Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc
-
Chương 6: Các ngươi là ai?
Mã Vũ nuốt nước miếng, nếu như không phải là Cố Nhiễm không thỏa mãn điều kiện tử vong, hắn tin tưởng "Nó" bây giờ sẽ xé Cố Nhiễm ra.
Mã Vũ: "..."
"Loảng xoảng!" Sau một tiếng nổ vang, Cố Tây Châu thò đầu liếc mắt nhìn xác chết máu thịt be bét dưới lầu, đầy mặt bình tĩnh.
Cố Tây Châu rút đầu về đã nhìn thấy đám người Mã Vũ đang đồng loạt nhìn chằm chằm hắn.
"Hắn, hắn liền là con quỷ kia!" Lý Hà hỏng mất chỉ vào Cố Tây Châu cùng nam nữ cùng đi bên cạnh nói.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm hắn, nhìn một hồi, quay đầu nhìn về phía Mã Vũ tội nghiệp nói: "Tôi thực ra cũng rất sợ hãi, tôi không phải là quỷ, hắn nói bậy!"
Mã Vũ: "... Tôi tin thật."
Tư Diêu Tinh nhìn Cố Tây Châu một cái, mặt người chết có chút không nhịn được cười.
Chuông vào học vang lên, Mã Vũ ngồi ở hàng sau, nhìn chằm chằm Cố Tây Châu ngồi ở bên trái, thầm nghĩ: Người này nếu như không phải là quỷ, vậy lá gan cũng lớn quá! Chẳng qua trước khi mất trí nhớ lá gan của hắn cũng vẫn rất lớn, còn là một cái không tin quỷ thần.
Lý Hà sau khi trải qua một đêm hôm qua, cả người cũng lo lắng đề phòng nơm nớp lo sợ, nhìn chòng chọc bóng lưng của Cố Tây Châu.
Tư Diêu Tinh ngồi ở bên người Cố Tây Châu, nhìn Cố Tây Châu một cái, "Vận khí của cậu đúng là không tệ, nếu như tôi đoán không sai, hôm qua nó là đi tìm cậu, Lư Binh có thể thật là xui xẻo, lại tóm nó, cậu nói có phải hay không..."
Cố Tây Châu nghe được nghi ngờ của Tư Diêu Tinh, trực tiếp phủ nhận ba lần: Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa!
Tư Diêu Tinh: "... Tính, cậu không cần giải thích."
Sau khi tan lớp, Cố Tây Châu cũng cùng bọn Mã Vũ cùng đi nhà ăn ăn cơm, tất cả mọi người đều không lập tức ngồi xuống, tựa hồ đang chờ Cố Tây Châu chọn chỗ ngồi.
Cố Tây Châu suy nghĩ một chút, bưng cơm và thức ăn tuỳ tiện chọn một vị trí ngồi xuống, những người khác cũng lập tức ngồi xuống, bởi vì hôm qua chết một người là Lư Binh, bây giờ số người làm nhiệm vụ chỉ có mười người, bàn nhà ăn đều là ngồi bốn người, vì không phải ngồi cùng bàn với Cố Tây Châu, tốc độ từng người giành chỗ so với bác gái xe buýt còn muốn mãnh liệt hơn.
Tư Diêu Tinh ngược lại rất thân thiện nói một câu: "Không cần tranh, tôi và hắn một bàn."
Mã Vũ ngượng ngùng nhìn Tư Diêu Tinh một cái.
Tư Diêu Tinh ngồi xuống đối diện Cố Tây Châu, lặng lẽ ăn thức ăn trong đĩa.
Ăn cơm xong, Cố Tây Châu ngẩng đầu chú ý tới lỗ tai dựng thẳng của Tư Diêu Tinh, giống như chuột chũi đất đứng thẳng, tấm hình ảnh kia Cố Tây Châu còn là ở trong điện thoại di động của Tư Diêu Tinh nhìn thấy.
Cố Tây Châu: "Sao thế?"
Ngón tay trỏ của Tư Diêu Tinh để ở trên môi thật mỏng của hắn, làm động tác đừng lên tiếng.
Cách một cái bàn bốn tên học sinh xa lạ đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Cố Tây Châu ý thức được Tư Diêu Tinh chính là đang nghe trộm, hắn cũng dựng thẳng lỗ tai nhỏ của bản thân theo.
"Hướng Tiếu Tiếu hôm qua chết, bọn mày biết không?"
"Một ngày trước lúc cô ta chết nói là Lâm Viện trở về để báo thù, ngày thứ hai liền nhảy lầu tự sát, bọn mày nói rốt cuộc là có phải Lâm Viện hay không?"
"Cô ta... Cô ta báo thù gì chứ? Người cưỡng dâm cô ta không phải là đã chết sao?"
Ở trong 4 học sinh có một cô gái, lãnh lãnh đạm đạm nói: "Vậy thì cũng chưa chắc."
Cố Tây Châu nghe một chút, chuyện này Tư Diêu Tinh từ nơi Hướng Tiếu Tiếu biết được tình huống là giống nhau, nghe nói sau khi cảnh sát tới trường học điều tra vụ án, vì không chịu được học sinh khác đối với hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, không ra hai ngày liền tự sát, so với Lâm Viện còn chết sớm hơn một tuần.
Cố Tây Châu: "Những cái này không phải các cậu đều biết sao?"
Tư Diêu Tinh thản nhiên nói: "Biết tới cũng chưa chắc là thật."
Vừa nói Cố Tây Châu đã nhìn thấy Tư Diêu Tinh bưng đĩa thức ăn đi vòng qua bên cạnh mấy học sinh nói chuyện vừa rồi, đĩa thức ăn trên tay khẽ nghiêng, dầu mỡ trong khay liền rơi vào trên quần áo của cô bé, Tư Diêu Tinh lập tức giả mù sa mưa nói xin lỗi với cô bé kia.
Cô bé vô cùng tức giận, nhưng sau khi chống lại gương mặt đó của Tư Diêu Tinh, vẻ giận dữ trên mặt biến mất không thấy.
Cố Tây Châu: "..."
Mã Vũ: "..." Có lẽ vừa rồi tôi hoa mắt rồi.
Sau khi từ nhà ăn ra ngoài, vẻ mặt Mã Vũ hết sức quái dị đối với Tư Diêu Tinh dựng một ngón tay cái.
Phương pháp để rời khỏi thế giới nhiệm vụ chỉ có hai loại, loại thứ nhất là giết chết "Nó". Loại thứ hai chính là hoàn thành tâm nguyện của "Nó".
Lần này trong thế giới nhiệm vụ, bởi vì người cưỡng dâm "Cô ta" đã sớm chết, cho nên hắn vẫn rất nghi ngờ "Cô ta" rốt cuộc có tâm nguyện gì, nếu như là muốn giết chết tất cả mọi người đã nói xấu sau lưng "Cô ta", như vậy người phải chết thật sự nhiều lắm.
Không phù hợp với phong cách của thế giới nhiệm vụ.
Trải qua Tư Diêu Tinh nói bóng nói gió, cô bé kia mới không dễ dàng chịu thả miệng ra, bọn họ rốt cuộc biết được một tin tức trọng yếu!
Mã Vũ sắp xếp lại thông tin thu thập được trong khoảng thời gian này, có phần buồn rầu nói: "Nếu cậu bé nhảy lầu kia không phải người cưỡng hiếp "Cô ta", vậy cưỡng hiếp "Cô ta" rốt cuộc là ai? Cái này vẫn là không có manh mối à!"
Chính lúc mọi người không có manh mối, một lời của Cố Tây Châu như đánh thức người trong mộng, "Vậy thì đi điều tra cái nam hài nhảy lầu kia đi, hắn bị cảnh sát mang đi cũng là bởi vì vụ án cưỡng hiếp, hắn không phải là người kia, nhưng chắc chắn cũng biết gì đó, bằng không cảnh sát cũng sẽ không đi tìm hắn, đúng không?"
Mã Vũ giật mình một chút, vỗ đùi: "Đúng vậy, sao tôi không nghĩ tới! Tôi nghĩ đây là người trong cuộc mơ hồ, xem vụ án nhiều năm như vậy, xem như là điều tra vô ích!"
"Mã ca, thì ra anh là cảnh sát. Thảo nào chăm sóc chúng ta như vậy!"
Tiểu Liên bên cạnh thốt ra.
Hai mắt mấy nữ sinh bốc lên ngôi sao nhỏ, hình tượng tốt của Mã ca càng to lớn vĩ đại.
Không biết có phải ảo giác của Cố Tây Châu hay không, hắn cảm thấy tại thời điểm Tiểu Liên nhắc tới hai chữ cảnh sát, vẻ mặt Lý Hà dường như có chút trở nên khẩn trương.
Mã Vũ bất đắc dĩ cười một cái, đối với việc tiết lộ thân phận cảnh sát của mình cũng không cảm thấy không ổn, hắn ngắt lời mấy nữ sinh, mang theo mấy nam sinh đi thẳng đến phòng tự học buổi tối tìm người hỏi thăm chuyện tình về cậu bé tự sát kia.
"Không có, cậu ta đều chết lâu như vậy, cậu hỏi cậu ta làm cái gì?" Học sinh đối với cái chết của nam sinh ít kiêng kỵ hơn so với "Lâm Viện", chán ghét càng nhiều hơn.
Cố Tây Châu: "Ồ, không có gì, chỉ là tò mò thôi, đúng rồi, cậu ta ngồi ở chỗ nào?"
Học sinh chỉ vào một cái bàn ở cuối cùng nói: "Chỗ đó, cậu ta chết, ba mẹ cậu ta cũng không thu dọn bàn của cậu ta, học sinh khác không muốn ngồi ở chỗ của hắn, vẫn trống không."
Cố Tây Châu còn chưa di chuyển, Mã Vũ liền vội vàng chạy tới, đem đồ vật trong ngăn kéo toàn bộ lấy ra, kiểm tra từng cái từng cái, tất cả đều là sách luyện tập của năm ba, còn có các loại bài thi.
Cố Tây Châu liếc mắt nhìn, yên lặng phê bình: "Thành tích của cậu ta còn rất tốt."
Mã Vũ: "..." Đây là trọng điểm à?!
Học sinh bên cạnh nghe vậy, cười lạnh nói: "Có thể không phải vậy, trước khi xảy ra chuyện này, cậu ta chính là đại diện cho lớp Anh ngữ của chúng ta, thành tích tốt, học giỏi, là bé con ngoan ngoãn giáo viên thích nhất, ai biết sau lưng lại là người như vậy."
Cố Tây Châu không khỏi nhớ tới hình ảnh cô giáo tát Hướng Tiếu Tiếu, không chỉ có hắn nghĩ tới, những người khác cũng nghĩ đến!
Sau khi rời khỏi lớp học, mấy người bọn họ âm thầm vào phòng làm việc của giáo viên năm ba, sau khi tìm kiếm một lát, rốt cuộc tìm được bàn làm việc của giáo viên dạy tiếng Anh.
Lật một lần, Cố Tây Châu tìm tới bảng điểm của giáo viên tiếng Anh, tên người thứ nhất trong tờ bảng điểm bị gạch ba gạch, tên là Chu Liễu, phía sau bảng điểm là một tờ giấy thành tích, không ngoài dự đoán thành tích của Chu Liễu rất tốt, mỗi lần kiểm tra tiếng Anh đều được trên dưới 140 điểm, đây chính là người bọn họ muốn tìm.
Bọn họ lại lật tìm trong chốc lát, lại tìm đến một quyển nhật ký tiếng Anh thuộc về Chu Liễu.
Mã Vũ đối với quyển nhật ký tiếng Anh của Chu Liễu thúc thủ vô sách: "Tôi không học qua a..."
(* thúc thủ vô sách: bó tay toàn tập)
Tư Diêu Tinh: "Tôi, trình độ THCS."
Cố Tây Châu trừng mắt nhìn Tư Diêu Tinh một cái, tin cậu cái quỷ, nói: "Tiếng Anh của tôi đã sớm vứt mấy trăm năm, tôi không biết!."
Thật là mấy trăm năm, Cố Tây Châu yên lặng ở trong lòng bổ sung.
Lúc này tiểu Điềm bước lên trước, nhận lấy sổ tay tiếng Anh trong tay Mã Vũ, "Em là chuyên ngành tiếng Anh."
Sau khi có người phiên dịch, bọn Cố Tây Châu cuối cùng cũng hiểu nội dung trong quyển nhật ký ——
"Hôm nay tôi sẽ lên năm ba, tôi nhất định sẽ cố gắng đọc sách! Không cô phụ kỳ vọng của ba mẹ..."
"Một ly mời tương lai, một ly mời quá khứ, tôi sẽ không phụ lòng chính tôi! Cố gắng lên!"
Sau khi đọc qua nội dung nhật ký, mấy người nhất thời trầm mặc.
Nếu như không có lời nói của cô gái kia, không có xem qua nhật ký này mà nói, bọn họ có lẽ sẽ còn tiếp tục tin cậu bé kia chính là một tội phạm cưỡng gian, nhưng sau khi nhìn qua nhật ký, một người năng lượng tích cực như vậy, rất khó để cho bọn họ đem cậu bé cùng người như vậy liên hệ với nhau.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng nhật ký là viết cho giáo viên tiếng Anh xem.
Trong nhật ký tiếng anh không có bất kỳ thông tin gì liên quan tới nguyên nhân cái chết của cậu ta, cũng không có nội dung liên quan tới "Cô ta".
Cố Tây Châu nghĩ một lát, không tìm ra tin tức hữu dụng, mấy người liền quyết định trước trở về phòng ngủ lại bàn.
Mã Vũ sắp xếp ổn thỏa những người khác, khi vào phòng ngủ 106, Cố Tây Châu đang nằm ở trên giường chơi trò chơi trên điện thoại di động của Tư Diêu Tinh, thỉnh thoảng còn nói lầm bầm hai tiếng thú vị.
Mã Vũ thấy vậy, hỏi Tư Diêu Tinh đang nằm trên một cái giường khác: "Hôm nay hai người các cậu cũng muốn ngủ?"
Tư Diêu Tinh ừ một tiếng.
Mã Vũ: "..."
Hai người này rốt cuộc có bao nhiêu buồn ngủ không ngủ đủ?
"Được rồi, tự các cậu cẩn thận." Mã Vũ lên tiếng dặn dò, "Tối nay không ai có thể theo tiếp các cậu."
"Biết rồi, chú cảnh sát." Tư Diêu Tinh khoát khoát tay.
Sau khi Mã Vũ trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Lý Hà ở sau khi Lư Binh chết liền giống như chim sợ cành cong, do dự một chút, nghĩ đến chuyện tối qua, bất đắc dĩ an ủi một câu: "Chuyện Lư Binh cậu không cần để ở trong lòng, giành được thời gian sống trong thế giới nhiệm vụ cũng chỉ là mượn mạng với Trời, cậu ta chẳng qua chỉ là không mượn được mà thôi."
Lý Hà cứng ngắc gật đầu, không biết từ nơi nào lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút một hồi, đột nhiên Lý Hà quay đầu nhìn về phía Mã Vũ: "Mã ca, có thể đi nhà vệ sinh với tôi không, tôi sợ đi một mình."
Mã Vũ nghe vậy, không do dự liền đáp ứng, đến cửa nhà vệ sinh Lý Hà chuyển một điếu thuốc cho Mã Vũ, "Mã ca anh hút thuốc chờ tôi ở bên ngoài, tôi lập tức liền xong."
"Được." Mã Vũ nhận lấy điếu thuốc, chờ sau khi Lý Hà tiến vào, hắn thuận tay móc ra bật lửa trong túi châm thuốc lên, động tác thuần thục ở cửa nhà vệ sinh nhả khói.
Trong phòng ngủ 106 sau khi Cố Tây Châu chờ Mã Vũ rời đi Cố Tây Châu chờ lại tiếp tục chơi điện thoại di động, đột nhiên đồng hồ báo thức của điện thoại di động trong tay vang lên.
"Là đồng hồ báo đi ngủ của tôi," Tư Diêu Tinh giải thích, lại nhìn về phía Cố Tây Châu hỏi. "Tắt đèn đi ngủ?"
Cố Tây Châu gật đầu với cậu ta một cái, hắn trả điện thoại di động lại cho Tư Diêu Tinh, nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Không bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Tây Châu nghe thấy một chút tiếng động. Gió thổi cành cây bên ngoài xoạt xoạt vang lên, làm cho đêm nay yên tĩnh khác thường.
"Đứng lên." Tư Diêu Tinh vỗ vỗ Cố Tây Châu, đem người gọi dậy.
"Đi vào trong mộng rồi?" Cố Tây Châu không cảm giác được nguy hiểm gì, liền thuận miệng hỏi một tiếng.
Tư Diêu Tinh gật đầu một cái coi như trả lời vấn đề của Cố Tây Châu, tiếp theo hắn mặc thêm một cái áo khoác vào nói, "Theo tôi đi phòng 308 nhìn xem."
"Được."
308 chính là số phòng ngủ của Chu Liễu, Cố Tây Châu không do dự gì liền trực tiếp đồng ý.
Cố Tây Châu mặc quần áo vào, đi ra ngoài nhìn một cái, quả nhiên giống như Tư Diêu Tinh đã nói, bọn họ đã đi vào trong mộng, trên hành lang là một mảnh đen thùi lùi, tất cả đèn điện đều không sáng, chỉ có thể nhờ ánh trăng mới gắng gượng nhìn thấy được đường. Cố Tây Châu trước khi đi còn quay đầu liếc nhìn phòng ngủ 105 bên cạnh một cái.
Cánh cửa đóng chặt.
Tối nay những người ở bên cạnh lại đang dùng tính mạng của mình để thức đêm.
Bên ngoài gió va chạm lên mặt kính thủy tinh tạo ra tiếng vang ong ong. Hai người đi lên tầng ba, cửa phòng ngủ 308 mặc dù là đang đóng, nhưng hình như không khóa lại, Cố Tây Châu nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa cọt kẹt một tiếng liền mở ra.
Trong phòng ngủ có một cậu bé đang ngồi, cậu ta trông thấy hai người lạ xông tới, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Cậu, các cậu là ai?"
Mã Vũ: "..."
"Loảng xoảng!" Sau một tiếng nổ vang, Cố Tây Châu thò đầu liếc mắt nhìn xác chết máu thịt be bét dưới lầu, đầy mặt bình tĩnh.
Cố Tây Châu rút đầu về đã nhìn thấy đám người Mã Vũ đang đồng loạt nhìn chằm chằm hắn.
"Hắn, hắn liền là con quỷ kia!" Lý Hà hỏng mất chỉ vào Cố Tây Châu cùng nam nữ cùng đi bên cạnh nói.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm hắn, nhìn một hồi, quay đầu nhìn về phía Mã Vũ tội nghiệp nói: "Tôi thực ra cũng rất sợ hãi, tôi không phải là quỷ, hắn nói bậy!"
Mã Vũ: "... Tôi tin thật."
Tư Diêu Tinh nhìn Cố Tây Châu một cái, mặt người chết có chút không nhịn được cười.
Chuông vào học vang lên, Mã Vũ ngồi ở hàng sau, nhìn chằm chằm Cố Tây Châu ngồi ở bên trái, thầm nghĩ: Người này nếu như không phải là quỷ, vậy lá gan cũng lớn quá! Chẳng qua trước khi mất trí nhớ lá gan của hắn cũng vẫn rất lớn, còn là một cái không tin quỷ thần.
Lý Hà sau khi trải qua một đêm hôm qua, cả người cũng lo lắng đề phòng nơm nớp lo sợ, nhìn chòng chọc bóng lưng của Cố Tây Châu.
Tư Diêu Tinh ngồi ở bên người Cố Tây Châu, nhìn Cố Tây Châu một cái, "Vận khí của cậu đúng là không tệ, nếu như tôi đoán không sai, hôm qua nó là đi tìm cậu, Lư Binh có thể thật là xui xẻo, lại tóm nó, cậu nói có phải hay không..."
Cố Tây Châu nghe được nghi ngờ của Tư Diêu Tinh, trực tiếp phủ nhận ba lần: Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa!
Tư Diêu Tinh: "... Tính, cậu không cần giải thích."
Sau khi tan lớp, Cố Tây Châu cũng cùng bọn Mã Vũ cùng đi nhà ăn ăn cơm, tất cả mọi người đều không lập tức ngồi xuống, tựa hồ đang chờ Cố Tây Châu chọn chỗ ngồi.
Cố Tây Châu suy nghĩ một chút, bưng cơm và thức ăn tuỳ tiện chọn một vị trí ngồi xuống, những người khác cũng lập tức ngồi xuống, bởi vì hôm qua chết một người là Lư Binh, bây giờ số người làm nhiệm vụ chỉ có mười người, bàn nhà ăn đều là ngồi bốn người, vì không phải ngồi cùng bàn với Cố Tây Châu, tốc độ từng người giành chỗ so với bác gái xe buýt còn muốn mãnh liệt hơn.
Tư Diêu Tinh ngược lại rất thân thiện nói một câu: "Không cần tranh, tôi và hắn một bàn."
Mã Vũ ngượng ngùng nhìn Tư Diêu Tinh một cái.
Tư Diêu Tinh ngồi xuống đối diện Cố Tây Châu, lặng lẽ ăn thức ăn trong đĩa.
Ăn cơm xong, Cố Tây Châu ngẩng đầu chú ý tới lỗ tai dựng thẳng của Tư Diêu Tinh, giống như chuột chũi đất đứng thẳng, tấm hình ảnh kia Cố Tây Châu còn là ở trong điện thoại di động của Tư Diêu Tinh nhìn thấy.
Cố Tây Châu: "Sao thế?"
Ngón tay trỏ của Tư Diêu Tinh để ở trên môi thật mỏng của hắn, làm động tác đừng lên tiếng.
Cách một cái bàn bốn tên học sinh xa lạ đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Cố Tây Châu ý thức được Tư Diêu Tinh chính là đang nghe trộm, hắn cũng dựng thẳng lỗ tai nhỏ của bản thân theo.
"Hướng Tiếu Tiếu hôm qua chết, bọn mày biết không?"
"Một ngày trước lúc cô ta chết nói là Lâm Viện trở về để báo thù, ngày thứ hai liền nhảy lầu tự sát, bọn mày nói rốt cuộc là có phải Lâm Viện hay không?"
"Cô ta... Cô ta báo thù gì chứ? Người cưỡng dâm cô ta không phải là đã chết sao?"
Ở trong 4 học sinh có một cô gái, lãnh lãnh đạm đạm nói: "Vậy thì cũng chưa chắc."
Cố Tây Châu nghe một chút, chuyện này Tư Diêu Tinh từ nơi Hướng Tiếu Tiếu biết được tình huống là giống nhau, nghe nói sau khi cảnh sát tới trường học điều tra vụ án, vì không chịu được học sinh khác đối với hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, không ra hai ngày liền tự sát, so với Lâm Viện còn chết sớm hơn một tuần.
Cố Tây Châu: "Những cái này không phải các cậu đều biết sao?"
Tư Diêu Tinh thản nhiên nói: "Biết tới cũng chưa chắc là thật."
Vừa nói Cố Tây Châu đã nhìn thấy Tư Diêu Tinh bưng đĩa thức ăn đi vòng qua bên cạnh mấy học sinh nói chuyện vừa rồi, đĩa thức ăn trên tay khẽ nghiêng, dầu mỡ trong khay liền rơi vào trên quần áo của cô bé, Tư Diêu Tinh lập tức giả mù sa mưa nói xin lỗi với cô bé kia.
Cô bé vô cùng tức giận, nhưng sau khi chống lại gương mặt đó của Tư Diêu Tinh, vẻ giận dữ trên mặt biến mất không thấy.
Cố Tây Châu: "..."
Mã Vũ: "..." Có lẽ vừa rồi tôi hoa mắt rồi.
Sau khi từ nhà ăn ra ngoài, vẻ mặt Mã Vũ hết sức quái dị đối với Tư Diêu Tinh dựng một ngón tay cái.
Phương pháp để rời khỏi thế giới nhiệm vụ chỉ có hai loại, loại thứ nhất là giết chết "Nó". Loại thứ hai chính là hoàn thành tâm nguyện của "Nó".
Lần này trong thế giới nhiệm vụ, bởi vì người cưỡng dâm "Cô ta" đã sớm chết, cho nên hắn vẫn rất nghi ngờ "Cô ta" rốt cuộc có tâm nguyện gì, nếu như là muốn giết chết tất cả mọi người đã nói xấu sau lưng "Cô ta", như vậy người phải chết thật sự nhiều lắm.
Không phù hợp với phong cách của thế giới nhiệm vụ.
Trải qua Tư Diêu Tinh nói bóng nói gió, cô bé kia mới không dễ dàng chịu thả miệng ra, bọn họ rốt cuộc biết được một tin tức trọng yếu!
Mã Vũ sắp xếp lại thông tin thu thập được trong khoảng thời gian này, có phần buồn rầu nói: "Nếu cậu bé nhảy lầu kia không phải người cưỡng hiếp "Cô ta", vậy cưỡng hiếp "Cô ta" rốt cuộc là ai? Cái này vẫn là không có manh mối à!"
Chính lúc mọi người không có manh mối, một lời của Cố Tây Châu như đánh thức người trong mộng, "Vậy thì đi điều tra cái nam hài nhảy lầu kia đi, hắn bị cảnh sát mang đi cũng là bởi vì vụ án cưỡng hiếp, hắn không phải là người kia, nhưng chắc chắn cũng biết gì đó, bằng không cảnh sát cũng sẽ không đi tìm hắn, đúng không?"
Mã Vũ giật mình một chút, vỗ đùi: "Đúng vậy, sao tôi không nghĩ tới! Tôi nghĩ đây là người trong cuộc mơ hồ, xem vụ án nhiều năm như vậy, xem như là điều tra vô ích!"
"Mã ca, thì ra anh là cảnh sát. Thảo nào chăm sóc chúng ta như vậy!"
Tiểu Liên bên cạnh thốt ra.
Hai mắt mấy nữ sinh bốc lên ngôi sao nhỏ, hình tượng tốt của Mã ca càng to lớn vĩ đại.
Không biết có phải ảo giác của Cố Tây Châu hay không, hắn cảm thấy tại thời điểm Tiểu Liên nhắc tới hai chữ cảnh sát, vẻ mặt Lý Hà dường như có chút trở nên khẩn trương.
Mã Vũ bất đắc dĩ cười một cái, đối với việc tiết lộ thân phận cảnh sát của mình cũng không cảm thấy không ổn, hắn ngắt lời mấy nữ sinh, mang theo mấy nam sinh đi thẳng đến phòng tự học buổi tối tìm người hỏi thăm chuyện tình về cậu bé tự sát kia.
"Không có, cậu ta đều chết lâu như vậy, cậu hỏi cậu ta làm cái gì?" Học sinh đối với cái chết của nam sinh ít kiêng kỵ hơn so với "Lâm Viện", chán ghét càng nhiều hơn.
Cố Tây Châu: "Ồ, không có gì, chỉ là tò mò thôi, đúng rồi, cậu ta ngồi ở chỗ nào?"
Học sinh chỉ vào một cái bàn ở cuối cùng nói: "Chỗ đó, cậu ta chết, ba mẹ cậu ta cũng không thu dọn bàn của cậu ta, học sinh khác không muốn ngồi ở chỗ của hắn, vẫn trống không."
Cố Tây Châu còn chưa di chuyển, Mã Vũ liền vội vàng chạy tới, đem đồ vật trong ngăn kéo toàn bộ lấy ra, kiểm tra từng cái từng cái, tất cả đều là sách luyện tập của năm ba, còn có các loại bài thi.
Cố Tây Châu liếc mắt nhìn, yên lặng phê bình: "Thành tích của cậu ta còn rất tốt."
Mã Vũ: "..." Đây là trọng điểm à?!
Học sinh bên cạnh nghe vậy, cười lạnh nói: "Có thể không phải vậy, trước khi xảy ra chuyện này, cậu ta chính là đại diện cho lớp Anh ngữ của chúng ta, thành tích tốt, học giỏi, là bé con ngoan ngoãn giáo viên thích nhất, ai biết sau lưng lại là người như vậy."
Cố Tây Châu không khỏi nhớ tới hình ảnh cô giáo tát Hướng Tiếu Tiếu, không chỉ có hắn nghĩ tới, những người khác cũng nghĩ đến!
Sau khi rời khỏi lớp học, mấy người bọn họ âm thầm vào phòng làm việc của giáo viên năm ba, sau khi tìm kiếm một lát, rốt cuộc tìm được bàn làm việc của giáo viên dạy tiếng Anh.
Lật một lần, Cố Tây Châu tìm tới bảng điểm của giáo viên tiếng Anh, tên người thứ nhất trong tờ bảng điểm bị gạch ba gạch, tên là Chu Liễu, phía sau bảng điểm là một tờ giấy thành tích, không ngoài dự đoán thành tích của Chu Liễu rất tốt, mỗi lần kiểm tra tiếng Anh đều được trên dưới 140 điểm, đây chính là người bọn họ muốn tìm.
Bọn họ lại lật tìm trong chốc lát, lại tìm đến một quyển nhật ký tiếng Anh thuộc về Chu Liễu.
Mã Vũ đối với quyển nhật ký tiếng Anh của Chu Liễu thúc thủ vô sách: "Tôi không học qua a..."
(* thúc thủ vô sách: bó tay toàn tập)
Tư Diêu Tinh: "Tôi, trình độ THCS."
Cố Tây Châu trừng mắt nhìn Tư Diêu Tinh một cái, tin cậu cái quỷ, nói: "Tiếng Anh của tôi đã sớm vứt mấy trăm năm, tôi không biết!."
Thật là mấy trăm năm, Cố Tây Châu yên lặng ở trong lòng bổ sung.
Lúc này tiểu Điềm bước lên trước, nhận lấy sổ tay tiếng Anh trong tay Mã Vũ, "Em là chuyên ngành tiếng Anh."
Sau khi có người phiên dịch, bọn Cố Tây Châu cuối cùng cũng hiểu nội dung trong quyển nhật ký ——
"Hôm nay tôi sẽ lên năm ba, tôi nhất định sẽ cố gắng đọc sách! Không cô phụ kỳ vọng của ba mẹ..."
"Một ly mời tương lai, một ly mời quá khứ, tôi sẽ không phụ lòng chính tôi! Cố gắng lên!"
Sau khi đọc qua nội dung nhật ký, mấy người nhất thời trầm mặc.
Nếu như không có lời nói của cô gái kia, không có xem qua nhật ký này mà nói, bọn họ có lẽ sẽ còn tiếp tục tin cậu bé kia chính là một tội phạm cưỡng gian, nhưng sau khi nhìn qua nhật ký, một người năng lượng tích cực như vậy, rất khó để cho bọn họ đem cậu bé cùng người như vậy liên hệ với nhau.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng nhật ký là viết cho giáo viên tiếng Anh xem.
Trong nhật ký tiếng anh không có bất kỳ thông tin gì liên quan tới nguyên nhân cái chết của cậu ta, cũng không có nội dung liên quan tới "Cô ta".
Cố Tây Châu nghĩ một lát, không tìm ra tin tức hữu dụng, mấy người liền quyết định trước trở về phòng ngủ lại bàn.
Mã Vũ sắp xếp ổn thỏa những người khác, khi vào phòng ngủ 106, Cố Tây Châu đang nằm ở trên giường chơi trò chơi trên điện thoại di động của Tư Diêu Tinh, thỉnh thoảng còn nói lầm bầm hai tiếng thú vị.
Mã Vũ thấy vậy, hỏi Tư Diêu Tinh đang nằm trên một cái giường khác: "Hôm nay hai người các cậu cũng muốn ngủ?"
Tư Diêu Tinh ừ một tiếng.
Mã Vũ: "..."
Hai người này rốt cuộc có bao nhiêu buồn ngủ không ngủ đủ?
"Được rồi, tự các cậu cẩn thận." Mã Vũ lên tiếng dặn dò, "Tối nay không ai có thể theo tiếp các cậu."
"Biết rồi, chú cảnh sát." Tư Diêu Tinh khoát khoát tay.
Sau khi Mã Vũ trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Lý Hà ở sau khi Lư Binh chết liền giống như chim sợ cành cong, do dự một chút, nghĩ đến chuyện tối qua, bất đắc dĩ an ủi một câu: "Chuyện Lư Binh cậu không cần để ở trong lòng, giành được thời gian sống trong thế giới nhiệm vụ cũng chỉ là mượn mạng với Trời, cậu ta chẳng qua chỉ là không mượn được mà thôi."
Lý Hà cứng ngắc gật đầu, không biết từ nơi nào lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút một hồi, đột nhiên Lý Hà quay đầu nhìn về phía Mã Vũ: "Mã ca, có thể đi nhà vệ sinh với tôi không, tôi sợ đi một mình."
Mã Vũ nghe vậy, không do dự liền đáp ứng, đến cửa nhà vệ sinh Lý Hà chuyển một điếu thuốc cho Mã Vũ, "Mã ca anh hút thuốc chờ tôi ở bên ngoài, tôi lập tức liền xong."
"Được." Mã Vũ nhận lấy điếu thuốc, chờ sau khi Lý Hà tiến vào, hắn thuận tay móc ra bật lửa trong túi châm thuốc lên, động tác thuần thục ở cửa nhà vệ sinh nhả khói.
Trong phòng ngủ 106 sau khi Cố Tây Châu chờ Mã Vũ rời đi Cố Tây Châu chờ lại tiếp tục chơi điện thoại di động, đột nhiên đồng hồ báo thức của điện thoại di động trong tay vang lên.
"Là đồng hồ báo đi ngủ của tôi," Tư Diêu Tinh giải thích, lại nhìn về phía Cố Tây Châu hỏi. "Tắt đèn đi ngủ?"
Cố Tây Châu gật đầu với cậu ta một cái, hắn trả điện thoại di động lại cho Tư Diêu Tinh, nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Không bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Tây Châu nghe thấy một chút tiếng động. Gió thổi cành cây bên ngoài xoạt xoạt vang lên, làm cho đêm nay yên tĩnh khác thường.
"Đứng lên." Tư Diêu Tinh vỗ vỗ Cố Tây Châu, đem người gọi dậy.
"Đi vào trong mộng rồi?" Cố Tây Châu không cảm giác được nguy hiểm gì, liền thuận miệng hỏi một tiếng.
Tư Diêu Tinh gật đầu một cái coi như trả lời vấn đề của Cố Tây Châu, tiếp theo hắn mặc thêm một cái áo khoác vào nói, "Theo tôi đi phòng 308 nhìn xem."
"Được."
308 chính là số phòng ngủ của Chu Liễu, Cố Tây Châu không do dự gì liền trực tiếp đồng ý.
Cố Tây Châu mặc quần áo vào, đi ra ngoài nhìn một cái, quả nhiên giống như Tư Diêu Tinh đã nói, bọn họ đã đi vào trong mộng, trên hành lang là một mảnh đen thùi lùi, tất cả đèn điện đều không sáng, chỉ có thể nhờ ánh trăng mới gắng gượng nhìn thấy được đường. Cố Tây Châu trước khi đi còn quay đầu liếc nhìn phòng ngủ 105 bên cạnh một cái.
Cánh cửa đóng chặt.
Tối nay những người ở bên cạnh lại đang dùng tính mạng của mình để thức đêm.
Bên ngoài gió va chạm lên mặt kính thủy tinh tạo ra tiếng vang ong ong. Hai người đi lên tầng ba, cửa phòng ngủ 308 mặc dù là đang đóng, nhưng hình như không khóa lại, Cố Tây Châu nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa cọt kẹt một tiếng liền mở ra.
Trong phòng ngủ có một cậu bé đang ngồi, cậu ta trông thấy hai người lạ xông tới, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Cậu, các cậu là ai?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook