Ghi Chép Những Chuyện Kì Quái Của Xe Taxi
-
Chương 2: Lạc đường
Ven đường có một người đàn ông mặc đồ ngủ.
Từ xa Tôn Quá chỉnh đèn sáng lên một chút, người kia xoay người đưa tay vẫy xe trong ánh đèn, Tôn Quá chú ý tới chiếc nhẫn loang lổ gỉ sét trên tay y, xe chạy chậm dần rồi dừng lại bên cạnh người nọ: “Lên đây đi.”
Người khách mở cửa, một tay vịn vào trần, tay khác bám vào cửa xe cười khổ: “Sư phụ, tôi quên ví rồi, tới nơi anh chờ tôi lên nhà lấy tiền đã.”
Tuy rằng gương mặt người này không rõ ràng, nhưng từ rất xa Tôn Quá đã quan sát trang phục của y: toàn thân nguyên một bộ đồ ngủ, hai chân trần đi trên con đường sỏi đá, trông thật thảm hại. Nếu không để y lên xe, chắc phải đi hết đời y mới về được nhà.
Tôn Quá đóng cửa phụ lái, chỉ về băng ghế phía sau: “Vào xe đi, ngồi đằng sau.”
Y lên xe rồi đọc địa chỉ: “Sư phụ đừng lo, anh xem tôi mặc như này đâu giống quân ăn cướp.”
Tôn Quá đưa mắt nhìn y qua gương chiếu hậu: “Đúng vậy, nhưng có thể đưa nhẫn cho tôi làm vật đảm bảo không?”
Người khách nghe vậy, xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út theo bản năng rồi tháo ra: “Nói thật với anh, tôi không phải bệnh nhân tâm thần trốn viện đâu.”
Tôn Quá chỉ mỉm cười trước câu nói đùa của y, chiếc nhẫn trong tay phủ kín rỉ sét, đâm vào tay đau rát. Anh mở hộp để đồ bên cạnh cần số, tiện tay ném chiếc nhẫn vào: “Không đến mức tâm thần, nhưng mộng du thì có khả năng.”
“Phải vậy cũng nên,” hành khách gật đầu liên tục, “Vừa mở mắt ra đã thấy đứng ở ngoại thành, trước kia đâu có tật xấu này, nào ngờ đám cưới vừa xong lại… Nếu không nhanh trở về, vất vả mãi kết hôn được, chẳng biết vợ tôi ở nhà nghĩ thế nào, có khi cô ấy bỏ đi rồi cũng nên.”
Cho dù Tôn Quá có lơ đãng, nhưng cũng hiểu rằng người khách này khéo miệng chẳng phải để xóa tan sự xấu hổ mà là xuất phát từ bản tính cởi mở, đáp lại sự hài hước của y: “Sắc mặt cậu khá hơn trước rồi đấy.”
“Phải rồi, ngoài đường thì vừa tối vừa lạnh, trong xe lại ấm áp.” Hành khách ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sư phụ anh đúng là đại ân nhân, vừa nãy tôi còn chẳng biết đi hướng nào.”
Tôn Quá không lên tiếng, không gian yên tĩnh khiến người khách ngủ thiếp đi, trong giây lát chỉ còn lại tiếng chiếc nhẫn va đập trong hộp đồ.
Khi vị khách tỉnh lại, trên ghế phụ lái xuất hiện một đứa trẻ đeo cặp sách.
“Cậu dậy rồi hả.” Tôn Quá nói.
“A…” Y ngỡ ngàng, bên ngoài lờ mờ hiện lên khung cảnh đồng quê tĩnh lặng, “Mấy giờ rồi? Trời đã sáng rồi sao?”
“Trời sắp tối rồi.” Tiếng trẻ con non nớt trả lời y.
Tôn Quá dừng xe, giúp khách mở cửa, dẫn theo đứa trẻ băng qua cánh đồng ngô xanh tốt, lá cây liên tiếp quật vào người nhưng chẳng chút tiếng động. Tuy là chạng vạng nhưng lại yên tĩnh như thể đêm khuya.
“Cậu bé này định đi đâu?” Hành khách hỏi.
“Hình như là đi đường tắt về nhà.” Tôn Quá nhìn đăm đăm vào bóng lưng đứa trẻ, “Chắc anh rõ hơn tôi chứ.”
Y định nói gì đó thì đứa bé đột nhiên biến mất. Tôn Quá ngẩn người trong hai giây rồi vội vã chạy sang hướng khác, người khách nọ bám sát anh theo bản năng, cảm giác tiếng thở gấp của mình càng lúc càng lớn, ngay lúc đó nghe thấy tiếng khóc thê lương của cậu bé.
Tôn Quá túm lấy vị khách đang định bỏ trốn “Anh phải nhìn kĩ, đây chính là thứ đã giam anh tại đây.”
Anh gạt đi lớp khói xanh thoáng hiện trước mặt hai người, chân tướng lập tức hiện ra trước mắt —— đầu đứa trẻ đặt trên đất bùn ẩm ướt, cơ thể trần trụi di chuyển theo cử động của kẻ cưỡng bức, chẳng biết ngón áp út trái gãy hay trật khớp, rũ xuống mềm oặt.
Vị khách run rẩy giơ bàn tay trái lên, nước mắt tuôn trào, hai mắt trợn trừng cố nhớ lại xem ai là kẻ đã tiết dục trên người cậu bé, nhưng chỉ có một bóng đen mơ hồ hiện lên trong tâm trí.
“Có thể năm đó anh không thấy rõ kẻ này, nên giờ chẳng tài nào nhớ được.” Tôn Quá giữ bả vai vị khách, ép y đối mặt sự thật, “Đừng né tránh, hãy quan sát thật kĩ đứa trẻ này, nó là một phần tâm hồn anh, đừng nên chối bỏ một mảnh của mình.”
Hành khách sững sờ nhìn đứa trẻ và kẻ cường bạo biến mất, quay lại hung hăng đấm Tôn Quá: “Vì sao! Trốn tránh thì làm sao! Quên đi thì thế nào! Tôi không muốn nhớ đến sự tồn tại của nó!”
“Cho nên anh nhẫn tâm để một phần linh hồn mình hóa thành dã quỷ hả?” Tôn Quá vừa lau khóe miệng vừa đứng dậy, khung cảnh xung quanh dần tan như đường hòa trong nước, “Tôi thì chẳng sao, nhưng nếu anh không chấp nhận nó ắt sẽ bị giam cầm ở nơi này.” Anh đưa y chiếc nhẫn, “Đừng quên, còn có người đang đợi anh trở về.”
Trong lễ cưới, giây phút cô dâu đeo nhẫn vào ngón áp út, kí ức cũ lập tức ùa về, một màn đêm buông xuống và đứa bé kia liền chiếm đoạt y.
Không còn linh hồn bám víu, chiếc nhẫn trở nên sáng bóng, gương mặt mờ ảo của vị khách cũng hiện ra rõ ràng.
Tôn Quá đưa một điếu thuốc cho y trong lúc khóc lóc, sau đó đưa người đàn ông mất tích hơn một tháng này trở về bên người vợ mới cưới.
Từ xa Tôn Quá chỉnh đèn sáng lên một chút, người kia xoay người đưa tay vẫy xe trong ánh đèn, Tôn Quá chú ý tới chiếc nhẫn loang lổ gỉ sét trên tay y, xe chạy chậm dần rồi dừng lại bên cạnh người nọ: “Lên đây đi.”
Người khách mở cửa, một tay vịn vào trần, tay khác bám vào cửa xe cười khổ: “Sư phụ, tôi quên ví rồi, tới nơi anh chờ tôi lên nhà lấy tiền đã.”
Tuy rằng gương mặt người này không rõ ràng, nhưng từ rất xa Tôn Quá đã quan sát trang phục của y: toàn thân nguyên một bộ đồ ngủ, hai chân trần đi trên con đường sỏi đá, trông thật thảm hại. Nếu không để y lên xe, chắc phải đi hết đời y mới về được nhà.
Tôn Quá đóng cửa phụ lái, chỉ về băng ghế phía sau: “Vào xe đi, ngồi đằng sau.”
Y lên xe rồi đọc địa chỉ: “Sư phụ đừng lo, anh xem tôi mặc như này đâu giống quân ăn cướp.”
Tôn Quá đưa mắt nhìn y qua gương chiếu hậu: “Đúng vậy, nhưng có thể đưa nhẫn cho tôi làm vật đảm bảo không?”
Người khách nghe vậy, xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út theo bản năng rồi tháo ra: “Nói thật với anh, tôi không phải bệnh nhân tâm thần trốn viện đâu.”
Tôn Quá chỉ mỉm cười trước câu nói đùa của y, chiếc nhẫn trong tay phủ kín rỉ sét, đâm vào tay đau rát. Anh mở hộp để đồ bên cạnh cần số, tiện tay ném chiếc nhẫn vào: “Không đến mức tâm thần, nhưng mộng du thì có khả năng.”
“Phải vậy cũng nên,” hành khách gật đầu liên tục, “Vừa mở mắt ra đã thấy đứng ở ngoại thành, trước kia đâu có tật xấu này, nào ngờ đám cưới vừa xong lại… Nếu không nhanh trở về, vất vả mãi kết hôn được, chẳng biết vợ tôi ở nhà nghĩ thế nào, có khi cô ấy bỏ đi rồi cũng nên.”
Cho dù Tôn Quá có lơ đãng, nhưng cũng hiểu rằng người khách này khéo miệng chẳng phải để xóa tan sự xấu hổ mà là xuất phát từ bản tính cởi mở, đáp lại sự hài hước của y: “Sắc mặt cậu khá hơn trước rồi đấy.”
“Phải rồi, ngoài đường thì vừa tối vừa lạnh, trong xe lại ấm áp.” Hành khách ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sư phụ anh đúng là đại ân nhân, vừa nãy tôi còn chẳng biết đi hướng nào.”
Tôn Quá không lên tiếng, không gian yên tĩnh khiến người khách ngủ thiếp đi, trong giây lát chỉ còn lại tiếng chiếc nhẫn va đập trong hộp đồ.
Khi vị khách tỉnh lại, trên ghế phụ lái xuất hiện một đứa trẻ đeo cặp sách.
“Cậu dậy rồi hả.” Tôn Quá nói.
“A…” Y ngỡ ngàng, bên ngoài lờ mờ hiện lên khung cảnh đồng quê tĩnh lặng, “Mấy giờ rồi? Trời đã sáng rồi sao?”
“Trời sắp tối rồi.” Tiếng trẻ con non nớt trả lời y.
Tôn Quá dừng xe, giúp khách mở cửa, dẫn theo đứa trẻ băng qua cánh đồng ngô xanh tốt, lá cây liên tiếp quật vào người nhưng chẳng chút tiếng động. Tuy là chạng vạng nhưng lại yên tĩnh như thể đêm khuya.
“Cậu bé này định đi đâu?” Hành khách hỏi.
“Hình như là đi đường tắt về nhà.” Tôn Quá nhìn đăm đăm vào bóng lưng đứa trẻ, “Chắc anh rõ hơn tôi chứ.”
Y định nói gì đó thì đứa bé đột nhiên biến mất. Tôn Quá ngẩn người trong hai giây rồi vội vã chạy sang hướng khác, người khách nọ bám sát anh theo bản năng, cảm giác tiếng thở gấp của mình càng lúc càng lớn, ngay lúc đó nghe thấy tiếng khóc thê lương của cậu bé.
Tôn Quá túm lấy vị khách đang định bỏ trốn “Anh phải nhìn kĩ, đây chính là thứ đã giam anh tại đây.”
Anh gạt đi lớp khói xanh thoáng hiện trước mặt hai người, chân tướng lập tức hiện ra trước mắt —— đầu đứa trẻ đặt trên đất bùn ẩm ướt, cơ thể trần trụi di chuyển theo cử động của kẻ cưỡng bức, chẳng biết ngón áp út trái gãy hay trật khớp, rũ xuống mềm oặt.
Vị khách run rẩy giơ bàn tay trái lên, nước mắt tuôn trào, hai mắt trợn trừng cố nhớ lại xem ai là kẻ đã tiết dục trên người cậu bé, nhưng chỉ có một bóng đen mơ hồ hiện lên trong tâm trí.
“Có thể năm đó anh không thấy rõ kẻ này, nên giờ chẳng tài nào nhớ được.” Tôn Quá giữ bả vai vị khách, ép y đối mặt sự thật, “Đừng né tránh, hãy quan sát thật kĩ đứa trẻ này, nó là một phần tâm hồn anh, đừng nên chối bỏ một mảnh của mình.”
Hành khách sững sờ nhìn đứa trẻ và kẻ cường bạo biến mất, quay lại hung hăng đấm Tôn Quá: “Vì sao! Trốn tránh thì làm sao! Quên đi thì thế nào! Tôi không muốn nhớ đến sự tồn tại của nó!”
“Cho nên anh nhẫn tâm để một phần linh hồn mình hóa thành dã quỷ hả?” Tôn Quá vừa lau khóe miệng vừa đứng dậy, khung cảnh xung quanh dần tan như đường hòa trong nước, “Tôi thì chẳng sao, nhưng nếu anh không chấp nhận nó ắt sẽ bị giam cầm ở nơi này.” Anh đưa y chiếc nhẫn, “Đừng quên, còn có người đang đợi anh trở về.”
Trong lễ cưới, giây phút cô dâu đeo nhẫn vào ngón áp út, kí ức cũ lập tức ùa về, một màn đêm buông xuống và đứa bé kia liền chiếm đoạt y.
Không còn linh hồn bám víu, chiếc nhẫn trở nên sáng bóng, gương mặt mờ ảo của vị khách cũng hiện ra rõ ràng.
Tôn Quá đưa một điếu thuốc cho y trong lúc khóc lóc, sau đó đưa người đàn ông mất tích hơn một tháng này trở về bên người vợ mới cưới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook