Gấu Trắng
6: Lời Thì Thầm


Tết Nguyên Đán năm lớp 11, buổi chiều mọi người đều mong chờ cuối cùng đã đến.

Chiều đó chủ nhiệm lớp ngoại lệ cho phép ban 7 xem phim, còn được mang đồ ăn vặt.
Khi cùng Trương Trú Diên nói chuyện phiếm, Trương Trú Diên nghe nói ban 7 buổi chiều được xem phim, một bên kêu gào nói phải chuyển sang ban 7, một bên khoa chân múa tay nói chủ nhiệm lớp mình hung mãnh thế nào.

Hạ Dã cười đến mức nước mắt chảy ra, nói: “Vậy cậu nói với mẹ cho đổi ban đi, tớ đặc biệt hoan nghênh cậu đến ban chúng tớ.”
Buổi chiều rất nhanh đã đến, ủy viên văn nghệ đề nghị mọi người đem bàn ghép lại để tiện hơn cho việc xem phim.

Mọi người đều đồng ý, vì thế mỗi người tự kê bàn, tự lấy ghế của mình.

Hạ Dã vừa mới chuẩn bị nâng bàn của mình lên, trên tay bỗng nhẹ hẳn, bàn đã bị người khác cầm đi, cô nghe thấy giọng cậu: “Tớ giúp cậu.”
Hạ Dã vừa ngẩng đầu lên là thấy chiếc cằm hoàn mỹ của thiếu niên, hai tay cậu từ phía sau Hạ Dã vòng qua, gần như là ôm Hạ Dã vào trong lòng.

Lồng ngực gần như dán vào lưng, Hạ Dã căng chặt thân mình, cố gắng hết sức đứng thẳng mà không đụng vào cậu.

Hạ Dã có thể ngửi thấy được mùi bồ kết sạch sẽ tỏa ra từ trên người cậu, cách quần áo có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của thiếu niên, nhiệt độ như muốn thiêu cháy.
Hạ Dã lúc này mới phát hiện, Giang Tịch Xuyên rất cao luôn ý, ít nhất phải 1m8, đỉnh đầu của cô vừa vặn chạm vào cằm cậu.
Không biết khoảng cách gần như thế này, cậu ấy có nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập bịch bịch không nhỉ?
Chỗ ngồi rất nhanh đã ổn định, Hạ Dã lại cách Giang Tịch Xuyên gần một chút.
Cô mới không phải vì chuyện nhỏ này mà trộm vui vẻ đâu nha.

Mọi người bắt đầu bỏ phiếu chọn phim để xem.

Có nam sinh không sợ chuyện lớn muốn xem náo nhiệt nói xem phim kinh dị, bị rất nhiều bạn nữ phản đối, nhưng vẫn có người cố ý muốn xem phim kinh dị.

Cuối cùng lớp trưởng nói bỏ phiếu bầu, từ số bầu quyết định.
Giang Tịch Xuyên có muốn xem phim kinh dị không?
Vấn đề này không biết từ nào mà đến.

Hạ Dã theo bản năng nhìn sang Giang Tịch Xuyên, đúng lúc Giang Tịch Xuyên cũng nhìn cô, hai người nháy mắt đối diện nhau, Hạ Dã đột nhiên như thỏ con bị rơi vào bẫy, hoảng hốt muốn chạy, tầm mắt nhanh chóng dời đi.
Adrenaline tăng nhanh, tim đập mạnh hơn.
Giống như bị mắc bệnh vậy.
Cuối cùng vẫn là xem phim kinh dị.

Hạ Dã cũng không sợ phim kinh dị, trước kia thường xuyên xem cùng bạn bè, vì thế cô cùng Tương Miểu Miểu ngồi cạnh câu được câu không trò chuyện trên trời dưới bể, ánh mắt cũng không chịu khống chế hướng sang Giang Tịch Xuyên.

Giang Tịch Xuyên không nói chuyện cùng người khác, ngược lại, cậu còn thực sự xem.

Bị vẻ mặt của Giang Tịch Xuyên ảnh hưởng, Hạ Dã nổi lòng hiếu kỳ, không biết phim kinh dị sao có thể hấp dẫn cậu vậy.

Các bạn chọn đúng tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng, xem rất hay.

Hạ Dã nhìn một lúc, không tự giác còn xem đến mê mẩn.
Nhân vật chính bị tiếng động thu hút, đi xuống tầng hầm kiểm tra tình hình, BGM mạnh mẽ hơn, Hạ Dã đoán chừng là có gì đó kinh khủng sắp xuất hiện trên màn hình.

Cô chuẩn bị tốt tâm lý, quả nhiên, một khuôn mặt nữ quỷ oán giận đáng sợ hiện lên.

Các bạn nữ trong ban đều hét ầm lên, các bạn nam cười ha hả, Hạ Dã lại phản xạ có điều kiện nhìn sang Giang Tịch Xuyên.
Ngũ quan của Giang Tịch Xuyên là kiểu đẹp ba chiều, lông mày cùng mũi đều cao, tôn lên ánh mắt sâu thẳm của cậu, nhìn rất đẹp.

Ánh sáng loang lổ từ phim chiếu lên khuôn mặt cậu, vẻ mặt cậu vẫn thản nhiên, đôi mắt như có ánh sao lấp lánh.
Hạ Dã sửng sốt, nai con trong lòng chạy loạn, tiếng tim đập còn lớn hơn tiếng hét, tiếng cười to.
Ánh mắt, tiếng lòng, cũng chỉ còn lại mỗi Giang Tịch Xuyên.
Thời điểm tan học trời đã tối, Tương Miểu Miểu đề nghị mọi người cùng đi biển bắn pháo hoa.

Hạ Dã đi, Giang Tịch Xuyên cũng đi.
Pháo hoa từ biển phóng lên rất nhiều, Tương Miểu Miểu đưa ra một cây gậy, một đống người vây quanh lại chơi nói thật hay mạo hiểm.


Hạ Dã đúng lúc được chọn trúng, chọn nói thật.

Các thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi nói chuyện tình yêu rất mẫn cảm, ồn ào muốn cô nói ra tên người mình thích.

Hạ Dã luống cuống, theo bản năng nhìn về phía Giang Tịch Xuyên, Giang Tịch Xuyên đã đang nhìn cô.

Cách đống lửa nhìn nhau.

Gió biển ẩm ướt, cô gặp ánh lửa trong đáy mắt Giang Tịch Xuyên, sáng ngời ấm áp.
Cuối cùng vẫn là Tương Miểu Miểu ra mặt, đổi câu hỏi thành cô có người mình thích không.
Hạ Dã nói không có.
“Xin lỗi nha, tớ đi nghỉ đây.” Hạ Dã như trốn chạy khỏi mọi người, bước dạo không mục đích trên bãi cát, tìm chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Phía sau chợt phát ra âm thanh.
“Hạ Dã, cậu ở đây làm gì?”
Hạ Dã không cần quay đầu lại cũng biết, là cậu đến.

Giang Tịch Xuyên ngồi xuống cạnh Hạ Dã, bờ biển mùa đông rất lạnh, nhưng nơi chạm vào Giang Tịch Xuyên lại nóng, nóng đến bỏng rát, nóng cả đến lòng Hạ Dã.

Hạ Dã nhìn biển tối đen như mực, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Giang Tịch Xuyên, tương lai của tớ sẽ thế nào nhỉ?” Giang Tịch Xuyên không dự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, dừng một chút, định nói chuyện thì Hạ Dã đã giành trước nói: “Tương lai của Giang Tịch Xuyên là tiền đồ vô lượng, đúng không?”
Cậu ấy sẽ trở thành một người xuất sắc, tiếp tục phát triển lên cao.

Cậu sẽ có người vợ xinh đẹp, một đứa nhỏ đáng yêu.

Có gia đình hạnh phúc, sự nghiệp tốt đẹp.


Hạ Dã nhìn ngọn hải đăng xa xa ngoài biển, nhịn không được tưởng tượng ra, nghĩ đến tương lai của Giang Tịch Xuyên mà cô không hiểu thấu.
Đúng lúc này, Giang Tịch Xuyên đột nhiên nở nụ cười, nói: “Cảm ơn.”
Nghe những lời này, hốc mắt Hạ Dã đột nhiên nóng lên, cô cắn cắn môi, nuốt nước mắt lại vào trong.
Giang Tịch Xuyên, tớ thực sự rất thích cậu.
Đáng tiếc những lời này, chỉ dám nói ở trong lòng.
Hạ Dã nhìn ánh sáng chiếu lên sườn mặt mơ hồ của cậu, đây là chàng trai khiến cô rung động.
Giang Tịch Xuyên đột nhiên nói: “Tương lai của tớ, sẽ có Hạ Dã.”
Hạ Dã lại xúc động rơi nước mắt, cô mạnh mẽ quay đầu nhìn Giang Tịch Xuyên.
Không biết từ lúc nào cậu đã đốt pháo hoa, bên bờ biển tối như mực, thật giống như vị thần xuất hiện vì cô.
“Hạ Dã, có muốn ước nguyện không?”
“Cái gì?”
“Ước nguyện năm mới.”
Hạ Dã không hỏi lại những lời của Giang Tịch Xuyên, chỉ nhắm mắt lại, hai tay đặt trước ngực, cầu nguyện.
“Được rồi, trở về thôi.” Hạ Dã ước xong liền đi.
Giang Tịch Xuyên đi theo sau.
“Cậu ước gì vậy?”
“Không nói cho cậu.”
Cậu chính là bí mật tớ cất giữ bên gió biển.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương