu Khanh Khanh, vuốt mặt của nàng, vẻ mặt đau lòng nói:" Nhìn khuôn mặt nhỏ gầy đi rồi, chắc là phải chịu khổ đi.
"
Chu Khanh Khanh không nói lời nào chỉ là cứ thế nhìn dáng vẻ của Trương Lệ nghĩ thầm, cô hẳn không phải là một hai ngày liền gầy đi, người này rốt cuộc là tình huống gì?
Trương Lệ nhìn bộ dáng ngây ngốc của Chu Khanh Khanh tựa như tập mãi thành thói quen, nhưng Chu đội trưởng đội, nhưng có chút kỳ quái, nhịn không được mở miệng nói:" Trương Phó viện trưởng a, đứa nhỏ này từ lúc đi vào đồn cảnh sát của chúng tôi đều chưa nói qua lời nào, chúng ta cói hỏi bé gì đó cũng không nói.
Nếu không người giúp chúng ta hỏi một chút tình hình, con bé sau khi bị tên lừa đảo bắt đi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook