Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi
Chương 38: Bàn ăn Lễ Giáng Sinh (Trung)

“Hai con cọp, hai con cọp, chạy rất nhanh, chạy rất nhanh. Một con thiếu con mắt, một con thiếu lỗ tai. Thật kỳ quái, thật kỳ quái.” Tiêu Trần vừa gói hoành thánh, vừa dạy mấy đứa nhỏ ca hát. Kỳ thật, người nhà Kỉ Tích cũng không biết, anh thích nấu ăn, nhưng chán ghét rửa chén làm việc nhà. Cùng Kỉ Tích quen biết hơn hai năm, vẫn là chồng phụ trách quét tước phòng.

Tiêu Trần gói xong hoành thánh, nấu chín. Lấy ra hai trăm cái, cùng với canh xương hầm thơm ngon, tự mình cầm đi tặng hàng xón cách vách. Có câu nói, bà con xa không bằng láng giềng gần. Một đoạn thời gian trước, anh bị trật chân, người ta đưa thuốc tặng quà, rất là chu đáo. Hôm nay, không cần biết nhà người khác có ăn Lễ Giáng Sinh hay không, tâm ý vẫn là muốn đưa đến.

Tiêu Trần bưng một bát hoành thánh đi ra ngoài, khi quay về nhà, nhưng lại mang theo bao lớn bao nhỏ quà đáp lễ, thắng lợi trở về.

“Trần Trần, đến! Cùng nhau ăn.” Trong phòng ăn, đoàn người đã muốn khai tiệc. Kỉ Tích thấy Tiêu Trần ôm quà đầy trong lòng, vội chừa ra chỗ ngồi, lôi kéo anh ngồi xuống. Múc hoành thánh nóng hổi, thổi thổi, đem cái thìa để bên miệng Tiêu Trần.

Tiêu Trần cắn nửa cái, nhai nhai híp mắt nuốt vào.

Kỉ Tích đem nửa cái hoành thánh còn thừa, nhét vào miệng chậm rãi nuốt, cảm giác đặc biệt ăn ngon.

“Tiêu Trần, hoành thánh hương vị tốt như vậy, dì lần đầu tiên ăn được!” Đổng phu nhân hỏi: “Con gói nhân gì bên trong a?”

Tiêu Trần hưởng thụ Kỉ Tích hầu hạ, cười nói: “Tổng cộng có tám loại hoành thánh. Cây tề thái, cải bẹ, bí đao, rau xanh, bên trong mỗi cái đều trộn thịt heo dê, mỗi loại bên trong đều phải thêm tôm tươi bóc vỏ, ăn mới ngon.”

Tiêu Tiễn ăn canh, khen ngợi: “Canh này cũng thật tươi a!”

“Canh có hai loại, một chỉ dùng xương ống heo dê trâu, cho nấm cùng măng để hầm. Còn cái kia là canh gà mái già cùng nấm rơm.” Tiêu Trần kiên nhẫn giải thích.

Ba Hà đút Phàm cục cưng khách khí nói: “Vì cơm nước cho chúng tôi, cậu phải vất vả.”

“Anh nói lời này, quá khách khí.” Tiêu Trần nói xong, đem quà cáp hàng xóm tặng giao cho nữ giúp việc, kéo cổ tay áo, nhờ nam giúp việc bưng lên món chính bữa trưa.

Một cái đĩa thiết dài năm thước, đậy nắp che, được đặt lên bàn cơm. Hai bên đặt tương ớt thơm ngon, đồ chua giòn giòn, nước suối tươi ngon.

“Còn có cái gì nha?” Theo Hà phu nhân, canh hoành thánh mỹ vị như vậy, cũng đủ làm cơm trưa rồi. Cho dù để bà ăn ba ngày, cũng không cảm thấy ngán.

Tiêu Trần dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nhấc nắp che khỏi bàn ăn.

Một con lợn sữa nướng ánh vàng rực rỡ nằm trên dĩa, bởi vì mở ra nắp che, trong phòng nhất thời hương khí lan tỏa bốn phía. Tư vị ngọt ngào, chui vào xoang mũi mỗi người, dạ dày sớm đã ăn no, lập tức lại rầm rì.

Tiêu Trần cầm lấy dụng cụ cắt trên bàn, xẻ lợn sữa. Không cắt còn tốt, một dao này đi xuống, khe hở vừa mở toát ra hương thơm ẩn giấu, so với vừa rồi càng làm người chịu không nổi. Đôi mắt mọi người – trông mong cầm chén đĩa, múc tương, gắp đồ chua, chờ Tiêu Trần đem lợn sữa nướng để vào đĩa ăn của mình.

Tiêu Trần tư tâm thiên vị, trước cắt cho Kỉ Tích một khối lợn sữa vừa lớn vừa ngon, ngay cả thịt lưng, đầy một dĩa. Sau đó, mới cho đứa nhỏ, mỗi bé một khối nhỏ, để bảo mẫu đút ăn. Người không nhận được, đều nuốt nước miếng.

Khương Như gắp thịt heo, nhẹ nhàng cắn. Cảm giác ngoài giòn trong mềm, gọi cơn thèm ăn ra. Lập tức, lại gia nhập đội ngũ tranh đoạt.

“Tiểu Hà, bà ăn hai khối rồi, còn gắp. Như thế nào cũng phải ngường trước cho tôi đi? Tôi mới ăn một khối thôi!” Dân dĩ thực vi thiên*, Tiêu phu nhân bất chấp cùng Hà phu nhân khách khí, đẩy bạn thân ra, vươn cánh tay dài liên tiếp gắp ba khối.

(*Người lấy thức ăn làm ưu tiên cơ bản hàng đầu)

Bên cạnh bàn lập tức ồn ào lên, tay Tiêu phu nhân đê tiện, chân Hà phu nhân quá mau đủ loại ngôn ngữ công kích. Trong lúc tranh chấp, mọi người giành thành một đoàn.

Tiêu Trần may mắn chính mình ở trong chén Kỉ Tích, thả khối thịt heo lớn. Hai người Tiêu Kỉ ngươi tới ta đi, ăn lợn sữa nướng chấm gia vị, nhìn màn tranh đoạt trình diễn trước mắt, ánh mắt người thành mặt trăng khuyết.

Lợn sữa nướng thịt mộng nước, da dày mà giòn, chấm thêm tương Tiêu Trần đặc chế, ăn ngon thiếu chút nữa nuốt luôn lưỡi mình. Vài vị đang muốn bảo trì dáng vóc phụ nữ đẹp, cũng nhịn không được ăn nhiều mấy khối, hạ quyết tâm, ngày mai lại bắt đầu giảm béo, hôm nay như thế nào cũng muốn ăn thống khoái!

Không đến mười lăm phút đồng hồ, lợn sữa chỉ còn lại có cái khung xương. Hai mươi mấy con sói đói, thêm khóe miệng dính dầu mỡ, còn chưa thỏa mãn uống hết canh, lại vào bàn đánh bài.

Tiêu Trần vừa muốn đi theo Kỉ Tích vào phòng khách, bị nhóm ba ba các cục cưng bốn nhà trộm gọi lại, mời ra sau hậu viện.

“Tiêu Trần, tôi là người thô tục. Cậu chiếu cố Tĩnh Tĩnh nhà tôi như vậy, tôi lại chỉ có thể tặng một tấm thẻ mua sắm siêu thị, mang ý cảm ơn. Mặc kệ siêu thị lớn nhỏ, đều có thể dùng.” Tiêu Tiễn từ trong túi áo tây trang lấy ra thẻ từ, làm bộ muốn nhét vào lòng bàn tay Tiêu Trần.

Ba ba của Vương Diệu, không cam lòng yếu thế lôi ra phiếu ưu đãi nói: “Cám ơn cậu, chiếu cố Diệu Diệu. Đây là phiếu ưu đãi mua sắm trung tâm bách hóa, tuy rằng có ghi kỳ hạn, nhưng đồ vật rất nhiều. Chút lòng thành, không bằng kính ý.”

Tiêu Trần tránh thoát, nghiêm túc từ chối. “Tôi chiếu cố đứa nhỏ, là vì tôi thích. Lại nói, các dì đều là bạn thân của mẹ, tôi sao có thể nhận quà của các anh? Đứa nhỏ, đều gọi tôi ca ca. Tôi vô duyên vô cớ nhận lễ, sẽ cảm thấy được thiếu các anh cái gì đó, thỉnh các vị thu hồi đi.”

“Tôi biết cậu không cần.” Đổng Diệu Tổ thực thưởng thức Tiêu Trần thẳng thắn, cá tính tuyệt không tham. “Đừng nói, quà là tôi thành tâm muốn tặng. Huống chi, cậu không thu, về nhà tôi liền khó xử. Chỉ riêng con tôi, liền sẽ nói, không gọi tôi là ba.”

>_< Đình Đình sao lại học được giống Duyên Duyên, thường xuyên không chịu nhận cha?

“Đúng rồi!” ba Tiêu cười khổ nói: “Mẹ tôi nói qua, cậu nếu không nhận, bà không tiếp thu đứa con này.”

Tiêu Trần trầm ngâm: “Tôi đi giải thích với dì.”

Đổng Diệu Tổ vội la lên: “Cậu ngàn vạn lần đừng giải thích. Vừa nói, ba mẹ thêm lửa càng lớn, con trai càng cảm thấy tôi vô dụng.”

>_</// Xem ra, làm cha khó, làm con trai càng khó a! Trên có già, dưới có nhỏ, thật là quá không dễ dàng rồi. Tiêu Trần thông cảm nhìn bốn người cha đáng thương.

Ba Hà vẫn trầm mặc, mở miệng: “Tiêu Trần, mặc kệ cậu nhận hay không nhận quà của bọn họ, quà của tôi, cậu nhất định phải thu. Nhờ có cậu, Hà Phàm mới có thể tốt lên. Nếu chậm một chút, con tôi sẽ biến thành cái dạng gì, tôi cũng không dám nghĩ.”

Tiêu Trần mỉm cười nói: “Tôi nói rồi, chỉ cần về sau, các anh quan tâm đứa nhỏ nhiều, chính là cảm ơn tôi rồi. Đồ các anh tặng tôi, đổi thành mua cho đứa nhỏ đồ chơi, được không?” Tiêu Trần bởi vì thời còn bé, chịu thương tổn cha mẹ mang đến, cho nên không thể nhịn được đứa nhỏ không hạnh phúc. Anh chiếu có tiểu hài tử, bất quá là chữa thương cho mình. Ba của đứa nhỏ, thật sự không tất yếu cảm ơn anh như vậy.

“Này sao được a?” Ba Vương lắc đầu phân tích. “Chúng tôi vốn nên tốt với đứa nhỏ. Hiện tại, ngược lại muốn tôi cảm ơn cậu như vậy, tôi băn khoăn.”

Đổng Diệu Tổ nói: “Tiêu Trần, cậu thu lễ, không cần cảm thấy có gánh nặng. Xem như cứu chúng tôi là được.”

“Đúng!” Ba Hà gật đầu: “Tiêu Trần, tôi xem cậu là bạn bè. Sau này, có chuyện gì, chỉ cần gọi tôi. Chỉ cần tôi có thể, chẳng sợ táng gia bại sản, tôi cũng tuyệt không thoái thác.”

“Lời của tôi, cũng giống vậy. Nể tình mẹ tôi và đứa nhỏ, cậu hãy thu đi! Tôi không xứng chức baba, ngượng ngùng nói cái gì.” Tiêu Tiễn đem thẻ từ, đưa đến trước mặt Tiêu Trần, rất có tư thế cậu không lấy, tôi đứng tới trưa.

>_</// Đối phương bốn người ba đau khổ đưa quà thế này, sợ rằng là lần đầu tiên. Tiêu Trần thấy bọn họ nói ra những lời này, chính mình lại không nhận, sẽ thành làm kiêu rồi. Bất đắc dĩ, nhận lấy. Bốn vị baba liên tiếp cảm ơn, vị trí tặng quà với nhận quà hiển nhiên bị đảo ngược. Tiêu Trần thật dở khóc dở cười.

Chân trước mới tiễn bước cha của bốn cục cưng, sau lưng liền có bảo mẫu ôm Tĩnh bảo bối xuất hiện, trong tay mang theo một rổ mỹ thực quê cha đất tổ, xin Tiêu Trần vui lòng nhận cho. Nói, nếu không có Tiêu Trần, cô sớm bị bà chủ đuổi về với ông bà.

Tiêu Trần có ý không nhận, nhìn ánh mắt bảo mẫu tha thiết, chỉ phải miễn cưỡng nhận cái rổ. Khi vào nhà, anh nhờ nữ giúp việc cầm thức ăn cho sóc chuột đến, đi lên phòng ngủ lầu ba. Đẩy cửa vào, Kỉ Tích nhưng lại ghé bên bàn trà đánh thức chuột nhỏ.

“Trần Trần, mệt không?” Kỉ Tích đứng dậy đón Tiêu Trần, để Trần Trần dựa vào hắn, ngồi trên sofa.

Tiêu Trần buông rổ trong tay, xốc lên nắp trúc, cả giỏ đếu là hạt dẻ, đông tảo (táo), bánh đậu đỏ, gạo nếp tống, rượu gạo, cây dưa hồng, quả hồng, cam chua.

Kỉ Tích nhướng mày hỏi: “Ở đâu ra?”

“Bảo mẫu Tiêu gia tặng.” Tiêu Trần vuốt tay Kỉ Tích, thở dài.

Kỉ Tích ngạc nhiên nói: “Trần Trần bị chuyện này làm phiền lòng a? Lát nữa, tặng bà ấy con gà nướng đáp lễ.”

Đại hài tử đang lo lắng cho anh. Tiêu Trần hôn Kỉ Tích một cái, cười nói: “Này không tính cái gì, nhưng thật ra ba tụi Đình Đình tặng anh đồ vật, rất quý giá.”

“Nga?” Kỉ Tích hứng thú nhìn thấy Tiêu Trần từng cái một lấy ra, bỏ lên mặt bàn. “Phiếu ưu đãi siêu thị hai mươi vạn, thẻ từ hai mươi vạn bánh mì, điểm tâm, kem. Ừm, tấm này là thẻ siêu thương bốn mươi vạn.”

“Đổng Diệu Tổ, Vương Vinh Căn ba Vương Diệu, cùng Tiêu Tiễn tặng.”

Kỉ Tích ôm vai Tiêu Trần, mỉm cười nói: “Đây là sản nghiệp nhà bọn họ. Đừng nói hai mươi vạn, bốn mươi vạn, cho dù một trăm vạn, cũng tiêu không hết tiền bọn hắn. Trần Trần, đừng lo lắng.”

Sau đó, Kỉ Tích mở phong thư một bên ra. “Trần Trần, chúng ta lại vừa có nhiều thêm một cái chỗ ở rồi.”

“Cái gì?” Tiêu Trần tiếp nhận giấy trắng mực đen nhìn kỹ.

Kỉ Tích ôm Trần Trần đung đưa, nhẹ giọng nói: “Là biệt thư vùng ngoại thành, trên dưới năm trăm vạn đi? Hà Siêu Thắng còn thật cẩn thận, ngay cả xe đều thay chúng ta chuẩn bị tốt.”

Tiêu Trần quay đầu lại nói: “Kỉ Tích, món quà náy quá quý, năm trăm vạn đem anh bán cũng không giá trị bằng. Hắn liền tặng anh như vậy, anh nhận không nổi.”

Kỉ Tích ôm mặt Tiêu Trần qua, còn thật sự nói: “Ai nói Trần Trần không đáng giá năm trăm vạn? Trần Trần của em chính là báu vật vô giá! Anh yên tâm, Hà Siêu Thắng chính là nhà khai thác phiến biệt thự kia, em dám cá, phòng ở này cũng không tốn một phân tiền của hắn. Lại nói, Trần Trần anh tốn bao nhiêu thời gian, mới làm cho đứa con mông hồ lô nhà hắn mở miệng nói chuyện a? Trần Trần, không nghĩ đến một điều, bọn họ tặng anh là đúng rồi.”

Kỉ Tích hôn nhẹ mí mắt Tiêu Trần, ôn như nói: “Trần Trần, không cần suy nghĩ nhiều. Là bọn họ muốn đưa, cũng không phải chúng ta đòi. Hai mươi vạn chút tiền này, bọn họ ba ngày liền kiếm về được. Năm trăm vạn, cũng bất quá là tiền lương một ha tháng mà thôi, đừng để ý.”

Kỉ Tích biết an ủi người nhất! Tiêu Trần nhếch khóe miệng, cười hôn chồng, tách ra môi cánh hoa để cho đầu lưỡi Kỉ Tích chui vào, nhẹ nhàng mút.

Kỉ Tích than thở, đầu dụi vào hõm vai tiên trần, kịch liệt thở dốc. Dùng thanh âm trầm thấp khêu gợi lên án. “Trần Trần, anh câu dẫn em! Nếu không phải hôm nay anh quá mệt mỏi, tin hay không, em hiện tại liền ăn anh?”

Tiên trần gật đầu nói: “Khẳng định rồi. Ngày đầu tiên vừa nhìn thấy em, anh liền biết em làm tên gặp sắc nổi lòng tham.”

“Cái gì?” Kỉ Tích cơ hồ từ trên sofa nhảy dựng lên, vội hỏi: “Trần Trần, anh đánh giá em kém như vậy?”

Tiêu Trần đương nhiên nói: “Đúng vậy! Nếu không, em như thấy nào mới lần đầu tiên gặp mặt đã cầu hôn anh chứ?” Tiêu Trần cố ý vỗ vỗ vai Kỉ Tích tỏ vẻ. “Đương nhiên, Kỉ Tích em còn trẻ, đây là khó tránh khỏi. Thanh niên, chính là dễ xúc động a!” Tiêu Trần, vừa nói vừa trốn tới cửa phòng.

Kỉ Tích chạy nhanh đuổi theo, hai người cười đùa một trước một sau xuống lầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương