Người thanh niên nghe tiếng chuông gió leng keng ở cửa, ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Quá: “Xin chào.”

“Chào buổi tối, cho hỏi bà chủ Quan đâu?”

“Sáng nay bệnh tình của mẹ có dấu hiệu xấu đi nên giờ bà đang ở bệnh viện.” Giọng điệu cậu trai vô cùng bình tĩnh, như thể bàn luận chuyện người ngoài, “Đại hạn đến rồi.”

“Âm khí nặng thế vốn chẳng chạm được vào.” Tôn Quá tựa vào quầy thanh toán, nhìn cậu thanh niên với tay lấy bình nước cùng hộp gỗ ở giá trên cùng, “Vừa lên đại học đã bị trói chân ở đây, cậu cam chịu hả?”

“Ai bảo đây là sự nghiệp của gia tộc chứ.” Người thanh niên cười cười, mở chiếc hộp gỗ loang lổ màu sắc, đưa một tờ giấy cho Tôn Quá, “Là ủy thác của Trang hòa thượng, chia đôi 5-3.”

Tôn Quá làm việc cho Quỷ Môn Quan gần mười năm, như chẳng thể nào nghĩ ra vì sao Quỷ Môn Quan từ chối sử dụng liên lạc điện tử mà bắt người ủy thác đến tận nhà xin giúp đỡ, cũng không hiểu sao bản viết tay của người ủy thác lại bị khóa trong tráp.

Anh cúi xuống đọc tờ giấy trong tay, nét bút rắn rỏi như trước, hiển nhiên không phải nét chữ của mẹ cậu trai kia, lộ ra chút dương khí chưa lắng. Anh kẹp tờ giấy giữa hai ngón tay rồi giơ lên: “Ủy thác đầu tiên của cậu chủ Quan, hẳn nên giữ lại làm kỷ niệm.”

“Cất đồ của Quỷ Môn Quan bên người, anh chán sống hử?” Cậu trai rút lại tờ giấy trên tay anh, đầu ngón tay xẹt qua chiếc đỉnh con màu xanh đồng, dùng bật lửa đốt tờ giấy rồi ném vào đó. Ngọn lửa bùng cháy giữa hai người, tờ giấy dính quỷ khí biến thành dúm tro tàn trong đỉnh.

Tôn Quá cầm lấy bình nước trên quầy: “Hẹn gặp lại, cậu chủ Quan.”

“Xin cẩn thận.”

Tôn Quá đi ra từ siêu thị mini phía đông bắc thành phố, lên xe đến chỗ Trang hòa thượng.

Trang hòa thượng là người có bằng tiến sĩ tâm lý song lại vào chùa xuất gia, kỳ thật bảy khổ không buông, bát giới chưa sạch, tình cờ làm chuyện trong giới, phần lớn là lừa bịp, ít khi cầu xin giúp đỡ. Câu chữ ủy thác viết mơ hồ, chỉ nói là búp bê rắc rối, còn bảo không phải không giải quyết được chỉ có điều người xuất gia quá nặng lòng trắc ẩn.

Tôn Quá dừng xe trước cửa chùa trên đỉnh núi, nhìn thấy bên cạnh hòa thượng có một người phụ nữ trẻ và một cô bé khoảng năm sáu tuổi, đang dụi dụi mắt như buồn ngủ.

Gương mặt người phụ nữ tràn ngập kinh hãi, xuống đến xe Tôn Quá lại càng ôm chặt cô bé, níu tay áo hòa thượng khẩn cầu: “Đại sư, con hối hận rồi, con gái con còn nhỏ, nó sẽ không làm hại ai đâu, con không muốn hai mẹ con xa nhau.” Cô liếc mắt nhìn Tôn Quá, siết chặt con gái vào lòng.

“Sao lại sợ?” Trang hòa thượng trấn an người phụ nữ, “Ta chỉ gọi xe đến đưa con về thôi.”

“Mẹ ơi,” cô bé xoay người, đôi mắt đen láy nhìn về phía Tôn Quá, “Không sao đâu mẹ, chúng ta về nhà đi.”

Trang hòa thượng lại an ủi vài câu, đưa người phụ nữ qua cửa phụ lái, Tôn Quá mở cửa xe giúp cô, thoáng nhìn Trang hòa thượng rồi nhún vai cười khổ.

Cây cối um tùm trong rừng che khuất ánh trăng, đường đi tăm tối, chỉ có ánh đèn xe chiếu sáng. Tôn Quá kiên nhẫn đợi người phụ nữ bình tĩnh lại, nhìn qua cô bé trong lòng: “Con gái cô thật xinh, cháu bao tuổi rồi?”

Người mẹ cúi nhìn con gái đang ngủ, ngập ngừng đáp: “Cháu gần mười hai tuổi rồi, cháu... Sau sự cố sáu năm trước cháu không lớn thêm nữa... Người ta... đều bảo cháu bị thứ gì ám, bảo tôi đến chỗ Trang đại sư, tôi...”

Cô gái lại bắt đầu che miệng nức nở.

“Linh hồn trẻ con rất vô tội cũng rất thuần khiết,” Tôn Quá nói, “Vì cô nên cô bé mới ở lại chốn này.”

“Tôi biết.” Giọng người mẹ run rẩy, nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt, “Tôi không nỡ, dù cho mọi người khinh thường, dù cho bọn họ không thừa nhận mẹ con tôi, tôi vẫn... luyến tiếc, luyến tiếc, luyến tiếc...”

“Ở trên muốn người từ lâu rồi.” Tôn Quá cắt ngang câu nói lặp đi lặp lại diên dại của người phụ nữ, “Kể cả linh hồn chỉ hơi chút vấy bẩn, lang thang bảy năm ắt gây tai họa.”

“Lúc ấy con gái tôi chỉ có năm tuổi, ” người mẹ gào khóc, “Linh hồn của nó sao có thể vấy bẩn?”

“Đúng vậy, một cô bé vì mẹ mà hóa thành du hồn sao có thể vẩn đục.” Tôn Quá dừng xe, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “Cháu có muốn mẹ mình biến thành người xấu không?”

Cô bé lắc đầu: “Không ạ.”

Người phụ nữ sửng sốt: “Tôi? Tôi biến thành người xấu?”

“Cô còn nhớ mình tên gì không?”

“Tên tôi sao? Đương nhiên nhớ rõ, tôi tên là...” Mười ngón tay của cô gái luồn vào mái tóc dài, cong người giãy dụa “Tôi... Tên tôi là..”

Tôn Quá quan sát tư thế kì quặc của người phụ nữ, rồi quay sang nhìn cô bé ngồi trên lòng: “Trước khi mọi việc trở nên tệ hơn, cháu đi đi.”

Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ miệng cô bé, đôi mắt trong veo trở nên mờ đục, cô bé biến thành một con búp bê vải nho nhỏ, vô cùng bẩn thỉu.

Người mẹ gào thét như dã thú mất con, hai con ngươi đỏ rực xuyên qua mớ tóc dài hướng về Tôn Quá: “Các người! Tất cả các người đều gọi ta là bà điên ôm búp bê! Nhưng đây chính là con gái ta! Vì sao lại ép mẹ con ta xa cách nhau! Vì sao hả!”

“Tôi không bắt con gái rời khỏi cô, mà muốn cắt đứt lưu luyến duy nhất của cô với trần gian.” Tôn Quá đưa tay chỉ về phía sau người phụ nữ, “Không ai bảo cô là bà điên, đối với bọn họ, cô chỉ là một con búp bê đáng sợ không thể tiêu hủy.”

Người phụ nữ quay đầu nhìn hình bóng phản chiếu trên cửa kính xe, lập tức than khóc thê lương.

“Cô cũng nên đi đi.” Tôn Quá nói.

Vừa dứt lời, trên ghế phụ lái chỉ còn hai con búp bê dựa sát vào nhau.

————————-

Chú thích:

(): Khổ (zh. 苦, sa. duḥkha, pi. dukkha) là một khái niệm quan trọng của Phật giáo, là cơ sở của Tứ diệu đế. Khổ là một trong ba tính chất của sự vật và được đúc kết trong câu nhận định Đời là bể khổ.

Giới (戒) (zh. 戒, sa. śīla, pi. sīla) là giới luật mà tăng, ni cũng như người tu tại gia phải tuân thủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương