Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên
-
Chương 52: Hóa ra "Thổ lộ" là thổ lộ Bạch này
Bạch Tư Quân nào nghĩ tới chuyện sẽ nghiêm trọng thành thế này. Chuyện chơi giỡn vui vui lại khiến người nào đó nổi lên thú tính ẩn sâu trong người, cuối cùng tự khiến mình chịu hậu quả sâu cay. Nếu trời cao ban cho anh thêm một cơ hội ——
Anh nào dám gọi Mai Vũ Sâm là bà xã nữa.
Thuở còn bé sai một lần là bị khẻ vào tay một lần. Lớn rồi, gọi một tiếng bà xã, chịu một trận dày vò đến sáng.
Tuy rằng không phải thừa nhận, nhưng anh cũng sướng thật, nhưng mà nhiều quá nửa người dưới anh có phần chịu không nổi.
Mấy ngày vừa rồi bắp đùi của Bạch Tư Quân không dễ chịu, bước chân hơi lớn một chút sẽ đau. Được cái mấy vết bầm trên đầu gối đỡ hơn nhiều, bởi dạo này Mai Vũ Sâm giảm tần suất dùng tư thế "La hán đẩy xe bò", thay vào đó là mấy tư thế độ khó cao hơn khác làm eo anh đau mỏi muốn gãy ra làm đôi.
Mai Vũ Sâm để sách lên chân Bạch Tư Quân, ngẩng đầu nhìn anh: "Bạch, từ lúc về đến giờ em vẫn chưa nấu cho tôi bữa nào."
Bạch Tư Quân đang lướt qua lướt lại mấy trang gọi đồ ăn ship về nổi cáu: "Nửa thân dưới bị anh phế rồi, nấu làm sao mà nấu?"
Mai Vũ Sâm chớp mắt mấy cái, muốn ngồi dậy: "Vậy tôi đấm bóp cho em nha."
"Thôi!" Bạch Tư Quân vội đè Mai Vũ Sâm về lại chân mình, "Nằm đàng hoàng cho em là được rồi."
Anh biết thừa cái con mèo dâm dê này, thể nào bóp một hồi cũng tiện thể bóp nát luôn cái mông anh.
Bạch Tư Quân gọi đồ ăn ngoài xong, lưới Tieba và Weibo xem bài về "Lời thổ lộ" của Mai Vũ Sâm, gặt hái rất nhiều lời có cánh trên mạng. Chỉ là mảng tuyên truyền không lại Tề Quân, tạm thời vẫn chưa lên top một bán chạy.
Bạch Tư Quân rất có lòng tin vào "Lời thổ lộ", thế nhưng Hồng Đồ tập trung mọi tài nguyên tuyên truyền vào sách mới của Tề Quân, các độc giả cũng biết rõ tiềm năng của "Lời thổ lộ" có hạn.
Nếu như Bạch Tư Quân còn đang làm ở Hồng Đồ, kiểu gì anh cũng sẽ vác mặt đến phòng tiêu thụ nhờ họ để ý sách mới của Mai Vũ Sâm một chút. Mà bây giờ chính thân anh anh còn lo chưa xong, chỉ đành ở nhà trơ mắt nhìn.
Trái ngược với Bạch Tư Quân, Mai Vũ Sâm không để ý lượng tiêu thụ của "Lời thổ lộ" chút nào. Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm nắm chắc, đường dài cuốn sách này sẽ hạ cánh ở ngôi đầu bảng. Thế nhưng bây giờ thấy sách của Tề Quân đặt trên "Lời thổ lộ", trong lòng anh vẫn cứ khó chịu thế nào.
"Anh phải xuất hiện nhiều vào." Bạch Tư Quân bóp bóp mặt Mai Vũ Sâm, "Tề Quân làm đủ loại hội ký sách, tạo cho mình nhiều thời lượng xuất hiện như vậy. Anh nhìn anh xem, đến cửa nhà cũng không chịu đặt chân ra, lãng phí hết biết."
"Bán sách cũng đâu dựa vào mặt." Mai Vũ Sâm thờ ơ trả lời, hiển nhiên chẳng coi lời anh nói là thứ gì to tát.
"Mai, chuyện tiêu thụ là như thế, chất lượng là tiêu chuẩn căn bản, nhưng hình thức cũng là thứ mấu chốt." Bạch Tư Quân hết lời khuyên nhủ, "Em làm biên tập nhiều năm như thế rồi, từng thấy rất nhiều cuốn sách hay bị chôn vùi vì không được tuyên truyền đúng cách. Bây giờ anh chỉ có người trên internet tuyên truyền, quá lép vế trước Tề Quân."
"Vâng, thưa biên tập đại nhân." Mai Vũ Sâm nhẹ nhàng trả lời, mí mắt chẳng mở ra.
"Anh... Đã biết em là biên tập của anh rồi mà chẳng chịu nghe lời em nói." Bạch Tư Quân thấy Mai Vũ Sâm đang qua loa lấy lệ anh, tay càng bẹo má hắn mạnh hơn, mà thấy Mai Vũ Sâm vừa cau mày, anh lập tức buông mặt hắn ra, "Có lúc hai cuốn sách tương tự nhau về mặt nội dung, độc giả sẽ đánh giá cuốn sách có độ phủ sóng cao đặc sắc hơn. Em sợ ủy ban bình chọn của Tinh Mộc..."
Mai Vũ Sâm hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi lên: "Rồi rồi, không làm lại em mà. Muốn tôi làm gì?"
Bạch Tư Quân cũng thoải mái đôi chút, anh suy nghĩ một hồi: "Hay anh đăng gì lên Weibo đi?"
Vừa dứt lời, Mai Vũ Sâm lập tức đáp về đùi anh, ảo não đáp: "Phiền phức quá."
Bạch Tư Quân: "..."
Anh cố gắng nén lại máu điên trong người, kiên nhẫn nói: "Em đăng giúp anh?"
Mai Vũ Sâm lười biếng đáp" "Ừm, được."
Đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp mà.
Bạch Tư Quân bất đắc dĩ thở dài. Lúc này, Mai Vũ Sâm đột nhiên hé mắt nhìn anh: "Bạch, ở cùng với tôi mệt lắm phải không?"
Còn không ngại mà hỏi nữa?
"Mệt, mệt chết luôn." Bạch Tư Quân thuận lời lên án hắn, "Tâm mệt, thân xác này còn mệt hơn!"
Nói xong, anh còn nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Rõ ràng đã ba mươi tuổi đầu rồi... Yêu đương gì mà cứ như chăm con nít ý.."
Mai Vũ Sâm mím chặt môi không nói gì, Bạch Tư Quân biết lời mình lại khiến Mai Đại Gia mất hứng. Anh mất tự nhiên ho vài tiếng, nhanh chóng bổ sung: "Không phải chăm con, nuôi mèo, em thích nuôi mèo."
Mai Vũ Sâm im lặng một hồi, cuối cùng đáp: "Đã biết."
Biết cái gì?
Mỗi lần Mai Vũ Sâm nói mấy chữ này, Bạch Tư Quân lại không đoán ra ý của hắn là gì. Lần trước ở sân bay lỡ nói bà xã có một câu, người này đã quay ngoắt đi làm như không quen không biết.
Bạch Tư Quân cảm thấy không thể để đoạn đối thoại rơi vào ngõ cụt như vậy, anh tiếp tục hỏi: "Anh biết cái gì?"
"Hôm trước có một blogger sách liên hệ, nói muốn phỏng vấn quá trình sáng tác của "Lời thổ lộ", tôi từ chối." Mai Vũ Sâm nói tới đây, hắn dừng một lúc, "Chút nữa liên hệ lại."
"Blogger nào?" Bạch Tư Quân hỏi.
Mai Vũ Sâm nói ra một cái tên, Bạch Tư Quân hít vào một hơi lạnh: "Đây là một acc Weibo tích V có mấy triệu fan, sao anh từ chối? Hồng Đồ muốn làm cái quảng cáo cũng tốn sơ sơ năm chữ số, anh thì hay rồi, người ta chủ động tìm tới cửa lại bị anh thẳng thừng đóng cửa đuổi về."
Mai Vũ Sâm khẽ hừ một tiếng, như bất mãn mấy lời dông dài của Bạch Tư Quân: "Tôi đã nói sẽ liên hệ lại rồi mà."
Bạch Tư Quân hơi hơi yên lòng, vậy "Đã biết" kia thuộc phương diện tích cực rồi.
Cơ mà...
"Anh đưa phương thức liên lạc cho em đi, để em liên hệ." Bạch Tư Quân nói.
Mai Vũ Sâm từ chối người ta môt lần, giờ lại chủ động đi tìm. Anh sợ Mai Vũ Sâm nói chuyện không đủ khôn khéo, đắc tội người ta, vậy thì bù không nổi.
"Không cần, để tôi tự liên hệ." Mai Vũ Sâm cố chấp, "Không em lại mệt."
Bạch Tư Quân nghe hiểu rồi, tuy Mai Đại Gia bị anh thuyết phục, song vẫn đang làm mình làm mẩy với anh. Anh lại nghĩ, từ sáng đến tối Mai Vũ Sâm vất vả cày cấy anh như vậy, mệt còn hơn người chỉ nằm hưởng thụ là anh, cũng không chắc rốt cuộc ai là người mệt hơn.
Bạch Tư Quân hận mình quá dễ dãi, anh vân vê vành tai hắn, thấp giọng dụ dỗ: "Không mệt, chỉ cần là vì anh chuyện gì em cũng tự nguyện."
Gương mặt đen xì của Bạch Tư Quân thả lỏng ra, hắn cong môi, nhìn về phía Bạch Tư Quân: "Tôi cũng vậy."
"Cái gì?" Bạch Tư Quân nhất thời chưa load kịp.
"Vì em tự nguyện làm bất kỳ chuyện gì." Mai Vũ Sâm lặp lại một lần nữa.
Tim Bạch Tư Quân bất chợt đập hụt một nhịp.
Giống như thể, mình phát động tấn công trước, thế nhưng đánh lại chẳng tới đâu, ngược lại còn bị đối phương đánh trả chiêu tương tự, sát thương gấp trăm lần.
Không có tiền đồ, thật sự là không có tiền đồ. Bạch Tư Quân lặng lẽ nện xuống đất.
Anh không biết là, Mai Vũ Sâm cũng nào muốn đánh không đến nơi đến chốn, nếu không cân nhắc chuyện nửa người dưới anh sắp tàn phế đến nơi, chỉ e hắn đã đè anh ra thi hành án tại chỗ.
Bạch Tư Quân nhận phương thức liên lạc xong, nhìn đồng hồ, thừa dịp vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa đánh một cuộc điện thoại.
Kiểu liên hệ nghiệp vụ này Bạch Tư Quân đã làm qua rất nhiều, cho nên dù đối phương là đại V, anh cũng không lo lắng chút nào.
Lúc hẹn nơi gặp mặt, Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm lười ra khỏi nhà, nói với bên kia Mai Vũ Sâm sáng tác tại nhà, phỏng vấn ở đây dễ vào trạng thái hơn, đối phương vui vẻ đồng ý.
Bàn bạc rất thuận lợi, đối phương dẫn ekip đến biệt thự của Mai Vũ Sâm lúc hai giờ chiều. Mà Bạch Tư Quân lại có một cuộc phỏng vấn với nhà xuất bản, vì vậy vừa ăn cơm trưa xong, anh thu dọn tài liệu, trang phục chỉnh tề ra khỏi nhà.
Đây là cuộc phỏng vấn đầu tiên của Bạch Tư Quân sau khi gửi CV, hơn nữa không phải đến từ công ty xuất bản mà là nhà xuất bản nhà nước, anh chuẩn bị rất kỹ càng, còn cố ý mặc âu phục.
"Đừng nghịch, để yên em thắt caravat đã..."
"Mai, đừng vò sơ mi của em..."
"... Em muộn rồi, đàng hoàng cho em!"
Mai Vũ Sâm ra ngoài huyền quan, nhìn chằm chằm Bạch Tư Quân không rời mắt: "Tối nay mặc âu phục làm."
Bạch Tư Quân đau đầu hết nói nổi, thế nhưng lúc này Mai Vũ Sâm nói thêm: "Tôi cũng mặc âu phục."
Để xem, ước thử coi thế nào.
Bạch Tư Quân ổn định tâm trí, cố nén cơn rục rịch nơi nửa thân dưới cất bước khỏi biệt thự. Lúc đến nhà xuất bản A, vẫn còn khá sớm, anh vào nhà sách dưới tầng dạo một lúc.
Nhưng buổi phỏng vấn vẫn khiến Bạch Tư Quân căng thẳng, nhìn một hồi, rốt cuộc chẳng vào mắt được gì.
Gần đến giờ, Bạch Tư Quân lên tinh thần đến trước nhà xuất bản A báo danh. Anh cứ tưởng sẽ có rất nhiều người đến, kỳ lạ lại chẳng có ai, cứ như buổi phỏng vấn này mở ra cho mình anh vậy, người bên phòng nhân sự hỏi chuyện anh cũng rất qua loa.
Bạch Tư Quân cho rằng đây là cách làm việc của xí nghiệp nhà nước, không quá để trong lòng. Anh nghiêm túc trả lời từng câu hỏi, nói ra nguyện vọng được làm việc tại nhà xuất bản A của mình, cuối cùng dễ dàng rời khỏi nhà xuất bản A.
Thành thật mà nói, không biết có phải do có mấy năm kinh nghiệm không, anh cứ có cảm giác thoải mái hơn nhiều so với lần vừa tốt nghiệp.
Phỏng vấn xong, Bạch Tư Quân chậm rãi lái xe về nhà, sắp tới khu biệt thự, điện thoại anh đột nhiên rung lên.
Anh dừng lại, mở điện thoại ra nhìn. Lương Như gửi cho anh tận mấy cái tin, xếp chồng lên thanh thông báo.
Anh thắc mắc mở khung chat ra, giây sau trợn mắt cả kinh.
[ Lương Như: Ông chủ Mai vì anh mà come out rồi!!! ]
Bạch Tư Quân run rẩy bấm vào bài viết Lương Như chuyển phát tới, thấy blogger nọ đăng bài viết thế này, sách mới "Lời thổ lộ" của Mai Vũ Sâm viết cho một người đồng tính luyến ái, phỏng vấn cụ thể sẽ đăng vào tối nay.
Phía dưới là bài tuyên truyền cho "Lời thổ lộ".
Bài viết này được đăng lên chưa tới một tiếng, lượt share đã nhảy vọt lên hơn một vạn, thành công leo lên hot search.
Bạch Tư Quân ngưng thở đọc bình luận, anh cứ tưởng sẽ có rất nhiều người chửi đồng tính ghê tởm. Nhưng không ngờ, một nửa lượng bình luận nói về ngoại hình của Mai Vũ Sâm, nửa còn lại thảo luận nội dung của "Lời thổ lộ", chủ yếu là chúc phúc, không có mấy lời dè bỉu chê bai.
Người qua đường A: Tuy rằng đồng tính luyến ái có hơi nhạy cảm, nhưng có sao nói vậy, sách mới của anh ta thực sự không tồi.
Người qua đường B: Bức ảnh này uwu a a a a a a a a a a a quá đỉnh luôn chưa hề biết Mai Vũ Sâm trông như này á!
Trần TTTT: Thì ra là vậy! Tui thấy người trong cuộc rồi nè, bọn họ cực xứng đôi!!!
Trần TTTT: Giờ mới nhận ra, hóa ra "Thổ lộ" là thổ lộ Bạch này!
Người qua đường C: "Lời thổ lộ" là ý này sao? Lãng mạn quá đi mất!
Trần TTTT: Cưng chỉ mới thấy được bề nổi thôi *doge*
Bạch Tư Quân đọc bình luận, biết vị Trần TTTT kia đích thị là Trần Đình ngay lập tức.
Anh đau đầu để điện thoại xuống, tăng ga, phóng thẳng về nhà.
Giờ đây anh rất, vô cùng, cực kỳ muốn làm một chuyện. Anh muốn túm cổ áo Mai Vũ Sâm, gào vào mặt hắn: Khốn nạn, kêu anh quảng cáo không phải là quảng cáo thế này!
Anh nào dám gọi Mai Vũ Sâm là bà xã nữa.
Thuở còn bé sai một lần là bị khẻ vào tay một lần. Lớn rồi, gọi một tiếng bà xã, chịu một trận dày vò đến sáng.
Tuy rằng không phải thừa nhận, nhưng anh cũng sướng thật, nhưng mà nhiều quá nửa người dưới anh có phần chịu không nổi.
Mấy ngày vừa rồi bắp đùi của Bạch Tư Quân không dễ chịu, bước chân hơi lớn một chút sẽ đau. Được cái mấy vết bầm trên đầu gối đỡ hơn nhiều, bởi dạo này Mai Vũ Sâm giảm tần suất dùng tư thế "La hán đẩy xe bò", thay vào đó là mấy tư thế độ khó cao hơn khác làm eo anh đau mỏi muốn gãy ra làm đôi.
Mai Vũ Sâm để sách lên chân Bạch Tư Quân, ngẩng đầu nhìn anh: "Bạch, từ lúc về đến giờ em vẫn chưa nấu cho tôi bữa nào."
Bạch Tư Quân đang lướt qua lướt lại mấy trang gọi đồ ăn ship về nổi cáu: "Nửa thân dưới bị anh phế rồi, nấu làm sao mà nấu?"
Mai Vũ Sâm chớp mắt mấy cái, muốn ngồi dậy: "Vậy tôi đấm bóp cho em nha."
"Thôi!" Bạch Tư Quân vội đè Mai Vũ Sâm về lại chân mình, "Nằm đàng hoàng cho em là được rồi."
Anh biết thừa cái con mèo dâm dê này, thể nào bóp một hồi cũng tiện thể bóp nát luôn cái mông anh.
Bạch Tư Quân gọi đồ ăn ngoài xong, lưới Tieba và Weibo xem bài về "Lời thổ lộ" của Mai Vũ Sâm, gặt hái rất nhiều lời có cánh trên mạng. Chỉ là mảng tuyên truyền không lại Tề Quân, tạm thời vẫn chưa lên top một bán chạy.
Bạch Tư Quân rất có lòng tin vào "Lời thổ lộ", thế nhưng Hồng Đồ tập trung mọi tài nguyên tuyên truyền vào sách mới của Tề Quân, các độc giả cũng biết rõ tiềm năng của "Lời thổ lộ" có hạn.
Nếu như Bạch Tư Quân còn đang làm ở Hồng Đồ, kiểu gì anh cũng sẽ vác mặt đến phòng tiêu thụ nhờ họ để ý sách mới của Mai Vũ Sâm một chút. Mà bây giờ chính thân anh anh còn lo chưa xong, chỉ đành ở nhà trơ mắt nhìn.
Trái ngược với Bạch Tư Quân, Mai Vũ Sâm không để ý lượng tiêu thụ của "Lời thổ lộ" chút nào. Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm nắm chắc, đường dài cuốn sách này sẽ hạ cánh ở ngôi đầu bảng. Thế nhưng bây giờ thấy sách của Tề Quân đặt trên "Lời thổ lộ", trong lòng anh vẫn cứ khó chịu thế nào.
"Anh phải xuất hiện nhiều vào." Bạch Tư Quân bóp bóp mặt Mai Vũ Sâm, "Tề Quân làm đủ loại hội ký sách, tạo cho mình nhiều thời lượng xuất hiện như vậy. Anh nhìn anh xem, đến cửa nhà cũng không chịu đặt chân ra, lãng phí hết biết."
"Bán sách cũng đâu dựa vào mặt." Mai Vũ Sâm thờ ơ trả lời, hiển nhiên chẳng coi lời anh nói là thứ gì to tát.
"Mai, chuyện tiêu thụ là như thế, chất lượng là tiêu chuẩn căn bản, nhưng hình thức cũng là thứ mấu chốt." Bạch Tư Quân hết lời khuyên nhủ, "Em làm biên tập nhiều năm như thế rồi, từng thấy rất nhiều cuốn sách hay bị chôn vùi vì không được tuyên truyền đúng cách. Bây giờ anh chỉ có người trên internet tuyên truyền, quá lép vế trước Tề Quân."
"Vâng, thưa biên tập đại nhân." Mai Vũ Sâm nhẹ nhàng trả lời, mí mắt chẳng mở ra.
"Anh... Đã biết em là biên tập của anh rồi mà chẳng chịu nghe lời em nói." Bạch Tư Quân thấy Mai Vũ Sâm đang qua loa lấy lệ anh, tay càng bẹo má hắn mạnh hơn, mà thấy Mai Vũ Sâm vừa cau mày, anh lập tức buông mặt hắn ra, "Có lúc hai cuốn sách tương tự nhau về mặt nội dung, độc giả sẽ đánh giá cuốn sách có độ phủ sóng cao đặc sắc hơn. Em sợ ủy ban bình chọn của Tinh Mộc..."
Mai Vũ Sâm hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi lên: "Rồi rồi, không làm lại em mà. Muốn tôi làm gì?"
Bạch Tư Quân cũng thoải mái đôi chút, anh suy nghĩ một hồi: "Hay anh đăng gì lên Weibo đi?"
Vừa dứt lời, Mai Vũ Sâm lập tức đáp về đùi anh, ảo não đáp: "Phiền phức quá."
Bạch Tư Quân: "..."
Anh cố gắng nén lại máu điên trong người, kiên nhẫn nói: "Em đăng giúp anh?"
Mai Vũ Sâm lười biếng đáp" "Ừm, được."
Đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp mà.
Bạch Tư Quân bất đắc dĩ thở dài. Lúc này, Mai Vũ Sâm đột nhiên hé mắt nhìn anh: "Bạch, ở cùng với tôi mệt lắm phải không?"
Còn không ngại mà hỏi nữa?
"Mệt, mệt chết luôn." Bạch Tư Quân thuận lời lên án hắn, "Tâm mệt, thân xác này còn mệt hơn!"
Nói xong, anh còn nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Rõ ràng đã ba mươi tuổi đầu rồi... Yêu đương gì mà cứ như chăm con nít ý.."
Mai Vũ Sâm mím chặt môi không nói gì, Bạch Tư Quân biết lời mình lại khiến Mai Đại Gia mất hứng. Anh mất tự nhiên ho vài tiếng, nhanh chóng bổ sung: "Không phải chăm con, nuôi mèo, em thích nuôi mèo."
Mai Vũ Sâm im lặng một hồi, cuối cùng đáp: "Đã biết."
Biết cái gì?
Mỗi lần Mai Vũ Sâm nói mấy chữ này, Bạch Tư Quân lại không đoán ra ý của hắn là gì. Lần trước ở sân bay lỡ nói bà xã có một câu, người này đã quay ngoắt đi làm như không quen không biết.
Bạch Tư Quân cảm thấy không thể để đoạn đối thoại rơi vào ngõ cụt như vậy, anh tiếp tục hỏi: "Anh biết cái gì?"
"Hôm trước có một blogger sách liên hệ, nói muốn phỏng vấn quá trình sáng tác của "Lời thổ lộ", tôi từ chối." Mai Vũ Sâm nói tới đây, hắn dừng một lúc, "Chút nữa liên hệ lại."
"Blogger nào?" Bạch Tư Quân hỏi.
Mai Vũ Sâm nói ra một cái tên, Bạch Tư Quân hít vào một hơi lạnh: "Đây là một acc Weibo tích V có mấy triệu fan, sao anh từ chối? Hồng Đồ muốn làm cái quảng cáo cũng tốn sơ sơ năm chữ số, anh thì hay rồi, người ta chủ động tìm tới cửa lại bị anh thẳng thừng đóng cửa đuổi về."
Mai Vũ Sâm khẽ hừ một tiếng, như bất mãn mấy lời dông dài của Bạch Tư Quân: "Tôi đã nói sẽ liên hệ lại rồi mà."
Bạch Tư Quân hơi hơi yên lòng, vậy "Đã biết" kia thuộc phương diện tích cực rồi.
Cơ mà...
"Anh đưa phương thức liên lạc cho em đi, để em liên hệ." Bạch Tư Quân nói.
Mai Vũ Sâm từ chối người ta môt lần, giờ lại chủ động đi tìm. Anh sợ Mai Vũ Sâm nói chuyện không đủ khôn khéo, đắc tội người ta, vậy thì bù không nổi.
"Không cần, để tôi tự liên hệ." Mai Vũ Sâm cố chấp, "Không em lại mệt."
Bạch Tư Quân nghe hiểu rồi, tuy Mai Đại Gia bị anh thuyết phục, song vẫn đang làm mình làm mẩy với anh. Anh lại nghĩ, từ sáng đến tối Mai Vũ Sâm vất vả cày cấy anh như vậy, mệt còn hơn người chỉ nằm hưởng thụ là anh, cũng không chắc rốt cuộc ai là người mệt hơn.
Bạch Tư Quân hận mình quá dễ dãi, anh vân vê vành tai hắn, thấp giọng dụ dỗ: "Không mệt, chỉ cần là vì anh chuyện gì em cũng tự nguyện."
Gương mặt đen xì của Bạch Tư Quân thả lỏng ra, hắn cong môi, nhìn về phía Bạch Tư Quân: "Tôi cũng vậy."
"Cái gì?" Bạch Tư Quân nhất thời chưa load kịp.
"Vì em tự nguyện làm bất kỳ chuyện gì." Mai Vũ Sâm lặp lại một lần nữa.
Tim Bạch Tư Quân bất chợt đập hụt một nhịp.
Giống như thể, mình phát động tấn công trước, thế nhưng đánh lại chẳng tới đâu, ngược lại còn bị đối phương đánh trả chiêu tương tự, sát thương gấp trăm lần.
Không có tiền đồ, thật sự là không có tiền đồ. Bạch Tư Quân lặng lẽ nện xuống đất.
Anh không biết là, Mai Vũ Sâm cũng nào muốn đánh không đến nơi đến chốn, nếu không cân nhắc chuyện nửa người dưới anh sắp tàn phế đến nơi, chỉ e hắn đã đè anh ra thi hành án tại chỗ.
Bạch Tư Quân nhận phương thức liên lạc xong, nhìn đồng hồ, thừa dịp vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa đánh một cuộc điện thoại.
Kiểu liên hệ nghiệp vụ này Bạch Tư Quân đã làm qua rất nhiều, cho nên dù đối phương là đại V, anh cũng không lo lắng chút nào.
Lúc hẹn nơi gặp mặt, Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm lười ra khỏi nhà, nói với bên kia Mai Vũ Sâm sáng tác tại nhà, phỏng vấn ở đây dễ vào trạng thái hơn, đối phương vui vẻ đồng ý.
Bàn bạc rất thuận lợi, đối phương dẫn ekip đến biệt thự của Mai Vũ Sâm lúc hai giờ chiều. Mà Bạch Tư Quân lại có một cuộc phỏng vấn với nhà xuất bản, vì vậy vừa ăn cơm trưa xong, anh thu dọn tài liệu, trang phục chỉnh tề ra khỏi nhà.
Đây là cuộc phỏng vấn đầu tiên của Bạch Tư Quân sau khi gửi CV, hơn nữa không phải đến từ công ty xuất bản mà là nhà xuất bản nhà nước, anh chuẩn bị rất kỹ càng, còn cố ý mặc âu phục.
"Đừng nghịch, để yên em thắt caravat đã..."
"Mai, đừng vò sơ mi của em..."
"... Em muộn rồi, đàng hoàng cho em!"
Mai Vũ Sâm ra ngoài huyền quan, nhìn chằm chằm Bạch Tư Quân không rời mắt: "Tối nay mặc âu phục làm."
Bạch Tư Quân đau đầu hết nói nổi, thế nhưng lúc này Mai Vũ Sâm nói thêm: "Tôi cũng mặc âu phục."
Để xem, ước thử coi thế nào.
Bạch Tư Quân ổn định tâm trí, cố nén cơn rục rịch nơi nửa thân dưới cất bước khỏi biệt thự. Lúc đến nhà xuất bản A, vẫn còn khá sớm, anh vào nhà sách dưới tầng dạo một lúc.
Nhưng buổi phỏng vấn vẫn khiến Bạch Tư Quân căng thẳng, nhìn một hồi, rốt cuộc chẳng vào mắt được gì.
Gần đến giờ, Bạch Tư Quân lên tinh thần đến trước nhà xuất bản A báo danh. Anh cứ tưởng sẽ có rất nhiều người đến, kỳ lạ lại chẳng có ai, cứ như buổi phỏng vấn này mở ra cho mình anh vậy, người bên phòng nhân sự hỏi chuyện anh cũng rất qua loa.
Bạch Tư Quân cho rằng đây là cách làm việc của xí nghiệp nhà nước, không quá để trong lòng. Anh nghiêm túc trả lời từng câu hỏi, nói ra nguyện vọng được làm việc tại nhà xuất bản A của mình, cuối cùng dễ dàng rời khỏi nhà xuất bản A.
Thành thật mà nói, không biết có phải do có mấy năm kinh nghiệm không, anh cứ có cảm giác thoải mái hơn nhiều so với lần vừa tốt nghiệp.
Phỏng vấn xong, Bạch Tư Quân chậm rãi lái xe về nhà, sắp tới khu biệt thự, điện thoại anh đột nhiên rung lên.
Anh dừng lại, mở điện thoại ra nhìn. Lương Như gửi cho anh tận mấy cái tin, xếp chồng lên thanh thông báo.
Anh thắc mắc mở khung chat ra, giây sau trợn mắt cả kinh.
[ Lương Như: Ông chủ Mai vì anh mà come out rồi!!! ]
Bạch Tư Quân run rẩy bấm vào bài viết Lương Như chuyển phát tới, thấy blogger nọ đăng bài viết thế này, sách mới "Lời thổ lộ" của Mai Vũ Sâm viết cho một người đồng tính luyến ái, phỏng vấn cụ thể sẽ đăng vào tối nay.
Phía dưới là bài tuyên truyền cho "Lời thổ lộ".
Bài viết này được đăng lên chưa tới một tiếng, lượt share đã nhảy vọt lên hơn một vạn, thành công leo lên hot search.
Bạch Tư Quân ngưng thở đọc bình luận, anh cứ tưởng sẽ có rất nhiều người chửi đồng tính ghê tởm. Nhưng không ngờ, một nửa lượng bình luận nói về ngoại hình của Mai Vũ Sâm, nửa còn lại thảo luận nội dung của "Lời thổ lộ", chủ yếu là chúc phúc, không có mấy lời dè bỉu chê bai.
Người qua đường A: Tuy rằng đồng tính luyến ái có hơi nhạy cảm, nhưng có sao nói vậy, sách mới của anh ta thực sự không tồi.
Người qua đường B: Bức ảnh này uwu a a a a a a a a a a a quá đỉnh luôn chưa hề biết Mai Vũ Sâm trông như này á!
Trần TTTT: Thì ra là vậy! Tui thấy người trong cuộc rồi nè, bọn họ cực xứng đôi!!!
Trần TTTT: Giờ mới nhận ra, hóa ra "Thổ lộ" là thổ lộ Bạch này!
Người qua đường C: "Lời thổ lộ" là ý này sao? Lãng mạn quá đi mất!
Trần TTTT: Cưng chỉ mới thấy được bề nổi thôi *doge*
Bạch Tư Quân đọc bình luận, biết vị Trần TTTT kia đích thị là Trần Đình ngay lập tức.
Anh đau đầu để điện thoại xuống, tăng ga, phóng thẳng về nhà.
Giờ đây anh rất, vô cùng, cực kỳ muốn làm một chuyện. Anh muốn túm cổ áo Mai Vũ Sâm, gào vào mặt hắn: Khốn nạn, kêu anh quảng cáo không phải là quảng cáo thế này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook