Nhà ba mẹ Nghiêm Cẩn nằm trong một đại viện ở phía tây Bắc Kinh, chiếm trọn một trong số hai mươi căn biệt thự độc lập.

Lúc này ở Bắc Kinh đang là thời điểm nở rộ của bích đào và ngọc lan, trong khi màu xanh đỏ đang rực rỡ trong sân những nhà khác thì sân nhà Nghiêm Cẩn chỉ có mấy cây hồng và vài gốc tử đằng đang đâm chồi nơi mép tường, nền sân được lát đá xanh sạch bong không một hạt bụi, ngay cả cỏ mọc giữa khe gạch cũng được nhổ sạch sẽ.
Đi vào phòng khách tầng một lại thấy cách bài trí không như bình thường.

So với sự xa hoa của căn biệt thự này, không gian trong phòng khách chẳng những hoàn toàn không có vẻ sang trọng mà thậm chí có thể mô tả bằng hai chữ “mộc mạc”.

Bốn bức tường trống trơn, ngoài một bức tranh chữ “Tẩm viên xuân tuyết” thì không còn vật trang trí nào khác, vài đồ dùng bằng gỗ, bộ sofa kiểu cũ bọc vải trắng viền xanh đơn giản nhưng vẫn giữ được màu trắng tinh.

Nắng nhè nhẹ chiếu vào qua tấm rèm trúc che trước cửa sổ lớn, rọi lên nền gạch xám đen khiến Quý Hiểu Âu ngồi trên sofa không khỏi thất thần như đi vào đường hầm thời gian.
Người giúp việc pha trà cho cô, vừa mở nắp đã ngửi được hương trà thơm lạ lùng bay lên theo làn hơi nước, chỉ cần ngửi cũng biết là trà hảo hạng, vậy mà tách trà chỉ là loại sứ trắng thanh hoa rất bình thường, nắp và thân đều in hình ngôi sao Bát Nhất (1).
(1) Quân huy của Đội Quân giải phóng Trung Hoa.
Quý Hiểu Âu khẽ đặt tách trà lên mặt bàn.

Căn nhà này hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô về nhà của các cán bộ cao cấp, chính nó đã đánh sập toàn bộ nhận định trước đây của cô.

Người sống trong nhà này dường như có lòng trung thành đến cố chấp đối với trật tự và nề nếp gọn gàng.
Nhớ đến phòng khách rộng thênh thang như hội trường ở căn hộ của Nghiêm Cẩn, Quý Hiểu Âu không khỏi bật cười, mặc dù phong cách hai nơi hoàn toàn khác biệt nhưng tinh thần “gọn nhẹ đơn giản” lại được duy trì tối đa, hiệu quả trùng khớp.
Đang mải suy nghĩ, Quý Hiểu Âu bỗng nghe thấy một tiếng ho hắng vang lên sau lưng, cô vừa quay lại đã thấy Nghiêm Thận đứng sau, nhìn mình với vẻ đăm chiêu, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
“Chị.” Quý Hiểu Âu vội đứng dậy, “Nghiêm Cẩn giờ thế nào?” Nhắc đến cái tên Nghiêm Cẩn, không hiểu dòng nhiệt nóng bỏng chua chát từ đâu bỗng dâng lên trong hốc mũi cô.
Nghiêm Thận đi vòng qua sofa tới ngồi xuống vị trí đối diện cô, thấy khóe mắt và chóp mũi hoe đỏ của cô liền xua tay, ý bảo cô lau nước mắt trước đã.

“Anh ấy không sao, đang bị giam ở Hà Bắc.

À không, phải nói là bây giờ anh ấy đang nằm viện, bị viêm phổi, nhưng đã khỏe rồi, cô đừng lo.

Không có nhiều thời gian nên ta nói ngắn gọn thôi nhé.

Hôm nay gọi cô đến đây vì tôi có chuyện này muốn nói với cô.

Nghiêm Cẩn đã ủy thác cho luật sư Chu, anh ấy muốn làm thủ tục chuyển giao người đại diện pháp nhân của Một phần ba cho cô, luật sư đã chuẩn bị giấy tờ xong xuôi.

Nếu cô đồng ý, luật sư sẽ xin phép trại giam cho ký tên công chứng ngay tại đó.”
“Hả?” Quý Hiểu Âu lấy làm ngạc nhiên, “Để tôi trở thành người đại diện pháp nhân? Tại sao chứ?” Cô hiểu rất rõ chuyển giao người đại diện pháp nhân là thế nào, nói vậy chẳng khác nào Nghiêm Cẩn chuyển nhượng miễn phí Một phần ba - nhà hàng đông khách với doanh thu mỗi năm gần năm mươi triệu cho cô.

Tuy tạm thời việc kinh doanh không tốt nhưng lạc đà gầy cũng hơn ngựa, nếu cô nhận rồi bán sang tay, chỉ riêng phí chuyển nhượng cũng đã là một khoản thu nhập kếch xù rồi.
Nghiêm Thận nhìn cô chằm chằm, cứ im lặng như thế mà nhìn cô thật lâu, cuối cùng chị rời ánh mắt, nhoẻn miệng cười: “Nghiêm Cẩn luôn là như vậy, một khi đã tin tưởng người nào, sẽ moi tim móc phổi chẳng tiếc thứ gì.

Cũng may mắt nhìn người của anh ấy tương đối chuẩn xác, bao năm qua chưa có ai phụ lại lòng tin anh ấy dành cho họ.

Hy vọng lần này anh ấy cũng không nhìn nhầm người.”.

W????b‎ đọc‎ nhanh‎ tại‎ ||‎ ????????ÙM????????????‎ ????ỆN.????N‎ ||
Nghe chị nói vậy, trái tim Quý Hiểu Âu như đeo đá, nặng đến không thể đập trong lồng ngực một cách bình thường.


Chỉ cần nghĩ đến bản thân chưa bao giờ hy sinh điều gì cho Nghiêm Cẩn, cô lại cảm thấy lòng tin của anh quá đỗi nặng nề.

Bần thần một lúc, cô cúi gằm mặt mà nói: “Bất ngờ quá! Sao anh ấy phải làm như vậy?”
Nghiêm Thận tự nhiên bật cười, nhưng lần này điệu cười lại rất lạnh lùng: “Cô nhận cũng được, không nhận cũng được.

Nhưng trước khi cô quyết định, tôi muốn nói cho rõ ràng.

Ba tôi đã làm thủ tục xin về hưu sớm, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không ai có thể đoán trước.

Nếu cô đón nhận Một phần ba, sau này chẳng may có sự cố gì, có lẽ cô sẽ không tránh được liên can.

Hơn nữa tôi cũng biết hiện giờ tiếp nhận nhà hàng này chẳng hề dễ dàng, nếu cô từ chối cũng là lẽ thường tình, tôi tin Nghiêm Cẩn sẽ hiểu mà không trách móc cô gì cả.

Cô cứ suy nghĩ, nghĩ xong thì nói với tôi, tôi sẽ báo với luật sư.”
Quý Hiểu Âu nhìn chị đau đáu, con ngươi đen láy linh động như dồn tụ mọi suy nghĩ vào đôi mắt ấy.

Đúng vậy, đây mới là Nghiêm Thận cô biết, còn người tên Nghiêm Thận đã ngả đầu lên vai cô trên hành lang bệnh viện hôm đó chỉ là một người lạ mà thôi.
“Sang tên nhà hàng thực sự là ý của Nghiêm Cẩn?” Cô nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Thận.
Nghiêm Thận cũng nhìn cô, không hề bối rối trước cái nhìn tròng trọc của Quý Hiểu Âu: “Đúng vậy.


Ở chỗ luật sư Chu có hợp đồng ủy thác của anh ấy.”
Sau đó giữa hai người lại là bầu không khí im lặng lạnh như chết, Quý Hiểu Âu hiểu rõ tại sao Nghiêm Thận lại im lặng lúc này: Thật tâm Nghiêm Thận hoàn toàn không muốn tâm huyết của anh trai bị trao lại cho người khác, nhất là trao cho một người con gái xa lạ không chung huyết thống.

Đối với chị, có lẽ tất cả các cô gái xuất thân bình dân cố tình tiếp cận Nghiêm Cẩn chỉ để nhăm nhe tới tiền tài và gia thế của anh.
“Tôi nghĩ xong rồi.” Cuối cùng Quý Hiểu Âu bình thản cất lời: “Tôi quyết định nhận Một phần ba.”
Nghiêm Thận thả đôi chân đang ngồi bắt chéo xuống, nét mặt thể hiện rõ hai chữ “quả nhiên”, “Tôi biết cô nhất định sẽ đồng ý mà.

Cho dù sau này có gặp phải rắc rối gì đi nữa thì hiện tại nhà hàng đó vẫn là miếng bánh ngon, phải không?”
Quý Hiểu Âu không trả lời câu hỏi của chị, thản nhiên nói tiếp: “Tôi hy vọng có thể nhanh chóng hoàn tất thủ tục, càng nhanh càng tốt, nếu không có nhiều việc ở đó nếu tôi ra quyết định sẽ là danh bất chính ngôn bất thuận, khó khăn vô cùng.”
“Được thôi.” Nghiêm Thận gật đầu mỉm cười, “Cũng coi như Nghiêm Cẩn cầu được ước thấy, mong là sau này anh tôi sẽ không phải hối hận.

Xe của luật sư Chu đã chờ sẵn ở cổng rồi, cũng hy vọng cô may mắn gặp được Nghiêm Cẩn.”
Quý Hiểu Âu đứng dậy, “Cảm ơn chị.

Tạm biệt!”
Người giúp việc mang giày tới cho cô, Quý Hiểu Âu thay giày rồi mở cửa toan đi ra thì Nghiêm Thận đứng sau lại đột ngột cất lời: “Khoan đã.”
Quý Hiểu Âu dừng bước, “Sao vậy?”
Nghiêm Thận lại mỉm cười nhìn cô, nhưng trong nụ cười đó lại đong đầy vẻ châm chọc, “Cô còn nhớ đã có lần nói với tôi rằng ba mẹ Trạm Vũ cũng có giới hạn tôn nghiêm của họ không?”
Quý Hiểu Âu thoáng ngạc nhiên, mặc dù không hiểu tại sao tự dưng Nghiêm Thận lại nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn phối hợp trả lời: “Có.”
“Vậy để tôi nói cô biết chuyện này, ba của Trạm Vũ giấu vợ tới đòi gia đình tôi bồi thường dân sự.

Nói cách khác, nếu chúng tôi chấp nhận điều kiện, ông ta sẽ ký giấy rút đơn kiện.

Nghiêm Cẩn vẫn kiên trì bào chữa vô tội nhưng luật sư Chu nói nếu bào chữa vô tội chúng tôi chỉ có ba phần thắng, dặn chúng tôi chuẩn bị tâm lý cho việc bào chữa giảm án cuối cùng.


Cô có biết trong các vụ án hình sự thế này, nếu có giấy rút đơn kiện của nguyên cáo sẽ ảnh hưởng đến mức hình phạt cuối cùng như thế nào không?”
Quý Hiểu Âu có cảm giác như bị ai đó đánh trực diện lên mặt khiến tai cô như ù đi, mặt bỏng rát đau đớn.

Cô cắn môi hỏi: “Ông ta đòi bao nhiêu tiền?”
“Bốn triệu.

Cô thấy không, đối với ông ta, mạng sống của con trai chỉ đáng giá bốn triệu, bằng giá một căn nhà, một căn nhà ở đường vành đai năm.

Rồi sẽ có một ngày cô hiểu được rằng trên đời thật sự chẳng một ai có thể kháng cự trước sức hấp dẫn của đồng tiền, chỉ khác ở giới hạn của mỗi người là bao nhiêu mà thôi.”
Quý Hiểu Âu nhìn chị, ánh mắt đầy vẻ thương hại, “Nghiêm Thận, tôi cũng tin sẽ có một ngày chị hiểu được, nếu như trong thế giới của một người mọi tình cảm, mơ ước và trách nhiệm đều có một cái giá rõ ràng thì cả đời người đó sẽ mãi chẳng bao giờ có cơ hội trải nghiệm thế nào là thật lòng, thế nào là trung thành, thế nào là vĩnh cửu.”
Quý Hiểu Âu đi ra khỏi cổng nhà họ Nghiêm, hòa vào cơn mưa phùn lất phất mùa xuân.

Qua màn mưa giăng mắc rơi xuống từ bầu trời u ám, mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa, mang đến cho người ta cảm giác như có thứ gì đó phả thẳng vào khuôn mặt, mang theo chút hơi lạnh, chạm lên làn da trần, cũng ngấm vào trái tim con người.

Giờ đây tâm trạng cô vui buồn lẫn lộn.

Vui vì Nghiêm Cẩn đã tin tưởng cô nhiều như thế song cũng buồn vì câu nói cuối cùng của Nghiêm Thận.

Có một khoảnh khắc cô đã định quay trở lại, nói với Nghiêm Thận rằng mình không muốn nhận nữa, sau đó sẽ có thể trở về cuộc sống vốn có, kinh doanh spa của mình, làm lành với mẹ, trở lại cuộc sống của một cô gái bình thường.

Nhưng Quý Hiểu Âu lại cười nhạo suy nghĩ đó của bản thân, đã đi xa thế này chẳng lẽ cô còn có thể quay lại? Những chuyện như huyết nhục tương liên làm sao có thể dùng dao chặt đứt, chẳng hạn như quan hệ ruột già của cô và ba mẹ, hay trái tim cô dành cho Nghiêm Cẩn.
Trước khi đến đây, vốn cô còn muốn nói cho Nghiêm Thận biết tình hình tài chính kiệt quệ hiện giờ của Một phần ba, nhưng giờ đây cô hoàn toàn gạt bỏ suy nghĩ đó.

Một khi đã nhận sự giao phó của Nghiêm Cẩn, cô phải tự mình đối diện với mọi vấn đề nan giải..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương