Gặp Thần
-
Chương 14
Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................
Đây ngược lại là một kinh nghiệm cực kỳ quý giá.
Nếu không nghe hắn chính miệng nói ra, chỉ bằng dáng vẻ tung tăng nhảy nhót lúc trước của hắn thì đúng thật ai cũng sẽ coi hắn là người mình đồng da sắt, những vết thương đó đều là giả.
Nhưng mặc kệ kinh nghiệm này quý giá đến mức nào, việc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nhận đồ vật của ai đó chính là đồ vật của mình cũng có chút không biết xấu hổ.
Thần quân không chấp nhặt hắn, y nắm lấy cổ tay đang ôm mình của Sở Tê, nói: "Cẩn thận kẻo đụng vào vết thương trên vai."
Mỗi lần hắn duỗi tay ôm Thần quân, quả thực đều đụng đến vết thương trên vai. Sở Tê nhìn y một lát, sau khi xác định y thật sự suy nghĩ cho mình, mà không phải đơn giản chỉ vì không muốn bị ôm, liền mặc cho y kéo tay mình ra.
Hắn ngồi trên giường, Thần quân đi tới trước bàn, cầm bình nhỏ màu xanh lá hắn đang thèm nhỏ dãi lên. Ánh mắt Sở Tê lập tức tập trung vào đó.
Chẳng lẽ y nhận ra hắn muốn nó nên định giấu đi?
Hắn ngờ vực trong lòng, cân nhắc xem nên đoạt lấy hay trộm đi...
Thần quân lại quay trở về, mở ra lòng bàn tay trắng mịn, bên trên là một viên thuốc màu đen: "Uống thứ này rồi ngủ một giấc, sẽ hạ sốt."
Sở Tê cúi đầu, hé miệng ngậm lấy viên thuốc kia. Cánh môi mềm mại chạm vào đường chỉ tay sinh mệnh của Thần quân, lưu lại cảm giác ẩm ướt khó mà vứt bỏ.
Thần quân dời tay ra sau lưng, ngón tay cái cọ qua nơi bị đụng đến ở lòng bàn tay, muốn hủy diệt xúc cảm kia.
Y cầm lọ thuốc giảm đau lên, lắc nhẹ trước mặt Sở Tê như dụ mèo, nói: "Nếu muốn thứ này thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Đợi sau này rời khỏi Thần điện rồi, ta sẽ cho ngươi một lọ."
Vừa dứt lời y liền nâng tay áo, Sở Tê trơ mắt nhìn bình nhỏ màu xanh lá kia biến mất trong không khí, không biết bị giấu đến nơi nào.
Thần quân hỏi hắn: "Nghe hiểu không?"
Sở Tê không cam lòng trừng mắt lườm y một cái, bò đến cuối giường, giũ chiếc chăn đã được gấp gọn ra, bá chiếm giường Thần quân, trùm chăn lên đầu ngủ.
Sói con dã tính khó thuần, muốn hắn nghe lời hiển nhiên không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể thành công. Thần quân không nổi giận. Y đứng đó một lúc lâu, cúi người dém chăn cho thiếu niên.
Viên thuốc kia có tác dụng an thần, Sở Tê cũng không tức giận quá lâu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Thời điểm ngủ say hắn thích nằm nghiêng cuộn tròn thân mình. Mới lơ đãng một chút đã lại đè lên vết thương trên bả vai.
Hắn ngủ không biết trời trăng gì, nhưng Thần quân lại vài lần phát hiện, thuận tay lật hắn về vị trí cũ.
Một giấc này ngủ đến khi mặt trời lên cao. Sở Tê mơ màng tỉnh giấc, vẫn còn thấy lâng lâng như đang trên mây, xương cốt toàn thân nhức mỏi. Đây là trải nghiệm giấc ngủ hắn chưa bao giờ có, thậm chí lúc tỉnh lại buồn ngủ quá còn có thể nằm thêm một lúc.
Nơi ở của Thần quân Tư Phương, giường của Thần quân Tư Phương, hương vị của Thần quân Tư Phương, sạch sẽ thuần túy, thanh đạm thư thái.
Sở Tê ôm chăn hưởng thụ thêm một lát thì bụng dạ cồn cào biểu tình, không thể không bò dậy.
Đi ra ngoài tìm một vòng, không tìm thấy tung tích Thần quân, nhưng lại gặp Thanh Thủy và đệ tử Cung Đại A mới trở về từ dưới chân núi. Bọn họ vừa nói vừa cười đi về phía này, người nào cũng đội mão ăn mặc chỉnh tề, khí phách hăng hái.
Sở Tê thì ngược lại, y phục không vừa người, giày không vừa chân, tóc tai bù xù, trên mặt đầy sẹo, liếc qua chẳng khác gì thằng nhóc điên không biết chạy từ đâu ra, không hề hợp với uy nghiêm của Thần điện.
Mấy người nhìn thấy hắn, tiếng cười đùa đột nhiên im bặt, nhỏ giọng bàn tán.
Thanh Thuỷ đi tới, vẻ mặt phức tạp, nói khẽ: "Ngươi không ngốc người ở chỗ Thần quân mà chạy lung tung làm gì?"
"Không thấy Tư Phương."
"Tất nhiên là vì ngài ấy có việc bận rồi." Thanh Thủy mắng hắn: "Mau mau trở về đi, chớ khiến Thần quân mất mặt."
"Ta đói."
"...Không có tiền đồ." Thanh Thủy vừa giễu cợt hắn, vừa đưa bọc giấy trong tay cho hắn, nói: "Cầm đi."
Sở Tê nhận lấy ngửi ngửi, ngón trỏ lập tức giật mạnh: "Gà nướng."
"Khắp Thần Điện cũng chỉ có ngươi cần thứ tục vật này." Thanh Thủy nói: "Được rồi, ngươi cầm về từ từ mà..."
Sở Tê đã gấp không chờ nổi xé giấy dầu ra, cầm lấy gà cắn một miếng to. Cách ăn kia quá nguyên thủy. Thanh Thủy thoáng cứng đờ, mấy đệ tử Cung Đại A đằng sau cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng bàn tán.
"Hắn là ai?"
"Thần quân nuôi tiểu yêu sao? Vừa mới hóa hình ư?"
"Thật mất lịch sự......"
Giọng nói đứt quãng truyền tới tai Sở Tê, hắn nuốt miếng gà xuống, giải thích: "Ta không phải yêu quái."
Mọi người nhìn hắn.
Sở Tê nghiêm túc giới thiệu bản thân: "Ta là tiên lữ của Thần quân, từng cộng phó Vu Sơn."
Xung quanh yên ắng tĩnh mịch, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.
Sở Tê ôm lòng tràn đầy cảm kích nhìn về phía Thanh Thủy, nói: "Ta biết mọi người đều không cần ăn gì. Cảm ơn ngươi đã đặc biệt mang tới cho ta, là Tư Phương căn dặn phải không?"
Sắc mặt Thanh Thủy thoáng xanh xao, bỗng chốc có cảm giác muốn tìm khe đất chui vào. Hắn ta không muốn thừa nhận tiểu nghiệp chướng này là người Thần quân ái mộ chút nào, càng không muốn thừa nhận hắn ta được giao nhiệm vụ mang đồ ăn từ dưới chân núi tới cho Sở Tê.
Nhưng Thần quân không chỉ không đuổi hắn đi, còn ngầm đồng ý cho hắn vào phòng ngủ chính ở tiểu trúc bốn mùa. Hắn ta thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân rằng đối phương chẳng hề quan trọng.
Thanh Thủy nghiến răng: "Ngươi có trở về hay không?"
"Không."
Từ chối quá lưu loát, Thanh Thủy lặng người một lát, đang định khuyên tiếp thì một giọng lạnh lùng bỗng vang lên phía sau: "Ai chẳng biết ngươi cả gan làm loạn, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, làm bẩn Thần cách. Thần quân có lòng từ bi, lấy ơn báo oán, tha cho ngươi một mạng. Ngươi thật đúng là vênh mặt lên tận trời, thái độ tiểu nhân đắc chí, quả thực khiến người ta buồn nôn."
Người lên tiếng chính là đồ đệ đứng đầu Cung Đại A - Thính Phong. Sở Tê ngước mắt nhìn về phía đối phương, trong mắt dần dâng lên cảm xúc không tốt đẹp.
Có người đang mơ ước đại bảo bối của hắn.
Thanh Thủy bỗng nhiên đẩy Sở Tê ra, đuổi như đuổi chó con: "Mau trở về đi. Nếu Thần quân biết ngươi điên điên khùng khùng trước mặt khách nhân thì cẩn thận ngài không để ý tới ngươi nữa đâu."
Vóc người Sở Tê gầy yếu, bị hắn ta đẩy một cái liền lảo đảo. Hắn cân nhắc trong lòng: Hiện giờ đành phải cúi mình, người trong Cung Đại A đều biết tiên thuật, chỉ sợ bản thân mình không phải đối thủ, tạm thời nuốt xuống cơn tức này vậy.
Hắn dùng khuỷu tay hất Thanh Thủy ra, tự mình rời đi.
Một đường trở về tiểu trúc bốn mùa, Sở Tê vừa liếc qua lập tức thấy Thần quân trường thân ngọc lập nhà mình đang nâng một con chim ưng non choai choai trong lòng bàn tay, không biết nhặt được ở nơi nào.
Sở Tê nhìn thấy y lập tức yên tâm, đùi gà đang ăn càng thơm hơn: "Ngài đã trở về. Vừa rồi ngài đi đâu vậy? Ta tìm mãi không thấy ngài."
Thần quân quay người đi về phía đình, Sở Tê nhắm mắt theo đuôi đằng sau, nhìn y đặt chim ưng con lên bàn đá trong đình. Con ưng kia toàn thân đen nhánh, một chiếc cánh bị lệch, sau khi được thả xuống thì khẽ giật giật cánh đứng vững, tiếp đó liền an tĩnh ngồi thụp xuống.
"Nó bị thương." Thần quân ngồi xuống ghế đá, nói: "Chắc là lúc bị chim ưng mẹ đẩy xuống vực tập bay không may ngã gãy cánh. Nếu không mang về thì đêm nay nó sẽ bị thú hoang trên đất bằng chia nhau ăn thịt."
"Ra vậy." Sở Tê vươn tay ra, tránh đi chỗ dính dầu mỡ, cọ cọ cổ tay lên đầu chim ưng con kia, nghiêng đầu quan sát đôi mắt màu đỏ của nó, nói: "Nó thật may mắn khi gặp được ngài."
Thần quân không để ý hắn lấy lòng, hỏi: "Ngươi muốn chăm sóc nó không?"
"Ta?" Sở Tê lắp bắp kinh hãi: "Ta sao?"
"Ừ."
Đây là nguyên nhân y mang chim ưng con này về. Sở Tê hành động quái đản, tính cách quá cực đoan, hơi không hài lòng chút thôi là như sói tựa hổ, cực kỳ hung ác. Thỉnh thoảng thể hiện chút dịu dàng cũng là do có ý đồ với người ta, sử dụng thủ đoạn nhằm đạt được mục đích mà thôi.
Thần quân nghĩ, có lẽ có thể để hắn học cách cho đi. Nếu con người có vướng bận tại thế gian này thì không cần người khác ân cần dạy bảo, vẫn sẽ chủ động học tập đạo xử thế.
"Ngài, ngài muốn..." Niềm vui nhảy nhót trong mắt Sở Tê như sắp bay ra ngoài. Hắn hiếm khi trở nên rụt rè, kiềm chế khóe miệng đang dần cong lên, nói một cách không chắc chắn: "Ngài muốn tặng nó cho ta ư?"
"Thích không?"
"Ừm!" Sở Tê gật mạnh đầu, đôi mắt sáng rỡ: "Thích!"
"Vậy ta giao nó cho ngươi."
"Được!" Sở Tê giống hệt tướng quân được trao tặng huân chương, lập tức thẳng sống lưng.
Ánh mắt Thần quân ôn hòa hơn chút, đề nghị: "Lấy cho nó cái tên đi."
Trên đời này, bất kể là thứ gì, chỉ cần có tên thì cảm tình đều sẽ khác ngay. Sở Tê suy nghĩ rất nghiêm túc trong chốc lát. Ngày thường hắn không học vấn không nghề nghiệp, lúc này não trống trơn, suy nghĩ hồi lâu, mới thoáng ngượng ngùng nói: "Gọi nó là Tiểu Cửu được không?"
"Tiểu Cửu?" Thần quân suy tư: "Vì sao lấy tên này?"
"Thứ này không phải do ngài đưa cho ta sao?" Sở Tê bước chân ra, vừa xoay quanh y vừa nghiêm trang giải thích ý nghĩa của cái tên tục khí này, nói: "Nếu đã là tín vật đính ước thì nhất định phải lấy một cái tên có ý nghĩa. Tiểu Cửu, nghĩa là hai chúng ta ở bên nhau thiên trường địa cửu..."
"......" Thần quân hé miệng, đang định nói gì đó. Sở Tê bỗng nhiên xoay người, rụt đôi tay bóng nhẫy về phía sau, nửa người nghiêng về phía trước, khuôn mặt có cốt tương rất đẹp dán thẳng về phía Thần quân.
Thần quân lập tức căng mình, ngửa cổ về sau.
Sở Tê mỉm cười, dục vọng chiếm hữu bỗng tràn ra từ trong mắt, khóa chặt gương mặt tuấn mỹ của Thần quân.
"Ngài nói đi..." Hắn ngọt ngọt ngào ngào hỏi: "Gọi là Tiểu Cửu... được không nha?"
Thần quân: "......"
Ánh mắt kia thật sự quá mức lộ liễu. Y nhẹ nhàng nghiêng đầu, tránh khỏi tầm mắt đối phương.
Ngón tay chạm vào chén ngọc trên bàn, mới phát hiện bên trong không có nước. Thần quân miệng khô lưỡi khô, nhíu mày nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, đây không phải tín vật đính ước."
"Thế đó là thứ gì?" Không biết từ khi nào Sở Tê đã vòng tới sau lưng y. Tóc dài hơi lạnh chảy xuống từ bả vai y. Thiếu niên gác hờ cằm lên vai y, môi dán bên tai y, ôn tồn nói: "Ngài không cần thẹn thùng đâu."
Hơi thở của hắn tựa lông chim lướt nhẹ qua tai y. Thần quân tiếp tục nghiêng đầu. Sở Tê thấy thú vị, chợt hôn mạnh lên mặt y một cái, phát ra tiếng "chụt" rõ ràng.
Thần quân bỗng nhiên đứng dậy, lau mặt khiển trách: "Sở Tê!"
"Ta có cố ý đâu." Y vừa tỏ ý ghét bỏ, Sở Tê lập tức lúng túng, rụt đầu cho y ụp nồi, hung ha hung hăng nói: "Ai bảo ngài đẹp như vậy chứ."
Thần quân buồn bực nhìn hắn một lát, sa sầm mặt phất tay áo bỏ đi.
Sở Tê lại tức giận, đuổi theo hai bước tới bên đình, thăm dò y xấu hổ: "Quỷ hẹp hòi, xùy ——"
Sở Tê nhanh chóng ôm tín vật đính ước của hắn trở về phòng.
Sở Tê luôn lắng nghe một cách có chọn lọc, chỉ nghe điều mình quan tâm, khiến mình vui, về phần người khác còn nói thêm gì, muốn bày tỏ tâm nguyện gì nữa thì cóc thèm đếm xỉa.
Hàng năm hắn bị thương thường xuyên, băng bó cực kỳ lành nghề, tay chân lanh lẹ xử lý ổn thỏa vết thương của Tiểu Cửu, sau đó ôm nó tới trước cửa sổ, dựa vào bên cạnh vừa ngắm trăng vừa ngắm chú chim Thần quân mới đưa cho.
"Mi ăn thứ gì vậy?" Hắn chống tay lên má, nhìn Tiểu Cửu nói: "Ở đây không có con chim nào khác để đánh, chẳng lẽ về sau hàng ngày ta phải xuống núi mua đồ ăn cho ngươi sao?"
"Nghe nói nó thích ăn mắt người." Thanh Thủy đúng lúc đi ngang qua, chuẩn bị đưa bánh hoa mới cho Thần quân. Hắn ta hỏi: "Ngươi lấy đâu ra vật hung như vậy thế?"
Sở Tê lại tỏ ra tiểu nhân đắc chí: "Tư Phương đưa."
"Thần quân..." Trên mặt Thanh Thủy lộ ra vẻ kỳ quái, nói: "Sợ rằng không phải ngài ấy cố ý tìm đồ chơi cho ngươi, mà là để ban đêm nó mổ mắt ngươi, miễn cho ngươi ngày nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt ngài đến phát phiền."
"Vậy y nên để nó mổ hai mắt của mình mới đúng."
Thanh Thủy "hừ" một tiếng, không để ý đến hắn nữa.
Sở Tê nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của hắn ta. Suy tư trong chốc lát, lại tới xem Tiểu Cửu, duỗi tay chọt nhẹ lên mỏ nó, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Tiểu Cửu thích ăn mắt người, thế thì hơi phiền phức. Bởi vì đánh thắng người ở nơi này rất khó.
Hắn đang mặt ủ mày ê, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, một đường chạy thẳng tới chỗ Thần quân.
Thanh Thủy đang nói chuyện với Thần quân, bỗng thấy hắn vào. Người phía trước nổi giận, người phía sau lại giống như tập mãi đã thành thói quen, hỏi hắn: "Sao thế?"
"Ngày mai ta xuống núi với hắn ta."
Tuy Thần quân vốn cũng có dự định này, nhưng đề nghị của Sở Tê quá đường đột, y vẫn hỏi nhiều thêm một câu: "Có chuyện gì?"
"Mua quần áo nha." Sở Tê hơi bất mãn chỉ vào Thanh Thủy: "Hôm nay hắn chê ta khiến ngài mất mặt, còn làm trò mắng ta điên điên khùng khùng trước mặt nhiều người như vậy."
Thanh Thủy vội giải thích: "Ta chỉ muốn hắn nhanh chóng trở về viện. Dù sao hắn cũng không quen biết những người đó."
"Cái người nào đó ở Cung Ngỗng Lớn gì đấy còn bắt nạt ta." *(Em nó nghe nhầm Đại A thành Đại Nga = Ngỗng Lớn, mà cũng không biết nhầm hay cố tình:3)
Thanh Thủy tiếp tục giải thích: "Đúng... sư huynh Thính Phong... nóng lòng bảo vệ ngài nên có nói vài lời hơi khó nghe."
"Hắn còn đẩy ta, đẩy một đường."
Thanh Thủy bắt đầu tê tái: "Ta chỉ... lo tiểu công tử xảy ra xung đột với khách nhân."
"Đám Ngỗng Lớn đó cũng ghê gớm lắm, ỷ vào tiên thuật hơn ta mà ngậm máu phun người, bắt nạt ta vì ta là phàm phu tục tử, không giỏi pháp thuật, còn nói ta không xứng với ngài."
Thanh Thủy: "???"
Hắn ta nghi ngờ mình bị người ta xóa ký ức, vì sao trong ấn tượng không có đoạn này?
Theo bản năng mở miệng muốn cãi lại thay Cung Đại A, Sở Tê bỗng liếc ngang hắn ta, nhíu mày nói: "Sao ngươi còn chưa đi?"
So về đúng lý hợp tình và chẳng biết xấu hổ thì Sở Tê đã nhận hạng nhất rồi chẳng ai dám nói hắn hạng hai.
Dù gì vẫn đang ở trước mặt Thần quân, Thanh Thủy không dám lấy cứng chọi cứng với người trong lòng Thần quân, chỉ có thể thức thời nói: "Tiểu thị cáo lui trước."
Hắn ta vừa đi, Sở Tê lại cọ tới bên người Thần quân, ôm cánh tay y, tràn đầy chờ mong: "Có phải ngài nên dạy ta ít pháp thuật phòng thân hay không?"
"Ta không thu đồ đệ."
"Ta không làm đồ đệ ngài. Ngài dạy ta là được rồi."
"Ta không dạy người khác." Thần quân nhấc tay đứng dậy, tay áo mềm nhẵn trượt ra từ trong lòng Sở Tê. Chỉ hành động như vậy thôi cũng thanh phong minh nguyệt, tao nhã thỏa đáng. Sở Tê xem trong mắt, lòng bỗng khó chịu, suy nghĩ xấu xa chợt khởi động, hắn thoắt cái nắm lấy ngón tay Thần quân, chân dùng sức câu lấy chân đối phương.
Hoàn toàn không ngờ hắn sẽ đột ngột ra tay, Thần quân vừa lảo đảo nghiêng người, Sở Tê đã hùng hổ lao tới.
Bạch y chồng lên nhau, Thần quân trời quang trăng sáng lập tức đập gáy xuống đất, bị người ta đè chặt dưới thân.
Hơi thở y hơi rối loạn, chớp mắt: "Sở Tê... Nếu ngươi còn dám... ưm......"
Đâu chỉ còn dám, ngày sau còn dám.
Đại bảo bối trong trẻo mượt mà không tì vết, băng thanh ngọc khiết, ai mà chẳng muốn động tay động chân.
Cánh môi Thần quân bị chiếm lấy, cả người cứng đờ, Sở Tê hờ hững, chỉ lo mút mát theo bản năng, còn cắn mạnh một phát.
Có lẽ bị cắn đau, lông mi Thần quân run lên, bỗng nhiên vung tay áo. Chút sức lực này của Sở Tê chẳng đáng là gì trước y, lập tức bị hất bay ra, đâm vào bàn nhỏ, ngã xa nửa thước.
Hô hấp Thần quân dồn dập, gương mặt đỏ sậm, trong tay bỗng nhiên biến ra một thanh trường kiếm, mũi kiếm lạnh thấu xương chỉ vào Sở Tê: "Nghiệp chướng nhà ngươi! Bản tôn không nhớ thù khi trước, tha cho ngươi tính mạng, ngươi lại vẫn dám làm xằng làm bậy!"
"Ta sai rồi." Sở Tê lập tức ôm đầu, vẻ mặt đau khổ lăn lộn dưới trường kiếm, lăn thẳng tới góc tường cách y rất xa, rầm rì: "Ây da sai rồi sai rồi, ta không nghĩ như vậy đâu... Chắc chắn là có người hạ cổ ta rồi."
"Hoa ngôn xảo ngữ, xả không nhạ quang!" *(hai cụm này đồng nghĩa: ba hoa lừa gạt người)
Sở Tê vội vàng lén nhìn y qua kẽ tay, thấy y không hết giận nổi, lập tức lanh trí lảng sang chuyện khác: "Xin hỏi Tiên quân, ngày mai khi nào ta có thể tới tìm ngài học pháp thuật?"
"Ta nói sẽ dạy ngươi pháp thuật lúc nào?"
"Ồ." Sở Tê cực kỳ thất vọng, rầu rĩ nói: "Vậy ngài có thể cho ta một chút thánh dược chữa thương của ngài không nha?"
"Không cho, cút đi."
Sở Tê rất là đáng thương: "Ta biết ở đây có Thần quân bảo vệ nên chắc chắn không ai dám làm tổn thương tới ta, nhưng vết sẹo này quá xấu, ta... ta muốn xóa... được không nha?"
Nói đến cuối lại có phần hèn mọn cầu xin.
Thiếu niên 17 tuổi đúng là đang trong giai đoạn chú trọng dung mạo, sao có thể không thèm để ý vết sẹo xấu xí quá mức trên người.
Thần quân mím môi, không biết nghĩ tới điều gì mà dần ổn định hơi thở, vung tay áo ném cho hắn một chiếc bình nhỏ bằng bạch ngọc: "Cút."
Sở Tê vui vẻ nhặt lên, dập đầu nói: "Tạ Thần quân ban thuốc."
Hôm nay thu hoạch tương đối phong phú, Sở Tê không hề lưu luyến, bò dậy xoay người đi luôn.
Nhưng vừa đến cửa, chợt nghe thấy y nói: "Đứng lại."
Quay đầu, một quyển sách bị ném thẳng tới trước mặt hắn.
Sở Tê vội vàng nhận lấy, ánh mắt hoang mang.
Thần quân quay người đi, giọng điệu lạnh lẽo: "Nếu ngươi có thể tự học được nửa cuốn sách này, bản tôn sẽ phá lệ thu ngươi nhập môn. Còn nếu không học được... mà sau này dám đạp lên cánh cửa này nữa thì ta đánh gãy chân ngươi."
Đôi mắt Sở Tê sáng loáng, lập tức đồng ý: "Được!"
Có thêm thu hoạch bất ngờ, Sở Tê càng không lưu luyến, quay đầu nhanh chóng chạy đi.
Thần quân đứng lặng người một lát mới chậm rãi di chuyển, thả lỏng cơ thể khoanh chân ngồi xuống.
Y cầm ấm ngọc trên bàn, rót một ly trà bưng lên uống một hơi cạn sạch. Hầu kết chuyển động, Thần quân nâng tay, thong thả miết mạnh môi lau một lượt, xúc cảm non mềm dư lại không những không giảm mà còn tăng lên, trong khoang miệng dường như vẫn cảm giác bị vật mềm nhẵn kia khuấy loạn.
Thần quân sa sầm mặt, không thể không vận công điều tức, áp xuống xao động trong cơ thể.
Quả thật là nghiệp chướng.
Quyển sạch kia chắc hẳn có thể cản hắn vài năm, đến lúc đó tiếp tục dùng lý do không có thiên phú đuổi hắn đi là được.
Lúc này nghiệp chướng đã trở về sương phòng. Nghe thấy tiếng động, Tiểu Cửu nghiêng đầu ưng nhìn sang. Sở Tê cười với nó, giơ đồ vật trong tay lên khoe: "Đừng nóng vội, chờ ta học được thứ này rồi sẽ cho ngươi ăn mắt người mỗi ngày."
Dứt lời liền bò lên trên giường, nghiên cứu hết sức chuyên chú:
"Nửa cuốn đầu, dẫn linh nhập thể... Hửm?"
............................................
Đây ngược lại là một kinh nghiệm cực kỳ quý giá.
Nếu không nghe hắn chính miệng nói ra, chỉ bằng dáng vẻ tung tăng nhảy nhót lúc trước của hắn thì đúng thật ai cũng sẽ coi hắn là người mình đồng da sắt, những vết thương đó đều là giả.
Nhưng mặc kệ kinh nghiệm này quý giá đến mức nào, việc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nhận đồ vật của ai đó chính là đồ vật của mình cũng có chút không biết xấu hổ.
Thần quân không chấp nhặt hắn, y nắm lấy cổ tay đang ôm mình của Sở Tê, nói: "Cẩn thận kẻo đụng vào vết thương trên vai."
Mỗi lần hắn duỗi tay ôm Thần quân, quả thực đều đụng đến vết thương trên vai. Sở Tê nhìn y một lát, sau khi xác định y thật sự suy nghĩ cho mình, mà không phải đơn giản chỉ vì không muốn bị ôm, liền mặc cho y kéo tay mình ra.
Hắn ngồi trên giường, Thần quân đi tới trước bàn, cầm bình nhỏ màu xanh lá hắn đang thèm nhỏ dãi lên. Ánh mắt Sở Tê lập tức tập trung vào đó.
Chẳng lẽ y nhận ra hắn muốn nó nên định giấu đi?
Hắn ngờ vực trong lòng, cân nhắc xem nên đoạt lấy hay trộm đi...
Thần quân lại quay trở về, mở ra lòng bàn tay trắng mịn, bên trên là một viên thuốc màu đen: "Uống thứ này rồi ngủ một giấc, sẽ hạ sốt."
Sở Tê cúi đầu, hé miệng ngậm lấy viên thuốc kia. Cánh môi mềm mại chạm vào đường chỉ tay sinh mệnh của Thần quân, lưu lại cảm giác ẩm ướt khó mà vứt bỏ.
Thần quân dời tay ra sau lưng, ngón tay cái cọ qua nơi bị đụng đến ở lòng bàn tay, muốn hủy diệt xúc cảm kia.
Y cầm lọ thuốc giảm đau lên, lắc nhẹ trước mặt Sở Tê như dụ mèo, nói: "Nếu muốn thứ này thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Đợi sau này rời khỏi Thần điện rồi, ta sẽ cho ngươi một lọ."
Vừa dứt lời y liền nâng tay áo, Sở Tê trơ mắt nhìn bình nhỏ màu xanh lá kia biến mất trong không khí, không biết bị giấu đến nơi nào.
Thần quân hỏi hắn: "Nghe hiểu không?"
Sở Tê không cam lòng trừng mắt lườm y một cái, bò đến cuối giường, giũ chiếc chăn đã được gấp gọn ra, bá chiếm giường Thần quân, trùm chăn lên đầu ngủ.
Sói con dã tính khó thuần, muốn hắn nghe lời hiển nhiên không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể thành công. Thần quân không nổi giận. Y đứng đó một lúc lâu, cúi người dém chăn cho thiếu niên.
Viên thuốc kia có tác dụng an thần, Sở Tê cũng không tức giận quá lâu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Thời điểm ngủ say hắn thích nằm nghiêng cuộn tròn thân mình. Mới lơ đãng một chút đã lại đè lên vết thương trên bả vai.
Hắn ngủ không biết trời trăng gì, nhưng Thần quân lại vài lần phát hiện, thuận tay lật hắn về vị trí cũ.
Một giấc này ngủ đến khi mặt trời lên cao. Sở Tê mơ màng tỉnh giấc, vẫn còn thấy lâng lâng như đang trên mây, xương cốt toàn thân nhức mỏi. Đây là trải nghiệm giấc ngủ hắn chưa bao giờ có, thậm chí lúc tỉnh lại buồn ngủ quá còn có thể nằm thêm một lúc.
Nơi ở của Thần quân Tư Phương, giường của Thần quân Tư Phương, hương vị của Thần quân Tư Phương, sạch sẽ thuần túy, thanh đạm thư thái.
Sở Tê ôm chăn hưởng thụ thêm một lát thì bụng dạ cồn cào biểu tình, không thể không bò dậy.
Đi ra ngoài tìm một vòng, không tìm thấy tung tích Thần quân, nhưng lại gặp Thanh Thủy và đệ tử Cung Đại A mới trở về từ dưới chân núi. Bọn họ vừa nói vừa cười đi về phía này, người nào cũng đội mão ăn mặc chỉnh tề, khí phách hăng hái.
Sở Tê thì ngược lại, y phục không vừa người, giày không vừa chân, tóc tai bù xù, trên mặt đầy sẹo, liếc qua chẳng khác gì thằng nhóc điên không biết chạy từ đâu ra, không hề hợp với uy nghiêm của Thần điện.
Mấy người nhìn thấy hắn, tiếng cười đùa đột nhiên im bặt, nhỏ giọng bàn tán.
Thanh Thuỷ đi tới, vẻ mặt phức tạp, nói khẽ: "Ngươi không ngốc người ở chỗ Thần quân mà chạy lung tung làm gì?"
"Không thấy Tư Phương."
"Tất nhiên là vì ngài ấy có việc bận rồi." Thanh Thủy mắng hắn: "Mau mau trở về đi, chớ khiến Thần quân mất mặt."
"Ta đói."
"...Không có tiền đồ." Thanh Thủy vừa giễu cợt hắn, vừa đưa bọc giấy trong tay cho hắn, nói: "Cầm đi."
Sở Tê nhận lấy ngửi ngửi, ngón trỏ lập tức giật mạnh: "Gà nướng."
"Khắp Thần Điện cũng chỉ có ngươi cần thứ tục vật này." Thanh Thủy nói: "Được rồi, ngươi cầm về từ từ mà..."
Sở Tê đã gấp không chờ nổi xé giấy dầu ra, cầm lấy gà cắn một miếng to. Cách ăn kia quá nguyên thủy. Thanh Thủy thoáng cứng đờ, mấy đệ tử Cung Đại A đằng sau cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng bàn tán.
"Hắn là ai?"
"Thần quân nuôi tiểu yêu sao? Vừa mới hóa hình ư?"
"Thật mất lịch sự......"
Giọng nói đứt quãng truyền tới tai Sở Tê, hắn nuốt miếng gà xuống, giải thích: "Ta không phải yêu quái."
Mọi người nhìn hắn.
Sở Tê nghiêm túc giới thiệu bản thân: "Ta là tiên lữ của Thần quân, từng cộng phó Vu Sơn."
Xung quanh yên ắng tĩnh mịch, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.
Sở Tê ôm lòng tràn đầy cảm kích nhìn về phía Thanh Thủy, nói: "Ta biết mọi người đều không cần ăn gì. Cảm ơn ngươi đã đặc biệt mang tới cho ta, là Tư Phương căn dặn phải không?"
Sắc mặt Thanh Thủy thoáng xanh xao, bỗng chốc có cảm giác muốn tìm khe đất chui vào. Hắn ta không muốn thừa nhận tiểu nghiệp chướng này là người Thần quân ái mộ chút nào, càng không muốn thừa nhận hắn ta được giao nhiệm vụ mang đồ ăn từ dưới chân núi tới cho Sở Tê.
Nhưng Thần quân không chỉ không đuổi hắn đi, còn ngầm đồng ý cho hắn vào phòng ngủ chính ở tiểu trúc bốn mùa. Hắn ta thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân rằng đối phương chẳng hề quan trọng.
Thanh Thủy nghiến răng: "Ngươi có trở về hay không?"
"Không."
Từ chối quá lưu loát, Thanh Thủy lặng người một lát, đang định khuyên tiếp thì một giọng lạnh lùng bỗng vang lên phía sau: "Ai chẳng biết ngươi cả gan làm loạn, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, làm bẩn Thần cách. Thần quân có lòng từ bi, lấy ơn báo oán, tha cho ngươi một mạng. Ngươi thật đúng là vênh mặt lên tận trời, thái độ tiểu nhân đắc chí, quả thực khiến người ta buồn nôn."
Người lên tiếng chính là đồ đệ đứng đầu Cung Đại A - Thính Phong. Sở Tê ngước mắt nhìn về phía đối phương, trong mắt dần dâng lên cảm xúc không tốt đẹp.
Có người đang mơ ước đại bảo bối của hắn.
Thanh Thủy bỗng nhiên đẩy Sở Tê ra, đuổi như đuổi chó con: "Mau trở về đi. Nếu Thần quân biết ngươi điên điên khùng khùng trước mặt khách nhân thì cẩn thận ngài không để ý tới ngươi nữa đâu."
Vóc người Sở Tê gầy yếu, bị hắn ta đẩy một cái liền lảo đảo. Hắn cân nhắc trong lòng: Hiện giờ đành phải cúi mình, người trong Cung Đại A đều biết tiên thuật, chỉ sợ bản thân mình không phải đối thủ, tạm thời nuốt xuống cơn tức này vậy.
Hắn dùng khuỷu tay hất Thanh Thủy ra, tự mình rời đi.
Một đường trở về tiểu trúc bốn mùa, Sở Tê vừa liếc qua lập tức thấy Thần quân trường thân ngọc lập nhà mình đang nâng một con chim ưng non choai choai trong lòng bàn tay, không biết nhặt được ở nơi nào.
Sở Tê nhìn thấy y lập tức yên tâm, đùi gà đang ăn càng thơm hơn: "Ngài đã trở về. Vừa rồi ngài đi đâu vậy? Ta tìm mãi không thấy ngài."
Thần quân quay người đi về phía đình, Sở Tê nhắm mắt theo đuôi đằng sau, nhìn y đặt chim ưng con lên bàn đá trong đình. Con ưng kia toàn thân đen nhánh, một chiếc cánh bị lệch, sau khi được thả xuống thì khẽ giật giật cánh đứng vững, tiếp đó liền an tĩnh ngồi thụp xuống.
"Nó bị thương." Thần quân ngồi xuống ghế đá, nói: "Chắc là lúc bị chim ưng mẹ đẩy xuống vực tập bay không may ngã gãy cánh. Nếu không mang về thì đêm nay nó sẽ bị thú hoang trên đất bằng chia nhau ăn thịt."
"Ra vậy." Sở Tê vươn tay ra, tránh đi chỗ dính dầu mỡ, cọ cọ cổ tay lên đầu chim ưng con kia, nghiêng đầu quan sát đôi mắt màu đỏ của nó, nói: "Nó thật may mắn khi gặp được ngài."
Thần quân không để ý hắn lấy lòng, hỏi: "Ngươi muốn chăm sóc nó không?"
"Ta?" Sở Tê lắp bắp kinh hãi: "Ta sao?"
"Ừ."
Đây là nguyên nhân y mang chim ưng con này về. Sở Tê hành động quái đản, tính cách quá cực đoan, hơi không hài lòng chút thôi là như sói tựa hổ, cực kỳ hung ác. Thỉnh thoảng thể hiện chút dịu dàng cũng là do có ý đồ với người ta, sử dụng thủ đoạn nhằm đạt được mục đích mà thôi.
Thần quân nghĩ, có lẽ có thể để hắn học cách cho đi. Nếu con người có vướng bận tại thế gian này thì không cần người khác ân cần dạy bảo, vẫn sẽ chủ động học tập đạo xử thế.
"Ngài, ngài muốn..." Niềm vui nhảy nhót trong mắt Sở Tê như sắp bay ra ngoài. Hắn hiếm khi trở nên rụt rè, kiềm chế khóe miệng đang dần cong lên, nói một cách không chắc chắn: "Ngài muốn tặng nó cho ta ư?"
"Thích không?"
"Ừm!" Sở Tê gật mạnh đầu, đôi mắt sáng rỡ: "Thích!"
"Vậy ta giao nó cho ngươi."
"Được!" Sở Tê giống hệt tướng quân được trao tặng huân chương, lập tức thẳng sống lưng.
Ánh mắt Thần quân ôn hòa hơn chút, đề nghị: "Lấy cho nó cái tên đi."
Trên đời này, bất kể là thứ gì, chỉ cần có tên thì cảm tình đều sẽ khác ngay. Sở Tê suy nghĩ rất nghiêm túc trong chốc lát. Ngày thường hắn không học vấn không nghề nghiệp, lúc này não trống trơn, suy nghĩ hồi lâu, mới thoáng ngượng ngùng nói: "Gọi nó là Tiểu Cửu được không?"
"Tiểu Cửu?" Thần quân suy tư: "Vì sao lấy tên này?"
"Thứ này không phải do ngài đưa cho ta sao?" Sở Tê bước chân ra, vừa xoay quanh y vừa nghiêm trang giải thích ý nghĩa của cái tên tục khí này, nói: "Nếu đã là tín vật đính ước thì nhất định phải lấy một cái tên có ý nghĩa. Tiểu Cửu, nghĩa là hai chúng ta ở bên nhau thiên trường địa cửu..."
"......" Thần quân hé miệng, đang định nói gì đó. Sở Tê bỗng nhiên xoay người, rụt đôi tay bóng nhẫy về phía sau, nửa người nghiêng về phía trước, khuôn mặt có cốt tương rất đẹp dán thẳng về phía Thần quân.
Thần quân lập tức căng mình, ngửa cổ về sau.
Sở Tê mỉm cười, dục vọng chiếm hữu bỗng tràn ra từ trong mắt, khóa chặt gương mặt tuấn mỹ của Thần quân.
"Ngài nói đi..." Hắn ngọt ngọt ngào ngào hỏi: "Gọi là Tiểu Cửu... được không nha?"
Thần quân: "......"
Ánh mắt kia thật sự quá mức lộ liễu. Y nhẹ nhàng nghiêng đầu, tránh khỏi tầm mắt đối phương.
Ngón tay chạm vào chén ngọc trên bàn, mới phát hiện bên trong không có nước. Thần quân miệng khô lưỡi khô, nhíu mày nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, đây không phải tín vật đính ước."
"Thế đó là thứ gì?" Không biết từ khi nào Sở Tê đã vòng tới sau lưng y. Tóc dài hơi lạnh chảy xuống từ bả vai y. Thiếu niên gác hờ cằm lên vai y, môi dán bên tai y, ôn tồn nói: "Ngài không cần thẹn thùng đâu."
Hơi thở của hắn tựa lông chim lướt nhẹ qua tai y. Thần quân tiếp tục nghiêng đầu. Sở Tê thấy thú vị, chợt hôn mạnh lên mặt y một cái, phát ra tiếng "chụt" rõ ràng.
Thần quân bỗng nhiên đứng dậy, lau mặt khiển trách: "Sở Tê!"
"Ta có cố ý đâu." Y vừa tỏ ý ghét bỏ, Sở Tê lập tức lúng túng, rụt đầu cho y ụp nồi, hung ha hung hăng nói: "Ai bảo ngài đẹp như vậy chứ."
Thần quân buồn bực nhìn hắn một lát, sa sầm mặt phất tay áo bỏ đi.
Sở Tê lại tức giận, đuổi theo hai bước tới bên đình, thăm dò y xấu hổ: "Quỷ hẹp hòi, xùy ——"
Sở Tê nhanh chóng ôm tín vật đính ước của hắn trở về phòng.
Sở Tê luôn lắng nghe một cách có chọn lọc, chỉ nghe điều mình quan tâm, khiến mình vui, về phần người khác còn nói thêm gì, muốn bày tỏ tâm nguyện gì nữa thì cóc thèm đếm xỉa.
Hàng năm hắn bị thương thường xuyên, băng bó cực kỳ lành nghề, tay chân lanh lẹ xử lý ổn thỏa vết thương của Tiểu Cửu, sau đó ôm nó tới trước cửa sổ, dựa vào bên cạnh vừa ngắm trăng vừa ngắm chú chim Thần quân mới đưa cho.
"Mi ăn thứ gì vậy?" Hắn chống tay lên má, nhìn Tiểu Cửu nói: "Ở đây không có con chim nào khác để đánh, chẳng lẽ về sau hàng ngày ta phải xuống núi mua đồ ăn cho ngươi sao?"
"Nghe nói nó thích ăn mắt người." Thanh Thủy đúng lúc đi ngang qua, chuẩn bị đưa bánh hoa mới cho Thần quân. Hắn ta hỏi: "Ngươi lấy đâu ra vật hung như vậy thế?"
Sở Tê lại tỏ ra tiểu nhân đắc chí: "Tư Phương đưa."
"Thần quân..." Trên mặt Thanh Thủy lộ ra vẻ kỳ quái, nói: "Sợ rằng không phải ngài ấy cố ý tìm đồ chơi cho ngươi, mà là để ban đêm nó mổ mắt ngươi, miễn cho ngươi ngày nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt ngài đến phát phiền."
"Vậy y nên để nó mổ hai mắt của mình mới đúng."
Thanh Thủy "hừ" một tiếng, không để ý đến hắn nữa.
Sở Tê nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của hắn ta. Suy tư trong chốc lát, lại tới xem Tiểu Cửu, duỗi tay chọt nhẹ lên mỏ nó, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Tiểu Cửu thích ăn mắt người, thế thì hơi phiền phức. Bởi vì đánh thắng người ở nơi này rất khó.
Hắn đang mặt ủ mày ê, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, một đường chạy thẳng tới chỗ Thần quân.
Thanh Thủy đang nói chuyện với Thần quân, bỗng thấy hắn vào. Người phía trước nổi giận, người phía sau lại giống như tập mãi đã thành thói quen, hỏi hắn: "Sao thế?"
"Ngày mai ta xuống núi với hắn ta."
Tuy Thần quân vốn cũng có dự định này, nhưng đề nghị của Sở Tê quá đường đột, y vẫn hỏi nhiều thêm một câu: "Có chuyện gì?"
"Mua quần áo nha." Sở Tê hơi bất mãn chỉ vào Thanh Thủy: "Hôm nay hắn chê ta khiến ngài mất mặt, còn làm trò mắng ta điên điên khùng khùng trước mặt nhiều người như vậy."
Thanh Thủy vội giải thích: "Ta chỉ muốn hắn nhanh chóng trở về viện. Dù sao hắn cũng không quen biết những người đó."
"Cái người nào đó ở Cung Ngỗng Lớn gì đấy còn bắt nạt ta." *(Em nó nghe nhầm Đại A thành Đại Nga = Ngỗng Lớn, mà cũng không biết nhầm hay cố tình:3)
Thanh Thủy tiếp tục giải thích: "Đúng... sư huynh Thính Phong... nóng lòng bảo vệ ngài nên có nói vài lời hơi khó nghe."
"Hắn còn đẩy ta, đẩy một đường."
Thanh Thủy bắt đầu tê tái: "Ta chỉ... lo tiểu công tử xảy ra xung đột với khách nhân."
"Đám Ngỗng Lớn đó cũng ghê gớm lắm, ỷ vào tiên thuật hơn ta mà ngậm máu phun người, bắt nạt ta vì ta là phàm phu tục tử, không giỏi pháp thuật, còn nói ta không xứng với ngài."
Thanh Thủy: "???"
Hắn ta nghi ngờ mình bị người ta xóa ký ức, vì sao trong ấn tượng không có đoạn này?
Theo bản năng mở miệng muốn cãi lại thay Cung Đại A, Sở Tê bỗng liếc ngang hắn ta, nhíu mày nói: "Sao ngươi còn chưa đi?"
So về đúng lý hợp tình và chẳng biết xấu hổ thì Sở Tê đã nhận hạng nhất rồi chẳng ai dám nói hắn hạng hai.
Dù gì vẫn đang ở trước mặt Thần quân, Thanh Thủy không dám lấy cứng chọi cứng với người trong lòng Thần quân, chỉ có thể thức thời nói: "Tiểu thị cáo lui trước."
Hắn ta vừa đi, Sở Tê lại cọ tới bên người Thần quân, ôm cánh tay y, tràn đầy chờ mong: "Có phải ngài nên dạy ta ít pháp thuật phòng thân hay không?"
"Ta không thu đồ đệ."
"Ta không làm đồ đệ ngài. Ngài dạy ta là được rồi."
"Ta không dạy người khác." Thần quân nhấc tay đứng dậy, tay áo mềm nhẵn trượt ra từ trong lòng Sở Tê. Chỉ hành động như vậy thôi cũng thanh phong minh nguyệt, tao nhã thỏa đáng. Sở Tê xem trong mắt, lòng bỗng khó chịu, suy nghĩ xấu xa chợt khởi động, hắn thoắt cái nắm lấy ngón tay Thần quân, chân dùng sức câu lấy chân đối phương.
Hoàn toàn không ngờ hắn sẽ đột ngột ra tay, Thần quân vừa lảo đảo nghiêng người, Sở Tê đã hùng hổ lao tới.
Bạch y chồng lên nhau, Thần quân trời quang trăng sáng lập tức đập gáy xuống đất, bị người ta đè chặt dưới thân.
Hơi thở y hơi rối loạn, chớp mắt: "Sở Tê... Nếu ngươi còn dám... ưm......"
Đâu chỉ còn dám, ngày sau còn dám.
Đại bảo bối trong trẻo mượt mà không tì vết, băng thanh ngọc khiết, ai mà chẳng muốn động tay động chân.
Cánh môi Thần quân bị chiếm lấy, cả người cứng đờ, Sở Tê hờ hững, chỉ lo mút mát theo bản năng, còn cắn mạnh một phát.
Có lẽ bị cắn đau, lông mi Thần quân run lên, bỗng nhiên vung tay áo. Chút sức lực này của Sở Tê chẳng đáng là gì trước y, lập tức bị hất bay ra, đâm vào bàn nhỏ, ngã xa nửa thước.
Hô hấp Thần quân dồn dập, gương mặt đỏ sậm, trong tay bỗng nhiên biến ra một thanh trường kiếm, mũi kiếm lạnh thấu xương chỉ vào Sở Tê: "Nghiệp chướng nhà ngươi! Bản tôn không nhớ thù khi trước, tha cho ngươi tính mạng, ngươi lại vẫn dám làm xằng làm bậy!"
"Ta sai rồi." Sở Tê lập tức ôm đầu, vẻ mặt đau khổ lăn lộn dưới trường kiếm, lăn thẳng tới góc tường cách y rất xa, rầm rì: "Ây da sai rồi sai rồi, ta không nghĩ như vậy đâu... Chắc chắn là có người hạ cổ ta rồi."
"Hoa ngôn xảo ngữ, xả không nhạ quang!" *(hai cụm này đồng nghĩa: ba hoa lừa gạt người)
Sở Tê vội vàng lén nhìn y qua kẽ tay, thấy y không hết giận nổi, lập tức lanh trí lảng sang chuyện khác: "Xin hỏi Tiên quân, ngày mai khi nào ta có thể tới tìm ngài học pháp thuật?"
"Ta nói sẽ dạy ngươi pháp thuật lúc nào?"
"Ồ." Sở Tê cực kỳ thất vọng, rầu rĩ nói: "Vậy ngài có thể cho ta một chút thánh dược chữa thương của ngài không nha?"
"Không cho, cút đi."
Sở Tê rất là đáng thương: "Ta biết ở đây có Thần quân bảo vệ nên chắc chắn không ai dám làm tổn thương tới ta, nhưng vết sẹo này quá xấu, ta... ta muốn xóa... được không nha?"
Nói đến cuối lại có phần hèn mọn cầu xin.
Thiếu niên 17 tuổi đúng là đang trong giai đoạn chú trọng dung mạo, sao có thể không thèm để ý vết sẹo xấu xí quá mức trên người.
Thần quân mím môi, không biết nghĩ tới điều gì mà dần ổn định hơi thở, vung tay áo ném cho hắn một chiếc bình nhỏ bằng bạch ngọc: "Cút."
Sở Tê vui vẻ nhặt lên, dập đầu nói: "Tạ Thần quân ban thuốc."
Hôm nay thu hoạch tương đối phong phú, Sở Tê không hề lưu luyến, bò dậy xoay người đi luôn.
Nhưng vừa đến cửa, chợt nghe thấy y nói: "Đứng lại."
Quay đầu, một quyển sách bị ném thẳng tới trước mặt hắn.
Sở Tê vội vàng nhận lấy, ánh mắt hoang mang.
Thần quân quay người đi, giọng điệu lạnh lẽo: "Nếu ngươi có thể tự học được nửa cuốn sách này, bản tôn sẽ phá lệ thu ngươi nhập môn. Còn nếu không học được... mà sau này dám đạp lên cánh cửa này nữa thì ta đánh gãy chân ngươi."
Đôi mắt Sở Tê sáng loáng, lập tức đồng ý: "Được!"
Có thêm thu hoạch bất ngờ, Sở Tê càng không lưu luyến, quay đầu nhanh chóng chạy đi.
Thần quân đứng lặng người một lát mới chậm rãi di chuyển, thả lỏng cơ thể khoanh chân ngồi xuống.
Y cầm ấm ngọc trên bàn, rót một ly trà bưng lên uống một hơi cạn sạch. Hầu kết chuyển động, Thần quân nâng tay, thong thả miết mạnh môi lau một lượt, xúc cảm non mềm dư lại không những không giảm mà còn tăng lên, trong khoang miệng dường như vẫn cảm giác bị vật mềm nhẵn kia khuấy loạn.
Thần quân sa sầm mặt, không thể không vận công điều tức, áp xuống xao động trong cơ thể.
Quả thật là nghiệp chướng.
Quyển sạch kia chắc hẳn có thể cản hắn vài năm, đến lúc đó tiếp tục dùng lý do không có thiên phú đuổi hắn đi là được.
Lúc này nghiệp chướng đã trở về sương phòng. Nghe thấy tiếng động, Tiểu Cửu nghiêng đầu ưng nhìn sang. Sở Tê cười với nó, giơ đồ vật trong tay lên khoe: "Đừng nóng vội, chờ ta học được thứ này rồi sẽ cho ngươi ăn mắt người mỗi ngày."
Dứt lời liền bò lên trên giường, nghiên cứu hết sức chuyên chú:
"Nửa cuốn đầu, dẫn linh nhập thể... Hửm?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook