161

Vì tình hình trong bếp quá thê thảm nên không cần miêu tả nhiều, dù sao ta có thể thấy, từ ngực Họa Đoan trở xuống đều là bọt xà phòng trắng xóa, cậu giơ tay lên bắt chước bác sĩ phẫu thuật, nhìn Lăng Dạ với vẻ mặt trầm trọng.

“Tôi đã cố hết sức, mong người nhà đừng quá đau buồn.” Nói xong cực kỳ nặng nề cúi đầu xuống.

Lăng Dạ = =

Mặt Họa Đoan đột nhiên chuyển sang trạng thái tươi vui sáng lạn: “Mẹ tôi vẫn thường bảo tôi, ‘Ăn cũng không xong, động đâu hỏng đấy.”

Lăng Dạ ORZ

162

Chú thích: ‘Ăn cũng không xong, động đâu hỏng đấy’ là một câu tục ngữ tiếng Quảng Đông, ý là: ăn cũng không làm nổi, việc thì làm gì cũng hỏng.

Rất thích hợp để khắc họa Họa Đoan đó nhé XDD.

163

Thế là Lăng Dạ vội vàng đủi thanh gỗ nát này về phòng tắm rửa, tự mình dọn dẹp cái bãi chiến trường này.

Đúng lúc Lăng Dạ đã dọn dẹp sạch đống mảnh vỡ, chuẩn bị rửa bát đũa, sau lưng lại xuất hiện tiếng lê dép của Họa Đoan, vừa quay đầu lại thì ~ = 口 =

Lăng Dạ âm thầm sung sướng chảy máu mũi.

Bờ vai nhẵn mịn, xương quai xinh đẹp, bộ ngực *, trên đó vẫn dính vài giọt nước, từ eo trở xuống là hai đường cong sexy, cùng với ~ nửa thân dưới đã bị cái khăn tắm che mất.

Lăng Dạ trợn nhìn không chớp mắt, lắp bắp: “Cậu, cậu làm gì mà trần truồng đi thế hả?”

Họa Đoan nhìn vật duy nhất che cơ thể, vô tội nói: “Tôi không khỏa thân nhé. Chai sữa tắm tôi mua ở trong túi đồ đạc của anh, tôi cần nó.” O-O

Lăng Dạ đành nghiêng đầu chỉ vào cửa phòng cho khách: “Cửa không khóa, cậu tự tìm đi, tay tôi đang dính bọt.”

O-O “OK.”

Sau đó Họa Đoan vội vã chạy đi ~ đây là cơ hội tốt để thăm dò cơ sở địch!

164

Thật tình không biết là ai nhìn theo tấm lưng trần truồng của cậu, vẫn còn muốn nhiều hơn nữa, nhanh chóng rửa hết bọt trên tay, đi theo =_,=

165

Phòng tên chết tiệt này sạch ra phết!

Máy tính có vẻ là tự lắp!

Giờ xem phòng tắm cái đã!

Thế là công tử Họa Đoan của chúng ta bước vào phòng kẻ địch với vẻ mặt rất là WS (*bỉ ổi)! Vì nếu trong phòng ngủ có cái gì đó không thể để người khác biết thì còn có thể dấu xuống mấy chỗ như ngăn kéo, gầm giường, mà anh ta nhất định sẽ không rửa mãi, nếu mình lục lọi rồi lát nữa bị phát hiện thì không ổn, nhưng còn phòng tắm ~ he he, làm gì có chỗ nào để giấu chứ!

Thế là người đó lòng đầy mong đợi, a không, là ‘hiếu kỳ’ chạm vào nắm xoay cửa của nhà tắm…

166

“Cái túi đồ đó tôi còn chưa sắp xếp, không có trong phòng tắm đâu.” Tay bị một cánh tay thon dài nắm chặt, một luồng khí ấm áp phả vào vành tai, thắt lưng thậm chí còn bị ~

“Không, không có thì không có chứ, nhưng anh ôm eo tôi làm cái gì?!” = 皿 =

“Không có gì. Tôi chỉ thấy eo cậu rất nhỏ, muốn thử xem liệu có thể ôm hết trong một vòng tay như truyền thuyết không thôi mà. =_,=”

“Thế, thế giờ anh xong rồi chứ?”

“Ừ.” Miệng thì nói vậy nhưng cũng không bỏ tay ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, da tay với da lưng dính chặt vào nhau, Họa Đoan còn thấy vành tai bị cái gì đó mềm mềm chạm nhẹ một cái ~

Ầm ~ két ~

Thế là chúng ta, khụ khụ, lại tiếp tục nhìn được cả quá trình Họa Đoan xấu hổ ^^

167

Nước chảy ào ào qua trái táo đỏ rực, Họa Đoan vẫn không ngừng mặc niệm: “Nói mãi rồi, tên đó không phải gay tên đó không phải gay…”

Tuy không hiểu vì sao trong mắt người khác là tình bạn nam nam và tình anh trai em trai thì trong mắt Lão Bất Tử lại biến thành *, nhưng giờ khắc này Họa Đoan cảm thấy mình tám chín phần là gặp phải gay rồi! Hơn nữa còn có chuyện quan trọng hơn!

Chính mình không kháng cự anh ta nhiều như mình tưởng tượng! Thế giới này là thế nào vậy? Lẽ nào thế giới đã thật sự đại đồng [1] như lời Lão Bất Tử nói rồi hả?!

168

Rửa cả buổi, Họa Đoan cuối cùng vẫn quyết định rửa thêm một quả cho Lăng Dạ, dù sao táo cũng là mẹ mua, không ăn hết sẽ lãng phí.

Thế là Họa Đoan vỗ ngực một cái, kiếm thêm chút can đảm rồi mới mỗi tay một quả táo rạng rỡ đi ra phòng khách.

“Ăn táo này!”

Lăng Dạ nhận quả táo rồi =_,= nhìn cậu, “Ban nãy tôi đã muốn hỏi cậu rồi, vì sao cậu không nấu cơm cũng chẳng ra ngoài mấy, nhà lại có đủ gạo dầu muối tương dấm, giờ còn có cả hoa quả nữa?”

Thấy Lăng Dạ có vẻ bình tĩnh, Họa Đoan cũng thả lỏng, cắn một miếng táo rồi nói: “Tuần trước mẹ tôi đem cho đấy!”

“Mẹ cậu lo lắng cho cậu như thế sao còn để cậu ra sống một mình?”

“Không ở một mình thì ở với ai? Năm tôi mười tám tuổi thì bố mẹ tôi ly hôn, cho tôi căn nhà này, mẹ tôi thỉnh thoảng cũng đến thăm, lần nào cũng phàn nàn là ghét tôi này nọ.” Họa Đoan bĩu môi một cái, lại cắn một miếng táo thật lớn.

Lăng Dạ nhìn quả táo trong tay, lòng đột nhiên đã quyết định xong.

169

Đến giờ cơm tối, Họa Đoan lại tiếp tục bắt bẻ, Lăng Dạ lại tiếp tục khổ sở. Cơm tối no nê, Lăng Dạ thì rửa chén bát, Họa Đoan thì cảm xúc đột nhiên dâng trào, muốn về thăm Mộng Ảo Tru Tiên một cái. Chuyến thăm này lại khiến cậu 囧~

Lão Đại đã dính 囧 Tiên như hình với bóng rồi kìa! Hai người đánh quái rất ăn ý với nhau, trồng trọt cũng ăn ý với nhau ~ trồng rau á? Cái chức năng mới này là chức năng quái quỷ nào vậy? Lật bàn! Vì sao mà game nào cũng xuất hiện cái trò trồng rau nhàm chán này thế, game gì mà! Càng 囧 hơn là Lão Đại với 囧 Tiên còn có thể kiên trì chơi tiếp game này, nhìn cả list bạn bè cũng chỉ còn hai bọn họ ở đó, bang phái hình như cũng tản đi cả rồi, Họa Đoan không thể không cảm thán ~ cảnh đổi người dời rồi mà!

Thế là cậu thoát game, mở chim cánh cụt (*QQ) ra.

170

Họa Đoan: Tiên, cậu đang đánh quái với Lão Đại à?

囧 Tiên: Tôi đang viết văn = =…

Họa Đoan: Ban nãy tôi thấy cậu với Lão Đại ở cùng nhau mà.

囧 Tiên: Bọn tôi chọn chế độ tự đánh, sau đó ngồi viết văn = =…

Họa Đoan: Được rồi, tôi không quấy rầy cậu nữa.

囧 Tiên: Ừ.

171

Họa Đoan: Lão Đại cậu đang làm cái gì thế?

Lão Đại: Viết văn.

Họa Đoan: Giống 囧 Tiên kìa!

Lão Đại: Đương nhiên rồi, chúng tôi đang viết Anh văn đó.

Họa Đoan: 囧, đã thành đôi chồng già chồng già cả rồi còn viết tiếng Anh cái gì nữa?

Lão Đại: Lẽ nào cậu không biết囧 Tiên rất dễ xấu hổ à, cậu ấy ra điều kiện ai viết Anh văn thắng thì là công, mà cậu biết là tôi sẽ không thua mảng tiếng Anh đâu mà.

Họa Đoan: Lão Đại sao cậu lại đen tối thế chứ?

Lão Đại: Cảm ơn đã khích lệ, mà cậu với Toái Dạ sao rồi?

Họa Đoan: Sao rồi cái gì = =

Lão Đại: Không phải ở chung với nhau rồi à?







172

Thế là một đêm náo nhiệt của Họa Đoan lại bắt đầu, lúc xem những bài post mới và cười ha hả, cậu không hề chú ý đến Lăng Dạ đang đứng sau nhìn mình thật lâu.

Phó Tư Nguyên ơi, đến bao giờ cậu mới nhớ ra chứ?

173

Chủ nhật tiếp theo, Lăng Dạ vẫn nghỉ ngơi, Họa Đoan vẫn chán chường, nhưng khi Họa Đoan thức giấc lại ngửi được một mùi thơm ngào ngạt ~ cháo xương heo với rau nấu đặc!

Kẻ cuồng cháo là Họa Đoan lập tức phòng vèo ~ vào bếp.

“Cháo xương heo với rau nấu đặc cháo xương heo với rau nấu đặc cháo xương heo với rau nấu đặc!”

“Tôi đã biết cậu thích ăn món cháo này mà, không thèm mặc quần áo gì đã chạy ra rồi.” Lăng Dạ dịu dàng nhìn Họa Đoan, “Nhìn cậu cũng rất ngon miệng đấy.”

= = Họa Đoan nhớ đến việc sáng hôm qua lúc rời giường bị anh chạm quần lót, lập tức xấu hổ, lại vèo ~ xông về phòng, trong lúc đó cũng không quên lải nhải ~ cái đồ gay biến thái háo sắc!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người đều com để tiếp thêm sức mạnh cho tôi đi nào! Nếu không chỉ sợ bé đây sẽ kiệt sức mất thôi ORZ ~~~~~

PS: Truyện này thật sự là rất KUSO (*đáng ghét) ╮(╯▽╰)╭

– Chú thích:

[1] Thế giới đại đồng: Theo Cao Đài Từ Điển, thế giới đại đồng được định nghĩa rằng “…cả thế giới chung một nhà, không phân biệt quốc gia hay chủng tộc. Xã hội đại đồng là một xã hội trong đó khắp mọi nơi đều hòa bình, an lạc, mọi người đều bình đẳng, không còn phân biệt chủng tộc, quốc gia, xem nhau như anh em một nhà. Đó là một xã hội thái bình an lạc lý tưởng mà nhân loại đều mong ước.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương