Lý Trăn Nhược bám lấy Chu Khải không buông, muốn ngăn cản gã đưa Nhị Hoàng đi.
Chu Khải cũng rất tàn nhẫn.

Gã túm lưng cậu, còn kéo ra cả một túm lông.
Trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn, móng vuốt buông lỏng mới phát hiện ra mình bị "nhổ" mất một túm lông.

Cậu tức điên lên vung móng vuốt sắc bén về phía Chu Khải.
Chu Khải ăn đau, không thèm nhường nhịn cậu nữa.

Gã túm lấy cổ cậu định ném xuống đất.

Lý Trăn Nhiên lập tức tóm lấy cánh tay gã, đoạt Lý Trăn Nhược khỏi tay gã.
May mắn rằng khuôn mặt của Chu Khải không có vết thương nào.

Nhưng trên cổ hằn nguyên vết cào chảy máu.
Suýt chút nữa thì Lý Trăn Nhược bị Chu Khải ném xuống đất.

Cậu không khỏi cảm thấy sợ, nằm yên trong ngực Lý Trăn Nhiên thở dốc.
Lý Trăn Nhiên nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, nhẹ giọng nói: "Không sao rồi."
"Chu Khải!" Thanh âm của Lý Trăn Thái vang lên từ đằng sau, ngửi rõ mùi căm hận cùng ác ý.
Mặc kệ Chu Khải công khai bức ảnh kia trong lễ cưới có mục đích gì thì người trong nhà chẳng ai biết ơn gã cả.

Kể cả Lý Trăn Thái, đến bây giờ anh ta vẫn còn lo lắng, sợ rằng có người nhìn thấy bức ảnh kia, sợ rằng chuyện mình mọc sừng sẽ truyền đi khắp nơi.
Chu Khải ngồi bệt dưới đất.

Gã đau đớn lấy tay che cổ lại.

Lúc sau, lấy tay xuống, lòng bàn tay be bét máu.
Ban đầu, người làm còn tưởng rằng nhà có trộm, thấy người đến là Chu Khải nên bọn họ đều rời đi hết.

Chỉ còn lại dì Vương, dì thấy gã bị cào thành dạng này tức khắc đau lòng, "Dồi ôi! Sao lại thành thế này?"
Chu Khải rên một tiếng, trừng mắt nhìn con mèo trong vòng tay Lý Trăn Nhiên.

Lý Trăn Nhiên không rảnh lo cho gã, cúi đầu nhìn phần lưng bị hói của Lý Trăn Nhược, lạnh lùng nhìn Chu Khải một cái.

Cậu giả vờ đáng thương nằm trong ngực anh.

Nhưng đúng là đáng thương thật, Chu Khải nhìn khá thảm, tất nhiên cậu cũng đau lắm chứ bộ!
Dì Vương chạy đến cạnh Chu Khải, ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên cổ gã, "Làm sao bây giờ? Hay là đến bệnh viện đi? Tiêm vaccine phòng dại luôn?"
Lý Trăn Nhược nhìn dì có chút không vui, nghĩ thầm dù mình có mắc bệnh dại thì tên điên Chu Khải kia có khả năng mắc bệnh hơn mình rất nhiều.

Cậu đáng yêu như vậy, sao có thể mắc bệnh dại được?!
Chỉ có Nhị Hoàng là không biết chuyện đang xảy ra, hưng phấn chạy vòng quanh chân Chu Khải.
Lý Giang Lâm cau mày, quát hỏi: "Mày về làm gì?"
Chu Khải ngẩng đầu nhìn ông, có hơi đáng thương nói: "Tôi về thăm Nhị Hoàng."
Di Vương mở miệng khuyên nhủ: "Xem vết thương của Chu thiếu trước rồi nói chuyện sau nha."
Lý Giang Lâm siết cây gậy, "Vào đi."
Dì Vương tìm hộp y tế.

Cả nhà ngồi ở phòng khách, nhìn chằm chằm Chu Khải đang che cổ mình.
Dưới bao nhiêu con mắt, Chu Khải tựa hồ chẳng cảm thấy có gì không ổn.

Gã nhịn không được sờ lên vết thương trên cổ, sau đó hung hăng trừng Lý Trăn Nhược.
Chuyến này về định lén lút đưa Nhị Hoàng đi, ai ngờ lại bị một con mèo phá hỏng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của gã càng hung ác.
Lý Trăn Nhược cũng chẳng yếu thế, trừng mắt lại gã.
Dì Vương cầm hộp y tế ngồi xuống xử lý vết thương cho gã.

Chu Khải sợ đau, miệng kêu không ngừng.
Vẻ mặt Lý Giang Lâm nghiêm túc, gọi: "Chu Khải."
Chu Khải dường như biết ông định nói gì, cười toe toét nói: "Đừng nói nữa, tôi biết anh muốn nói gì.

Nhưng mà thực ra ấy, con trai anh cặp kè với con dâu anh sao có thể trách tôi được? Tôi là cậu của chúng nó, không đành lòng gạt cháu ngoại lớn của mình.

Còn anh, thân là bố, cộng với việc đã sớm biết chuyện mà không nói gì.


Cứ nhất quyết một hai bắt Trăn Thái kết hôn."
Gã vừa dứt lời, Ôn Thuần và Lý Trăn Thái đều kinh ngạc nhìn về phía Lý Giang Lâm.
Lý Trăn Thái đứng lên, "Bố, cậu ta nói cái gì vậy?"
Mặt Lý Giang Lâm không đổi sắc, "Bố là muốn tốt cho các con."
Lý Trăn Thái chất vấn, "Bố đã sớm biết cô ta và Lão Tam cặp kè?" Khi nói, anh ta chỉ tay vào Ôn Thuần.
Chu Khải cúi đầu trộm cười.
Dì Vương bôi thuốc cho gã chú ý đến hành động đó của gã, đánh lên cánh tay hắn, cả giận nói: "Chu Khải! Sao có thể làm như thế hả?"
Lý Trăn Nhiên ôm Lý Trăn Nhược lẳng lặng ngồi nghe.

Nhìn Lý Trăn Thái đứng lên không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng.
Lý Trăn Nhược cảm nhận được từng cái vuốt ve dịu dàng của Lý Trăn Nhiên, mà lực chú ý lại đặt trên người Lý Trăn Thái.

Cậu dám chắc chắn, nếu Lý Trăn Thái có hành động gì quá khích đối với Lý Giang Lâm, Lý Trăn Nhiên nhất định sẽ cản anh ta.
Lý Giang Lâm nhắm mắt lại không nói.
Lý Trăn Nhược đột nhiên cảm thấy Lý Giang Lâm tuy vẫn bình tĩnh nhưng cục diện này mà ông đối phó dễ thế sao được.

Buối tối nay ông ở ngoài lâu như thế, chắc là đau đầu chuyện con cái.
Lý Trăn Thái không áp chế được lửa giận, không để ý đến thái độ hiện tại của mình, quát: "Muốn tốt cho con? Cuộc hôn nhân này bố tự mình sắp đặt, con không có gì để nói.

Rõ ràng bố biết cô ta đã cặp kè với Lão Tam mà vẫn nhất định bắt con phải cưới vào cửa, lại còn nói vì muốn tốt cho con? Bố, con có phải con của bố không? Hay là bố chỉ coi Lão Nhị và Lão Tam mới là con của bố?"
Lý Giang Lâm nhíu chặt mày, nói: "Con nói hươu nói vượn gì đấy?"
Lý Trăn Thái siết tay nắm tay, nhìn thoáng qua Lý Giang Lâm, rồi nhìn Ôn Thuần.

Tiếp đó, anh ta nện một đấm lên mặt bàn trà, nói: "Có lẽ tôi là người dư thừa nhất trong nhà họ Lý này.

Tôi vẫn nên đi thì hơn."
Nói xong, Lý Trăn Thái xoay người đi ra ngoài.
Lý Trăn Nhiên đứng dậy, gọi Lý Giang Lâm một tiếng, "Bố." Ý là muốn hay không muốn anh gọi anh ta lại?
Lý Giang Lâm chậm rãi lắc đầu, "Trong lòng nó có oán hận.


Cứ kệ nó đi, bố nói chuyện với nó sau."
Lý Trăn Nhiên gật đầu.

Thấy sắc mặt ông có tốt lắm, anh đi tới ngồi xổm cạnh chân ông, nói: "Bố, không còn sớm nữa, bố nghỉ ngơi trước đi."
Hôm nay Lý Giang Lâm thật sự rất mệt mỏi.

Ông nhìn anh một cái, lúc này cũng không muốn nói gì nữa, chống gậy đứng lên rồi nói với Ôn Thuần vẫn còn ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, "Con cũng đi nghỉ sớm đi."
Ôn Thuần khó xử, miễn cưỡng lộ ra một cụ cười để che giấu cảm xúc trong lòng, gật gật đầu, "Bố ngủ ngon." Sau đó, cô quay người đi về phía cầu thang.
Thấy Lý Giang Lâm muốn về phòng, Lý Trăn Nhiên một tay ôm mèo, một tay đỡ ông.
Không ngờ ông lại nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, "Không cần." Chắc là vẫn canh cánh chuyện sáng nay xảy ra trong văn phòng của anh.
Lúc này, Chu Khải đứng lên khỏi ghế sofa, đi đến bên cạnh Lý Giang Lâm muốn dìu ông về phòng, "Tôi đỡ anh đi nghỉ."
Lý Giang Lâm hơi động một chút, dừng sức hất tay gã ra, quát: "Cút!"
Chu Khải vội rụt tay về, đứng tại chỗ nhìn ông về phòng nghỉ ngơi, vẻ mặt trông đến vô tội.
Khi Lý Giang Lâm vào phòng, vẻ mặt kia lập tức biến mất, nói: "Hôm nay tôi ngủ lại đây không có ý kiến gì chứ?"
Trong phòng khách chỉ còn lại Lý Trăn Nhiên và dì Vương, đương nhiên hai người không có ý kiến gì.
Thấy Lý Trăn Nhiên chuẩn bị rời đi, Chu Khải gọi anh: "Trăn Nhiên, giữa chúng ta không có mâu thuẫn nào đúng không?"
Lý Trăn Nhược căm hận nhìn Chu Khải.
Lý Trăn Nhiên gãi cằm Lý Trăn Nhược, nhẹ giọng nói: "Giữa chúng ta có thâm cừu đại hận.

Đợi đấy, tôi sẽ tính sổ với cậu."
Những lời này khiến Chu Khải ngỡ ngàng.

Khi anh đi lên cầu thang, gã hét lên: "Có ý gì hả? Vì thằng nhóc kia sao?"
Lý Trăn Nhiên không trả lời gã, tiếp tục đi lên cầu thang.
Dì Vương vừa thu dọn đồ đạc vừa nặng nề thở dài, giọng nói giống như đang khóc: "Chuyện gì đang diễn ra thế này? Người một nhà mà náo loạn thành thế này."
Chu Khải nghe vậy thì đi đến ngồi cạnh dì, ôm lấy lưng dì an ủi mấy câu: "Không sao đâu, dì đừng khóc mà."
Dì Vương đánh gã một cái, đau lòng nhìn vết thương trên cổ gã, "Đến đây để dì xem vết thương cho."
Lý Trăn Nhiên đưa Lý Trăn Nhược về phòng.

Anh ngồi bên mép giường, còn cậu nằm trên đùi anh để anh xem vết thương.

Quả thực là bị giật rụng mất một túm lông, trông cứ như bị hói ấy.

Mặc dù không nghiêm trọng nhưng nhất định là rất đau.
"Em như thế này anh không nhìn rõ lắm.

Muốn cạo lông trên lưng không?" Lý Trăn Nhiên hỏi.
Lý Trăn Nhược biến thành người, nằm trên đùi anh, "Anh điên rồi à?"

Lý Trăn Nhiên nhìn lưng cậu có chút sưng, giơ tay vỗ vỗ cặp mông tròn trịa trắng nõn một cái, "Anh lấy thuốc cho em."
Lý Trăn Nhiên đi lấy một tuýp thuốc mỡ giảm sưng.

Anh vẫn để cậu nằm trên đùi mình, ngón tay dính thuốc mỡ thoa lên chỗ sưng đỏ trên lưng.
Lý Trăn Nhược nằm sấp, oán giận nói: "Chu Khải xuống tay tàn nhẫn thật."
Lý Trăn Nhiên cũng nói: "Em cũng chẳng khác gã là bao."
Lý Trăn Nhược nghẹn họng, "Em biết gã nhất định quay lại đưa Nhị Hoàng đi mà."
Lý Trăn Nhiên: "Gã muốn mang chó đi thì mặc kệ gã.

Dù sao bố cũng không làm gì gã."
Một tay chống cằm, Lý Trăn Nhược hơi suy tư, "Anh có biết tại sao bố anh lại dung túng Chu Khải đến vậy không?"
Lý Trăn Nhiên hỏi: "Em đang ám chỉ cái gì?"
Lý Trăn Nhược ngồi dậy khỏi người anh, ngồi khoanh chân trên giường, nói: "Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ à?"
Lý Trăn Nhiên cười như không cười nhìn cậu.
Cậu biết anh không muốn nói, vì thế mà chủ động nói trước: "Lúc nhỏ, em nghĩ rằng do Chu Khải là em trai của Chu Vận, Lý Giang Lâm cực kỳ yêu Chu Vận.

Ông ấy không thích mẹ em nên đối xử với Chu Khải khác biệt cũng dễ hiểu.

Lớn lên rồi, em cảm thấy dù có thiên vị đến đâu thì em vợ và con trai không thể so sánh với nhau được.

Cho nên, em nghĩ liệu Chu Khải có phải là con ruột của Lý Giang Lâm không.

Mà không đúng, nếu Chu Khải là con của ông ấy thì tại sao lại không cho gã tiếp quản Vận Lâm?"
"Cho nên..." Anh nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược: "Em thấy Chu Khải và Chu Vận lớn lên không phải khá giống nhau sao.

Anh nói xem, liệu bố anh có coi Chu Khải là thế thân của Chu Vận..." Nói đến đây, cậu cảm thấy mình không nói nổi nữa.

Thành thật mà nói, cậu không muốn nghĩ theo chiều hướng này.

Dù sao đi chăng nữa, trong lòng cậu, Lý Giang Lâm vẫn là bố.
Lý Trăn Nhiên không tỏ rõ ý kiến, hỏi lại: "Em cảm thấy giống sao?"
Lý Trăn Nhược suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn nói: "Không, là em nghĩ lung tung."
Lý Trăn Nhiên nhìn thoáng qua sau lưng cậu, "Có đau không?"
Cậu đáp: "Không đau, kệ nó đi."
Anh duỗi tay ôm lấy cậu nằm xuống, "Ngủ đi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương