Gấu Qua Lại Phải Chú Ý
Chương 16: Về chuyện “cuộc đối thoại đầy cạm bẫy”

“Đồ đệ ngoan, đang làm gì đới? Có nhớ tôi không?”

“Ngày nào cũng hỏi không thấy phiền sao?” Hướng Dương Viễn vừa đưa Trúc Thanh Mai về, đang đi trên đường mà lòng rối như tơ vò, lời vừa ra khỏi miệng không tự chủ mà mang đầy mùi thuốc súng.

“Không hề phiền nha.” Hùng Hạo Nhiên hiển nhiên không bị doạ vẫn cợt nhả như thường: “Được rồi, tôi biết cậu ngại biểu đạt tình yêu với tôi mờ. Thôi thì đổi chủ đề vậy, ngày mai cậu về lúc mấy giờ? Tôi ra bến xe đón cậu.”

Hướng Dương Viễn nghiêm mặt, tức giận nói: “Tôi có thể tự về, anh là một tên thương binh đó, vạn nhất có chuyện gì thì tôi không muốn chịu trách nhiệm đâu.”

“Ai bảo tôi là thương binh, cậu có tin là tôi lúc này chỉ dùng một tay là nhấc được cậu không?”

Hướng Dương Viễn bị chọc cười, nhịn cười, hừ một tiếng: “Tối mai về, đừng đón.”

“Vậy lại càng không được, trời tối như thế, nhỡ cậu bị giật tiền hay cướp sắc thì sao đây?”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Ai, việc này khó nói, như tôi đây lúc nào cũng cố gắng ‘giữ mình trong sạch’ mà còn có lúc không kiềm chế được nữa là người khác.”

Hướng Dương Viễn bó tay, hung hăng nói: “Vậy thì tôi trét bùn lên mặt rồi đeo túi rách là được chứ gì?”

Hùng Hạo Nhiên cười to, sau đó nghe thấy điện thoại có tiếng rõ ràng là tiếng hôn: “Không cho cãi. Trước hết tôi tặng cậu một cái hôn, đồ đệ ngoan nhớ mang cho thầy đặc sản thật ngon.”

Mặt Hướng Dương Viễn nóng lên: “Làm trò gì đó! Biến thái! Ai thèm cái nụ hôn kia của anh chứ! Lấy về!”

“Cũng được thôi. Khi nào về thì trả cho tôi.” Hùng Hạo Nhiên cười đến càng phơi phới, cậu ngơ ngác mãi mới ý thức được là mình lại bị chiếm tiện nghi, thẹn qua hoá giận, căm giận nói: “Cút! Lưu manh!”

“Hết lưu manh lại đến biến thái. Cậu đừng làm người khác hiểu lầm là tôi với cậu có cái gì đó chứ.”

Ngày nào anh cũng diễn ‘cái gì đó’ với tôi mà còn sợ người khác hiểu lầm sao? Hướng Dương Viễn chỉ muốn lườm hắn một phát: “Không thèm nghe anh nữa. Đang bực mình. Khi nào về thì tôi báo, anh tắm sớm rồi ngủ đi!”

“Bực cái gì?” Hùng Hạo Nhiên không dứt, không ngại tốn tiền điện thoại nói: “Mau nói chuyện với tôi đi, không là tôi sẽ giảng đạo cho cậu.”

“Anh không bỏ đá xuống giếng là tốt lắm rồi, ai muốn anh giảng đạo cơ chứ?” Hướng Dương Viễn lầm bầm, buồn rầu nói: “Thực ra cũng không có gì hết. Lúc nãy vừa bị mẹ lừa đi xem mắt thôi.”

Hùng Hạo Nhiên sững người, hiển nhiên chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, nửa ngày cũng không nói được gì.

“Ài, cô gái kia cũng không tệ.”

“…Thế sao còn bực.” Âm thanh bên kia thấp mấy độ, ngay cả ngữ khí cũng nghiêm túc hơn hẳn, nghe có chút u ám.

“Nhưng tôi lại phá hỏng.”

“…” Có người tức, thẳng thắn không bày tỏ quan điểm.

“Nếu như mẹ tôi mà biết chuyện khẳng định sẽ mắng chết tôi. Bây giờ về nhà là phải bị thẩm vấn. Nghĩ đến là đau đầu.”

“Rốt cuộc là cậu tiếc vì không dụ dỗ được cô gái đó hay là sợ mẹ mắng hả?”

“Sao tôi lại phải dụ dỗ cô ấy? Tôi cũng đâu phải là Lục Tây muốn lấy vợ đến phát điên. Tôi cũng không có cảm giác gì với cô ấy.” Cậu khẽ thở dài: “Nói đến cũng thấy lạ. Rõ ràng tôi là một ngừoi đàn ông trưởng thảnh vậy mà trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương rồi kết hôn? Ài, Hùng Hạo Nhiên, không phải tôi lãnh cảm chứ?”

Đúng lúc này, có một cô gái mặc thời trang đi qua, nghe thấy câu cuối cùng của cậu không nhịn được quay lại, khinh bỉ liếc cậu một cái.

Hùng Hạo Nhiên thả lỏng, miễn cưỡng ngáp một tiếng, dùng ngữ điệu giả ngu nói: “Hướng Thang Viên, lẽ nào cậu còn chưa phát hiện là mình không cần phải có bạn gái sao?”

“Ế? Vì sao? Tôi là đàn ông đó.”

“Vậy tôi hỏi cậu. Mỗi ngày, sau khi tan sở, có người nào cùng cậu ăn cơm không?”

“Có, anh…”

“Lúc ăn xong, có người nào đưa cậu về không?”

“Có, anh… Ài, không đúng, là tôi đưa anh về chứ?”

“Cũng không khác nhau lắm! Còn có, có ai cùng cậu trải qua cuối tuần không?”

“Có, anh…”

“Nhìn nhật kí điện thoại, có ai hay gọi cho cậu ân cần hỏi thăm không?”

“Có, là anh… Toàn gọi sai khiến tôi…”

“Đừng nhảm như thế! Quay lại chủ đề, năm hết tết đến, có ai mà cậu muốn tặng quà không?”

“Ây… Là anh ép tôi mà…”

“Đừng giả vờ. Tôi biết cậu ngại thừa nhận mà. Gặp phải chuyện không vui, có ai ở bên an ủi cậu không?”

“Có, anh…”

“Gặp chuyện vui, có ai chia sẻ với cậu không?”

“Có, anh… bắt tôi mời cơm…”

“Có người mà khi sinh bệnh, bị thương làm cậu cuống lên?”

“Tôi nói không có thì anh có tin không…”

“Thế là được rồi!” Hùng Hạo Nhiên vỗ tay cái độp: “Lần này thì đồ đệ ngoan đã nghĩ thông chưa?”

“Có vẻ, có chút đạo lý…”

“Thế nên a, cậu còn cần bạn gái làm cái gì? Kiếm người chơi đấu địa chủ với chúng ta à?”

“Ồ…” Hướng Dương Viễn bị tẩy nào, trong thời gian ngắn không tỉnh được, chỉ có thể thuận theo nội tâm của mình, lo âu hỏi: “Vậy chẳng may anh kết hôn thì không phải tôi rất thê thảm sao?”

“Yên tâm đi. Tôi đã nói là không kết hôn mà, chỉ cần cậu tốt với tôi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu, thấy sao?”

“Tôi đối với anh đã rất tốt…” Hướng Dương Viễn gãi đầu, chỉ sợ hắn đổi ý, vội nói: “Cái đó, một lời đã định.”

“Ừm! Một lời đã định.”

^^

Bánh Trôi ơi là Bánh Trôi, sao cưng lại để con Gấu kia lừa xoay vòng vòng rồi định chung thân thế kia hở????!!!!!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương